Đồng quy- Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Weixin đúng lúc vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc khiến người ngột ngạt, cũng đem Giang Trừng từ trong hồi ức lâu dài kéo trở lại.

Giang Trừng cầm điện thoại lên, lại là tin Giang Mỗ Mỗ gửi tới.

"Tổ tông, em vẫn là muốn quay lại viện bảo tàng đây, em muốn nghiên cứu một chút thời cơ xuất hiện của Lam tiền bối."

Giang Trừng trách cô không nên làm bậy, cô gái lại gửi một meme cười hì hì, sau đó trả lời.

"Em đang nghĩ có biện pháp nào để y hồi phục thân thể bầu bạn với người."

"Ngươi đừng làm loạn, đây không phải chuyện mà trẻ con như ngươi nên quản."

"Không làm loạn, yên tâm đi." Giang Mỗ Mỗ son sắt bảo đảm.

Lại qua hồi lâu, cô lại gửi qua một tin.

"Em cảm thấy lúc y xuất hiện người hình như rất vui mừng, rồi lại rất đau lòng. Tổ tông...em hi vọng người được bình an."

Giang Trừng nhìn chữ trên màn hình, nhíu chặt lông mày nhắm mắt lại.

Tiểu nha đầu vẫn rất thông minh.

Gặp lại được Lam Hi Thần, hắn năm đó là cao hứng. Hắn năm đó không ngờ tới Lam Hi Thần sẽ dùng phương thức tàn khốc như vậy rời xa hắn, y dùng sinh mệnh của bản thân đổi lại tay chân của hắn, hắn khoẻ mạnh, lại có sinh mệnh lâu dài, chỉ duy nhất mang đi tâm của hắn. Hơn một nghìn năm, Giang Trừng từng có bạn tốt, từng có học sinh, trong đó cũng từng có qua không ít giao tình thâm hậu, nhưng hắn chưa từng động tâm với bất kỳ ai. Tình ái của hắn ở hơn một nghìn năm trước, đã theo Lam Hi Thần biến mất mà tan thành tro bụi.

Nhưng cho dù bây giờ hắn không có bất kỳ linh lực nào, hắn cũng biết, Lam Hi Thần trước mắt chỉ là một tia tàn hồn, không qua bao lâu, y sẽ tan đi theo gió, giống như y trước giờ chưa từng đến. Sau đó trong sinh mệnh dài lâu của Giang Trừng, đoạn trùng phùng ngắn ngủi này sẽ giống như một đêm triền miên nghìn năm trước, trở thành hồi ức trân quý cực điểm, lại thống khổ cực điểm của hắn.

Hắn ngước mắt nhìn Lam Hi Thần, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm điện thoại trong tay mình. Hắn khẽ cười, đem điện thoại đặt trước mặt Lam Hi Thần.

"Đây là điện thoại...Ta cũng không biết phải giải thích với ngươi ra sao, ngược lại vừa lúc, mang ngươi đi mở mang tầm mắt."

Hắn mang Lam Hi Thần tham quan phòng của mình, cho y xem máy tính, máy đun nước, nồi cơm điện,...Lam Hi Thần tuy vẫn chưa có hoàn toàn thoát khỏi quá khứ bi thương, nhưng những thiết bị điện hiện đại mà y nghĩ cũng không nghĩ tới xác thực hấp dẫn sự chú ý của y. Khi Giang Trừng đưa y tới xem camera lắp trước cửa, y đột nhiên nói: "Trên giỏ hoa này có linh lực."

Hoa mà y nói, chính là lãng hoa đặt ở cửa do viện bảo tàng đưa đến.

"Ồ." Giang Trừng nhìn một cái, "Có lẽ là dính linh lực của Giang Mỗ Mỗ...Chính là cô nương ngày hôm nay cùng chúng ta quay về đó. Tiểu cô nương đó linh lực rất mạnh, nếu như để nàng ở thời đại của chúng ta, là một hạt giống tốt hiếm có. Đáng tiếc, hiện tại cũng không còn ai tu tiên nữa rồi."

Hắn nhún nhún vai, khá là tiếc nuối nói. Vẻ mặt Lam Hi Thần lại hơi trầm xuống.

"Ngươi và Giang cô nương... Quan hệ rất tốt sao?"

Giang Trừng ngẩn người, không ngờ y lại đột nhiên hỏi như vậy, cân nhắc nhìn Lam Hi Thần có chút ghen tuông, hắn hơi nhướn mày.

"Nghĩ gì đó, nàng đều gọi ta là tổ tông, chẳng qua tính là một nửa sư đồ thôi."

"Sư đồ đính ước, cũng là có đó." Lam Hi Thần nhỏ giọng nói. Y tuy đã nói nhỏ hết mức, nhưng Giang Trừng vẫn có thể nghe rõ rõ ràng ràng. Nghìn vạn không ngờ tới, hơn một nghìn năm, hắn vẫn có thể chứng kiến Trạch Vu Quân ăn giấm, còn là vì mình...

Giang Trừng muốn cười, lại không cười ra nổi.

"Lam Hi Thần, ngươi là lấy thân phận gì, nói lời như vậy chứ?"

Hắn lạnh lẽo nói,nhìn thân thể bán trong suốt của Lam Hi Thần cứng lại giống như đá.

"Nghìn năm nay, ta vẫn luôn nghĩ, ngươi đối ta, rốt cuộc là cảm tình gì, khi ngươi chăm sóc ta, an ủi ta, ôm lấy ta, đều đang nghĩ gì? Là đồng tình? Hay là hổ thẹn? Ta rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn ngươi, khiến ngươi cho dù hồn phi phách tán, cũng phải vì ta đổi lấy đường sống."

Lam Hi Thần yên lặng nhìn hắn một hồi lâu, mới chầm chầm mở miệng.

"Tự nhiên là, yêu ngươi từ tận đáy lòng. Muốn ngươi cười, muốn ngươi vui vẻ, muốn ngươi hạnh phúc"

Giọng nói của y trầm khàn lại bi thương, cùng tình cảm thống khổ kia đan vào nhau, giống như tiếng kêu gào rỉ máu, lại như một thanh kiếm sắc bén, đâm vào tim Giang Trừng.

Giang Trừng rốt cuộc cười ra tiếng, nhưng cười đến cổ họng đắng chát, tầm mắt mơ hồ.

"Ngươi thật sự quá tàn nhẫn, Lam Hi Thần. Quá tàn nhẫn."

Y dùng cái chết của y khoá lại trái tim Giang Trừng nghìn năm, y khiến Giang Trừng cảm nhận được ái ý hắn mong đợi cả đời, trân quý, thuần tuý, quên mình yêu thương, rồi lại tuyệt tình đến thế từ bên cạnh hắn rời đi, lưu lại Giang Trừng cô độc một mình, ở trong thời gian dài đằng đẵng hoài niệm bọn họ triền miên ngắn ngủi.

"Xin lỗi..." Lam Hi Thần đau đớn nói, đưa tay muốn ôm lấy hắn, nhưng đôi tay đã từng mạnh mẽ hữu lực, vô tình xuyên qua thân thể Giang Trừng.

Tuyệt vọng trong thời khắc này, tràn ngập toàn bộ không khí xung quanh họ.
Giang Trừng đưa tay lên, tựa hồ muốn nắm lấy tay Lam Hi Thần, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cuối cùng vẫn buông xuống.

Bọn họ đều biết, đoạn trùng phùng ngắn ngủi này chẳng qua là hoa trong gương trăng trong nước, chạm không tới, cầu không được, giữ không lại.

Giang Trừng mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên reo lên, như một mũi tên sắc nhọn, đâm thủng không khí, kéo bọn họ về hiện thực.

Giang Trừng sửng sốt một chút, ngây ra nhìn Lam Hi Thần. Lam Hi Thần so với hắn càng mê mang, y thậm chí còn không biết là thứ gì phát ra âm thanh. Giang Trừng cười khổ một tiếng, mới bình ổn lại tâm tình nhận điện thoại.

Màn hình xuất hiện khuôn mặt hoảng sợ của Giang Mỗ Mỗ, âm thanh cất cao phá vỡ không khí.

"Tổ tông! Cứu mạng! Viện bảo tàng, viện bảo tàng có chút kỳ quái!".

Nói xong, cô xoay điện thoại, để Giang Trừng ở đầu kia nhìn thấy tình trạng ở viện bảo tàng. Chỉ thấy toà kiến trúc hai tầng bị bao vây trong một đoàn khí đen, ở trong mưa gió chớp giật có vẻ càng thêm âm u quỷ dị.

"Đây là chuyện gì? Em không không biết phải làm sao bây giờ.." Thanh âm lo lắng của Giang Mỗ Mỗ từ đầu kia truyền tới, đem tâm tình mê mang giữa hai người ban nãy quét sạch. Giang Trừng nhìn hình ảnh kia trầm tư một chốc, giơ tay đem điện thoại đưa đến trước mặt Lam Hi Thần.

"Ngươi cảm nhận được gì không?"

Cảm giác đau lòng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng Lam Hi Thần cũng biết bây giờ không phải thời điểm thương xuân bi thu, y nghiêm túc nhìn màn hình một lát, khẽ lắc đầu: "Ta cái gì cũng không cảm nhận được, đến xem xem."

Xem ra màn hình hiện đại tuy có thể truyền hình ảnh, nhưng không thể truyền linh khí. Giang Trừng nói vào điện thoại: "Giang Mỗ Mỗ ngươi trốn vào chỗ nào đi, chúng ta lập tức đến!"

Xe chạy nhanh khỏi vùng ngoại ô, hướng về nội thành đèn đuốc sáng rực. Giang Trừng một bên lái xe chạy nhanh, một bên buồn bực cảm giác sau lưng bốc lên mồ hôi lạnh. Hắn sau khi không còn kim đan liền mất đi linh lực, ngoại trừ trường sinh bất lão so với người bình thường không có gì khác biệt, nhưng ban nãy khí đen trong video của Giang Mỗ Mỗ có thể nhìn thấy rõ ràng đến vậy, có thể thấy đó là một luồng linh lực mạnh mẽ ngang ngược cỡ nào.

Phía xa, một tia sét lớn giống như muốn xé rách bầu trời, tiếng sấm đinh tai nhức óc qua đi, đén đuốc lấp lánh trong thành thị đột nhiên đều tắt ngấm chìm vào bóng tối. Bất kể là nhà lầu đèn điện trăm nhà, hay là đèn điện trong quán nhỏ ven đường, đều trong tiếng hô kinh ngạc mà tắt ngấm, phẳng phất cả thành phố đều bị hắc ám nuốt chửng.

"Sao lại thế này?" Lông tơ Giang Trừng dựng lên, sau khi tiến vào thời đại công nghiệp hoá, hắn cũng chưa từng thấy hiện tượng linh dị quy mô lớn như vậy, dù sao những yêu ma quỷ quái bọn họ từng sợ hãi đứng trước tiến bộ khoa học kỹ thuật cũng không chịu nổi một đòn, nhưng mà lần này, ác ma ẩn trong bóng tối căn bản không sợ thế tục, không hề kiêng dè lộ ra răng nanh.

Tử Điện trước ngực Giang Trừng chuyển động, thanh âm của Lam Hi Thần từ bên trong truyền tới.

"Ta biết đó là gì rồi."

"Là thứ gì?" Giang Trừng vội vã hỏi.

"Là...bút Ty Mệnh."

Đại não Giang Trừng ong một tiếng, không kịp nghĩ ngợi thốt lên: "Ngươi năm đó không phải phong ấn bút Ty Mệnh rồi sao?"

Nói xong, hắn lập tức ý thức được chuyện gì. Lam Hi Thần dùng hồn phách chính mình phong ấn bút Ty Mệnh, hiện tại tàn hồn của Lam Hi Thần ở đây, vậy chứng minh bút Ty Mệnh đã thoát khỏi phong ấn, quay lại nhân gian.

Nghìn năm trước, bút Ty Mệnh bị phong ấn ở Lam gia. Sau đó Lam gia diệt môn, bút Ty Mệnh cũng không còn tung tích. Giang Trừng đã từng thử đi tìm, nhưng không có kết quả, trong nghìn năm sau đó, cũng không có tin tức nó hiện thế.

Giang Trừng cắn chặt răng, không lẽ năm đó bị chôn xuống, hiện tại lại bị đào lên, mấy năm nay chuyện này không ít, gần nhất có nơi nào có tin tức phát hiện văn vật...

Hắn còn chưa kịp nghĩ ra manh mối, xe lại giống như kỳ tích mà từ giữa hỗn loạn điên đảo chạy tới viện bảo tàng.

Khí đen bao phủ viện bảo tàng so với trước đó càng nồng đậm, Giang Trừng không lo được hoá đơn phạt, trực tiếp đem xe dừng ở bên đường, vọt xuống bấm số điện thoại của Giang Mỗ Mỗ.

Chuông báo vang lên, nhưng không có người tiếp.

"Đáng chết!" Giang Trừng vào lúc gọi lại lần hai mắng một câu. Lam Hi Thần thấy xung quanh không có người, từ trong Tử Điện bay ra ngoài.

"Chỗ đó có vật đang chớp!"

"Chỗ nào?" Giang Trừng theo hướng y chỉ nhìn lại, xác thực nhìn thấy trên bậc thang trước cửa lớn viện bảo tàng có vật đang sáng lên.

Là điện thoại của Giang Mỗ Mỗ.

Màn hình điện thoại đã bị vỡ nát, có vẻ như trong lúc giãy dụa chống trả bị rơi ra. Giang Trừng ngẩng đầu lên, cửa lớn gần trong gang tấc bị sương đen bao phủ, giống như móng vuốt khổng lồ lơ lửng trong bóng tối.

"Lam Hi Thần, ngươi giúp ta, dùng máu của ta tìm Mỗ Mỗ."

"Máu của ngươi?" Lam Hi Thần kinh ngạc nói.

"Phải. Ta chưa nói qua với nàng, nhưng ta với nàng...quả thật có huyết thống." Giang Trừng cau mày, lại lộ ra một tia cười khổ, "Nàng và ta có cùng tổ phụ, nàng có lẽ là huyết mạch của bá bá hoặc thúc thúc của ta. Tuy rằng đã hơn một nghìn năm rồi, phần huyết thống này sớm đã nhạt đến gần như không có, nhưng trên người nàng quả thật lưu lại dòng máu Giang gia. Ta xác thực..xem như là tổ tông của nàng."

Tuy rằng Liên Hoa Ổ không còn, Vân Mộng Giang thị cũng không còn tồn tại, nhưng tiểu cô nương không biết bản thân có bao nhiêu linh lực này, quả thật khiến Giang Trừng cảm nhận được an ủi, huyết mạch Giang thị cùng linh lực vẫn luôn truyền thừa đến trên người cô, chưa từng đứt đoạn.

"Vì vậy ta nhất định phải cứu nàng." Nói xong, Giang Trừng rút ra con dao ngắn vẫn luôn mang theo người, đó là đồ từ mấy trăm năm trước, vẫn luôn sắc bén như cũ. Hắn nhẹ dùng lưỡi dao cắt qua, một giọt máu liền rơi xuống.

Lam Hi Thần lập tức ở trên không trung niệm khẩu quyết, giọt máu của Giang Trừng không có rơi xuống đất, mà biến thành một con chim đỏ máu, chỉ lớn bằng móng tay, toả ra hào quang, bay vào trong viện bảo tàng.

"Sức mạnh của bút Ty Mệnh quá lớn, ngươi đợi ở đây, ta đi." Thanh âm Lam Hi Thần căng thẳng, nhìn ra được sức mạnh trước mặt bọn họ có bao nhiêu cường hãn.

"Không được, ta cũng phải đi." Giang Trừng không cho từ chối nói, ngón tay đã xuyên qua sương đen, chạm đến tay nắm kim loại lạnh lẽo nặng nề trên cửa lớn viện bảo tàng, "Ta không hi vọng bi kịch của Kim Lăng... lần nữa tái diễn."

Lam Hi Thần im lặng một lát, biết từ chối cũng không có hiệu quả, chỉ đành nói: "Vậy ngươi đừng rời khỏi bên cạnh ta, hiện tại ngươi không có linh lực, nàng có thể dễ dàng lấy mạng ngươi."

Trong viện bảo tàng một khoảng yên lặng chết chóc, chỉ có sương đen quẩn quanh bốn phía yên lặng lưu chuyển. Bảo vệ ngã bên cầu thang, Giang Trừng đi qua kiểm tra hơi thở, may mắn, vẫn còn sống.

"Giang cô nương trên lầu hai." Lam Hi Thần nói, chim nhỏ màu đỏ đã bay về phía cầu thang. Giang Trừng nhìn cầu thang lộ ra từng tầng sương đen, cắn chặt răng.

"Đi!"

Tầng hai viện bảo tàng có chút hỗn loạn, nơi này rất nhanh sẽ được giao cho cục văn vật, vì vậy rất nhiều đồ trong cục văn vật đã được chuyển tới, xuyên qua cửa thuỷ tinh còn có thể nhìn thấy một vài văn vật được sắp xếp bên trong. Sương đen trên tầng hai đã tràn ngập như nước lũ dâng trào, sức ép làm người nghẹt thở khiến tứ chi Giang Trừng tê dại, gần như muốn nôn, Lam Hi Thần chắn trước người hắn, dùng linh thể chính mình, có chút còn hơn không giúp hắn chống lại linh lực trầm trọng này.

Rốt cuộc, nương theo một tiếng kêu bị kìm nén, sương đen tách ra, một bóng đen khổng lồ xuất hiện cuối hành lang.

Bóng đen một tay túm lấy cổ Giang Mỗ Mỗ, một tay nắm chặt chim nhỏ từ máu của Giang Trừng, bóp nát nó.

"Trạch Vu Quân...Ngươi hại ta thật khổ a..."

Một khắc bóng đen nhìn thấy Lam Hi Thần, phảng phất giống như nhếch môi ác độc nở nụ cười.

Giang Trừng nghe thấy Lam Hi Thần dùng một sự chán ghét hiếm thấy, thấp giọng gọi ra danh tính bóng đen.

"Sĩ Mỹ."

Giang Trừng kinh ngạc mở to hai mắt. Hơn một nghìn năm trước, hắn chưa từng thấy qua bộ dáng nữ nhân này. Bây giờ lại ở trong tình huống như vậy gặp mặt, cũng khá là trào phúng.

Lúc này, Sĩ Mỹ nhập ma cũng đã phát hiện ra Giang Trừng đứng phía sau Lam Hi Thần. Ả giống như phát điên hét lên, sương mù đen kịt giống như bom nổ tung ra! Cửa kính trên hành lang lập tức theo tiếng mà vỡ nát, Lam Hi Thần cấp tốc phản ứng, đem Giang Trừng bao phủ trong linh lực của mình, mới tránh khỏi hắn bị thuỷ tinh làm bị thương.

"Ngươi tại sao lại ở đây! Ngươi tại sao vẫn còn sống! Hàm Quang Quân đâu? Lão tổ của chúng ta đâu? Bọn họ ở đâu!!!"

Giang Trừng hừ một tiếng, đem bụi đất trong miệng nhổ ra, lạnh giọng nói: "Bọn họ sớm đã chết một nghìn năm rồi, ngươi hãm hại bọn họ sống không bằng chết, bây giờ còn có mặt mũi nhắc tới bọn họ!"

"Ngươi nói bậy!" Thanh âm của Sĩ Mỹ sắc nhọn điên cuồng, "Là ngươi! Còn cả ngươi! Các ngươi! Là các ngươi hiểu lầm bọn họ, là các ngươi vu khống bọn họ, là các ngươi làm hại bọn họ, là các ngươi! Bọn ta chỉ là muốn tốt cho họ, là người suy nghĩ cho họ, bọn ta mới là người yêu thương họ! Đáng tiếc cuối cùng bọn họ vẫn bị các ngươi hại chết, là cái thế giới này không tha cho họ, là thế giới này phụ lòng bọn họ!"

Ả kêu gào đến tình chân ý thiết, phảng phất giống như ngay lập tức sẽ khóc lên vậy, nhưng cái dáng vẻ đau lòng muốn chết kia chỉ khiến Giang Trừng muốn ói. Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ cái gì cũng không làm, lại vì tất cả hành vi của nữ nhân này mà bị thế nhân chửi rủa, nữ nhân này thế mà còn có mặt mũi nói bản thân yêu bọn họ.

Đến ngay cả một người ôn hoà như Lam Hi Thần cũng không chấp nhận nổi luận điệu đó, y một bên tạo pháp quyết bảo vệ Giang Trừng, một bên lạnh giọng nói: "Sĩ Mỹ! Ngươi vì Vong Cơ cùng Vô Tiện làm cái gì? Ngươi lấy danh nghĩa hai người họ thao túng những thiếu nữ vô tri, lợi dụng bọn họ gây hoạ một phương, thương tổn người vô tội, đem từng chuyện từng việc làm ác đều đổ cho Vô Tiện cùng Vong Cơ. Hai người họ cứu tính mạng ngươi, đối ngươi thương hại trong lòng, ngươi lại hại họ gánh lên tiếng xấu, tan cửa nát nhà. Sĩ Mỹ, ở trong bút Ty Mệnh phong ấn nghìn năm, ngươi có từng có một phân sám hối? Một phân hổ thẹn? Ngươi yêu bọn họ sao? Ngươi căn bản không quan tâm sống chết của bọn họ! Ngươi chẳng qua là hưởng thụ cảm giác thao túng người khác, nô dịch người khác! Ngươi chẳng qua là hưởng thụ khoái ý làm hại bất cứ ai mà không cần chịu trách nhiệm! Ngươi chẳng qua là lấy danh nghĩa hai người bọn họ, đến thoả mãn dục vọng điên cuồng lại đê hèn của ngươi mà thôi!"

"Nói hươu nói vượn! Nói hươu nói vượn!" Sĩ Mỹ giống như bị chọc trúng chỗ đau, lập tức gào thét lên, sương đen toàn thân cuộn lên, Giang Mỗ Mỗ bị ả nắm trong tay không ngừng ho khan.

"Thả cô ấy ra!"Giang Trừng nhìn Giang Mỗ Mỗ sắc mặt trắng bệch, từ phía sau Lam Hi Thần bước ra, "Ngươi không phải hận ta nhất sao? Vậy ngươi thả cô ấy ra, ta đến thay!"

Con ngươi Sĩ Mỹ từ trong sương đen lộ ra, đỏ rực giống như thiếu đốt trong ngọn lửa thù hận.

"Tại sao? Tại sao ngươi vẫn còn sống! Giang Vãn Ngâm ngươi không xứng sống sót! Ngươi chính là loại tiểu nhân hèn hạ nhất, vô sỉ nhất, thất bại nhất trên thế gian này! Ngươi cho rằng ngươi sánh được với Vô Tiện, ngươi vĩnh viễn không sánh bằng hắn! Đáng đời ngươi cơ khổ một đời, đáng đời không ai yêu ngươi!"

Giang Trừng nghe đến lời này, nhất thời vô lực đến muốn bật cười. Một nghìn năm trôi qua rồi, hắn từ lâu đã không thèm để ý đã từng ân oán gút mắc với Nguỵ Vô Tiện, hiện tại Sĩ Mỹ có nói thêm nữa cũng không tổn hại được đến hắn, hắn chỉ cảm thấy Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ tội nghiệp đáng thương, rõ ràng cái gì cũng không có sai, lại chỉ vì một thứ không bằng súc sinh này, liên luỵ đến anh danh một đời cùng hạnh phúc nửa đời.

Nhưng lúc này, chỉ thấy Giang Mỗ Mỗ trước đó vốn đã sắp ngất đi đột nhiên mở mắt, đột ngột nắm lấy cánh tay Sĩ Mỹ túm lấy cô, một ngụm cắn xuống. Sĩ Mỹ  không ngờ tới tiểu cô nương còn có phần sức lực này, phẫn nộ hét một tiếng, đem cô gái giống như một món đồ ném ra!

"Mỗ Mỗ!"

Giang Trừng dẫm lên thuỷ tinh đầy đất chạy vội qua, Lam Hi Thần lập tức nhanh chóng bấm một thủ quyết, bảo hộ hai người ngã trên thuỷ tinh.

"Cô cái đồ xấu xí!" Giang Mỗ Mỗ tránh ra được dễ chịu, liền không để ý cần cổ bị bóp đến xanh tím, hướng về Sĩ Mỹ trừng mắt nhìn, "Tôi không biết Nguỵ Vô Tiện mà cô nói là ai! Nhưng tôi nói cho cô biết! Tổ tông của tôi, Giang Trừng tiền bối, là người tốt nhất, ưu tú nhất, lợi hại nhất trên thế gian này! Ai cũng không sánh bằng người, ông trời đến đây cũng không bằng! Người có bạn bè, có đồng bạn, có rất nhiều rất nhiều người giống như tôi yêu mến người! Ngược lại là đồ xấu xí như cô! Biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, đến người yêu mến cũng bị cô hại chết! Cô xứng sống sót sao? Cô không xứng! Cả nhà cô đều không xứng!"

Cô kỳ thực cũng không biết ân oán nghìn năm trước, lại có thể từ đối thoại ban nãy nắm được trọng điểm, có thể thấy được là một người thông tuệ. Đến Lam Hi Thần cũng không nhịn được tán thán: "Cô nương tốt, nói thật sự quá hay rồi!"

Giang Trừng cũng không nghĩ đến tiểu cô nương lại có thể nói năng hùng hồn như vậy, chỉ là nghe thấy cô đối với mình bảo hộ đến vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một trận ấm áp, không tự chủ được khẽ mỉm cười.

"Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!!!" Nhưng Sĩ Mỹ lại cuồng loạn gào thét lên. Lời nói thẳng thắn của Giang Mỗ Mỗ đã khiến ả triệt để phẫn nộ, thân hình ả tăng vọt, sương mù đen kịt tản ra khắp người, linh hồn ả sớm đã bị dục vọng bẩn thỉu xâm nhiễm, không còn nhìn ra dáng vẻ thiếu nữ trong sáng năm xưa nữa.

"Các ngươi! Đều phải chết! Đều phải chết! Tất cả mọi người trên thế gian này! Đều phải bồi táng cho bọn họ!"

Ả điên cuồng cười to, ngay sau đó, từ trong bàn tay đen kịt đã biến dạng, một cây bút lông vừa nhìn vô cùng bình thường xuất hiện.

Lam Hi Thần hít vào một ngụm khí lạnh.

"Bút Ty Mệnh..."

Ai có thể ngờ, thượng cổ thần khí có thể đảo lộng phong vân, nghịch thiên cải mệnh, lại có thể bình thường, không chút bắt mắt như vậy chứ? Nếu như đem nó cắm vào một ống đựng đầy bút lông, sợ rằng cũng không ai biết nó là một thần khí thế nào.

Đáng tiếc, thần khí chỉ khi ở trong tay thần linh mới có thể gọi là thần khí, nếu như lưu lạc vào trong tay kẻ ác, vậy chỉ sợ cũng chỉ có thể gọi là ma khí.

"A?" Giang Mỗ Mỗ nhìn chằm chằm cây bút kia, kinh ngạc thốt lên một tiếng, "Đó không phải là bút của Cục văn vật sao? Đó là thứ gì lợi hại lắm sao? Em vẫn cho rằng chỉ là một cây bút lông bình thường ."

"Bút của Cục văn vật? Ngươi từng thấy cây bút này?" Giang Trừng căng thẳng nghiêm mặt hỏi.

"Vâng, trước đó không phải phá được án trộm cổ mộ Nam Tống sao, văn vật đoạt lại được đều được đưa đến Cục văn vật, bọn em lúc đó vừa lúc ở trong một phòng làm việc, em còn..."

Cô còn chưa nói hết lời đã bị dị biến phát sinh cắt ngang, bút Ty Mệnh đã toả ra ánh sáng đen kịt, đáp lại nguyện vọng dơ bẩn của Sĩ Mỹ. Thân thể Lam Hi Thần vốn là nửa trong suốt lại càng thêm hư vô, y cắn răng nói: "Bút Ty Mệnh chôn sâu dưới đất, sẽ có một ngày phá phong ấn mà ra, sức mạnh tích lại được sẽ vô cùng cường đại, nó sẽ không tiếp tục thực hiện nguyện vọng đầu tiên nó viết xuống! Nhất định phải cản nó lại!"

"Còn có thể ngăn cản sao?" Giang Trừng đứng lên. Cuồng phong kịch liệt phất lên, là điềm báo bút Ty Mệnh hiển linh. Pháp quyết của Lam Hi Thần nháy mắt bị nó phá vỡ, đem ba người đẩy đến cuối hành lang.

"Chỉ có thể...Toàn lực thử một lần."

Lam Hi Thần thấp giọng nói, quay đầu nhìn Giang Trừng một lần, phảng phất như muốn đem hắn khắc sâu vào trong trí nhớ.

Giang Trừng lập tức hiểu rõ chuyện gì, năm đó, Lam Hi Thần dùng hồn phách mình vào thời điểm toàn thịnh phong ấn bút Ty Mệnh, nhưng hiện tại, để y dùng một tia tàn hồn đến đối kháng bút Ty Mệnh, vậy chỉ có kết cục nháy mắt sẽ tan thành tro bụi.

"Vãn Ngâm." Lam Hi Thần rốt cuộc gọi tên hắn, "Xin lỗi, ta không ngờ đến nhanh như vậy đã phải đi rồi."

Lần này, sợ là thật sự phải vĩnh biệt.

"Lam Hi Thần!" Giang Trừng hét lên, "Ta tới! Dùng hồn phách của ta niêm phong nó!"

Lam Hi Thần lắc đầu, Giang Trừng không có bất kỳ linh lực nào, xông qua chỉ có thể mất mạng oan uổng.

Nhưng như vậy đã đủ rồi, y làm một đạo phong ấn, niêm phong bút Ty Mệnh nghìn năm, nhớ mong nhiều nhất, lo lắng sâu nhất, cũng chỉ là Giang Trừng mà thôi. Bây giờ biết được hắn rất tốt, cũng đã đủ rồi. Y quyết không thể để Sĩ Mỹ lại tổn hại Giang Trừng.

"Lam Hi Thần!" Giang Trừng chống lại gió lớn, cho dù thân thể bị cắt ra vết thương như đao cứa cũng không hề để ý chống trả, đau lòng như muốn xé rách, "Quay lại! Ta nói ngươi quay lại! Đừng đi! Ta không cho ngươi đi!"

Nhưng Lam Hi Thần đã quay người, thân thể trong suốt phát ra quang mang tựa như ánh trắng thuần khiết không tỳ vết, đó là biệu hiện y đốt cháy linh hồn mình, y dùng linh lực cuối cùng, như lấy trứng chọi đá, hướng về đầy trời sương đen xông tới!

Trong nháy mắt đó, thời gian phảng phất giống như dừng lại, thế giới trong thời khắc đó yên lặng vô thanh, Giang Trừng cảm thấy tất thảy đều theo hình bóng Lam Hi Thần mà ngưng lại.

Một giây sau, Sĩ Mỹ đột nhiên hét lên một tiếng.

Thân thể của ả đột nhiên bắt đầu bốc cháy, sương đen giống như bị thứ gì làm bốc hơi, phát ra tiếng xì xì bốc lên, thiêu đốt thân thể ả.

"Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra?"

Ả giống như một con sâu vặn vẹo thân thể gào thét, lại bị ghim chặt trên đất, không thể thoát khỏi thống khổ kịch liệt này.

Cho dù là Lam Hi Thần hay là Giang Trừng, đều bị biến cố bất thình lình làm ngây người, bút Ty Mệnh rõ ràng vẫn đang phát sáng, tại sao chịu trừng phạt không phải bọn họ, mà là bản thân Sĩ Mỹ.

"Các ngươi đã làm gì? Các ngươi đã làm gì bút Ty Mệnh?", Ả thê thảm thét gào, oán độc nhìn chằm chằm ba người trước mắt.

Giang Trừng tự nhiên là không làm gì cả, hắn nhìn về phía Lam Hi Thần, đối phương cũng hướng hắn lắc đầu, biểu thị bản thân cũng không biết rõ.

"A.." Giang Mỗ Mỗ từ sau lưng Giang Trừng cẩn thận từng chút giơ tay, "Có lẽ là do em.."

"Ngươi đã làm gì?" Giang Trừng hỏi.

"Em, em hôm đó ở Cục văn vật, không phải vừa lúc muốn tặng người lãng hoa viết chữ sao. Em nhất thời không tìm thấy bút, liền từ trên bàn bọn họ lấy một cây... hình như chính là cái trên tay quái thú kia, cây bút đó."

Giang Trừng cùng Lam Hi Thần nhất thời không biết nói gì mới được, thiên hạ lại có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Lam Hi Thần hỏi: "Giang cô nương, ngươi đã viết cái gì?"

"A...Em chính là viết đôi câu đối bị tổ tông ghét bỏ muốn chết kia đó."

"Chúc Giang Trừng tiên sinh phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn."

"Chúc Giang Trừng tiên sinh vạn sự như ý, hạnh phúc an khang.'

Giang Trừng cùng Lam Hi Thần trong tiếng kêu gào thảm thiết của Sĩ Mỹ, triệt để ngây người.

Giang Mỗ Mỗ nhìn vẻ mặt hai người họ, gần như muốn khóc lên: "Em nào có biết đó là văn vật, nó bình thường như vậy, em nhất thời vội vã, mới lấy ra viết. Sẽ không có vấn đề gì chứ tổ tông?"

Giang Trừng quay đầu nhìn Lam Hi Thần: "Đây.. không phải Sĩ Mỹ viết, cũng hữu hiệu sao?"

"Dựa vào linh lực của Giang cô nương, ...khả năng thật sự có hiệu quả." Lam Hi Thần chần chờ trả lời.

"A a a khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp! Giang Vãn Ngâm ngươi đồ khốn kiếp!" Sĩ Mỹ hét lên trong ngọn lửa dữ dội thiêu đốt. Ả bị phong ấn trong bút Ty Mệnh nghìn năm, ngày ngày chịu dày vò vô tận, ý niệm duy nhất chính là sau khi ra ngoài phải làm thế nào trừng phạt những kẻ làm trái ý ả, trong đó kẻ đầu tiên phải chịu, chính là Giang Trừng. Nhưng hiện tại nói với ả, một nghìn năm báo thù của ả biến thành trò cười, toàn bộ sức mạnh ả tích góp được đều biến thành chúc phúc cho Giang Trừng. Điều này khiến ả thế nào cũng không thể chấp nhận.

Thế nhưng sức mạnh của bút Ty Mệnh xưa nay bá đạo, nó đã thừa nhận nguyện vọng Giang Mỗ Mỗ viết xuống là hữu hiệu, liền sẽ không để cho Sĩ Mỹ thay đổi.

"A a a a a a  ại sao có thể như vậy! Tại sao lại như vậy! Oa oa aaa!" Sĩ Mỹ trong nỗi thống khổ tuyệt vọng khóc thét lên, nghìn năm trước, ả đem lại cho bao nhiêu người thống khổ cùng tuyệt vọng cùng cực như vậy, đến bây giờ kết cục của ả cũng không thể khiến bất kỳ ai có chút đồng tình.

"Đi chết đi, Sĩ Mỹ." Giang Trừng lạnh lùng nói, trong lòng cuồn cuộn khoái ý báo thù, "xuống mười tám tầng địa ngục mà chuộc tội đi."

Lời của hắn vừa dứt, vô số dây xích màu đen cháy rực từ dưới đất vươn lên, trói lấy thân hình vặn vẹo của Sĩ Mỹ, trong tiếng gào tan vỡ tuyệt vọng của ả, kéo ả vào trong ngọn lửa hừng hực.

Sau đó một trận gió thổi đến, lần nữa mở mắt, sương đen, Sĩ Mỹ, lửa lớn đều không còn, giống như hết thảy đều chưa từng tồn tại. Ngoài cửa sổ lại sáng lên, đèn điện từng cái sáng trở lại, rọi sáng hành lang vốn tối đen, chỉ còn lại dưới sàn cây bút Ty Mệnh trơ trọi.

Giang Trừng đi tới muốn nhặt bút Ty Mệnh, chỉ nghe khẽ 'cách' một tiếng, cây bút lông kia đột nhiên gãy đôi, một luồng khói xanh từ bên trong bay ra. Thượng cổ thần vật kia mất đi liên kết, vậy mà cứ như vậy liền biến thành một đống mảnh vụn, gió thổi qua liền bị thổi đi.

Giang Trừng nhìn thần khí đã từng gây cho hắn, gây cho Lam Hi Thần đau khổ vô cùng vậy mà cứ thế bị phá huỷ, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần. Kết thúc rồi, ân oán gút mắc kéo dài hơn một nghìn năm, cuối cùng hoá thành bụi, theo gió tiêu tan.

Giang Trừng ngẩn người nhìn bút Ty Mệnh đã không còn tồn tại một thoáng, thở dài đứng lên. Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng kinh hô của Giang Mỗ Mỗ.

"Tổ tông, thân thể của người!"

Giang Trừng sững sờ, nhấc lên hai tay , phát hiện hai tay mình mơ hồ toả ra ánh sáng xanh, chầm chậm trở nên trong suốt.

"Chuyện gì thế này!" Lam Hi Thần cũng hoảng lên, "Tại sao lại thế này!"

Giang Trừng ngược lại bình tĩnh ngoài ý muốn, hắn giơ tay lên, hướng về phía ánh đèn soi một lát, đột nhiên cười lên.

Bút Ty Mệnh không còn tồn tại, di chứng trường sinh bất lão của hắn tự nhiên cũng không còn nữa, là thời điểm nghênh tiếp vận mệnh vốn có.

"Tổ tông! Tổ tông! Chuyện gì xảy ra vậy tổ tông!" Giang Mỗ Mỗ dự cảm được điều gì, nước mắt lập tức như chuỗi trân châu đứt đoạn rơi xuống, cô gái cho dù rơi vào tay Sĩ Mỹ cũng không hoảng sợ chút nào, bây giờ lại hoảng loạn không biết phải làm sao, cô muốn ôm lấy Giang Trừng, lại phát hiện hai tay mình xuyên qua thân thể Giang Trừng.

Cô không giữ được tổ tông của cô rồi.

Giang Trừng lại bình tĩnh dị thường, ngược lại có cảm giác giải thoát, hắn sống thêm một nghìn năm, nên ăn nên uống nên chơi đều nhiều hơn người khác, nhân sinh thăng trầm này, cũng so với người khác đặc sắc hơn nhiều lắm, cho dù hiện tại rời đi, hắn cũng không có bất kỳ tiếc nuối gì.

"Đứa trẻ ngoan, đừng khóc nữa." Hắn yêu thương xoa đầu Giang Mỗ Mỗ, "Ta có một phần công chứng, đặt trong tủ đầu giường, chỗ cha ngươi cũng có một phần. Ta đi rồi, tài sản đều để lại cho ngươi."

"Em không cần, em không cần những thứ đó, em muốn người ở cạnh em, cùng với  Lam tiền bối ở cạnh em cũng được!" Giang Mỗ Mỗ không cách nào tiếp thu ly biệt đột ngột như vậy, đã khóc đến thở không ra hơi, khiến cho Giang Trừng cũng không đành lòng.

"Đứa trẻ ngốc. Cho ngươi thì là của ngươi." Giang Trừng khẽ lau đi nước mắt của cô, "Ngươi phải chăm sóc tốt bản thân, cố gắng học tập, khoẻ mạnh làm việc, sống cho thật tốt, biết chưa?"

"Được."

"Thay ta chăm sóc mấy con mèo ngốc cẩu ngốc kia."

"Được." Giang Mỗ Mỗ vừa khóc vừa gật đầu, "Em sẽ nhớ kỹ, tổ tông, em vĩnh viễn cũng sẽ không quên người, em sẽ mãi mãi mãi mãi nhớ đến người!"

"Cảm ơn." Giang Trừng dùng ngữ khí dịu dàng nhất nói, "Cảm ơn, đứa nhỏ của ta."

Lam Hi Thần đứng ở một bên, yên lặng nhìn bọn họ chia tay, đợi Giang Trừng. Thân thể y đã trong suốt đến gần như không nhìn thấy nữa, vốn chỉ còn một tia tàn hồn, ban nãy lại bị hao tổn quá nhiều, đã sắp không còn kiên trì được nữa.

Giang Trừng đứng lên, nhìn về phía y, trong mắt là thần tình ẩn giấu nghìn năm, rốt cuộc đã không còn chút nào cố kỵ biểu lộ.

Hắn nhướn mày, nói với Lam Hi Thần: "Lam Hoán, đưa tay cho ta."

Lam Hi Thần hướng hắn đưa tay ra, Giang Trừng nắm lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Giang Trừng cười lên. Đã lâu như vậy, bọn họ cuối cùng có thể lần nữa ôm lấy đối phương.

"Vãn Ngâm..." Lam Hi Thần đột nhiên đem Giang Trừng ôm vào trong ngực, thân thể của hai người trong ánh sáng tán ra ôm chặt lấy nhau, hoà vào cùng nhau, giống như không có thứ gì có thể khiến bọn họ chia lìa lần nữa.

Giang Trừng chỉ cảm thấy ấm áp tràn ra, chăm chú bao lấy hắn, đó là vòng tay của Lam Hi Thần, là ái ý không bao giờ thay đổi, kéo dài nghìn năm của bọn họ.
Hắn mỉm cười, nhắm mắt lại, hoá thành từng đốm sáng.

Lần nữa mở mắt, sắc trời sáng rực.

Trên đầu là xà cổ bằng gỗ, trạm khắc những hoa văn tinh xảo. Một tấm rèm màu tím nhạt treo trên đầu giường, che khuất ánh mặt trời chói mắt.

Giang Trừng có chút ngây người, hắn không phải đã chết rồi sao? Hay là nói nơi này chính là thiên đàng?

Hắn ngồi dậy, thân thể đau nhức, giống như bị người nghiền qua, lại đột nhiên cảm thấy sảng khoái nhẹ nhàng.

Ánh mặt trời có chút gắt, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy chạm khắc hoa văn sen chín cánh trên cửa sổ.

Tim của hắn đột nhiên đập lên, vừa mạnh vừa nhanh, gần như không thể hô hấp.

Vào lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, một giọng nói cung kính vang lên.

"Tông chủ, ngài tỉnh rồi sao? Đã hơi muộn rồi...Ngài cảm thấy không khoẻ sao?"

"Vào đi." Hắn theo bản năng nói, cửa bị đẩy ra, một gương mặt đã bị chôn sâu trong kí ức sâu xa xuất hiện.

"Tông chủ ngài...Ngài làm sao vậy? Sắc mặt kém như vậy? Là vết thương trên người vẫn chưa tốt sao?" Nam nhân cung thuận đi tới, lo lắng nhìn mặt hắn, lại không dám tuỳ ý tiến lên, "Nếu như có gì không ổn, nhất định phải nói cho thuộc hạ."

Giang Trừng nắm chặt tấm chăn mềm mại trong tay, cánh cửa  kí ức bị mở ra, hồi ức xa xôi như suối mát trong vào sa mạc, chảy vào khắp cơ thể hắn.

Hắn lập tức đứng lên, lại vì động tác quá mạnh làm choáng váng.

Nam nhân nghe thấy, lập tức tiến lên đỡ hắn từ trên giường dậy, lại một bên giúp hắn khoác lên y phục, một bên gọi người tiến vào hầu hạ. Giang Trừng hoạt động một chút tứ chi cứng đờ, lại trong ánh mắt có chút kinh ngạc của mọi người, bước lớn đi về phía cửa phòng, dùng sức đem cánh cửa lớn mở ra.

Dưới vạn dặm trời quang, những đài kiến trúc nguy nga nối tiếp, mái ngói kiên cố lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hành lang chầm chậm kéo dài, màn che màu tím theo gió khẽ bay, hành lang dẫn đến thao trường, mà thao trường lại dẫn đi về cửa lớn uy nghiêm. Ngoài cửa lớn, lá sen xanh biếc liền thành một biển xanh tươi, mắt nhìn không thấy điểm cuối.

Là Liên Hoa Ổ của hắn, là cố hương hắn trong mơ cũng khao khát nhớ về.

"Tông chủ? Ngài làm sao vậy?" Quản sự thấy hắn phản ứng kỳ lạ, lo lắng theo tới, "sau chuyện ở miếu Quan Âm vết thương của ngài vẫn chưa tốt hoàn toàn, có chuyện gì ưu phiền cứ để chúng thuộc hạ xử lý đi, ngài đừng lo lắng."

"Miếu Quan Âm?" Hắn hồi thần lại, hỏi: "Hiện giờ cách miếu Quan Âm bao lâu rồi?"

"A?" Quản sự tuy rằng kỳ quái, vẫn rất nhanh trả lời, "Tính toán...cũng hơn nửa năm rồi."a

"Hơn nửa năm..." Hắn cẳng thẳng đến gần như nói không nên lời, "Kim Lăng đâu?"

"Kim tiểu tông chủ ở trong phòng hắn a? Tối qua không biết chịu ấm ức gì quay về tìm ngài khóc lóc hơn nửa ngày, ngài không phải còn nói hôm nay thay hắn lên Kim Lân Đài cho đám già ngoan cố kia một bài học sao?"a

"Vậy ta...không có bế quan?"a

Quản sự ngẩn ra, nở nụ cười: "Thuộc hạ ngược lại cũng muốn ngài bế quan cẩn thận nghỉ ngơi một hồi, nhưng ngài không phải còn giáo huấn ta một trận, nói hiện tại chính là lúc tiểu Kim Tông chủ cần đến ngài, sao có thể bế quan sao. Ta nói mà, ngài chính là quá hay bận tâm rồi, ngài xem vị Trạch Vu Quân của Lam gia kia, nói bế quan liền bế quan, tay áo vung lên cái gì cũng không quản..."

"Lam Hi Thần...bế quan..."

Hắn nghiền ngẫm danh tự này, ý thức được chua xót từ đáy lòng dâng lên, giống như gợn sóng khuếch tán ra toàn thân.

Nhưng đúng vào lúc này, từ cửa lớn chỗ thao trường truyền đến âm thanh huyên náo.

Gió đưa tới thanh âm quen thuộc, giống như thần giao cách cảm, Giang Trừng không lo được đổi y phục, theo hành lang thật dài vội vàng chạy xuống.

Dãy hành lang kia dài như vậy, dài đến Giang Trừng cảm thấy bản thân dùng một nghìn năm mới chạy hết, cuối hành lang, một tịch bạch y sạch sẽ đón lấy dương quang xán lạn, thâm tình ngóng nhìn hắn.

"Chuyện gì vậy? Trạch Vu Quân không phải bế quan rồi sao?"

"Đúng thế a, hơn nữa y làm sao chưa đưa bái thiếp đã tự mình đến rồi?"

"Dường như còn rất vội vã, là đã xảy ra chuyện gì sao?"

Náo động thu hút các đệ tử Liên Hoa Ổ đang luyện võ trên thao trường, bọn họ lén lén lút lút mà nhìn Lam Hi Thần vẻ mặt nôn nóng, đột nhiên có người hô lên: "Tông chủ đến rồi!"

Vì vậy, trong ánh mắt kinh ngạc đến cực điểm của các đệ tử Liên Hoa Ổ, Lam Hi Thần không chút nào chú ý hình tượng chạy về phía Giang Trừng. Y chạy gấp như vậy, hoảng như vậy, đến y phục đầu tóc bị gió thổi loạn cũng không hề để ý, giống như chỉ cần muộn một bước, chậm một nhịp, sẽ mất đi tất cả. Y hô lên cái tên khắc trong lòng y hơn một nghìn năm, ôm lấy bảo vật trân quý nhất đời này.

"Vãn Ngâm."

Giang Trừng nở nụ cười, cảm giác mình được Lam Hi Thần ôm lên, thân thể bọn họ chặt chẽ ôm lấy nhau, kiên cố, nóng rực, sẽ không bao giờ chia cách nữa.

Mọi người trong Liên Hoa Ổ trợn mắt há mồm, bọn họ chưa từng thấy trên mặt  Tông chủ nhà mình nụ cười xán lạn như vậy.

Nhưng Giang Trừng không quản được bọn họ nữa, hắn xác thực đang cười, đang vui vẻ, đang hôn lấy.

Từ nay về sau, hắn sẽ phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn; hắn sẽ vạn sự như ý, hạnh phúc an khang.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro