Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khang Văn Trạch cầm tách cà phê bước ra từ phòng trà liền nghe thấy mấy người trợ lý đang nói chuyện phiếm.

"Tôi vừa rồi đi xuống quán cà phê dưới lầu, hình như thấy mèo của chị Cindy."

Có người nghe vậy liền hứng phấn: " A! Chị Cindy lại đem Bánh Trôi Nhỏ đến?"

Khang Văn Trạch dừng chân lại.

" Không có, tôi ở quán cà phê thấy, mấy cô gái vây quanh một con mèo ôm tới ôm lui, tôi lại gần nhìn, con mèo đó cực kỳ giống với con mèo của chị Cindy!"

" Nghe nói chị Cindy hình như đem mèo đi tặng cho người khác....."

" Haiz, vậy thật đáng thương, tôi thấy mấy cô gái kia thật ầm ĩ, Bánh Trôi Nhỏ nhỏ như vậy, lại còn là giống mèo Ragdoll thuần chủng, cao quý, sớm biết chị Cindy muốn tặng mèo cho người khác, tôi liền xin chị ý để tôi nuôi...."

" Đúng vậy, nhưng chắc chị Ninh cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi.."

Khang Văn Trạch trầm ngâm suy nghĩ bưng tách cà phê rời đi.

Lục Hàn Chi thấy Khang Văn Trạch chậm chạp mãi không thấy bỏ tách cà phê lên bàn " Làm sao thế?"

" Xin lỗi, anh Lục." Khang Văn Trạch vội vàng buông tách cà phê xuống, do dự một chút nói: " Em vừa rồi nghe nói, chị Ninh hình như đem Bánh Trôi Nhỏ tặng cho người ta rồi."

Tay lấy cà phê của Lục Hàn Chi dừng một chút, nhìn Khang Văn Trạch nói " Tiếc à?"

" Là rất tiếc." Khang Văn Trạch thở dài: "Về sau có lẽ sẽ không còn thấy được nữa..."

Khang Văn Trạch nhìn đồng hồ, thu hồi lại biểu cảm: " Anh Lục, sắp đến giờ rồi, em gọi tài xế đến đây đón anh."

Khang Văn Trạch cùng Lục Hàn Chi bước vào thang máy, trùng hợp gặp Giang Ninh.

Khang Văn Trạch thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm: "Chị Ninh, không thoải mái sao?"

Đôi lông mày của Giang Ninh hơi hơi nhăn " Không sao, chắc do tối qua ngủ muộn."

Lục Hàn Chi lạnh nhạt nói " Hối hận?"

Giang Ninh sửng sốt: " Cái gì?"

Khang Văn Trạch phản ứng rất nhanh, nhỏ giọng nhắc nhở: " Nghe nói chị Ninh tặng Bánh Trôi Nhỏ cho người khác rồi."

Giang Ninh cười khổ lắc đầu " Cũng không thể gọi là hối hận được, chỉ là có chút luyến tiếc."

Kỳ thật sau khi đem Bánh Trôi Nhỏ tặng cho người khác, Giang Ninh cũng có chút hối hận, nhưng với tính cách của Giang Ninh, không thể dễ dàng nói ra hai chữ hối hận ấy được.

" Cô gái ôm Bánh Trôi Nhỏ đi cũng là fan của cậu.: Giang Ninh cười nói " Nếu cô ấy chăm sóc tốt cho nó, chị sẽ giúp cô ấy xin chữ ký của cậu."

Lúc này, Giang Ninh chỉ cso một chút hối hận mầ thôi, những điều đó, là những thứ cô ấy đã quyết định sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng sau một ngày bận rộn trở về nhà, cởi giày vào nhà và theo thói quen gọi một tiếng: " Bánh Trôi Nhỏ, chị về rồi đây."

Trong phòng khách sáng đèn, nhưng trống rỗng, không có âm thanh nào đáp trả lại Giang Ninh.

Lúc này, Giang Ninh mới thực sự cảm giác được sự hối hận.

Không nói đến Bánh Trôi Nhỏ là mèo do ba của Giang Ninh tặng, chỉ cần vài ngày ngắn ngủi ở chung, liền đủ để Giang Ninh khó vứt bỏ tình cảm được với Bánh Trôi Nhỏ, loại cảm giác này người không nuôi thú cưng sẽ không bao giờ hiểu được, nếu có một con vật nhỏ lông xù xù đáng yêu, bạn về đến nhà liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, khi ra ngoài nó sẽ tiễn bạn, sẽ đối với bạn mềm mại nhưu bông mà làm nũng, ngẫu nhiên sẽ tùy hứng khiến bạn dở khóc dở cười, nhưng bạn sẽ cảm nhận được nó vơi sbanj thật ỷ lại, tín nhiệm bạn vô điều kiện.

Bạn có thể cảm nhận được nó toàn tâm toàn ý yêu thương bạn, đem bạn trở thành người thân duy nhất của nó.

Nhưng cuối cùng thì Giang Ninh vẫn tự tay tiễn Bánh Trôi Nhỏ đi.

Giang Ninh độc thân nhiều năm, lại tạo cho mình một chỗ đứng trong giới giải trí, nhiều năm qua đi cứ ngỡ trái tim mình đã sớm trở nên sắt đá, dù vất vả mệt mỏi cũng sẽ theo thói quen trở về nhà, lúc này đột nhiên cso cchut nhịn không được, nhìn qua địa bàn Bánh Trôi Nhỏ yêu thích thường xuyên  nằm bò lên, hốc mắt Giang ninh liền ửng đỏ, ươn ướt.

Khi Tề Phàm nhận được tin nhắn của Giang Ninh thì cô ấy đang uống rượu ở một quán bar, vừa mở tin nhắn ra thì thấy Giang Ninh gửi đến một biểu tượng khóc " Tớ nhớ Bánh Trôi Nhỏ."

" Biết ngay cậu sẽ hối hận mà!"

Tề Phàm cười ha ha một hồi, rồi gửi tin nhắn giọng nói: " Đi uống rượu, tớ tìm đàn ông cho cậu, như vậy sẽ không nhớ mèo nữa."

Giang Ninh chửi một câu em gái cậu*, không thể ý đến Tề Phàm nữa.

(*Em gái cậu là câu chửi tục ở bên Trung   )

Một lát sau, Tề Phàm nhắn tin cho Giang Ninh " Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ quá nhiều, không phải sang tháng cậu phải đi cùng Lục Hàn Chi bay đến Milan à? Đến lúc đó vẫn phải đem nó đến cho người khác châm sóc."

Giang Ninh thở dài, nhịn không được liền hỏi: '' Hỏi cậu một chút, em họ của cậu chăm sóc Bánh Trôi Nhỏ như thế nào rồi? Đến nhà mới có bị lạ chỗ không? Nó có ăn không?"

Tề Phàm nhắn tin cho em họ cậu ta, Dư Đình Đình ngay lập tức gửi cho cậu ta một đống ảnh chụp, trong ảnh là cô ấy đang ôm Bánh Trôi Nhỏ tự sướng.

Tề Phàm chuyến tiếp bức ảnh cho Giang Ninh, nói " Cậu xem đi, Bánh Trôi Nhỏ vẫn tốt, mới chỉ có một ngày vẫn chưa nhìn ra có chỗ nào không ổn, vẫn là bộ dáng rất đáng yêu."

Sau khi gửi đi, cậu ta liền cảm thấy có chỗ nào không đúng liền phóng to bức ảnh lên, thấy rõ khung cảnh liền lập tức gọi điện cho Dư Đình Đình, điện thoại vừa được kết nối liền hỏi: " Nha đầu chết tiệt này, em đang ở đâu? Đây không phải là KTX hay là nhà của em!"

Tuy rằng Tề Phàm bên ngoài nhìn tương đối nữ tính nhưng tính cách một chút cũng không giống với ngoại hình, Dư Đình Đình vẫn rất sợ cậu ta, cuối cùng cũng thành thật nói đang ở nhà bạn trai.

Tề Phạm dạy dỗ cô ta một lúc, lại dặn dò phải chăm sóc tốt cho Bánh Trôi Nhot, Dư Đình Đình vâng vâng dạ dạ đáp ứng, cúp điện thoại liền đi tìm bạn trai kể khổ.

Bạch Du Du thật ra cũng rất muốn đi tìm người khác kể khổ.

Cả ngày nay cô thật sự muốn điên rồi, đầu tiên là ở quán cà phê bị mấy cô gái vây quanh âm ĩ náo loạn cả buổi trưa, cuối cùng vẫn là phục vụ uyển chuyển nói động vật không thể ở trong tiệm lâu được, các cô ấy mới rời đi, Bạch Du Du cho rằng cuối cùng cũng được về nhà, kết quả bạn trai Dư Đình Đình đến đón rồi đưa cả hai về nhà hắn.

Bạch Du Du liền bị Dư Đình Đình mang tới nhà bạn trai cô ấy.

Bạn trai Dư Đình Đình cũng là sinh viên, chắc cũng rất thích các động vật nhỏ, lúc thấy Bạch Du Du liền nhịn không được, nhưng mà Bạch Du Du cảm thấy khó chịu khi bị hắn ôm.

Loại cảm giác khó chịu này liên tục cho đến tối, Dư Đình Đình cùng bạn trai ngồi trên ghế sô pha xem TV, trong khi Dư Đình Đình đang vừa ôm cô vừa vuốt lông.

Hai người kia hôn nhau trong vô thức.

Mấu chốt là Dư Đình Đình vẫn còn đang ôm cô chưa bỏ, vị bạn trai ôm Dư Đình Đình không buông, kết quả Bạch Du Du nghe thấy tiếng hít thở ngày càng trở nên hỗn loạn và tiếng quần áo cọ xát của hai người họ, cô chỉ có thể lặng lẽ chôn mặt vào móng vuốt.

Bởi cô căn bản không thể che lỗ tai lại.

Cái gì không nên nghe cũng đều nghe thấy hết rồi!

Bạch Du Du trong lòng kêu rên.

Quả thực chọc mù mắt mèo! Cô không muốn xem hai người này truyền hình trực tiếp đâu!

Cũng may hai người không ở trên sô pha tiếp tục hoàn thành việc lớn, mà kéo nhau vào phòng ngủ, chỉ còn mỗi Bạch Du Du nằm trên sô pha xem TV, hồi lâu cũng không có thả lỏng được.

Đời trước Bạch Du Du sống đến 20 tuổi, đã từng trộm yêu thầm một anh học trưởng đẹp trai, cũng được rất nhiều người tỏ tình, nhưng còn chưa kịp nói chuyện yêu đương thì chết, lúc học đại học, cả KTX chỉ có mỗi cô là chưa có bạn trai, suốt ngày bị bạn cùng phòng phát cẩu lương đến nghẹn, không nghĩ tới đời này lại biến thành con mèo, còn chịu đựng chủ nhaatn mới cùng bạn trai rải cẩu lương, hơn nữa lại còn là loại trực tiếp cấm trẻ em....

Cả ngày hôm nay, Bạch Du Du cảm thấy thật khổ sở, cô cảm thấy cuộc sống làm mèo của cô so với đời trước còn gian nan hơn nhiều.

Sao không thấy như lúc đầu đã nói bị chủ nhân sủng đến ngồi ăn chờ chết? /( ToT)/~~~

Hiện tại cô thật hy vọng người nuôi mình chu đáo nhưu chú Giang, hây là bà lão hiền lành hòa ái, cũng nhau an an ổn ổn làm bạn cả đời.

Thật không may điều ước không thể thành hiện thực.

.......... Không biết Giang Ninh có nhớ cô hay không?

Bạch Du Du trong đầu hiện lên hình ảnh Giang Ninh một mình ngồi ở trên ghế sô pha trước cửa sổ sát đất uống rượu vang đỏ, mỗi lúc như vậy cô đều yên lặng đi qua nằm ở chiếc thảm bên chân cô ấy, sau đó Giang Ninh sẽ ôm cô lên vuốt vuốt lông, thỉnh thoảng sẽ cùng cô nói nhưng chuyện mà người ngoài không biết.

Bạch Du Du cảm thấy bản thân rất khổ sở, một chút tinh thần đều không có.

Dư Đình Đình sau khi cùng bàn trai làm chút chuyện đỏ mặt ra tớ, đột nhiên nhớ đến Bánh Trôi Nhỏ cả buổi tối còn chưa ăn cái gì.

" Bánh Trôi Nhỏ ngoan, ăn tối nào."

Dư Đình Đình lấy thức ăn cho mèo dỗ cô một hồi lâu, thấy cô một chút hứng thú đều không có liền có chút lo lắng " Bánh Trôi Nhỏ giống như muốn tuyệt thực."

" Ăn ít một chút cũng không chết đói đâu." Bạn trai Dư Đình đình không thèm để ý nói " Chắc là do đổi mới chỗ ở nên không thích ứng được."

Bạch Du Du nhắm mắt đem mình cuộn thành một cục,  cả đêm ngủ không ngon giấc.

Cả đêm ngủ không ngon còn có Giang Ninh, sáng sớm Giang Ninh còn có cuộc họp.

Giang Ninh rất ít khi làm việc theo cảm xúc, nhiều người đều nhận ra sắc mặt cô ấy không tốt lắm.

Đặc biệt là sáng nay Nhan Tử Hàng đến muộn, Giang Ninh sau khi phát hiện liền thiếu chút phát hỏa.

Kỳ thật Giang Ninh ít mang người mới, huống chi hiện tại sự nghiệp của Lục Hàn Chi đang ở đỉnh cao, cô cũng không dư thừa sức lực mang người mới, sở dĩ hiện tại phụ trách Nhan Tử Hàng cũng là do nguyên nhân đặc biệt, Giang Ninh cũng được coi là một nhân vật lợi hại trong giới giải trí, nhưng cố tình là Nhan Tử Hàng, cô thế nào cũng cảm thấy cùng với bản thân có điểm xung khắc.

Giang Ninh gọi điện cho trợ lý của Nhan Tử Hàng mắng một lúc, sau đó là gọi điện cho Nhan Tử Hàng, nhưng trước khi gọi điện cô liền nhận được cuộc điện thoại của Khang Văn Trạch.

Giang Ninh nhẹ giọng, nhận điện thoại " Alo, A Trạch, có chuyện gì vậy?"

" Chị Ninh, anh Lục muốn em hỏi chị....."

Khang Văn Trạch nói đến một nửa liền dừng một chút, giống như bị cắt ngang, ngay sau đó, giọng nói của Lục Hàn Chi vang lên từ trong điện thoại ___

" Mèo của chị đâu?"

Giang Ninh sửng sốt một chút: " Mèo? Bánh Trôi Nhỏ? Em đang nói Bánh Trôi Nhỏ sao?"

Nói đến mèo của cô, vậy chính là Bánh Trôi Nhỏ rồi, Giang Ninh thật vất vả mới đem việc của mèo nhỏ tĩnh lại, toàn tâm toàn ý nghĩ về công việc, nếu đổi là người khác hỏi chuyện Bánh Trôi Nhỏ, Giang Ninh hoặc là lạnh nhạt trả lời một câu, hoặc là đến cái sắc mặt tốt cũng không cho.

Nhưng đang yên đang lành, Lục Hàn Chi hỏi mèo của cô để làm cái gì?

_________________

Lời của Editor:

Đã hẹn với các bạn là mỗi ngày một chương :v nhưng dạo này mình lười quá, sắp Trung Thu rồi nên gần đây hay đi chơi với bạn bè, lượn lờ Hàng Mã các thứ :v Mình sẽ cố gắng chăm chỉ hơn. Mong các bạn ủng hộ.

Yêu mọi người <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro