7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đến gian nhà Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên đẩy cửa giống như không có ý tốt lắm, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa: "Giang Trừng?"

"Vào đi." Giọng nói của Giang Trừng không có gì không đúng, Ngụy Vô Tiện cùng Kim Lăng liếc mắt nhìn nhau liền đẩy cửa đi vào, "Lam Trạm đến rồi, hắn nói chờ một lúc Lam lão tiên sinh cũng sẽ. . . "

Kim Lăng theo bản năng che miệng lại, đem một tiếng thét kinh hãi khóa chặt lại, tình huống gì đây?

Lam Hi Thần quay đầu lại nhìn hai người bọn họ một chút, cũng lập tức nhìn về phía Giang Trừng, thấy vẻ mặt bất biến của Giang Trừng cũng tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra khom lưng đứng sửa sang lại giường, Lam gia nội vụ thu dọn vô cùng quy củ, chăn phải miết kĩ nhiều lần không chút nào có thể bị nhăn, nhất định phải chồng lên cẩn thận. Ngụy Vô Tiện không chỉ một lần phỉ nhổ Lam gia tổ truyền ép buộc, Giang Trừng trước kia không có tư cách bình luận, nhưng hiện tại hắn không thừa nhận không được, ép buộc đến đáng sợ.

Giang Trừng ngồi ở trước gương cột phát quan, qua tấm gương nhìn về phía sau thấy hai người tiến vào, hơi nhíu mày: "Tại sao không nói gì ?"

Kim Lăng lập tức lấy lại tinh thần hai bước cũng thành một bước nhảy đến bên người Giang Trừng, phảng phất coi Lam Hi Thần bên kia là bệnh độc. Ngụy Vô Tiện trong lòng kinh ngạc, trên mặt cũng không biểu hiện ra, còn hướng về phía Lam Hi Thần nở nụ cười, sau đó cùng Giang Trừng nói đến người muốn tới.

Lam Hi Thần dường như có chút không chịu nổi hai vị thỉnh thoảng hiếu kì còn mang theo ánh mắt bát quái tìm tòi nghiên cứu, kinh dị này, cùng với không khí hiện tại vô cùng lúng túng, "Ngụy công tử là nói, Vong Cơ đến rồi?"

"Đúng thế, ngay ở phòng lớn."
Lam Hi Thần liếc mắt nhìn Giang Trừng một cái, "Vậy ta đi tìm hắn trước." Nói xong cũng cất bước rời đi trước.

Ngụy Vô Tiện tầm mắt theo bóng lưng Lam Hi Thần chuyển động, chờ không thấy người mới trong nháy mắt lẻn đến bên cạnh Giang Trừng, cũng mặc kệ còn có trẻ nhỏ, "Tình huống này là sao a? Giang tông chủ?"

Giang Trừng đem cột phát quan bước cuối cùng cố định lại, nở nụ cười: "Ngươi không biết sao?"

"Ta không. . ." Ngụy Vô Tiện lời này đúng là vẫn không có cách nào ở trước mặt Giang Trừng nói ra khỏi miệng, nháy mắt mấy cái, "Được rồi, ta biết."

"Biết cái gì chứ! Cữu cữu, người sao lại cùng Trạch Vu Quân ngủ chung chăn gối, người. . ." Kim Lăng hoàn toàn không biết tình huống hiện tại, mơ mơ màng màng liền cảm thấy vấn đề này có chút lớn.

"Cái gì mà chung chăn gối !" Giang Trừng trợn mắt lên, nhìn Kim Lăng, đầu ngón tay theo bản năng dùng sức chống mặt bàn, "Tiểu hài tử không cần lo nhiều như vậy!"

Ngụy Vô Tiện cũng gật gù:"Việc này rất phức tạp a, thời điểm ngươi đến liền biết rồi." Xoay mặt liền hướng về phía Giang Trừng hô: "Không phải, vậy các ngươi làm sao ngủ một chỗ!"

Giang Trừng lườm một cái: "Rất nhiều nguyên nhân!"

"Vậy ngươi nói!"

"Ta không nói!"

"Cữu cữu!"

"Giang Trừng! Nói mau a!"

"Đem cái ánh mắt nhiều chuyện kia của ngươi thu hồi ngay cho ta!"

"Vong Cơ." Lam Hi Thần đi tới phòng lớn liền nhìn thấy Lam Vong Cơ đứng ở đó chờ.

"Huynh trưởng." Lam Vong Cơ quay đầu lại, theo bản năng nhìn sắc mặt Lam Hi Thần một chút, nghe thúc phụ nói những điều kia, hắn cũng không lo lắng thân thể Lam Hi Thần, nhưng. . .

Lam Vong Cơ khó có thể phát hiện trợn to mắt, nghi hoặc nhìn thần sắc Lam Hi Thần, giống như, không phải rất kém sao. . .Chờ chút, sao có cảm giác huynh trưởng có chỗ không đúng vậy?

Coi như khó phát hiện, Lam Hi Thần vẫn nhận ra được, hắn trầm lại, đi tới bên cạnh Lam Vong Cơ, "Ta nói rõ ràng cho ngươi."

. . .

"Người, thật sự cùng Giang Vãn Ngâm?" Lam Vong Cơ xoắn xuýt nhìn huynh trưởng của mình, hắn nghe được đã thế này, nếu là thúc phụ nghe được. . .

Lam Hi Thần cười cười, "Hắn cũng là quan sát tình huống một chút, rất bình thường."

Lam Vong Cơ trong đầu nghĩ biết bao nhiêu câu hỏi, nhưng không thể nói ra thành lời, chính là Lam Hi Thần trừng mắt nhìn, có chút né tránh: "Vong Cơ, Ngụy công tử hắn, buổi tối ngủ có yên tĩnh hay không?"

Lam Vong Cơ lần này thật sự há hốc mồm, "Cái gì?"

Lam Hi Thần phản ứng lại cách hỏi của mình rất kỳ quái, nhanh chóng vung vung tay: "Không phải, chính là tối hôm qua ta. . ."
Vẻ mặt khó mở miệng, lại mơ hồ mang theo ngượng ngùng cùng lúng túng, câu nói như thế này lại ở trước mặt đệ đệ mình hỏi sự tình của đệ muội, làm sao có thể không xấu hổ?

Xem huynh trưởng mình dáng vẻ như vây, Lam Vong Cơ lại kinh hãi, lại khó có thể tin cũng không nói ra được, chỉ có thể yên lặng mở miệng: "Hắn ban đêm rất thích lăn lộn, đến giờ cần chú ý mới được." Lam Hi Thần có được đáp án, nhẹ nhành gật gù liền mở mắt nhìn đi chỗ khác.

Hai huynh đệ yên lặng không nói gì, nhưng trong lòng đã trần đầy tiểu tâm tư.

"Lam lão tiên sinh xin mời vào." Một nha hoàn cung kính đưa người tới phòng lớn.

"Thúc phụ", "thúc phụ", anh em nhà họ Lam ngồi đối diện không nói gì ở bên trong lập tức đứng lên, quay về phía Lam Khải Nhân hành lễ.

Lam Khải Nhân theo nha hoàn, ngồi vào vị trí, bưng lên trà vừa được mang lên, mân mê một lát, nhìn xung quang một chút, "Giang tông chủ còn chưa tới?"

Lam Hi Thần tiến lên một bước, cúi đầu nói rằng: "Giang tông chủ đang vấn tóc, sẽ tới ngay."

Lam Khải Nhân nghe vậy, hoi nhướng mày, có chút ngờ vực nhìn Lam Hi Thần: " Làm sao ngươi biết?"

Lam Hi Thần khựng lại, dư quang liếc nhìn đệ đệ đứng yên tĩnh một bên một chút, Lam Vong Cơ hơi rũ mắt xuống, một bộ dạng ta cái gì cũng không biết.

Lam Khải Nhân hình như không lưu ý lắm, thả chén trà xuống liền hỏi: "Chuyện ngươi một mình đến Vân Mộng ta cũng có điều muốn hỏi, ngươi phát hiện ra gì chưa?"

Lam Hi Thần ngẩng mặt lên, hơi lắc đầu một cái: "Không có." Đột nhiên phát hiện đệ đệ ở một bên thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi, trong lòng hắn đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm. . .

Lam Khải Nhân nhìn khuông mặt Lam Hi Thần so với trước đúng là tốt hơn nhiều, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, nhìn chằn chằn trán Lam Hi Thần, ngữ khí trầm thấp: "Hi Thần, ngươi hôm qua làm cái gì?"

Đáy lòng Lam Hi Thần hơi ngưng lại, bình tĩnh nói: "Thúc phụ, ta không làm gì cả."

Lam Khải Nhân nháy mắt mấy cái, hình như cũng chỉ là thuận miệng nhấc lên, lại cúi đầu nhấp một miếng trà: "Chờ lát nữa muốn gặp Giang tông chủ, chính mình sao lại ăn mặc đều sửa soạn không tốt?"

Lam Hi Thần mờ mịt nhìn hắn, lời còn chưa nói ra, liền nghe người trước cửa hô một tiếng.

"Giang tông chủ."

Lam Khải Nhân quay đầu nhìn người tới, Lam Vong Cơ một bước vượt lên trước mặt Lam Hi Thần, che chắn cho hắn sau khi ném cho hắn vài chữ: "Huynh trưởng, mạt ngạch bị lệch."

Lam Hi Thần thế mới biết ánh mắt Lam Khải Nhân cùng Lam Vong Cơ từ đâu ra, cấp tốc hơi cúi đầu chỉnh sửa mạt ngạch, mới từ phía sau Lam Vong Cơ đứng ra.

Hạ nhân xung quanh bẩm lui, toàn bộ phòng lớn chỉ chừa lại sáu người, Giang Trừng trong lòng hiểu rõ, sợ là lần này Lam Khải Nhân đến chính là muốn nói cho hắn vấn đề của Lam Hi Thần.

Giang Trừng ngồi ở vị trí chủ nhà nhìn Lam Khải Nhân: "Không biết Lam lão tiên sinh lần này đến đây là có chuyện quan trọng gì?"

Lam Khải Nhân chần chờ chốc lát, ánh mắt chân thành: "Nếu Giang tông chủ hỏi, vậy ta liền nói thẳng với ngươi."

Lam Khải Nhân từ chuyện Lam Hi Thần trúng ám chiêu của tà túy đến hắn bị mất ngủ, lại tới chuyện hắn bây giờ chỉ có thể dựa vào Giang Trừng nghỉ ngơi, cuối cùng nói đến Giang Trừng chính là thuốc giải của Lam Hi Thần.

Ta là thuốc giải của Lam Hi Thần?

Giang Trừng nhìn thấy lão trước đây mãnh liệt phản đối Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện gàn bướng như vậy thành khẩn nói hắn là thuốc giải của Lam Hi Thần, không biết tại sao luôn cảm thấy kỳ quái, Giang Trừng cảm giác mình cũng có chút không bình thường. . .Lẽ nào Lam Khải Nhân không cảm thấy câu nói này rất đoạn tụ sao?

Giang Trừng ngồi ở phía trên, nhìn xuống mấy vẻ mặt liếc mắt một cái rõ mồm một, từ Lam Vong Cơ mặt không hề cảm xúc đến Lam Hi Thần lúng túng, lại tới Ngụy Vô Tiện một mặt ám muội, Giang Trừng nỗ lực áp chế trong lòng mình vi diệu, nhìn Lam Khải Nhân: "Lam lão tiên sinh đến tột cùng muốn nói cái gì?"

"Ta nghĩ trước tiên nên đem Hi Thần giao cho ngươi." Lam Khải Nhân, hắn chính là nói như vậy.

-----------

Giang Trừng: trong lòng gay gắt tức giận!

Lam Khải Nhân: Ta rất chân thành!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro