28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lam Hi Thần nghe thấy câu trả lời của Giang Trừng, sững sờ, lẽ nào cảm giác của hắn sai rồi?

Giang Trừng chuyển hướng vào trong phòng, "Đúng rồi, mấy bộ y phục kia của ta đều ở đâu rồi?" Nhìn gian nhà này dáng vẻ sạch sành sanh, cũng không đoán được đống y phục kia của hắn có thể ở đâu.

Lam Hi Thần chớp mắt mấy cái, nhanh chóng đứng lên, kỳ thực lần đầu hắn làm ra chuyện khác người như này, Trạch Vu Quân không thích hợp với loại chuyện như vậy, hắn đối với chuyện này vẫn là có chút ngượng ngùng.

Giang Trừng xoay người, căng thẳng nhìn chằm chằm trên mặt Lam Hi Thần có chút ửng hồng, người này còn có thể thẹn thùng?

Kỳ thực Giang Trừng cảm thấy nếu y phục không bị lấy đi thì hắn cũng sẽ không mở miệng hỏi,  hắn nghĩ đến đồ vật cá nhân của mình đều nằm trong phòng người khác, bản thân cũng không nhịn được vừa thẹn vừa tức.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng hai tai Lam Hi Thần đỏ bừng, hắn cũng cảm giác mình lại không có thẹn thùng đến vậy. Cũng không phải hắn làm ra chuyện này, hắn thẹn thùng cái gì chứ!

"Sao vậy, Trạch Vu Quân?" Giang Trừng kìm nén khóe môi đang cong lên, "Đều cầm nắm cả rồi lại không dám cho ta xem?"

Trách hắn, Lam Hi Thần lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng vẻ gò má ửng hồng làm hắn động lòng như thế, hắn thật sự không nhịn được muốn đùa giỡn vị đệ nhất công tử thế gia như ngọc ngà này một chút.

Ngày thường đối xử với người khác đều là cười nhẹ ôn hòa, lại vì mấy câu nói của ngươi mà mặt đổ bừng, thực sự làm cho người ta---

Tức cảnh sinh tình.

Không biết người dễ đỏ mặt như vậy, lúc làm việc kia có phải là toàn thân hồng hào hay không. . .

Lam Hi Thần nhấc mắt lên, cảm giác rõ ràng câu nói đùa của Giang Trừng tràn đầy tiểu ác ý, chỉ tiếc a, đây cũng không phải lần đầu tiên đỏ mặt.

Nhìn thấy Giang Trừng nóng lòng muốn thử như vậy, Lam Hi Thần cũng không muốn làm hắn mất hứng, ngược lại, cuối cùng đều sẽ trả về hết.

Loạn tình, không chỉ là độc nhất thâm tình cùng quyến luyến đối với một người, mà còn là không thể vượt qua ngoan cố cùng bướng bỉnh.

Như đệ đệ hắn sau mười ba năm chờ đợi đến khi lại bắt được cố nhân trong tay, nhưng nếu như phụ thân hắn, như vậy, quan tâm cũng phải nhốt lại, trốn cũng không thoát.

Giang Trừng, ngươi muốn chọn cái nào?

Là muốn tốn chút thời gian để hiểu tâm ý lẫn nhau, hay là không cam lòng không muốn chết rồi bồi nhau an nghỉ ?

Lam Hi Thần ngẩn đầu híp mắt nhìn đáy mắt giảo hoạt của Giang Trừng, không nhịn được mỉm cười--

Giang Trừng, ngoại trừ hắn ra, không có lựa chọn khác.

Nhìn Lam Hi Thần mang theo ý cười trên mặt, ánh mắt dán vào người hắn dáng vẻ động cũng không động, Giang Trừng theo bản năng cảm thấy có chút hoảng hốt, mở miệng nhẹ ngàng liếm môi khô ráp, "Ngươi thật sự không dám sao?"

Lam Hi Thần cụp mắt khẽ cười một tiếng, "Không phải, những thứ đó đều không có tác dụng, liền cất đi hết rồi."

Giang Trừng tiếc nuối phát hiện khoảng thời gian người này thẹn thùng cũng quá ngắn rồi, chép miệng, "Không có tác dụng thì để ta đem về đi." Đường đường là Giang tông chủ lại không thể thay y phục, mất mặt bao nhiêu!

Lam Hi Thần đi tới bên tủ quần áo, kéo ngăn tủ, nghe Giang Trừng nói vậy xoay người cười nói: "Mấy ngày nay ngươi đều ở lại Hàn thất, cũng không cần phải mang về."

Giang Trừng đảo mắt một vòng, nói cũng đúng.

Lam Hi Thần nghiêng người sang, Giang Trừng ló đầu đến xem tủ quần áo, bên trái đều là y phục của hắn, bên phải chính là y phục của Lam Hi Thần.

Vừa kéo ngăn tủ ra, mùi thơm của y phục bên trong phả vào mặt thơm ngát, không chỉ có mùi hương hoa sen quen thuộc của Giang Trừng, còn có mùi hương trên người Lam Hi Thần rõ ràng, cảm giác sạch sẽ lại ôn nhu. Hai đạo mùi hương hoàn toàn khác nhau thơm ngát vì ở cũng một ngăn tủ, vô tình hòa trộn vào nhau, ngửi lên lại có chút rung động không nói ra được.

Giang Trừng bị mùi hương này đột nhiên kéo tới làm cho hắn bỗng có chút kì lạ, cảm giác mình với Lam Hi Thần giống như mùi hương này lẫn lộn một chỗ, hơn nữa y phục trong ngăn kéo này giống như hắn với Lam Hi Thần thật sự sinh hoạt chung một chỗ vậy.

Vô tình mang theo chút gợi cảm và kiều diễm.

Giang Trừng nuốt một ngụm nước bọt, mùi hương này rõ ràng chỉ là hương thơm thông thường của y phục thôi, lại làm cho hắn cảm giác quá mức kích thích, không khỏi lùi về sau né tránh một chút, ai biết vừa vặn lại va vào trong lồng ngực Lam Hi Thần.

Giang Trừng rõ ràng có tật giật mình, chỉ cảm thấy là do bản thân không cẩn thận, bây giờ hắn đã không có tâm tư để suy nghĩ vấn đề có chút đau não Lam Hi Thân vừa nãy rõ ràng  nghiêng người cho hắn xem, lại đột nhiên đứng phía sau hắn.

Trong mũi Lam Hi Thần cũng là loại mùi hương quen thuộc này, nhưng hắn vẫn cười ôn hòa, "Sao vậy?"

Giang Trừng có thể nghe thấy rõ ràng nơi cổ họng mình có tiếng ùng ục, hắn gian nan mở miệng, "Không phải hai bao đồ sao, tại sao lại ít như vậy. . ."

Lam Hi Thần sững sờ, lướt qua bên mặt Giang Trừng nhìn về phía ngăn tủ, "Ta cầm nhiều đến vậy sao."

Hắn chần chờ chốc lát, suy nghĩ trong đầu, "Có phải là A Nghiệp hay không?"

Giang Trừng suy nghĩ một hồi, ngẩn mặt lên. "Tà túy trộm y phục của ta, vì vậy mùi hương trên người A Nghiệp cũng sẽ giống ta."

Trong lòng Lam Hi Thần hơi động, khẽ cúi đầu xuống, đối diện với mắt hạnh của Giang Trừng, mặt mày không khỏi vui vẻ, không nghĩ tới Giang Trừng có thể từ mấy chữ hắn nói liền hiểu ý của hắn, cho đến giờ đều là do hắn nói rõ tâm tư của đệ đệ.

Thì ra, cũng có người có thể hiểu được tâm tư của hắn sao?

Chi bằng, liền thăm dò một phen?

Ánh mắt Lam Hi Thần quá mức thâm trầm, đáy lòng Giang Trừng có chút bị dọa đến hoảng.

Lam Hi Thần đột nhiên ôn nhu, "Giang Trừng, ngươi muốn ở trong lồng ngực ta chờ bao lâu nữa?"

Giang Trừng cứng đờ, cấp tốc nhảy ra, "Chúng ta đến phòng trà tìm bọn Ngụy Vô Tiện đi!" Không đợi tinh thần hồi phục cũng đã quay đầu mở cửa đi ra ngoài,

Chỉ để lại Lam Hi Thần một mình dở khóc dở cười đứng tại chỗ, xem ra cảm giác của hắn không có sai, Giang Trừng quả thật có ý tứ đối với hắn, chỉ là, không biết có bao nhiều phần.

Lam Hi Thần thu lại ý cười, nghiêng đầu cụp mắt nhìn y phục trong ngăn tủ, bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ cần có, bao nhiêu đều không phải vấn đề.

--------------

Loại tình cảm của Lam gia: chờ ngươi, bắt ngươi, nhốt ngươi lại!

---------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro