34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn thấy Lam Hi Thần đi tới, Lam Vong Cơ vô tri lui về phía sau một bước, nhấc mắt nhìn về phía Lam Hi Thần, "Huynh trưởng."

Lam Hi Thần đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ, không thể không nói, cảm ứng tâm linh giữa huynh đệ thật sự rất chuẩn, Lam Hi Thần không tự chủ được cảm thấy một tia không ổn.

Lam Vong Cơ mím mím môi, hắn cùng Ngụy Vô Tiện ở bên nhau lâu, đối với mấy thứ này cũng không có chuyện gì, nhưng huynh trưởng hắn tất nhiên là chưa từng tiếp xúc, dù sao trong gia quy Lam gia viết rõ ràng.

Thấy Lam Hi Thần thuận thế dừng bước lại, Lam Vong Cơ vẫn là thay huynh trưởng hắn vui mừng, dù sao, thú vui của Ngụy Vô Tiện không phải thứ người bình thường có thể tiếp thu.

Nhưng, Nhụy vô tiện thích trêu người khác nhất sao có thể buông tha thời khắc kích thích như thế, đồng thời kích thời ba người chuyện tốt như này thường không có!

"Trạch Vu Quân, mau đến xem!" Ngụy Vô Tiện có chút vui vẽ vẫy vẫy tay. "Tìm xem có đồ người thích hay không ?"

Lam Vong Cơ: ". . ."

Giang Trừng: ". . ." Kỳ thực, vẫn là có chút, vui mừng?

"Ây da, đừng ngại nha," Ngụy Vô Tiện tiếp tục cúi người trong rương chọn lựa, "Kỳ thực ta cảm thấy vẫn là cái này tốt." Vừa nói vừa cầm cuộn dây đỏ đánh giá một phen.

Lam Hi Thần mới bắt đầu thực sự mê man, nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ với Giang Trừng nhìn qua sau đó, hắn, tỉnh ngộ.

Trong nháy mắt mở to hai mắt đầy sợ hãi, hắn theo bản năng lùi về sau một bước dài, không phải chứ, hắn chỉ là hài tử mới tìm được đối tượng thôi!

Lam Hi Thần vô thức mím mím môi, quay đầu nhìn về phía Giang Trừng, Giang Trừng nhanh chóng tránh né ánh mắt của hắn.

Hắn mặt dù có thể sẽ có một ít khụ khụ ý nghĩ, nhưng dù sao hắn cùng Giang Trừng mới chỉ ở bên nhau 10 phút trước, làm sao có thể so với Ngụy Vô Tiện bọn họ?

Lam Hi Thần liếc mắt Lam Vong Cơ một cái, trong lòng cảm thán, bây ở ở trong trường hợp vô cùng lúng túng như này, hắn mới thật sự cảm thấy đệ đệ thuần khiết của hắn một đi không trở lại.

"Trạch Vu Quân, lão tiên sinh muốn mời các vị qua." Ngụy Vô Tiện hoa ngôn xảo ngữ còn chưa nói ra đã bị môn sinh Lam gia đột nhiên đi tới đánh gãy.

Bầu không khí có chút ám muội trong nháy mắt bị đánh tan, mà cái vị môn sinh đến gọi người này lại lộ ra vẻ mặt vi diệu, ánh mắt cũng không đặt trên người Lam Hi Thần mà còn bồi hồi nhìn qua Giang Trừng.

Bốn người đều trầm mặc nửa ngày, Lam Hi Thần gật đầu, "Được."

Ngụy Vô Tiện liếc nhìn Giang Trừng, "người tới không có ý tốt."

Giang Trừng nhấc mắt, không có chuyện gì lớn, Lam Khải Nhân sẽ không cần gọi cả bốn người bọn họ qua, trừ phi. . .

Lam Hi Thần quay đầu, nhìn Giang Trừng mang theo chút lo lắng nhưng ánh mắt vẫn bằng phẳng như cũ, hắn hướng về phía người đang trừng mắt nhìn cười cười.

Giang Trừng chẳng biết vì sao, đáy lòng đột nhiên liền an ổn hẳn, nhưng vẫn không nhịn được oán thầm, nháy mắt cái gì chứ, con mắt đẹp đẽ ghê gớm nha. . .

Đi đến phòng lớn, sắc mặt Lam Khải Nhân rõ ràng mang theo nghiêm nghị, A Nghiệp vẫn ngoan ngoãn đứng một bên, chỉ là ánh mắt xem kịch vui thực sự không có cách nào khiến người ta lơ là.

"Thúc phụ". Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ tiến lên hành lễ, dáng dấp tự nhiên mà lại ổn định đúng là khiến mắt trần của Lam Khải Nhân ôn òa đi chút.

"Hi Thần, ngươi có phải là đã có người trong lòng không?" Câu nói này mức độ nghiêm túc so với câu hỏi trong phòng kho kia đương nhiên không cùng một cấp bậc.

Lam Hi Thần đột nhiên quỳ xuống, lưng hắn ưỡn lên đến mức thẳng tắp, "Vâng."

Tất cả mọi người đều bị hành động này của hắn làm cho sững sờ, Lam Khải Nhân nắm chặt tay, "Là ai!"

Khó phát hiện Giang Trừng liếc mắt một cái dường như không có liên quan gì đến A Nghiệp, ngón tay khẽ nhúc nhích, trong lòng bồn chồn.

"Là--"
"Là một vị cô nương Nhiếp gia mỹ miều." Giang Trừng dường như không nhìn nổi, đi lên trước, vỗ nhẹ trên vai Lam Hi Thần mấy cái, khuyên hắn mở miệng bình thường: "Đáy lòng lão tiên sinh lương thiện, sẽ không bởi vì thân phận của cô gái mà xem thường, ngươi cũng nên tự tin chút đi."

Dứt lời Giang Trừng ngẩng mặt lên, quay về phía Lam Khải Nhân ôm quyền: "Lam lão tiên sinh,  Giang Trừng xác thực không nói dối ngài."

"Ta với Lam Hi Thần trong khoảng thời gian này không thể hoàn toàn trừ túy cũng đã là tri âm bạn tốt, sự tình cô gái kia xác thực là Hi Thần không cho ta báo bới ngài, " Giang Trừng lộ vẻ mặt khó xử, "Đó là một người không cẩn thận lạc đường ở Nhiếp gia, lên làm hoa khôi nữ tử."

Ngụy Vô Tiện vẩy một cái, "Các người đi Hoa Lầu? "

Giang Trừng mau chóng xua tay, "Ta với Hi Thần đều không phải loại người như vậy, là cô gái kia chẳng biết vì sao rơi xuống nước, Hi Thần mạo hiểm cứu được."

Lam Vong Cơ bất động thanh sắc liếc mắt nhìn A Nghiệp một cái, đúng như dự đoán dáng vẻ một bộ tiểu nhân đắc chí. Hắn trầm mặc nháy mắt: "Huynh trưởng, vì sao không đem người về?"

Ngụy Vô Tiện mặt đầy trách cứ: "Phải đó Trạch Vu Quân, lão tiên sinh ngay cả ta cũng có thể khoan nhượng, huống chi là một vị nữ tử yểu điệu chứ!"

Giang Trừng giống như chỉ tiếc mài sắt không nên kim lắc đầu một cái, "Còn không phải hắn nói cái gì thúc phụ sẽ không đồng ý, dứt khoát đem nữ tử mà mình yêu thương ở lại Nhiếp gia, việc này không phải Nhiếp gia sẽ gửi lời chúc tới sao."

Lam Khải Nhân cau mày nghe bên dưới ba người hai câu, chần chừ chốc lát: "Hi Thần, là như vậy có đúng không?"

Lam Hi Thần nâng mắt đối diện Lam Khải Nhân ngồi bên trên, chậm rãi mở miệng: " Xin thúc phụ trách phạt." 

Nghe thấy Lam Hi Thần nói thể, Lam Khải Nhân nói cho cùng vẫn là tin hài tử nhà mình, cũng không thể nghe người ngoài tùy ý bịa đặt. Nhìn Lam Hi Thần vẫn đang quỳ, cảm giấc mình có chút chuyện bé xé ra to, hiếm khi thấy ôn nhu: "Hi Thần đứng lên đi."

Lam Hi Thần không nhúc nhích, lúc này mặt A Nghiệp lộ ra vẻ không cam lòng, cắn răng hô lên: "Lam lão tiên sinh, bọn họ đều đang lừa gạt ngài!"

Lam Khải Nhân nhíu mày nhìn về phía A Nghiệp, líu ra líu ríu, không hề có một chút phong thái, tuy rằng trong lòng không thích, nhưng vẫn hỏi một câu: "Bọn họ lừa chuyện gì?"

A Nghiệp khẽ cắn răng, " Chuyện Nhiếp gia gửi lời chúc mừng tới là gửi cho Trạch Vu Quân với Giang tông chủ!"

Bên trong phòng phút chốc yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng của A Nghiệp: "Lam lão tiên sinh, người Trạch Vu Quân yêu chính là Giang tông chủ!"

Trong phòng lớn đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, A Nghiệp quay đầu lại nhìn, Giang Trừng nhìn lại trong ánh mắt đầy xem thường: "A, buồn cười."

Không đợi A Nghiệp nói tiếp, Giang Trừng liền khoát tay lên trên vai Lam Hi Thần, ngữ khí của hắn khinh bỉ: "Trạch Vu Quân, người này nói, người trong lòng người là ta."

Lam Hi Thần cụp mắt liếc nhìn ngón tay Giang Trừng, liếc mắt lên nhìn A Nghiệp cũng cười một tiếng.

Khóe môi Ngụy Vô Tiện nổi lên, "Ngươi nói, người Trạch Vu Quân yêu là Giang Trừng? Ngươi đang nói chuyện cười sao?" Vừa nói hắn còn vừa lắc đầu một cái, "Tiêu chuẩn chọn ngẫu nhiên của Giang Trừng, ta còn có thể đọc làu làu, ta dám cam đoan Trạch Vu Quân không phù hợp." Phí lời, vừa nói đến giới tính liền không đúng sao mà phù hợp được!

Lam Hi Thần nghe vậy, đuôi mắt khẽ hất lên, khóe miệng vẫn giữ độ cong mỉm cười: Tiêu chuẩn chọn ngẫu nhiên?

Sống lưng Giang Trừng run lên, vô thức sờ sờ mũi, rút tay về.

Lam Vong Cơ khẽ thở dài một cái, "Chứng cứ?"

Đáy lòng A Nghiệp có chút hoảng, Lam Khải Nhân rõ ràng tin hài tử nhà minh hơn, nhưng sắc mặt hắn không lộ ra, bộ dạng đại nghĩa diệt thân không đành lòng thấy Lam Khải Nhân bị lừa, "Lam lão tiên sinh, nếu ngài không tin, có thể đến cô gái kia đến Lam gia một chuyến."

Giang Trừng híp mắt lại, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện.

A Nghiệp nhịn xuống khóe miệng đang cười, đáy mắt đắc ý rơi xuống Giang Trừng trong mắt Lam Hi Thần, "Hoặc là mời Nhiếp tông chủ đến, hỏi liền sẽ biết!"

Ảo cảnh bị đánh tan hết rồi, cô gái kia trời mới biết đang ở nơi nào!

--------------

Lời tác giả:

Nha hống!

Lam Hi Thần: không nghĩ tới phát ra tiếng reo hò lại không phải là ta nói!

--------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro