Chương 9 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(9) Canh trứng

Editor: icedcoffee0011

Ở phía Đông Nam Càn Thanh cung, có Bắc hoa viên, bên trong rất nhiều hoa cúc.

Mà tòa cung điện ẩn trong bạt ngàn hoa cúc, là Võ Đức Điện.

Võ Đức điện là nơi cử hành các đại yến mùa thu của hoàng thất, tỷ như tiệc trung thu, tiệc trùng dương, đều cử hành ở Võ Đức điện.

*Tết Trùng Cửu, cũng gọi là tết Trùng Dương theo phong tục của người Trung Hoa là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm, một trong bốn ngày lễ thờ cúng tổ tiên lớn của Trung Quốc. Phong tục này vẫn thịnh hành ở vùng Lĩnh Nam.

Tề Thịnh đời này sinh vào mùng 1 tháng 8.

Thời tiết này, hoa nở từ mùa hạ phần lớn đã úa tàn, hoa cúc mùa thu độc lãnh phong tao, là số ít có thể nở hoa khoe sắc trong gió phấp phới.

Mặc dù Dư quý phi cùng các phi tần có nhi tử đều tràn ngập ác ý, nhưng nàng càng không muốn Tề Đàm cảm thấy nàng vô năng.

Bởi vậy, yến tiệc một tuổi của Tề Thịnh, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, mới quyết định tổ chức ở Bắc viên.

Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử một đường miệng lưỡi đấu đá, Nhị hoàng tử bị hai người kẹp ở giữa, sợ hãi đứng canh, Tứ hoàng tử thì yên lặng đi theo.

Về phần Tề Thịnh và Ngũ hoàng tử giống nhau, bị nhũ mẫu ôm trong ngực, chỉ có cái đầu ló ra nhìn náo nhiệt.

Hắn cảm thấy hai người anh trai này thực hoạt bát.

Còn có nhị ca, thân thể vẫn luôn căng chặt, tựa hồ có chút không yên, chẳng lẽ là quá mót?

Tề Thịnh một bên say sưa xem, Ngũ hoàng bên cạnh tử gọi mấy lần cũng không có đáp lại, hắn nhất thời liền không kiên nhẫn, duỗi tay túm chặt tua rua treo trên mũ nhỏ, dùng sức kéo ra.

"Băng" một tiếng nhỏ, tua rua đứt đoạn, vì Ngũ hoàng tử dùng sức quá mạnh mà bắn lên

Cũng may bảo mẫu thời khắc chú ý, nhanh chóng ổn định thân mình hắn.

Cho dù là như vậy, Ngũ hoàng tử vẫn là sợ hãi, sửng sốt một hồi, lập tức khóc rống lên.

Bị tiếng khóc cả kinh, Tề Thịnh rốt cục chú ý đến hắn, hai mắt mở to nhìn về phía Ngũ hoàng tử, không hiểu nhóc con khóc cái gì.

Hai cái nhũ mẫu liếc nhau, đều nhìn ra đối phương xấu hổ.

Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử cũng ngừng cãi cọ, nghiêng người đi xem tình huống của đệ đệ.

Tam hoàng tử nhíu mày, đầy mặt ghét bỏ mà nói: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, trách không được phụ hoàng cảm thấy ngươi xấu."

Nói xong, hắn lại trách cứ nhũ mẫu của Ngũ hoàng tử, "Ngươi còn không mau dỗ hắn? Để phụ hoàng thấy, thành bộ dáng gì?"

Tề Thịnh buồn cười tròn hai mắt mà nhìn tam ca, trong lòng cảm thấy tên tiểu hài nhi này rất có ý tứ.

Này rõ ràng là lo lắng Ngũ hoàng tử lại chọc tiện nghi cha ghét bỏ, nhưng lời hắn nói ra lại khiến người khác nghẹn chết.

So sánh lên, Đại hoàng tử xử sự thông minh hơn nhiều.

Chỉ thấy Đại hoàng tử tháo một chuỗi vòng cổ làm bằng các hạt ngọc màu khác nhau từ thắt lưng của mình, quơ quơ trước mắt Ngũ hoàng tử. Đợi Ngũ hoàng tử bị hấp dẫn lực chú ý lúc sau, hắn cười nói: "Nếu Tiểu Ngũ dừng khóc, ta cho đệ cái này."

Tiểu hài tử đều thích đồ vật có màu sắc sặc sỡ.

Trân châu nhan sắc trơn bóng, những viên trân châu (ngọc trai) có nhiều màu sắc được xâu lại với nhau cũng rất đẹp.

Ít nhất, Ngũ hoàng tử thực thích.

Nghe Đại hoàng tử nói, hắn lập tức nín khóc mỉm cười, thò tay nói: "Không khóc, cho ta."

Đại hoàng tử liền đem xuyến ngọc đặt vào tay hắn.

Ngũ hoàng tử bắt được chuỗi ngọc, liền đắc ý dào dạt mà hướng Tề Thịnh quơ quơ.

Tề Thịnh chớp chớp mắt, tỏ vẻ ta chính là một đứa trẻ vô tri, không có khái niệm về đẹp và xấu..

Đang nghĩ ngợi tới, đột nhiên trên tay chợt lạnh.

Hắn cúi đầu vừa thấy, lại là bị Tam hoàng tử nhét cho một khối ngọc bích.

"Hừ!" Tam hoàng tử khinh thường bĩu môi với Đại hoàng tử, "Không phải chỉ là mấy hạt châu sao, chỉ có ngươi coi như bảo bối, cũng không biết xấu hổ lấy tới tặng người."

Đại hoàng tử ôn hòa cười, một bộ bao dung cho đệ đệ không hiểu chuyện, nhưng lời nói ra rõ ràng mang gai nhọn, "So không được tam đệ tài đại khí thô."

Tam hoàng tử chướng mắt nhất chính là vẻ đạo đức giả của hắn, thấy hắn lại tỏ vẻ mình là huynh trưởng, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn.

"Bất quá sinh sớn hơn Nhị ca nửa ngày, giả bộ già đời cái gì chứ?"

Nhị hoàng tử cổ co rụt lại, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại.

Dáng vẻ này của hắn, vô luận là Đại hoàng tử hay là Tam hoàng tử, đều chướng mắt.

Võ Đức điện đã gần ngay trước mắt, chỗ ngồi của mấy hoàng tử đều tương đối gần nhau.

Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử dù ở riêng cãi nhau bao nhiêu, cũng không dám cãi nhau trước mặt Tề Đàm..

Nhị hoàng tử cuối cùng là tạm thời giải thoát rồi.

Bởi vì Ngũ hoàng tử và Tề Thịnh còn nhỏ, không uống được, ăn cũng không được bao nhiêu. Bọn họ không ngồi vào bàn của hoàng tử mà được nhũ mẫu ôm tới bên cạnh mẫu thân từng người.

Tề Thịnh vừa thấy Thục phi, liền giơ ngọc bội được Tam hoàng tử cho hô một tiếng: "Nương."

"Này là từ đâu tới?" Thục phi cầm lấy ngọc bội, hỏi Lưu tẩu tử.

Lưu tẩu tử thành thật đáp: "Là Tam hoàng tử tặng."

"Tam hoàng tử?" Thục phi mày đẹp nhíu lại, nghĩ nghĩ, ôn nhu nói với Tề Thịnh, "Tiểu Lục, cái này không được, trở về mẫu phi cho con một cái khác."

Tề Thịnh híp mắt cười, gật gật đầu, "Ưm, không cần."

Sau đó, "Rít" một tiếng, hút nước miếng bên mép.

Chao ôi~ không có biện pháp, dù tâm hồn ta trưởng thành cũng không thể tránh được số phận của một trẻ ranh đang mọc răng thường xuyên chảy nước dãi.

Kim Oanh đứng sau Lưu tẩu tử tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng lấy khăn vải mềm lau sạch sẽ vết nước đọng trên khóe miệng.

Tề Thịnh ngoan ngoãn để nàng lau, sau khi lau xong liền nhìn bát canh trứng trên bàn của Thục phi một cách thèm thuồng

Sau gần một năm ăn sữa, rốt cuộc Tề Thịnh bắt đầu được ăn dặm.

Mùi thức ăn lâu ngày không gặp nhanh chóng chiếm được trái tim Tề Thịnh.

Hắn nghĩ, hắn rốt cuộc cũng có thể hiểu được Chư Bát Giới ham ăn nghĩ gì.

Đồ ăn mỹ vị như vậy, hắn cũng nguyện ý từ bỏ chống cự, hoàn toàn luân hãm cùng đại quân mỹ thực.

Thục phi khẽ cười một tiếng, vươn ngón trỏ trắng nõn nhẹ nhàng gõ chóp mũi hắn, "Con mèo nhỏ tham lam."

Tề Thịnh mới mặc kệ đâu, dù sao hắn bây giờ là đứa bé một tuổi, tự nhiên không thể hiểu những từ ngữ đó.

"Ăn, ăn."

Hắn khống chế sức lực, ở trong lòng nhũ mẫu phịch vài cái, biểu đạt khát vọng của bản thân với bát canh trứng.

"Được, ta cho con ăn."

"Nào, đưa thằng bé cho ta." Thục phi đơn giản rút hộ giáp trên tay, tự mình ôm Tề Thịnh, lấy muỗng bạc múc một chút, đút vào trong miệng của hắn.

Tề Thịnh "nhomm" một tiếng, thỏa mãn mà ăn một ngụm.

Nhưng một ngụm quá nhỏ, một chút cũng không đã ghiền.

Tề Thịnh tiếp tục ồn ào: "Ăn nữa."

Thục phi liền chiều theo ý hắn, múc một thìa lớn đút cho hắn ăn một ngụm lớn

Khoang miệng chứa đầy thức ăn đơn giản chính là điều tuyệt vời nhất trên thế giới.

Thúy Bình nhịn không được cười nói: "Tiểu chủ tử cũng thật giống nương nương."

"Đó là tự nhiên." Thục phi cười lại đút cho hắn một muỗng canh trứng, "Con trai của, tự nhiên giống ta."

Tề Thịnh chuyên tâm, chỉ lo một ngụm lại một ngụm mà nuốt canh trứng.

A, canh trứng này nhất định dùng gia vị đặc chế, cực kì thơm, lại gãi đúng chỗ ngứa mà kích phát mùi canh cực kỳ hấp dẫn.

"A ——"

Hắn lại lần nữa há mồm, nhưng muỗng bạc lại không có như lúc trước đưa canh vào miệnh.

"A?" Hắn khó hiểu mà quay đầu nhìn về phía Thục phi, "Ăn nữa."

Thục phi lại bảo Thúy Bình đem nửa chén còn lại cầm xuống, "Ngoan, không thể ăn nữa."

Tề Thịnh bĩu môi "Hừ" một tiếng, tỏ vẻ phẫn nộ.

"Tiểu Lục ngoan, ăn nữa ngày mai sẽ không được ăn. Ngày mai nương còn làm cho con mà."

Tề Thịnh lại rầm rì vài tiếng, sau đó mới tiếp nhận.

Sau đó, hắn "ợ" một tiếng, nấc lên, hắc hắc cười vỗ vỗ bụng nhỏ.

"Thật là một con mèo nhỏ tham ăn." Thục phi giả vờ trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa bụng của hắn.

Tề Thịnh hưởng thụ mà nheo mắt, chỉ cảm thấy mơ màng sắp ngủ.

Chính là, không bao lâu, hắn liền cảm thấy, bàn tay xoa trên bụng mình ngày càng chậm, cuối cùng là vô lực.

Hắn kỳ quái mà mở mắt ra, liền thấy Thục phi vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm phía trên.

Nhìn theo ánh mắt củaThục phi, Tề Thịnh nhịn không được, hiểu rõ mà mắt trợn trắng.

Thì ra Tề Đàm ngồi ở trên cùng đã bị người 'chuốc' vài chén rượu, hai gò má đỏ hây hây, như phấn hồng rắc lên tuyết trắng,

Tề Đàm vốn là lớn lên hại nước hại dân, các phi tần trong hậu cung bị hắn mê hoặc đến mức lần không ra.

Chẳng qua, các phi tần đều rụt rè, chỉ có Thục phi là không chút nào che giấu.

Không nói nên lời, hắn liền nhịn không được tìm kiếm thân ảnh Mân tần.

Sua khi Mân tần dùng điểm tâm các loại mới lạ bắt được dạ dày Thục phi d, Tề Thịnh thường xuyên có thể thấy nàng ở Chung Túy Cung.

Vị nương nương này thật không hổ là xuyên qua, chính là không giống người thường.

Đối mặt với sắc đẹp của Tề Đàm, hậu cung phi tần đều quỳ gối, duy độc mình nàng vô cùng ghét bỏ.

Hậu cung của Tề Đàm quân số không đông, Mân tần ngồi cách Thục phi cũng không xa, Tề Thịnh thực mau liền tìm được nàng.

Quả nhiên, Mân tần từ trong tới ngoài, từ ngoài vào trong toát ra một cỗ chán ghét nồng đậm, mỗi lần nàng cúi đầu, đều không khỏi trợn to hai mắt.

Tề Thịnh nhịn không được nở nụ cười.

Thục phi cũng bị hắn làm cho giật mình, cúi đầu hỏi: "Tiểu Lục sao vậy?"

Tề Thịnh chỉ là hướng nàng vỗ tay cười không ngừng.

"Tiểu phôi đản." Thục phi điểm điểm cái trán hắn, liền lại đem ánh mắt dịch tới trên người Tề Đàm.

Tề Thịnh cũng nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Tề Đàm đang dùng rượu, nhìn trái nhìn phải, cả người toát ra khí chất như hoa thủy tiên.

Tề Thịnh trong lòng run lên, nhanh nhẹn dời ánh mắt.

—— Xem bao nhiêu lần cũng không quen được, một đại nam nhân lại tự luyến thành như vậy.

Nhưng thực hiển nhiên, Thục phi không nghĩ như vậy.

"Thiên hạ vạn người, không ai có thể địch lại bệ hạ."

Thục phi một tiếng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Tề Đàm càng thêm si mê.

Đột nhiên, Thục phi nghiêng người về phía trước, đôi mắt phượng đột nhiên mở to, tựa hồ đang cố gắng kìm nén, nhưng vẫn là thốt ra một tiếng trầm thấp: "Làm sao có thể?"

Hả? Làm sao?

Tề Thịnh mờ mịt khó hiểu.

Thục phi: "Trên mặt bệ hạ, cớ sao lại xuất hiện một cục mụn. Nô tài Càn Thanh cung cho bệ hạ ăn cái gì, tại sao không bảo vệ long nhan bệ hạ cho tốt?"

Tề Thịnh: "............"

—— Được rồi, thế giới của nhan khống, phàm nhân chớ có thể lý giải.

Tác giả có lời muốn nói:

Thục phi: A —— ca ca sao lại có thể mọc mục? Ta không chấp nhận!


(10) Chàng bạc tình và nàng si tâm

Editor: icedcoffee0011

"Ngươi nói cái gì?"

Tề Đàm không thể tin nổi, hỏi Cát Tường đang ngăn cản hắn tiến vào.

Cát Tường cổ co rụt lại, âm thầm kêu khổ.

Nhưng mệnh lệnh của chủ nhân, hắn lại không dám không làm, đành phải run rẩy giải thích, "Bệ hạ, không phải nô tài nói, là Thục phi nương nương nói."

Tề Đàm vô ngữ mà nhìn hắn một cái, "Vậy được, Thục phi nói cái gì?"

Cát Tường cười gượng nói: "Nương nương nói, xin mời bệ hạ trở về Càn Thanh Cung, trị mụn trên mặt rồi lại đến."

Tề Đàm: "............"

-- a, ngươi thật đúng là dám nhắc lại!

Bởi vì hôm nay tổ chức yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai cho Lục hoàng tử, dựa theo lệ thường, Tề Đàm cũng nên đi Chung Túy Cung bồi mẫu phi Lục hoàng tử.

Tề Đàm không thể nghi ngờ là thực thích đi Chung Túy Cung.

Hắn cảm thấy, hậu cung nhiều người như vậy, chỉ có Thục phi thành thực nhất.

Sau khi yến hội chấm dứt, Tề Đàm rời đi trước, sau đó các tông thân mới lục tục tan dần.

Quay về Càn Thanh cung tu chỉnh một phen, Tề Đàm mang theo Điền Bảo, hướng Chung Túy Cung mà đi.

Ngày xưa, hắn vừa đến cửa, Thục phi liền sẽ buông bỏ hết thảy, nhiệt tình nghênh đón hắn.

Chính là hôm nay, có biến.

Hắn bị ngăn lại.

Bị thái giám chưởng sự Chung Túy Cung ngăn lại.

Bị Thục phi yêu hắn nhất phái người ngăn lại.

Nguyên nhân?

Hắn sờ sờ cái mũi có viên mụn hồng nhạt, cảm thấy Thục phi hoàn toàn là vô cớ gây sự.

Trên mặt có một viên mụn thì làm sao vậy? Làm sao vậy? Hả?

Thịnh thế mỹ nhan như hắn, cho dù mọc mụn, cũng cục mụn đẹp nhất trên đời này.

"Tránh ra!" Tề Đàm một chân đá Cát Tường tới một bên, hùng hổ đi vào.

Thục phi đang dùng mỹ thực trấn an trái tim trấn kinh, vừa nhìn thấy hắn tiến vào, phản ứng đầu tiên chính là che mắt quay mặt đi.

"Còn thỉnh bệ hạ dừng bước."

Tề Đàm bước chân liền ngừng, bực tức cười, "Ái phi đây là ý gì?"

"Bệ hạ, xin ngài để thiếp giữ lại trong hình tượng hoàn mỹ nhất của bệ hạ đi."

Thục phi trước sau như một thành thật, nhưng lần này, Tề Đàm lại không cao hứng nổi.

Tề Đàm giận dữ: "Là ai nói chỉ cần nhìn trẫm, là có thể ăn nhiều ba chén cơm?"

"Là thiếp."

"Là ai nói chỉ cần nhìn trẫm, là có thể uống nhiều hai thùng rượu?"

"Là thiếp."

"Là ai nói chỉ cần nhìn trẫm, ngươi làm gì cũng được?"

"Là thiếp."

Điền Bảo trái nhìn Tề Đàm, lại nhìn Thục phi.

Không biết vì sao, hắn cảm giác đối thoại của hai người này quái quái.

Như thế nào nghe thật giống mấy lời của tên bạc tình với nữ tử si tâm?

Chỉ là, nhân vật giống như điên đảo đi?

Nhưng Tề Đàm bất giác vô cùng đau đớn mà nói: "Vậy ngươi vì sao không chịu xem trẫm? Liền bởi vì một cục............"

"Bệ hạ, đừng nói!"

Thục phi lớn tiếng ngắt lời hắn, "Bệ hạ ở trong lòng thiếp, vẫn luôn là hoàn mỹ vô khuyết. Thiếp không tiếp thu được bệ hạ tỳ vết. Cho nên, bệ hạ vẫn là mời trở về đi."

Điền Bảo: "............"

-- hảo tra!

Hắn lơ đãng mà ngẩng đầu, không khỏi chạm mắt với đại cung nữ của Thục phi, Thúy Bình .

Hai người liếc nhau, đều từ đối phương nhìn ra một ý tứ.

Điền Bảo: Chậc chậc, Thục phi nương nương tra nữ giấu nghề, liền chính cung nữ bên người cũng nhìn không ra.

Mà Thúy Bình cùng Họa Bình hai cái đều vội muốn chết.

-- Chủ tử của ta ơi, kia chính là bệ hạ. Hậu cung bao nhiêu phi tần ngóng trông bệ hạ, ngài như thế nào có thể đẩy người ra bên ngoài?

Tề Đàm phất tay áo bỏ đi, Điền Bảo tránh đi ánh mắt cầu cứu của Thúy Bình, cúi đầu đi theo rồi.

Đoàn người hấp tấp rời Chung Túy Cung, bước chân Tề Đàm bỗng nhiên dừng lại.

Điền Bảo cùng các cung nhân một cái phanh gấp, chút nữa đâm sầm vào nhau.

Trước mặt Tề Đàm lúc này là một ngã rẽ.

Bên trái đi Dực Khôn Cung, bên phải gần nhất đi Mân tần Cảnh Dương Cung.

Tề Đàm nghĩ nghĩ Mân tần mỗi lần gặp hắn ánh mắt liền vô cùng ghét bỏ, quyết đoán quẹo trái, đi Dực Khôn Cung.

Điền Bảo vội vàng tiếp đón người đuổi kịp, trong lòng nhịn không được phun tào Thục phi: Ngài nói ngài đây là tội gì đâu? Đẩy bệ hạ đến trong cung quý phi?

Không đợi hắn cảm thán xong, Tề Đàm lại dừng lại.

"Bệ hạ?"

Thấy bệ hạ vuốt mặt trầm tư, trên mặt biểu tình biến hóa không ngừng, Điền Bảo tấm tắc.

Ngày thường Tề Đàm tuy rằng không đến mức hỉ nộ không hiện sắc, nhưng cũng rất ít khi lộ cảm xúc ra ngoài.

À, đương nhiên, trừ lúc nghe Thục phi nương nương fangirl thổi phồng hắn.

Tề Đàm đột nhiên nói: "Đi, về Càn Thanh cung."

"Đúng vậy." Điền Bảo lập tức hoàn hồn, hấp tấp đi theo Tề Đàm quay đầu trở về.

Dọc đường đi, hắn nhiều lần muốn nhắc nhở Tề Đàm, đằng sau có bộ liễn đi theo, nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm ninh ra nước của bệ hạ, hắn lại không dám hé răng.

Cũng may Tề Đàm ngày thường không chậm trễ rèn luyện, một đường đi về mặt không đỏ, khí không suyễn.

Chỉ là, phân bình tĩnh này biến mất khi hắn đối diện với hình phản chiếu trong gương.

Đến khi hắn nhìn thấy gương mặt tóc tai tán loạn (vì đi bộ), mặt nhiễm phong sương, lập tức liền giận chó đánh mèo Điền Bảo: "Ngươi vì sao không nhắc trẫm dùng bộ liễn?"

"Nô tỳ biết tội." Điền Bảo nhanh nhẹn nhận sai.

"Hừ." Tề Đàm nói, "Chuẩn bị nước, trẫm muốn rửa mặt. Mặt khác, tuyên ngự y."

Chờ hắn một lần nữa rửa mặt xong, Vương ngự y chờ đã lâu.

Điền Bảo đi theo Tề Đàm nhiều năm, vô cùng hiểu rõ tâm tư bệ hạ. Chỉ liên hệ tiền căn hậu quả, liền biết nên gọi vị ngự y nào.

Vương ngự y tổ tiên vốn là tùy quân quân y (quân y đi chinh chiến), am hiểu nhất là vết thương đao kiếm.

Sau này, thiên hạ đại định, tổ tiên bọn họ cũng đi vào cung làm ngự y.

Chính là, trong cung nào có vết thương đao kiếm cho bọn hắn trị?

Vì không để mai một nghề tổ truyền, nhà họ Vương rút kinh nghiệm xương máu, dốc lòng nghiên cứu, dần dần chuyển sang chuyên ngành dưỡng nhan.

Mà chuyển biến này, có thể nói là vô cùng sát với nhu cầu làm đẹp cấp bách của hậu cung.

Thử hỏi, nương nương nào không muốn thanh xuân lâu dài, da dẻ oánh nhuận?

Vì thế, Vương gia nhất mạch ở Thái Y Viện đâm sâu bén rễ, hơn nữa dựa vào tay nghề nghiên cứu phát minh cổ truyền, trở thành top star ở hậu cung, là đối tượng truy phủng của các chị em ở trong cung lẫn ngoài cung.

Vốn ngành nghề này đã rất hot.

Có danh tiếng, có quyền lợi, có thể nói là nhất tộc leo tới đỉnh nhân sinh.

Nhưng Vương ngự y cũng không nghĩ tới, sau khi đương kim thiên tử đăng cơ, hắn còn có thể hot hơn.

Đúng vậy, Vương ngự y trở thành ngự y ngự dụng của Tề Đàm (ngự y riêng của vua), chính là loại không ai được nhúng chàm.

Công việc hàng ngày của hắn, chính là bảo hộ gương mặt Tề Đàm, còn có tay chân, thân hình. Nghiên cứu chế tạo thuốc thang, chế tạo thực đơn cá nhân dựa trên tình huống thể trạng của Tề Đàm.

Này đó đều là hắn quen làm.

Cho nên, hôm nay bị Tề Đàm gọi tới, hắn một chút cũng không hoảng hốt.

Nhìn nhìn cục mụn trên mặt Tề Đàm, lại bắt mạch một lúc, Vương ngự y trong lòng hiểu rõ nguyên nhân.

"Bệ hạ gần đây liên tục thức đêm, hôm nay lại ăn nhiều thức ăn kích thích. Trên mặt mọc mụn, là thân thể đang tự bài độc, không đáng lo ngại."

Tề Đàm có chút bực bội: "Trẫm chỉ hỏi ngươi, làm thế nào để mau chóng tiêu trừ?"

Hắn nguyên bản cũng không cảm thấy như thế nào, nhưng sau khi bị Thục phi luôn cung phụng hắn như thiên tiên ghét bỏ, một lúc sau, hắn lại vô cùng chướng mắt cái cục mụn này.

Vương ngự y trong lòng sớm có phương án ứng đối, Tề Đàm vừa hỏi, hắn liền nói.

"Này cũng không cần uống thuốc. Bệ hạ sắp tới đừng thức đêm, thần lại bốc cho bệ hạ một ít trà hoa thanh nhiệt giải độc là được."

Vương ngự y không phải kiểu người không bệnh cũng kê thuốc bổ, hắn chỉ cầu không công không tội.

Đây cũng là nguyên nhân Tề Đàm tín nhiệm hắn.

Nhưng nghe phương pháp trị liệu xong, Tề Đàm lại nhíu mày, "Gần đây Sơn Tây đại hạn, trẫm công vụ thật nhiều, sao có thể không thức đêm?"

"Nếu là như thế......" Vương ngự y khó xử, "Thần cũng chỉ có thể kê chút thuốc thanh hỏa bổ dưỡng, điều hòa nhiệt trong thân thể. Còn viên mụn này...... đợi nó thành thục, sẽ tự trầy da mất đi."

"Không có biện pháp khác?"

Vương ngự y cúi đầu, "Thần vô năng, chỉ có thể điều dưỡng thân thể bệ hạ."

Nói cách khác, nếu mạnh mẽ giữ thể diện, khẳng định sẽ thương thân.

"...... Thôi, ngươi bốc thuốc đi."

Hiện giờ Thái Hậu còn ở trong cung, hắn cũng không dám lấy thân thể của mình ra nói giỡn.

Còn Thục phi......

Hừ, ngươi không chào đón trẫm, còn có rất nhiều người hoan nghênh!

Nghĩ là như thế, nhưng mỗi khi hắn xử lý triều chính mệt mỏi, muốn đến trong cung phi tần thả lỏng một chút, liền sẽ nhớ tới cảnh Thục phi che lại đôi mắt không muốn mình.

Sau đó, hắn liền cảm thấy, các cung phi ở đối diện lúc này thì xum xoe hắn, lúc khác sẽ trộm chê cười.

Tuy rằng các nàng không giống biểu hiện ra ngoài giống Thục phi, nhưng trong lòng khẳng định không thể tiếp thu.

Vì thế, hắn lại một bụng bực mình mà đi trở về.

Những cung phi bị hắn trở mặt ngốc rồi, cứ như vậy gặp tai bay vạ gió.

Hai ba ngày sau, Tề Đàm đơn giản không hề ra khỏi Càn Thanh cung, một lòng một dạ xử lý chuyện Sơn Tây.

Chỉ là, các triều thần rõ ràng cảm giác được, bệ hạ lần này thủ đoạn sắc bén hơn rất nhiều.

Chuyện trước kia có thể nhẹ nhàng buông tha, lúc này đây, toàn bộ nghiêm trị.

Bọn họ cũng không biết Tề Đàm ở hậu cung tao ngộ tra tấn tâm linh tàn ác gì,

chỉ nghĩ lần này quan viên Sơn Tây chọc cho long nhan tức giận.

Những kẻ muốn thu chỗ tốt, muốn người ta lập tức liền thay đổi sắc mặt, thu cái đuôi làm người.

Triều đình cũng bởi vậy một mảnh thanh minh, coi như là niềm vui ngoài ý muốn.

Lần này Sơn Tây gặp hạn hán, tốc độ xử lý nhanh hơn mọi năm.

Lưu dân được các Châu huyện xong quanh thu lưu,

Đầu xuân năm sau phát lương, di chuyển lưu dân về quê, việc này liền chính thức hạ màn.

Tề Đàm liên tục vất vả hai tháng, mỗi ngày ăn ngủ còn không đủ, đã sớm quên mất cục mụn ác quái kia.

Chờ hắn rốt cuộc cũng rảnh rỗi nhớ tới, viên mụn đã khỏi.

Chỉ là, hắn mấy ngày này làm việc nghỉ ngơi không quy luật, dẫn tới sắc mặt không tốt, vòng eo cũng dày lên hai tấc, nghiêm trọng chếch khỏi tiêu chuẩn thẩm mỹ của chính mình.

Lúc này, liền đến phiên vương ngự y đại triển thân thủ.

Nửa tháng sau, Tề Đàm lại lần nữa thỏa thuê đắc ý mà đứng ở trước gương to, sờ sờ mặt, lại nhìn nhìn vòng eo.

Đúng, làn da oánh nhuận, vinh quang toả sáng;

Quả nhiên, trẫm vẫn là mỹ nam đẹp nhất Đại Tấn.

"Điền Bảo."

"Có nô tài."

"Đi, đi Chung Túy Cung."

"Vâng bệ hạ."

Điền Bảo cúi đầu, yên lặng phun tào: Lúc trước cũng không biết là ai tàn nhẫn nói không bao giờ bước vào cửa cung Thục phi nương nương?

Tác giả có lời muốn nói: Chúng nạn dân: Thành tâm hy vọng bệ hạ ngày ngày mọc đậu.

Tề Đàm:............MMP!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro