CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Rubyzjn

Trận mưa lớn kéo dài hơn mười ngày, khi mưa càng lúc càn nhỏ, bầu trời bắt đầu trong xanh ở nhiều nơi, nhiều người thở phào nhẹ nhõm, nếu ngày mưa này còn không qua, họ sẽ không có quần áo khô ráo để mặc. Hơn nữa, ngày nào trời cũng mưa, trong nhà ẩm thấp trầm trọng, khắp nơi đều dính hơi ẩm.

Nhiều người không thể ra ngoài làm việc vì mưa lớn đã bắt đầu bận rộn trở lại, cuộc sống dường như đã trở lại bình thường khi mưa tạnh.

Mộ Nam dựa vào trên giường nhìn ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, nhưng trong lòng cũng không thoải mái như những người khác, cậu hy vọng sáng mai khi thức dậy sẽ không có sương mù tấn công thành phố như đời trước, ánh mặt trời vẫn như cũ, những người sinh bệnh kia chỉ là cảm cúm bình thường, tất cả chuẩn bị của cậu đều là uổng phí.

Đáng tiếc tận thế đến, không có bất kỳ sai lệch nào.

Khi trời tờ mờ sáng, nhiều người dậy sớm nhận ra có điều gì đó không ổn, sương mù dày đặc khiến mọi người dù đứng xa nhau một chút cũng không thể nhìn rõ nhau. Nhưng cho dù cảm thấy kỳ quái, những người này cũng không có ý nghĩ gì khác, sương mù dày đặc tuy rằng có chút nặng nề, nhưng cũng không phải chưa từng thấy, cho nên cũng không quá kinh ngạc.

Khi Mộ Nam tỉnh dậy, căn phòng vẫn còn tối, Mộ Nam lấy điện thoại ra xem giờ, đã chín giờ sáng, cũng không mở khóa điện thoại lên mạng, mà là ngồi ở bên giường, nhìn rèm cửa sổ không có bất kỳ ánh sáng nào chiếu vào, trái tim từng chút từng chút chìm xuống.

Nhà của Mộ Nam ở tầng 17, được coi là tầng cao, từ ban công nhà anh nhìn xuống, sương mù dày đặc, không thể nhìn thấy tòa nhà đối diện hay khu vườn nhỏ xanh tươi ở tầng dưới. Trong tầm mắt, một mảnh sương mù dày đặc, không khác gì đời trước cả.

Mộ Nam cẩn thận kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ lần nữa, kéo rèm lại, đeo khẩu trang rồi đi sang nhà bên cạnh, nhìn thấy lũ gà trên ban công nhà Tần Hoài vẫn còn vui vẻ mổ đồ ăn, liền trở về nhà.

Mộ Nam làm cho mình một bữa sáng đơn giản, một quả trứng, hai lát bánh mì nướng, hai lát thịt xông khói và một ly sữa. Dù cảm thấy hơi chán nản nhưng nên ăn thì vẫn phải ăn, chỉ là không ăn nhiều như bình thuờng mà thôi.

Vừa ăn sáng, Mộ Nam vừa mở điện thoại di động lên, một số nhóm thường hoạt động trên điện thoại của đã trò chuyện 999+, Mộ Nam tùy tiện mở một cái đều là đang thảo luận về sương mù dày đặc bên ngoài

Có người ngạc nhiên và phấn khích không thể giải thích được, cả đời họ chưa bao giờ nhìn thấy sương mù dày đặc như vậy, có chút hưng phấn.

Có người lại cảm thán, năm nay thật sự là quá khó khăn, đầu tiên là mưa to không cách nào ra ngoài, thật vất vả mới nắng một ngày, nhìn sương mù quỷ dị này càng không dám ra ngoài, cũng không đi làm thì lấy cái gì mà ăn.

Cũng có những người chụp ảnh đời thực bên ngoài, chụp ảnh sương mù dày đặc và một số vụ tai nạn ô tô do sương mù dày đặc gây ra, sau đó đăng lên nhiều nền tảng trực tuyến khác nhau để kiếm lược xem.

Mộ Nam rời khỏi những nhóm chat đó, xem weibo một chút, chủ đề sương mù dày đặc đã leo lên vị trí số một, không chỉ ở thành phố này của bọn họ, sương mù dày đặc còn đồng thời xuất hiện ở rất nhiều thành phố, thậm chí nhiều quốc gia ở nước ngoài cũng như vậy.

Nếu như diện tích sương mù này chỉ xuất hiện ở một một vị trí riêng biệt thì còn có thể nói là do nguyên nhân khí hậu gây ra, nhưng có thể thấy ở cả trong và ngoài nước thì đây chính là một vấn đề lớn rồi.

Tuy nhiên, một số bài đăng chính thức trên weibo không nói nhiều mà chỉ nhắc nhở mọi người chú ý đảm bảo an toàn khi đi lại và cố gắng không ra ngoài nếu có thể. Do sương mù dày đặc cản tầm nhìn nên nhiều vụ tai nạn ô tô, tai nạn đã xảy ra ở nhiều nơi.

Mộ Nam ngơ ngác ngồi trên giường một lúc, ánh sáng của máy lọc không khí trong nhà dần dần chuyển từ đỏ sang xanh, cậu không biết những máy lọc không khí này có hữu dụng hay không, nhưng cứ cảm thấy bật lên như thế này sẽ có tác dụng, ít nhiều cũng có thể an tâm một chút.

Ngồi một lúc, Mộ Nam bắt đầu tìm việc gì đó để làm, sương mù kéo dài rất lâu, không thể ở nhà lâu như vậy mà lại không làm gì cả. Trong không gian của Mộ Nam vẫn còn rất nhiều nguyên liệu, có thể từ từ làm thành phẩm. Trước đây Mộ Nam không có thời gian để làm, chỉ mua thiết bị và thực phẩm tương ứng mà thôi, nhưng bây giờ thì Mộ Nam đã có thời gian rồi, có thể làm theo hướng dẫn để làm một số loại thịt khô và các thực phẩm tiện lợi khác để ăn và có thể bổ sung năng lượng.

Khi chuẩn bị làm thịt khô, Mộ Nam để ý thấy một núi bắp cải chất thành đống ở một góc, đó là di Mộ Nam đặc biệt đến khu sản xuất để mua, để thu thập những bắp cải này lúc đó còn phải tốn công sức một chút. Khi chuẩn bị thu thập bắp cải, Mộ Nam đã định làm kim chi, chỉ là lúc trước bận đi mua đồ khắp nơi nên không có thời gian làm, bây giờ nhìn thấy thì tự nhiên lại nhớ tới kế hoạch làm kim chi của cậu. Mộ Nam lấy ra hướng dẫn trên mạng đã tìm thấy trước đó, lại lấy ra hộp kim chi đã mua từ sớm, sau khi lấy hết nguyên liệu ra, tùy tiện mở một bộ phim, nghe âm thanh phát ra từ máy tính và bất đầu làm kim chi

Làm kim chi là một công việc tốn nhiều công sức, Mộ Nam cũng không có công thức bí mật độc quyền nào, hương vị làm theo hướng dẫn trên mạng cũng khá ngon, Mộ Nam thích ăn cay nên cho rất nhiều ớt, nhìn từng hộp kim chi đỏ đỏ trắng trắng, Mộ Nam đã bận rộn gần một ngày rất có cảm giác thành tựu.

Bởi vì thời gian trong không gian không đổi nên Mộ Nam đêm kim chi chất đống trong bếp, định để vài ngày, ướp đủ thời gian rồi mới đặt vào không gian.

Bận rộn đến gần sáu giờ, Mộ Nam mới dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, kéo rèm cửa sổ nhìn thoáng ra ngoài, trước kia sau giờ tối trời vẫn còn sáng, mùa hè còn có hoàng hôn, nhưng bây giờ ở bên ngoài còn không thấy được năm ngón tay. Mộ Nam nghe thấy có người ở tầng này từ bên ngoài đi về, trong nhà quá mức yên tĩnh, sẽ nghe thấy bên ngoài ồn ào hơn, có đôi khi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng người khác đang nấu ăn từ trong phòng khách.

Mặc dù sự im lặng này đối với Mộ Nam là chuyện rất bình thường, nhưng vào thời điểm đặc biệt này, vẫn không khỏi cảm thấy cô đơn. Nhìn vào máy tính không biết khi nào phát lại sẽ kết thúc, Mộ Nam tìm thấy một chương trình tạp kỹ cũ đã có từ mấy năm trước, số tập dài và ồn ào, điều này ít nhiều có thể xua tan một ít cô đơn.

Sau khi ăn cơm tối nghỉ ngơi một lát, xem chương trình, xem các nhóm trò chuyện trên mạng đều tràn ngập các chủ đề thảo luận về trận sương mù này. Ngoài ra dịch viêm phổi dường như vẫn chưa lây lan, mọi người vẫn còn vô tri vô giác, có người phàn nàn về việc phải đi làm trong thời tiết kỳ lạ này, một số người lại cảm thấy biết ơn khi có thể nghỉ ngơi ở nhà trong ngày mù mịt này, có người trong nhóm cựu sinh viên khóc lóc kể lể bị mắc kẹt trong trường vì đang gấp rút tốt nghiệp, cảm thấy cô đơn lẻ loi trong ký túc xá lại sợ hãi. Mộ Nam không biết yên bình hiện tại có thể kéo dài bao lâu, qua một ngày lại thiếu đi một ngày.

Không muốn đắm mình vào những lời phàn nàn của người khác, xem quá nhiều một số tin tức tiêu cực cũng sẽ bị lây nhiễm phiền não, vì thế Mộ Nam bật nhạc rồi lên máy chạy bộ, khi chạy mệt sẽ không có suy nghĩ gì nữa, buổi tối mới có thể ngủ tới hừng đông.

Ngày hôm sau khi sương mù vẫn còn chưa tan đi, nhiều người đã nhận ra tình huống có điều gì đó không ổn, tin tức phổ biến nhất trên các bản tin là sương mù dày đặc gây ra nhiều bất tiện giao thông, nhưng không có lời giải thích nào về nguồn gốc của sương mù dày đặc. Các chuyên gia từ trước đến nay luôn nói nhiều nhưng lần này lại không có một ai lên tiếng. Ngoài ra, một số tình huống nước ngoài có thể nhìn thấy ngày hôm qua giờ đã không còn nữa, người ta nói rằng cảnh sát mạng đã bắt đầu làm sạch mạng, các loại phát ngôn kích động lòng người đều bị che đậy, và thậm chí nhóm WeChat của Mộ Nam dường như cũng bị thiếu đi mấy người, có thể là do ai đó đã đăng một số phát ngôn không phù hợp và đã bị chặn.

May mắn thay, nhóm cựu sinh viên của Mộ Nam vẫn còn ở đó, nhưng mọi người đều cẩn thận hơn rất nhiều trong lời nói và cố gắng tránh một số chủ đề nhạy cảm.

Có người đăng một số kết quả trận chiến ngày hôm nay trong nhóm, buổi sáng thấy sương mù dày đặc vẫn chưa tan nên cùng gia đình đi siêu thị mua một ít đồ, gần như không nhét nổi vào trong xe. Sau khi về đến nhà bày ra, cảnh tượng cũng khá là hoành tráng.

Có người phàn nàn rằng các bậc phụ huynh thường phải nhường ghế trên xe buýt kia ngày hôm nay trong siêu thị giống như những chiếc máy bay chiến đấu vậy, mạnh đến mức ngay cả giới trẻ cũng phải tránh xa, còn những người vội vã chạy tới cũng không sợ làm gãy bộ xương già cả của họ.

Mọi người đang nói về tận thế ở trên mạng, nhưng trên thực tế cũng không có nhiều người thực sự tin tưởng, nhưng cho dù có tin thì hiện tại cũng không có nhiều người dám dốc toàn lực để tích trữ.

Trên tin tức vẫn la hét rằng lượng hàng tồn kho trong nước vẫn đầy đủ, hy vọng mọi người không mù quáng chạy theo xu hướng tích trữ, để chứng tỏ tính xác thực của nhận định này, nhiều video quay cảnh các trung tâm mua sắm mua hàng cũng được tung ra, cho thấy rằng nguồn cung cấp hàng hóa đầy đủ và mọi người không nên hoảng sợ.

Nhiều sản phẩm bán chạy trong siêu thị nhanh chóng được thay thế bằng những kệ mới, đầy ắp sau những kệ trống, điều này thực sự trấn an một số người đang hoảng sợ và muốn tích trữ thêm hàng. Tuy nhiên, điều Mộ Nam chú ý không phải là những kệ hàng kia mà là một số nhân viên xuất hiện trong ảnh, mặc dù những người đó hiện tại không mặc quần áo bảo hộ nhưng họ vẫn đeo khẩu trang và tấm che mặt. Có vẻ như quốc gia đang chuẩn bị những chính sách để đối phó với dich viêm phổi, chỉ là khi sự việc vẫn chưa bùng nổ trên diện rộng, có lẽ không ai nghĩ rằng sự việc lại trở nên nghiêm trọng đến thế.

Có người trèo tường đi xem tình hình ở nước ngoài, tình hình ở nước ngoài nghiêm trọng hơn ở trong nước rất nhiều, sức mạnh quốc gia của nước họ vẫn rất mạnh, lực lượng ràng buộc nhân dân rõ ràng còn mạnh hơn ở nước ngoài. Ở nước ngoài, người dân quan tâm nhiều hơn đến quyền con người của mình, đặc biệt nếu không có kiểm soát vũ khí thì thật là hỗn loạn.

Người ta nói rằng một số lượng lớn hành khách đã bị mắc kẹt tại sân bay ở một quốc gia vì sương mù dày đặc kỳ lạ này, một số người nhìn thấy tình hình thế giới trên Internet và nghĩ rằng đó là ngày tận thế. Nhiều kẻ gây rối muốn đi về nhà, cuối cùng chúng mất kiểm soát và bắt đầu xả súng nơi công cộng, xả súng bừa bãi khiến hơn chục người thương vong.

Dưới tin tức này rất nhiều cư dân mạng còn đang cảm thán, người nước ngoài chính là dễ mất kiểm soát cảm xúc như vậy. Cảm thán về sự an toàn của việc kiểm soát súng ống của quốc gia, cảm thán rằng người khác thiếu hiểu biết, một chút sương mù dày đặc liền tự dọa chết mình, trong lời nói không thiếu một chút ưu việt vui sướng khu người gặp họa.

Mộ Nam im lặng thở dài một tiếng, sau đó đóng trang tin tức lại, mở sổ ghi chú ra, kiểm tra những thiếu sót, đồng thời lên kế hoạch cho những việc dự định làm vào ngày mai. Thảm họa đang đến gần, rõ ràng cái gì cũng đã chuẩn bị xong, nhưng vẫn có một cảm giác cấp bách khiến Mộ Nam không tự giác căng thẳng.

Mô Nam bị đánh thức bởi tiếng xe cứu thương vào lúc nửa đêm, xe cứu thương hiện tại vẫn có âm thanh cảnh báo, không giống như sau này, không cho phép phát ra âm thanh, một ông lão trong tòa nhà này của họ đã được đưa đến xe cứu thương. Mộ Nam nhớ rõ chuyện này, vào thời điểm này ở đời trước, có một ông lão đã được đưa đi cấp cứu vào lúc nửa đêm, nghe nói ông ấy đã tám mươi tuổi, hai ngày trước đã bất đầu ho khan, tối hôm đó ông ho và không thở được, cũng may vì ở nhà có người già nên có một bình oxi gia dụng nên mới có thể đợi được đến khi xe cứu thương đến.

Nhưng đưa ông đến bệnh viện cấp cứu cũng vô ích, bởi ông không bao giờ quay lại nữa, ông cũng là người đầu tiên rời đi trong tiểu khu của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro