Đồng quy- Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đèn trong viện bảo tàng đều đã tắt, kim đồng hồ điểm hai giờ sáng.

Lão Từ là bảo vệ cùng với đồng nghiệp mới Tiểu Trương đang cùng nhau đi tuần tra viện bảo tàng một vòng cuối. Tiểu Trương năm nay đại khái chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, lớn lên ở nông thôn, từ nhỏ đã nghe đủ loại chuyện quỷ dị ma quái mà lớn lên, ở nơi trưng toàn đồ cổ khai quật được này, không nhịn được mà run chân.

"Ai, không có chuyện gì đâu, không phải sợ." Lão Từ an ủi cậu. "Chú làm ở đây hai mấy năm, chưa từng thấy có gì cả, nhiều nhất là nghe một loạt tiếng bước chân, nhìn thấy một cô gái nhỏ."

Tiểu Trương nghe xong càng sợ thêm. Đúng lúc này ngoài cửa sổ xẹt qua một tia sét, mưa to lại thêm sấm sét, phần phật quất lên khung cửa sổ cũ kỹ, doạ đến Tiểu Trương quái dị hét lên một tiếng.

Lão Từ nhìn thanh niên sắp tè ra quần đến nơi, cười ha ha, vỗ vỗ vai cậu: "Ha ha ha lừa cậu thôi, chú cũng chưa từng thấy cái gì hết. Ai, cũng là do sắp bắt đầu tổ chức triển lãm, văn vật tương đối nhiều, vì thế chúng ta cũng phải cẩn thận trông coi hơn. Nhanh đi thôi, tuần tra xong chúng ta có thể về phòng quan sát rồi.

Ông còn chưa nói dứt câu, một tia sét ngoài cửa sổ lần thứ hai rọi sáng toàn bộ gian triển lãm, cũng rọi đến một bóng dáng quỷ dị cách xa chừng trăm bước.

"Ai ở nơi đó!" Lão Từ dựa vào cảnh giác nhiều năm làm bảo vệ, giơ đèn pin chiếu sang hét lớn một tiếng. Ngày kia viện sẽ mở một triển lãm vô cùng quan trọng, trưng bày đều là văn vật đã có từ 1100 năm trước, mỗi thứ đều là bảo vật vô giá. Bởi vậy viện bảo tàng cũng nâng cao an ninh cảnh giác, lo có người đến trộm văn vật.

"Chú, chú, chú Từ!" Tiểu trương run lẩy bẩy, bộ dáng như sắp khóc đến nơi "Cái, cái đó giống như.." Cậu còn chưa dứt lời, lại một tia sét nữa xẹt qua, đem cảnh tượng trước mắt rọi sáng như ban ngày.
Sau một khắc, tiếng thét liền vang vọng trong viện bảo tàng không một bóng người.

Sáng sớm tám giờ lẻ bốn phút, Giang Trừng tỉnh lại.

Hắn thường thường theo thói quen tám rưỡi sẽ tự tỉnh lại, chẳng hiểu tại sao hôm nay lại tỉnh sớm hơn so với bình thường nửa giờ. Hắn miễn cưỡng trở mình, cảm thụ sức sống từ từ trở lại thân thể đã cũ kỹ hủ bại, trong lúc vô tình lại đạp trúng con mèo không biết từ khi nào đã chui vào ổ chăn của hắn. Con mèo màu cam mập mạp, cái bụng mềm mềm meo meo một tiếng lao ra khỏi chăn. Giống như là tín hiệu, mấy con cẩu vốn yên tĩnh nằm nhoài dưới gầm giường biết chủ nhân đã tỉnh, chen lấn tranh nhau lao lên giường hắn, giống như chậm một bước sẽ mất bữa ăn vậy.

"Được rồi được rồi, ta dậy rồi ta dậy rồi, dậy!"

Giang Trừng cũng không phải người bám giường, nhưng vào sáng sớm lạnh giá như vậy, ai mà không muốn nằm trong chăn thêm một chút chứ? Hắn dưới mười con mắt chờ đợi của bốn cẩu một mèo bất đắc dĩ từ trên giường bò dậy, trong không khí lạnh lẽo của buổi sáng sớm run lập cập.

Năm nay mùa đông lạnh rất sớm, nửa đêm hôm qua lại có một hồi mưa to kèm sấm chớp, nhiệt độ lại lạnh hơn mấy độ. Ngoài cửa sổ còn vương vài hạt mưa từ sáng sớm, tầng mây dày nặng ép ở trên trời, như có thể trút xuống bất cứ lúc nào.

Giang Trừng kéo rèm điện điều khiển từ xa, để ánh sáng xám trắng bên ngoài lọt vào trong phòng, mở máy sưởi, sau đó bật TV.

Mấy con cẩu hắn nuôi lập tức tót đến trước TV. Giang Trừng cũng không thường xem TV, chẳng qua cẩu của hắn thích xem. Phương pháp tốt nhất mà Giang Trừng dùng để chúng không quấn lấy mình chính là mở TV hấp dẫn lực chú ý của chúng.

Dàn xếp xong một đoàn vật nuôi, hắn mới tự mình rửa mặt, tìm một túi mỳ vằn thắn trong tủ lạnh làm bữa sáng. Trên TV phát tin tức buổi sáng, mấy ngày trước đã phá được vụ trộm mộ cổ Nam Tống, thu lại được một số văn vật quý giá được đưa đến Cục văn vật khẩn cấp tu sửa bảo tồn.

Cục văn vật... Hình như là có liên quan đến viện bảo tàng.

Giang Trừng vừa luộc mỳ, theo bản năng liếc mắt nhìn một lãng hoa đặt bên cạnh cửa. Đó là do Giang Mỗ Mỗ tiểu cô nương đó lấy danh nghĩa viện bảo tàng tặng hoa, cảm tạ hắn trong thời gian này ủng hộ và trợ giúp viện bảo tàng, cũng tiện "Chúc thọ" hắn luôn. Nàng dường như biết hắn thích màu tím, để biểu hiện thành ý vô biên, dùng đủ loại hoa cỏ màu tím, phối với một sợi ruy băng trắng như tuyết, đặt trong lãng hoa  màu tím nhạt, thật sự đẹp mắt.

Nếu như trên lãng hoa không cột thêm hai cái câu đối màu đỏ, Giang Trừng sẽ rất yêu thích lãng hoa này.

Hai bức câu đối đỏ nổi bần bật, dùng bút lông rồng bay phượng múa viết hai hàng chữ. Một là "Chúc Giang Trừng tiên sinh phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn", cái còn lại là "Chúc Giang Trừng tiên sinh vạn sự như ý, hạnh phúc an khang.", so với phong cách thanh nhã thanh tân của lãng hoa hoàn toàn không hợp, giống như một mỹ nhân Châu Âu tóc vàng xinh đẹp, mặc áo hoa đỏ của Đông Bắc vậy.

Vừa nhìn liền biết là tác phẩm của Giang Mỗ Mỗ. Cái câu chúc thọ kia, rõ ràng là xem hắn như lão yêu quái trăm nghìn năm mà đối đãi.

Tuy rằng hắn thật sự là lão yêu quái trăm nghìn năm.

Có câu nói rất hay, ban ngày không thể nói người, ban đêm không thể nhắc quỷ. Giang Trừng trong lòng đang oán thầm phẩm vị của người nào đó, điện thoại của hắn đột nhiên reo lên, Giang Trừng phiết mắt nhìn, chính là Giang Mỗ Mỗ gọi đến.

Giang Trừng nghiến răng, quyết định không thèm nhận cuộc điện này. Sớm như thế gọi điện cho hắn, nhất định là có việc muốn nhờ hắn. Hắn đêm qua ngủ không ngon, cả đêm đều chìm chìm nổi nổi giữa mộng và hiện thực, sáng sớm dậy đầu đau như sắp nứt ra rồi. Ngày hôm nay thời tiết lại không tốt, hắn việc gì cũng không muốn làm, chỉ muốn thư thích ở nhà, hưởng thụ ấm áp đọc sách chơi game.

Điện thoại reo tầm một phút thì ngừng, sau đó lập tức lại vang lên, giống như để chứng minh quyết tâm và nghị lực của mình, liên tiếp không ngừng kêu năm phút đồng hồ, làm Giang Trừng tê cả da đầu. Ở lần thứ sáu điện thoại vang lên, hắn rốt cuộc thua trận, không thể chịu nổi nữa ấn nhận điện thoại.

Hắn còn chưa kịp mắng người, liền nghe thấy tiếng kêu thê thiết từ đầu kia truyền tới.

"Tổ tông cứu em!!!"

Giang Mỗ Mỗ xưng hô với hắn như vậy, hắn đã sớm quen, hắn lạnh lẽo vô tình cầm điện thoại, chỉ nói hai chữ.

"Không cứu."

Đầu kia điện thoại, âm thanh khóc lóc của thiếu nữ càng lớn.

"Đừng mà tổ tông, người không thể thấy chết mà không cứu a, người lần này không giúp em, em chết chắc. Em nhất định sẽ bị công ty đuổi việc đó! Bị đuổi việc em không còn đường nào có thể đi, sẽ bị cha mẹ tóm về xem mắt, xem mắt xong sẽ bị ép hôn, nhất thời nóng vội liền lập gia đình, không may mắn gả cho một kẻ bạo lực gia đình, bị đánh cho thương tích đầy mình, lại còn phải làm việc nhà..."

Huyệt thái dương của Giang Trừng co giật một hồi, với cái tính cách của Giang Mỗ Mỗ, ai đánh ai còn chưa biết đâu.

"Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!"

Hắn với nam nữ xưa nay đều đối xử bình đẳng, nên hung dữ thì hung dữ, nên mắng mỏ thì mắng mỏ. Từ xưa các đại gia khuê tú không chịu được hắn, nói hắn đối nữ nhân không ôn hoà săn sóc. Giang Mỗ Mỗ tuy cũng là cô nương, lại dường như không để ý chút nào, lấy lý hai người đều là họ Giang, mở miệng liền gọi hắn "Tổ tông".

"Chuyện là vậy, tối hôm qua, chỗ viện bảo tàng xảy ra vấn đề rồi." Cái tiếng giả vờ khóc lóc của Giang Mỗ Mỗ lập tức ngừng lại, giọng nói nghiêm túc hơn nhiều, "nói là hôm qua hai bảo vệ tuần tra nửa đêm, gặp phải chuyện ma quái bên trong viện. Hai người đều bị doạ sợ, một bị doạ ngất, một doạ ra bệnh tim, may mà kịp thời đưa đi cấp cứu, mới không xảy ra chết người."

"Hoang đường." Giang Trừng không chút do dự hừ lạnh, "Thời đại nào rồi, còn nháo mấy chuyện ma quái đó nữa, camera giám sát để làm cái gì?"

Bên kia ngừng một chút mới nói tiếp: "Cũng là vì xem lại camera mới là vấn đề lớn. Em gửi video trích lục cho người, người xem đi, xem xong rồi quyết định có giúp em hay không."

Giang Trừng không từ chối, Giang Mỗ Mỗ biết đó là ngầm đồng ý, trong chốc lát, cô gửi qua một đoạn video

Là video hôm qua hai bảo vệ tuần tra đến phòng triển lãm, camera giống như bị thứ gì làm nhiễu, hình ảnh chớp giật liên hồi, phát ra âm thanh như tiếng ma sát trên nền tuyết, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy, có một bóng trắng mờ chậm rãi từ một bên tủ bay về phía đối diện, sau đó nhanh chóng biến mất khi tiếng thét của bảo vệ vang lên.

Là linh thể sao? Giang Trừng đưa video vào máy tính, nhưng cũng không rõ hơn so với điện thoại là bao, cái bóng kia toả ra ánh sáng trắng, nhìn không rõ là người hay vật gì, vào ngày hôm qua mưa to chớp giật quả thật có chút khiến người sợ hãi.

Hắn bấm gọi Giang Mỗ Mỗ.

"Đây là xảy ra ở khu vực nào trong triển lãm?"

"Chính là phần em phụ trách...khu triển lãm lịch sử văn hoá Cô Tô thời Huyền Chính."

Giang Trừng sững lại.

Là khu triển lãm văn vật của Cô Tô Lam thị.

Mưa lại bắt đầu rơi. Bầu trời giống như khối chì, nặng nề đặt trên mỗi chiếc dù. Viện bảo tàng nằm ở trung tâm thành phố, là tu sửa từ kiến trúc cũ thời Dân quốc. Bảo tàng mới ở ngoại ô thành phố sắp được đưa vào sử dụng, đến lúc đó bảo tàng cũ này sẽ được giao cho Cục văn vật quản lý.

Dù sao ở phương diện văn hoá lịch sử của các loại văn vật, Giang Trừng đã trợ giúp bọn họ rất nhiều, viện trưởng là thật lòng yêu thích người trẻ tuổi này. Giang Trừng nhìn cũng không nhiều tuổi, cũng không có bằng cấp khoa lịch sử, nhưng kiến thức rộng lớn, giúp bọn họ rất nhiều phiền não.

Ví như lần triển lãm văn vật thời Huyền Chính này, nếu không có hắn hỗ trợ, rất nhiều thứ cũng không biết là dùng để làm gì, là người nào dùng. Dù sao trong lịch sử, thời Huyền Chính cũng là một thời đại hỗn loạn không trật tự, Hoàng Đế chỉ là hình thức, địa phương đều độc lập, giai cấp thống trị không phải hoàng tộc, không phải quân nhân, mà là các thế gia lấy danh nghĩa "Tu tiên". Người hiện đại khi nghiên cứu lịch sử của triều đại đó, đều bị các loại quan hệ rắc rối phức tạp của các gia tộc, cũng những ghi chép lan man khó hiểu vây lấy, tư liệu để lại cũng vô cùng hốn loạn.

Cũng chính vì như vậy, văn vật của thời đại này lưu lại đặc biệt quý giá. Lần triển lãm này cũng hẳn là lần cuối cùng mà bảo tàng cũ mở, vì thế viện trưởng đặc biệt xem trọng. Ông đi đến, nắm chặt tay Giang Trừng, dùng tiếng phổ thông mang chút khẩu âm thân mật nói: "Tiểu Giang a, đa tạ con vất vả đến một chuyến. Ai nha, chính là hi vọng con có thể giúp chúng ta xem xem, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cái thứ kia rốt cuộc là thứ gì? Ngày mai là triển lãm bắt đầu rồi, nếu như không thể tra ra đó là thứ gì, có thể thuận lợi bắt đầu triển lãm hay không cũng không biết a..."

Giang Trừng khách khí mà xa cách gật gật đầu, viện trưởng tự nhận là lấy thân phận trưởng bối nói chuyện với hắn, nhưng lại không biết cái "Người trẻ tuổi" trước mắt này thật ra...

So với ông lớn hơn hơn một nghìn tuổi.

"Tôi trước đi xem phòng triển lãm một chút."

Thực tế, Giang Trừng tuy ở lần triển lãm này trợ giúp rất nhiều, nhưng cũng chưa từng đến tận nơi xem qua. Giang Mỗ Mỗ đưa hắn đi xuyên qua hành lang tràn ngập hơi thở lịch sử, đi vào cuối phòng triển lãm.

Vừa bước vào phòng, Giang Trừng liền có chút thất thần. Trên bức tường ở cửa, đặt trích lục lịch sử phát triển của Cô Tô thời Huyền Chính. Kỳ thực đến một nửa nội dung, đều là về lịch sử gia tộc cuối cùng cai quản Cô Tô vào thời Huyền Chính, Cô Tô Lam thị. Tuy rằng tài liệu này là do Giang Trừng tự mình biên soạn, thế nhưng cứ như vậy bày ra trước mắt, vẫn khiến Giang Trừng có chút phiền muộn không nói lên lời.

Hắn đối với Cô Tô Lam thị không có tình cảm gì, thậm chí còn không quá muốn cùng bọn họ có thêm quan hệ gì, giúp bọn họ nghiên cứu những văn vật này đơn giản là cho cô nương ngốc Giang Mỗ Mỗ kia mặt mũi. Nhưng tự mình nhìn thấy những thứ đồ năm đó bản thân từng tiếp xúc qua, không khỏi khiến trong lòng hắn có chút thổn thức.

Đồ vật đặt trong phòng triển lãm kỳ thực phần lớn đều là đồ vật của đệ tử Lam gia bình thường sử dụng, còn đồ dùng của Lam Hi Thần hay cấp bậc của người nhà họ Lam dùng so với những món đồ này tinh mỹ hơn nhiều. Chỉ có điều những món đồ đó phần lớn đều ở trong sự kiện diệt tiên bị cướp vào trong cung, bây giờ đại khái là cát bụi trở về với cát bụi, ngược lại những thứ này bị lưu lại, vùi lấp trong bùn đất sâu trong núi tránh được một kiếp, được bảo tồn đến nay.

Có thể thấy thế sự vô thường, không phân cao thấp sang hèn.

Nếu muốn nói có thứ gì quý trọng, vậy chỉ có bộ trà bạc mạ vàng đặt cuối phòng triển lãm. Toàn bộ bộ trà đầy đủ, từ  ấm trà, chén trà, lồng ấm trà, khay trà, lọc trà, kẹp gắp trà , đều tinh mỹ đến độ không giống phàm vật. Cho dù có trôi qua hàng nghìn năm vùi lấp , màu sắc bị thời gian mai một không còn sáng trong như cũ, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng hoa văn tinh xảo do tay người thợ khéo léo nhất khắc lên.

Đó là bộ pha trà mà Lam Hi Thần từng dùng.

Giang Trừng đến gần tủ trưng bày, nhìn hình bóng của mình cùng di vật xa xưa kia chồng lên nhau.

Hắn thực ra đã không còn nhớ rõ những chuyện xa xôi như vậy, nhưng hắn lại nhớ rằng đó cũng là vào một ngày đông, bầu trời cũng mang một màu trắng xám giống như ngày hôm nay, Lam Hi Thần an vị bên cửa sổ mở rộng pha trà, một nhánh Hồng Mai thấm tuyết từ ngoài cửa sổ đưa vào, an tĩnh như một bức hoạ.

Lòng bàn tay Giang Trừng hơi thấm mồ hôi, phảng phất giống như vẫn đang ngồi trên chiếc giường ấm áp lại khiến hắn căm hận, nghiêng đầu nhìn Lam Hi Thần. Lam Hi Thần khi pha trà trong lòng sẽ không suy nghĩ chuyện gì khác, ngón tay thon dài linh xảo (linh hoạt khéo léo) ở trên trà cụ loé ánh bạc. Giang Trừng có chút bất ngờ, hắn lại có thể nhớ tình cảnh đó rõ ràng như vậy. Tiếng ấm nước sôi, tiếng vang khi đồ bạc chạm nhau, còn có nước sôi rót vào tách, ngoài cửa sổ gió phất qua tuyết đọng trên cành mai...Cuối cùng là Lam Hi Thần mang theo tách trà điểm vị ngọt thanh, nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh hắn, mang vẻ mặt gần như là cầu xin, đưa tách trà đến trước mặt hắn.

Hắn khi đó có uống tách trà kia không? Hay là đưa tay đem tách trà nóng rực đó quét ra ngoài?

Hắn không nhớ rõ, nhưng nếu như không uống, vậy hắn sẽ vô cùng hối hận. Dù sao đó cũng là lần cuối cùng hắn được cùng Lam Hi Thần uống trà.

Hơn một nghìn năm đã trôi qua, rất nhiều chuyện hắn đã không còn nhớ rõ, không chỉ Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho dù là Liên Hoa Ổ, Kim Lân Đài, thậm chí là cha mẹ hắn, tỷ tỷ hắn, ở trong thời gian dài đằng đẵng cũng đã mơ hồ trở thành một bóng dáng xa xôi. Nhưng vào thời khắc này, hắn lại vì bộ trà cổ xưa kia, cảm nhận được một nghìn năm trước, hắn từng có một lần tâm hoảng.

Thời khắc này, tâm của hắn lại như bị ném vào trong mưa tuyết, lạnh đến thế, lại đau đến thế.

Giang Mỗ Mỗ tựa hồ cảm giác được Giang Trừng có chút khác thường, cô cũng không dám tự tiện quấy rầy, viện trưởng có việc đã rời đi, trong phòng triển lãm lạnh như mộ thất chỉ có hai người bọn họ, Giang Trừng lại một mực không nói lời nào, bộ dáng chuyên chú của hắn khiến Giang Mỗ Mỗ có chút sợ hãi.

Cô biết trên người Giang Trừng có rất nhiều bí mật, thậm chí biết Giang Trừng có khả năng đã hơn nghìn năm tuổi rồi. Nhưng Giang Trừng giúp đỡ cô rất nhiều lần, dạy cô rất nhiều thứ, cô tín nhiệm Giang Trừng, xem Giang Trừng như một người thầy tôn kính của cô, cho dù Giang Trừng có là yêu quái, cô cũng sẽ không sợ. Khiến cô sợ, là dáng vẻ Giang Trừng không giống thường ngày, cô luôn có cảm giác bất an, sợ Giang Trừng bị phòng cổ vật này mang đi, sẽ không trở về nữa.

"Tổ tông, có thể nhìn ra thứ gì không.... Ồ?"

Không biết có phải là cô thấy ảo giác hay không, cô cảm thấy trong phòng triển lãm nổi lên một tầng sương trắng.
Cô đè nén hoảng sợ trong lòng, muốn đến gần Giang Trừng, nhưng lúc này, phía sau Giang Trừng, một bóng dáng màu trắng chậm rãi hiện lên.

"Tổ tông!!! Coi chừng!"

Tiếng kêu của cô trong nháy mắt kéo Giang Trừng từ trong hồi ức trở về, trên kính chiếu ra một bóng dáng màu trắng quỷ dị, Giang Trừng đột nhiên quay đầu lại, đối diện với đoàn sương trắng kia.

Hắn đã bao lâu không không trực tiếp đối diện với một linh thể rồi? Hắn theo bản năng chạm đến ngón tay mình, mãi đến tận khi chạm đến đốt ngón tay trống không, mới nhớ đến, hắn đã không thể làm gì được nữa rồi.

"Các hạ là người nào? Tại sao lại ở nơi này? Ngươi cùng Cô Tô Lam thị có quan hệ gì?"

Ánh sáng kia trắng trong thuần khiết, hoàn mỹ giống như ánh trăng ngưng tụ lại, sau khi lấp loé mấy lần, liền từ từ biến mất. từ trung tâm của ánh sáng trắng, một bóng người dần dần hiện ra.

Tim Giang Trừng đột nhiên đập loạn vài nhịp.

Hắn nhìn thấy hình bóng kia đường nét ngày càng rõ ràng, càng ngày càng giống như trong ký ức sâu xa của hắn, hình bóng một nam nhân không thể xoá nhoà.

Sau đó một giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp vang lên trong phòng triển lãm yên tĩnh.

"Giang Tông chủ?"

Giang Trừng lui lại mấy bước, trợn mắt há mồm nhìn linh thể trước mắt.

Không thể nào, đây là do hắn đang nằm mơ sao? Chuyện này...Rốt cuộc là sao....

"Giang Tông chủ? Là ngươi sao, Giang Tông chủ?" Bóng người nửa trong suốt dường như có chút gấp gáp, ngữ khí có hơi luống cuống khẽ gọi Giang Trừng đang đờ ra trước mắt.

Giang Trừng đã bao lâu không nghe tới danh xưng này? Không...Hắn đã bao lâu không nghe tới thanh âm này. Tim Giang Trừng đập liên hồi, thân thể không tự chủ được run rẩy, thậm chí đáy mắt không cách nào ức chế nối lên một tầng sương.

Hắn trừng mắt, bỏ đi một thân sương mù, không chút uý kị ngẩng đầu.

Hồi ức nghìn năm như gió bão ập đến trong hắn, rồi lại biến thành mưa gió dữ dội trút xuống. Kia một tịch bạch y vẫn như quá khứ mang theo màu sắc ôn hoà cùng hương thơm thanh nhã, giống như một hồi mộng khiến người say, đứng trước mặt Giang Trừng.

Giang Trừng nhìn y một hồi, mới thở ra ngụm khí làm tim hắn đau nhói.

"Đã lâu không gặp, Lam Hi Thần."

Lam Hi Thần nghe đến danh xưng này, lộ ra nụ cười tựa như ánh nắng, thân ảnh nửa trong suốt cũng rõ ràng hơn không ít, dưới mắt thường cũng đã trở nên dễ dàng nhìn thấy.

"Thật sự là ngươi..."

Y mang theo kích động cùng vui sướng rõ ràng, cho dù chỉ là một linh thể, vẫn như cũ giống như trước đây mang theo ấm áp.

Giang Trừng duy trì mặt lạnh không nói lời nào, trong lòng đã phẫn nộ như núi lửa phun trào. Chuyện gì đây? Lam Hi Thần sao lại ở đây? Năm đó người Lam gia rõ ràng đã nói cho hắn, bọn họ rõ ràng đã nói...

Lam Hi Thần đã hồn phi phách tán, thi cốt không còn!!!

Nhưng Lam Hi Thần hiện tại rõ ràng ở trước mắt mình. Hơn một nghìn năm a! Y hơn một nghìn năm chưa thể vào luân hồi chuyển thế! Người Lam gia làm cái trò gì vậy!

"Trời ạ, đây là quỷ sao?"

Âm thanh của Giang Mỗ Mỗ khiến Giang Trừng từ trong phẫn nộ hồi thần lại, lập tức hắn liền ý thức được nơi này cũng không phải chỗ tốt để nói chuyện.

"Y đương nhiên là quỷ, còn lã một lão quỷ hơn nghìn năm."

Giang Trừng nhịn không được nói, hắn bây giờ không có linh lực, làm sao mới có thể mang Lam Hi Thần đi? Tuy rằng nói viện bảo tàng bởi vì đồ cổ nhiều, từ trước đến nay đều là nơi hội tụ linh khí. Nhưng vấn đề là những linh khí này đều là đồ trưng bày a! Mang đi Giang Vãn Ngâm hắn phải ngồi tù đó!

Hắn nhìn Lam Hi Thần vẻ mặt có chút nghi hoặc hoang mang, ngực hơi nóng lên.

Đúng rồi...Hắn sao lại quên chứ. Giang Trừng từ trong cổ áo lấy ra một sợi dây chuyền bạc, ở đầu dây treo một chiếc nhẫn thạch anh tím.

"Tử Điện..." Lam Hi Thần nhìn chiếc nhẫn, trong giọng nói đều là hoài niệm.

"Lam Hi Thần, ngươi có thể trước bám vào Tử Điện, ta mang ngươi rời khỏi nơi này chúng ta lại nói."

"Được." Lam Hi Thần hoàn toàn không hoài nghi, khẽ nhắm mắt lại, thân hình như sương kia lại giống như cơn gió, hút vào trong Tử Điện.

Giang Trừng thở một hơi dài, hơn một nghìn năm rồi, y làm sao vẫn không có tâm đề phòng người như thế.

Giang Mỗ Mỗ bị một loạt thao tác này doạ đến sững sờ, nửa ngày mới hồi thần, lẩm bẩm nói: "Tổ tông, người là thần tiên đi..."

"Yên tâm. Ta nếu là thần tiên, nhất định mang ngươi cùng thăng thiên." Giang Trừng phiết mắt nhìn cô, "Được rồi, quay về thôi."

Ra khỏi viện bảo tàng mưa đã ngừng, xe của Giang Trừng dừng ở bãi đậu xe cách đó không xa. Khi xe từ hầm để xe tối tăm đi ra đường lớn, Giang Trừng nghe được bên trong Tử Điện trước ngực truyền đến một tiếng thở dài.

"Giang Tông chủ, hiện tại chúng ta, rốt cuộc ở nơi nào."

Thanh âm Lam Hi Thần từ bên trong Tử Điện truyền tới, hiển nhiên đã bị dòng xe cộ cùng nhà lầu trước mắt cho kích thích thật lớn.

"Vị tiền bối này! Hiện tại là năm 2021 công nguyên!" Giang Mỗ Mỗ ngồi ở ghế sau nghe thấy giọng y, tràn đầy hứng khởi giới thiệu, "Nếu như ngài là người thời Huyền Chính, vậy hiện tại cách thời mà ngài sống một nghìn một trăm năm rồi!"

"Một nghìn một trăm năm!"

Lam Hi Thần khiếp sợ từ âm thanh cũng có thể nghe ra được. Giang Trừng từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Giang Mỗ Mỗ một chút. Cô gái nhỏ đã từ hoảng sợ khôi phục lại như cũ, đối với Lam Hi Thần sinh ra hứng thú rất lớn. Giang Mỗ Mỗ bởi vì lần triển lãm này phụ trách chính là về thời Huyền Chính, đã đem lịch sử thời đó đọc thuộc làu làu. Bây giờ cô giống như một hướng dẫn viên du lịch nhận được một đơn lớn, ân cần nhiệt tình cho giới thiệu cho Lam Hi Thần những điều khác biệt trong một nghìn năm.

Vừa lúc bớt cho Giang Trừng khỏi phải giải thích từng chút một.

"Tiền bối, ngài là ai vậy? Là người Cô Tô bên đó sao?" Giang Mỗ Mỗ nói đến cao hứng, nghiêng người hứng thú hỏi.

"Tại hạ Lam Hi Thần."

"Lam Hi Thần? Trời ạ..." Giang Mỗ Mỗ hưng phấn cao giọng. "Vậy người chẳng phải là tộc trưởng thứ hai tính ngược về trước của Cô Tô Lam thị..."

"Tuýt!" Giang Trừng dùng sức vỗ mạnh tay lái một cái, tiếng còi sắc bén át đi nửa câu sau của Giang Mỗ Mỗ. Mấy người bên đường đều bị tiếng còi đinh tai làm giật mình, hùng hùng hổ hổ đi tới.

Giang Mỗ Mỗ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, thầm kêu không tốt, hận không thể cho bản thân một bạt tai. Bầu không khí bên trong xe như đông lại thành băng, rõ ràng là bật máy sưởi, sau lưng Giang Mỗ Mỗ lại toàn là mồ hôi lạnh.

Cô nhất thời thuận miệng, lại nói ra kết cục của Cô Tô Lam thị. Cô hoảng hốt ngẩng đầu, trong kính chiếu hậu chiếu đến đôi mắt Giang Trừng âm trầm như ngưng kết bão táp .

Làm sao bây giờ? Cô chọc ra đại hoạ rồi.

Đột nhiên, âm thanh nhẹ nhàng như gió xuân phất quá.

"Giang cô nương, đó là cái gì?" Lam Hi Thần giống như là không có nghe thấy câu nói cuối cùng của Giang Mỗ Mỗ, trong giọng nói vẫn tràn ngập hiếu kỳ, "thứ mà vị phu nhân mặc trường bào màu trắng kia đẩy đó."

"A? A...Đó không phải trường bào, là áo khoác." Cô lại cẩn thận nhìn vẻ mặt của Giang Trừng, nhìn biểu hiện của Lam Hi Thần, hẳn là không nghe được câu cuối của mình đi. "Còn có kia là xe đẩy trẻ nhỏ. Ây trời lạnh như vậy sao còn đưa trẻ nhỏ ra ngoài a..."

Bầu không khí liền như vậy duy trì cả đoạn đường. Giang Mỗ Mỗ có tật giật mình, cũng không dám thở mạnh, Giang Trừng sắc mặt âm lãnh, cũng không biết có tức giận hay không, chỉ có Lam Hi Thần bên trong Tử Điện dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cố gắng duy trì kiềm chế và lễ độ dưới sự hiếu kỳ mãnh liệt.

"Đến rồi, xuống xe" Giang Trừng đưa Giang Mỗ Mỗ đến dưới căn hộ thuê, nhìn tiểu cô nương hoàn toàn lên phòng, mới quay đầu lái xe về nhà.

Giang Mỗ Mỗ xuống xe, Lam Hi Thần liền trầm mặc.

Giang Trừng biết, y nhất định đã nghe thấy.

Lam Hi Thần là Tông chủ thứ hai tính ngược về trước của Lam thị.

Đây đối với Lam Hi Thần mà nói, là tin tức cỡ nào tàn khốc, cỡ nào vô tình a. Nhưng không có cách nào, Lam Hi Thần sớm muộn cũng phải biết. Huống hồ đây đã là chuyện hơn một nghìn năm trước, cho dù y không đành lòng, cho dù y bi thương đến thế nào đi chăng nữa, cũng không cách nào thay đổi hiện thực.

Bọn họ một nghìn năm trước đã không thể làm gì, huống chi là hiện tại?

Giang Trừng lái xe về nhà, dọc đường đi hai người bọn họ đều không nói gì thêm nữa. Nhà Giang Trừng nằm ở lưng chừng núi vùng ngoại thành, là một dự án biệt thự được phát triển cách đây mười năm, tuy có chút cũ nhưng hơn ở chỗ đủ xa, không gian yên tĩnh, ít người quấy rầy. Các hộ ở nơi này hoặc là có nhà trong nội thành chỉ tới vào cuối tuần, hoặc là căn nhà trống chờ tăng giá nên thực tế không có nhiều gia đình ở. Giang Trừng mua căn nhà xa nhất, sâu bên trong nhất, phía sau mở cửa liền là núi, ai cũng đừng nghĩ đến làm phiền hắn. Hắn sống cả nghìn năm, vạn trạng của nhân sinh sớm đã nhìn đủ cũng không muốn lại đi nhìn... Chỉ là trước giờ chưa từng nghĩ tới, có ngày gặp lại cố nhân.

Đặc biệt cố nhân này còn là Lam Hi Thần.

Trong lòng hắn cũng không biết là vui hay buồn. Đời trước hắn nghe tin Lam Hi Thần không còn nữa là cảm giác gì nhỉ? Hắn cũng chẳng còn nhớ rõ. Hắn khóc sao? Hay là giống như phát điên gọi lớn? Vào lúc đó hắn có lẽ đã có thể bước đi rồi đi... Hắn có phải đã từng đi tìm y, xem có thể bắt được một tia, thậm chí chỉ là một chút tàn hồn của Lam Hi Thần?

Có lẽ là không có, nếu không hắn làm sao có thể không tìm thấy? Nếu không hắn làm sao đến hôm nay mới biết, thực ra hồn phách của Lam Hi Thần vẫn tồn tại.

Hắn mở khoá cửa đi vào, mấy con cẩu lập tức tiến lên đón. Giang Trừng có chút mệt mỏi tháo khẩu trang, lấy Tử Điện xuống đặt trên bàn cà phê cạnh sô pha, trầm giọng nói câu đầu tiên sau khi tiễn Giang Mỗ Mỗ.

"Đi ra đi, nơi này rất an toàn."

Nói xong, hắn liền xoay người đi đổi giày.

"Giang Tông chủ..."

Giọng nói của Lam Hi Thần chần chờ từ phía sau truyền đến, Giang Trừng nới lỏng dây giày, không để ý tới y.

"Giang, Giang Tông chủ!!!" Giọng nói đột nhiên trở lên gấp gáp. Giang Trừng thiếu kiên nhẫn quay đầu lại, phát hiện mấy con cẩu của mình đang xúm ở trên bàn, chúng có vẻ rất hứng thú với chiếc nhẫn mang theo khí tức của chủ nhân cùng người lạ, tranh nhau dùng cái mũi ướt nhẹp đi củng Tử Điện, chỉ chút xíu nữa là sẽ đem Tử Điện nuốt xuống!

"Phi Phi Mạt Lị Tiểu Ái Thần Thần!"

Giang Trừng biết cẩu hắn nuôi sẽ không nuốt đồ bừa bãi, nhưng chuyện gì cũng có vạn nhất, hắn tháo giày, không kịp lấy dép xỏ vào, bước lên sàn nhà lạnh lẽo lấy Tử Điện lên. Ba con cẩu vây quanh Tử Điện khịt mũi lui lại, duy nhất một con Samoyed không có tham gia vào từ sau sô pha nhô đầu ra, vô tội gâu một tiếng, chẳng hiểu tại sau nó không có gây chuyện lại cũng bị mắng chung.

Giang Trừng vô cùng mệt mỏi thở dài một hơi, hắn muốn đặt Tử Điện lại, lại sợ sau đó thật sự sẽ bị bầy cẩu ngốc này nuốt xuống, không thể làm gì khác là đem Tử Điện đeo lại lên cổ.

"Ngươi trước đừng ở trong đó nữa, đi ra đi, chỗ này của ta trước mắt cũng không có thứ gì có thể an trí ngươi, ngươi cứ xem xem chỗ nào thoải mái liền tuỳ ý đi."

Linh thể Lam Hi Thần liền như vậy phiêu ra ngoài, trong nháy mắt bọn họ liền cách nhau thật gần, Giang Trừng đến lông mi mảnh dài của Lam Hi Thần đều nhìn đến rõ ràng, khuôn mặt đó đường viền cùng đường nét vẫn hoàn mỹ không tỳ vết, Giang Trừng thậm chí có thể ngửi thấy trong không khí mùi đàn hương nhàn nhạt, trong nhất thời Giang Trừng có chút hoảng hốt.

May mắn hắn rất nhanh khắc chế bản thân, Lam Hi Thần cũng mang theo khách khí của khách nhân lui người lại, hiếu kỳ nhìn gian nhà của Giang Trừng.

"Đây là nơi ngươi ở hiện tại sao?" Y ở trong sảnh bay tới bay lui, lại vô cùng giữ quy củ, không có bay tới những nơi Giang Trừng không bật đèn.

Giang Trừng nhìn bóng lưng nửa trong suốt của y, lại lần nữa bình phục tâm tình, tới nhà bếp pha cho bản thân một ly cà phê, mới chầm chậm đi ra.

Lam Hi Thần đang nghiên cứu cái TV 120 inch của Giang Trừng, hiếu kỳ tấm gương lớn đen kịt này dùng để làm gì. Mà bốn con cẩu lại hiếu kỳ nhìn chằm chằm vị khách mời có thể trôi lơ lửng này, đi theo phía sau y ngửi ngửi góc áo với không tới.

Giang Trừng nhịn không được cười một tiếng.

Hắn không phải chứ từng nghĩ tới nếu như có người cùng hắn sống tới hiện tại sẽ như thế nào, nhưng nhìn thấy một màn này, trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút xúc động.

Lam Hi Thần nghe thấy tiếng hắn cười, quay đầu lại, mang theo một chút ngượng ngùng không biết phải làm sao cùng nghi hoặc nhìn hắn.

Giang Trừng mang theo cà phê đi qua, ngồi trên sô pha. Lam Hi Thần bay về phía hắn, nhìn chất lỏng màu đen trong tay hắn.

"Đó là cái gì, mùi vị thật kỳ lạ."

"À...Là cà phê." Giang Trừng đem ly trong tay đẩy đẩy về phía y, "là thứ từ nước ngoài du nhập vào, ngươi chưa thấy qua...Đáng tiếc không có cách cho ngươi thử một chút."

"Cho dù không thể thử, mùi thơm này cũng đủ khiến người mở mang tầm mắt rồi."

Lam Hi Thần đáp xuống, giống như là ngồi xuống sàn nhà cách một đầu bàn, y muốn vuốt ve mấy con cẩu củng về phía y, thế nhưng ngón tay nửa trong suốt lại trực tiếp xuyên qua thân thể của chúng.
Giang Trừng vờ như không nhìn thấy Lam Hi Thần cứng lại chốc lát.

"Ngươi...Có lẽ có rất nhiều chuyện muốn hỏi đi."  Giang Trừng nhíu mày, đem sự chú ý của Lam Hi Thần kéo trở lại, "Chỉ cần ta còn nhớ, ta nhất định biết gì nói nấy."

Lam Hi Thần quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt thâm thuý không nhìn ra bất cứ tâm tình nào. Giang Trừng biết y khẳng định muốn biết sau khi y chết đã xảy ra chuyện gì. Yên lặng chờ Lam Hi Thần hỏi.

Y sẽ hỏi chuyện gì? Hỏi Lam gia là như thế nào không còn? Hỏi đệ đệ bảo bối đó của y sau đó ra sao rôi? Chết thật đệ đệ Lam Hi Thần gọi là gì ấy nhỉ? Thời gian qua quá lâu Giang Trừng trong chốc lát không nhớ ra được đệ đệ y họ Lam tên là gì...

Chính lúc Giang Trừng còn đang khổ não, Lam Hi Thần lại bất ngờ lên tiếng.

"Giang Tông chủ... Vết thương của ngươi, còn đau không?"

Giang Trừng sửng sốt.

Hắn không ngờ tới câu đầu tiên Lam Hi Thần hỏi, lại là việc này.

Hắn nhất thời nghẹn lại, nghĩ không ra lời nào để nói.

"Những vết thương năm đó, còn đau không? Còn có chân của ngươi, ra sao rồi? Tay thì sao? Ta sau khi tỉnh lại thấy ngươi hoạt động như thường cũng an tâm không ít, ngươi... những năm này trôi qua ra sao?"

Những chuyện này thật sự quá hoang đường rồi, quan tâm đầu tiên của Lam Hi Thần thế mà không phải Lam gia, không phải đệ đệ y, mà là mình. Giang Trừng hạ mắt, lại rất nhanh ngước lên, hướng Lam Hi Thần lộ chút ý cười.

"Đã hơn một nghìn năm rồi, Lam Hi Thần, cho dù vết thương có nặng hơn nữa, cũng đã sớm không còn đau nữa."

Đúng vậy, khi đó hắn đau đến sống không bằng chết, hận không thể lập tức hồn phi phách tán, kết thúc mọi chuyện, nhưng hiện tại vẫn đang đàng hoàng ngồi ở đây, sống hơn một nghìn năm.

"Vậy không biết... Ngươi là vẫn luôn sống đến hiện tại, hay là vẫn giữ ký ức qua luân hồi chuyển thế."

"Ta vẫn luôn sống." Giang Trừng nâng ly cà phê, cảm thụ chất lỏng đắng ngắt trôi qua yết hầu, "Tiễn đi tất cả các ngươi, sau đó sống đến hiện tại."

"Làm sao lại như vậy."

Vẻ mặt của Lam Hi Thần xoắn xuýt. Giang Trừng không hề để tâm nói: "Có lẽ cũng giống như ngươi khi đó hồn phi phách tán vậy, là  bút Ty Mệnh phản phệ."

Bút Ty Mệnh. Cho dù đã qua thời gian lâu như vậy, nhắc tới thứ này, Giang Trừng vẫn cảm giác được hận ý từ trong lồng ngực bộc phát ra, như núi lửa phun trào, muốn thiêu rụi tất thảy những người những sự có liên quan đến nó.

Lam Hi Thần hiển nhiên cũng giống như vậy, khi y nghe đến "bút Ty Mệnh" ba chữ, biểu hiện hiếm thấy mang theo một tia sắc thái chán ghét.

"Ta không cảm nhận được linh lực trên người ngươi. Vậy là do bút Ty Mệnh... đoạt đi linh lực của ngươi, sau đó giữ ngươi sống đến hiện tại?"

"Không phải." Giang Trừng lại uống một ngụm cà phê, mới chậm rãi đặt lại ly lên bàn, "Linh lực của ta không còn, là vì ta đem kim đan...trả lại...Nguỵ Hựu...Nguỵ Vô Tiện rồi."

Lam Hi Thần chấn kinh mở to mắt, sau đó lại hiểu rõ mà rũ mắt xuống.

"Là chuyện mà ngươi sẽ làm." Y cười khổ mà nói.

"Cũng không phải nhất thời hưng khởi." Không biết vì sao, Giang Trừng nhìn biểu tình của y, không nhịn được muốn giải thích, "Những chuyện xảy ra đối hắn đả kích rất lớn. Thân thể hắn vốn là được hiến xá, hồn phách so với người bình thường bất ổn hơn nhiều, sau đó,... liền xảy ra chút vấn đề. Ta cũng là không muốn có bất kỳ liên hệ gì với hắn nữa, vì thế tìm đệ đệ ngươi, nghĩ biện pháp, đem kim đan mổ trả lại cho hắn."

"Vong Cơ sao có thể đồng ý!" Lam Hi Thần tựa hồ có hơi tức giận. Giang Trừng thế nhưng trong đầu vỗ một cái, nhớ ra rồi, đệ đệ Lam Hi Thần gọi Lam Vong Cơ.

"Hắn cũng không có cách nào, hắn nếu không đồng ý Nguỵ Vô Tiện liền phải chết. Ngươi cũng biết, trong mắt đệ đệ ngươi chỉ có Nguỵ Vô Tiện, ta cũng không muốn viên kim đan này, vừa vặn thoả mãn hai bên."

"Vậy ngươi không còn linh lực, Liên Hoa Ổ...phải làm sao..."

Lam Hi Thần nhắc tới Liên Hoa Ổ...Giang Trừng rốt cuộc trầm mặc xuống. Liên Hoa Ổ, Liên Hoa Ổ của hắn, nơi mười dặm hồ sen, nơi lầu các nguy nga, nơi trời cao có cánh diều bay lượn, là cố hương hắn không cách nào có thể trở lại.

Hắn khẽ cười, ngước mắt nhìn Lam Hi Thần.

"Ngươi đến Liên Hoa Ổ cũng hỏi rồi, sao không hỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ?"

Lam Hi Thần khẽ thở dài: "Hôm nay cô nương kia không phải đã nói rồi sao? Sau ta đến người kế tiếp, Lam thị liền không còn...Là như vậy sao?"

Giang Trừng gật gật đầu, ngả người tựa trên ghế ngồi mềm mại.

"Là Vong Cơ không có làm một Tông chủ tốt sao?" Ánh mắt Lam Hi Thần u ám.

"Không phải." Giang Trừng lắc đầu, "Sau khi ngươi chết, không phải hắn làm Tông chủ."

"Vậy sao." Ánh mắt Lam Hi Thần cũng không có sáng trở lại, tin tức này đối với y cũng không có gì đáng vui mừng hết.

"Những chuyện rách nát sau đó ngươi cũng biết, danh tiếng đệ đệ ngươi...đã không tốt lắm, thêm vào đó hắn không đồng ý cùng Nguỵ Vô Tiện tách nhau. Ngươi biết đó, chuyện của nữ nhân kia, cuối cùng đều tính lên đầu bọn họ, Lam thị vốn đã rất bất mãn với Nguỵ Vô Tiện. Vốn đã khó khăn trùng trùng, lại thêm vào cái chết của ngươi. Cuối cùng trừ thúc phụ ngươi cùng mấy người khác, những người còn lại đều không đồng ý hắn làm Tông chủ. Bản thân hắn có lẽ cũng không có tâm tư này, liền từ Lam thị, mang Nguỵ Vô Tiện đi vân du."

Chuyện này đối đệ đệ mà nói, so với làm Tông chủ càng tốt hơn. Lam Hi Thần dường như được an ủi một chút, vẻ mặt hoà hoãn hơn rất nhiều, lại thấp giọng thở dài: "Vậy là do Tông chủ kế tiếp không làm tốt?"

Giang Trừng yên lặng một thoáng, mới khẽ lắc đầu: "Không phải. Thực tế, hắn làm rất tốt. Nhưng sau đó không phải Lam gia không còn, là toàn bộ tu chân giới, đều không còn."

Vẻ mặt Lam Hi Thần so với vừa rồi càng khiếp sợ, Giang Trừng đứng dậy, đi tới kệ sách muốn tìm cho y cuốn sách, lại nghĩ đến hiện tại Lam Hi Thần là linh thể không lật sách được, lại quay trở lại, mở TV.

Màn hình điện tử tách một tiếng sáng lên. Lam Hi Thần trợn mắt há mồm nhìn màn hình TV nhấp nháy hình ảnh.

"Giang Tông chủ, đây là..."

"TV." Giang Trừng trả lời. "Ta không biết giải thích sao nữa, chính là...à...Ví dụ như trước đây chúng ta muốn xem ca vũ, sẽ mời người đến phủ biểu diễn, hoặc là ra ngoài đến phường nghệ mới có thể xem, nhưng thứ này, có để đem hình ảnh từ nơi đó truyền về đây, ngươi có thể ngồi ở nhà xem ca vũ...Đại khái là như vậy."

Hắn một bên vắt óc nghĩ cách giải thích với Lam Hi Thần, một bên tìm video mình muốn trong điện thoại, kết nối để phát lên TV.

Đó là một đoạn phim tài liệu, nói về sự tiện diệt tiên cuối thời Huyền Chính, sự kiện này kéo dài gần mười năm, từ nam ra bắc, tu tiên thế gia to to nhỏ nhỏ, đều trong sự kiện thanh trừng này bị quét sạch, trở thành bụi trần bị bánh xe lịch sự ép qua.

"Đây chính là nói về đoạn lịch sử kia của chúng ta...Ngươi bây giờ xem đi, xem xong chúng ta lại nói."

Phần phim tài liệu này rất dài, chia làm năm phần, tỉ mỉ nói về toàn bộ nguyên nhân kết quả của sự kiện diệt tiên. Giang Trừng đã xem qua rất nhiều lần rồi, nhưng hắn nghĩ có lẽ hắn nên cho Lam Hi Thần chút không gian riêng, liền đi tới thư phòng của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người một buổi chiều.

Hắn trước giờ chưa từng nghĩ, còn có thể gặp lại Lam Hi Thần, trước giờ chưa từng.

Lần cuối cùng hắn nhìn thấy Lam Hi Thần là tình huống gì. Đúng rồi...Hắn nhớ lại rồi, hồi ức cuối cùng của hắn với Lam Hi Thần, là trong hàn thất ánh nến mờ sáng, Lam Hi Thần đè trên người hắn, nắm lấy mười ngón tay hắn.

Khi đó Lam Hi Thần vùi tại nơi sâu nhất trong hắn, biểu tình say mê lại khắc chế, trên khuôn mặt như bạch ngọc, mồ hôi theo cằm y nhỏ xuống bên môi Giang Trừng. Hắn chưa từng thấy Lam Hi Thần lộ ra vẻ mặt như vậy, đặc biệt là khi y xuất ra bên trong cơ thể hắn. Một khắc đó, Lam Hi Thần giống như đang trải qua vui sướng tột cùng, lại giống như chìm sâu trong tuyệt vọng sâu sắc nhất.

Trước khi Giang Trừng ngất đi, cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy, là Lam Hi Thần ánh mắt dịu dàng, ghé lại muốn hôn hắn.

Sau đó... Đó cũng là lần gặp mặt cuối cùng của hắn và Lam Hi Thần trong suốt hơn một nghìn năm.

Giang Trừng nhắm mắt lại, vùi mặt vào hai tay.

Hơn một nghìn năm, hắn từng có bạn bè, từng có học sinh, chỉ chưa từng có người yêu. Không phải không có người thổ lộ với hắn, cho dù là thời đại nào, hắn đều không thiếu người theo đuổi, bất kể nam nữ. Nhưng mỗi khi đối phương hướng hắn biểu đạt ái mộ, trong đầu hắn xuất hiện, chính là Lam Hi Thần cuối cùng khẽ hôn lên mi mắt hắn.

Nghĩ lại cũng buồn cười, hắn và Lam Hi Thần trước nay chưa từng nói yêu đối phương, càng chẳng có thề hẹn, có cũng chỉ là sáu tháng ở chung thống khổ tột cùng, cùng đêm điên cuồng cuối cùng kia.

Nhưng chỉ có như vậy, lại khiến cho hắn nhớ hơn một nghìn năm.

Hắn thở dài một hơi, lúc này, di động rung lên một chút. Mở Weixin, tin nhắn của Giang Mỗ Mỗ liền nhảy ra, tiểu cô nương dường như là suy nghĩ lựa từ rất lâu, lưu loát viết một đoạn dài, đều là xin lỗi Giang Trừng. Đôi mắt Giang Trừng khẽ mở, bất tri bất giác khẽ cười khổ, trả lời tiểu cô nương ba chữ: "Không sao đâu."

Cha mẹ Giang Mỗ Mỗ là người giúp hắn xử lý vấn đề, vì lẽ đó Giang Mỗ Mỗ cũng là số ít người biết được bí mật của hắn. Tiểu cô nương từ nhỏ đã thích lịch sử, lớn lên đối với Hán phục cổ phong các thứ cảm thấy hứng thú, vì vậy thường thường bám lấy Giang Trừng. Giang Trừng đối với trẻ nhỏ không có kiên nhẫn gì, lại cũng rất yêu mến tiểu cô nương này, thương cô như muội muội.

Hôm nay nếu không phải cô mở miệng nói ra kết cục của Lam gia, Giang Trừng cũng không biết làm sao nói với Lam Hi Thần. Bị cô nháo như vậy, tâm tình Giang Trừng cũng hơi bình tĩnh một chút.

Nhìn thời gian, Lam Hi Thần có lẽ cũng xem xong video rồi. Hắn bình ổn nỗi lòng, đi ra ngoài.

Trong phòng khách, mấy con cẩu thích xem TV vây quanh Lam Hi Thần, cùng Lam Hi Thần chăm chú nhìn TV. Màn này có chút buồn cười, nhưng Giang Trừng một chút muốn cười đều không có.

Ánh mắt Lam Hi Thần quá nặng nề, trong đôi mắt sâu không thấy đáy, chỉ có ánh lửa chiến tranh không ngừng trên TV đang nhấp nháy.

Giang Trừng cứ yên lặng đợi video chiếu xong, mới làm ra tiếng động, để Lam Hi Thần biết hắn đi tới.

Lam Hi Thần cúi thấp đầu, tựa hồ rất khó từ trong video thoát ra. Giang Trừng cũng không ép y, trầm mặc xoa cái đầu cẩu được dựa vào hắn.

"Thì ra chúng ta trong ghi chép lịch sử là hình tượng như vậy." Lam Hi Thần rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng, "Sau sự kiện diệt tiên, bách tính đều vỗ tay tán thưởng."

Giang Trừng nhún vai, hắn đã qua thời điểm đối với chuyện này tức giận bất bình. Hắn muốn an ủi vỗ vai Lam Hi Thần, lại nghĩ đến bản thân không đụng vào y được.

"Nếu như ngươi biết thời gian một nghìn năm đã xảy ra nhưng chuyện gì, thì sẽ biết tại sao người hiện đại có đánh giá như vậy với chúng ta. Lấy giá trị quan của hiện tại mà nói, chúng ta đúng là giai cấp thống trị mục nát sa đoạ. Hơn nữa sách sử này, trước giờ đều là người thắng viết, tên cẩu Hoàng đế kia vì để hành vi của mình càng danh chính ngôn thuận, không đem chúng ta ấn xuống bùn mà viết mới lạ."

"Sự thực, thực là như chỗ đó nói sao?" Lam Hi Thần quay đầu hỏi hắn.

Giang Trừng cùng y bốn mắt nhìn nhau, than một tiếng nói: "Tám chín phần mười đi. Ngươi chết không bao lâu, Hoàng đế Huyền Chính liền bị lật đổ, người mới thượng vị lập thời đại mới, so với Hoàng đế Huyền Chính càng cứng rắn, càng cường ngạnh, hắn không cho phép có kẻ ở trên hoàng quyền của hắn. Mà chúng ta, trước nay đều không đặt đế vương vào mắt."

"Vì lẽ đó hắn trước lấy Lam gia khai đao."

"Đều đã qua, Lam Hi Thần." Giang Trừng trầm giọng nói. "Cứ xem như ngươi không cách nào tiếp thu, đây cũng là chuyện hơn nghìn năm trước."

Lam Hi Thần không biết có nghe vào hay không, có chút ngẩn ngơ nhìn màn hình tối đen. Qua một hồi lâu, y mới lại hỏi: "Thúc phụ người thế nào?"

"Thúc phụ có lẽ là... tử trận khi bảo hộ Lam gia."

"Vong Cơ cùng Vô Tiện thì sao?"

"Ngày Lam gia bị diệt môn đó bọn họ cũng chạy trở về, nhưng không có kịp, sau đó Nguỵ Vô Tiện...muốn dùng bút Ty Mệnh cứu Lam thị, không có thành công, ngược lại thần hồn hao tổn, tính mạng nghìn cân treo sợi tóc. Vì thế ta mới phẫu đan trả mệnh.. Nhưng về sau đó, ta cũng không còn liên hệ với bọn họ. Trước đó mấy năm còn có tin tức bọn họ phiêu bạt giang hồ, sau đó cũng dần dần đứt đoạn.

Lam Hi Thần thở dài một tiếng, phát tiết buồn khổ trong lồng ngực.

"Tại sao lại thành như vậy. Thật sự là tạo hoá trêu ngươi sao?"

"Lam Hi Thần." Giang Trừng đột nhiên nói, "Ngươi biết vì sao Nguỵ Vô Tiện thần hồn hao tổn không?"

Lam Hi Thần nhìn về phía hắn, ánh mắt bức thiết.

"Bởi vì hắn nhìn thấy, kết cục của mỗi chúng ta nếu không bị bút Ty Mệnh sửa lại." Giang Trừng đột nhiên cười lên, tiếng cười tràn ngập trào phúng: "Nếu không phải đám nữ nhân kia dùng bút Ty Mệnh thay đổi vận mệnh hai chúng ta, tất cả chúng ta, đều không phải kết cục như hiện tại. Nếu không phải Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trước đó cứu nữ nhân gọi Sĩ Mỹ kia, Kim Lăng sẽ không chết, ngươi cũng không chết, Giang gia sẽ không suy yếu, Lam gia sẽ không diệt vong, kết cục của mọi người chúng ta cũng không giống nhau. Nguỵ Vô Tiện không tiếp thu được, vì vậy cuối cùng thần hồn hao tổn, lại chịu bút Ty Mệnh phản phệ, giống như phát điên sống không bằng chết."

Lam Hi Thần bống nhiên mở lớn hai mắt, Giang Trừng nhìn vẻ mặt của y, cảm giác cánh tay cùng cổ chân, cách một nghìn năm, lại lần nữa nhói lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro