Chương 1: Huynh muội sinh đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: cánh gà rán

Người người đều nói Tô Du tốt số, có một người ca ca sinh đôi văn thao võ lược, kinh tài gió dật, ngay cả muội muội sinh đôi trong kinh thành cũng rất nổi tiếng, nói nàng huệ chất lan tâm, chính là một nàng tiểu thư khuê các điển hình.

Đúng là trợn mắt nói lời bịa đặt, cũng không sợ  đầu lưỡi thắt nút.

Bình Nam hầu phủ nhị phòng con vợ cả tam cô nương Tô Du, nếu nói về tướng mạo tư thái, thì hoàn toàn xứng đáng là quốc sắc thiên hương, khuynh thành tuyệt diễm.

Nhưng nếu nói đến huệ chất lan tâm...

Khụ khụ... Có ai từng gặp vị tiểu thư khuê các nào tự thân đến cửa từ hôn, còn đem vị hôn phu một cước đạp bay xa như chó gặp bùn chưa??

Một cô nương gia chưa lập gia đình, tính tình lại như vậy, nếu đổi lại là người dân bá tánh bình thường, thì mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ làm nàng chết đuối.

Ngược lại rơi trên người Tô Du, hết lần này đến lần khác có người vô tay khen hay, gọi nàng là người thẳng tính thật thà, không giống các nữ nhi khuê các khác thích làm bộ làm tịch.

Nhìn đi nhìn lại, trong thành Trường An này, những người nịnh bợ Tô Du vô cùng nhiều, nam nữ đều có cả.

Cô nương gia thì khỏi phải nói, các nàng tất nhiên là coi trọng "Ca ca ôn nhu tài đức" sinh đôi của nàng, muốn làm tẩu tử của nàng.

Về phần những công tử gia tài tuấn, Tô Du cảm thấy, bọn hắn ngoại trừ muốn cầu cạnh ca ca tốt của nàng, đại khái sẽ có một chút khả năng...hâm mộ nàng...

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, vị ca ca này của Tô Du đúng thật ko phải là phàm nhân.

Bình Nam hầu phủ tam công tử Tô Thừa, năm nay mới mười bảy tuổi, tuy rằng xuất thân từ nhị phòng, nhưng ở trong kinh thành, thậm chí là cả triều đình Đại Diễn, Tô Thừa chính là người tài năng xuất chúng nhất.

Mười ba tuổi giải nguyên, mười bốn tuổi đứng đầu cao trung bảng nhãn, nhất cử thành danh, về sau vào Hàn Lâm viện, trong mấy năm ngắn ngủi đảm nhiệm thái học tiến sĩ, đại lý chính cùng ngự sử trung thừa, tốc độ thăng chức không phải tầm thường.

Vì để lôi kéo Tô Thừa, ba năm trước thái tử cưới Tô đại cô nương Tô Quân làm thái tử phi.  Sau đó Bình Nam hầu phủ vốn có chút suy bại, nhưng mấy năm nay cũng đã dần dần khôi phục, mấy năm nay tại cái vòng huân quý này cũng  có mặt mũi.

Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, tòa nhà sụp đổ cũng trong một đêm.

Huy nguyên năm hai  mươi ba,cũng chính là tháng ba năm nay, Đột Quyết xâm lấn nước ta từ hướng Bắc, thế không thể đỡ, hai tháng qua đã giết chết năm tướng quân của Đại Diễn ta. Triều đình trên dưới nghe tin đã sợ mất mật, đúng là không ai dám xuất binh ứng chiến lần nữa. 

Ngay tại lúc này, Tô Thừa thâm là ngự sử trung thừa lại đứng ra, thêm sự tán thưởng của thánh  thượng, đặc cách lên làm chính tam phẩm Tả Kiêu vệ đại tướng quân, lãnh binh  mười vạn chinh phạt Đột Quyết. 

Đột Quyết lần nay đi chinh phạt Trung Nguyên mang theo ba mươi vạn thiết kỵ,  Tô Thừa chỉ mang theo mười vạn binh lính tiến đến, tất cả mọi người đều vô cùng trông đợi. 

Ai cũng biết, trận chiến này liên quan đến con đường làm quan của Tô Thừa, nếu thắng thig một bước lên mây, sau này trên triều đình chính là hô phong hoán vũ, là nhân vật nổi tiếng nhất Đại Chiêu. Nhưng nếu thất bại... Có lẽ con đường làm quan sẽ không còn hi vọng. 

Nhưng mới vừa vào gia nguyệt, biên quan lại truyền đến tin tức thất bại. ..

Tả Kiêu vệ đại tướng quân Tô Thừa lần đầu lĩnh quân cũng không có kinh nghiệm, từ đầu tháng năm đến bây giờ, biên quan liên tiếp truyền đến tin bại trận, tổn hại hơn mười nghàn binh lính. , trêu đến quân tâm, binh lính tướng sĩ không hòa thuận. 

Sau đó Tô Thừa lại một mực thủ ở trong thành trì, quyết không xuất binh,  mặc cho  Đột Quyết ở ngoài thành kêu gào cũng vô ích. 

Thẳng đến 

trung tuần tháng chín, lương thảo của Đột Quyết bắt đầu cạn kiệt, đột nhiên mang binh lính đánh chiếm thành trì. Vậy mà Tô Thừa cũng không có chút chống cự nào, trực tiếp mang theo dân chúng cùng quân lính trong thành hôt hoảng chạy đi. 

Đột Quyết thấy Tô Thừa là một thư sinh yếu đuối nhu nhược không chịu nổi khó khăn, sau khi chiếm được thành trì, liền thừa thắng xông lên, Tô Thừa lại tiếp tục bỏ trốn. 

Một tháng ngắn ngủi qua đi, Đại Chiêu liền mất đi ba tòa thành trì. 

Lúc Tô Thừa chưa đến, mặc dù chiến sự ở biên quan liên tiếp thất bại, nhưng cũng chưa từng vứt bỏ một tấc đất, Khoong ngờ Tô Thừa lại tiếp tay cho giặc, liên tiếp thất bại không nói, còn bị chiếm mất thành trì, làm cho mặt mũi triều đình đều mất sạch. 

Nhận được tin tức ở biên quan, thánh thượng giận giữ, một trận tính tình thật lớn phát ra, dù chưa hạ chỉ trực tiếp xử lý Bình Nam hầu phủ, nhưng cả nhà trên dưới đều cảm thấy bất an. 

Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, trong Bình Nam hầu phủ, tuyết trắng che phủ toàn bộ đường đá, dị hoa trân mộc bị bao phủ trong làn áo bạc, càng lộ vẻ u tĩnh. 

Trong lầu các đốt một lò than không khói, ngược lại vô cùng ấm áp, không thấy một chút lạnh lẽo nào. 

Nha đầu Thanh Đại sau khi phủi hết tuyết trên người liền bước vào, sau đó đóng kín cửa, quay đầu gặp Thiền Y đang bưng chậu rửa mặt từ bên trong đi ra. 

"Tiểu thư dậy rồi sao?" Thanh Đại vô ý dò xét , nhướng cổ nhìn ra sau tấm bình phong, lôi kéo Thiền Y nhỏ  giọng hỏi thăm. 

Thiền Y gật đầu:" Tiểu thư nói hôm qua ngủ sớm, bây giờ nằm lâu cũng khó chịu."

Lại hỏi:" Không phải  ngươi đi lấy đồ trang sức lần trước tiểu thư dặn sao, sao lâu như vậy mới trở về?"

Nói đến đây, THanh Đại khoát tay áo:" Đừng nói nữa, ta mới gặp nha hoàn của Tiết tứ tiểu thư đến trả thiếp mời, nói là tiệc ngắm hoa mai của tiểu thư nhà ta cô ta không đến được. Không chỉ một nhà, mà còn mang theo mấy phong thư lui thiếp, ta nhìn rõ ràng là bọn họ bàn trước với nhau."

Nói đến đây, Thanh Đại tức giận, bực tức cao giọng hơn một chút:" Mấy người này  bình thường luôn mồm tỷ tỷ muội muội thân mật, còn không phải muốn mượn chủ tử để trèo lên người tam thiếu gia nhà chúng ta sao. Bây giờ bất quá chiến sự ở biên quan gặp trục trặc, các nàng so với người khác lại chạy nhanh nhất. Loại giao tình này, không đến cũng được, chúng ta còn không có thèm đâu."/'

"Xuỵt, ngươi nhỏ giọng một chút!" Thiền Y giật giật tay áo của Thanh Đại, còn kém trực tiếp đưa tay đến che miệng nàng.

Thanh Đại tỉnh ngộ, vội vàng im miệng. 

Sau tấm bình phong, có một cô nương một thân áo xanh lục ngồi đoan trang, tĩnh lặng. 

Rõ ràng trên mặt gương, phản chiếu một gương mặt tiên tư dật mạo, xinh đẹp như hoa,đôi mội đỏ mọng như quả anh đào, đuôi mắt hơi nhếch lên, hiển thị rõ là một cô nương thiên kiều bá mị chi tử, dáng điệu phong hoa yểu điệu. 

Thanh Đại đi vào, đứng ở phía sau lưng chủ tử ngây người hồi lâu, mới đem ánh mắt từ trong gương thu lại, từ tay áo trong túi lấy ra một hộp trang sức đưa lên:"Tiểu thư, tháng trước người mệnh thợ thủ công chế tạo đồ trang sức đã có rồi, ngươi mau nhìn xem có vừa ý hay không?"

Nói rồi tư mở hộp trang sức đưa lên. 

Bên trong lộ ra một chiếc châm cài, ở đầu châm có  đôi bồ câu bằng vàng, vô cùng tinh xảo, dây  treo là chuỗi san hô đỏ chất lượng cực tốt, quang trạch diễm diễm. Ngoài ra còn có một đôi khuyên tai trân châu đỏ hình giọt nước, nhìn quang quang diễm diễm. 

  Tô Du một tay chống cằm, một tay cầm một chiếc khuyên tai  tùy ý vuốt vuốt, môi anh đào hé mở, tiếng nói kiều nhuyễn bên trong lộ ra sự linh động: "Ai lui thiếp mời ?"  Ngữ điệu của nàng nhẹ nhàng chậm chạp, không nóng không vội, tựa như đang hỏi một việc vô cùng bình thường.

  Thanh Đại ngược lại là tim gan run rẩy, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Là, là... Hộ bộ thị lang phủ thượng Tiết tứ cô nương, nha hoàn Lam Bội của nàng đến, còn mang theo mấy cái khác, đều là những người thưởng ngày có quan hệ tốt cùng Tiết tứ cô nương lui thiếp."  Tiết tứ cô nương kia, trước kia trước mặt tiểu thư nhà mình  nhất là ân cần nhất, không nghĩ lại là người kiểu này, Thanh Đại ngẫm lại liền trong lòng tức giận. Nàng vẫn đem người mắng nhỏ trong lòng một trận, lại cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu quan sát  thần sắctiểu thư nhà mình. Tô Du khuôn mặt bình tĩnh, trong mắt không thấy gợn sóng, chỉ bình thản đem khuyên tai đang cầm trên tay đeo lên, nhìn vào tấm gương trước mặt: "Ngươi nhìn, ta đeo lên có đẹp không?"  

  Thanh Đại nhìn một lát rồi cười đáp: ". . .Tiểu thư đeo lên nhìn thật đẹp mắt." Xem ra là nàng đa tâm, tiểu thư căn bản không có để những người kia  ở trong lòng.  Bất quá tiểu thư nhà nàng tâm như gương sáng, sao lại không biết những người kia trước kia một bộ nịnh bợ lấy lòng là vì cái gì? Xua đuổii ý nghĩ kia khỏi đầu, Thanh Đại cũng liền không có gì tức giận. 

Tô Du đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Thanh Đại, ánh mắt bên trong lộ ra sự hoạt bát, nở nụ cười nhẹ nhàng : "Đã lấy đồ trang sức trở về, còn không mau trang điểm cho ta." 

   "Aiiiiii!" Thanh Đại than một tiếng, cười cười cầm lược lên chải tóc cho Tô Du,lại đem chiếc châm mới cài lên tóc, mặc cẩm y vào cho nàng.

 Tô Du giang hai tay xoay một vòng trước gương:" Trang sức mới không tệ, bất quá có y phục mới phối hợp cùng thì tốt hơn"

Nói đến đây, nhãn châu nàng liền rung động:" Hôm nay cũng không có việc gì, hay là chúng ta lên phố dạo một vòng?" Dứt lời, nàng liền xách váy xoay người đi ra cửa.

Ra khỏi lầu các, liền gặp một cô nương mặc áo váy màu hạnh tươi đẹp , mi dày môi thắm, băng cơ ngọc cốt, rõ ràng là chải  búi tóc nha hoàn , nhưng  giơ tay nhấc chân đều mang theo khí độ. Giờ phút này nàng chính vùi đầu quét tuyết đọng trên mặt đất,tuyết rơi đều đọng trên người nàng, nàng tựa hồ cũng không hề hay biết lạnh, ngược lại quét đến càng nghiêm túc.

 Tô Du gặp liền bước nhanh tới, cầm lấy cái chổi trong tay nàng ném tới cho  tới Thanh Đại, lại nói vói người kia: "Tuyết còn chưa ngừng đâu, quét một hồi tuyết lại rơi xuống. Huống chi công việc này tự có người bên ngoài đi làm, nơi nào dùng đến đến ngươi?"

 "Tiểu thư. . ." Nhìn thấy Tô Du, Nhẫn Đông đột nhiên giật mình, vội cúi người hành lễ. 

Nhẫn Đông là đại nha hoàn của  Tô Thừa, lúc Tô Thừa  lãnh binh rời kinh không yên lòng muội muội Tô Du  này, cho nên đem Nhẫn Đông lưu lại. Nàng biết chút võ, xưa nay đi theo Tô Du bên người hắn cũng yên tâm chút. Nhẫn Đông nguyên là cô nhi, nhiều năm trước trên đường ăn xin bị người khi dễ, Tô Thừa liền nhặt  nàng trở về dạy nàng võ nghệ. Nhẫn Đông cảm niệm Tô Thừa ân nhân cứu mạng, những năm gần đây mười phần trung tâm. Từ lúc Tô Thừa viễn phó biên cương, Nhẫn Đông chiếu cố Tô Du cũng là tận tâm tận lực. Nàng là Tô Thừa một tay đào tạo, tâm tính phẩm chất đều không phải nha đầu bình thường có thể so sánh, Tô Du đối nàng cũng liền kính lấy mấy phần.

 Nhìn nàng sắc mặt không tốt, Tô Du hỏi: "Làm sao vậy,là tại tin tức ở biên quan làm ngươi lo lắng sao?" 

 "Nô tỳ trong lúc rảnh rỗi, hoạt động một chút gân cốt thôi." Nhẫn Đông đáp đến không kiêu ngạo không tự ti, tinh xảo trên mặt không thấy biểu tình gì. Nàng xưa nay chính là tính tình thanh lĩnh như vậy thanh lãnh tính tình, bất quá Tô Du cũng không tin lời này, chỉ nói: "Ngươi nha, uổng cho ngươi vẫn là một tay ca ca ta mang bên người, người bên ngoài không tin năng lực của hắn, chẳng lẽ ngươi cũng hoài nghi hắn sao?"  

  Tô Du nói, tiến lên hai bước, giảm thấp thanh âm nói:" Ca ca là người tính tình như thế nào,cho dù không địch lại Đột Quyết cũng tuyệt đối sẽ không hốt hoảng mà chạy, hắn bị bại càng thảm càng nói rõ bên trong có mờ ám. Ngươi lại nhìn xem đi, đợi không được bao lâu hắn nhất định có thể đánh một trận hoành tráng khắc phục khó khăn." 

 "Đúng vậy a, công tử năng lực xuất chúng, làm sao có thể không đối phó được một Đột Quyết nho nhỏ, tự nhiên là không có việc gì." Nàng ánh mắt mê ly nhìn về phía nơi xa, nhẹ nói, lại giống là tự mình lẩm bẩm tự an ủi mình.

 Tô Du chậc chậc lưỡi: "Ca ca ta cái loại người này, lúc ở nhà liền một bụng ý nghĩ xấu xa, đi ra ngoài cũng không khá hơn, ta cũng không tin hắn là người  dễ bị khi dễ."

 Nhẫn Đông trên mặt khó có được nụ cười  lúc này mới mỉm cười: "Nào có ai nói ca ca nhà mình như vậy".

 Tô Du nhíu mày cười yếu ớt: "Ngươi  quan tâm đến an nguy của ca ca ta như vậy, phần  tâm tình này sợ là không ai hơn được, chẳng bằng chờ  ca ca ta trở về,  ta nói với  hắn thu ngươi, như thế nào?"

 Nhẫn Đông liền giật mình, thần sắc hình như có bất an, uốn gối hành lễ: "Tiểu thư chớ có nói lời như vậy, nô tỳ tự biết thân phận của mình cách xa thiếu gia, không dám có bất kỳ ý nghĩ xấu. Lúc trước nô tỳ được thiếu gia cứu trở về, bản thân nô tỳ mà nói là vĩnh thế không quên ân nhân, ân nhân cũng là chủ tử. Tiểu thư là muội muội của thiếu gia, cũng chính  là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ cũng nguyện ý vĩnh viễn phụng dưỡng  bên cạnh người tiểu thư , đem tiểu thư trở thành  chủ tử của mình." 

Tô Du biết  Nhẫn Đông là người tương đối đứng đắn, không thích hợp nói đùa, Tô Du thở dài: "Ngươi tính tình vốn là cực tốt, nếu như có thể cùng Thừa Ân công phủ vị kia thay đổi một chút giống ngươi, chính là phúc khí của ca ca ."

 Nhẫn Đông mặt lộ vẻ nét hổ thẹn: "Thừa Ân công phủ Mạnh tiểu thư kim tôn ngọc quý, nổi danh kinh thành, lại cùng công tử sớm có hôn ước, há lại nô tỳ có thể sánh bằng." 

 Tô Du chép miệng, tròng mắt xoay chuyển: "Ngươi nói bây giờ bệ hạ đối Bình Nam hầu phủ thái độ không rõ, Thừa Ân công phủ vì cầu tự vệ, liệu sẽ tới cửa đến từ hôn?" Mạnh gia cô nương là cái tâm cao khí ngạo, bây giờ biên quan chiến sự rối tinh rối mù, ca ca thanh danh không còn, nàng còn có thể coi trọng? Tô Du cảm thấy không thể nào.

 Từ bên ngoài trở về Thiền Y vừa đi đến bên này, liền nghe được Tô Du nói một câu kia, vội la lên: "Tiểu thư, người trước đừng đề cập đến hôn ước của thiếu gia,chính người còn phiền phức đây."

 Tô Du xem thường: "Ta có cái gì phiền phức, chuyện chung thân của ta không phải vừa mới lui xong sao?" Nàng vẫn còn nhớ tinh tường,  là chính nàng tới cửa cho lui.

Ngô Tiến Ý  kia chính là dạng mặt người dạ thú, nàng ngẫm lại liền cảm thấy tức giận! 

 Thiền Y muốn nói lại thôi: "Lui là lui, bất quá Ngô công tử bây giờ lại dẫn sính lễ đến phủ, nói...nói... không so đo với người  lần trước đi Ngô phủ nháo sự, vẫn là muốn cưới người làm vi thê, chuyện cũ liền không đề cập đến."

 Tô Du cùng Nhẫn Đông hai mặt nhìn nhau. Lúc này biên quan chiến sự còn chưa có tin tức tốt, phía ngoài lời đồn đại cũng là bay đầy trời, Tô gia ngay tại trên đầu sóng ngọn gió, tất cả mọi người tránh chỉ sợ không kịp, Ngô Tiến Ý thế mà chạy tới cầu thân?

Mười mấy ngày trước đây nàng mới vừa đập hắn một trận, hắn như thế không mang thù?

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Mở hố a, tiến đến tiểu tiên nữ nhóm từng cái ôm ôm hôn hôn nâng cao cao (~o ̄3 ̄)~ Chương mới cần nuôi số liệu, cầu cất giữ, cầu bình luận, cầu dịch dinh dưỡng Mặt khác, tấu chương nhắn lại sẽ có hồng bao rơi xuống vung ~

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lần đầu mình edit truyện, mong các nàng cmt ủng hộ mình :*





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro