Chương 442: Gặp nạn trên cáp treo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Ốc TtTt

Mình chỉ edit và đăng truyện trên Wattpad. Tất cả những web khác đều là copy khi chưa có sự cho phép của mình.

=====================================

Tôi còn chưa hết ngạc nhiên thì Tiết Xán đã kéo tôi lên, không kiên nhẫn nói: "Cáp treo đến rồi, đi thôi."

Tôi biết Tiết Xán không có hứng thú với mấy loại chuyện bát quái này. Cáp treo mỗi giờ chỉ chạy một lần, tôi tự cảm thấy xấu hổ vì đã bắt anh phải đợi, đành yên lặng theo anh lên cáp treo.

Lúc này vẫn còn sớm, cáp treo xuống núi cũng không có nhiều người, trong buồng cáp treo chỉ có hai người, Tiết Xán và tôi.

Dọc đường đi, Tiết Xán vẫn một mực im lặng, chỉ nhàn nhạt nhìn cảnh núi non ngoài khung cửa.

Tôi cũng sắp bị cái vẻ trầm mặc yên tĩnh này của Tiết Xán làm nghẹt thở rồi.

Cuối cùng, tôi thật sự nhìn không nổi nữa rồi, lập tức sáp lại gần anh cọ cọ mấy cái, sau đó thấp giọng nói: "Tiết Xán, anh vẫn còn đang suy nghĩ đến lời nói vừa rồi của Vong Trần Đại Sư sao?"

"Không có." Tiết Xán nhàn nhạt nói.

Tôi sửng sốt, "Vậy anh đang nghĩ gì vậy?"

"Ta đang suy nghĩ." Tiết Xán chậm rãi nói, "Làm cách nào để khiến Ninh Trác hồn phi phách tán."

Tôi rùng mình, nhìn Tiết Xán.

Đôi mắt đen của Tiết Xán giống như một vũng nước lạnh băng, lộ ra một luồng sát khí nhàn nhạt.

Tôi biết, anh đang rất nghiêm túc.

Nếu duyên mệnh của tôi không thể thay đổi được nữa thì chỉ còn một phương pháp đơn giản và thô bạo nhất, chính là khiến Ninh Trác hồn phi phách tán.

Một khi hồn phách Ninh Trác đã không còn thì duyên mệnh giữa tôi và anh ta cũng tự nhiên chẳng còn quan hệ gì.

Khi tôi nghĩ đến việc Ninh Trác hồn phi phách tán, tôi bất giác lại nghĩ tới A Viễn.

Nếu Ninh Trác hồn phi phách tán, A Viễn sẽ thực sự không còn tồn tại nữa.

Tôi lập tức có chút ngơ ngẩn, Tiết Xán rũ mắt, đem toàn bộ biểu cảm của tôi đều thu vào trong mắt.

Ngay lập tức, đôi mắt đen lánh của anh càng thêm thâm trầm. Tiết Xán đột nhiên bóp cằm tôi, buộc tôi phải nhìn anh.

"An Tố". Giọng nói của Tiết Xán trầm thấp mang theo vài phần nguy hiểm, "Nàng luyến tiếc khi thấy Ninh Trác hồn phi phách tán?"

"Em không có." Tôi biết Tiết Xán lúc này nhạy cảm đến mức nào, vội vàng mở miệng, "Em chỉ đang nghĩ đến A Viễn."

"Ta biết." Tiết Xán hiếm khi không tức giận, chỉ thấp giọng nói, "Nhưng cho dù nàng không đồng ý, ta cũng nhất định phải khiến Ninh Trác hồn phi phách tán. Cho dù nàng có hận ta, ta cũng sẽ không do dự nữa."

Tôi kinh ngạc nhìn Tiết Xán liền phát hiện lúc này, anh đã không còn tức giận, ngược lại đặc biệt bình tĩnh.

Trong bình tĩnh mang theo sự cố chấp.

Lòng tôi đột nhiên có chút đau nhói.

Khi tôi đang suy nghĩ phải diễn đạt ý tứ của mình như thế nào, tôi đột nhiên cảm thấy cáp treo rung chuyển dữ dội.

Cả người tôi thiếu chút nữa ngã khỏi ghế, may mắn có Tiết Xán ôm chặt tôi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tôi hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện cáp treo đã dừng lại giữa chừng.

Bên ngoài cáp treo vang lên vô vàn tiếng la hét hoảng loạn từ những xe cáp khác, tôi thấy có rất nhiều người đổ dồn ra ngoài cửa sổ lớn tiếng kêu cứu.

"Cáp treo bị hư rồi sao?" Tôi khẩn trương nói.

"Không." Tiết Xán nhanh chóng đáp lại, sắc mặt trầm xuống, "Có quỷ khí."

Tôi giật mình, còn chưa kịp phản ứng, lập tức đã cảm thấy một luồng khí lạnh thấu tim gan đột nhiên từ trên trời rơi xuống.

Tôi nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng vừa nhìn ra ngoài, tôi liền trực tiếp hét lên!

Tôi thực sự nhìn thấy một con tiểu quỷ gầy trơ xương, toàn thân đen nhẻm đang bò trên dây cáp treo, nhanh chóng tiến về phía chúng tôi.

Những người khác hiển nhiên không thể nhìn thấy con tiểu quỷ. Họ chỉ hốt hoảng lấy điện thoại ra, mong có người đến giải cứu.

Trong nháy mắt, con tiểu quỷ cũng đã bò tới nóc xe cáp của tôi và Tiết Xán.

Nó đột nhiên ngừng di chuyển.

Giây tiếp theo, tôi cảm thấy xe cáp của chúng tôi lắc lư dữ dội, như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào!

Chết tiệt!

Tên tiểu quỷ đó rõ ràng là nhắm vào chúng tôi!

Dưới sự trợ giúp của Tiết Xán, cơ thể tôi miễn cường ổn định ngồi trong xe cáp, hoảng loạn hỏi: "Tiết Xán, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Nếu đây là ở mặt đất bằng phẳng, tôi và Tiết Xán đương nhiên sẽ không sợ loại tiểu quỷ này, nhưng chúng tôi hiện tại lại rơi vào tình huống bị treo lơ lửng ở trên cao thế này!

Chỉ cần một chút sơ ý khiến xe cáp này bị lật, chúng tôi liền trực tiếp thăng thiên.

Ngay cả khi Tiết Xán có thể giúp chúng tôi không ngã chết, những người xung quanh cũng sẽ phát hiện Tiết Xán không phải là người. Đến lúc đó, mọi chuyện lại trở nên phức tạp hơn nữa.

Tiết Xán nhíu mày, vừa định trả lời câu hỏi của tôi, nhưng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng "Bang", xe cáp của chúng tôi đột nhiên rung chuyển dữ dội hơn.

Tôi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại liền thấy một khuôn mặt dữ tợn bên ngoài cửa kính trong suốt của xe cáp!

Là tên tiểu quỷ kia!

Chỉ thấy nó giơ bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn lên, hướng tới cửa xe cáp của chúng tôi hung hăng cào!

Tiếng cọ xát của kim loại sắc nhọn gần như xé rách màng nhĩ tôi. Tôi trơ mắt nhìn cánh cửa xe cáp rắn chắc bị cào thủng một khe hở lớn.

Ngay sau đó, tên tiểu quỷ kia lập tức luồn tay vào khe hở kéo bật cánh cửa ra.

Tôi nghe thấy tiếng la hét thất thanh của những người trong xe cáp bên cạnh .

Bọn họ không thể nhìn thấy con tiểu quỷ đó. Vì vậy, cảnh tượng xảy ra trước mắt này chắc chắn khiến bọn họ đều cảm thấy rất kỳ dị đi.

Nhưng lúc này tôi lại không rảnh để ý tới bọn họ, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm tên tiểu quỷ trước mặt.

Tên tiểu quỷ này, lá gan cũng rất lớn, không tiếp tục lắc dây cáp treo làm xe cáp của chúng tôi rung lắc nữa mà trực tiếp chui vào!

Tiết Xán ở bên cạnh tôi cười lạnh, thấp giọng nói: "Tự chui đầu vào rọ". Dứt lời, khi tên tiểu quỷ kia vừa chui vào cáp treo của chúng tôi, Tiết Xán cũng đột ngột giơ tay lên.

Một lượng lớn quỷ khí mãnh liệt ập tới, xe cáp nhỏ hẹp suýt chút nữa nổ tung!

Xe cáp càng lúc càng rung lắc dữ dội, như thể bất cứ lúc nào nó cũng có thể đứt dây, rơi thẳng xuống núi.

Tôi biết, với Tiết Xán, tên tiểu quỷ này chỉ là chuyện nhỏ, chẳng cần tôi yểm trợ. Vì vậy, tôi chỉ dùng sức nắm chặt thanh vịn, ổn định thân thể.

Quỷ khí của Tiết Xán nhanh chóng ngưng tụ thành một mũi kiếm, mạnh mẽ hướng tên tiểu quỷ đâm tới.

Như thể không nhìn thấy quỷ khí đang hung hăng phóng tới mình, tên tiểu quỷ vẫn tiếp tục lao về phía Tiết Xán, há miệng rống lớn: "Tiết Xán! Đồ khốn nạn thảm sát người nhà họ Ninh! Ta sẽ thay lão phu nhân dạy dỗ ngươi!"

Tôi sửng sốt.

Tên tiểu quỷ này hóa ra lại là quỷ hồn nhà họ Ninh?

Hơn nữa, lão phu nhân trong miệng nó, là Ninh Thanh Mi?

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì quỷ khí của Tiết Xán đã trực tiếp đâm thẳng vào ngực con tiểu quỷ đó rồi.

Rầm một tiếng!

Hồn phách của tên tiểu quỷ kia đã tan thành tro bụi.

Xe cáp đang rung chuyển dữ dội, rốt cuộc cũng dừng lại.

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ xem chúng tôi nên làm gì tiếp theo. Lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy tâm thanh tụng kinh vang dội bên ngoài xe cáp.

Tôi nhanh chóng quay đầu lại liền nhìn thấy rất nhiêu các nhà sư của chùa trấn tà đứng trước cổng chùa ở trạm cáp treo phía trên.

Tất cả đều nhắm mắt cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

Khi bọn họ tụng kinh, tôi cảm thấy một luồng linh lực mạnh mẽ rơi xuống dây cáp, xe cáp của chúng tôi đã bắt đầu chuyển động trở lại.

Nhưng không phải xuống núi mà là đi lên.

Rõ ràng là do cáp treo của chúng tôi chỉ mới bắt đầu xuống núi, hầu hết mọi người vẫn còn ở gần chùa nên việc lên núi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc xuống núi.

Hơn mười phút sau, xe cáp đầu tiên đã trở lại đỉnh núi, hành khách bên trong đều hoảng sợ chạy xuống, không ngừng cảm tạ mấy vị tu sĩ.

Một lúc sau, tôi và Tiết Xán cũng xuống cáp treo.

Những du khách xung quanh đều nhìn chúng tôi với ánh mắt sợ hãi, hiển nhiên biết vừa rồi đã xảy ra sự việc kỳ lạ gì đó trong xe cáp của chúng tôi.

Tôi và Tiết Xán cũng không quan tâm lắm, đi về phía các nhà sư. Quả nhiên, phía sau họ chính là Vong Trần Đại Sư đang được Tiền Thuận Nhi đỡ lấy, chậm rãi đi đến.

"Vong Trần Đại Sư." Tôi chào ông ấy một tiếng rồi hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Vong Trần Đại Sư không nói gì, chỉ nhìn về phía chân núi, trong mắt chất chứa vài phần bi thương.

"Rốt cuộc họ cũng tới ... " Ông ấy đột nhiên thở dài, "Mấy trăm năm rồi, người nhà họ Ninh vẫn tìm tới đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro