46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Trừng di chuyển đi, thật ra có thể đoán được đại khái là có ý gì.

Cho Lam Hi Thần một roi thật đau, Nhưng Tử Điện vậy mà đã nhận chủ từ lúc nào không biết,  không làm tổn thương tới y chút nào.

Ngụy Vô Tiện thầm suy nghĩ, Lam Hi Thần đối với chuyện này, cũng thực sự giống với tác phong làm việc của Giang Trừng.

Tử Điện biến thành nhẫn, suy cho cùng cũng tính là do Giang Trừng tự mình đưa Lam Hi Thần đeo, cuối cùng lại là tự Giang Trừng tháo nhẫn từ tay Lam Hi Thần xuống.

Ba người nhìn nhau không nói gì, nhìn bóng lưng Giang Trừng, vẫn là sống lưng thẳng tắp. Giang Trừng mãi mãi là Giang Tông chủ kiêu ngạo, dù cho đắc ý hay thất ý.

Sắc mặc Lam Hi Thần tái nhợt, không nhìn ra vẻ mặt gì.

Ngụy Vô Tiện có chút lo lắng liếc nhìn Lam Hi Thần, trầm mặc đi tới bên cạnh Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng bóp bóp tay hắn, xoay người đuổi theo Giang Trừng.

Lam Vong Cơ ngẩng mặt nhìn Lam Hi Thần, nhẹ nhàng xoay người cất Vong Cơ cầm đi.

Chậm rãi đi tới bên cạnh Lam Hi Thần, trầm giọng gọi một tiếng: "Huynh trưởng."

Lam Hi Thần không trả lời hắn, tâm tư hắn đều đã theo bóng lưng gầy gò kiêu ngạo của người kia đi mất.

Ngụy Vô Tiện chạy đến thấy Giang Trừng liền đi chậm lại, lặng lẽ đi bên cạnh Giang Trừng, cũng không nói lời nào, giống như chỉ muốn bồi hắn đi một đoạn đường.

Giang Trừng liếc hắn một cái, bàn tay nhẹ nhàng xoay nhẫn, ngữ khí bình thản: "Chuyện gì?"

"Không có gì a!" Ngụy Vô Tiện cợt nhả

Giang Trừng vừa nghĩ đến, đột nhiên ý trào phúng dâng cao nở nụ cười: "Lam Vong Cơ, tính toán sai rồi."

Ngụy Vô Tiện biết hắn đang nói đến vừa rồi Lam Vong Cơ cho rằng Giang Trừng muốn đả thương Lam Hi Thần, dừng lại một chút: "Hắn, chỉ là nóng lòng."

"A." Giang Trừng cười lạnh một tiếng, "Y không thích ta, còn cho rằng ta sẽ vui vẻ sao?"

Ngụy Vô Tiện mím môi: "Sau này hắn sẽ không như vậy đâu." Việc này cứ coi như Lam Hi Thần và Giang Trừng chỉ là đùa vui với nhau một chưởng thật mạnh.

Giang Trừng lạnh nhạt nói: "Không có sau này."

Ngụy Vô Tiện đột nhiên dừng lại, trợn to mắt: "Ngươi, có ý gì?" Nếu như Lam Hi Thần biết được, y sẽ điên mất.

"Cái gì mà có ý gì chứ?" Giang Trừng vẫn tiếp tục đi.

Ngụy Vô Tiện khẽ cắn răng, đi theo sau: "Ngươi không phải người dễ tha thứ cho người khác như vậy, ngươi đối với Lam đại ca là thật lòng."

Bây giờ tới lượt Giang Trừng dừng bước, hắn cong khóe môi, nhìn có vẻ tàn nhẫn nhưng lại thờ thẫn: "Ta quả thật không phải người dễ dàng tha thứ cho người khác."

"Nhưng nếu như lúc đầu Lam Vong Cơ bày tỏ sơ tâm với ngươi là lời nói dối, chưa chắc ngươi đã tốt hơn ta."

Ngụy Vô Tiện siết chặt tay, Giang Trừng nói không sai.

Nhìn bản thân Ngụy Vô Tiện rơi vào trầm lặng, Giang Trừng không nhịn được mà thở dài: "Đừng nghĩ nữa, Lam Vong Cơ hẳn là chưa từng gạt người đi."

Ngụy Vô Tiện mếu máo, liếc qua Giang Trừng một cái, mấy lời định nói kia cũng phải nuốt xuống, nhún nhún vai: "Vậy ngươi muốn đi đâu?"

"Tới Hàn thất." Giang Trùng tùy ý vung tay, không nói thêm gì liền xoay người rời đi.

Ngụy Vô Tiện không để ý đến hắn, tiếp tục đi bên cạnh, "Tới Hàn thất làm gì?"

"Lam Hi Thần lấy nhiều y phục của ta như vậy, "Giang Trừng liếc mắt qua, "Y phục của ta đều bị lấy mất!"

Ngụy Vô Tiện nghi hoặc: "Ban đầu t nhìn qua, Lam đại ca không có lấy nhiều vậy chứ?" Hai tủ đồ dù sao cũng không thể chỉ có một cái túi lớn liền có thể lấy hết chứ?

Giang Trừng nói đến đây liền thấy tức giận: "Là do tà túy kia trộm."

"Hả?"

"Ngươi cho rằng vì sao ngươi có thể cảm thấy mùi hương của hắn lại giống ta như thế?" 

Ngụy Vô tiện trong giây lát trợn to mắt, khó mà tin nổi: "A Nghiệp? !"

"Ừ," Giang Trừng bĩu môi, "Trước đây nó ẩn núp ở Giang gia, tên là tiểu Dã, ta vừ nghe liền biết, Thằng nhóc con, trộm y phục của ta để có được mùi hương, thật buồn nôn."

Cơ mặt Ngụy Vô Tiện giật giật, cái này thật là đủ. . . 

Giang Trừng nghĩ đến chuyện gì, nhìn Ngụy Vô Tiện một chút: "Cứ xem như chưa từng ngửi mùi của ra , hắn cũng sẽ đưa tới cửa."

Ngụy Vô Tiện xoay cây sáo của mình: "Cái này quả đúng là nhìn các ngươi chằm chằm."

"A, còn không phải sao." Giang Trừng đẩy cửa Hàn thất ra, Ngụy Vô Tiện bĩu môi cũng đi theo.

Ngụy Vô Tiện chưa từng vào Hàn thất liền đứng qua một bên,thấy Giang Trừng đi vào tự nhiên, liền đi theo sau.

"Ngươi muốn về Giang gia?" Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh, nhìn Giang Trừng lấy y phục của mình ra.

"Không phải vậy thì sao?" Giang Trừng liếc mắt một cái, từ trong một đống y phục trắng thuần khó khăn lấy ra mấy bộ y phục của mình, cũng vô cùng cẩn thận không động vào y phục của Lam HI Thần.

Ngụy Vô Tiện chần chừ, vì tương lai vững chắc của Lam gia liền mở miệng: "Ngươi, với Lam đại ca thật sự cứ như vậy sao?"

"Thế nào?" Giang Trừng cẩn thận cất đồ mình đi, hắn cũng sẽ không nhắc lại, "Ta là loại người dễ dàng tha thứ cho ngươi khác sao?"

Rất hiển nhiên, Giang Trừng không phải.

Ngụy Vô Tiện ngậm miệng.

Giang Trừng thở ra một hơi, động tác tay dừng lại: "Ngươi muốn cái cái gì?"

Ngụy Vô Tiện mím mím môi, "Ta cũng không biết, cảm giác ai cũng không làm sai đi."

Nhìn Giang Trừng buộc chặt túi mình lại, Ngụy Vô Tienj chép miệng một cái: "Làm sao mà người phát hiện vậy?"

"Phát hiện cái gì?" Giang Trừng ồ một tiếng, "Ngươi còn nhớ không,  hư miên Mộng ma trước khi chết đã hét lớn một câu gì?"

"Cái gì?" Ngụy Vô Tiện cau mày, "Nó hét một câu, Giang Trừng, đưa ta tinh hạch? Đúng không?"

Giang Trừng thu dọn đồ xong, cầm lấy kiếm: "Nó hét câu đó lớn như vậy, cõi lòng tan nát đến vậy, ta muốn không nghi ngờ cũng không được."

Ngụy Vô Tiện đứng phía sau, nhìn Giang Trừng bước ra cửa Hàn thất, tay nắm chặt nhưng không nói gì.

Giang Trừng bỗng dừng bước, quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện trầm mặc không nói gì: "Không có gì muốn nói nữa sao?"

"Ta còn nói cái gì nữa chứ, ngươi đã vậy rồi," Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ, muốn nói lại không biết phải nói gì, cảm giác bên kia đều có lỗi.

Giang Trừng cười cợt: "Lam Hi Thần chỉ là trên đường diệt yêu thì tâm duyệt ta, ta thì khong phải."

Nhìn thấy vẻ mặt mê mang của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng giống như đã buông xuống thứ gì đó thở phào nhẹ nhõm, "Ngụy Vô Tiện, ngươi nói cho Lam Hi Thần."

"Hắn từng để ta thấy mặt trăng thật sự  ta bây giờ vẫn ngóng trông như cũ, nhưng hiện tại ta không muốn mượn vật hái trăng nữa, bởi vì ta muốn chính hắn vì ta mà tới."

Giang Trừng mắt hạnh khẽ cong: "Hắn sẽ hiểu ý của ta thôi."

-------------

Tác giả có điều muốn nói:

Các ngươi hiểu ý này không ha ha ha ha

Hình như còn có chương 056: Thật muốn kết thúc liền a. . .  Đột nhiên không muốn nữa.

-------------











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro