Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Li ta:

Lương thiện chỉ dành cho người ta để ý, đối đãi vi thù địch không lưu tình chút nào. Nhng kẻ vong ân phụ nghĩa đó, hôm nay bố thí cho chúng nó một chút nhân t, ngày sau đều sẽ hóa thành lưỡi dao sắc bén hướng vào trái tim ta, chôn vùi sinh mệnh ta.

Nếu bị chúng mày ch phán cho tội "sáu sát", làm cách nào có thể gánh cho ác danh này trọn vẹn?

Ta, Kim Quang Dao quyết định sẽ làm theo mong muốn của đám giòi bọ, tr thành một vai ác chân chính.

————

"Nhiếp Minh Quyết, ta x mẹ ngươi! Ngươi cho rằng ông đây thật sự sợ ngươi sao ——"

Nói xong một câu di ngôn cuối cùng, thế giới của Kim Quang Dao lâm vào một mảnh hắc ám.

Hắn nghĩ rằng hắn đã chết, triệt triệt để để mà chết. Chỉ là đến chết hắn đều không hiểu rõ, vì cái gì mình lại làm ra nhiều việc không thể tưởng tượng như vậy. Nếu hắn không cho Tô Thiệp lén ra tay ở bãi tha ma, nếu hắn không chủ động trốn đi từ bỏ cơ hội biện bạch, thì cái tên được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều kia – cái tên Ngụy Vô Tiện thô kệch quê mùa xấu xa đã chết đó, kể cả cái tên giống như giòi bọ Nhiếp Hoài Tang, làm sao có thể là đối thủ của hắn.

Một sợi hồn phách của Kim Quang Dao phiêu đãng trên không trung miếu Quan Âm, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.

Hắn là Tiên đốc, Tiên đốc có thể chết, nhưng không nên chết trong tay những loại người này.

Ngoài Quan Âm miếu, Lam Hi Thần nắm chặt Nhiếp Hoài Tang lớn tiếng chất vấn: "Hoài Tang, ngươi trả lời ta, lúc ấy rốt cuộc hắn có hành động muốn ám toán ta hay không?"

Quen biết Lam Hi Thần nhiều năm như vậy, đây là lần đầu hắn nhìn thấy Lam Hi Thần có bộ dáng tức muốn hộc máu.

Kim Quang Dao đã chết, lại còn có tâm tình xem trò cười của Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần à Lam Hi Thần, ngươi t nghĩ mình có thể đem hết thảy nắm gi trong lòng bàn tay, kết quả cuối cùng không phải ngươi cũng bị vướng ngã bi một hòn đá nho nhỏ mà ngươi vốn không hề để tâm?

Ngạo mạn, chính là tội chung của tất cả chúng ta.

Nhiếp Hoài Tang rụt đầu, căn bản không dám đối diện với Lam Hi Thần, liên thanh đáp: "Nhị ca, ta không biết! Ta không biết! Ta thật sự không biết! Huynh biết rõ, tam ca chính là do huynh giết, huynh hỏi ta có lợi ích gì a!"

"Ta chưa từng muốn giết hắn!" Lam Hi Thần mở to đôi mắt phủ đầy tơ máu, gân xanh trên trán cũng nổi lên, nhìn qua đáng sợ không nói nên lời.

Nhiếp Hoài Tang phác giác Lam Hi Thần động sát tâm với hắn, nhanh chóng dùng chiêu đánh lạc hướng dời đi mâu thuẫn: "Ta không thấy rõ, có lẽ Hàm Quang Quân cùng Ngụy huynh thấy rõ ràng."

Nghe vậy, Lam Hi Thần nhìn về phía Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đang đứng một bên: "Các ngươi thì sao? Các ngươi thấy sao?"

Lam Vong Cơ vẻ mặt ngốc bức, giống như hồn phách bị rơi ở nơi nào, mà Ngụy Vô Tiện tựa hồ bị Nhiếp Hoài Tang bám vào người, cũng là một bộ "Ta không biết, ngươi đừng hỏi ta" bộ dáng, trong lòng âm thầm đem Nhiếp Hoài Tang mắng mười nghìn lần.

Rốt cuộc Ngụy Vô Tiện không phải kẻ ngu ngốc, chuyện tới nước này, hắn đã xác định tên rùa rụt cổ Nhiếp Hoài Tang là người làm chủ phía sau màn, nhưng mà hắn không thể tố giác Nhiếp Hoài Tang —— nếu giúp Kim Quang Dao sửa án, Lam Hi Thần nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên trên người hắn, hắn làm sao có thể ở lại Lam gia.

Vì thế Ngụy Vô Tiện ngoài miệng trầm mặc, trong lòng nhắc mãi: "Kim Quang Dao a Kim Quang Dao, ta biết ngươi để lại một mạng của Tư Tư, ngươi là kẻ ác có tình cảm, cũng cảm ơn ngươi đã nuôi nấng Kim Lăng lớn lên, ta cũng không muốn Tần Tố chết. Chỉ là nếu đại ca biết ngươi chưa đến mức hết thuốc chữa, về sau sợ sẽ càng khó thoát khỏi bóng ma hôm nay, không bằng cứ để hắn không biết đi."

Dừng lại một chút, trong đầu lại toát ra một chuỗi ý niệm như cỏ dại sinh trưởng: "Nếu ngươi không chết, cái chết của Kim Tử Hiên nên tìm ai chịu trách nhiệm, ân oán của ta cùng Kim Lăng làm sao được giải trừ? Nếu ngươi không chó cùng rứt giậu, những Huyền môn thế gia cùng ta có thù oán làm cách nào sẽ đem lực chú ý đều chuyển dời đến trên đầu ngươi, từ đó buông tha ta đâu? Ta thật vất vả mới có thể có một cuộc sống an ổn bình tĩnh như hiện tại, lại đi tra Nhiếp Hoài Tang, liền phải gánh thêm một cọc phiền toái. Chưa nói, điều tra xong lại như thế nào? Khiến cho đại ca mất thêm một người đệ đệ, thương càng thêm thương sao? Vạn sự đều là mệnh, có trốn cũng không thoát. Dù sao ngươi cũng đã chết, những việc còn lại đến đây là ngưng đi, ta cũng rất mệt, thật sự không muốn quản...... tới Kim Lăng đều không muốn quản......"

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng đem ý tưởng âm u này đó áp xuống, ngược lại khuyên chính mình: "Kim Quang Dao chết không đối chứng, lại không có chứng cứ, hết thảy đều chỉ là suy đoán, muốn tra cũng tra không ra, ta cũng bất lực a."

Hắn không thể biết được, những lời nói vốn ở trong lòng của mình, thế nhưng hồn phách Kim Quang Dao đều có thể nghe thấy tất cả.

Đối với việc này Kim Quang Dao cũng cảm thấy vô pháp tưởng tượng, cũng lười miệt mài tìm hiểu nguyên nhân, chỉ là cười lạnh, mặc kệ Ngụy Vô Tiện có nghe có thấy hay không, hắn còn trả lời: "Ngươi rốt cuộc là vì Lam Hi Thần, hay là vì chính mình có thể ở lại Lam gia?"

Vốn dĩ Kim Quang Dao còn nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện chỉ là tên mãng phu bị người ta lợi dụng, nên không quá hận hắn, sau khi thấy được gương mặt dối trá của Ngụy Vô Tiện, nhất thời hiểu được Ngụy Vô Tiện mới không có ngu ngốc, người ngu xuẩn nhất chính là mình.

Hắn chỉ nghĩ Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đối với mình không oán không thù, đương nhiên cũng sẽ không đến mức bức mình đi đến bước đường cùng, cho nên hắn vì nể mặt Lam Hi Thần mới thủ hạ lưu tình, duy chỉ tính sai nhân tâm xấu xí.

Nếu có cơ hội sống lại lần nữa, hắn nhất định sẽ không thiên chân như thế.

Đáng tiếc, hết thảy đều đã không còn kịp rồi, Kim Quang Dao chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Hi Thần từ mất khống chế đến tan vỡ, từ tan vỡ đến tuyệt vọng.

"Thấy sao!" Đợi một lúc lâu, không có người trả lời, Lam Hi Thần khô kiệt kiên nhẫn, lạnh giọng rít gào.

Lam Vong Cơ lần đầu tiên nhìn thấy huynh trưởng tức giận như thế, tay cầm Tị Trần không nhịn được run lên,

"Tại sao lại trở nên như vậy!" Lam Hi Thần xoay người nhìn xung quanh, xung quanh người thì sợ hãi, người thì khiếp sợ, hoặc là chột dạ, giận dữ hét: "Ai có thể nói cho ta, tại sao lại như vậy!"

Kim Quang Dao không tự chủ được mà bối rối.

Bởi vì hắn thấy Nhiếp Hoài Tang núp ở sau lưng Ngụy Vô Tiện đang cười trộm, cười giống một con rắn độc, Lam Vong Cơ rõ ràng nhìn thấy Nhiếp Hoài Tang đang cười, nhưng hắn chỉ hơi hơi chau mày, cái gì cũng đều không nói.

Kết quả Nhiếp Hoài Tang muốn chính là như vậy, hắn muốn Lam Hi Thần hoàn toàn đánh mất tín niệm, biến thành một phế nhân chỉ có thể bò không thể đứng dậy.

Lam Hi Thần, ngươi muốn suy sút cũng được, trước tiên phải đem đám đồ vật hại chết ta x lý hết đi!

Kim Quang Dao có ý đồ đánh thức Lam Hi Thần, chính là bọn họ đã âm dương lưỡng cách, Lam Hi Thần căn bản không nghe thấy thanh âm của hắn.

Không trung vang lên một tiếng sấm, một đạo u lam điện quang hiện lên, dọa Nhiếp Hoài Tang hoảng sợ, lập tức nhảy đến sau lưng Ngụy Vô Tiện.

Lam Hi Thần nổi trận lôi đình, Ngụy Vô Tiện phát giác sự tình nghiêm trọng, biểu tình ngượng ngùng: "Đại ca, người đã chết rồi, bây giờ có làm gì cũng không thể cứu vãn, ân oán của Xích Phong Tôn cùng Kim Quang Dao đã thanh toán xong, hà tất phải dò hỏi tới cùng?"

Ánh sáng trong mắt Lam Hi Thần dần dần tắt, người rõ ràng còn sống, lại giống đã chết đi một nửa: "Ân oán của Xích Phong Tôn và hắn liên quan gì đến ta? Ta chỉ muốn biết, thời điểm hắn kêu ta là nhị ca, có một chút thật tình nào hay không."

Nghe lời này, Ngụy Vô Tiện càng thêm chột dạ, không dám tiếp lời Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần bước tập tễnh đi vào trong miếu Quan Âm, quan tài khóa trụ di thể Kim Quang Dao cùng Nhiếp Minh Quyết yên tĩnh nằm ở đó, tượng Quan Âm đè trên quan tài, Quan Âm mặt mày từ bi, sinh động như thật.

Không có ai chú ý tới, khóe mắt Quan Âm chảy xuống hai hàng huyết lệ.

Lam Hi Thần đỡ tượng Quan Âm, lẩm bẩm: "A Dao, nhiều năm qua, chúng ta sớm chiều ở bên nhau, đệ cùng ta trò chuyện nhiều như vậy, chuyện nào là thật, chuyện nào là giả? Đệ trả lời ta được không?"

Ngụy Vô Tiện theo sau vào tới, thấy Lam Hi Thần tựa hồ muốn đẩy tượng Quan Âm ra, hoảng loạn hô: "Trạch Vu Quân, không thể đẩy tượng Quan Âm! Xích Phong Tôn thoát ra được liền rất phiền toái!"

Tâm thần và thể xác Lam Hi Thần đều mệt mỏi, lễ nghi hàm dưỡng gì đó đều bị vứt lên chín tầng mây, lành lạnh cười: "Không phải ngươi là Di Lăng lão tổ sao? Không phải ngươi là Ma đạo tổ sư sao? Tại sao chỉ vì một cái hóa thành hung thi Nhiếp Minh Quyết mà sợ hãi như vậy? Thì ra ngươi cũng biết sợ quỷ?"

Ngụy Vô Tiện nghẹn lời.

Ôn Ninh xác thật không phải là đối thủ của Nhiếp Minh Quyết, đem Kim Quang Dao đặt ở trong quan tài bình ổn oán khí của Nhiếp Minh Quyết là cách làm đơn giản nhất, cần gì phải tự mình tìm phiền toái đâu?

Những lời này Ngụy Vô Tiện đương nhiên sẽ không nói ra kẻo đổ thêm dầu vào lửa, đành phải uể oải giải thích: "Phụ cận là dân cư, thả Xích Phong Tôn ra chỉ sợ sẽ gây ảnh hưởng đến người vô tội."

"Vô tội......" Lam Hi Thần nhắm mắt lại, ngón tay gắt gao chế trụ bả vai tượng Quan Âm: "Người đem hắn thả ra đuổi giết A Dao, có nghĩ tới sẽ ảnh hưởng người vô tội sao? Người kia cũng là kẻ không từ thủ đoạn, đại gian đại ác, hắn rốt cuộc là ai?"

Kỳ thật đáp án đã miêu tả sinh động rõ ràng, Ngụy Vô Tiện lại không dám nói.

Lam Hi Thần có nỗi khổ của Lam Hi Thần, hắn cũng có vật mình muốn bảo hộ, trách thì trách thế sự vô thường, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần chú định có duyên không phận. Lam Hi Thần đã mất đi một huynh đệ, nhưng hắn không thể mất đi cuộc sống hoàn hảo phải vất vả lắm mới có được.

Ngụy Vô Tiện khó xử như thế, may mà Lam Hi Thần đang đắm chìm trong nỗi đau cùng cực, không rảnh quan tâm hắn, chỉ là nhìn tượng Quan Âm phát ngốc, Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy nhẹ nhàng thở ra. Hắn âm thầm tính toán: "Chờ những việc này xong xuôi, liền đem Lam Trạm đi ra ngoài trốn mấy tháng, đợi khi mọi chuyện lắng xuống lại trở về, đến lúc đó cơn giận của đại ca chắc hẳn cũng đã giảm."

Bi thương tụ tập thành hải, lúc này Lam Hi Thần hận không thể lập tức đi theo Kim Quang Dao.

Ngụy Vô Tiện sợ: "Đại ca, ngàn vạn lần cầu xin ngươi đừng nghĩ quẫn, hãy nhớ Lam Trạm còn cần ngươi bảo hộ, Lam gia còn cần ngươi chống đỡ a."

Lam Hi Thần lắc đầu: "Ta sẽ không tự sát, ngươi đi ra ngoài, ta muốn ở đây một mình."

Đến cơ hội biện giải Kim Quang Dao cũng không có liền đã chết không minh bạch, Nhiếp Hoài Tang cùng Ngụy Vô Tiện đều là lòng mang quỷ thai, nếu y cũng chết, sẽ không còn có người nào đi điều tra rõ chân tướng.

Ngụy Vô Tiện như được đại xá, xoay người rời đi.

Mọi chuyện vượt qua sức chịu đựng của y, một giọt nước mắt từ trong mắt Lam Hi Thần rơi xuống, tích ở trên tượng Quan Âm.

Quanh thân tượng Quan Âm tỏa ra ánh sáng màu vàng, tựa như thần tích.

Trong nháy mắt, Kim Quang Dao cảm thấy có một nguồn sức mạnh to lớn vô thường nào đó lôi kéo chính mình, đem hắn kéo vào trong quan tài, sau đó thời gian bắt đầu chảy ngược.

Từng cảnh tượng đã xảy ra trong quá khứ dần dần thối lui, hắn bay qua Quan Âm miếu, bay qua bãi tha ma, bay qua Kim Lân Đài, cuối cùng dừng ở trong một căn phòng bày biện nho nhã của tòa nhà nào đó.

Nơi này hắn không thể nào quen thuộc hơn.

Là Hàn thất.

Đối diện chính là Lam Hi Thần đang ngồi nghiêm chỉnh, quanh thân lộ ra vẻ xa cách nhàn nhạt, trên ngọc án nằm giữa hai người bọn họ còn có đặt một cái ngọc lệnh thông hành.

Chỉ trong một cái búng tay, Kim Quang Dao liền minh bạch.

Hắn, sống lại.

Sống lại thời điểm hắn trả ngọc lệnh thông hành cho Lam Hi Thần.

Lúc này Tần Tố đã chết, Tư Tư cùng Bích Thảo, còn có thi thể Nhiếp Minh Quyết cũng đã nằm trong tay Nhiếp Hoài Tang, sự tình cũng đang phát triển giống như những gì Nhiếp Hoài Tang sắp đặt. Có Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện quạt gió thêm củi, Lam Hi Thần đã bắt đầu nảy lên hoài nghi đối với hắn.

Tình huống lúc này thực bất lợi, nhưng hắn rốt cuộc chưa chết.

Mặc kệ lý do hắn sống lại là gì, nếu trời cao đã cho hắn thêm cơ hội, hắn liền như mong muốn của Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện, làm một vai ác chân chính, cho dù cuối cùng không thể sống sót, hắn tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua bất cứ ai đã hãm hại hắn.

"A Dao, tại sao không nói lời nào?" Thanh âm Lam Hi Thần vang lên, "Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ xông vào Phương Phỉ điện, là bọn họ không đúng, ta thay bọn họ xin lỗi ngươi."

Kim Quang Dao còn đang chải vuốt suy nghĩ, không có trả lời ngay lập tức.

Ước chừng lúc này Kim Quang Dao đang tức giận, Lam Hi Thần có vẻ có chút nóng nảy: "A Dao, Ngụy Vô Tiện xông vào Phương Phỉ điện không phải ý của ta."

Kim Quang Dao lúc này mới phục hồi tinh thần.

Không biết có phải bởi vì sống lại làm ảnh hưởng đến thời không hay không, biểu hiện của Lam Hi Thần so với đời trước có chút bất đồng.

Đời trước lúc này Kim Quang Dao còn đang hoài nghi liệu Lam Hi Thần có cấu kết với độc thủ phía sau màn hay không, bởi vậy không dám nói thêm cái gì, sau khi sống lại, hắn đã biết Lam Hi Thần có cảm tình sâu đậm với hắn. Mặc kệ tình cảm kết nghĩa này sâu bao nhiêu, ít nhất Lam Hi Thần không phải kẻ thù, đồng thời Lam Hi Thần cũng là kẻ thù của Nhiếp Hoài Tang, kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn.

Chải vuốt rõ ràng mâu thuẫn địch và ta, Kim Quang Dao lập tức cho Lam Hi Thần một cái tươi cười: "Nhị ca, làm sao đệ có thể giận huynh được? Nếu đổi lại là đệ, ở tình huống không biết chân tướng rõ ràng, đệ cũng rất khó đưa ra lựa chọn tốt hơn huynh."

Lam Hi Thần lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, lại đem ngọc lệnh đẩy đến trước mặt Kim Quang Dao: "Ngọc lệnh này là huynh cố tình tạo riêng cho đệ, đệ mau thu hồi đi."

Kim Quang Dao nhớ rõ, đời trước lúc trả ngọc lệnh trong lòng hắn đang giận dỗi, hơn nữa đã chuẩn bị tinh thần sẽ không bao giờ gặp lại Lam Hi Thần, liền đơn giản đem ngọc lệnh trả trở về. Khi đó hắn cũng biết Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trốn ở sau bình phong, nhưng vì không để Lam Hi Thần khó xử nên hắn không có vạch trần, thả cho Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ một con ngựa, cũng coi như chút tình cảm còn sót lại với Lam Hi Thần vì năm xưa ở trước mặt Nhiếp Minh Quyết y luôn đứng về phía mình.

Ai ngờ, hắn nghĩ cho người khác, thế nhưng lại tự chôn xuống mầm tai họa ngày sau hại hắn chết oan chết uổng.

Đến nỗi đủ loại hành vi hắn làm sau đó, hiện giờ nghĩ đến quả thực không thể tưởng tượng. Chỉ cần hắn không gây ra chuyện đắc tội với toàn bộ Huyền môn thế gia ở bãi tha ma, một cái phế vật Nhiếp Hoài Tang, một kẻ người người kêu đánh Ngụy Vô Tiện, một cái tiền khoa chồng chất Lam Vong Cơ, ba kẻ này làm sao có thể vặn ngã được mình.

Kim Quang Dao tinh tế cân nhắc, bỗng nhiên giật mình một cái.

Hắn nghĩ tới!

Buổi tối ngày hắn trả ngọc lệnh xong sau đó trở về Kim Lân Đài, trong bữa tối lại có thêm một bát canh sườn hầm củ sen vốn dĩ không có trong thực đơn, cũng không biết từ đâu ra.

Kim Tử Hiên vì cái gì đột nhiên yêu Giang Yếm Ly?

Cũng là vì một bát canh sườn hầm củ sen!

-----
Canh ngải tái xuất giang hồ 😄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro