51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ngụy Vô Tiện chống cằm nhìn Lam Hi Thần ngồi trước mặt đang lau chùi đồ vật, thực sự có chút tẻ nhạt. Trước hết không nói đến việc Lam Hi Thần giải quyết ám chiêu của tà túy, câu chuyện của Giang Trừng với Lam Hi Thần cũng rất thú vị nha!

Hiện tại cái gì cũng không có, Lam lão đầu bế quan, không có người tìm hắn để gây sự, Giang Trừng trực tiếp quay về Giang gia, bây giờ nhất định là không muốn gặp hắn, mấy đứa nhỏ còn đang phải tiêu hóa đại sự việc chủ mẫu tương lai của bọn chúng là tông chủ Giang gia, hoàn toàn không có chút tinh thần nào khác để đến chỗ hắn tìm thú vui.

Hầy.

Ngụy Vô Tiện thực sự không nhịn được nữa, "Lam đại ca, huynh đây là đang làm gì đó? "

Lam Hi Thần không ngẩng đầu lên, giọng điệu ôn nhu, "Truy Vãn Ngâm."

Trong đầu Ngụy Vô Tiện nhanh chóng đặt dấu hỏi, đây là chuyện gì, từ lúc nào hai người kia lại có bí mật riêng ?

Con mắt Ngụy Vô Tiện độ nhiên mở to "Là vì những lời nói kia của Giang Trừng?"

Lam Hi Thần dừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn Ngụy Vô Tiện, y không nhịn được nghĩ đến Giang Trừng hai tay chuẩn bị, nhẫn nhịn hồi lâu nói :"Ừ."

"Vì vậy nên, huynh đây là đang chuẩn bị lễ vật cho hắn sao?" Ngụy Vô Tiện trực tiếp hét lên, hai mắt phát sáng, không thể không nói thú vui hằng ngày này đúng là khiến bản thân phát cuồng !

Trên môi Lam Hi Thần nở nụ cười, còn có chút ngượng ngùng, "Phải."

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, người nhà họ Lam rất ngây thơ, đã bao lâu hắn không xem lại rồi ? Trong từ điển của Giang Trừng đương nhiên sẽ không có chữ này, Lam Trạm y đã không còn trong sáng, chỉ có Lam đại ca đây là báu vật. Trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm khái một lúc liền đập bàn: "Lam đại ca, để ta giúp huynh!"

Lam Hi Thần chớp mắt mấy cái, cười nói: "Trước tiên không cần, ta đã có kế hoạch sẵn."

Hình như là vì hôm qua tâm trạng quá mức kích động, rất lâu mới ngủ được, hoặc là vì giữa ban ngày lại cho Lam Hi Thần thêm một lần đánh cược nên tâm tình đặc biệt tốt, hôm nay Giang Trừng cũng không có dư thừa sức lực suy nghĩ về người kia, đắp chăn nhỏ lên liền ngủ rất yên ổn.

Ban đêm, trong phòng yên tĩnh đột nhiên có tiếng cửa gỗ mở ra kêu cọt kẹt, có người đi vào rồi. Giang tông chủ vẫn vô cùng thoải máu nằm im trong chăn, cùng với vài tiếng ngáy nhỏ mang theo hạnh phúc, hai chân dài nghênh ngang lộ ra bên ngoài , mỗi chân mỗi bên.

Người kia nhân lúc trời tối đi vào phòng ngủ Giang Trừng nhìn thấy tư thế ngủ ngông nghênh phóng khoáng của hắn cũng bất ngờ đều có thể đoán được, người đến thở dài một tiếng, tiến lên phía trước nhẹ nhàng nâng chân hắn lên cẩn thận nhét vào trong chăn.

Lam Hi Thần nhìn tóc đen giương nanh múa vuốt xõa loạn trên gối, trầm mặc rất lâu, y vươn tay chỉnh lại tóc cho Giang Trừng. Lam Hi Thần đứng bên giường, yên lặng nhìn Giang Trừng ngủ, khóe môi loan ra, cúi người nhẹ nhàng đặt môi lên giữa hai hàng lông mày hắn. Mắt thấy bên ngoài trời sáng dần, Lam Hi Thần lấy đồ bên hông ra đặt vào tay Giang Trừng, xoay người rời đi.

.

.

.

Giang Trừng khó khăn mở mắt, nằm trên giường uốn éo, giơ tay lên duỗi người còn tiện tay định dụi dụi hai mắt, nhưng tay còn chưa kịp đụng tới mặt người liền bị một khối cầu rơi vào mặt.

"Ưm !" Giang Trừng kêu lên, tức giận bật người dậy tìm kiếm hung khí, ai ngờ thứ kia ở ngay giữa hai chân mình. Giang Trừng nhìn thứ đồ bảo bối vi diệu kia không nhịn được phát ra tiếng, "Viên ngọc thật tròn!"

Hắn cầm lấy vật đố, cẩn thận nhìn kĩ là một khối ngọc bội màu sắc long lanh trong suốt, vừa nhìn liền biết không phải là vật tầm thường, người đánh bóng phải rất là tỉ mỉ cẩn thận, như thể một chút mài mòn đều chưa từng có, không chỉ có vậy khối ngọc bội này sờ vào cảm thấy lạnh lẽo, giá cả chắc chắn rất cao!

Giang Trừng cầm đồ trong tay không ngừng thưởng thức, không thể không nói người đưa hắn vật này là người vô cùng hiểu rõ hắn, hơn nữa ngọc bội còn rất vừa lòng hắn.

Chỉ là người đưa vật này, là ai? Món đồ này trong một buổi tối lại xuất hiện trong tay hắn, xem ra tối hôm qua có kẻ trộm mò tới phòng ngủ hắn, hừ, Giang Trừng liếc mắt sang, đây là hi vọng tự mình biết hay là không biết đây?

Giang Trừng ngồi trên giường lắc lắc chân, đứng dậy cẩn thận cất ngọc bội, vừa thay y phục vừa suy nghĩ, bước ra cửa liền gọi hạ nhân tới: "Ngày hôm nay, làm bánh đi."

"Dạ?" Hạ nhân mơ màng :" Bánh gì cơ?"

Giang Trừng chớp mắt vài cái, căn bản là do khối ngọc bội kia quá tròn cũng khiến hắn cảm thấy hơi đói bụng. . . " Ừ, bánh lớn," Giang Trừng do dự một lúc lại nói thêm:" Phải tròn một chút!"

"Khụ khụ khụ!" Hạ nhân tuy rằng không hiểu lắm, thế nhưng tông chủ đã nói vậy, hắn vẫn xoay người chạy tới nói với phía nữ bếp trưởng.

"Cữu cữu?" Kim Lăng ở phía sau Giang Trừng đột nhiên thò đầu ra.

"Gì đó?" Giang Trừng không nhìn tới cậu, bình tĩnh đáp lại.

"Không có gì." Kim Lăng đi tới bên cạnh Giang Trừng, liếc nhìn hắn một cái: "Ta chỉ là tới thăm người một chút thôi."

Giang Trừng lạnh lùng nói một tiếng, "Nhìn ta làm gì?"

Kim Lăng chột dạ đến trước mặt Giang Trừng. "Cữu cữu, ta sai rồi."

Cả người Giang Trừng đều nổi hết da gà, "Ngươi. . ."

Kim Lăng nhắm chặt hai mắt, giống như chết sớm hay muộn gì đều là chết, chết sớm sớm thì lại siêu sinh, cậu không thèm để ý đến không khí xung quanh: " Thực ra lúc trước Trạch Vu Quân đến hỏi ta về sắc mặt người không quá tốt, ta liền nói cho y biết là bởi vì trước kia vào buổi tối người đều ngủ không ngon!"

Giang Trừng không nói gì, cho dù thế nào hắn đều có thể phát hiện một ít, tuy Lam Hi Thần suy đoán vết roi trên tinh hạch kia là của hắn nhưng lại không thể khẳng định vậy nên liền thầm hỏi Kim Lăng, nghe nói bản thân ngủ không được ngon nên mới tự mình xác nhận suy đoán đó. Không thể không nói Lam Hi Thần này lên kế hoạch quả thật không thể coi thường.

Thấy Giang Trừng vẫn không phản ứng lại, Kim Lăng cẩn thận đến gần, "Cữu cữu?"

Giang Trừng liếc hắn một cái, "Ta không tính nợ cũ."

Lần này Kim Lăng coi như đã hạ quyết tâm, trong lòng vui mừng miệng lưỡi lại bắt đầu múa may: "Cữu cữu! Ta nói cho người biết nha, người không biết mấy môn sinh Lam gia nói gì đâu, Lam lão tiên sinh bế quan nên không biết, mấy họ Lam kia đều biết người dọn y phục từ Lam gia quay về hết rồi!"

"Thật sao?"

"Còn không phải sao! Bọn họ còn nói có phải là Trạch Vu Quân căn bản không thích người hay không, lấy người về chỉ để khiến Giang gia chật vật!" Kim Lăng càng nói càng kích động không thôi, hai tay tức giận vung loạn: "Rõ ràng là cữu cữu của ta không thích y, còn không phải là do Lam Hi Thần kia tới dây dưa với người sao? ! Nếu mà để ta nói, một cái quay đầu của cữu cữu phải khiến Lam Hi Thần kia mang cả Lam gia đưa tới cửa!"

Giang Trừng đột nhiên vươn tay ra cản Kim Lăng lại, " Xem như là ta rời Lam gia trước, Lam Hi Thần cũng chạy đến Giang gia vì muốn ta quay lại, cái này nhất định y phải đưa ta."

Giang Trừng ho nhẹ một tiếng khẽ ngẩng đầu lên, khóe miệng hiện ra độ cong vi diệu, "Ta không cần Lam gia, quản Giang gia cũng đau đầu."

"Quan trọng nhất là, Kim lăng. . ." Ngữ điệu Giang Trừng nghiêm túc còn mang theo chút thăm dò: "Ta rất thích hắn, rất yêu thích." "Chính là thích kiểu muốn dẫn hắn về làm mợ ngươi."

Kim Lăng không nói gì, hình như hệ thống ngôn ngữ với thính lực của hắn đều hỏng hết rồi, nếu không phải vậy thì chính là đầu óc hắn hỏng rồi, cữu cữu vừa nói gì vậy? Yêu thích gì chứ? Mợ gì chứ? Hắn dường như không quá hiểu được. . .

Giang Trừng căng thẳng đợi Kim Lăng hooig lâu, nhưng KIm Lăng nữa ngày rồi vẫn không có chút động tĩnh. Hắn cẩn thận bước tới nhìn Kim Lăng một chút, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt khó tin. Giang Trừng chớp mắt mấy cái, nắm chặt tay quyết định xoay người rời đi,

"Làm bánh bột ngô xong chưa? Ta đói rồi!"

Kim Lăng đứng yên tại chỗ, một mình tiêu hóa hết những điều thần kì cữu cữu mang đến cho hắn lại dễ dàng nói ra như thế. . .

Lúc Giang Trừng đang vui vẻ ôm dĩa bánh tới, mấy hạ nhân vội vội vàng vàng chạy đến báo với hắn Kim tiểu tông chủ đang đi tới Lam gia, hình như trong miệng còn nhắc tới cái gì mà cách đưa cữu cữu của ta đi.

Giang Trừng chớp mắt mấy cái tùy ý phất tay, Kim Lăng lớn rồi muốn tự mình đối mặt với thế gian hiểm ác, lại nói theo hắn tính toán thì Lam Hi Thần theo Kim Lăng trả ơn còn không hết chứ?

Giang Trừng lúc biết chuyện này cảm thấy có chút tức giận, nhưng hắn cũng không phải loại người chuyện gì cũng phải tính toán, đương nhiên chủ yếu là vì người đó là Lam Hi Thần mà Lam Hi Thần đại khái cũng biết Giang Trừng chỉ là tức giận vì bị lừa gạt cho nên mới không đến, vì vậy nên trong một tháng này y hạn chế đi noài đường đến tìm Giang Trừng.

Cho nên tin tức bên ngoài từ 'Trạch Vu Quân cùng Giang tông chủ báo đường thành thân' đã biến thành 'hai người căn bản không ở bên nhau, chỉ là ngày thường buồn chán, cùng nhau tìm chút thú vui'.

Giang Trừng lạnh lùng rên một tiếng , lời nói vô căn cứ! Lúc Lam Hi Thần mỗi ngày đều lén lén lút lút đến trước cửa phòng hắn những người khác đều không có mặt ở đây! Không thể không nói cách này của Lam Hi Thần làm đáy lòng Giang Trừng thoải mái hơn rất nhiều, y biết Giang Trừng cho y thời hạn một tháng phải tự mình làm tốt, phải nắm bắt cơ hội vào mỗi khoảng thời gian để tự tay tặng đồ cho hắn.

Lúc mới đầu là một cái thiên đăng, ngọc bội trân châu , sau đó còn có ngọc bội bán nguyệt và ngọc bội Nguyệt nha, trong lòng Giang Trừng hiểu rõ ý nghĩ của Lam Hi Thần, nhưng không nói gì nhiều, chỉ cẩn thận cất đi coi như không có chuyện gì. Lam Hi Thần không biết có hiểu hay không, xem ra không nản, tất cả chỉ có trời đêm mới biết được.

Giang Trừng lẳng lặng nhìn con chó ngoan ngoãn ngồi xổm ở trước cửa, da lông thượng hạng, trên đầu còn có tam tịnh hỏa có vẻ là một con chó đặc biệt có thần khí, ánh mắt đáng yêu không kiêng kỵ gì liền nắm được nội tâm cuồng cẩu của Giang tông chủ.

Giang Trừng trầm mặc, ngồi xổm xuống đối diện với con chó một lúc, sau đó giống như đã quyết tâm gì đó, hít một hơi sâu liền vùi mặt vào bộ lông mềm mại kia, không nhịn được mà hít liền mấy ngụm lớn. A! Thoải mái! Lễ vật Lam Hi Thần tặng thật sự rất vừa lòng Giang Trừng, con chó này xứng đáng được hắn đem khoe khoang với mọi người. Đi ra ngoài ai dám nói con chó này không nói xứng với tên gọi và khí chất của Giang tông chủ chứ?

Nó cũng hiểu được tiếng người, nghe có người khích lệ mình liền bước tới càng thêm anh tuấn dũng mãnh.

Tất nhiên, ba ngày sau khi chú chó này vào vườn hoa lăn lộn tung hoành trong đống bùn đất, nó và Lam Hi Thần liền bị Giang Trừng liệt vào danh sách những nhân vật không được phép xuất hiện trong Liên Hoa Ổ, không chút lưu tình.

Phiền phiền toái toái qua nhiều ngày như vậy, Giang Trừng động tay nhẩm tính ngày, nguyệt đến tiết ở Vân Mộng tháng sau chính là hạn cuối rồi. Nhớ lại một năm trước lúc nguyệt đến tiết, Giang Trừng không nhịn được mím môi. Ngày đó nếu không phải là do Lam Hi Thần ăn đống bánh ngọt kia, hắn cũng sẽ không động tâm với Lam Hi Thần, cũng có thể nói không đến nỗi buông xuống nhanh như vậy. . .

Ai mà biết được, một năm này, quan hệ giữa hắn với Lam Hi Thần từ quen biết đến không chút khách khí cho tới bây giờ nhàn nhã tự tại chờ Lam Hi Thần đến truy hắn chứ?

Giang Trừng lo lắng chống cằm, Lam gia chủ mẫu, vẫn là Giang gia chủ mẫu nghe thuận tai hơn? Nhưng Lam lão chắc chắc sẽ không để cho Lam Hi Thần gả tới. . . Thực sự rất đáng để người ta suy nghĩ a. . .

.

.

.

Giang Trừng chăm chú nhìn hoa đăng trên tay, cái này là hôm qua Lam Hi Thần đưa tới, hôm nay là ngày nguyệt đến tiết, là ngày cuối cùng. Nhưng hắn quả nhiên một tháng qua chưa từng nhìn thấy Lam Hi Thần.

Giang Trừng không nhịn được mà nôn nóng, mặt còn không thấy được thì còn truy cái quỷ ấy!

Đung đưa hoa đăng trên tay, Giang Trừng cố gắn thở ra một hơi, cầm lấy hoa đăng bước ra khỏi cửa, nguyệt đến tiết dù sao cũng không thể chỉ ngồi trong nhà chờ đợi. Người Vân Mộng vốn dĩ không hề ít, huống chi hôm nay còn là lễ hội lớn mỗi năm một lần, người xung quanh đi qua lại đều có thể nhìn thấy rõ, nam nam nữ nữ đều có khí tức ám muội bao quanh.

Mấy tiểu nhị bên quán nhỏ gọi mời vừa nhanh lại ngọt, dỗ dành được không ít cô nương không nhịn được mà móc bạc ra mua chút đồ chơi nhỏ. Giang Trừng cắn môi, ngày này năm ngoái hắn với Lam Hi Thần cùng nhau dạo bước ở đây chưa từng cô quạnh, bây giờ hắn với Lam Hi Thần chỉ còn thiếu một bước nhưng bây giờ hắn lại lẻ loi đứng bên đường nhìn các cặp đôi năm nữ khác tặng hoa đăng cho nhau, thực sự khiến người ta bực mình!

Giang Trừng cắn răng, xiết chặt hoa đăng trên tay, bộ dạng hung ác ai dám ngăn cản ta liền giết kẻ ấy, quả thật không ai dám đụng vào hắn. Hắn chậm rãi dừng lại, nghiêng đầu nhìn lên, hắn còn nhớ trước đây Lam Hi Thần từng nói với hắn một câu Kính Hoa Thủy Nguyệt. Bây giờ nghĩ lại quả thật là có chút giống, Giang Trừng thở dài, thu lại lệ khí chậm rãi đi tới bên bờ sông cúi người xuống.

Tay cầm chiếc hoa đăng than thở một chút, lại ôn nhu thả nó xuống mặt sông, nhìn nó theo dòng sông trôi đi xa, ánh sáng lấp lánh huyền ảo đều tụ hợp vào trong đó, tạo thành một chiếc hoa đăng hiếm gặp. Giang Trừng nhìn nó, cảm giác ngột ngạt không tên trong lòng cũng theo hoa đăng trôi đi xa, khiến hắn nhẹ lòng hơn rất nhiều. Hắn không nhịn được mà khẽ cong môi, chỉ tiếc họ Lam kia không nhìn thấy, vẫn là cảm thấy có chút đáng tiếc.

Thả hoa đăng xong, tức giận trong lòng Giang Trừng đối với Lam Hi Thần cũng tản đi phân nửa, Giang Trừng không muốn ở lại đây quấy nhiễu nữa liền xoay người về Liên Hoa Ổ.

"A! Nhìn kìa!"

"Là thiên đăng, thiên đăng đó! !"

"Trời ạ! Là ai vậy!"

"Một, hai, ba,. . . sao lại nhiều đến vậy chứ!"

"Là ai thả thế! Tặng cho ai vậy!"

Đột nhiên xung quanh trở nên ồn ào huyên náo, Giang Trừng quay lưng lại với bọn họ nghe xung quanh đây không phải là kinh ngạc thì là ước ao hoặc là thấy tiếc nuối vì không phải dành cho bản thân, hắn đột nhiên có một linh cảm không tên , hắn nắm chặt lòng bàn tay, chậm rãi xoay người.

Giang Trừng theo đám đông kích động ngẩng đầu lên, huyết dịch trong người liền sôi trào, hắn nhìn trên trời đầy thiên đăng đến mức không thể đếm hết, thậm chí bầu trời đêm cũng bị chúng soi snags.

Hình như hắn biết là ai làm. . .

Hắn dùng sức cắn răng, lòng bàn tay nắm chặt, hắn nhất định phải làm vậy nếu không hắn sợ bản thân không nhịn được mà tự thú bản thân nhận ra viền mắt ướt đẫm của mình.

"Ca ca?"

Giang Trừng dùng sức nuốt nước bọt, cố gắng hooig phục tâm tình, cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt, ngữ khí bình thản hỏi: "Sao vậy?"

Tiểu cô nương giống như được người ta nhờ giúp, giơ tay đưa mấy cái bánh ngọt vô cùng bắt mắt, cười ngọt ngào: "Cho huynh, đại ca ca!"

Giang Trừng hơi bất ngờ, đây là loại bánh năm ngoái Lam Hi Thần ăn phải rồi say mất, mặt Giang Trừng không biểu lộ cảm xúc, cong cong môi: "Đa tạ." Giang Trừng cầm bánh trên tay cũng không định ăn ngay, một màn thả thiên đăng này cho ăn trận xung kích còn chưa tiêu hóa hết.

"Ca ca! Huynh mau ăn đi!"

Giang Trừng nhìn xuống, thấy ánh mắt tiểu cô nương có chút vội vàng, hắn từ từ cởi dây buộc bên ngoài vỏ bánh, vừa mở ra Giang Trừng liền thất thần, mặt trên của bánh có một tờ giấy nhỏ, nét chữ này hắn vô cùng quen thuộc, trên tờ giấy ghi một câu thơ bằng chữ viết đẹp đẽ.

Hướng Hi huyền Giang nguyệt, Trừng Hi lại tương phùng.

Giang Trừng đứng im một lúc lâu, tiểu cô nương nghi hoặc hỏi thăm hắn vài câu hắn mới hoàn hồn lại, liền xoay người nhanh chóng chạy về Liên Hoa Ổ.

Y đang chờ hắn.

Lướt qua dòng người tấp nập, không biết hắn đã đụng phải bao nhiêu người, hắn đều không hề dừng bước. hắn không thể đợi được nữa, hắn muốn gặp người kia. Thậm chí trong lòng hắn đang tự hỏi tại sao mình phải đi xa đến vậy, không thể quay đầu liền nhìn thấy người kia đang chờ đợi hắn. Hắn không kịp đợi y, nhưng hắn vô cùng mừng rỡ, người kia ở Liên Hoa Ổ nhất định cũng nhẫn nại đợi mình.

Giang Trừng chạy thật nhanh, hắn đứng trên bậc thang trước cửa Liên Hoa Ổ thở dốc, có thể nói là lảo đảo bước vào cửa, hắn còn chưa đứng vững liền nhìn thấy người kia đứng cách đó không xa đang mỉm cười.

Giang Trừng dừng lại, hắn chạy quá nhanh còn đang dùng sức để bình ổn lòng ngực đang hô hấp kịch liệt. Lam Hi Thần vẫn trước sau như một mỉm cười ôn nhu với hắn, xiêm y trắng thuần không nhiễm bụi trần.

Lam Hi Thần bước đến gần Giang Trừng, dừng lại trước mặt Giang Trừng lại đột nhiên cúi người xuống, lấy đồ trong tay áo ra liền buộc lên bên hông Giang Trừng.

Hắn cúi đầu chăm chú nhìn ngón tay thon dài của Lam Hi Thần đang chuyên tâm buộc thắt kiếm tuệ trên eo hắn, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Giang Trừng mà nở nụ cười. Không đợi Giang Trừng phản ứng lại, Lam Hi Thần đã đứng thẳng người lui ra phía sau một bước, để Giang Trừng đưa tay liền có thể chạm vào người trước mắt, chậm rãi dang hai tay ra đón Giang Trừng vào lồng ngực, khóe miệng cong lên xinh đẹp, đôi mắt hổ phách lộ ra yêu thương thuần khiết chói mắt: "Vãn Ngâm"

Giang Trừng đứng thẳng, hít một hơi thật sâu không cử động.

Lam Hi Thần cũng không không hối thúc, vẫn dang hai tay ôn nhu nhìn người đối diện.

Giang Trừng đột nhiên mỉm cười như đã bỏ đi kiêu ngạo với trách nhiệm nặng đề, như là chú mèo nhỏ lộ ra cái bụng mềm mại để làm nũng. Hắn giơ hai tay lên, dùng toàn bộ sức lực nhào vào lòng Lam Hi Thần, nắm chặt y phục của y.

Lam Hi Thần thuận thế ôm vào giải tỏa căng thẳng của người trong lồng ngực mình, nghe thấy hơi thở quen thuộc không nhịn được cười khẽ: "Bắt được ngươi rồi."

Giang Trừng vùi mặt vào bên gáy y không nói lời nào. Lam Hi Thần tháo mạt ngạch ra, cuối cùng cũng có thể yên tâm trao mạt ngạch nhẹ nhàng buộc trên đỉnh đầu Giang Trừng lại nhẹ nhàng hôn xuống bên tai hắn một cái.

Thật tốt. Giang Trừng nghĩ như vậy.

Thật tốt. Lam Hi Thần nghĩ như vậy.

.

HOÀN.

--------

Editor có điều muốn nói:

Cuối cùng cũng hoàn truyện rồi nhé (xl mọi người vì phải đợi hơi lâu:')) do cái chương cuối dài gần như gấp đôi lần so với mấy chương trước luôn ấy với cả tui bận học nên ngâm hơi lâu, mn thông cảm). Sau này nếu rảnh thì tui định sẽ edit vài bộ nữa, mn có bộ nào hay thì đề xuất cho tui với nhee.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui, mấy bạn đầu tiên vote với cmt đồ là tui đều nhớ hết á, mãi iuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro