37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lam Khải Nhân nhìn mấy người bên dưới cùng quỳ, Lam Vong Cơ sắc mặc bình tĩnh nhưng vô tình lộ ra căng thẳng không thể che dấu, Ngụy Vô Tiện mặt đầy vi diệu còn xen lẫn chút hưng phấn không nói được, Giang Trừng một mặt không thể tin nổi phối hợp với hắn hơi nắm chặt quyền, Lam Hi Thần sống lưng thẳng tắp vẻ mặt chăm chú.

Bầu không khí lúng túng kỳ quái này làm Lam Khải Nhân có chút bất an đứng thẳng, hắn vô thức vuốt râu mình, yết cầu căng thẳng nghẹn lại, có chút cảm giác không phát ra tiếng được.

Lam Khải Nhân ho khan một cái, cố gắng phá vỡ cục diện này, "Có người trong lòng, là chuyện tốt."

Lời hắn vừa nói ra đã nghĩ đến lời A Nghiệp nói trước đó, cô gái kia cũng đã tan biến, chẳng lẽ Hi Thần không buông tau nàng được? Nghĩ như vậy liền vội vàng nói một câu: "Ngươi nói ngươi lừa ta, vậy nữ tử đã tan biến kia có thật sự tồn tại hay không?"

"Tồn tại, nhưng không có quan hệ gì với ta." Lam Hi Thần kỳ thực đang căng thẳng, nhưng trên mặt hắn không hiện ra chút nào, chỉ có đủ để làm người khác tin tưởng.

Lam Khải Nhân nhìn thấy Lam Hi Thần chắc chắn như vậy, trong lòng thả lỏng, ngữ khí cũng bắt đầu nhu hòa: "Chuyện đó, người trong lòng ngươi đã cho người bày tỏ tâm ý chưa?"

Lam Hi Thần gật đầu, nhắc tới ngươi trong lòng hắn, mặt mày nhìn qua liền vô cùng ôn nhu: "Chúng ta đã cùng nhau."

Lam Khải Nhân nghe vậy mặc dù có chút bất mãn, đây là cô nương nhà ai không nói một tiếng liền hứa hẹn cả đời vậy? Nhưng nghĩ tới đây là lần đầu tiên Hi thần có người tỏng lòng còn nguyện ý bày tỏ với hắn, cũng không nên tính toán như vậy.

Nụ cười trên mặt Lam Khải Nhân dần dần hiện rõ, "Chuyện đó, là cô nương nhà ai, chúng ta có cần tới của nhìn mặt một lần không?"

Lam Hi Thần khẽ mỉm cười, chỉ trả lời năm chữ: :Là người Giang gia."

Giang gia? Lam Khải Nhân theo bản năng hướng sang nhìn Giang Trừng, cô nương Vân Mộng đều có chút mạnh bạo, Giang tông chủ là Giang Trừng, không cần nghĩ cũng biết tính tình khẳng định không ôn nhu bằng Lam gia, nhưng nếu Hi Thần yêu thích, vậy cũng không vấn đề gì.

Lam Khải Nhân một lúc, vừa nhìn về phía Ngụy Vô tiện, lúc này mới ý thức được Lam gia Lam thị song bích bọn họ đều cho Giang gia kia ôm đồm.

Không hổ là hai huynh đệ, sở thích cũng giống nhau như vậy.

Lam Khải Nhân cười ôn hòa: "Nếu là Giang gia, chuyện đó Giang tông chủ chắc hẳn hiểu được phẩm hạnh của nàng chứ?"

Lam Hi Thần nhẫn nhịn cười nói: "Phẩm hạnh vô cùng tốt, người còn từng khen qua rất nhiều."

Lam Khải Nhân vừa nghe, trong lòng vui vẻ, hắn khen vô cùng ít, người trong lòng Hi Thần lại từng được hắn khen thưởng, phẩm hạnh của người kia tất nhiên sẽ không có chỗ nào xấu!

Ngụy Vô Tiện không nhịn được chép miệng một cái, Lam Khải Nhân chờ lát nữa mất mặt có phải sẽ thẹn quá hóa giận đem hắn cùng Lam Vong Cơ phạt luôn một lần không đây? Chồng cây chuối chép sách?

Kỳ thực hiện tại đáy lòng Giang Trừng lo đến hoảng, xưa nay hắn không nghĩ đến Lam Hi Thần đương nhiên sẽ trực tiếp như vậy, hậm chí cảm thấy Lam Hi Thần có chút hoàng đường lớn mật.

Trong lòng Lam Khải Nhân mừng rỡ, nhìn người còn đang quỳ ở dưới, vung vung tay: "Hi Thần à đây là chuyện tốt, thúc phụ không trách ngươi lừa dối, mau dậy đi."

"Không, thúc phụ," Lam Hi Thần bình tĩnh mở miệng, mỗi chữ hắn nói đều giống như đã chuẩn bị tâm lý vô số lần mới có thể nói được, lại dường như lời hắn chuẩn bị nói ra có cái gì đó  không thể hứa hẹn trước, hắn trịnh trọng ngẩng mặt lên, ngữ khí bình tĩnh nhưng không thể phản bác, "Người trong lòng ta--"

"Chờ đã!" Lam Khải Nhân đột nhiên hét lớn một tiếng, bật dậy trong chớp mắt, mặt lộ vẻ bất an: "Hi Thần, ánh mắt này của ngươi rất giống Vong Cơ năm đó!"

"Hả? ? ?"

Bầu không khí vốn dĩ đang căng thẳng lại bị Lam Khải Nhân chen vào trực tiếp như thế biến thành nghi vấn.

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đều theo bản năng liếc nhìn Lam Vong Cơ, vừa liếc nhìn Lam Hi Thần, lại liếc mắt nhìn nhau, hai người đều là mặt đầy dấu chấm hỏi: Năm đó có chuyện gì?

Lam Vong Cơ đúng là tâm linh tương thông hiểu rõ ý nghĩ của Lam Khải Nhân, không thể không nói thúc phụ hắn nếu như đi diệt yêu nhanh gọn thực sự là một nhát chuẩn, bầu không khí luyến ái thần bí cũng chỉ có thúc phụ hắn mới có thể lĩnh ngộ.

Lam Hi Thần cũng bị câu nói này Lam Khải Nhân dọa sợ một lúc, nhưng trong đầu hắn lập tức suy ngẫm, theo thúc phụ hắn liền mở miệng nói tiếp: "Hay là bởi vì ta với Lam Vong Cơ muốn cầu một việc giống nhau đi."

Giang Trừng từ lúc Lam Hi Thần quỳ xuống liền không thể không hoài nghi, các loại gia quy Lam gia ai nói không nghiêm khắc?

Lam Khải Nhân đem lại cho những người từng đến dự thính ở đây bóng ma trong lòng quá lớn, Giang Trừng hiện tại đã làm gia chủ cũng bị dọa đến hoảng, cũng chỉ có mỗi Ngụy Vô Tiện da mặt dày gan lớn.

Trong lòng Giang Trừng căng thẳng, chỉ sợ Lam Khải Nhân dùng đại chiêu, lần đầu là Lam Vong Cơ cũng đã phạt, Lam Hi Thần này thân là huynh trưởng còn dám đi cùng đường chẳng phải là muốn thúc phụ hắn mắng chết?

Bốn người bên dưới người nào cũng tâm loạn thành một đoàn, liền nhìn thấy mặt Lam Khải Nhân đứng trên chậm rãi trợn mắt lên, hình như còn đang tiêu hóa mấy lời Lam Hi Thần vừa nói ra, trên mặt hắn mờ mịt cùng tức giận đương nhiên có thể vô cùng hòa hợp.

Lam Khải Nhân đứng thẳng lặng im suy nghĩ mấy câu nói của Lam Hi Thần, đột nhiên đem chén trong tay đặt trên bàn hất ra ngoài, tiếng chén sứ vỡ vụng như tiếng sét đánhtrúng bọn họ.

Lam Vong Cơ trong chớp mắt mặt trắng bệch, tiến lên vài bước liền quỳ gối bên cạnh Lam Hi Thần: "Thúc phụ!" Trong lời nói khẩn cầu khiến trong lòng Giang Trừng với Ngụy Vô Tiện căng thẳng.

Lam Khải Nhân lồng ngực chập trùng, hắn không ngừng mà hít sâu để đè nén sự phẫn nộ và khó tin của bản thân, hắn không thể tin được, Lam Hi Thần vậy mà là loại người dâm loạn này!

"Vong Cơ, việc này ngươi không cần lo lắng, thúc phụ đương nhiên sẽ trách phạt hắn thật nặng!" Lam Khải Nhân giận dữ, rồi lại giữ khí tức vững vàng động viên Lam Vong Cơ.

"Thúc phụ, việc này Vong Cơ sai có thể không lo lắng?" Lam Vong Cơ cau mày, "Đây là chuyện đại sự của huynh trưởng ta mà!"

"Thật hoang đường!" Lam Khải Nhân tức giận đến mức đầu xoay vài vòng, "Lam Hi Thần! Ngươi xem đệ đệ ngươi đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi sao có thể ở trước mặt nhiều người như vậy còn có có mặt mũi nói với ta!"

Lam Khải Nhân nói ra mỗi một câu nói đều làm sắc mặt Lam Hi Thần càng trắng bệch ra, lúc trước thúc phụ cũng không nói với Lam Vong Cơ như vậy, nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, tiếp thu toàn bộ sự phẫn nộ của Lam Khải Nhân.

Giang Trừng thực sự không nhịn nỗi liền tiến lên, đứng phía sau lam Hi Thần, khí tức của Giang Trừng ở phía sau làm trong lòng Lam Hi Thần yên ổn lại.

Giang Trừng di chuyển một lúc bị Lam Hi Thần nhìn thấy, hắn gian nan mở miệng: "Giang tông chủ, thực sự không tiện, đây là chuyện xấu trong Lam gia, xin mời Giang tông chủ rời đi trước."

Giang Trừng ? ? ? Việc này không có liền quan gì tới ta sao?

Ngụy Vô Tiện cau mày lại, trong này đương nhiên có chỗ không đúng.

Nhìn thấy Giang Trừng một mặt mờ mịt, Lam Khải Nhân cũng khó khăn mở miệng, trong giọng nói mang theo tràn đầy tán thưởng với không đành lòng: "Không nghĩ tới Giang tông chủ cùng Hi Thần càng là đạo nghĩa chi giao, chỉ tiếc hiện tại Lam Hi Thần thực sự không hứng thú!"

Giang Trừng lúc này thật sự không tìm được manh mối, hắn hạ thấp mặt liếc mắt với Lam Hi Thần nhìn nhau: Ta thật sao? Ta không phải!

Ai cùng Lam Hi Thần đạo nghĩa chi giao chứ! Lão tử là đạo tử hắn!

Ngụy Vô Tiện vừa có chút manh mối bị Lam Khải Nhân nói như thế, lại mạnh miệng đánh gãy: Ai? Lam Hi Thần với Giang Trừng sao?

-----------------------

Giang Trừng: Ta với ai? Ta không phải, ta không có!

Lam Hi Thần: Đạo nghĩa chi giao là vị nào? Quan hệ của ta với Giang Trừng chính là hai người không minh bạch!

------------------------






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro