Chương 1: Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KÌ ÁO

Tác giả: Chưa rõ

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: Đồng nhân văn, 1 x 1, HE

Diễn viên chính: Cảnh Thiên x Từ Trường Khanh

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Ta bơi ~

Lưu ý:

1. Bản edit này  phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, làm để thoả mãn sở  thích cá nhân, yêu cầu không mang bản edit này ra khỏi đây  khi chưa được sự đồng ý của gia chủ – Phi Tuyết.

2. Mình không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT, nên chỉ đảm bảo đúng khoảng 50% – 60% so với nguyên tác.

3. Những gì hợp  lý thì mình sẽ giữ nguyên (đọc rồi sẽ biết). Đề nghị mọi người tôn  trọng người edit. Mình nhận sự góp ý thẳng thắn, thiện ý, giúp đỡ để  nâng cao khả năng edit và làm cho bản dịch hoàn hảo. Những lời phê phán  ác ý, đả kích, mình sẽ phản bác thẳng thừng.

4. Truyện được  kể lại luân phiên theo ngôi thứ nhất của hai nhân vật chính (ngoài ra có  một ít kể theo ngôi thứ ba hoặc của nhân vật khác). Để mọi người tiện  theo dõi, mình sẽ ghi chú rõ chương đó (hoặc đoạn nào đó) được kể hoặc  được đặt dưới góc nhìn của (những) ai.

– – – (tên nhân vật) – – –: chương (đoạn văn) được kể hoặc được đặt dưới góc nhìn của nhân vật đó.

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –: chương (đoạn văn) được kể theo ngôi thứ ba.

Chương 1: Nhân

– –  – – – (Cảnh Thiên) – – – – – –

Đêm đen gió lớn, là thời điểm giết người phóng hỏa.

NO, NO!

Nên nói đêm đen gió lớn, ha ha! Là lúc ngắm hoa mới đúng!

Nói ban ngày mọi người đều mệt chết đi, mệt  nhất đương nhiên là ông chủ Vĩnh Yên đường ta! Nhưng mà, đêm dài yên  tĩnh, ta lại không hề buồn ngủ, đều không phải hôm nay trông qua bảo bối  gì hiếm thấy, cũng không phải hôm nay làm ăn đặc biệt tốt, ta kiếm tiền  đếm tới không thấy buồn ngủ, ha ha!

Cái gì, ngươi nói cười đến thực đáng khinh, dựa vào đâu! Ngươi có gặp qua nam nhân nào suất như lão bản ta sao?

Thật là, nhãn lực kiểu gì vậy a!

A! Ngươi nói nước miếng của ta đều nhỏ ở trên quyển sách, không phải đọc những thứ không nên đọc sao?

Đi đi đi, tiểu hài tử sang một bên, chuyện  người lớn ngươi biết cái gì a! Đây gọi là gián đoạn thường thức mĩ nhân  tổng hợp những điểm then chốt, đối mĩ nhân rất có thể sinh bệnh, tiểu  hài tử, biết cái gì a!

"Khụ, Cảnh huynh đệ, nến trong phòng đã dùng hết rồi, chỗ của ngươi có không?"

Có, đương nhiên là có! Bất quá, ngươi nha,  không phải đêm vẫn có thể thấy mọi vật sao? Khuya khoắt không ngủ tới  tìm ta muốn một cây nến, ha ha! Đậu Phụ Trắng, ngươi dám nói ngươi không  nghĩ tới ta sao?

"Trả một lượng bạc một cây nến!"

"Một lượng bạc một cây, Cảnh huynh đệ, ta nhớ rõ dưới chân núi phía trước, là một đồng một cây đi!"

"Ta nói một hai liền một hai, ngươi không thích thì đừng dùng!"

"Hảo! Một hai liền một hai!"

Nhìn nam nhân tuấn tú nhíu mi lại, theo đạo  bào lấy ra một thỏi bạc trắng đặt vào tay ta, ta mặt không đổi sắc nhận  lấy, cầm nến đưa cho y. Người kia nhận nến rồi vẫn ngơ ngác nhìn ta,  trong lòng ta thở dài thật mạnh, người này làm Thục Sơn trưởng môn như  thế nào mà vẫn còn bộ dáng như vậy, ngơ ngác ngây ngốc, không hiểu  chuyện, trông vẫn là khờ dại như vậy, còn có... đan xuẩn! (đơn giản, ngu ngốc)

Đôi mắt trông mong nhìn ta, suy nghĩ cái gì,  muốn nói cái gì đều viết ở trên mặt, chính là nóng vội không biết như  thế nào mở miệng hỏi ta.

Người này từ trước đã không biết cách che dấu tâm sự của mình, về sau làm trưởng môn Thục Sơn , lại càng không thạo.

Người xuất gia, tâm như gương sáng!

Có một số việc không hiểu, cũng không cần hiểu!

Ai! Xem ta lại nói đi đâu.

Ta nói thật, Đậu Phụ Trắng, ngươi muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng.

Đối với việc chính mình lựa chọn nhìn thấy  y, nhìn y lo lắng, nhìn y không biết phải làm sao, nhìn y không biết như  thế nào mở miệng cùng ta nói chuyện.

Ta tự nhiên sẽ không tự luyến mị lực của ta  hơn được thiên hạ vạn dân, hơn được thứ mà trong lòng người này luôn  mang... Đạo... Bất quá, nhìn đến người này bỏ cả công vụ Thục Sơn không để ý  tới, nán lại trong Vĩnh Yên đường của ta không đi. Nói thực ra, người  này so với chậu hoa hiệu quả không tồi đi, cảnh đẹp ý vui, quan trọng  nhất là không tốn của ta một đồng nào.

"Cảnh huynh đệ... Ngươi... Ngươi..."

"Ngươi cái gì?" Ta làm bộ không kiên nhẫn  nói, đồng thời trộm nhìn bộ dáng y nhíu mày, xem tốt lắm, vẫn là đẹp  giống như trước kia.

"Ngươi... Quần áo của ngươi bị rách!" Người kia nghẹn đỏ mặt, cũng chỉ nghẹn ra một câu như vậy.

Ta cũng sửng sốt, rất muốn không cấp chút  thể diện cười ra tiếng, chỉ sợ chính mình cười, người này sẽ cảm thấy ta  lấy y đùa giỡn làm trò vui đi!

"Cái kia, Trư bà về nhà mẹ đẻ. Không ai vá cho ta!"

Kì thật Trư bà là bị ta đuổi đi, đến thời điểm này, ta không nghĩ sẽ gặp bất luận kẻ nào.

Mà y... Xem như một ngoại lệ đi!

Duy có y, ta luyến tiếc đuổi đi, bởi vì người này có thể gặp nhiều hơn một chút, chính là buôn bán có lời nha.

"Ta giúp ngươi vá, được không?" Người nào đó ánh mắt thành khẩn nhìn ta nói.

Cái kia là nói thật? Ta thật sự không biết phải như thế nào cự tuyệt người này!

Xem ta không có ý từ chối, bạch y tinh thuần  như liên, một thân như ngọc, xa xa nhìn lại phảng phất như thần tiên  trên trời, lầm nhập phàm trần, bỗng nhiên quay về phòng rồi sau đó lại  trở lại, trong tay mang một bao kim thêu!

Trời ạ! Đậu Phụ Trắng, ngươi rốt cuộc phải đức hạnh đến cái dạng gì!

Nhìn đến ta bộ dạng ngốc lăng mà mở lớn  miệng, người nọ cười nhẹ, cười rất đẹp, đẹp đến tao nhã mà thanh nhã,  tách chỉ xâu kim, thủ pháp cùng Thục Sơn kiếm pháp giống nhau làm cho ta  hoa cả mắt.

Ta ngửa đầu vô ngữ hỏi trời xanh. Thần a,  người nào đó cũng không cần như vậy làm công việc của nữ nhân mà vẫn khí  độ bất phàm, thanh nhã tuấn tú chứ!

"Cảnh huynh đệ, ngươi gần đây có phải hay không thân thể không tốt?"

Tốt nha! Tốt nha! Từ sáng nay người này vừa  bước vào cửa, ta liền bày cho y xem sắc mặt vui vẻ, không thể tưởng y  cũng biết bắt chước loại này khéo léo tra hỏi. Hiện giờ, cá ở trên thớt,  người đang vá áo luồn kim, lời thật sự là... không thể nói.

"Không có nha! Thân thể ta thật sự tốt!"

Người kia làm chuyện gì cũng đều rất nhanh  nhẹn, duy có lần này, y giật mình. Nhìn lỗ hổng trên quần áo đã được vá  một nửa, y ngẩng đầu nói nhỏ: " Cảnh huynh đệ, ngày hôm qua Tuyết Kiến  cô nương lên Thục Sơn tìm ta, nói ngươi có chút không ổn."

Ta kéo lên một nụ cười khẽ, nhẹ nói: "Cho nên..."

Người kia mím môi, nhỏ giọng: "Ngươi không phải vì mọi người chúng ta hi sinh cái gì chứ?"

Ta tiếp tục cười, y ngẩng đầu nhìn ta chăm chú. Lông mi thật dài làm cho đôi mắt trong trẻo còn vương chút bóng dáng.

Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát. Ta nhìn  ánh mắt lo lắng của y, đáy lòng ngẩn ra thật mạnh, giống như có cái gì  từ sâu bên trong nở rộ, dây dưa phiền nhiễu, nháy mắt liền đem tâm nén  chặt.

"Đồ ngốc, ta có thể có chuyện gì? Ta không phải đang rất tốt đứng ở trước mặt ngươi hay sao?"

Tốt thôi! Thanh âm của ta chưa bao giờ ôn nhu như vậy. Đối với y xem như ngoại lệ.

Ta không phải anh hùng gì cả, ta chỉ là một  tục nhân, thầm nghĩ phát đại tài, phao mĩ nhân. Ta vốn tầm thường không  thể tầm thường hơn, đối đãi kẻ khác như thể người đó mắc nợ ta cái gì.

Ta không hề hối tiếc. Ta làm hết thảy đều là cam tâm tình nguyện.

Vì một người, cho dù lập tức muốn mệnh của  ta, muốn ta giảm rất nhiều rất nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều mĩ nhân,  ta cũng nguyện ý.

Chính là những lời này không thể đứng trước người nào đó nói mà thôi.

"Ngươi là người tu hành!"

Ta cười, đưa tay xoa mặt y, tựa như giống  trước kia. Không muốn quản tư thế này, không khí này có bao nhiêu ái  muội, ta chỉ biết nếu không hảo hảo trấn an y, y lại muốn tâm sinh ma  chướng.

Không bao giờ muốn nhìn đến bộ dạng thụ  thương của y nữa, cũng không bao giờ muốn nhìn y vì chia lìa mà thần  tình khổ sở nữa. Cho dù ta phải chết, ta cũng sẽ an bài thỏa đáng, làm  cho hết thảy thoạt nhìn như là ngoài ý muốn.

Người duy nhất ta không thể gạt chính là Trư bà. Thực xin lỗi nha đầu kia, ta thích nàng, nhưng mà ta càng thích một người khác.

"Cảnh huynh đệ?"

"Đi ngủ đi! Ta cũng sẽ ngủ bây giờ. Nhìn  ngươi kìa, con mắt lại đỏ. Ở Thục Sơn giúp ngươi không phải còn có vị sư  đệ rất thích ngươi sao? Tại sao lại đem ngươi mệt thành ra thế này. Đi  ngủ đi, bằng không, ta sẽ sinh khí!"

Người nọ vừa ngưng thần nhìn ta vừa hơi nhíu mi. Lại dùng thần thái này bức ta không thể không nói!

"Đậu Phụ Trắng, Thanh Vi lão nhân kia đã  từng nói qua, ngươi là muốn nghe ta nói lại? Ta là lão đại của ngươi, ta  bảo ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cái đó, hiện tại ngay lập tức đi  ngủ một giấc!"

Thậm trí đem cả lão nhân kia ra, người nọ  vẫn nhìn ta, bộ dạng phục tùng mà gom ở trong mắt lại là chút thần tình  khổ sở. Không cần như vậy nhìn ta, tiếp tục nhìn nữa, ta sẽ nói thật  mất.

Qua thật lâu, lâu đến mức ta muốn giơ hai tay đầu hàng. Người kia cuối cùng nói: "Ta đi ngủ, ngày mai gặp!"

A! Vậy ngày mai gặp đi!

Nguyên bản là có chủ ý thưởng thức mĩ đậu  phụ, thế mà kết quả lại là làm cho người này đi ngủ, thật là khiến mình  chua xót cùng đau lòng đi.

Chưa bao giờ chính mình chua xót chính mình  đau như vậy. Vẫn luôn là tâm xót xa cùng đau đớn vì người này. Người nọ  có thể hay không ít làm cho ta đau lòng một chút! Chỉ một chút thôi cũng  tốt!

Bạch y tự tại, trong gió đêm lạnh nhạt tung bay phần phật như cờ.

Bóng dáng người kia, thật sự đơn bạc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro