Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Hứa thị hùng hổ xông tới, cặp song sinh đều sợ hãi, ngay lập tức sắc mặt trắng bệch.

Tô Lê dĩ nhiên không sợ, tùy tay túm lên gậy gỗ ở cạnh cửa, ngay lập tức đánh nhau với Hứa thị, hơn nữa chuyên môn nhắm đến nơi thịt nhiều mà đánh, Hứa thị nhất thời không đề phòng,  bị Tô Lê đánh đến kêu ngao ngao.

Lâm Thư đứng ở một bên, xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng thân thể vẫn luôn chịu tra tấn, hơn nữa còn sinh bệnh, Tô Lê nhanh chóng liền hết sức, ngoài mặt lại không biểu hiện gì, gõ Hứa thị một cái, sau đó nói: "Đại tẩu, còn muốn tiếp tục sao?"

Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Tô Lê, Hứa thị liền nổi giận, nhưng kiêng kị gậy gỗ trong tay Tô Lê, không dám tiến lên, đành phải mạnh miệng nói: "Tô Lê ngươi đừng đắc ý, ta giáo huấn ngươi không được, còn có cha mẹ chồng giáo huấn, hừ, ngươi chờ cho ta!"

Dứt lời thở phì phò rời đi, đương nhiên, cũng không quên mang theo Lâm Thư.

Tô Lê nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu cặp song sinh, Tô Lê tươi cười ôn nhu, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Chỉ không khóc, không cần quan tâm, lần sau tẩu tử nghĩ cách làm đồ ăn ngon cho ngươi, đừng khổ sở, tẩu tử sẽ đau lòng."

Ngoại trừ hai huynh trưởng nhà mình, Lâm Tiểu Chỉ rất ít có thể cảm nhận được thiện ý của người khác, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ là hơi giật mình mà nhìn nàng.

Tô Lê lại quay đầu đối Lâm Tiểu Bút cười một chút, nói: "Tiểu bút cũng vậy, chờ tẩu tử làm tốt cho các ngươi ăn!"

Cặp song sinh nhìn ý cười ôn nhu của tẩu tử, liền phản ứng lại, vội vàng nói: "Cảm ơn tẩu tử!"

Tuy rằng biết tẩu tử chỉ đang an ủi các nàng, nhưng hai hài tử vẫn thực xúc động.

Tô Lê nhìn hai hài tử đáng yêu trước mắt, trong lòng cảm khái, tuy rằng gặp phải tràn đầy ác ý, nhưng hai nàng vẫn có thể nhớ thiện ý của người khác, huynh đệ Lâm gia giáo dưỡng rất tốt, không giống Lâm Thư, tuổi còn nhỏ, lâu dài chịu ảnh hưởng của đám người Lâm gia kia, học hư.

Bất quá hai đứa nhỏ này vẫn luôn không có người chiếu cố, một thân dơ hề hề, quần áo cũng rách, Tô Lê vội vàng lôi kéo các nàng vào phòng cũ nát nhà mình, cầm khăn lau sạch mặt cho các nàng.

Lâm Tiểu Bút bị lời nói ôn nhu cùng động tác vội vàng của Tô Lê làm cho mơ hồ, Trân Trân tỷ tỷ nói tẩu tử không thích các nàng, sẽ không đối tốt với các nàng, tuy nàng không thích Trân Trân tỷ tỷ, nhưng lúc trước tẩu tử đúng thật là mặc kệ các nàng, hiện tại tại sao lại đối tốt với các nàng như vậy?

Nghĩ như thế, Tiểu Bút không khỏi mở miệng hỏi: "Tẩu...... Tẩu không chán ghét chúng ta sao? Vì cái gì? Vì cái gì lại......"

Tô Lê sửng sốt, đứa nhỏ này quả nhiên tương đối mẫn cảm, chắc là từ sau khi sinh ra liền đã chịu  nhiều ác ý! Nghĩ đến đây, không khỏi càng thêm thương tiếc: "Lúc trước là ta nghĩ quá đơn giản, ta cho rằng ta tận tâm tận lực, nhất định sẽ được bọn họ tán thành, nhưng bọn họ căn bản không muốn đem chúng ta trở thành người một nhà. Nếu đã như vậy, về sau ta liền mặc kệ bọn họ như thế nào, tốt nhất mỗi người một cuộc sống, các ngươi đều là muội muội ngoan của tẩu tử, về sau tẩu sẽ đối tốt với các ngươi, các ngươi đồng ý sinh hoạt cùng tẩu tử không?"

"Thật...... Thật vậy chăng?" Cặp song sinh vẻ mặt kinh hỉ.

Tô Lê nhịn cười nghiêm trang mà nhấc tay thề: "Đúng đúng, thật sự, ta bảo đảm, tẩu tử nhất định cố gắng hết mình, cho các ngươi ăn thịt!"

Cặp song sinh nhịn không được ôm Tô Lê, không buông tay: "Tẩu tử ngươi thật tốt!"

Tô Lê nghe một tiếng gọi này, trong lòng đột nhiên run lên, rất thích xưng hô như vầy, về sau nàng cũng đã có người thân, nàng nhất định sẽ cố gắng chiếu cố các nàng.

"Ngoan, tẩu tử đi nấu ít nước tắm cho các ngươi một chút, nhìn xem đều thành tiểu hoa miêu!" Tô Lê trêu đùa lại chỉ chỉ hai cái mũi nhỏ.

Nói xong buông Tiểu Bút Tiểu Chỉ ra đi tới phòng bếp nấu nước, tất nhiên không thể thiếu Hứa thị lại một phen phê phán, ngại nàng lãng phí quá nhiều củi lửa, nhưng nghĩ đến khi nãy Tô Lê dũng mãnh phi thường, không dám làm cái gì nhiều, Tô Lê cũng không thèm để ý, xem như đang nghe chó sủa, khiến Hứa thị tức giận dậm chân không thôi.

Tắm xong Tô Lê ru Tiểu Bút Tiểu Chỉ ngủ, dựa vào mép giường suy nghĩ sâu xa.

Nhìn nhà chỉ có bộ dáng bốn bức tường, hài tử lại gầy yếu thành như vậy, so với hài tử cùng tuổi khác biệt quá lớn, cứ như vậy cũng không phải biện pháp, tiếp tục ở tại cái gia đình này cũng không thực tế, trước tiên không nói cha chồng bất công, mẹ kế ích kỷ lại là một đóa bạch liên hoa thật lớn, thì chính là huynh đệ Lâm Thư cùng Phương Hoa kia ham ăn biếng làm, Phương Phương điêu ngoa tùy hứng, còn có tẩu tử Hứa thị không phải là người tốt, còn như vậy chỉ biết càng nghèo, xem ra phải nghĩ biện pháp phân gia mới được.

Chỉ là Lâm Mặc không biết nghĩ như thế nào, hơn nữa hắn có một thân tài nghệ, là nguồn kinh tế chính trong nhà, phỏng chừng những người nhà cực phẩm này sẽ không muốn phân gia, lãng phí sức lao động.

Suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra biện pháp, Tô Lê đành phải ngủ trước, nhưng trong lòng vẫn tính toán nếu không thể phân gia, thì cũng muốn bồi bổ cho hai hài tử.

Sáng sớm hôm sau, Tô Lê liền tỉnh lại, múc nước rửa mặt sau đó xác nhận một chút hai hài tử vẫn ngủ ngon lành, cõng giỏ tre ra cửa.

Một đường đi tới rừng núi của thôn, ở đây một mảnh núi rừng vờn quanh thôn Thanh Trúc, là một ngọn núi tốt, đều nói "Dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông", rất nhiều thôn dân khi rảnh rỗi đều đến dưới núi hái chút rau dại, hoặc chặt chút gỗ làm gia cụ, hoặc giống như Lâm Mặc lên núi săn thú, có thể nói phiến núi rừng này dưỡng dục thôn dân thôn Thanh Trúc.

Trên đường đi đều bị các thôn dân nhìn chằm chằm, Tô Lê một chút cũng không để ý, tiếp tục bước đi .

Rốt cuộc đi tới bên ngoài núi, Tô Lê thả chậm bước chân, tinh tế tìm kiếm rau dại có thể ăn được.

Đáng tiếc bên ngoài dường như bị nhóm phụ nhân và tiểu hài tử trong thôn tìm hết, Tô Lê không thu hoạch được gì, ánh mắt nhìn chằm chằm hướng vào núi, do dự một chút cuối cùng vẫn quyết định vào bên trong núi nhìn xem.

Nói làm là làm, Tô Lê nhấc chân đi vào trong, cũng không biết đi bao lâu, Tô Lê rốt cuộc thấy được rau dại có thể ăn—— cây tể thái.

Đây chính là thứ tốt a!

Tô Lê vội vàng ngồi xổm xuống, bắt đầu ngắt lấy cây tể thái, ném vào trong sọt, chỉ chốc lát sau liền cho vào hơn phân nửa sọt.

Đang chuẩn bị đứng lên, lại bị hấp dẫn bởi sự vật trước mắt, cư nhiên là khoai đằng, đây không phải nói phía dưới khả năng sẽ có khoai lang sao?

Tô Lê hứng thú bừng bừng mà hái được rất nhiều đằng diệp, chuẩn bị trở về làm, sau đó chiết một nhánh cây cây tương đối thô, bắt đầu đào khoai lang.

Lao lực mà đào nửa ngày, Tô Lê cuối cùng đào tới được mười mấy củ khoai lang, vứt bỏ rễ cây, tính toán về nhà, rốt cuộc thì hài tử vẫn còn ở nhà, cũng không thể bỏ mặc các nàng một mình lâu được, cơm sáng cũng không ăn, đoán chừng đã đói không chịu được.

Nghĩ vậy, Tô Lê vội vàng thu hồi sọt, bước chân đi trở về nhanh hơn, về đến nhà đã là chính ngọ (khoảng 11h40 tới 12h20), Tô Lê buông sọt, gọi một tiếng: "Tiểu Chỉ Tiểu Bút, tẩu tử đã trở lại, các ngươi ở đâu?"

Không nghe được tiếng trả lời của hai đứa nhỏ, ngược lại là Hứa thị hùng hùng hổ hổ ra tới, giận dữ nói: "Kêu gì mà kêu? Bây giờ là mấy giờ? Các nàng còn tưởng ăn vạ trong nhà không làm việc sao?"

Tô Lê ánh mắt trầm xuống: "Đại tẩu bảo các nàng đi làm gì?"

"Ngươi trừng ta làm gì? Cũng không phải ta bảo các nàng đi, là nương bảo, có bản lĩnh ngươi tìm nương a!"

Tô Lê cũng không nói cái gì, đem cái cuốc đào rau dại xách ở trên tay, chậm rãi mà hướng về Hứa thị đi qua.

Hứa thị nhất thời sợ tới mức liên tục lui về phía sau, hôm qua bị chi phối nên trong lòng sợ hãi nổi lên, vội vàng nói: "Các nàng đi cắt cỏ heo, đều đã bảy tuổi, còn không giúp đỡ trong nhà làm việc a?"

Tô Lê dừng lại bước chân, xoay người ra cửa.

Hứa thị vẻ mặt lòng còn sợ hãi, sau khi phục hồi tinh thần lại cảm thấy không nhịn được, hừ lạnh nói: "Hừ, Tô Lê ngươi chờ, xem ta còn không tìm nương cáo trạng đi!"

Hứa thị có thể cáo trạng hay không Tô Lê không biết, nàng càng lo lắng cặp song sinh tuổi còn nhỏ lại gầy yếu, đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm, thì cặp song sinh cũng đã cõng sọt lớn gấp 2 lần so với người các nàng trở lại, thấy Tô Lê đứng ở cửa, vội vàng bước chân nhanh hơn đi tới.

"Tẩu tử ngươi đã về rồi, tại sao đi ra ngoài đều không nói cho chúng ta biết?"

Từ trên người hai đứa nhỏ dỡ xuống sọt nhìn qua tràn đầy cỏ heo, Tô Lê đau lòng mà lau mồ hôi cho Tiểu Bút Tiểu Chỉ, cười nói: "Cũng không biết là hai tiểu trư nào nga, ngủ đến ngon như vậy, tẩu tử cũng không đành lòng kêu đâu!"

Thời gian dài thiếu dinh dưỡng làm hai đứa nhỏ gầy thành da bọc xương, sáng nay đoán chừng cũng không có ăn sáng, đám sâu mọt Lâm gia kia lại mỗi ngày bắt Tiểu Bút Tiểu Chỉ đi cắt cỏ heo, không suy xét chút nào đây bất quá chỉ là hai hài tử mới bảy tuổi!

Người Lâm gia, thật sự không có gì để nói nữa, vẫn là phải nghĩ biện pháp phân ra đi!

"Tẩu tử ——" Tiểu Bút Tiểu Chỉ ngượng ngùng mà vặn vẹo thân mình, không thuận theo hô.

"Được rồi được rồi, tẩu tử sai rồi, không nên nói các ngươi là hai tiểu trư!" Tô Lê cười nói, "Đói bụng không? Đi, về nhà, tẩu tử nấu cơm cho các ngươi ăn!"

Nghe được tẩu tử nấu cơm cho các nàng, Tiểu Bút Tiểu Chỉ tức khắc đem lời trêu chọc của tẩu tử bỏ ra sau đầu, ba người vui mừng mà đi vào cửa.

Cất một chút rau dại để lại trong phòng, Tô Lê mang theo một ít cây tể thái đến phòng bếp, tính nấu cháo cây tể thái và chiên mấy khối bánh khoai lang.

Nhìn thấy Tô Lê vào phòng bếp, Hứa thị vẫn luôn xem trộm Tô Lê tròng mắt xoay chuyển, đi theo tới phòng bếp.

================================

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro