Chương 1: Ba Năm Không Mang Thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một gian phòng khám bệnh VIP, cánh cửa gắt gao đóng lại, bức màn cũng bị kéo lên, trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh của tiếng thở.

Hạ Tịch Nhan bất an nằm trên giường bệnh, cô khó chịu cau mày, một đôi bàn tay đeo gang màu trắng và khuôn mặt nhỏ đáng sợ hiện ra , đôi tay cô nắm chặt sàng đan, phía dưới truyền đến đau đớn làm hai chân cô bất giác rùng mình.

Hạ Tịch Nhan cắn chặt đôi môi chính mình, dường như đã bị cô làm cho chảy máu. Mà ánh mắt cũng không có dời đến bên bác sĩ.

“Bác sĩ, thế nào?” Còn chưa kiểm tra xong, cô liền nhịn không được cất tiếng hỏi , bởi vì cô thật sự rất muốn biết kết quả, rất muốn biết.

Một bên là bác sĩ phụ khoa chỉ nghiêm túc mà nhìn màn hình siêu B, cô nhăn mày đến gắt gao, nhưng lập tức giãn ra, ngay sau đó hiện lên vẻ tươi cười.

“Không tồi, Hạ tiểu thư, cung màng hậu 10MM tả hữu, tả buồng trứng có thể thấy được 23x20MM ưu thế trứng phao,(*Ngô: Thật sự mình không hiểu đoạn này nói về cái gì ), tình trạng cổ tử cung rất tốt, không có dấu hiệu bị viêm, tình huống hiện tại cô rất thích hợp thụ thai.”

Bác sĩ đem kết quả quan sát được nói cho Hạ Tịch Nhan biết, quay đầu lại phát hiện bệnh nhân của cô(BS) đã bị làm cho kích động mà bật dậy, hoàn toàn không màng đến dụng cụ thậm chí còn ở trong cơ thể.

“Bác sĩ, cô nói cái gì?” Nữ nhân vừa mới lúc nãy mặt còn trắng bệch nháy mắt đã có huyết sắc, Hạ Tịch Nhan gắt gao nắm lấy tay bác sĩ, phảng phất còn không dám tin tưởng, ánh mắt đầy chờ mong.

Bác sĩ nhanh chóng đem dụng cụ rút ra! Như thế lại có thể kích động đến người bệnh, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp trường hợp này.

“Đúng vậy, Hạ tiểu thư, bệnh của cô đã tốt lên, hiện tại có thể mang thai, hơn nữa theo quan sát trong 48 giờ tới là thời điểm thích hợp nhất, cho nên kiến nghị cô cùng chồng nên "làm" vào hôm nay và ngày mai.”

Lời nói của bác sĩ tựa như một dòng nước ấm chảy vào lòng Hạ Tịch Nhan. Nàng kích động nhéo tay kiểm tra có phải là mơ, bị đau đến run rẩy

Là thật sự tốt sao? Thật sự có thể sinh bảo bảo sao?

Phảng phất còn không dám tin tưởng, cô nghiêm túc nhìn lại một lần tờ xét nghiệm kia, kĩ đến mỗi một số liệu đều nhìn không dưới năm sáu lần, khóe miệng khó có thể che dấu được tươi cười.

Hạ Tịch Nhan vui sướng mà hôn lên tờ xét nghiệm.

( Dật Hiên, chúng ta có thể sinh bảo bảo! )

Cô ở trong lòng nói, khóe môi cười càng thêm xán lạn.

Hôm nay là lễ Giáng Sinh, đã gần chạng vạng, các nơi đều giăng đèn kết hoa, âm nhạc nhộn nhịp ở mỗi góc đường phố Dạ Thành vui sướng mà vang lên.

Tựa hồ cũng cảm giác được không khí ngày hội, tuyết rơi ngày càng nhiều, từng tảng lớn nhỏ hoa tuyết thi nhau rơi xuống, làm cho cây cối hai bên đường phủ màu trắng xóa.

Hạ Tịch Nhan từ bệnh viện đi đến cửa hàng mua quà cho Mạc Dật Hiên ,còn có mẹ chồng Lý Cần, cô mua một kiện âu phục màu đen, cùng với một kiện da thảo tốt nhất, chỉ là quên mua cho bản thân. Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết vẫn còn rơi, nên hiện tại cô mặc một bộ quần áo có thể giữ ấm.

Dọc theo đường đi về Hạ Tịch Nhan đều là đang cười, tươi cười chờ mong, cũng là lâu mới vui mừng như thế. Cô xem tờ xét nghiệm kia là món quà Giáng Sinh tốt nhất, hơn hẳn những đồ quý giá đắt tiền.

Ba năm, sức khỏe yếu không thể sinh con, không biết đã ăn biết bao nhiêu đồ bổ, làm nhiều lần kiểm tra, đau khổ, cuối cùng cô cũng đạt được nguyện vọng.

Tay nhẹ nhàng xoa bụng, Hạ Tịch Nhan mang theo ý cười.

“Dật Hiên, hôm nay nhất định phải trở về đó, em sẽ chờ anh!”

“~(@^_^@)~”

Cô gõ chữ kèm thêm icon đáng yêu gửi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh