Hạ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Huynh tẩu?

Nghe thấy hai chữ này, trái tim Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhảy dựng.

Huynh tẩu của Kim Quang Dao là ai? Chẳng lẽ là sư tỷ Giang Yếm Ly của hắn?

Hắn liếc nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh, Lam Vong Cơ vẫn đang sững sờ, hiển nhiên còn chưa hiểu được trọng điểm trong lời nói của Kim Quang Dao, Ngụy Vô Tiện nhất thời chán nản. Đầu óc tên Lam Vong Cơ này không biết chứa thứ gì, giống như một con lừa lười kéo cối xay, nhất định phải quất một roi mới miễn cưỡng động đậy một chút, làm người khác lo muốn chết. Nếu lúc trước người có ý với hắn là Lam Hi Thần thì tốt rồi, hắn sẽ không chết một lần, sau khi mượn xác hoàn hồn còn sống mệt như vậy.

Giống như hô ứng tiếc nuối của Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần phảng phất nghe được Ngụy Vô Tiện đang lo âu, thay thế Ngụy Vô Tiện hỏi ra sự việc trước mắt hắn quan tâm nhất: "Huynh tẩu chính là chỉ mẫu thân của Kim Lăng, Giang Yếm Ly sao?"

"Đúng vậy." Kim Quang Dao chém đinh chặt sắt đưa ra câu trả lời mà Ngụy Vô Tiện không muốn nghe nhất, cuối cùng thở dài nói: "Chuyện này đệ cũng thực bất lực a. Nhị ca, huynh cũng biết, lúc trước thi thể huynh tẩu được đặt vào phần mộ tổ tiên Kim thị là do đệ kiên trì quyết định, tộc nhân đối với việc này đều rất bất mãn. Hiện giờ Ngụy Vô Tiện lại hại chết Tần Tố, người trong Kim gia đã oán hận Ngụy Vô Tiện đến đỉnh điểm, đệ rốt cuộc không đè nén được nữa."

Không biết trong lòng Lam Hi Thần suy nghĩ cái gì, chỉ là không mặn không nhạt mà nói: "Đáng tiếc, Giang tiểu thư nhận được kết cục này, còn không bằng lúc trước dùng một ngọn lửa thiêu sạch."

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện dần dần đỏ lên, tức giận đến cả người phát run, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng hiểu ra tình hình, nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, lắc đầu với hắn, khuyên Ngụy Vô Tiện phải kiên nhẫn —— lúc này mà lao ra, chính là nói cho Kim Quang Dao cũng như nói cho người trong thiên hạ biết bọn họ trốn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Vân Thâm Bất Tri Xứ liền sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, Huyền môn bách gia đưa ra Phạt Lam chi tranh sẽ hủy diệt toàn bộ Lam gia, tương đương hủy diệt nơi ngày sau bọn họ an cư lạc nghiệp. Theo quan điểm của Lam Vong Cơ, Giang Yếm Ly đã là một đống xương khô, vì đống xương khô này mà hy sinh tương lai căn bản không đáng.

Ngụy Vô Tiện lại không nghĩ như vậy, Lam Vong Cơ căn bản không hiểu Giang Yếm Ly có ý nghĩa như thế nào với hắn. Giang Yếm Ly như mẫu thân nuôi nấng hắn lớn lên, cũng là bạch nguyệt quang hắn cầu không được, là nốt chu sa hắn không thể quên. Vì Giang Yếm Ly, hắn thậm chí có thể xung quan nhất nộ vị hồng nhan*, làm cho cả Tu Tiên giới đều chôn cùng, huống chi một cái Lam gia? Nhưng hắn chưa muốn cùng Lam Vong Cơ xé rách mặt. Dù sao Giang Yếm Ly cũng đã chết, Lam Vong Cơ còn sống, về sau hắn còn phải dựa vào Lam Vong Cơ mà sống.

(*Trích t "Viên Viên khúc", ý nói Ngô Tam Quế khi xướng chiến tranh vì Trần Viên Viên)

Nội tâm Ngụy Vô Tiện như trời đất đang giao chiến, Lam Hi Thần lại mang củi đi cứu hỏa nói: "A Dao, đệ không cần tự trách, chuyện này không thể trách đệ. Muốn trách thì trách Ngụy Vô Tiện làm quá mức, chưa tính chuyện năm đó hắn vì muốn mình nổi bật đã làm liên lụy hơn một nghìn người Giang gia phải chết, lại tu luyện tà thuật đến tẩu hỏa nhập ma làm hại Kim Lăng còn trong tã lót mất đi song thân, hiện giờ vẫn tiếp tục hại sư tỷ mình ở dưới chín suối không được yên bình. Có lẽ là nhân quả, kiếp trước toàn bộ Giang gia thiếu hắn, đời này phải tới trả nợ ——"

"Kim Quang Dao!"

Lam Hi Thần lời còn chưa dứt đã nghe được một tiếng quát lớn, bình phong ngọc bên cạnh ầm ầm ngã xuống, vỡ thành mấy khối lớn, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trốn sau bình phong bất ngờ bại lộ trong tầm mắt Kim Quang Dao và Lam Hi Thần.

Hai người đồng thời đứng lên lui về phía sau, Lam Hi Thần sắc mặt hơi xấu hổ, Kim Quang Dao cũng không vạch trần hắn, trước tiên giương giọng nói: "Nhị ca, huynh đây là bóng đen dưới đèn, trên trời dưới đất mỗi một góc xó xỉnh nào cũng đều lục soát, chỉ ngoại trừ duy nhất Hàn thất của huynh." Lại nói với Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, ta biết ngươi cùng đường chỉ có thể trở lại nơi này, cũng biết ngươi một lòng say mê Ngụy Vô Tiện, nhưng nếu ngươi còn có chút lương tâm thì hãy tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm, đừng cắn ngược ca ca ruột của ngươi!"

Lam Vong Cơ một chữ cũng không nghe Kim Quang Dao nói, hiện tại hắn gấp đến độ chân tay luống cuống, theo bản năng liền nhìn Lam Hi Thần, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, ngay cả Kim Quang Dao đều đã đọc hiểu tiếng lòng của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ rõ ràng đang nói "ca ca hãy thương ta một lần nữa".

Lam Hi Thần kỳ thật cũng nghe lời nói của Kim Quang Dao, không chỉ có nghe mà lập tức hiểu được, Kim Quang Dao đang nhắc nhở hắn: Đã đến lúc cùng Lam Vong Cơ đoạn tuyệt.

Giống như Lam Vong Cơ cảm thấy hy sinh Lam gia vì Giang Yếm Ly không đáng, Lam Hi Thần cũng cảm thấy không đáng vì Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ mà hy sinh Lam gia.

Cho dù là huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra, hắn dốc lòng giúp đỡ Lam Vong Cơ đã tính là tận tình tận nghĩa, muốn kêu hắn vì Lam Vong Cơ đi phá hỏng mối quan hệ liên minh với Kim gia, thậm chí đem toàn bộ Lam gia đối mặt với Tu Tiên giới, vô luận dưới cương vị là nhị ca của Kim Quang Dao, hay là Lam gia tông chủ, hắn đều không thể làm như vậy. Kim Quang Dao nói đúng, Lam Vong Cơ nhất định phải tự làm tự chịu, Lam gia cùng Kim gia mấy trăm người già trẻ lớn bé đều vô tội, không có lý do gì trở thành công cụ thể hiện tình yêu của Lam Vong Cơ dành cho Ngụy Vô Tiện.

Nhanh chóng cân nhắc lợi hại trước mặt, Lam Hi Thần không để ý đến Lam Vong Cơ cầu cứu ánh mắt, nói: "Ta thật không nghĩ tới các ngươi lại trốn ở chỗ này, sửa đổi lệnh cấm có chút muộn."

Lam Vong Cơ sửng sốt, còn chưa có rõ ràng tình huống, Ngụy Vô Tiện đã lập tức hiểu được Lam Hi Thần muốn bỏ rơi bọn họ, lặng lẽ cười lạnh nói: "Lam Hi Thần, ngươi cái đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy, ông đây sớm nhìn ra ngươi sẽ phản bội!"

Kim Quang Dao khinh miệt cười, lập tức nói với Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, ngươi nghe thấy hắn nói gì sao? Mẫu thân của Nhị ca chẳng lẽ không phải là mẫu thân của ngươi? Ngay cả mẫu thân ngươi hắn cũng không tôn trọng, người như vậy thật sự đáng giá để ngươi phó thác cả đời?"

Lam Vong Cơ lông mi rung động, trên mặt hiện lên hai tầng mây đỏ, run giọng nói: "Ngụy Anh, câm miệng."

Nhìn thấy biểu tình oán hận tương tự trên gương mặt của Lam Hi Thần, Kim Quang Dao không khỏi rùng mình.

Ngụy Vô Tiện tính mắng Lam Hi Thần cho hả giận, nhất thời quên mất chuyện mắng mẫu thân Lam Hi Thần cũng xem như mắng mẫu thân Lam Vong Cơ, nhưng mà hắn tuyệt đối không chịu làm trò nhận sai trước mặt Kim Quang Dao lẫn Lam Hi Thần, đành phải lúng túng nói: "Kim Quang Dao, ngươi không cần châm ngòi ly gián, Lam Trạm, không cần nghe hắn bàn lộng thị phi."

"Hắn không có bàn lộng thị phi, càng không có châm ngòi ly gián, câu nói vừa rồi chẳng lẽ không phải do ngươi chính miệng nói sao?" Lam Hi Thần liếc mắt nhìn Kim Quang Dao, lạnh lùng nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi có thể cùng yêu ma quỷ quái cộng tình, lại trước sau không thể học được cách cùng người đang sống sờ sờ cộng tình, cho nên người thân bạn tốt bên cạnh ngươi tất cả đều bị ngươi hại chết, rơi xuống kết cục người người đòi đánh, chỉ có thể cùng thi quỷ oan hồn làm bạn, hết thảy đều do ngươi tự làm tự chịu."

Lam Hi Thần là người đầu tiên nói những lời này với Ngụy Vô Tiện, tuy nhiên y vẫn dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nếu đây là Kim Quang Dao thì Ngụy Vô Tiện còn có thể dùng lý do Kim Quang Dao là kẻ gian nịnh tiểu nhân nói chuyện ma quỷ lừa gạt chính mình, nhưng hắn không thể nào bỏ qua đánh giá của Lam Hi Thần.

Hai mắt Ngụy Vô Tiện sắp nổ tung: "Lam Hi Thần, ta không cần ngươi dạy ta cách sống, ngươi tự lo cho mình đi, đừng xen vào chuyện của ta, bằng không đừng trách gia gia ngươi vô lễ."

Lam Hi Thần lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi không chạy tới Lam gia trốn tránh, ta cũng không có hứng thú quan tâm ngươi."

Nhận thấy bầu không khí giữa Ngụy Vô Tiện và ca ca ruột càng ngày càng căng thẳng, trong lòng Lam Vong Cơ như có lửa đốt. Hắn cũng biết Ngụy Vô Tiện có lòng tự trọng mạnh đến mức vô pháp lý giải, trên người như được phủ một lớp vảy không ai có thể chạm vào, còn có một đống từ ngữ vừa nghe liền dễ tức giận, căn bản không thèm nghe người khác khuyên nhủ, khuyên nhiều ngược lại sẽ giống như đổ thêm dầu vào lửa. Cho nên hắn cũng không dám nói nặng lời, chỉ dám thật cẩn thận mà khuyên: "Ngụy Anh, bây giờ không phải lúc nói những chuyện này......"

Bộ dáng của Lam Vong Cơ mười phần giống cô vợ nhỏ, chọc Kim Quang Dao bật cười: "Vong Cơ, nể mặt Nhị ca, ta sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội. Hiện tại các ngươi có thể rời khỏi Lam gia, ta không có dẫn người tới, chỉ cần nhị ca không phát động Lam gia tu sĩ ngăn đón các ngươi, các ngươi cũng không kinh động đến các tiền bối Lam gia, nhất định sẽ không có bất luận kẻ nào cản trở các ngươi rời đi."

Đây là hắn bán cho Lam Hi Thần một ân tình.

Nếu Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện bị bắt ở Lam gia, Lam Hi Thần ngay lập tức sẽ nằm trong diện bị hiềm nghi, khó tránh khỏi bị tổn hại danh dự, không bằng thả hai tên phiền phức này ra bên ngoài, Kim Quang Dao mới có thể thi triển nước cờ mới, mượn tay Ngụy Vô Tiện giăng lưới bắt hết lũ sâu bọ đang trốn dưới cống ngầm đâm sau lưng hắn.

Lời vừa nói ra, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đều vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, Ngụy Vô Tiện càng thêm hồ nghi mà nhìn Kim Quang Dao: "Ngươi có lòng tốt như vậy?"

"Tại sao lại không?" Kim Quang Dao nhìn Ngụy Vô Tiện với ánh mắt khinh thường, "Ngươi có thể mượn thân xác Mạc Huyền Vũ trở lại thế giới này, đều là nhờ vào lòng tốt của ta."

Đời trước, nếu không phải hắn bởi vì một chút lòng trắc ẩn mà buông tha Nhiếp Hoài Tang Mạc Huyền Vũ, Ngụy Vô Tiện làm sao có cơ hội sống lại.

Ngụy Vô Tiện hừ lạnh một tiếng: "Ta sẽ không mắc lừa, ai biết ngươi mai phục bao nhiêu người ở bên ngoài để đối phó chúng ta? Chỉ cần chúng ta vừa ra khỏi cửa liền sẽ rơi vào cạm bẫy của ngươi."

"Vậy ngươi trốn ở chỗ này, chẳng lẽ không trúng kế sao?" Kim Quang Dao tiếu ngữ doanh doanh, "Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể so với bãi tha ma, nơi này một chút thi xú vị đều không ngửi được, năm đó Lam gia tu sĩ chết dưới tay ngươi nhiều vô số kể, bạn bè thân thích của bọn họ cũng sẽ không giống như Vong Cơ vì ngươi tìm cách che giấu hành vi phạm tội."

Ngụy Vô Tiện không lên tiếng, nhưng hô hấp càng thêm dồn dập, đổ đầy mồ hôi, nhìn qua du quang đầy mặt, trong lòng lại đem Lam Vong Cơ mắng một hồi —— thỏ khôn còn có ba cái hang, tên Lam Vong Cơ này xảy ra chuyện trừ bỏ về nhà tìm ca ca, còn sẽ làm gì?

Người Lam Vong Cơ quen ở Tu Tiên giới đếm trên đầu ngón tay, ngày thường cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có ngày phải bỏ trốn, thế cho nên giờ phút này trừ bỏ cầu xin Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân giúp đỡ ra hắn không còn biện pháp nào khác. Lam Khải Nhân tuyệt đối sẽ không nuông chiều loại tà ma ngoại đạo như Ngụy Vô Tiện, tương đối sáng suốt Lam Hi Thần trở thành lựa chọn duy nhất của hắn.

Đầu óc thật sự không nghĩ ra cách nào khác, Lam Vong Cơ tuyệt vọng, đành phải buông ra chút rụt rè cuối cùng, hướng về phía Lam Hi Thần cầu cứu: "Huynh trưởng, ta... Ta muốn cùng Ngụy Anh ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ."

"Không được." Lam Hi Thần lắc đầu.

"Tại sao?" Lam Vong Cơ ngây ngốc hỏi.

Chuyện tới nước này hắn còn hỏi như vậy, Kim Quang Dao thiếu chút nữa tức giận cười to, nếu không phải vì mặt mũi Lam Hi Thần, Kim Quang Dao đã sớm trực tiếp cho Lam Vong Cơ một cái khinh bỉ —— người ngu ngốc thế mà lại có thể sống hơn ba mươi năm, ô dù Lam gia chất lượng thật sự không tồi, đương nhiên, còn phải cần có sự giúp đỡ của Kim gia.

Lam Hi Thần từ lâu đã quen với mạch não có thể khiến người ta tức chết của Lam Vong Cơ, chẳng những không tức giận ngược lại còn kiên nhẫn trả lời: "Vong Cơ, Vân Thâm Bất Tri Xứ không phải là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Tòa tiên phủ này là gia sản của toàn bộ gia tộc, không phải thuộc về mỗi mình ngươi, càng không phải thuộc về ta, nó thuộc về tất cả các tộc nhân Lam thị. Quyền lực của ta không lớn đến mức có thể thay mặt mọi người cho phép ngươi cùng Ngụy Vô Tiện ở lại. Vong Cơ, nếu ngươi không chịu đi, ta đây chỉ có thể gọi các trưởng bối tới bày trận bắt ngươi. Hiện tại Tu Tiên giới đối với Lam gia nghi ngờ rất sâu, vì thanh danh Lam gia, ta chỉ có thể làm như vậy, đây là trách nhiệm của Tông chủ."

Kim Quang Dao cố nén ý cười, giả bộ không đành lòng: "Vong Cơ, ngươi cũng đừng trách nhị ca không màng đến tình cảm huynh đệ, ai bảo huynh ấy là Lam thị tông chủ? Huynh ấy cũng là thân bất do kỷ a. Ta có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi thành thật nhận tội, ta sẽ đứng ở giữa vì ngươi xử lý khoan dung một chút, ít nhất giữ được mạng sống cho ngươi."

"Huynh trưởng——" Lam Vong Cơ còn muốn phản bác, lại không có cơ hội.

Ngụy Vô Tiện yên lặng ra tay, hắn giơ tay lên, một luồng hắc khí từ trong ống tay áo phun ra, bốc lên một mùi tanh hôi nồng nặc, Lam Vong Cơ cách Ngụy Vô Tiện rất gần, không khống chế được nôn mửa.

Đây là khí thi thể, chỉ cần hút vào một chút, cho dù đụng tới đôi mắt cũng sẽ trúng thi độc.

Thủ đoạn của Ngụy Vô Tiện mấy năm nay đã sớm bị Tu Tiên giới nghiên cứu, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần đều biết cách đối phó, bọn họ lập tức nhắm mắt lại, đồng thời múa may tay áo, dùng linh lực ngưng ra thanh phong đem thi khí tản ra.

Ngụy Vô Tiện cũng hoàn toàn không trông cậy vào việc dùng một chút thi khí là có thể đối phó được hai tu sĩ đứng đầu tu tiên giới, hắn chỉ là muốn tạo ra ít thời gian phòng ngự.

Thừa dịp Kim Quang Dao nhắm mắt, Ngụy Vô Tiện ngay lập tức bắn ra cây đinh gỗ đào nắm chặt trong tay ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro