Hạ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit xong thấy tác giả viết ác quá nhưng nghĩ đến so vi việc nguyên tác A Dao còn phải bị nhốt trong quan tài vi người mình s nhất, bị hành hạ trăm năm đến mc không được siêu sinh thì chuyện này còn nhẹ chán, cuối cùng mình thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ ch làm gì được gi 🥲

‼️ Lưu ý: Chương này đối vi Vong Tiện (đặc biệt là Lam Vong Cơ) RẤT RẤT RẤT RẤT RẤT KHÔNG HU HẢO. Fans Vong Tiện vui lòng click back tránh bị tổn thương tâm lý!!!











---------



Ngụy Vô Tiện vuốt ve xương sườn bị Lam Hi Thần dùng lư hương đập đến đau nhức, nhe răng trợn mắt mà hít hà, không biết vì sao Lam Hi Thần lại nổi giận. Tâm niệm vừa chuyển, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Lam Hi Thần mơ thấy Quan Âm miếu?

Nhớ đến thảm trạng của Kim Quang Dao trong miếu Quan Âm ngày đó, sát ý của hắn cùng Lam Vong Cơ đối với Kim Quang Dao, lại có Nhiếp Hoài Tang ám toán, Ngụy Vô Tiện trong lòng chỉ có hai chữ: Tiêu rồi. Lam Vong Cơ nằm liệt trên người Ngụy Vô Tiện một hồi lâu mới lấy lại sức, run run khoát khoát ngồi dậy, thấy Ngụy Vô Tiện trừng to đôi mắt như mắt cá chết, vẻ mặt mang theo bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, nhẹ giọng hỏi: "Ngụy Anh, ngươi không sao chứ?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, chúng ta xong đời rồi, ca ca của ngươi nhất định đã mơ thấy Quan Âm miếu, lần này chắc chắn hắn sẽ hận chết chúng ta."

Lam Vong Cơ đáp: "Kim Quang Dao trừng phạt đúng tội, cho dù huynh trưởng thật sự mơ thấy Quan Âm miếu, cũng không trách chúng ta được. Ta nghe thúc phụ nói huynh trưởng từ sau khi Kim Quang Dao chết đi tinh thần trở nên không tốt lắm, thường xuyên chỉ vì một chút việc nhỏ mà tức giận. Có lẽ đêm nay tâm tình hắn không tốt mới giận chó đánh mèo, không phải cố ý nhắm vào chúng ta."

Ngụy Vô Tiện trong lòng ha hả cười, chẳng biết Lam Vong Cơ là không biết thật, hay là giả vờ không biết. Lam Hi Thần chán ghét hai người bọn họ rõ ràng như vậy, Lam Vong Cơ còn tưởng rằng có thể cùng Lam Hi Thần tiếp tục diễn trò "huynh hữu đệ cung".

Có lẽ, Lam Vong Cơ chỉ là nghĩ không thông suốt, cũng không dám thông suốt đi. Ngụy Vô Tiện thương hại nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ vẫn bày ra vẻ mặt than như cũ không có biểu tình gì, nói: "Ngụy Anh, nhanh chóng mặc quần áo, đừng để huynh trưởng chờ lâu." Ngụy Vô Tiện trong lòng minh bạch việc hôm nay e rằng không thể dễ dàng bỏ qua, cũng không dám chậm trễ, thực mau đã mặc xong quần áo cùng Lam Vong Cơ đi tới trong viện.

Trong viện, Lam Hi Thần lạnh lùng đứng trang nghiêm giống như tượng băng điêu khắc ở đêm đầu tiên của mùa đông lạnh giá. Lam Vong Cơ nhìn huynh trưởng như trích tiên, tự giác xấu hổ, hắn lấy lại bình tĩnh tiến lên hành lễ: "Huynh trưởng, không biết huynh trưởng nửa đêm đến đây là vì chuyện gì?"

Lam Hi Thần không để ý tới hắn, Lam Vong Cơ chỉ có thể tiếp tục nói: "Nếu huynh trưởng bởi vì lư hương mà mơ thấy chuyện ở miếu Quan Âm thì cũng không nên giận chó đánh mèo ta cùng Ngụy Anh."

Lam Hi Thần nghe được "miếu Quan Âm" ba chữ, trong lòng một trận quặn đau, đang muốn nổi giận mắng Lam Vong Cơ liền nghe Ngụy Vô Tiện lên tiếng: "Đúng vậy, Lam đại ca, lúc trước ở miếu Quan Âm là chính ngươi tin vào lời nói của Nhiếp Hoài Tang, mới cho Kim Quang Dao một kiếm ngay ngực, không liên quan đến ta cùng Lam Trạm!"

Lam Hi Thần giận đến mức bật cười: "Ai là đại ca ngươi? Đừng tự tiện nhận quan hệ lung tung. Tại sao các ngươi biết ta mơ thấy Quan Âm miếu? A, thì ra các ngươi muốn cho ta mơ thấy Quan Âm miếu, muốn cho ta ở trong miếu giết A Dao một lần nữa, lại tạo ra A Dao giả lừa gạt ta, muốn ta quên hắn đi cưới vợ sinh con? Mệt thay các ngươi còn bày vẽ lý do A Dao là cái gì thần tiên hạ phàm độ kiếp, hiện giờ hồn phách đã hồi thiên giới linh tinh, các ngươi khi dễ ta là kẻ ngốc sao, còn chuyên môn hát tuồng cho ta nghe?"

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ không rõ nguyên do, hai mắt nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện thắc mắc: "Lam tông chủ ngươi đang nói cái gì? Ta cùng Lam Trạm không có lừa ngươi! Cái lư hương kia đích thực sẽ giúp cho người ta mơ thấy người mình thích, ta cũng không có hạ pháp thuật gì lên trên nó. Lam Trạm, ngươi nói có phải hay không? Lư hương đó cũng là đồ vật của Lam gia các ngươi, không phải ta mang đến!"

Lam Vong Cơ gật đầu tán đồng: "Huynh trưởng, cái lư hương kia đúng là từ trong Lam gia 'cổ thất' tìm được, ta cùng Ngụy Anh cũng đã thử qua công dụng của nó, không có hư hỏng gì. Chúng ta đưa lư hương cho huynh trưởng dùng cũng bởi vì thấy huynh trưởng tưởng niệm cố nhân, muốn cho huynh trưởng an ủi một chút, ta cùng Ngụy Anh tuyệt đối không có ý muốn hại huynh trưởng!"

"Tuyệt đối không có ý hại ta? Ngươi không biết quan hệ của ta cùng A Dao là gì sao? Ngươi hại hắn, chính là hại ta." Lam Hi Thần khinh miệt nói.

Lam Vong Cơ không còn lời gì để nói, Kim Quang Dao đối với Lam Hi Thần có ý nghĩa gì hắn đương nhiên biết đến, nhưng thời điểm hắn nhìn thấy Lam Hi Thần vì cái chết của Kim Quang Dao mà tan nát cõi lòng, nội tâm hắn có một loại thống khoái nói không nên lời. Bởi vì hắn rốt cuộc làm cho Tông chủ huynh trưởng cao cao tại thượng, hoàn mỹ không tì vết cho tới nay hắn chỉ có thể ngước nhìn ngã xuống thần đàn. Chỉ tiếc, huynh trưởng hắn sẽ nhanh chóng thanh tỉnh lại, thậm chí sẽ càng uy nghiêm hơn trước, mà hắn, vẫn như cũ chỉ có thể ở huynh trưởng thuộc hạ kiếm ăn.

Lúc này, Lam thị trưởng lão cùng Lam Khải Nhân sôi nổi đi tới. Lam Khải Nhân thấy Lam Hi Thần ăn mặc trọn bộ trang phục chính thống của tông chủ, lại vào nửa đêm triệu bọn họ đến Tĩnh thất, trong lòng âm thầm kêu khổ: Lam Hi Thần đây là muốn x trí Lam Vong Cơ! Các trưởng lão trong lòng cũng có chút suy nghĩ, nhưng trên mặt cũng không tùy tiện lộ ra, hướng Lam Hi Thần hành lễ xong liền đứng ở một bên.

Lam Khải Nhân nhìn mặt như sương lạnh đại cháu trai, căng da đầu nói: "Hi Thần, hơn nửa đêm con gọi bọn ta tới là vì chuyện gì?"

Lam Hi Thần nhẹ giọng đáp: "Thúc phụ, các vị trưởng lão, Lam Trạm kết giao gian nịnh, mưu hại tông chủ, tội ác tày trời. Ta đã quyết định đem hắn trục xuất Cô Tô Lam thị."

Lam Khải Nhân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thốt lên: "Việc này sao có thể được, Vong Cơ chính là đệ đệ ruột của con!"

Lam Hi Thần nói: "Thúc phụ, Lam Trạm là đệ đệ ruột của ta, cũng là Lam thị tộc nhân, mà ta, là Lam thị tông chủ." Nghe được Lam Hi Thần nói ra "Ta là Lam thị tông chủ" mấy chữ này, Lam Khải Nhân trong lòng đại chấn, các trưởng lão cũng ý vị thâm trường mà nhìn về phía Lam Khải Nhân, trong đó Cửu trưởng lão còn châm chọc cười cười. Lam Khải Nhân bất chấp ánh mắt chê cười của các vị trưởng lão, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện ánh mắt bay loạn, Lam Vong Cơ ánh mắt dại ra, giống như tượng đất.

Lam Khải Nhân biết "Kết giao gian nịnh" tội danh này Lam Vong Cơ trốn không thoát, nhưng "Mưu hại tông chủ" còn có thể biện hộ vài điều. Vì thế nói: "Chuyện Vong Cơ mưu hại tông chủ, không biết xảy ra thế nào?"

Lam Hi Thần tiếp lời: "Lam Trạm cùng Ngụy Anh, ở lư hương thi triển pháp thuật, lại đem lư hương kia đưa cho ta. Bọn họ lợi dụng pháp thuật dẫn ta đi vào giấc mộng, ở trong mộng tạo ra cái A Dao giả lừa gạt ta."

Lam Khải Nhân hỏi: "Bọn họ lừa con cái gì?"

"Bọn họ sai A Dao giả gạt ta, nói ta phải buông bỏ quá khứ, phải quên hắn, đi cưới vợ sinh con."

Lam Khải Nhân trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cưới vợ sinh con là chính sự, con thân là Lam thị tông chủ đương nhiên phải nối dõi tông đường. Vong Cơ hành sự tuy rằng không ổn, nhưng cũng là vì muốn tốt cho con, việc này làm sao có thể xem như mưu hại con?"

Lam Hi Thần nói: "Lam Trạm sớm đã biết được ta đã cùng A Dao kết làm đạo lữ, còn ở dưới tình huống ta không hiểu rõ dùng pháp thuật ly gián hai ta, này không phải mưu hại ta thì là cái gì?"

"Kim Quang Dao đã chết, liền tính là con làm thế nào cũng phải đem hắn kết thành đạo lữ, nhưng mà con thật sự phải vì hắn cô độc sống hết quãng đời còn lại sao? Nếu con không cưới vợ sinh con, chẳng lẽ muốn cho dòng chính chúng ta đoạn tuyệt hương khói!"

Lam Hi Thần cười như không cười liếc nhìn Lam Khải Nhân: "Thúc phụ, tuổi ngài cũng không tính quá già, nếu sợ dòng chính hương khói đoạn tuyệt, không bằng thỉnh thúc phụ cưới vợ sinh con, vì dòng chính nhà ta sinh con nối dõi."

Lam Hi Thần vừa dứt lời, Cửu trưởng lão liền bật cười thành tiếng, các trưởng lão khác cũng cố nén cười nhìn Lam Khải Nhân. Lam Khải Nhân vừa thẹn vừa bực, hắn đã từng tuổi này thế nhưng còn bị cháu trai nhục nhã trào phúng, trong lúc nhất thời tức giận, nói: "Hi Thần, ta thấy bệnh điên của ngươi càng ngày càng nghiêm trọng, đã không thích hợp làm Lam thị tông chủ." Lời vừa nói ra, Lam Hi Thần cùng các trưởng lão đều là cả kinh, Đại trưởng lão ho nhẹ một tiếng:

"Khải Nhân, không thể nói bậy. Nếu Tông chủ không muốn cưới vợ sinh con cũng sẽ hoàn toàn không bị đoạn tuyệt hương khói. Tiểu bối trong tộc nhiều như vậy, phẩm hạnh tu vi toàn giai cũng không ít, tông chủ chỉ cần chọn một đứa để rèn luyện nuôi dạy, không phải đã có thể kéo dài dòng chính hương khói sao! Ta thấy mấy đứa cháu của Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão không tồi. Tông chủ không thích lớn tuổi thì trong nhà Thất trưởng lão cùng Cửu trưởng lão cũng có mấy đứa ba bốn tuổi, tông chủ ôm đến bên người tự mình giáo dưỡng, cùng tông chủ thân sinh cũng không có gì khác biệt."

Các trưởng lão đều gật đầu tán thành: "Đại trưởng lão nói rất đúng, tông chủ cùng Kim Tiên đốc tình thâm ý trọng, sao có thể chỉ vì nối dõi tông đường liền bỏ Kim Tiên đốc sang một bên không thèm quan tâm? Chưa kể con nối dõi dòng kế của tông chủ cùng với tự mình sinh con không phải cũng giống nhau sao? Đều là Lam thị huyết mạch, chẳng lẽ còn muốn phân kẻ đắt rẻ sang hèn?"

Lam Khải Nhân tức giận đến nói không nên lời, chỉ nghe Ngụy Vô Tiện lên tiếng: "Ta cùng Lam Trạm xác thật không có ở lư hương thượng thi pháp thuật hại Lam tông chủ, cái lư hương kia là đồ của Lam gia, cho dù có cái gì không ổn, cũng không phải chuyện của chúng ta." Nói xong liền đem lư hương từ phòng ngủ mang ra đưa cho Lam Khải Nhân: "Mời Lam lão tiên sinh kiểm tra thực hư."

Lam Khải Nhân cẩn thận xem xét lư hương một phen mới bảo: "Hi Thần, lư hương này quả thật không có dấu vết bị phù phép, ngươi không thể đổ oan cho Vong Cơ!"

Lam Hi Thần nhất thời im lặng, hắn biết lư hương không có dấu vết bị người khác động tay động chân, lấy việc này tới định tội Lam Vong Cơ là do hắn quá mức xúc động. Lúc này lại nghe Thất trưởng lão nói: "Cho dù Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện không dùng lư hương mưu hại tông chủ, chỉ cần lúc trước bọn họ nói dối lừa gạt tông chủ, dẫn tông chủ cường sấm Phương Phỉ điện, làm tổn hại Kim Lam chi minh, hại tông chủ rơi vào hoàn cảnh bất trung bất nghĩa, chẳng lẽ còn không tính mưu hại tông chủ?"

"Ta cùng Lam Trạm như thế nào lừa Lam tông chủ? Xích Phong Tôn chẳng lẽ không phải Kim Quang Dao giết?" Ngụy Vô Tiện nói.

"Không phải các ngươi không tìm được đầu Nhiếp Minh Quyết ở Phương Phỉ điện sao? Các ngươi có chứng cứ gì chứng minh Nhiếp Minh Quyết xác thật bị Kim Tiên đốc giết chết?"

Lam Hi Thần gật đầu: "Đúng vậy, A Dao chưa bao giờ thừa nhận đệ ấy giết chết Nhiếp Minh Quyết, các ngươi bảo Nhiếp Minh Quyết bị A Dao giết chết đều là không có bằng chứng tự ý suy đoán. Đáng giận lúc ấy ta thế nhưng bị các ngươi mê hoặc, tự làm tổn hại tình cảm của ta với A Dao. Không cần nói nữa, hôm nay ta lấy thân phận Lam thị tông chủ, trục xuất Lam Trạm, các vị trưởng lão có dị nghị gì không?"

Các trưởng lão đều không có phản bác: "Tông chủ anh minh, đáng ra nên làm vậy sớm hơn."

Lam Khải Nhân thấy Lam Hi Thần ý chí kiên định, các trưởng lão cũng đều tán đồng, biết việc này đã không thể vãn hồi, chỉ có thể ai thán một tiếng, rơi xuống vài giọt nước mắt.

Lam Vong Cơ lúc này dường như mới lấy lại tinh thần, nhìn Lam Hi Thần nói: "Huynh trưởng, lúc trước ngươi đáp ứng mẫu thân, phải chăm sóc tốt cho ta."

Lam Hi Thần liền đáp: "Ta đã chiếu cố ngươi ba mươi năm, không tính cô phụ việc mẫu thân giao phó." Ánh mắt Lam Vong Cơ lập tức ảm đạm đi, Ngụy Vô Tiện tròng mắt chuyển động, nói: "A, Lam gia các ngươi đúng là quá vong ân phụ nghĩa, lúc trước ở bãi tha ma, ta cùng Lam Trạm cứu các ngươi, các ngươi đều đã quên đúng không? Kim Quang Dao muốn giết các ngươi, Lam gia các ngươi còn xem hắn là bảo bối, ngược lại muốn đem ân nhân là Lam Trạm đuổi đi?"

"Kim Tiên đốc bao vây tiễu trừ bãi tha ma còn không phải bị các ngươi bức? Nếu không phải các ngươi lừa gạt tông chủ, ảnh hưởng Kim Lam chi minh, Kim Tiên đốc làm sao sẽ ra hạ sách này?" Cửu trưởng lão nói xong đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, trên mặt Lam Hi Thần tức khắc lộ ra vẻ áy náy. Cửu trưởng lão thừa thắng xông lên: "Nói đến bãi tha ma bao vây tiễu trừ, cũng chưa chắc đều là việc làm của Kim Tiên đốc. Lúc trước bãi tha ma có tổng cộng hai sóng hung thi, nếu nói đều là âm hổ phù triệu tới, thì lúc ấy Kim Tiên đốc vẫn chưa đến bãi tha ma. Người dùng âm hổ phù triệu thi nghi ngờ là Tô Thiệp, mà Tô Thiệp trước khi sóng hung thi thứ nhất đột kích đã bỏ chạy rồi, cho dù sóng hung thi đó là Tô Thiệp triệu tới, vậy người triệu tới sóng hung thi thứ hai lại là ai? Lúc ấy ở bãi tha ma người có thể triệu thi, dám triệu thi, trừ bỏ Di Lăng lão tổ ngươi, còn có ai?"

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên rùng mình. Cửu trưởng lão nói không sai, Tô Thiệp đã đào tẩu trước khi sóng hung thi đột kích, kia sóng hung thi thứ hai lại là ai triệu tới đây? Chính mình cũng không có triệu thi, như vậy cũng chỉ có ······ Ngụy Vô Tiện trong lòng đã có suy đoán, ngoài miệng lại nói:

"Có lẽ Tô Thiệp vẫn chưa trốn xa, tránh ở đâu đó âm thầm triệu thi?"

Cửu trưởng lão hừ lạnh một tiếng: "Cứ cho là hai sóng hung thi đều do Tô Thiệp sở triệu, sóng hung thi đầu tiên là bị bách gia tu sĩ hợp lực đánh lui, sóng hung thi tiếp theo là bị Ôn thị huyết thi đánh lui. Bách gia tu sĩ cùng chúng ta Lam gia, đều không chịu ơn nghĩa gì của Ngụy Vô Tiện ngươi cùng Lam Trạm. Khải Nhân, lúc ấy ngươi cũng ở bãi tha ma, ngươi nói đi, vừa rồi lời ta nói có nửa câu nào giả dối?" Lam Khải Nhân suy sụp trả lời: "Cửu trưởng lão nói tất cả đều là sự thật."

Lam Hi Thần trầm giọng: "Người đâu, cởi bỏ đai buộc trán cùng gia bào của Lam Trạm, đem hắn trục xuất Vân Thâm Bất Tri Xứ."

Đại trưởng lão nói: "Tông chủ, nếu muốn đem Lam Trạm trục xuất Lam gia, kia Lam gia Linh Khí cũng nên thu hồi mới phải."

"Đại trưởng lão nói đúng." Lam Hi Thần gật đầu.

Đại trưởng lão nhanh chóng gọi tới mấy chục đệ tử, bao vây xung quanh hai người Vong Tiện, lột đi gia bào Lam Vong Cơ, cởi xuống đai buộc trán của hắn, lại đem Tị Trần kiếm, Vong Cơ cầm cùng với Lam thị thông hành ngọc lệnh đoạt lại. Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liều mạng giãy giụa, cùng các đệ tử Lam thị đánh nhau, nhưng bọn hắn chỉ có hai người căn bản đánh không lại mấy chục Lam thị đệ tử, hai người bị các đệ tử ngươi một quyền ta một chân, đánh đến mặt mũi bầm dập.

Cuối cùng hai người bị Lam thị đệ tử dùng Khổn Tiên Tác bó thành hai cái bánh chưng, Ngụy Vô Tiện muốn chửi bậy, thổi sáo triệu quỷ. Lam thị đệ tử cũng chưa dùng cấm ngôn thuật đối với hắn, trực tiếp dùng dây thừng giống như đóng hàm thiếc cho ngựa, đem miệng hắn thít chặt. Lam Hi Thần liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, quay đầu đi, nói:

"Ném văng ra, về sau Lam gia không còn có người tên Lam Trạm này."

" Hi Thần, Vong Cơ hắn dù sao cũng là đệ đệ ruột của ngươi, ngươi thật sự liền không nhớ đến một chút cốt nhục tình thân sao?" Lam Khải Nhân bất lực khuyên nhủ.

"Thúc phụ, ta không có đem hắn đi xử tử, cũng đã là nhớ đến cốt nhục thân tình."

Lam Khải Nhân nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, lại nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện, lắc lắc đầu, không nói chuyện nữa.

Các đệ tử đem hai người họ còn có con lừa kia của Ngụy Vô Tiện đều đưa ra ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ, đẩy hai người xuống mặt đất, sau đó liền đi trở về. Lam Vong Cơ bị lột sạch chỉ còn một thân áo trong, cùng Ngụy Vô Tiện ngã vào bùn đất, bên cạnh tiểu Bình Quả kêu lên dường như cười nhạo bọn họ. Ngụy Vô Tiện giãy giụa ngồi dậy, lại tránh không thoát dây thừng được buột chặt, giận đến mức mắng to trong lòng, lại thấy một người lét lút ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn vào, thì ra là Lam Cảnh Nghi, vội vàng "Ô ô ô" ý bảo Lam Cảnh Nghi tới giúp hắn cởi bỏ Khổn Tiên Tác.

Lam Cảnh Nghi đi đến bên người Vong Tiện, giúp bọn hắn mở trói dây thừng, Ngụy Vô Tiện "Phi phi phi" mà phun ra mấy ngụm nước bọt, nói: "Cảnh Nghi, vẫn là ngươi có lương tâm, không giống những gia hỏa vong ân phụ nghĩa đó." Lam Cảnh Nghi tháo xong dây thừng, liền từ trong lòng ngực móc ra một cái túi tiền, đặt vào trong tay Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, đây là tiền mà ta dành dụm được, các người cầm đi, cảm ơn các người ở Nghĩa thành đã cứu ta." Ngụy Vô Tiện đem túi tiền bắt được trong tay, ước lượng nói: "A, cũng không ít nha, Cảnh Nghi, ngươi cũng đừng ngây người ở đây nữa, cùng bọn ta đi đi." Lam Cảnh Nghi lắc lắc đầu, đối với hai người trịnh trọng hành lễ: "Hai vị tiền bối bảo trọng." Nói xong liền xoay người trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Ngụy Vô Tiện thở dài, dùng khuỷu tay thụi thụi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?" Lam Vong Cơ ánh mắt trống rỗng, dại ra mà lắc lắc đầu. Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ, nói: "Trước tiên chúng ta tới Thải Y Trấn, tìm cái khách điếm nghỉ ngơi một đêm đi." Lam Vong Cơ gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện đem Lam Vong Cơ từ trên mặt đất kéo dậy, chính mình cưỡi lừa, để Lam Vong Cơ nắm dây cương hướng Thải Y Trấn mà đi.

Hai người đi vào Thải Y Trấn, trời đã hơi hơi tỏa sáng, những người dậy sớm bán hàng rong bắt đầu buôn bán. Hai người đi vào trước cửa một khách điếm lớn, tiểu nhị đang ở tá ván cửa, Ngụy Vô Tiện mang theo Lam Vong Cơ đi vào khách điếm, ném thỏi bạc cho tiểu nhị, nói: "Cho chúng ta gian thượng phòng, đưa một ít nước ấm cùng đồ ăn tới, cũng cho lừa của ta ăn một chút." Tiểu nhị thấy Ngụy Vô Tiện ra tay hào phóng, vội không ngừng đáp ứng.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ ở thượng phòng tắm nước ấm, lại ăn cơm, cảm giác cuối cùng khá hơn nhiều, hai người không có việc gì làm, cũng không có chỗ đi, chỉ có thể ngã đầu ngủ. Sau khi tỉnh lại đã là giữa trưa, Ngụy Vô Tiện mang theo Lam Vong Cơ đi tiệm quần áo ở trấn trên mua bộ quần áo, lại đi tửu quán mua Thiên Tử Tiếu. Trở lại khách điếm, Ngụy Vô Tiện kêu một bàn đồ ăn, vừa ăn vừa uống rượu. Lam Vong Cơ nhìn y phục bình thường trên người của mình, lại nhìn Ngụy Vô Tiện phảng phất giống như vô tâm không phổi ăn uống thả cửa, trên mặt rốt cuộc xuất hiện một tia nản lòng.

Hai người cứ như vậy ở khách điếm ở mấy ngày, không có bất kỳ người nào ở Lam gia tới tìm bọn họ. Ngụy Vô Tiện mở ra túi tiền đã dẹp lép, bên trong cũng chỉ còn lại mấy khối bạc vụn, Ngụy Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, bạc đã sắp dùng hết rồi, ngươi có tính toán gì không? Bằng không chúng ta đến nơi khác đi, giúp người khác trừ tà ám gì đó lấy chút tiền."

Lam Vong Cơ nói: "Ta phải ở lại chỗ này." Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Ngươi ở lại nơi này làm gì?"

"Huynh trưởng chỉ là nhất thời tức giận, chờ hắn hết giận liền sẽ tới tìm ta trở về, ta muốn ở chỗ này chờ hắn."

Ngụy Vô Tiện nhìn vẻ mặt theo lẽ đương nhiên của Lam Vong Cơ, muốn cười lại cười không nổi, chỉ nói: "Vậy ngươi chắc cũng không hy vọng ta ở lại nơi này, huynh trưởng ngươi nếu nhìn thấy ta cùng ngươi ở bên nhau, khẳng định sẽ không cho ngươi về Lam gia."

Lam Vong Cơ cúi thấp đầu: "Ngụy Anh, thực xin lỗi."

"Thôi, về sau ta và ngươi đường ai nấy đi, bạc trong túi này, chia ngươi một nửa." Nói xong liền lấy ra mấy khối bạc vụn, đặt ở trước mặt Lam Vong Cơ, cuối cùng nhìn Lam Vong Cơ liếc mắt một cái: "Lam Trạm, ta đi đây." Sau đó liền xoay người rời đi.

Lam Vong Cơ nhìn theo bóng dáng Ngụy Vô Tiện, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình, không biết là buồn hay vui.

Lại qua mấy ngày, bạc của Lam Vong Cơ dùng hết, vẫn là không có ai tới tìm hắn, Lam Vong Cơ chỉ có thể rời đi khách điếm. Lam Vong Cơ đi ở trên đường, phát hiện có người theo dõi, liền một đường đi vào nơi hẻo lánh ngoài Thải Y Trấn. Lúc này sắc trời đã tối, Lam Vong Cơ đứng yên, nói: "Xuất hiện đi." Trong bóng đêm đi ra một đám Lam gia đệ tử, dẫn đầu một nam một nữ đúng là người cùng thế hệ với Lam Vong Cơ, Lam Thanh và Lam Khiết.

Lam Vong Cơ thấy chúng Lam thị đệ tử đều cầm trong tay linh kiếm, nói: "Là huynh trưởng sai các ngươi tới giết ta?"

Lam Thanh ấm áp cười: "Tông chủ sao có thể làm ra chuyện tàn sát thân đệ, là chúng ta vì báo thù cho thân nhân, tới tìm ngươi tính sổ." Lam Vong Cơ nhìn nụ cười tương tự Lam Hi Thần của Lam Thanh, lòng rơi vào đáy cốc. Lam Khiết lúc này đã không còn kiên nhẫn: "Đường huynh cùng hắn nói nhảm cái gì, nhanh chóng giải quyết hắn đi."

Lam Khiết nói xong liền xuất kiếm hướng tới Lam Vong Cơ, mặt khác Lam thị đệ tử cũng sôi nổi xuất kiếm hướng lên người Lam Vong Cơ. Tu vi của Lam Vong Cơ tuy so với đám Lam thị đệ tử cao hơn, nhưng hắn không có linh kiếm cùng linh cầm, lại không thể lấy một địch đông, thực mau đã bị Lam Khiết một kiếm chặt đứt cánh tay trái. Lam thị đệ tử khác thừa dịp Lam Vong Cơ bị thương, lại chặt đứt cánh tay phải cùng hai chân hắn. Lam Khiết đang muốn giơ kiếm giết Lam Vong Cơ, lại bị Lam Thanh ngăn cản: "Đường muội, đừng giết hắn, lúc trước hắn chỉ là đả thương trưởng lão, cũng không có đánh chết trưởng lão, cho nên mới chỉ bị phạt đánh giới tiên. Hôm nay, chúng ta cũng không cần giết hắn, đỡ phải cho người mượn cớ, để cho hắn tự sinh tự diệt đi." Lam Khiết nhìn Lam Vong Cơ tứ chi đều đã đứt, câu môi cười, nói: "Đường huynh thật là tốt bụng."

Lam thị đệ tử theo Lam Thanh cùng Lam Khiết rời đi, Lam Vong Cơ ngửa đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng kia phảng phất là con ngươi lạnh băng của Lam Hi Thần, nhìn chăm chú vào nhiệt huyết trong cơ thể Lam Vong Cơ chậm rãi biến mất. Thờ khắc cuối cùng khi sinh mệnh kết thúc, Lam Vong Cơ nghe được chính là thanh âm dã thú gặm nhấm thân thể chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro