Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Phù Vân Thành có một tửu lâu khách khứa đến như mây, trên lầu vô cùng om sòm náo nhiệt.

Đệ tử môn phái lớn nhỏ và tán tu chiếm khắp các góc lầu, túm năm tụm ba thì thầm to nhỏ, tất cả đều nói đến cùng một chuyện.

"Thái Huyền Tông giờ là đại thủ bút —— mở tiệc chiêu đãi chư môn các phái khắp Cửu Châu. Chỉ cần là người tu chân, cho dù môn phái nào, xuất xứ nơi đâu, đều có thể tham gia thịnh yến. Nghe nói trong tiệc rượu có cá trân châu Nam Hải quý hiếm, thịt sói tuyết Thiên Sơn Bắc Cực,... những thứ này đều là báu vật vô giá, đồ tốt ăn vào có thể nâng cao tu vi, chữa lành nội thương đấy."

Người ngồi nghe ai nấy hút một ngụm khí lạnh: "Không hổ là đệ nhất kiếm tông tu chân giới!"

"Thật xa xỉ!"

Hôm nay tu giả của Phù Vân Thành tề tựu, tám chín phần mười là tới tham gia tiệc rượu.

"Sao đột nhiên Thái Huyền Tông lại mở tiệc lớn thế?"

"Nghe nói là có việc mừng."

"Việc mừng gì cơ? Trong tông môn Thái Huyền Tông có đám cưới à? Vân Cẩm tiên tử cuối cùng cũng gả đi rồi? Hay là Kiếm Tông với Vạn Pháp đạo môn xóa bỏ hiềm khích lúc trước, muốn bắt đầu chung sống hòa thuận ở tu chân giới?"

"Đều không phải. Huyết mạch lưu lạc nhân gian hai mươi mốt năm của tông chủ Thái Huyền Tông trở về rồi!"

"Tông chủ Thái Huyền Tông có huyết mạch?"

"Các ngươi không biết à." Người nói chuyện là một đạo tu trung niên, vừa ăn đậu phộng vừa rung đùi đắc ý kể lại: "Hơn hai mươi năm trước, tông chủ Thái Huyền Tông diệt trừ ma tu Tây Nam, khơi lên oán hận, ma tu liền bắt tông chủ phu nhân lúc ấy đang mang thai đi. Sau khi tông chủ phu nhân sinh hạ con trai ở nhân gian, nguyên khí tổn thương nặng nề, cuối cùng mệt mỏi quá độ mà chết. Còn huyết mạch của tông chủ cũng bị lưu lạc chốn nhân gian."

"Tông chủ Thái Huyền Tông và vợ phu thê tình thâm, nhiều năm vẫn luôn tìm kiếm con trai. Hai tháng trước, tông chủ cuối cùng cũng tìm được. Ngay lập tức đem về tông môn, kiểm tra một lượt, phát hiện con trai ruột là kiếm cốt trời sinh!"

"Tông chủ mừng rỡ vô cùng, thế nên lần này mới mở thịnh yến chiêu đãi khắp nơi."

Người nghe đồng loạt ồ lên, ngạc nhiên hâm mộ mãi không dứt.

Chỉ vì con trai tông chủ Thái Huyền Tông là kiếm cốt trời sinh.

Phải biết rằng ở tu chân giới ngoại trừ linh căn chí thuần là thể chất tu chân tuyệt hảo, còn có kiếm cốt trời sinh, tiên cốt trời sinh và đạo cốt trời sinh, ba loại thể chất này còn vượt lên trên cả thể chất tu chân của linh căn chí thuần.

Đặc biệt Thái Huyền Tông là đệ nhất kiếm tông tu chân giới, hôm nay nhận về một thiếu tông chủ là kiếm cốt trời sinh ngàn dặm mới tìm được một, có thể nói là đại hỉ sự làm rạng rỡ tông môn.

Đạo tu trung niên kia thấy mọi người xung quanh đều bị mình thu hút sự chú ý, không khỏi vênh váo đắc ý nói tiếp: "Các ngươi có biết vị thiếu tông chủ này còn dẫn về một nam nhân, nói là bạn bè cùng chung hoạn nạn ở nhân gian không!"

"Cái này thì có gì mà lạ?"

"Nếu là bạn bè thật thì đúng là chả có gì lạ. Mấu chốt là bọn họ sớm chiều ở chung, ngày đêm không rời, nghe nói nam nhân kia còn đẹp hơn cả nữ nhân nhiều."

"Thật là yêu đương đồng tính à? Nói nghe xem nào."

...

Sơn môn Thái Huyền Tông.

Thềm núi quanh co xuyên thẳng vào trong mây nhìn chẳng thấy điểm cuối, trong sơn đạo dài dằng dặc chỉ có hai người đang đi chậm rì rì.

Đó là hai thanh niên, một người đạo bào màu lam bạch, hoa văn hạc mây, xuất thân tông môn đại phái, một người thanh y cũ kỹ, hẳn là một tán tu.

Hai người là bạn tốt.

Thanh niên mặc đạo bào màu lam bạch, hoa văn hạc mây kia gọi là Vũ Yếu Ly, hắn là đạo tu. Đệ tử nội môn của Vạn Pháp đạo môn, linh căn chí thuần, cũng là một thiên tài trẻ tuổi nổi danh.

Vũ Yếu Ly: "Ba ngày sau mới khai tiệc, khách điếm của Phù Vân Thành cũng đầy người cả rồi. Vừa hay ta có thư mời, có thể vào Thái Huyền Tông mà không lo chỗ ở. Miêu đạo hữu, ngươi ở cùng chỗ với ta đi."

Miêu Tòng Thù nghe vậy ngẩng đầu lau cái trán lấm tấm mồ hôi, đáp một tiếng như nào cũng được.

Vũ Yếu Ly: "Trước ngươi ở nhân gian đợi mấy chục năm, giờ vừa trở lại cái là đúng lúc gặp thịnh yến của Thái Huyền Tông. Tuy là cái nết Thái Huyền Tông từ trên xuống dưới đều khắm lọ, nhưng mà thực lực thì mạnh thật. Ngươi coi như có lộc ăn đó."

Miêu Tòng Thù: "Lần này ngươi theo tông môn tới, nửa đường rời hàng ngũ sẽ không bị khiển trách chứ?"

"Không sao." Vũ Yếu Ly nói: "Lần này tiểu sư thúc ta thay mặt Vạn Pháp đạo môn đi dự tiệc, hắn lúc nào cũng mặc kệ mấy việc này cả. Chỉ cần ta có mặt đúng giờ, muốn làm gì thì làm."

Tiểu sư thúc của Vũ Yếu Ly là Động Đình chân quân của Vạn Pháp đạo môn, nguyên thân là rồng. Thân là yêu tộc nhưng lại đạo cốt trời sinh, do đó bái nhập Vạn Pháp đạo môn.

Những nhân vật lớn có thể khuấy động phong vân trong tu chân giới, Động Đình chân quân cũng có một chân.

"Vậy thì được."

Miêu Tòng Thù nói xong, lấy từ trong tay áo ra một cái thuyền bạch ngọc.

Thuyền bạch ngọc rơi xuống đất liền biến thành một cái thuyền độc mộc bình thường, Miêu Tòng Thù lười nhác ngồi lên, hai tay khép lại trong tay áo mời Vũ Yếu Ly ngồi cùng.

Vũ Yếu Ly nhảy tới, nhìn thuyền bạch ngọc nói: "Ngươi nhặt được ở đâu linh khí thượng phẩm này đấy?"

Trong mắt Vũ Yếu Ly, Miêu Tòng Thù là một tán tu.

Trong mắt tu chân giới, tán tu không nghi ngờ gì nữa là danh từ đồng nghĩa với nghèo khổ.

Miêu Tòng Thù rũ mắt nhìn chằm chằm thuyền bạch ngọc thật lâu, cuối cùng mới móc ra từ trí nhớ xưa cũ của mình: "Quà chia tay."

"?"

Vũ Yếu Ly chợt quay đầu nhìn Miêu Tòng Thù, thấy bộ dạng cúi mày hạ mắt của y thật là cô đơn, ngay lập tức đã hiểu ra mọi chuyện.

Dáng dấp Miêu Tòng Thù không phải là tuyệt thế gì, nhưng cũng vô cùng ưa mắt, tuấn tú trắng nõn, càng nhìn càng đẹp.

Đáng tiếc là một tán tu nghèo khổ không có môn phái.

Vũ Yếu Ly cảm thấy thương xót thay cho Miêu Tòng Thù, hắn nhìn thuyền bạch ngọc này là biết cô gái từng ở cùng với bạn tốt của hắn nhất định là gia thế vô cùng hiển hách, nếu không cũng chẳng tùy tiện tặng một món quà chia tay là linh khí thượng phẩm vậy được.

"Nữ tu xinh đẹp có ngàn vạn, người này không được thì đổi người khác. Miêu đạo hữu, không cần phải đau buồn."

"Ta không đau buồn."

"Đừng cậy mạnh. Bờ vai của anh em luôn luôn có một nửa thuộc về ngươi."

Ánh mắt Miêu Tòng Thù khẽ lướt qua bả vai đơn bạc của Vũ Yếu Ly, y bị hiểu lầm nhưng cũng không giải thích, dù sao cũng chả biết trước kia y có bao nhiêu bồ cũ.

"Cảm ơn, đạo hữu."

Ngồi thuyền bạch ngọc nên tới sơn môn Thái Huyền Tông rất nhanh, ở cửa sơn môn đã sớm có đệ tử ngoại môn đứng chờ khách khứa.

Vừa thấy thuyền bạch ngọc đáp xuống đất thì ngay lập tức chào đón.

Vũ Yếu Ly: "Vạn Pháp đạo môn Vũ Yếu Ly. Hắn là bằng hữu theo ta cùng tới."

Đệ tử ngoại môn đã sớm nhận ra đạo bào trên người hắn là của Vạn Pháp đạo môn, vừa nghe còn là nhân vật trẻ tuổi nổi danh, ngay lập tức cung kính lễ độ nói: "Động Đình chân quân chờ chư vị đệ tử của Vạn Pháp đạo môn đã ở kiền viện tiếp khách trên đỉnh núi, giờ ta dẫn hai vị đi trước."

Miêu Tòng Thù và Vũ Yếu Ly theo đệ tử ngoại môn cùng đến kiền viện, đi tới một toà huyền phù có cầu vòm giữa hai đỉnh núi, trên đầu là một dãy lưu quang lung linh có thể so với nhật nguyệt chảy qua.

Ba người ngẩng đầu nhìn, đệ tử ngoại môn hâm mộ nói: "Là kiếm ý của Từ sư thúc."

Miêu Tòng Thù: "Từ sư thúc?"

Đệ tử ngoại môn: "Là thiếu tông chủ Thái Huyền Tông của chúng ta, Từ Phụ Tuyết, người mới nhập môn chưa đến hai tháng đã ngộ ra kiếm ý."

Vũ Yếu Ly: "Chính là vị thiếu tông chủ vừa mới tìm về kia?"

Đệ tử ngoại môn: "Đúng vậy."

Miêu Tòng Thù đánh giá: "Kiếm cốt trời sinh tu luyện kiếm đạo chẳng khác nào làm chơi ăn thật. Mới hai tháng trước là một phàm nhân cái gì cũng chưa biết, bây giờ lại có thể lĩnh hội kiếm ý, rõ ràng thiếu tông chủ chính là kỳ tài ngút trời."

Khen thiếu tông chủ chẳng khác gì khen tông môn, đệ tử ngoại môn được hưởng chung vinh dự tức thì cảm thấy tán tu tầm thường không có gì đặc sắc Miêu Tòng Thù này rất vừa mắt.

Vài bóng dáng mang theo lưu quang nối tiếp nhau xẹt qua đỉnh đầu họ, ba người nối gót nhau đi về phía trước. Nhưng bỗng chốc phía trước có một đạo lưu quang đi vòng vèo, đột nhiên dừng trước mặt bọn họ.

Sau khi lưu quang tản đi liền xuất hiện một thân ảnh cao gầy, hư quang tan hết, thân ảnh lộ ra rõ ràng trước mặt. Đó là một thanh niên cao, hơi gầy, tướng mạo vô cùng âm nhu xinh đẹp, giữa đầu mày còn lưu dấu vết vật lộn sinh nhai thủa thiếu thời, lãnh đạm xa cách người như ngoài ngàn dặm.

Lúc này lại có mấy đạo lưu quang hạ xuống, tất cả đều là đệ tử nội môn của Thái Huyền Tông.

Bọn họ mồm năm miệng mười quan tâm thanh niên kia: "Từ sư đệ, ngươi sao vậy?". "Từ sư thúc, quá trình vận khí bị đình trệ sao?", "Từ sư đệ, ngươi biết đồ đệ của Vạn Pháp đạo môn?"

—— Rốt cuộc cũng có người chú ý Từ Phụ Tuyết đang nhìn chằm chằm ba người trên cầu vòm. Nhưng xem ra chỉ có mỗi Vũ Yếu Ly là lọt vào mắt bọn họ.

Vũ Yếu Ly thấp giọng nói: "Hắn là Từ Phụ Tuyết kiếm cốt trời sinh đó à? Miêu đạo hữu, ta thấy hắn hình như là đang nhìn chằm chằm ngươi đó —— các ngươi quen nhau?"

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, đâu chỉ quen biết, còn từng là bồ cũ kìa.

Đại khái là mười ba năm trước, y xuống nhân gian gặp một đứa trẻ, đứa trẻ này không cha không mẹ, bị nhốt trong lồng đánh nhau với dã thú, mua vui cho con cháu vương hầu trong cung.

Miêu Tòng Thù chẳng qua ngứa mắt liền cứu hắn, cứu rồi mới phát hiện đứa bé này là mệnh định tình duyên của y.

Y đối với trẻ con tất nhiên là không có ý nghĩ kia, vốn muốn mặc kệ rồi, ai ngờ đứa trẻ này vì thương thế quá nặng mà bệnh mê man mất sức, con sói hình như cắn vào cổ tay hắn, còn rớt hai giọt nước mắt mà gọi mẹ.

Hắn gọi một tiếng, Miêu Tòng Thù liền mềm lòng.

Mềm lòng rồi liền giữ lại, giả thành một phàm nhân lớn hơn hắn mấy tuổi, nuôi hắn lớn lên, bảo vệ hắn bình an, đưa hắn từng bước đến trung tâm quyền lực.

Đứa trẻ miệng ngọt như mía lùi, khi xưa hứa hẹn với y rất nhiều, so với lời thề non hẹn biển còn bùi tai hơn.

Kết quả đến khi thực sự đợi được hắn đổi đời, Miêu Tòng Thù hết tác dụng rồi, hắn chỉ để lại một tờ thư chia tay, giẫm đạp tất cả những hoạn nạn có nhau mà Miêu Tòng Thù cho hắn lúc trước.

Cũng là khi đó, Miêu Tòng Thù mới biết mệnh định tình duyên mà y vẫn luôn tin tưởng đã sớm có người trong lòng.

Bạch nguyệt quang trong lòng hắn là một thế tử vương phủ dung mạo tuyệt thế, lại còn là một nhà với kẻ nhốt hắn trong lồng thú năm xưa.

Miêu Tòng Thù quả thật không nghĩ tới mệnh định nhân duyên coi mình là chó thè lưỡi!

Trách sao được hắn đối với những hành động của con chó thè lưỡi như mình không có tí cảm động nào, khi có giá trị thì lợi dụng đến cùng, không còn giá trị thì một cước đạp ra, còn đạp đến là triệt để như thế. Thật sự từ đầu đến đuôi là một con sói mắt trắng âm ngoan vô tình.

Nhưng mà tiểu tử này lại là con trai ruột lưu lạc bên ngoài của tông chủ Thái Huyền Tông, hơn nữa lại còn là kiếm cốt trời sinh?

Quả nhiên không phải vật trong ao.

Từ Phụ Tuyết đi về phía trước hai bước, nhìn thẳng Miêu Tòng Thù nói: "Ngươi còn chưa chết tâm?"

Miêu Tòng Thù: "Chết rồi. Từng mảnh một."

Từ Phụ Tuyết hiển nhiên không tin, ngưng mắt nhìn hắn thật sâu: "Là ta có lỗi với ngươi. Ngươi—— "

Hắn còn muốn nói nữa, tấm phù đưa tin treo bên hông bỗng phát ra tiếng, trong có người gấp gáp kêu: "Từ sư thúc, thế tử Cẩm Trình bệnh nghiêm trọng rồi. Người mau tới xem đi."

Ôn Cẩm Trình hay thế tử vương phủ, chính là bạch nguyệt quang của Từ Phụ Tuyết.

Tu chân giới đồn nhau Từ Phụ Tuyết mang về một nam nhân cùng chung hoạn nạn với hắn ở nhân gian, thì ra chính là Ôn Cẩm Trình.

... Là tình yêu đích thực.

Nhưng Miêu Tòng Thù nhớ người cùng chung hoạn nạn chân chính với Từ Phụ Tuyết là mình mà.

Từ Phụ Tuyết nghe được truyền âm trong phù đưa tin, lập tức dừng bước, nói với Miêu Tòng Thù: "Hai ngày nữa ta lại tới tìm ngươi." Nói xong không đợi y trả lời liền vội vàng đi mất.

Những đệ tử nội môn khác đều tò mò nhìn Miêu Tòng Thù, đáng tiếc tu vi, căn cốt lẫn bối cảnh môn đệ của Miêu Tòng Thù đều bình thường, thực sự không có lực hấp dẫn gì khiến người khác muốn tìm hiểu cả.

Bởi vậy bọn họ chắp tay chào Vũ Yếu Ly rồi rời đi, cả quá trình không nhiều lời vô ích.

Vũ Yếu Ly có hơi mơ hồ, hắn không biết cái đám đệ tử nội môn Thái Huyền Tông này đột nhiên dừng lại xong đột nhiên đi mất rốt cuộc có ý quái gì.

Vũ Yếu Ly: "Hắn có ý gì? Các ngươi có quan hệ gì thế?"

Miêu Tòng Thù thở dài: "Đời người như biển rộng, tình cũ không rủ cũng tới."

Vũ Yếu Ly: "??"

Vũ Yếu Ly: "!!"

—— Quà chia tay!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro