Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Du Du chỉ loáng thoáng nghe được giọng nói của Giang Ninh, nhưng nghe không rõ ràng lắm.

Lục Hàn Chi nói: "........ Không cần, em mang nó về nhà, sang mai trực tiếp đến công ty."

Bạch Du Du: " ???"

Không riêng gì Bạch Du Du, đến cả Khang Văn Trạch đều kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Hàn Chi một cái, chỉ có tài xế là còn tập trung tinh thần để lái xe.

Giang Ninh có lẽ cũng không nghĩ tới Lục Hàn Chi sẽ quyết định như vậy, ở bên kia điện thoại nói gì đó, Lục Hàn Chi đáp: " Không sao."

" Được, mai gặp" Lục Hàn Chi nói xong câu này liền cúp máy.

Khang Văn Trạch nhịn không được hỏi: " Anh Lục, anh muốn đem Bánh Trôi Nhỏ về biệt thự sao?"

"Ừ" Lục Hàn Chi dừng một chút, lại nói: " Chỗ anh không có sẵn thức ăn cho mèo, cậu tìm chỗ mua một chút đi."

" Vâng." Khang Văn Trạch nhìn nhìn Bạch Du Du, do dự một chút nói: " Nếu anh cảm thấy bất tiện, em có thể mang nó về nhà chăm sóc."

" Không cần."

Khang Văn Trạch hầu như chưa bao giờ cảm thấy dị nghị với bất kỳ quyết định nào của Lục Hàn Chi, nếu Lục Hàn Chi đã nói như vậy, anh ta cũng không nói gì nữa, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút kỳ quái......

Có lẽ anh ta luôn cảm thấy Lục Hàn Chi không thích Bánh Trôi Nhỏ.

Cũng không phải là không thích, đại khái là..... sẽ không quan tâm?

Nhưng nhìn thấy bộ dáng Lục Hàn Chi đối đãi với Bánh Trôi Nhỏ, lại giống như thật sự rất thích.....

Hoặc nói là, để ý?

Chính Khang Văn Trạch cũng không thể hiểu được suy nghĩ lúc này cua rLucj Hàn Chi, nhưng sau khi phân tích, tính cách của Lục Hàn Chi, ngay cả anh ta ngày ngày bên cạnh cũng không thể nào hiểu nổi.

Vào thời điểm này, các cửa hàng thú cưng về cơ bản đều đã đóng cửa, tài xế đi qua mấy chỗ, cuối cùng cũng tìm được một phòng khám thú y, Khang Văn Trạch mua bao lớn bao nhỏ đồ vật lên xe.

Trong suốt đoạn đường tiếp tục, Bạch Du Du toàn thân phát ngốc.

Cô sẽ đến nhà của Lục Hàn Chi?

Nói thật, cô vừa rồi có nghĩ đến giờ này, Giang Ninh có thể vì bận quá mà không có thời gian đến đón cô hay không, khả năng lớn nhất là Khang Văn Trạch sẽ mang cô về chăm sóc một đêm, ngày mai sẽ đưa lại cho Giang Ninh.

Trăm triệu không nghĩ tới, Lục Hàn Chi thế nhưng mở miệng nói muốn mang cô về nhà.

Bạch Du Du cảm thấy có chút sợ hãi.

Cô không sợ Lục Hàn Chi sẽ làm gì với cô.....Lại nói, đường đường là ảnh đế thì có thể làm gì đối với một con mèo, chính là nghĩ đến sẽ được ở nhà của Lục Hàn Chi, cô như thế nào cũng cảm thấy lòng bồn chồn không yên.

Tài xế lái xe gần một giờ, lúc này Bạch Du Du vẫn luôn ghé vào đù Lục Hàn Chi nằm, lúc thì cọ cọ mặt, lúc lại vẫy vẫy đuôi, không thể ngồi yên một giây, một phút nào, nhưng cô động thế nào cũng thật cẩn thận, bởi cô cảm thấy mỗi lần cô động, Lục Hàn Chi đều cúi đầu xuống nhìn....

Trên mặt lý thuyết, đáng lẽ cô phải rất hưởng thụ, nhưng đối với Bạch Du Du mà nói thì đây lại là một phương thức tra tấn mới.

Thật vất vả xe mới dừng lại, Lục Hàn Chi ôm cô xuống xe.

Bạch Du Du ngoan ngoãn ghé vào cánh tay của Lục Hàn Chi, ngẩng đầu nhìn thấy, một biệt thự ba tầng đứng sừng sững trước mặt, bốn phía giống như vườn hoa, cây cối nhiều vô kể, có lẽ bởi vì trời đã tối nên trông biệt thự có vẻ có chút lạnh lẽo.

Có người từ bên trong mở cửa ra, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ quản gia bước ra chào hỏi: " Tiên sinh*, ngài đã trở lại."

(* Thật ra ở đây mình không biết phải xưng hô như thế nào định để là ông chủ, nhưng già quá so với tuổi của ảnh đế, hay là để Thiếu gia nhỉ???)

Quản gia đi tới định cầm áo khoác cho Lục Hàn chi, lúc này mới phát hiện trong lòng Lục Hàn chi đang ôm một con mèo lông trắng muốt, lập tức sửng sốt một chút.

Bạch Du Du nghe thấy Khang Văn Trạch nói chuyện cùng với quản gia, nhưng lực chú ý của cô hoàn toàn bị cách bài trí trong đại sảnh hấp dẫn, Lục Hàn Chi ôm cô cởi giày, rồi bước lên cầu thang trải thảm. Anh đột nhiên dừng lại nói: " chuẩn bị cho nó ít thức ăn rồi mang lên."

" Vâng."

Chờ Lục Hàn Chi lên lầu, quản gia chần chờ nói: " Ý của tiên sinh có phải là chuẩn bị đồ ăn cho con mèo không?"

".......Đúng vậy, nó kêu Bánh Trôi Nhỏ."

Khang Văn Trạch nói: " Bánh Trôi Nhỏ hôm nay phối hợp chụp ảnh cùng với anh Lục rất vất vả."

.........Chẳng lẽ đây là nguyên nhân anh Lục mang Bánh Trôi Nhỏ về nhà?

Bạch Du Du trơ mắt nhìn thân ảnh của Khang Văn Trạch cách chính mình ngày càng xa, nhịn không được kêu meo một tiếng.

Xin hãy mang em đi, đi mà trợ lý tiểu ca ca!!!

Tuy nhiên, cái cô gọi là dùng hết sức lực để kêu trong tai người khác cũng chỉ là tiếng meo meo yếu ớt, cô nhìn thấy Khang Văn Trạch vừa cười vừa vẫy tay hẹn cô ngày mai gặp lại.

Thật không muốn nói lời tạm biệt mà !!

Bạch Du Du có chút phát điên, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bực bội như vậy kể từ khi trở thành một con mèo.

Bạch Du Du được Lục Hàn Chi đưa vào phòng, sau đó đặt lên ghế sô pha.

" Ngoan ngoãn ở chỗ này, đừng chạy lung tung, nhớ chưa?" Giọng nói trầm thấp của Lục Hàn chi lộ rõ vẻ ra lệnh, cùng với ánh mắt ngưng trọng, trái tim yếu ớt của Bạch Du Du thắt lại, ngoan ngoãn gật đầu.

Trong giây tiếp theo, cô mới ý thức được bản thân mình đã làm gì liền lắc đầu thật nhanh, giơ hai chân sau lên gãi gãi tai.

......Hành động này thật khó xử, nhất là trước mặt nam thần, nhưng cô cũng rất tuyệt vọng, đã làm một con mèo còn gật đầu làm cái gì.

Mắt Lục Hàn Chi hơi nheo lại.

Con mèo trắng như tuyết ngáp một cái, xoay người lười biếng cuộn thành một đoàn.

Bạch Du Du nỗ lực biến bản thân trở nên bình thường nhất có thể, thật bình thường..... Cho đến khi nghe được tiếng Lục Hàn Chi đóng cửa lại, cô mới nhẹ nhàng thở phào.

Dọa chết mèo rồi!

Vấn đề theo thói quen nghe hiểu tiếng người rồi gật đầu cần phải sửa lại mới được!

Bạch Du Du quan sát một lúc, Lục Hàn Chi hẳn là vào nhà tắm, cô tính toán thì chắc anh sẽ không thể trở về nhanh trong chốc lát được, lập tức đứng dậy rồi quan sát xung quanh phòng.

Nơi này chắc chắn là phòng ngủ của Lục Hàn Chi.

Bởi vì toàn bộ phòng khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy thật sạch sẽ.

Dù ánh sáng rất mờ nhưng vẫn cos thể nhìn được sàn nhà trắng không tì vết, giường ngủ king size chỉ hai màu xanh sẫm và trắng tuyết, gọn gàng đến mức không thể bắt bẻ...

Rèm cửa màu xanh đậm nặng nề được vén lên một nửa, cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy bên ngoài là hoa viên tràn đầy ánh trăng, trong chiếc bình trên bàn trước cửa sổ được cắm một bó hoa hồng trắng tươi mát.

Trừ bỏ sạch sẽ, căn phòng tạo cảm giác thật giống với Lục Hàn Chi, tao nhã - quý phái, khắp nơi đều không nhìn thấy tạp chất.

Hơn nữ trừ bỏ trên tủ đầu giường có vài quyển sách cùng chiếc máy ghi âm cổ điển trên kệ thì hầu như không tìm thấy thứ gì khác liên quan đến đồ vật Lục Hàn Chi yêu thích.

Bạch Du Du đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.

Giống như Lục Hàn Chi có thói sạch sẽ, gần như là nam thần hoàn mỹ, ở giới giải trí như chảo nhuộm nhiều màu làm sao có thể không nhiễm một hạt bụi, thậm chí còn không có scandal, chẳng lẽ nào.....Tính lãnh đạm?

Không thể không nói, phong cách này quả thật quá giống.

Bất quá cô lại tưởng tượng ngược lại, nói không chừng một góc nào đó trong căn phòng này lại ẩn giấu một bí mật không để ai biết?

Trên đời này làm gì có người thập toàn thập mỹ chứ, cho dù Lục Hàn Chi thuộc dạng gần như hoàn mỹ, cũng xuất hiện một hai khuyết điểm đi.

Ví dụ như, thói sạch sẽ hoặc  gắt ngủ? Hoặc là một đam mê kỳ lạ nào đó.

Bạch Du Du bỗng nhiên nhớ tới bạn cùng phòng của cô từng nhắc mãi về truyền thông suy đoán Lục Hàn Chi đã độc thân nhiều năm như vậy, không phải bởi vì sự nghiệp đang trong thời kỳ đỉnh cao mà công ty cấm yêu đương, mà là sớm đã có người trong lòng, nhưng không ai biết.

Người này là ai, là nam hay là nữ....

Có rất nhiều người muốn cọ nhiệt với Lục Hàn Chi, nhưng đều được làm sáng tỏ ngay lập tức, sau bao nhiêu năm các phương tiện thông theo đuổi đều không tìm ra được sự thật về người đặc biệt của Lục Hàn Chi.

Bạch Du Du thận trọng nhảy khỏi ghế sofa và đi loanh quanh chiếc giường lớn.

Giường lớn như vậy! Trừ bỏ Lục Hàn Chi có thể hay không đã từng có người khác ngủ lên.

Là nam hay là nữ?

Hay là người ngoài hành tinh?

Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được, cô có thể biến thành mèo thì chuyện Lục Hàn Chi ngủ với người ngoài hành tinh thì có gì lạ.

Bạch Du du lắc cái đuôi, nghĩ đến điều này đầu óc cô không khỏi nghĩ liên miên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro