Ngươi là si niệm ta không dám tới gần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góc nhìn Giang Trừng--- ngươi là si niệm ta không dám tới gần.

4

Hôm nay ta đi xem mắt, Lam Hi Thần lại tới nữa.

Y  mang theo một mặt mỉm cười ôn hoà, thân mang xiêm y trắng như tuyết, giống như “trích tiên”, tuấn mỹ không giống người phàm.

Không thể phủ nhận, y là ta đời này gặp qua, dễ nhìn nhất nam nhân.

Ta đã từng bị cái vẻ bề ngoài đó của y làm cho mê mẩn tâm trí.

Năm ấy ta mới chín tuổi, phụ thân tâm huyết dâng trào mang ta đi Lam gia một lần, có ý muốn cho ta cùng Lam lão tiên sinh gặp mặt.

Ta liếc mắt liền thấy y đi theo bên cạnh Lam lão tiên sinh.

Ta sững sờ mà nhìn y đến ngây ngẩn. Ta trước đây vẫn ngây ngốc cho rằng, tên Kim Tử Hiên mà tỷ tỷ ta coi trọng kia là dễ nhìn nhất, không ngờ tới, người trước mặt này so với Kim Tử Hiên đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, khí chất so với Kim Tử Hiên cũng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Ta cảm thấy, thực sự là nên để tỷ tỷ ta quen biết y một chút, như vậy nàng sẽ không bị cái tên Kim Tử Hiên chim công loè loẹt kia mê đến đầu óc choáng váng.

“Hi Thần, đây là nhi tử Giang Tông chủ, gọi Giang Trừng. Một lát con giúp trông nom hắn, ta cùng Giang Tông chủ có chuyện quan trọng thương lượng.”

Thì ra y chính là Lam Hi Thần mà phụ thân thường thường nhắc đến.

Có người nói y tướng mạo nhất đẳng, thông tuệ hữu lễ, là đệ tử Lam lão tiên sinh đắc ý nhất.

Đợi phụ thân đi rồi, ta trên dưới đánh giá y một phen, phát hiện thật sự không tìm được điểm xấu nào. Nhưng ta nghĩ đến phụ thân chỉ khen y không khen ta, thì có chút đố kị.

“Ngươi chính là Lam Hi Thần?” Ta nỗ lực bày ra dáng vẻ xem nhẹ y, nói: “Cũng chẳng có gì, thật không hiểu tại sao phụ thân đều khen ngợi ngươi.”

Ta cho rằng y sẽ thẹn quá hoá giận, sau đó cùng ta ầm ĩ một hồi, kết quả y chỉ cười cười, một lời chọc thủng tâm tư ta: “A Trừng rất muốn được phụ thân khích lệ sao?”

Ta ngẩn ra, giống như là bị người nhìn ra bí mật, trên mặt lập tức nóng bừng, hận không thể tìm một khe nứt để chui vào.

Ta chống nạnh biện giải vài câu, nhưng biện giải xong thì lại càng thêm mất mặt, thẳng trong cơn tức giận chạy tới một bên sinh hờn dỗi.

Y rất nhanh liền đi tới, bắt đầu ôn thanh nhỏ nhẹ dỗ dành ta. Ta khi còn nhỏ là rất dính chiêu này, y dáng dấp ôn nhu cũng làm ta không tức giận được.

Ta với y chơi đùa nửa ngày, cảm thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ này thật sự là vô vị vô cùng, có điều y thổi tiêu thật sự là rất êm tai, ta ngồi bên ấm lô suýt chút nữa nghe đến ngủ mất, nghĩ rằng từ khúc này dùng để ru người ngủ cũng coi như không tồi.

Cũng không biết có phải do ngày đó tuyết quá lớn, phụ thân quyết định ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ ngủ lại một đêm. Lam Hi Thần nói với ta nhà bọn họ phòng khách không đủ, để ta ngủ cùng với y, còn nói chỗ y rất ấm áp, sẽ không lạnh đến ta.

Ta khi đó thật khờ, lại tin chuyện hoang đường của y, thật sự cùng y ngủ một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình bị ôm trong một lồng ngực ấm áp.

Không trách đêm qua gió tuyết lớn như vậy, ta lại có thể ngủ đến là thư thích.

Ta thấy hắn còn chưa tỉnh, liền nhắm mắt lại dự định ngủ thêm một hồi. Nhưng ta còn chưa ngủ, liền cảm thấy trên trán hạ xuống một nụ hôn.

Ta bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm thất kinh chất vấn y: “Ngươi làm sao lại hôn ta? Ngươi không biết là không thể tuỳ tiện hôn người khác sao!”

Ta thật sự không ngờ đến, y một người so với ta còn lớn hơn, đến cả chút thường thức ấy đều không có, tuỳ tuỳ tiện tiện liền hôn người khác, cùng với quân tử trong lời đồn không giống!

Y thấy ta tức giận, lập tức mềm giọng dỗ ta, còn nói muốn phụ trách ta.

Ta không hiểu y muốn phụ trách ta như thế nào, y liền thề son sắt giải thích với ta, nói y lớn lên sau đó sẽ đến tìm ta, bất luận ta làm cái gì đều sẽ làm bạn với ta.

Ta từ nhỏ đến lớn đều sợ một mình, nếu như có người làm bạn với ta, cùng chơi với ta, cho dù để ta một tháng không uống canh sườn củ sen cũng không sao.

Kết quả tự nhiên là ta không chịu được sự dụ dỗ của y, gật đầu đáp ứng y. Y có vẻ thực cao hứng, còn tìm đến một trang giấy viết một phần khế ước.

Y nói, có vật này, y sẽ không thể đổi ý, nói ta cứ yên tâm.

Ta nửa tin nửa ngờ mà đem tờ giấy cất đi, y lại lấy ra một tờ giấy khác, muốn ta cũng viết cho y một phần.

Ta thực sự là không muốn viết, bởi vì có vài chữ ta còn chưa biết, ta sợ y cười ta.

Nhưng y cứ muốn ta viết, ta không thể làm gì khác hơn là đem phần cất trong ngực lấy ra, dưới hướng dẫn của y, chiếu theo chép cho y một phần.

Ta lúc đó nghĩ thầm, thực là làm điều thừa, chuyện tốt như vậy, ta làm sao có khả năng đổi ý chứ? Tự nhiên có thêm một bạn chơi tốt như vậy, ta cao hứng còn không kịp đây.

Nhưng nhiều năm sau đó, đến khi ta rõ ràng tờ giấy kia là gì, đặc biệt muốn quay trở lại cho bản thân một quyền.

Dẫn đến thời niên thiếu đến nhà y cầu học, tình huống liền đặc biệt lúng túng.

May là ta khi còn bé không đem chuyện này nói cho Nguỵ Vô Tiện, nếu không chuyện ta cùng Lam Hi Thần tự định chung thân phỏng chừng sẽ truyền ra khắp đại giang nam bắc, ta cũng sẽ không thể như người không quen biết làm bộ không quen Lam Hi Thần.

Khiến ta thở phào nhẹ nhõm chính là, Lam Hi Thần không có theo ta nhắc chuyện năm đó. Khi ta đối y như người xa lạ, y chỉ là ngẩn ra, rất nhanh liền khôi phục như thường, làm như chúng ta thật sự là lần đầu tiên gặp mặt.

Nhưng ta luôn có thể ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ngẫu nhiên gặp được y, đặc biệt là khi Nguỵ Vô Tiện đi rồi. Y ban ngày tựa hồ thực nhàn nhã, thỉnh thoảng sẽ ngồi trong đình dưới gốc ngọc lan viết chữ thổi tiêu.

Ngọc lan phối mỹ nhân, thật sự là phong cảnh đẹp.

Nhưng y không gọi ta lại ta sẽ càng vui vẻ.

Gọi lại thì gọi lại, cứ nhằm ngày đó tiểu tử Nhiếp Hoài Tang không ở, ta không thể làm gì khác hơn là mang một trái tim thấp thỏm bất an  phiền phiền nhiễu nhiễu mà qua ngồi xuống.

Ta không thích cùng y ngồi một chỗ, bởi ta rất lo y một khi tâm huyết dâng trào liền mang sự kiện khi còn bé đến uy hiếp ta.

Nhưng không nghĩ tới, y không những không làm khó ta, trái lại chỉ vào một bàn trái cây trên bàn đá nói với ta: “Đây là ta từ dưới núi mang về, có muốn nếm thử một chút không?”

Ta nhìn trái cây tươi mới trên bàn, không nhịn được muốn chảy nước miếng.

Ta tự nhận không phải một người tham ăn, nhưng cơm Lam gia thật sự là quá khó ăn, như ta một ngày ba bữa ăn ba bát cơm tẻ, uống dược thang nhà y quả thật là chịu tội. Ta buổi sáng vẫn chưa ăn no, bụng bây giờ cũng là trống trơn, rất khó chịu.

Nếu y hào phóng như vậy, ta cũng không giả vờ rụt rè, trực tiếp cầm một quả lên cắn.

Ừm, chua chua ngọt ngọt, hương vị không tồi.

Sự thật chứng minh, ăn đồ ngon sẽ khiến người ta ăn miếng thứ nhất liền muốn ăn miếng thứ hai, ta thấy y cũng không có tâm tư muốn ăn, liền không chút khách khí mà bắt đầu ăn.

Ngược lại cũng không mất tiền, không ăn cũng phí. Dù sao cũng tốt hơn đói bụng.

Y hỏi ta nhiều vấn đề, chỉ không nhắc tới sự kiện khi còn bé kia. Ta đoán y có lẽ đã quên, dù sao cũng là chuyện từ mấy năm trước, hơn nữa khi đó chúng ta đều chưa hiểu quá nhiều chuyện.

Ta thầm nghĩ, như vậy rất tốt, ta cũng sẽ không cần sợ hai bên lúng túng.

Chỉ là từ ngày đó trở đi, ta mỗi lần nhìn thấy y đều sẽ có chút thất lạc không tên.

Sau lần đó cầu học về nhà, ta cũng không còn gặp lại y, mãi đến tận Xạ Nhật chi chinh, các nhà đi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng thương thảo đại kế phạt Ôn, ta cuối cùng cũng coi như lại một lần nhìn thấy y.

Vào lúc ấy, ta cư nhiên trở thành Giang Tông chủ, mà y, cũng đã trở thành Lam Tông chủ.

Chúng ta bị ép, trong một đêm lớn lên, gánh lên gánh nặng gia tộc.

Khi ta gặp được y, trên người y còn mang theo thương tổn, ta từ trong đôi mắt tràn ngập lo lắng của y, nhìn thấy chính mình đầy người lệ khí. Ta khi đó mang theo một nhóm người ở trong sơn động, mấy ngày đêm không thể ngủ, y phục trên người từ lâu rách tả tơi, cả người đều là máu khô, không biết có bao nhiêu chật vật.

Ta như vậy, thật xấu. Y một người sạch sẽ ôn hoà như vậy, nhất định sẽ chán ghét một kẻ giống người điên như ta.

Nhưng y  sau khi chào hỏi lại  tiến lên một bước ôm lấy ta.

Ta cả người đều cứng lại rồi, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Không ngờ đến trong hoàn cảnh thế này, còn có người sẽ cho ta một vòng tay ôm lấy.

Ta khi đó một lòng dốc tâm tư muốn tìm Nguỵ Vô Tiện mất tích cùng giết Ôn cẩu, cả người đều gồng lên không được thả lỏng, y đột nhiên cho ta một phần ấm áp, suýt chút nữa khiến ta rơi nước mắt .

Ta thật muốn ở trên vai y khóc lớn một hồi.

Nhưng ta chỉ là đẩy y ra, nói câu “Trạch Vu Quân xin tự trọng.” Liền không nhìn y nữa.

Ta rất rõ ràng, con người một khi sinh tâm ỷ lại, liền sẽ chỉ nghĩ dựa vào người khác, khiến cho ý chí từ từ hao mòn.

Vì thế đối với thân cận của y, ta thật sự không thể chịu đựng được.

Có lẽ là ta tránh y quá mức, sau đó khi y gặp lại ta, cũng sẽ không lại tới tự tìm vô vị, chỉ chào hỏi liền rời đi.

Sau đó, xảy ra quá nhiều chuyện, bên cạnh ta chỉ còn lại một Kim Lăng còn nhỏ.

Mấy năm kia, trọng trách trên người ta càng ngày càng nặng, ta cũng trước sau không tin Nguỵ Vô Tiện cứ như vậy dễ dàng chết đi, bắt đầu chung quanh tìm hắn.

Lam Hi Thần cũng từng tới tìm ta, chỉ có điều mỗi lần đều bị ta cự tuyệt không gặp.

Ta biết y mang tâm tư thế nào, vốn là ta có thể thử tiếp thu y, nhưng chỉ nghĩ đến thân phận của ta và y, cùng  khó khăn sẽ phải đối mặt, thì lại do dự không tiến lên.

Trên vai ta, là toàn bộ Vân Mộng Giang thị. Mà trên vai y, là toàn bộ Cô Tô Lam thị.

Chúng ta đều không phải người có thể tuỳ ý.

5

Thời kỳ sau đó, ta dần dần học được đem tâm tình của mình giấu đi, cũng dần dần quen thuộc khước từ y đến gần.

Ta biết tính khí mình kém cỏi, cũng biết không ít người chán ghét ta, đến cả Kim Lăng cũng thường thường nói chán ghét ta.

Ta có lúc sẽ nghĩ, nếu như ta làm người khác chán ghét như vậy, y tại sao còn chưa chịu buông tay?

Ta khi đó không hiểu, hiện tại cũng không hiểu.

Ta nhìn y vén lên bức rèm, hướng ta lộ ra mỉm cười: “Giang Tông chủ, đã lâu không gặp.”

Đây đã là lần thứ năm y đến quấy rầy ta xem mắt.

Mấy lần trước, mỗi khi y vừa đến, cô nương người ta sẽ bị y mê hoặc đến thần hồn điên đảo, lập tức không thèm để ý đến ta, thực khiến người tức giận.

Vì lẽ đó tự nhiên, lần này ta đối với y cũng sẽ không có sắc mặt tốt.

Cũng không ngờ đến chính là, y vậy mà lại vào lúc ta tìm cớ đem y đuổi ra ngoài, nhắc đến phần hôn ước hoang đường nhiều năm trước: “Vân Mộng Giang thị Giang Trừng nguyện cùng Cô Tô Lam thị Lam Hoán ký kết lương duyên…”

Ta thân thể cứng lại một hồi, ký ức ngày còn nhỏ tất thảy quay về.

“Giang Tông chủ, ngươi có phải là đã quên, ngươi và ta còn có một chỉ hôn ước.”

Ta đương nhiên chưa quên. Cho dù ta đã nhớ không rõ chín tuổi xảy ra những chuyện gì, nhưng liên quan đến tờ giấy kia, ta nhớ đến rõ rõ ràng ràng.

Bởi vì ta cũng từng đem nó cất giấu rất lâu, cũng len lén chờ đợi rất lâu  Nó là đồ vật ta coi như trân bảo, ta làm sao có khả năng sẽ quên.

Ta làm bộ mặt lạnh tâm lạnh, hai ba câu đem trách nhiệm quăng sạch sành sanh. Y là người trước giờ không quen cùng người tranh luận, cũng không biết làm sao cưỡng cầu, cuối cùng tự nhiên là bị ta đuổi đi.

Ta vẫn cảm thấy, y cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức thiện lương, cũng quá mức nhẹ dạ.

Trước đây Nguỵ Vô Tiện luôn nói ta ngốc, nói ta quá dễ dàng bị lừa gạt, người khác nói cái gì ta đều sẽ tin. Ta ngược lại cảm thấy, Lam Hi Thần mới thật sự là ngốc, y đều mang chân tâm đi đối xử người bên cạnh, cho dù có người lặp đi lặp lại nhiều lần mà phản bội y lừa dối y, y vẫn sẽ đem người đó nghĩ về phương diện tốt.

Ta có lúc cảm thấy, ta cùng y không hề giống nhau, nếu như trong mắt ta thế giới là đơn điệu hai màu trắng xám, vậy thế giới trong mắt y nhất định là hào quang rực rỡ.

Ta có khi lại cảm thấy, ta cùng y rất giống, đều từng trải qua lang bạt kỳ hồ, đều từng trải qua như thật như giả mà phản bội, đều từng ở trong quãng thời gian vốn nên là không buồn không lo gánh lên gánh nặng, cũng đều ở trong bóng tối mò mẫm lại chưa từng từ bỏ theo đuổi hi vọng.

Có lẽ ta cùng y thật sự là có duyên đi, trong một lần săn đêm, ta lại đụng phải y.

Y hướng về ta như thường lộ ra ý cười bắt chuyện với ta, một đường bảo hộ phía sau ta, cùng ta hợp lực giết một con Lân Ngột làm hại tứ phương.

Nhưng mà, ngay vào lúc chúng ta dự định thu công trở về, con Lân Ngột kia giống như là hồi quang phản chiếu, đem đuôi quét về phía Lam Hi Thần cách nó rất gần.

Ta trong nháy mắt trợn to hai mắt, liền thấy sau một khắc, y thẳng tắp lao về phía ta.

Ta lấy tốc độ nhanh nhất dùng Tử Điện quấn lấy y ném về phía sau, lại vận lực né tránh Lân Ngột công kích, nhảy lên một tảng đá lớn, đem gần như toàn bộ linh lực truyền vào trong Tử Điện, mạnh mẽ quất Lân Ngột mấy roi.

Rất nhanh, cái đuôi kia triệt để không còn động tĩnh. Nếu không phải Lam Hi Thần còn ở bên cạnh chờ ta, ta sẽ không dừng tay như vậy, ta thật muốn đem đồ đáng chết kia đánh nát!

Ta thu lại Tử Điện, vội vàng chạy vội đến bên người Lam Hi Thần, đem y phục của y xé ra kiểm tra vết thương, lại thay y che lại kinh mạch, nhưng y vẫn là không chống đỡ được hôn mê bất tỉnh.

Ta hoảng loạn cuống quýt mà ôm lấy y, dùng không còn sót lại bao nhiêu linh lực mà ngự Tam Độc, một khắc không ngừng chạy tới Cô Tô.

Ta khắp người máu tanh ôm y hôn mê bất tỉnh tiến vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, những môn sinh kia đều sợ đến không dám nói lời nào, tất cả đều một bộ sợ hãi đan xen.

Ta hướng về phía người dẫn đường hô: “Gọi y sư! Gọi y sư giỏi nhất của các ngươi đến!”

Ta ôm y một đường vọt vào hàn thất, đem y đặt lên giường, một khắc không ngừng nói với y: “Lam Hi Thần, ngươi mở mắt ra nhìn ta, ta là Giang Trừng, ngươi tỉnh lại đi, đừng ngủ! Ngươi không phải nói thích nhìn ta cười sao? Ta hiện tại liền cười cho ngươi xem, chỉ cần ngươi mở mắt ra…”

Ta gần như không khống chế được cả người run rẩy.

Loại cảm giác này thật sự đáng sợ, ta sợ y giống như cha nương ta, như tỷ tỷ, như Nguỵ Vô Tiện năm đó bỏ lại ta, ta sợ y cũng mãi không tỉnh lại, ta sợ mất đi y…

Có lẽ chỉ trong khoảnh khắc như thế này, sự kiêu ngạo của ta cùng lạnh lẽo kiên cường mới bị khiếp đảm thay thế.

Ta không muốn, lại mất đi bất cứ ai.
Lam Khải Nhân cùng y sư rất nhanh đã tới, ta cùng một môn sinh khác trong hàn thất bị đưa ra ngoài.

Ta mất sức mà tựa bên cạnh hàn thất, khí lực cả người như bị rút khô, dần có chút không chống đỡ được.

Ta thẳng thắn ngồi xuống, chật vật tựa vào góc tường, dùng tay áo xoa xoa mặt.

Lam Vong Cơ cùng sống lại Nguỵ Vô Tiện cũng tới.

Bọn họ hỏi ta xảy ra chuyện gì, ta nói, Lam Hi Thần bị thương rất nặng, không biết có thể tỉnh lại hay không.

Ta thấy Lam Vong Cơ lập tức nắm chặt nắm đấm, không biết là lo lắng hay là muốn đem ta đánh một trận.

Im lặng một hồi, ta nghe được hắn nói: “Huynh trưởng giao cho chúng ta, Giang Tông chủ mời trở về đi.”

Ta cười lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.

Lam Vong Cơ giống như có hơi tức giận: “Giang Vãn Ngâm, ngươi vì sao không đi?”

Ta hiện tại vô cùng buồn bực, không khỏi trào phúng nói: “Ngươi lại không phải Tông chủ Cô Tô Lam thị, ngươi có quyền gì ra lệnh cho ta? Ngươi cũng đừng quên, ngươi khi đó cũng từng xông vào trọng địa Liên Hoa Ổ, ta bây giờ chỉ là ngồi bên ngoài hàn thất, ngươi dựa vào cái gì đuổi ta đi?!”

Lam Vong Cơ cả mặt đều trắng bạch, Nguỵ Vô Tiện một bên khuyên can, để chúng ta ít nói vài câu.

Ta hiện tại không có tâm tư ồn ào với bọn hắn, cũng không khí lực ồn ào với bọn hắn.

Bỗng nhiên Lam Vong Cơ lại nói: “Vậy ngươi cũng biết, huynh trưởng là vì ngươi mới đi!”

Trong lòng ta trầm xuống, bỗng nhiên đứng lên, giận dữ hét: “Con mẹ nó ngươi câm miệng!”

Nguỵ Vô Tiện ngăn trước người Lam Vong Cơ, nói: “Giang Trừng!”

Ta khẽ cười một tiếng, chợt thấy một trận đầu váng mắt hoa, trong dạ dày cũng bốc lên khó chịu, ta đưa tay che trên mặt, lại một lần nữa ngồi ở bên tường, không tiếp tục nhìn bọn họ.

Ta biết Lam Vong Cơ oán ta, oán thì oán đi, trên đời này người oán ta còn nhiều lắm, người mắng ta cũng còn nhiều lắm. Ta đều không để ý.

Ta chỉ quan tâm người mà ta chứa trong lòng.

Những người khác đều không liên quan, cũng không đáng kể.

Ta hỗn loạn mà ngồi bên ngoài hồi lâu, mí mắt gần như không nhấc lên nổi, cũng có người đưa thuốc cho ta, đều bị ta đuổi đi.

Ta cũng không biết mình ngồi ở đó bao lâu, chờ đến khi ta ngất đi tỉnh lại, đã là ngày thứ ba, vết thương trên người cũng đã được người đơn giản xử lý qua.

Ta vội vã chạy đến bên ngoài hàn thất, lúc này hàn thất mở cửa, nhưng ta nhìn thấy, y ngày thường vô cùng đoan trang ôn nhã lại y phục xốc xếch bị người giữ lại, trong miệng còn không ngừng hô “Cứu mạng”.

Ta không lo được lễ nghi, quát to một tiếng: “Dừng tay!”

Hai môn sinh Lam thị lập tức dừng động tác, một mặt ngây ngẩn mà nhìn ta.

Lam Hi Thần bỗng nhiên ngừng giãy dụa, nhìn ta một cái, sau đó nhân lúc người hai bên không chú ý, thoát khỏi bọn họ hướng về ta chạy tới.

Y ôm ta thật chặt, đem đầu vùi ở hõm cổ ta, khẩn cầu: “Cứu ta, ta sợ bọn họ, ta muốn rời khỏi nơi này, ngươi có thể dẫn ta đi được không?”

Ta cả người đều cứng lại rồi, ta cố ý hung y: “Lam Hi Thần, ngươi làm gì vậy? Có biết lão tử là ai không? Có tin ta lấy Tử Điện quất ngươi hay không?!”

Y giống như không nghe thấy ta nói, vẫn lầm bầm cầu cứu.

Ta lại nói: “Lam Hi Thần, ngươi lại gạt ta, ta liền không để ý đến ngươi. Ngươi mau đứng lên, ngươi cười với ta một cái, chỉ cần ngươi chịu giống như trước cười với ta một cái, ta liền mang ngươi về nhà!”

Y vẫn là không nghe được lời ta nói, động tác cũng ngữ khí như biến thành người khác, y dùng một loại ánh mắt sợ hãi nhìn ta, nói với ta: “Ta muốn rời khỏi nơi này, ta sợ lắm…”

Ta cố nén nước mắt mãnh liệt muốn rơi xuống, đưa tay vỗ về lưng y, nói: “Được, ta mang ngươi đi.”

Ta thuyết phục Lam Khải Nhân, đem y về Liên Hoa Ổ.

Y sư nói, y có thể rất nhanh sẽ trở về, cũng có thể vĩnh viễn không trở về được.

Ta không tin y không quay về được, y là một người kiên định lạc quan như thế, sao lại không quay về được chứ.

“Lam Hi Thần, ngươi xem, ta đã mang ngươi trở về, ngươi cũng đừng gạt ta. Lần này kể cả ngươi ở lại chỗ này không đi, ta cũng sẽ không đuổi ngươi.”

“Lam Hi Thần, ngươi có phải là hối hận quen biết ta? Nếu như không phải tại ta, ngươi có lẽ sẽ không đi lần săn đêm kia, cũng sẽ không gặp chuyện.”

“Lam Hi Thần, ngươi có ngốc hay không, ta bảo ngươi đi ngươi liền đi sao? Ngươi sao lại nghe lời như thế?”

“Lam Hi Thần, đây là Từ Đường nhà ta, chờ ngươi tỉnh rồi, ta liền mang ngươi đến bái, ngươi đến lúc đó cũng không thể đổi ý…”

Y mỗi ngày phải uống hai lần dược, thang thuốc kia cực kỳ đắng, y mỗi lần đều nhăn mũi không muốn uống, ta phải nghĩ đủ biện pháp đến dỗ dành y uống vào.

Y trong ngày thường hay ngủ, hơn nữa thích dính ta, thường vào khi ta phê duyệt tông vụ thì tựa trên vai ta vừa ngủ sẽ ngủ rất lâu.

Y ban đêm rất đau đầu, ta thay y nhu ấn một hồi có thể đỡ đi một chút. Nhưng ta dù là ngủ nông cũng không thể lần nào cũng phát hiện, có lúc y không đành lòng đánh thức ta, sẽ cắn chặt chăn đau đến hấp từng ngụm khí, sau khi bị ta phát hiện tự nhiên sẽ không thiếu một trận trách mắng.

Y có lúc nghe hiểu ta nói chuyện, có lúc lại nghe không hiểu. Thời điểm có người Lam gia đến thăm y, y đều sẽ tránh đi rất xa, trong miệng nhắc tới “Thỏ”. Ta cho rằng y sợ thỏ, liền hạ lệnh bên trong Liên Hoa Ổ không cho phép xuất hiện thỏ.

Mỗi khi ta nhìn thấy y ánh mắt trống rỗng mà nhìn vào một điểm hư không nào đó, ta cũng đều không nhịn được muốn đi ôm y một cái, để y ở trên vai ta dựa vào một chút.

Hạ qua đông đến, thu đi xuân về, ta hầu như đã quen cuộc sống như thế.

Hạt sen trong hồ chín rồi chín, lá khô trên đất quét lại quét, ngay cả Kim Lăng tháng trước đến thăm ta đều đã cao vượt qua ta.

Tháng ngày trôi qua nhanh chóng, mà ta cũng không hề hay biết.

Ngày hôm đó ta mở cửa, phát hiện tuyết đã rơi thật nhiều.

Hoa tuyết bay đầy trời, y hệt mùa đông năm đó ta cùng y lần đầu gặp gỡ.
Ta quay đầu lại nhìn một chút, y vẫn đang ngủ say sưa.

Ta mặc vào một cái áo choàng dày, dặn người ở bên ngoài trông coi, chính mình đi đến thư phòng.

Tuy rằng ta từng căn dặn y, lúc ta không có mặt y không thể một mình một người ra ngoài, nhưng ta sợ y sẽ quên, ta tính toán y sắp tỉnh lại, liền định quay lại gọi y, để y cùng ở bên cạnh ta.

Ai biết ta vừa mở cửa, y bất ngờ đứng trong sân chờ ta.

Trên người trên tóc y đều có tuyết rơi, hơn nữa một bộ bạch y áo choàng, lúc này đứng lặng trong mênh mông tuyết trắng, lại giống như một mỹ nhân từ băng tuyết.

Ta đi đến thay y quấn chặt thêm áo choàng, hỏi y: “Không phải nói ngươi ở lại trong phòng sao? Một mình một người chạy ra ngoài làm gì?”

Sau một khắc, một nụ hôn khẽ rơi trên lông mi ta. Ta thấy y lại mày mắt mang cười nói: “Tự nhiên là đi tìm phu quân chưa xuất giá của ta.”

Thế giới giống như trong nháy mắt yên tĩnh lại, ta thậm chí còn nghe thấy âm thanh hoa tuyết bay xuống.

Đôi con ngươi thâm thuý,  ngữ khí ôn nhu, cùng với… Câu phu quân chưa xuất giá.

“Lam Hi Thần, ngươi… Trở về?” Tim ta đập liên hồi, ta sợ y sau một khắc lại đem hi vọng của ta đoạt đi.

“Ừm, ta đã trở về.” Y thật chặt ôm lấy ta, dùng sức lực trước nay chưa từng có mà ôm lấy.

Ta trừng mắt nhìn, đem nước mắt nín về, tận lực trấn tĩnh mà hỏi y: “Còn đi sao?”

“Không đi nữa.” Y giống như vô số lần trước, đem đầu vùi bên hõm cổ ta, ôn nhu nói: “Cũng mãi mãi không đi nữa.”

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hitrừng