Người Nuôi Mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: xxxxsuozi

Source: https://archiveofourown.org/works/25685806

Summary:

Dao công dự cảnh

Yyq bị làm rất thảm, cân nhắc trước khi xem

---------------------------------------------------

Ổ khóa này có vẻ hơi khó mở?

Viên Nhất Kỳ hơi cau mày, nhưng lại chậm rãi giãn ra.

Điều này không thể làm khó cô.

Chỉ là bước cuối cùng.

Theo động tác cuối cùng trong tay, cánh cửa mở ra một tiếng "cạch", Viên Nhất Kỳ mở cửa bước vào.

Dù sao cô cũng làm gần một tháng việc phá khóa,chủ nhân của ngôi nhà này là một người phụ nữ sống một mình, là một Beta, cho dù có bị phát hiện cũng không lo đánh không lại, mà nàng ta chắc chắn không ở nhà vào thời điểm này.

Sau khi đi một vòng trong phòng khách, Viên Nhất Kỳ thầm cảm thán, nhà giàu có khác, chỉ cần tùy tiện lấy một đồ vật trang trí bán đi cũng đủ hạnh phúc mấy tháng rồi

Trong trường hợp này, dĩ nhiên là lấy đi vật đáng giá nhất rồi.

Thật tiếc khi tiểu Tả không đến, Viên Nhất Kỳ cười hì hì bỏ đồng hồ vào túi rồi lại vào bếp với một mẩu bánh mì trong miệng khi cô bước ra.

Sau khi nuốt miếng bánh mì vào miệng, Viên Nhất Kỳ bước lên thang cuốn lên tầng 2. Theo kinh nghiệm trước đây, thứ quý giá nhất nên ở trong phòng của chủ nhân.

Vừa đi được hai bước, Viên Nhất Kỳ đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, vô ý thức muốn tránh né, nhưng cái ót một trận đau đớn kịch liệt, ánh mắt lập tức lâm vào trong bóng tối.

...Chết tiệt, thật u ám.

Đầu gối thật lạnh và đau ... Phía sau đầu vẫn đột nhiên đau nhức, Viên Nhất Kỳ muốn kiểm tra, lại phát hiện hai cánh tay không thể động đậy.

"Em tỉnh rồi."

Một âm thanh trầm thấp lạnh lẽo vang lên, Viên Nhất Kỳ nhìn lên, mơ hồ có thể thấy đó là một người phụ nữ, nói chính xác là chủ nhân của ngôi nhà này, Thẩm Mộng Dao.

"Làm sao có khả năng? Sao cô lại ở nhà?" Viên Nhất Kỳ đã tận mắt nhìn thấy nàng đi ra ngoài.

Thẩm Mộng Dao khẽ cười một tiếng, một tay dùng sức nắm hàm dưới của Viên Nhất Kỳ, nhìn cô đau đến nhe răng nhếch miệng.

"Viên Nhất Kỳ, 18 tuổi, Alpha, cha mẹ ly dị khi còn học tiểu học, lên sơ trung thì bỏ học, quanh năm ở đầu đường, là khách quen của đồn cảnh sát."

Nàng không trả lời câu hỏi của Viên Nhất Kỳ, mà lại nói về thân thế của cô.

Quái, người này làm sao mà biết được rõ ràng như vậy? Viên Nhất Kỳ đột nhiên có dự cảm không tốt.

"Để tôi nhớ lại xem nào, em là người đã nhìn chằm chằm vào tôi một tháng trước có phải không? Em ngược lại rất có kiên nhẫn, liên tục bước vào, tôi cứ nghĩ em sẽ không tới nữa nga."

Viên Nhất Kỳ lắc lắc đầu, tránh thoát bàn tay kia, trừng mắt nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Cô muốn làm cái gì?"

"Em nói xem, dáng dấp cũng khá soái, bất quá tuổi còn trẻ làm sao lại làm một tên trộm nha?"

"Lúc đầu muốn bắt em, trực tiếp giao cho đồn cảnh sát..."

Tay dời xuống, không nhanh không chậm mà cởi cúc ảo của Viên Nhất Kỳ.

"Bất quá tôi đổi ý rồi, mèo nhà tôi vừa chết cách đây hai tuần trước, hiện tại vừa lúc nên nuôi một con mới."

Không biết tại sao, Viên Nhất Kỳ lại cảm thấy kinh hãi không thể giải thích được, người trước mặt rõ ràng là Beta nhưng lại mang đến cho cô cảm giác còn đáng sợ hơn Alpha.

"Mẹ kiếp, cô đang nói cái gì vậy?"

Đầu gối rất đau, Viên Nhất Kỳ muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể mềm yếu bất lực, người kia mở cúc áo, tay thuận cổ áo chui đi vào, xúc cảm lạ lẫm khiến cô trong nháy mắt liền lên tầng nổi da gà.

"Đệt, đừng có chạm vào tôi, biến thái!"

"Mẹ kiếp, cô điếc sao, đem tay cô ra ngoài!"

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Viên Nhất Kỳ bị người khác... sờ soạng như vậy.

Bởi vì từ nhỏ đã đánh nhau, cho nên trên thân khó tránh khỏi có một ít vết sẹo, nhưng những vết sẹo đã từng khiến cô đau đớn kia giờ lại trở thành nơi nhạy cảm nhất.

Thẩm Mộng Dao dùng đầu ngón tay móc móc, khiến Viên Nhất Kỳ run rẩy một hồi.

"Tiểu gia hỏa, em bây giờ phải gọi tôi là chủ nhân."

"Wcnm, cút, cô cái đồ biến thái!"

Viên Nhất Kỳ kịch liệt giằng co, kéo theo lấy xiềng xích "leng keng" rung động, Alpha trẻ tuổi như lâm vào đại địch, hai mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộng Dao.

"Tính tình còn rất dã... Bất quá như vậy mới thú vị."

Thẩm Mộng Dao xoay người sang chỗ khác không biết làm gì, nhưng khi Viên Nhất Kỳ nhìn đồ vật trong tay nàng liền hít một hơi lạnh, lần đầu tiên tiểu gia hỏa không sợ trời không sợ đất này muốn mở miệng cầu xin.

Mẹ kiếp, mặc kệ là ai cũng mau tới cứu lão tử! Cô hối hận vì đã đến đây một mình.

"Cô, đồ mất trí, tôi ách.." Thẩm Mộng Dao rút ra một miếng bịt miệng, bóp chặt quai hàm của cô và buộc nó lên. Viên Nhất Kỳ không ngậm miệng nổi, cũng không thể nói chuyện, cảm giác khó chịu mãnh liệt khiến cô càng thêm táo bạo, vậy mà chống cự lại hiệu lực của thuốc, cưỡng ép đứng lên.

Đáng tiếc, nữ nhân trước mặt trông có vẻ rất ôn nhu này tuyệt đối không ôn nhu chút nào.

Phần bụng đau nhói, Viên Nhất Kỳ thậm chí cảm giác được axit trong dạ dày đều tràn ra ngoài, lại quỳ trên mặt đất "rầm" một tiếng, đầu gối đau đớn làm cho hai mắt đen kịt, ngất đi.

Viên Nhất Kỳ khó chịu tỉnh lại.

Bởi vì miếng bịt miệng khiến cô không thể ngậm miệng, khi Viên Nhất Kỳ tỉnh lại liền cảm thấy miệng khô và đau, tựa như đang ngậm một lưỡi dao, cô ho khan mấy lần, âm thanh giống như bị tàn thuốc bỏng làm khàn giọng, đầu đau đến lợi hại, phần bụng và đầu gối vẫn còn đau, tay cũng bị trói ra đằng sau, nhưng cũng may là lần này ngồi trên ghế đẩu chứ không phải quỳ trên sàn nhà băng lãnh.

"Tỉnh?"

Lúc này cô mới phát hiện ra rằng Thẩm Mộn Dao vẫn ở đó.

Nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao cười cười, đi ra phía trước, dùng một mảnh vải đen che lại đôi mắt của tiểu hài tử, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua gương mặt còn mang nét ngây thơ, sau đó thuận tiện ở giữa miệng nhỏ chui vào tùy ý quấy làm, nàng cố ý đem ngón tay cắm rất sâu, thưởng thức dáng vẻ thống khổ không ngừng nôn khan củaViên Nhất Kỳ.

Một cái tay khác bắt đầu thăm dò trên thân Viên Nhất Kỳ.

"Ngô..."

Viên Nhất Kỳ đã ở trong lòng đem người trước mặt giết trăm ngàn lần. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng chịu sỉ nhục như vậy, còn tệ hơn nữa là cô không thể phản kháng.

Cô có chút tuyệt vọng, chỉ có thể cầu nguyện tiểu Tả sẽ sớm phát hiện cô mất tích.

Nhưng cuộc tra tấn chỉ mới bắt đầu.

Chính cô cũng hiếm khi đụng vào ngực của mình, giờ lại bị người khác nắm ở trong tay tùy ý đùa bỡn. Đầu ngực nho nhỏ bị hai ngón tay véo và cọ xát, cho đến đỏ lên phát cứng rắn. Một loại run rẩy kỳ quái từ trước ngực lan tràn ra, Viên Nhất Kỳ ngây thơ đem miếng bịt miệng cắn nát, ngược lại khiến răng trước cắn đến đau.

"Bah..." Viên Nhất Kỳ lại giãy dụa, cô mới nhận ra không chỉ tay bị trói, mà cả chân cũng bị trói vào chân ghế. Cô bây giờ giống như con cá nằm trên thớt, nỗi lo lắng và sợ hãi ngày càng điên cuồng từ tận đáy lòng, nhưng Viên Nhất Kỳ lại không thể làm gì được.

"Không chịu nổi?"

Mặc dù hỏi như vậy nhưng Thẩm Mộn Dao không có ý tứ dừng lại.

Bàn tay đặt trên ngực nhanh chóng buông ra, Viên Nhất Kỳ cảm thấy có một thứ lạnh lẽo dính vào cổ, đây là đồ vật cô quen thuộc nhất.

Con... dao.

Viên Nhất Kỳ cơ hồ là thở mạnh cũng không dám, toàn thân căng thẳng lên, cô sợ Thẩm Mộng Dao run tay một cái mình liền phải cùng thế giới này nói tạm biệt.

Đừng mà...

Mặt sau của con dao đè lên đầu ngực mà nhẹ nhàng sờ soạng, nhưng kích thích khiến cô cảm thấy sợ hãi, trong lòng Viên Nhất Kỳ vừa xen lẫn xấu hổ, tức giận và sợ hãi, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi mỏng.

Nhưng sau đó Thẩm Mộng Dao thay đổi động tác.

Khóa quần jean bị cởi ra, quần tây rớt xuống đến lòng bàn chân, một tay trực tiếp mở ra quần lót nắm mệnh mạch yếu ớt nhất của Alpha, đầu ngón tay không nặng không nhẹ lướt qua phần bụng.

Viên Nhất Kỳ lúc này thực sự không dám nhúc nhích.

Cô nghe thấy lời chế giễu của Thẩm Mộng Dao

"Cái này cũng có thể cứng được, Alpha các người thật đúng là đê tiện a."

"Ô ô..."

Không phải, không phải như vậy.

Viên Nhất Kỳ lắc đầu, cơ thể co quắp hết mức có thể để tự bảo vệ, thậm chí bởi vì cơ bắp co vào siết ra hình dạng xương sườn, thiếu niên gầy yếu càng không ngừng run rẩy, không biết là bởi vì sợ cái gì.

Có thể là do kỹ thuật của Thẩm Mộng Dao quá tốt, hoặc có thể đó là trải nghiệm đầu tiên của Alpha trẻ tuổi về loại chuyện này. Viên Nhất Kỳ dưới thủ hạ của Thẩm Mộng Dao không kiên trì được bao lâu, vài tiếng kêu rên liền run run rẩy rẩy tiết ra, chất lỏng màu trắng đục dính đầy trên tay của Thẩm Mộng Dao.

Viên Nhất Kỳ thở hổn hển, khoái cảm sau khi phát tiết làm cho khuôn mặt tái nhợt của cô yếu ớt đỏ bừng, nhưng sau đó một ngón tay tiến vào trong miệng cô, ngón tay cùng đầu lưỡi chạm vào khác lạ cùng mùi vị nhớp nháp khiến cô muốn nôn ra, đối phương kiên nhẫn một lần lại một lần đem ngón tay luồn vào, thẳng đến Viên Nhất Kỳ triệt để liếm sạch sẽ.

Loại chuyện này, cô làm sao có thể... Viên Nhất Kỳ nôn khan mấy lần, cảm thấy mình muốn đem cuống họng đều phun ra.

Nhưng tệ hơn chính là Thẩm Mộng Dao lại không dừng lại, tuyến thể nhạy cảm của Alpha hoàn toàn không chịu được sự trêu chọc. Sau vài lần vuốt ve của Thẩm Mộng Dao, nó lại ngẩng đầu lên. Bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh xoay quanh quy đầu hồng hào, lau sạch chất lỏng tràn ra trên mi mắt, dùng đầu ngón tay tinh xảo xoa xoa khối trụ hơi thô ráp, một đường hướng xuống dưới, Viên Nhất Kỳ đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Hai chân bị cưỡng chế tách ra, bàn tay cũng không có ý tứ ở lại, lần mò tìm cái miệng bí mật dưới hạ thể, vuốt ve vài cái liền đâm một ngón tay lên mà không hề báo trước.

"Ô!!!"

Toàn thân Viên Nhất Kỳ sắp nảy lên, tiểu huyệt của Alpha nữ đã thoái hóa rồi, có thể nói là hẹp và nhỏ, Thẩm Mộng Dao thậm chí còn không có màn dạo đầu nào, Viên Nhất Kỳ gần như ngất đi vì đau.

Nhưng may mắn thay, Thẩm Mộng Dao đã nhanh chóng rút lui, Viên Nhất Kỳ sắc mặt tái nhợt, nằm liệt trên ghế như chết đi sống lại, đầu óc hoàn toàn suy sụp. Nhưng chuyện này còn lâu mới kết thúc, Viên Nhất Kỳ cảm thấy có thứ gì đó đang chạm vào nơi còn đau đớn của cô một lần nữa.

Một trận quái dị lạnh buốt, giống như có thứ gì đó trơn trượt chen vào, toàn thân Viên Nhất Kỳ trở nên căng thẳng. Dù mở to mắt nhìn, cô không thể nhìn thấy gì ngoại trừ màu đen.

Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo trộn lẫn với mồ hôi lạnh của cô. Sự ẩm ướt thật khó chịu. Những cơn đau về thể xác càng làm cô suy sụp tinh thần. Chóng mặt dữ dội đến mức tưởng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, nhưng sự kích thích từ cơ thể khiến cô vẫn tỉnh táo.

Thẩm Mộng Dao đang làm gì?

Viên Nhất Kỳ không biết và cũng không muốn biết, thứ bị ép vào trong dường như sẽ tan ra, nhưng sau khi sự mát mẻ mất đi, thay vào đó là sức nóng hừng hực. Viên Nhất Kỳ siết chặt bụng để chống lại sự khó chịu này, nhưng vô ích. Trên ghế đã có sẵn một vũng nước vô tình khi cô vặn người.

"Em thật sự là Alpha ư?" Thẩm Mộng Dao đến gần cô lúc nào?

Một bàn tay lạnh lẽo tiến đến chỗ nóng bỏng, "Ừm..." Chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng khiến Viên Nhất Kỳ thoải mái ngâm nga, nhưng sau đó lại ngậm miệng lại, không thể tin được sẽ phát ra âm thanh đó.

"Omega cũng không phóng đãng như em a..." Những lời nói nhục nhã vang lên bên tai, Viên Nhất Kỳ giãy dụa hai lần, muốn phản bác lại, hưng ngón tay mảnh khảnh lại xâm nhập vào bí địa, không thống khổ giống với lần trước, cảm giác trống rỗng bị lấp đầy một nháy mắt mang đến thỏa mãn để Viên Nhất Kỳ nhịn không được mà thở dài.

Sau khi chậm lại, cô nhận ra rằng khăn bịt mắt và bịt miệng đã được tháo ra, Thẩm Mộng Dao trước mặt cô đang nhìn cô một cách giễu cợt.

Xấu hổ giận dữ trong nháy mắt dâng lên,"Cô...Ô..." Ngón tay bên trong khẽ động, tuyến thể cũng bị đối phương nắm ở trong tay đùa bỡn, song trọng khoái cảm khiến Viên Nhất Kỳ đánh mất khả năng ngôn ngữ, thậm chí toàn thân đều run rẩy.

Sảng khoái... Không... Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị cô lập tức bác bỏ, nhưng Thẩm Mộng Dao cũng sẽ không quan tâm cô nghĩ gì, nàng thích thú nhìn những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt của Viên Nhất Kỳ.

Nàng kiểm tra đồng hồ, chợt nhớ ra rằng mình còn việc khác phải làm.

Khi Thẩm Mộng Dao dừng lại, Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng có cơ hội để thở. "Tôi biết sai rồi...Xin cô...Tha cho tôi..." Viên Nhất Kỳ thần sắc uể oải, khó khăn thốt ra một câu hoàn chỉnh. Cô thực sự sợ hãi, người này là một kẻ mất trí, biến thái ...

Đáng tiếc.

Trong ánh mắt kinh hoàng của Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao đã đưa cho cô một vài "đồ chơi mới".

......

Cánh cửa "cạch" một tiếng, cuối cùng cũng được mở ra.

"Có ngoan ngoãn không? Mèo nhỏ"

"Ô ô..."

Viên Nhất Kỳ cả người nằm nghiêng trên sàn nhà, tóc tai rối bời trải trên mặt đất, khuôn mặt đẫm nước mắt, hai tay bị còng sau lưng, cổ áo sơ mi mở rộng,lờ mờ có thể thấy được vết tích bị chà đạp.

Nửa người dưới càng thê thảm hơn, tuyến thể bị ngăn chặn ác ý, Viên Nhất Kỳ đã đau đến chết lặng, bên trong tiểu huyệt cùng mông còn ngậm lấy trứng rung, thậm chí cô cũng đã không còn sức mà run lên.

Cặp mắt vô thần cho đến khi nhìn Thẩm Mộng Dao trong nháy mắt cuối cùng là có thần thái.

"Xin chị..."

Thẩm Mộng Dao ngồi xổm trước mặt cô, ôn nhu vuốt ve gương mặt của cô, "Em nên gọi tôi là gì?"

"Chủ...Chủ nhân..."

Nếu nói trước kia có bao nhiêu thống khổ, vậy thời điểm được phóng thích liền vui sướng đến mức nào.

Lần này, Viên Nhất Kỳ không phản kháng quá nhiều, mà khéo léo dựa vào chân Thẩm Mộng Dao, dịu dàng ngoan ngoãn giống một chú mèo.

Giống như... Thế này... Cũng không tệ?

Viên Nhất Kỳ mơ mơ màng màng nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro