31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tầm mắt A Nghiệp vẫn ở trên người Giang Trừng với Lam Hi Thần, nhưng hiện tại hai người này đều đang có tâm tư của mỗi người, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt này.

Ngụy Vô Tiện thành thục đung đung đưa đưa đến bên cạnh Giang Trừng, "Nhiếp Hoài Tang tại sao lại đột nhiên tặng lễ vật đến đây?"

Giang Trừng quay đầu đi, "Không biết."

Lam Hi Thần bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Giang Trừng, mím môi không nói gì.

"Hoắc," Ngụy Vô Tiện nhìn cái rương vàng, "Được lắm nha."

Giang Trừng nhìn cái rương lớn trước mặt mới lấy lại tinh thần bắt đầu cảm thấy kỳ quái, trong lòng cũng vô cùng khẳng định khoảng thời gian đi đến Nhiếp gia cùng với Lam Hi Thần này, thế nhưng cái lễ vật này đưa đến không hề có căn cứ.

Người Lam gia đương nhiên cũng không biết rõ, Lam Hi Thần tiến lên, mở cái rương ra.

Đồ vật bên trong rất nhiều, Lam Khải Nhân nhíu mày lại, "Thế này ai có thể nhìn ra hắn có ý gì?"

Lam Vong Cơ hỏi người nhận lễ vật một câu, "Lúc Nhiếp gia đưa tới có nói gì hay không?"

Người kia gật gù, "Nhiếp tông chủ gửi một câu chúc mừng--"

"Sớm sinh quý tử."

". . ." Hết thảy người ở chỗ này đều theo bản năng nhăn mặt lại, toàn bộ người Lam gia ở xung quang phòng đều nghi ngờ.

"Sớm sinh ra. . . Sớm sinh ra cái gì nhỉ?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc hét lên.

Giang Trừng sâu một giây giây khiếp sợ, vô tri nhìn về phía Lam HI Thần, ai biết Lam Hi Thần cũng vừa hay nhìn sang, tầm mắt hai người liền như vậy đối diện nhau.

Lời chúc mừng này của Nhiếp Hoài Tang là đưa cho hai người bọn họ.

Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đều vô cùng rõ ràng, nhưng chính vì rõ ràng mới cảm thấy đây là cái quỷ gì, sớm sinh quý tử? Ai?

Ngụy Vô Tiện sau khi nói ra câu kia đầu óc đột nhiên lóe lên, tuy rằng hắn không thể chắc chắn, nhưng đi đến địa phận Thanh Hà chỉ có hai người Giang Trừng, không có người khác.

Nghĩ tới đây, Ngụy Vô Tiện chầm chậm quay lại nhìn về phía Giang Trừng, Giang Trừng đã dời mắt đi, hắn chỉ có thể nhìn thấy hầu kết Giang Trừng vô tri nhúc nhích một chút.

Giang Trừng, hắn đang hồi hộp?

Lam Vong Cơ kiên cường đứng vững, ngạc nhiên lướt qua xác thực với Lam Hi Thần có dung mạo tương tự, nhưng liếc thấy huynh trưởng cùng Giang Vãn Ngâm đối diện, Lam Vong Cơ nhạy bén rõ ràng từ lúc vừa bắt đầu phát hiện hai người bọn họ tiếp xúc với nhau đã xuất hiện linh cảm, vào lúc này rốt cục đã ứng nghiệm.

Chán ghét, buồn bực, không muốn xem.

". . ."Lam Khải Nhân từ  bắt đầu mê man đến trong giây lát bỗng nhiên tỉnh ngộ liền vô cùng hưng phấn.

Cài câu này đã không có liên quan gì đến Vong Cơ, vậy cũng chỉ có--

Lam Hi Thần!

"Hi Thần à," Lam Khải Nhân mở to đôi mắt, chăm chú nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, "Ngươi, tại sao không dẫn người về vậy?"

Lam Hi Thần chớp mắt mất cái, ta dẫn về rồi, ngay ở phía sau người đây, sợ người không dám nhận. Nhưng đương nhiên câu nói kia là không có cách nào nói ra ở cảnh tượng này, vì vậy hắn chỉ là duy trì mỉm cười, vẫn chưa mở miệng.

"Thì ra Trạch Vu Quân đã có người trong lòng. . .Nhưng mà lâu nay không phải Trạch Vu Quân chỉ ở cùng một chỗ với Giang tông chỉ sao? Còn có thể đến chỗ người khác?"

Chẳng ai nghĩ tới người đầu tiên đánh phá cục diện khó xử sẽ là thiếu niên vẫn đứng ở cuối cùng.

Hắn vừa mở miệng, tất cả mọi người tỏng phòng đều quay lại nhìn hắn, ngoại trừ Lam Khải Nhân trợn to mắt, còn lại ánh mắt của bốn người đều không giống có ý gì tốt.

A Nghiệp nhanh chóng né tránh ánh mắt, cúi mặt thấp, đấy lòng vẫn là bị dọa đến hoảng. Được rồi, một tà túy nhu nhu nhược nhược như ra không đánh được các ngươi, chỉ có điều câu nói nói ra cũng đã tốt rồi.

Lam Khải Nhân rõ ràng cảm thấy cái này hình như không giống với điều hắn nghĩ tới, không nhịn được có chút tức giận, "Nhiếp Hoài Tang này!" Để hắn cao hứng một lúc, có ai không biết hắn hiện tại càng xem trọng chuyện hôn nhân đại sự của Lam Hi Thần.

Sau khi bất đắc dĩ nhìn về phía Lam Hi Thần, chờ diệt trừ tà túy này xong, ngươi cũng mau mau đi xuống đây đi." Dứt lời liền đi trước.

A Nghiệp đột nhiên khắp người sợ hãi, vẫn cảm thấy nơi này không thể lưu lại được, cũng nhanh chóng theo Lam Khải Nhân ra khỏi phòng.

Bọn họ đi xa, Ngụy Vô Tiện mới lạnh rên một tiếng, "Coi như nói chạy trốn nhanh."

Trong phòng chỉ có bốn người, không khí yên tĩnh không thiếu cảm giác lúng túng, sau khi Ngụy Vô Tiện nói xong, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Giang Trừng, "Nói đi, người ở đâu rồi?"

Người ở. . .Người nào?" Giang Trừng biết Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ phát hiện manh mối, vừa mở miệng trong chớp mắt đã nghĩ tới trước hết thẳng thắn quên đi, nhưng không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện ném qua trước vấn đề một người kỳ quái.

Này hơi chen vào, Lam Vong Cơ vẫn bất động thanh sắc tầm mắt bị dời đi đánh giá huynh trưởng hắn, Lam Hi Thần cũng theo bản năng nhìn sang.

"Còn giả vờ!" Ngụy Vô Tiện ôm ngực, giương cằm lên nhìn chằm chằm Giang Trừng, "Nhiếp Hoài Tang sẽ không vô duyên vô cớ gửi tới một câu như vậy, nếu như ta đoán không sai, đi đến Nhiếp gia chỉ có ngươi với Trạch Vu Quân thôi."

Đã đoán thì vô cùng chính xác, nhưng chính là khiến người ta không tìm được chuyện này có liên quan gì đến vấn đề.

Giang Trừng: "A?"

Lam Hi Thần đương nhiên cũng không thể từ trong cái đoạn lý luận hoàn mĩ này phát hiện vấn đề, chỉ mười phần hiểu rõ não Ngụy Vô Tiện hướng về Lam Vong Cơ yên lặng dời tầm mắt, Ngụy Anh, hình như đi chệch rồi.

Ngụy Vô Tiện xem ra vô cùng tức giận với thái độ hiện tại của Giang Trừng chết không thừa nhận, hắn cũng đã nói đến mức này, Giang Trừng còn không biết xấu hổ mà chối cãi!

"Nữ nhân kia đâu! Chính là nữ tử mà ngươi với Trạch Vu Quân tranh cướp, hiện tại ở nơi nào!"

Quả nhiên, Lam Vong Cơ hiếm thấy xuất hiện một tia đồng tình với Giang Trừng, "Ngụy Anh, không. . ."

Giang Trừng đang trong mê man bị khí thế vô hình áp chế rốt cuộc cũng hoàn hồn, hắn cau mày, ngữ khí bắt đầu ác liệt, "Nữ nhân cái gì! Không có!"

Lam Hi Thần cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng, đứng bên cạnh Giang Trừng, "Ngụy công tử, sự tình không phải như người nghĩ."

Ngụy Vô Tiện đã triệt để rơi vào ái tình cố sự hai nam tranh một nữ nhân, hắn chỉ tiếc mài sắt không nên kim nhìn Giang Trừng: "Giang Trừng, ngươi rốt cuộc cũng giành người thì ta rất cao hứng, nhưng ngươi đừng tìm Trạch Vu Quân mà tranh chứ, tính tình của ngươi với tính tình của hắn, là người đều biết nên chọn ai!"

Lam Hi Thần nghẹn một phen, vô tình được biểu dương như vậy, hắn nên phản ứng như thế nào?

Sắc mặt Giang Trừng trầm xuống, bây giờ hắn đương nhiên căn bản không nghĩ tới vừa mới muốn bắt đầu thẳng thắng tâm tình, hắn chỉ muốn tức giận mắng Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Vô Tiện, tính tình ta sao chứ, ngươi náo loạn nhiều như vậy, là ai thu dọn cho ngươi chứ!"

Ngụy Vô Tiện kéo qua đứng phía sau Lam Vong Cơ, "Là Nhị ca ca!"

Giang Trừng vô cùng nóng tính thật sự tức giận, chỉ muốn cầm Tử Điện đem Ngụy Vô Tiện đánh thành con quay.

Lam Vong Cơ cẩn thận ôm người vào lồng ngực, thành công ngăn Ngụy Vô Tiện lại, không biết là khiêu khích hay lời nói quan tâm, "Ngụy Anh, lời chúc mừng là gửi cho huynh trưởng với hắn."

"Lời chúc mừng? Gửi cho Giang Trừng? Giang Trừng đời này cũng không tìm tới ngươi không biết. . . ." Ngụy Vô Tiện chậm chầm yên tĩnh lại, bầu không khí bắt đầu lúng túng, Ngụy Vô Tiện chính là đang tiếp thu tin tức mới.

-----------------

Ngụy Vô Tiện: Giang Trừng, tính cách Trạch Vu Quân tốt như vậy, ngươi cướp chỉ thiệt hắn!

Giang Trừng: À

-----------------

Lời tác giả: Khụ khụ, ta có một niềm vui sướng động não mới, hiện đại song song. A, mơ sao? Ha ha ha ha ta thật là muốn thử một lần! Chờ bản này của ta xong xuôi, hoặc là viết một chút bên dưới cho các ngươi đọc.

-----------------











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro