Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Nhiếp Minh Quyết, ngươi cho rằng ông đây thật sự sợ ngươi sao?! Ta......" gian nan sặc ra một ngụm máu tươi, Kim Quang Dao bị hung thi Nhiếp Minh Quyết bẻ gãy cổ, nuốt xuống một hơi cuối cùng. Không biết qua bao lâu, lâm vào giấc ngủ sâu Kim Quang Dao nghe được âm thanh quen thuộc cười nói:

"Tiểu Dao Nhi, còn không tỉnh lại?"

Kim Quang Dao mở to mắt, rơi vào mắt lại là một gương mặt quen thuộc, Kim Quang Dao buộc miệng thốt ra: "Sư phụ!" Ngay sau đó chỉ cảm thấy vô số ký ức mãnh liệt ùa vào trong tâm trí.

Chờ Kim Quang Dao tiêu hóa xong ký ức trong đầu, mới hiểu được yêu hận tình thù cả đời của mình kỳ thật chỉ là một hồi độ kiếp. Kim Quang Dao nguyên bản là một gốc hoa mẫu đơn ở Ngự hoa viên của Thiên Đế, khi Liễm Diệt Thần Quân đi dự yến tiệc của Thiên Đế thấy nó xanh tươi đáng yêu nên nhìn thêm vài lần. Thiên Đế thấy Liễm Diệt Thần Quân yêu thích mẫu đơn nhỏ, liền đem mẫu đơn nhỏ ban cho hắn. Liễm Diệt Thần Quân mang mẫu đơn về thần điện của mình trồng ở trong vườn hoa.

Trải qua thời gian dài, mẫu đơn nhỏ sinh ra linh trí, hóa hình thành một đứa bé trai khoảng bảy tám tuổi. Liễm Diệt Thần Quân thấy y thông minh lanh lợi, non nớt đáng yêu, liền đặt tên cho y là Dao Dao, nhận y làm đệ tử tỉ mỉ dạy dỗ. Dao Dao vô tư ở thần điện của Liễm Diệt Thần Quân tu luyện, thẳng đến hình người của y lớn thành thiếu niên 15-16 tuổi, tu luyện lại gặp khó khăn. Liễm Diệt Thần Quân bấm tay tính toán, phát hiện Dao Dao muốn tiến thêm một bước nhất định phải trải qua một phen yêu hận tình thù để rèn luyện tâm cảnh. Vì thế Liễm Diệt Thần Quân liền vì Dao Dao chọn một thế giới nhỏ, cho y đến đó độ kiếp.

Kim Quang Dao nhớ đến đây, trong lòng buồn bã mất mát. Hóa ra nồng nhiệt ái hận, thăng trầm hoa lệ cả đời như vậy, chỉ là một hồi độ kiếp a! Liễm Diệt Thần Quân thấy đồ đệ nhỏ thần sắc uể oải, hiển nhiên không có bộ dáng sau khi thoát khỏi độ kiếp, liền nói:

"Tiểu Dao Nhi, đừng suy nghĩ nhiều. Nếu đã độ kiếp xong thì phải chuyên tâm tu luyện, con không cần nhớ lại những việc ở thế giới kia."

Kim Quang Dao gật gật đầu: "Con còn chưa cảm tạ sư phụ đã vì con phân chia thần thức bám vào người Ôn Nhược Hàn, bảo hộ con mấy năm."

Liễm Diệt Thần Quân nói: "Thế giới nhỏ kia, dựa theo quỹ đạo vận hành của nó liền sẽ nhanh chóng sụp đổ. Những người tính kế hại chết con cũng sẽ chết không có chỗ chôn. Đến nỗi Lam Hi Thần, ta cũng sẽ khiến cho hắn hoàn trả lại gấp trăm lần thương tổn hắn gây ra cho con." Kim Quang Dao đang muốn hỏi Liễm Diệt Thần Quân cho Lam Hi Thần chịu trừng phạt gì, liền có Tiên hầu đến báo Thiên Đế triệu Liễm Diệt Thần Quân đến nghị sự. Liễm Diệt Thần Quân xoa xoa đầu đồ đệ nhỏ: "Lo tu luyện, không cần suy nghĩ miên man.", rồi rời đi.

Kim Quang Dao nhìn theo sư phụ rời đi, muốn chú tâm tu luyện, trong lòng lại sôi nổi hỗn loạn, làm cách nào cũng không bình tĩnh được. Nếu là độ kiếp thì sự tình mình đã trải qua cả đời đều là rèn luyện cho mình. Nhiếp Hoài Tang, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ mấy người này làm những chuyện như vậy, chẳng qua cũng là đá mài dao tôi luyện tâm cảnh của mình mà thôi. Huống chi sư phụ nói, cái thế giới nhỏ kia không bao lâu nữa sẽ sụp đổ, những người hại mình cũng sẽ nhanh chóng chết thẳng cẳng, chính mình còn có cái gì không thể buông bỏ được đâu?

Kim Quang Dao thở dài một tiếng, đương nhiên là có Lam Hi Thần a! Lam Hi Thần đâm mình bị thương là do Nhiếp Hoài Tang lừa dối, bản thân mình trước khi chết cũng đã tha thứ cho hắn. Nhưng sư phụ nói khiến hắn trả lại cho mình gấp trăm lần thương tổn, cũng không biết sư phụ muốn lăn lộn hắn như thế nào. Còn có, nếu thế giới nhỏ kia sụp đổ rồi, Lam Hi Thần cũng sẽ trốn không thoát, đến lúc đó hắn nên làm cái gì bây giờ? Kim Quang Dao nghĩ đến đây, thật sự là không thể tĩnh tâm tiếp tục tu luyện, ngẫm lại hẳn là sư phụ sẽ không trở lại một khoảng thời gian, liền dùng pháp thuật hóa ra một mặt thủy kính xem xét tình huống của Lam Hi Thần.


"Lam Hi Thần! Ta cả đi này nói dối vô số hại người vô số, như li ngươi nói, sát phụ sát huynh sát thê sát t sát sư sát hu, chuyện xấu gì trong thiên hạ ta chưa làm qua! Nhưng ta chưa tng nghĩ ti sẽ hại ngươi!"

"Trạch Vu quân, Lam tông chủ, ngươi cũng giống như Nhiếp Minh Quyết không dung được ta, đến một con đường sống cũng không chịu cho ta!"

"Lam Hi Thần, hết thảy lúc trước ta gặp, hôm nay ngươi cũng nếm th."

Lam Hi Thần mồ hôi đầm đìa từ trong mộng tỉnh lại, trong giấc mơ, lời Kim Quang Dao nói giống y đúc lời nói trong miếu Quan Âm. Cuối cùng lại là cười dữ tợn rút ra Sóc Nguyệt đang ở trên ngực, trước tiên chém đứt tay trái của hắn, đâm hắn một kiếm ngay ngực, xong lại bóp chặt cổ hắn, rắc một tiếng bẻ gãy.

Mỗi đêm Lam Hi Thần đều mơ thấy giấc mộng này, đến nay đã được 2 tháng. Trong mộng, cảm giác bị chém tay, đâm ngực, bóp cổ cùng thống khổ trong hiện thực giống nhau như đúc. Lam Hi Thần mỗi lần tỉnh lại đều phải trấn tĩnh một lúc lâu thì nỗi đau đớn cùng hít thở không thông mới có thể tan đi. Lam Hi Thần lại vui vẻ chịu đựng, hắn thầm nghĩ: "A Dao, A Dao, huynh biết là đệ, đệ giận huynh, hận huynh, tra tấn huynh đều là lẽ đương nhiên. Một ngày nào đó đệ tra tấn huynh đủ rồi, liền giết huynh, huynh đi nhận lỗi vi đệ."

Kim Quang Dao ở Thiên giới nhìn thấy Lam Hi Thần mỗi đêm đều ở trong ác mộng chịu tra tấn, ban đầu trong lòng xác thật thống khoái, qua mấy ngày lại cảm thấy đau lòng. Y biết đây là Liễm Diệt Thần Quân ở trên người Lam Hi Thần hạ pháp thuật, Lam Hi Thần phải ở trong giấc mơ chịu khổ sở một trăm lần chém tay, đâm ngực, bóp cổ, hiệu lực của pháp thuật mới có thể biến mất.

Pháp lực của Kim Quang Dao cùng Liễm Diệt Thần Quân hoàn toàn không thể đánh đồng, cũng vô pháp tiêu trừ pháp thuật của Liễm Diệt Thần Quân. Vì thế Kim Quang Dao chỉ có thể cầu nguyện ngày dài mau qua một chút, chờ đủ một trăm ngày, pháp thuật của Liễm Diệt Thần Quân mất đi hiệu lực, Lam Hi Thần liền được giải thoát rồi.

Vào một đêm ở ba tháng sau, Lam Hi Thần như thường đi ngủ. Ngày hôm sau, Lam Hi Thần tỉnh lại, trong lòng tràn ngập lo sợ chỉ vì đêm qua hắn chưa mơ thấy Kim Quang Dao. Lam Hi Thần thầm nghĩ: "A Dao, A Dao, tại sao đệ không ti tìm huynh? Là đệ không muốn để ý huynh sao?" Lam Hi Thần vẫn luôn nghĩ đến Kim Quang Dao, qua tiếp mấy ngày, hắn lại tiếp tục mơ thấy mình bị Kim Quang Dao tra tấn, Lam Hi Thần nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm A Dao đại khái là đi chơi ở đâu đó một vòng lại về thôi.

Thiên giới, Kim Quang Dao bẻ ngón tay, cuối cùng chờ đến trăm ngày trôi qua, thở ra một hơi dài, y nghĩ thầm: Nhị ca lần này có thể yên tâm sinh hoạt. Kim Quang Dao hóa ra thủy kính, nhìn về Lam Hi Thần ở tiểu thế giới, không nghĩ tới Lam Hi Thần vẫn nằm mơ thấy bị mình tra tấn như cũ. Kim Quang Dao khó hiểu, pháp thuật của sư phụ rõ ràng đã mất đi hiệu lực, vì sao Lam Hi Thần còn thấy ác mộng kia? Kim Quang Dao nhịn không được phân ra một sợi thần thức, tiến vào cùng Lam Hi Thần nằm mơ.

Kim Quang Dao ở trong giấc mộng của Lam Hi Thần gặp được cái kia "Kim Quang Dao" tra tấn Lam Hi Thần, y phát hiện "Kim Quang Dao" này hóa ra là tâm ma Lam Hi Thần sinh ra! Trong lòng Kim Quang Dao đau đớn khó nhịn, thầm nghĩ: Nhị ca thế mà lại bị tra tấn ra tâm ma!

Kim Quang Dao vận dụng pháp lực, đánh nát cái tâm ma "Kim Quang Dao" kia, lại nghĩ: "Lần này Nhị ca sẽ không tiếp tục nằm mơ như vậy na đi?" Kim Quang Dao vui vẻ mà rút về thần thức.

Lam Hi Thần ở trong mộng bị Kim Quang Dao một kiếm đâm trúng ngực, đang lúc Kim Quang Dao muốn bóp cổ hắn, đột nhiên Kim Quang Dao phảng phất giống như bị thứ gì đánh trúng, vỡ thành điểm điểm quầng sáng. Lam Hi Thần kinh hãi, ở trong mộng hét lớn: "A Dao, A Dao, sao lại thế này? Đệ đã đi đâu?" Lam Hi Thần sợ hãi tỉnh lại, trái tim bang bang loạn nhảy, nỗi sợ nảy lên trong lòng càng lúc càng lớn, sợ Kim Quang Dao xảy ra chuyện.

Quả nhiên vài ngày kế tiếp Lam Hi Thần không mơ thấy Kim Quang Dao, Lam Hi Thần lâm vào lo âu, thầm nghĩ: A Dao, đệ ngàn vạn lần không thể có chuyện. Cũng may mấy ngày sau, Kim Quang Dao lại xuất hiện trong mộng, Lam Hi Thần vui vẻ bị Kim Quang Dao chém tay, đâm ngực, bóp cổ, còn đối với Kim Quang Dao nói: "A Dao, A Dao tốt, về sau đệ phải không bao giờ rời khỏi huynh."

Kim Quang Dao ở Thiên giới, buồn bực phát hiện tâm ma của Lam Hi Thần lại xuất hiện, y chỉ có thể lại phân một sợi thần thức phụ đến trên người Lam Hi Thần, một khi tâm ma "Kim Quang Dao" xuất hiện liền dùng pháp lực đánh nát nó. Lam Hi Thần đã nhiều ngày mỗi khi mơ thấy Kim Quang Dao, Kim Quang Dao đều ở lúc trước khi chém tay hắn bị thứ gì đánh nát, Lam Hi Thần vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ, hắn khẳng định có người nào hoặc thứ gì đó nhắm vào A Dao của hắn, nhưng mà một chút biện pháp đối phó với việc này hắn cũng không có.

Lam Hi Thần đang suy nghĩ làm cách nào giữ lại A Dao của hắn, liền nghe thanh âm của Lam Khải Nhân nói ở bên ngoài: "Hi Thần, mở cửa, ta có việc cùng con nói chuyện."

Lam Hi Thần chỉ có thể tạm thời buông sự việc của Kim Quang Dao, mở cửa cho Lam Khải Nhân tiến vào. Lam Khải Nhân đi vào Hàn thất, chỉ thấy Lam Hi Thần thân hình gầy gò, dung nhan tiều tụy, tinh thần cũng rất là suy sút, liền nói:

"Hi Thần, từ sau chuyện ở miếu Quan Âm, tinh thần của con vẫn luôn sa sút bế quan đến nay, con vừa không quản lý tông vụ cũng không chịu gặp người khác. Ta biết con tâm tình không tốt nên cũng tùy con. Nhưng hôm nay đã hơn ba tháng, con vẫn là bộ dáng như vậy, con còn muốn qua bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại? Con phải biết rằng con là Lam thị tông chủ, trong tộc nhiều ít đại sự chờ con quyết đoán? Tộc nhân cùng bách gia nhiều ít đôi mắt đang nhìn con? "

Lam Hi Thần từ sau khi Kim Quang Dao chết, vẫn luôn mơ màng hồ đồ, trong lòng chỉ nghĩ Kim Quang Dao. Kim Quang Dao chết đi đêm đó, Lam Hi Thần liền ở trong mộng bị y tra tấn. Lam Hi Thần vẫn luôn cho rằng hồn phách của Kim Quang Dao đang ở trên người mình, chưa từng rời đi, vì thế cam tâm tình nguyện mà chịu Kim Quang Dao trừng phạt.

Ban đêm Lam Hi Thần bị cảnh trong mơ tra tấn, ban ngày liền không có tinh thần gì, đương nhiên không muốn quản lý gặp người cho nên vẫn luôn bế quan tới bây giờ. Lam Hi Thần đã nhiều ngày chính vì "hồn phách" Kim Quang Dao bị đánh nát mà phiền não, lúc này nghe được Lam Khải Nhân giảng đạo lý lớn một hồi càng cảm thấy bực bội trong lòng, nói:

"Việc trong tộc thúc phụ xử lý là được. Đến nỗi người khác thấy con như thế nào, con cũng lười quan tâm, tùy bọn họ đi."

Lam Khải Nhân hận sắt không thành thép lên tiếng: "Hi Thần, sao con có thể như thế? Được, có một chút chuyện ta đang muốn nói cho con, nói vậy sau khi con nghe xong cũng có thể hết hy vọng." Trong lòng Lam Hi Thần dâng lên dự cảm xấu, liền nghe Lam Khải Nhân nói:

"Nửa tháng trước, Nhiếp Hoài Tang liên hợp bách gia muốn đem Kim Quang Dao phong quan, đã báo tới Lam thị. Ta thấy con đang bế quan nên không kinh động con. Mấy ngày trước đây, Nhiếp Hoài Tang đã chủ trì phong quan đại điển, đem Kim Quang Dao cùng hung thi Nhiếp Minh Quyết phong ấn trong quan tài, đóng 72 cây đinh gỗ đào, chôn sâu, lập bia cảnh giới, trấn áp ở một ngọn núi. Kim Quang Dao, chỉ sợ là vĩnh thế không được siêu sinh."

Lam Hi Thần kinh giận đan xen nói: "Thúc phụ, chuyện lớn như vậy, người sao có thể gạt con?" Lam Khải Nhân cười lạnh: "Không phải con bế quan không để ý tục sự sao? Ta sao dám dùng tục sự đến quấy rầy tông chủ?". Lam Hi Thần hít sâu một hơi, thì ra là thế! Khó trách hồn phách của A Dao vẫn luôn bị đánh nát, A Dao hẳn là phân một bộ phận hồn phách lưu tại bên người ta, một bộ phận hồn phách khác lại bị hung thi Nhiếp Minh Quyết xé rách, ảnh hưởng đến bộ phận hồn phách bên này!

Lam Hi Thần oán hận mà nhìn chằm chằm Lam Khải Nhân, đột nhiên cười nói: "Thúc phụ cho rằng như vậy ta liền sẽ hết hy vọng sao? Ha hả, Nhiếp Hoài Tang có thể đem A Dao phong quan, ta tự nhiên có thể khai quan cứu A Dao ra tới!" Nói xong, Lam Hi Thần không liếc mắt nhìn Lam Khải Nhân một cái, liền đứng dậy đi ra ngoài.

(Chú ý của tác giả: Nguyên tác Lam Hi Thần tham gia phong quan đại điển, nơi này cùng nguyên tác không giống. Tuyến thi gian đây cùng nguyên tác cũng không phải hoàn toàn trùng hp)

Lam Hi Thần nổi giận đùng đùng bước ra Hàn thất, tùy tiện tìm một đệ tử hỏi rõ nơi Kim Quang Dao phong quan, liền rời Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngự kiếm hướng chỗ phong quan mà đi. Đi vào nơi phong quan, Lam Hi Thần ngự kiếm dừng giữa không trung, đối với tu sĩ thủ vệ ba nhà Lam-Giang-Nhiếp nói:

"Ta muốn khai quan, các ngươi mau nhanh rời khỏi nơi này, nếu không tử thương tự chịu trách nhiệm."

Lam gia tu sĩ thấy là tông chủ nhà mình lên tiếng, hành lễ xong liền nhanh chóng tránh đi nơi xa, Giang gia tu sĩ thấy thế cũng theo Lam gia tu sĩ rời đi. Chỉ còn lại Nhiếp gia tu sĩ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Tu sĩ dẫn đầu Nhiếp gia nói: "Lam tông chủ, ngài tùy tiện khai quan, chỉ sợ không ổn đi? Không bằng trước tiên cùng nhà ta tông chủ thương nghị xong lại nói?"

Lam Hi Thần đáp: "Hôm nay ta nhất định phải khai quan, Nhiếp Hoài Tang nếu có gì bất mãn, cứ bảo hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm ta, ta đang có việc muốn cùng hắn tính đây. Các ngươi nếu không đi, tấm thiên lôi phù này của ta cần phải ném xuống tới vậy." Nói xong liền lấy ra một chồng thiên lôi phù, làm bộ muốn ném xuống. Nhiếp gia tu sĩ vội vàng ngự kiếm mà chạy, Lam Hi Thần thấy bọn họ trốn xa, liền kích phát linh lực thiên lôi phù, hướng nơi phong quan ném từng trương xuống.

Thiên lôi phù rơi xuống, tấm thứ nhất nổ tung bùn đất trên quan tài, tấm thứ hai nổ tung tầng nắp thứ nhất, ba tấm kế tiếp nổ tung nắp quan tài phong ấn Kim Quang Dao cùng Nhiếp Minh Quyết. Nắp quan tài vừa nổ tung, hung thi Nhiếp Minh Quyết liền vọt ra. Lam Hi Thần sớm đã có chuẩn bị, Sóc Nguyệt ra khỏi vỏ, xoát xoát xoát xoát xoát, năm kiếm liên tiếp đem đầu cùng tứ chi hung thi Nhiếp Minh Quyết chặt đứt, lại đem một tấm thiên lôi phù ném lên người Nhiếp Minh Quyết, đem hắn chia thành sáu khối.

Lam Hi Thần rơi xuống mặt đất sau đó đem từng khối thi thể Nhiếp Minh Quyết phong ấn, bỏ vào sáu cái túi Càn Khôn phong ác. Thu thập xong, Lam Hi Thần đi vào quan tài đã nổ tung, nhìn vào bên trong. Chỉ thấy trong quan tài, thi thể Kim Quang Dao đã bị phá thành mảnh nhỏ, nhìn không ra bộ dáng vốn có. Lam Hi Thần cởi áo ngoài, tỉ mỉ nhặt di cốt Kim Quang Dao đặt lên đó, cẩn thận gói kỹ lưỡng ôm vào trong ngực. Lam Hi Thần nói với di cốt Kim Quang Dao trong lồng ngực:

"A Dao, thực xin lỗi, huynh tới chậm, hại đệ chịu nhiều khổ sở như vậy. Hôm nay, đệ theo huynh trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ đi, chờ về đến nhà, đệ có thể tiếp tục tra tấn huynh. Đệ yên tâm, những người hại đệ ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua."

Lam hi thần nói xong, liền từ quan tài nhảy ra, lúc này Lam, Giang, Nhiếp tam gia tu sĩ cũng về tới, Lam Hi Thần nói với Lam thị tu sĩ: "Các ngươi đều cùng ta trở về đi." Lam thị tu sĩ sôi nổi vâng dạ, Lam Hi Thần lại đối Nhiếp gia tu sĩ nói: "Nói cho Nhiếp Hoài Tang, ta ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chờ hắn." Ngay sau đó liền xoay người mang theo các Lam gia tu sĩ ngự kiếm rời đi.

Giang gia tu sĩ thấy Lam gia tu sĩ đi rồi cũng nhanh chóng nối đuôi. Các Nhiếp gia tu sĩ đứng ở trước quan tài bị nổ tung, đối mặt nhìn nhau, một cái Nhiếp gia tu sĩ trong đó nói: "Chúng ta làm sao bây giờ? Còn ở chỗ này canh gác sao?" Tu sĩ dẫn đầu Nhiếp gia thở dài: "Chúng ta cũng trở về đi, đem việc hôm nay báo cho tông chủ cho tông chủ xử lý."

Lam Hi Thần trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ra lệnh đệ tử đem quan tài Lam thị chuẩn bị cho tông chủ của hắn lấy ra tới, cẩn thận đem Kim Quang Dao khâm liệm, cũng không nhờ tay người khác, tự chính mình đem quan tài khiêng trên vai, đi vào phần mộ tổ tiên Lam thị. Lam Hi Thần ở nơi Lam thị giữ lại dự định sau này làm mồ cho hắn, đang muốn dùng thiên lôi phù nổ ra cái hố lại bị Lam thị Đại trưởng lão vừa tới ngăn cản, Đại trưởng lão nói:

"Tông chủ, ngài muốn đem Kim Tiên đốc an táng ở chỗ này sao?"

Lam Hi Thần gật đầu: "Phải, đại trưởng lão tới ngăn cản ta sao?"

"Không phải ta muốn cản trở tông chủ an táng Kim Tiên đốc, chỉ là nơi này là nơi Lam thị tổ tông yên giấc, tông chủ nếu dùng thiên lôi phù chỉ sợ sẽ kinh động tổ tông, không bằng cho các đệ tử tới đào hố đi."

Lam Hi Thần ngẫm lại cũng đúng, liền gật gật đầu, đại trưởng lão nhanh chóng kêu đệ tử tới. Đào hố xong, Lam Hi Thần đem quan tài chứa Kim Quang Dao để vào trong, vuốt ve quan tài nói:" A Dao, từ nay về sau, đệ chính là đạo lữ của Lam Hoán huynh, huynh sẽ không bao giờ cho đệ rời xa huynh." Nói xong liền đem đất chậm rãi đẩy đến trên quan tài, dần dần nổi lên một nấm mồ. Lam Hi Thần lại sai đệ tử mang tới một tấm bia đá cẩm thạch trắng, ở trên bia đá khắc "Mộ của người yêu Kim Quang Dao". Đứng ở trước mộ, Lam Hi Thần nói với đại trưởng lão: "Về sau, A Dao chính là đạo lữ của ta, cũng là Lam thị tông chủ phu nhân."

Đại trưởng lão nói: "Lão phu minh bạch, sẽ đem lời của tông chủ truyền xuống cho Lam thị tộc nhân để cho bọn họ đều biết."

Lam Khải Nhân vội vàng tới, hắn biết được việc Lam Hi Thần khai quan muốn đem Kim Quang Dao an táng vào phần mộ tổ tiên liền triệu tập các Lam thị trưởng lão, muốn cho bọn họ cùng mình đi ngăn cản Lam Hi Thần. Ai ngờ Đại trưởng lão nói: " Tông chủ đối với Kim Tiên đốc tình thâm ý trọng, Kim Tiên đốc đối với Lam thị cũng có giúp đỡ chi tình, ta sao có thể vi phạm ý của tông chủ, tổn hại ơn giúp đỡ của Kim Tiên đốc?" Các trưởng lão khác cũng sôi nổi tán đồng, còn đem Lam Khải Nhân giữ ở phòng nghị sự, không cho hắn đi quấy rầy Lam Hi Thần. Lam Khải Nhân khó khăn mới thoát khỏi các trưởng lão quấn lấy hắn, đi tới Lam thị phần mộ tổ tiên.

Lam Khải Nhân thấy Lam Hi Thần đã đem Kim Quang Dao táng vào Lam gia phần mộ tổ tiên, bia đều lập xong, lập tức tức giận đến thổi râu trừng mắt, nói: "Hi Thần, ngươi điên rồi đúng không, ngươi thật sự đem Kim Quang Dao an táng vào phần mộ tổ tiên nhà ta?"

Lam Hi Thần đáp: "Ngược lại hiện tại ta rất thanh tỉnh, nhưng mà nếu thúc phụ cảm thấy ta điên, vậy ta liền điên đi." Lam Hi Thần nói xong không hề để ý tới Lam Khải Nhân, chỉ lo ngồi ở trước mộ Kim Quang Dao phát ngốc. Đại trưởng lão nói:

"Khải Nhân, tông chủ nói rất đúng, hắn hiện giờ rất thanh tỉnh, ngươi không cần đi quấy rầy hắn." Nói xong liền lôi Lam Khải Nhân đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro