CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Rubyzjn


Sương mù đã xuất hiện hơn một tuần nay, lúc Tần Hoài rời đi, phương tiện giao thông cơ bản đã dừng lại, lúc đầu tự lái xe vẫn còn ổn, nhưng sau đó một số đường cao tốc đều bị phong tỏa, Tần Hoài không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục đi đường vòng. Khoảng cách máy bay hai tiếng, Tần Hoài đi hơn một tuần, dọc đường đi cũng không bị nhịn đói, nhưng toàn là bánh mì và bánh quy, đã lâu không ăn đồ nóng, một bát mì rất cả canh cũng bị Tần Hoài húp sạch sẽ.

Mộ Nam cúi đầu nhìn điện thoại, thấy Tần Hoài đặt bát xuống mới nói: "Trong bếp vẫn còn đó."

Tần Hoài nói: "Đủ rồi, đã muộn rồi, không cần ăn quá no."

Thấy Tần Hoài ngừng ăn, Mộ Nam cũng không nói thêm gì nữa, mặc dù Mộ Nam từ khi sống lại vẫn luôn tìm kiếm Tần Hoài, nhưng hiện tại Tần Hoài ở trước mặt cậu, Mộ Nam lại không biết phải đối mặt như thế nào, dù sao cũng đã có nhiều năm xa cách như vậy. Nếu như là ở thời điểm này đời trước, phản ứng đầu tiên của Mộ Nam khi nhìn thấy Tần Hoài có thể là khóc lóc hoặc mắng mỏ, nhưng phần lớn là tràn đầy vui sướng cùng thân cận, mà không phải trầm mặc có chút luống cuống như bây giờ.

Rốt cuộc cũng không giống nhau, đã trải qua một đời, trải qua một lần tử vong, có một số thứ đã bị đè nén quá sâu, muốn buông ra cũng không dễ dàng như vậy.

Tần Hoài thấy Mộ Nam vẫn quay lưng về phía mình, liền ngồi lên giường, đưa tay xoay người Mộ Nam: "Nam Nam, chúng ta nói chuyện chút đi."

Ngón tay Mộ Nam nhịn không được vuốt vỏ điện thoại, cúi đầu không nói.

Tần Hoài hỏi: "Em thiếu tiền à?"

Mộ Nam theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tần Hoài, sau đó nhanh chóng quay đầu đi không nói một lời.

Tần Hoài đưa tay xoa đầu Mộ Nam, bởi vì cắt quá ngắn, không còn mềm mại bồng bềnh như trước mà có chút đâm tay. Nhưng sự đụng chạm thực chất này sau nhiều năm vẫn khiến Tần Hoài có chút vui mừng, bởi vì Mộ Nam không có kháng cự động tác của anh.

Thấy Mộ Nam cũng không có kháng cự như vậy, căng thẳng trong lòng Tần Hoài cũng thả lỏng một chút, sau đó nói: "Vương Tiểu Lợi nói em đang tìm anh, em tìm anh khắp nơi, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Vương Tiểu Lợi là lớp trưởng hồi trung học của Tần Hoài, nhưng mối quan hệ khá bình thường, dù sao thì Tần Hoài còn chưa học hết trung họ đã ra nước ngoài, mối liên hệ giữa họ chỉ là trong cùng một nhóm trường trung học. Cách đây không lâu, Vương Tiểu Lợi đột nhiên gửi tin nhắn cho anh, nói Mộ Nam tìm anh khắp nơi, anh liền vội vàng trở về, kết quả bởi vì sương mù dày đặc nên bị kẹt lại ở sân bay, anh lo lắng chờ đợi cả đêm.

Sau khi sương mù dày đặc tan nhưng như thế nào cũng không thể tan hết được, anh không thể đợi thêm được nữa, trực tiếp lái xe trở về. Xe chạy đến cuối cùng, ngay cả chỗ đổ xăng cũng không có, cuối cùng anh đeo túi xách, một đường đạp xe trở về.

Mộ Nam ngẩng đầu nhìn anh, thần sắc tuy rằng bình tĩnh, nhưng hốc mắt có chút đỏ lên: "Nếu em không tìm anh, anh có phải cả đời này cũng sẽ không trở về không? "

Ánh mắt Tần Hoài dần dần tối sầm: "Anh đã nói rồi, anh nhất định sẽ trở về mà."

Mộ Nam thật sự muốn nói, anh cũng đã nói anh sẽ không rời đi. Nhưng cậu đã trưởng thành, cũng không suy nghĩ như khi còn bé mọi chuyện đề là đương nhiên. Vì thế nuốt xuống câu phản bác theo bản năng, bình tĩnh hỏi:" Nếu em không đi tìm anh, thì anh dự định khi nào trở về?"

Trong mắt Tần Hoài hiện lên một chút giằng co: "Lúc anh cảm thấy em vẫn còn cần anh..."

Mộ Nam hít sâu một hơi, lạnh giọng nói:"Vậy anh cũng không sợ nếu anh rời đi, một ngày nào đó em chết ở nơi anh không biết, anh cho dù có hối hận cũng không có cơ hội để gặp lại em sao?"

Sắc mặt Tần Hoài trầm xuống:"Em nói bậy gì thế, đừng rủa chính mình."

Mộ Nam đẩy Tần Hoài ra, quay lưng về phía Tần Hoài nằm xuống, trong lòng không cách nào ức chế bắt đầu ủy khuất. Cái gì kêu là "khi cảm thấy em vẫn còn cần anh" là thế nào, cậu rõ ràng từ nhỏ đến lớn không có lúc nào không cần anh ấy mà.

Tần Hoài ngồi ở trên giường nhìn Mộ Nam một hồi lâu, cũng biết trong thời gian ngắn nút thắt sẽ không thể cởi ra được, vì thế kéo chăn bên cạnh đắp cho cậu:"Đã muộn rồi, đi ngủ đi, anh về trước, lần này quay lại, sẽ không rời đi nữa, có chuyện gì thì để ngày mai chúng ta nói chuyện nhé, Nam Nam, dù có chuyện gì xảy ra, lần này trừ khi em không cần anh, em đuổi anh đi, nếu không anh sẽ không bao giờ rời đi nữa"

Mộ Nam không để ý đến Tần Hoài, lại dựng thẳng lỗ tai nghe anh đứng lên từ trên giường, sau đó mang dép lê, còn tri kỷ ra cửa tắt đèn cho Mộ Nam.

Nhưng mà khi Tần Hoài trở về nhà mình, hoàn toàn trợn tròn mắt, một gian phòng chất đầy đồ đạc, một gian phòng khác chất đầy chậu đất, ngay cả phòng khách cũng chỉ có một con đường có thể đi lại, tất cả đều là rau trồng, bất quá vẫn còn chưa mọc ra, nhưng có một chút đã mọc lên mầm xanh, còn có tiếng gà gáy từ ban công truyền tới.

Tần Hoài dở khóc dở cười, biến nhà anh thành đồn điền, việc này chỉ sợ cũng chỉ có Nam Nam mới làm được.

Bất đắc dĩ đóng cửa lại, Tần Hoài lại rón rén trở lại nhà Mộ Nam, nhà anh bên kia, ngay cả phòng bếp cũng chất đầy đồ đạc, anh ngoại trừ tới đây ngủ, ngay cả tùy tiện tìm chỗ trống qua đêm cũng không có.

Mặc dù cách bố trí ngôi nhà khác với những gì anh nhớ, nhưng người ngủ bên cạnh vẫn là người anh quen thuộc, Tần Hoài suốt chặng đường vất vả mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Rèm cửa đều được kéo xuống nên trong phòng tắt đèn rất tối, nhưng khi mắt đã quen với bóng tối, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của người bên cạnh. Tần Hoài đang ngủ say, có lẽ là vì đi đường mệt mỏi, khi còn bé chưa bao giờ ngáy, bây giờ lại ngáy nhỏ.

Mộ Nam dựa vào Tần Hoài, bàn tay dưới chăn lặng lẽ nắm lấy góc áo đối phương.

Mộ Nam ngủ từ khi nào chính hắn cũng không biết, trong lòng nghĩ chuyện, nghĩ muốn làm thế nào đem chuyện tương lai nói cho Tần Hoài biết, trọng sinh nhất định là không thể nói, nhưng không gian thì có thể nói.

Cho dù bọn họ đã xa cách một thời gian, cậu đối với Tần Hoài sinh ra cảm giác xa lạ chỉ là bởi vì mấy khoảng cách mấy năm nay tạo thành, nhưng sự xa lạ mà phần thời gian này mang đến không ảnh hưởng chút nào đến tín nhiệm của cậu đối với Tần Hoài. Tín nhiệm Tần Hoài giống như tín nhiệm chính cậu, nghĩ đi nghĩ lại, Mộ Nam bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Sau khi ngủ say, cậu lại rơi vào giấc mơ khủng khiếp đó, trong giấc mơ, cậu quay trở lại đời trước và bị một nhóm sát nhân chặn lại trong phòng.

Tuy rằng trong không gian của Mộ Nam cũng có dao, nhưng đối diện lại có một nhóm người, trong đó còn có hai người cầm cung tên. Chỉ có một mình cậu cùng một con dao sao có thể địch lại nổi, rõ ràng phản kháng thì không có chỗ tốt, Mộ Nam nói cậu cái gì cũng không muốn, bọn họ muối cái gì cũng có thể lấy hết, những người đó tìm thấy trong nhà Mộ Nam mấy chai nước và nửa cái bánh ngô, không biết là ngại ít hay là họ vốn không có ý định buông tha cho cậu. Trong lúc đánh nhau, Mộ Nam thậm chí còn không cảm giác được con dao đâm vào mình. Mãi cho đến khi bọn họ đột nhiên một cước đá văng cậu ra và bỏ chạy như ông vỡ tổ, cậu mới cảm thấy đau đớn, còn có máu chảy như thế nào cũng không dừng được.

Mộ Nam đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, cảm giác ngột ngạt và sợ hãi trước khi chết dường như vẫn chưa rời khỏi cơ thể, đặc biệt là nơi bị đâm, vẫn còn đó một cơn đau khủng khiếp.

Mộ Nam vừa động, Tần Hoài liền bừng tỉnh, khi hắn đưa tay chạm vào, người bên cạnh đều đổ mồ hôi đầm đìa, Tần Hoài nhanh chóng đứng dậy bật đèn, nhìn thấy khuôn mặt Mộ Nam đầy mồ hôi lạnh và sắc mặt tái nhợt, một tay ôm bụng, lập tức khẩn trương nói: "Nam Nam, sao vậy? Gặp ác mộng sao, hay là ở chỗ nào đó khó chịu? Có phải đau bụng không?"

Mộ Nam chậm lại trong chốc lát mới lấy lại tinh thần từ cơn ác mộng hít thở không thông, mồ hôi dính dính trên người, cậu lắc đầu với Tần Hoài, thanh âm có chút chột dạ nói: "Không có việc gì, gặp ác mộng thôi, em đi tắm rửa cái đã. "

Tần Hoài nhìn Mộ Nam bước chân yếu ớt đi vào phòng tắm, sợ xảy ra chuyện gì, một lúc sau đứng ở cửa hét lớn, nhận được phản hồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Nam tắm xong đi ra, từ trong mộng tỉnh lại đầu rất đau nhức, liếc nhìn Tần Hoài không giấu được mệt mỏi nói: "Đi ngủ đi, em không sao đâu"

Tần Hoài thấy Mộ Nam xoay người nằm xuống, liền cúi người sờ lòng bàn tay lạnh lẽo của cậu: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại bị ác mộng dọa sợ như vậy." Nói xong còn đưa tay sờ sờ bụng Mộ Nam, anh vừa mới thấy Mộ Nam từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, tựa hồ bụng khó chịu nên ôm lại trong chốc lát.

Mộ Nam nằm trên giường trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng: "Anh có tin vào ngày tận thế không? "

Nếu như trước kia Mộ Nam hỏi như vậy, Tần Hoài nhất định cho rằng do cậu lại nhìn thấy thứ gì đó nên tâm huyết dâng trào thuận miệng hỏi mà thôi. Nhưng vừa rồi lại nhìn thấy cậu bị ác mộng dọa thành như vậy, lại nghĩ đến Mộ Nam tìm anh khắp nơi, còn dùng hết tiền mà anh gửi cho, nhất thời ngực đột nhiên nhảy dựng lên: "Nam Nam, vì sao lại hỏi như vậy? Xảy ra chuyện gì thế? "

Vừa rồi lúc Mộ Nam trầm mặc, cũng đã nghĩ tới cách giải thích, cậu cũng chưa từng nghĩ tới giấu không gian, tích trữ hàng hóa tự nhiên cũng không có khả năng giấu Tần Hoài, tất cả mọi chuyện kia, đều phải có một lý do mới được: "Từ hơn ba tháng trước, em bắt đầu gặp ác mộng, cách đây không lâu em đã mơ thấy một trận mưa lớn, mơ thấy trận sương mù dày đặc này, phía sau còn có rất nhiều thảm họa, em không biết liệu chúng có xảy ra hay không, nhưng có một số đã xảy ra rồi. Nó đã trở thành sự thật, giấc mơ chân thực đến mức em không thể coi đó chỉ là một giấc mơ".

Trên đời này người Mộ Nam tin tưởng nhất chính là Tần Hoài, Tần Hoài từ khi Mộ Nam mới sinh ra còn nằm trong lồng ấp ở bệnh viện đã ở bên cạnh cậu, trước khi đi mẫu giáo, Mộ Nam gần như là cùng Tần Hoài lớn lên. Không phải Tần Hoài đến nhà Mộ Nam ngủ, tức là Mộ Nam đến nhà Tần Hoài ngủ, nhất định phải ngủ cùng Tần Hoài, nếu không sẽ khóc không ngừng.

Tuy rằng sau này hai người lớn lên, tình huống dính vào nhau không muốn tách ra đã tốt hơn rất nhiều, nhưng hầu như ngày nào họ cũng ở bên nhau. Khi Tần Hoài làm bài tập Mộ Nam sẽ ở một bên chơi, đến lúc làm bài tập thì Tần Hoài dạy kèm cho cậu, trước ngày họ chia tay ở năm mười lăm tuổi đó, Tần Hoài chưa bao giờ vắng mặt trong cuộc đời Mộ Nam. Vì vậy, sự tin tưởng này còn sâu sắc hơn cả mối quan hệ huyết thống, gia đình. Nếu ngay cả Tần Hoài cũng không thể tin tưởng, vậy đối với Mộ Nam mà nói tương lai hoàn toàn vô nghĩa.

Nhưng trọng sinh không liên quan gì đến tín nhiệm, hàm ý đằng sau trọng sinh quá nặng nề, Mộ Nam không muốn Tần Hoài đời này phải gánh chịu chuyện không nên gánh chịu.

Tần Hoài trầm giọng nói: "Cho nên trận sương mù này gây ra dịch bệnh sẽ chết rất nhiều người, mà sau sương mù, chính là cái nóng khắc nghiệt, động đất đại hạn, các loại tai nạn đúng không? "

Mộ Nam ừ một tiếng, Tần Hoài đặt tay lên đầu cậu: "Anh tin em, chỉ cần đều em nói, anh đều tin." Huống chi, trạng thái của Mộ Nam không lừa được anh, cho dù xa cách nhiều năm nhưng Tần Hoài rất hiểu Mộ Nam, mặc dù chuyện này nghe có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng  Tần Hoài không chút do dự lựa chọn tin tưởng.

Tần Hoài đưa tay kéo Mộ Nam vào lòng mình, sau đó đè cậu xuống: "Ngủ với anh một lát nữa đi, trời sập cũng là chuyện sau khi tỉnh ngủ, đừng sợ, mặc kệ sau này có tai nạn gì, anh sẽ ở bên em, sẽ không bao giờ rời đi nữa. "

Mục Nam nghiêng người, đưa lưng về phía Tần Hoài, nhỏ giọng nói: "Nói dối."

Tần Hoài mỉm cười: "Sau này cũng không lừa em nữa, anh hứa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro