Chương 1 + 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Chương 01: Thể chất cấp F

Trên hành lang màu trắng chỉ còn tiếng bước chân khi nặng khi nhẹ.

Bên trong trạm y tế số 3 của sao Thủ Đô, trên dãy ghế bên ngoài phòng điều trị chứng bệnh đặc biệt có hai người đang ngồi. Bé trai ngồi bên phải cúi đầu nhìn nhân vật của mình kẹt ở một đoạn mấu chốt trong mê cung phức tạp trên quang não, mặt mày nhăn nhó, có vẻ như đã từ bỏ, thất bại vỗ đùi, sau đó bị người bên cạnh thu hút.

Người ngồi cạnh cậu bé là một thiếu niên không lớn lắm, cậu đội mũ, cũng đang chơi game.

Đứa nhỏ thoáng nhìn xuống, tò mò ngó quang não của cậu.

Quang não kia bé không nhận ra, nhưng nó có vẻ dày và nặng hơn cái cậu bé đang dùng, trên thân máy còn có rất nhiều vết trầy, trông như quang não cũ không đạt tiêu chuẩn, màn hình giả lập lại hết sức rõ nét.

"Quang não dạng V mẫu 321 đã thay màn." Thiếu niên đột nhiên nói chuyện, cười một tiếng: "Tò mò à?"

Cậu bé kia há miệng, lí nhí nói: "Em chưa thấy cái này bao giờ, anh đang chơi game gì thế ạ?"

Thiếu niên hào phóng giơ màn hình ảo ra: "Anipop."

Màn hình ảo sặc sỡ sắc màu, tràn ngập sự xưa cũ mà một đứa bé không thể nào hiểu được.

Cậu nhóc nghi hoặc: "Quang não của anh dùng màn hình gì vậy, dạng V nghĩa là sao? Mẫu cổ ạ?"

Thiếu niên nghe được chữ mẫu cổ thì cười một tiếng: "Có thể coi là vậy, dù sao giờ muốn tìm mẫu này thì chỉ có tới trạm xử lý phế liệu."

Hành lang trống rỗng vang lên tiếng trí tuệ nhân tạo, đọc theo dòng chữ trên màn hình.

--- "Mời Túc Mạc số 005 đến phòng 402 khám bệnh."

Cậu nhóc nghe thấy thông báo thì ngạc nhiên, nhìn xuống số của mình.

Lúc này người bên cạnh lại đứng lên.

Thiếu niên chỉnh lại mũ, nhẹ nhàng nói: "À, đến lượt anh."

Cậu liếc nhìn đứa trẻ vẫn ngồi im tại chỗ, ngón tay thon dài chỉ lên một điểm trên quang não của cậu nhóc: "Ở chỗ rẽ khu thứ ba bên trái, thử rẽ phải đi, rẽ phải có lẽ sẽ may mắn hơn."

Cậu nhóc sững sờ, cúi đầu nhìn chỗ rẽ ở khúc thứ ba, ngẩng lên đã thấy bóng lưng anh trai kia biến mất ở sau cửa phòng 402.

-

Trong phòng khám trắng xóa, màn hình đang hiện số liệu cơ thể Túc Mạc, các con số màu đỏ xanh đan xen lẫn nhau.

Bác sĩ Ngô ngồi ở chính giữa lướt xem số liệu trên màn hình, y tá bên cạnh mang tới cho ông một cốc nước.

Bác sĩ Ngô nhìn sang thiếu niên.

Thiếu niên đội mũ lưỡi trai màu đen, nước da là một màu trắng lạnh thiếu sức sống.

Cậu tiện tay cởi mũ ra, đôi mắt ôn hòa trong veo ẩn dưới vành nón, hàng mi dài khẽ rung tựa làn nước chảy róc rách, tỏa ra một loại khí chất điềm tĩnh rất đặc biệt.

Thiếu niên ngồi thẳng người, hơi ngước mắt nhìn báo cáo sức khỏe trong màn hình.

Những con chữ lạnh lẽo trên màn hình với cậu chỉ như những dãy số liệu hết sức bình thường, cậu nhìn một lượt rồi hỏi: "Được chưa bác sĩ, có gì cần chú ý không ạ?"

Tên: Túc Mạc.

Tuổi: 18.

Thể chất: F-

Tinh thần lực: S+

...

Thiếu niên trông không khác gì người bình thường, chỉ là gầy hơn một chút, nước da hơi nhợt nhạt, còn đâu thật sự không thể nhìn ra được cậu là một bệnh nhân mắc chứng bệnh đặc thù, thể chất còn là cấp bậc thấp nhất 'F-', trong số liệu thống kê với giá trị trung bình là D hiện nay.

F, cả liên minh cũng chỉ có mười mấy bệnh nhân còn sống, trong đó có 5 người đang nằm trong phòng giám hộ chứng bệnh nặng.

Với thể chất như vậy, người bệnh không thể chịu nổi gánh nặng mà máy móc trí năng cao vận hành mang lại cho cơ thể, chỉ một kích thích nhỏ cũng có thể tạo thành cảm giác đau gấp mười lần cho họ, đồng nghĩa với việc họ không thể dùng mạng lưới khoa học kỹ thuật đang phát triển nhanh chóng của liên minh, càng không thể sử dụng gia dụng trí năng cao, chứ đừng nói là đăng nhập Tinh Võng.

Người bệnh với thể chất đặc thù này đã bị thời đại Tinh Võng vứt bỏ.

Bác sĩ Ngô đã gặp rất nhiều người, nhưng bệnh nhân như Túc Mạc lại là người đầu tiên.

"Ngoài kiểm tra thể chất ra, các chỉ tiêu khác của cháu đều gần với tiêu chuẩn bình thường." Bác sĩ Ngô lật báo cáo sức khỏe ghi tên 'Túc Mạc', thấy chữ 'tinh thần lực cấp S' thì đôi mắt hẹp dài dưới cặp kính thoáng dừng lại, im lặng thở dài: "Gần đây còn xuất hiện tình trạng thể lực sụt giảm không?"

Túc Mạc thành thật đáp: "Có ạ, thỉnh thoảng còn bị tức ngực."

Bác sĩ Ngô: "Tần suất đau đầu thế nào?"

Túc Mạc đáp: "Mỗi tháng 2-3 lần ạ."

Bác sĩ Ngô ghi lại số liệu trên màn hình, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt đơn thuần của Túc Mạc thì cười: "Dựa trên số liệu hiện giờ thì trạng thái cơ thể cháu đang dần khôi phục giá trị bình quân, còn tốt hơn mấy người bệnh cấp E mà chú đang chữa. Đương nhiên cháu vẫn phải chú ý, không được ỷ vào tinh thần lực ưu việt mà mệt nhọc quá độ. Đầu tuần chú nhận được báo cáo từ người máy chữa bệnh của cháu, ngày 16 tháng 4 cháu thức đêm đúng không?" Đoạn sau, giọng điệu ông đã có phần nghiêm khắc.

Túc Mạc giật mình: "Dạ, có chút việc cần giải quyết nên cháu không thể ngủ sớm."

Bác sĩ Ngô thở dài: "Cái này chú không nói nhiều nữa, nhưng đừng thức đêm. Cháu không thể so với đám thanh thiếu niên thức đêm ba bốn ngày vẫn khỏe như vâm được, sức miễn dịch suy giảm không phải chuyện tốt."

Ông gửi một ít thông tin tới quang não của Túc Mạc: "Đi lấy thuốc đi, nửa năm sau đến khám lại."

-

Hành lang bên ngoài có hai người máy chữa bệnh đi ngang qua, vẫn trống trải như trước.

"Anh ơi!"

Túc Mạc vừa ra khỏi phòng đã bị cậu nhóc ban nãy chơi game chặn lại. Cậu bình tĩnh đội mũ lên, cười hỏi: "Qua màn rồi à?"

Cậu nhóc kia gật đầu, sau đó lấy từ trong túi ra một viên kẹo có đóng gói tinh xảo, nhét vào tay Túc Mạc: "Cái này cho anh ạ, cảm ơn anh. Mẹ em giục em rồi, bái bai anh."

Tặng kẹo xong, nhóc con kia chạy một mạch tới đầu hành lang còn lại.

Túc Mạc nhìn đứa nhỏ được mẹ nắm tay càng lúc càng đi xa, cậu thoáng ngẩn ngơ, sau đó cúi xuống nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay.

Lúc này, từ đầu khác của hành lang vang lên tiếng bước chân.

Một người đàn ông mặc âu phục có sắc mặt lạnh lùng, mày kiếm mắt sáng, cùng một vị bác sĩ áo trắng vừa đi vừa trò chuyện với nhau, hàng mày luôn nhíu chặt không thể thả lỏng. Họ đi tới khu cho chứng bệnh đặc thù, đến nơi thì nhìn thấy trước cửa phòng 402 có một thiếu niên đang đứng. Ánh mắt anh sắc bén liếc sang, cuối cùng dừng trên thứ trong lòng bàn tay cậu.

Kẹo?

Bác sĩ nhắc nhở: "Ngài Úc, đã tới phòng 402 ạ."

Túc Mạc hoàn hồn, lộ vẻ áy náy tránh sang bên, nhét kẹo vào trong túi, cũng không ngẩng lên mà đi về phía khác.

Người đàn ông thu hồi cái nhìn, đẩy cửa phòng.

-

Từ bệnh viện ra, Túc Mạc lên xe bay tới khu C.

Túc Mạc ở khu nội thành C của sao Thủ Đô, là loại tương đối lâu đời. Nhà cậu nằm trong một khu dân cư được bóng cây râm mát xanh tươi bao trùm, khiến nơi này có vẻ cổ xưa, ngoài cửa còn có vài người máy quân dụng thay phiên nhau trực.

Vừa mới vào trong, Túc Mạc đã bị ông Trương nhiệt tình cản lại đánh cờ. Các hộ gia đình trong khu này đa số là người già về hưu, rảnh rỗi là mang con cháu ra công viên nhỏ đánh cờ hoặc múa quảng trường.

Nhà ông Trương ở ngay bên dưới nhà Túc Mạc, ông là một thầy giáo già đã về hưu của viện nghiên cứu khoa học, thường ngày thích lải nhải vài vấn đề học thuật, thỉnh thoảng thích túm Túc Mạc lại chơi cờ.

Là người khai sáng, lại như đứa trẻ con, Túc Mạc rất thích giao lưu với ông cụ.

"Thấy bảo đại học Thủ Đô của mấy đứa hè này phải sửa phòng thí nghiệm, nghỉ hè ở lại đây chứ hả?" Ông Trương hỏi.

"Ở bên này ạ, cháu định đi thư viện." Túc Mạc đặt cặp xuống, tự nhiên ngồi lên chiếc ghế dựa mát lạnh, liếc nhìn bàn cờ, ngạc nhiên nói: "Ván này đang chơi ạ?" Cậu cúi xuống quan sát thế cờ.

Túc Mạc vừa ngồi chưa được bao lâu, mấy ông cụ ở xung quanh cũng chạy tới xem.

"Lão Lý bảo trong sở có việc nên đi mất rồi." Ông Trương mong đợi nhìn Túc Mạc, nói tiếp: "Sao lại tới thư viện? Nghỉ hè thì phải chơi chứ. Thằng Khải nó gửi một gói hàng về đấy, nói là cho cháu, hình như là máy đăng nhập trò chơi giả lập đang rất được yêu thích dạo gần đây."

Túc Mạc hờ hững: "Thiên Hoàn ấy ạ? Phải trò chơi thực tế ảo mới ra không ông? Cháu có nghe nói."

Ông Trương: "Đúng đúng, là cái đó đó."

Vừa nhắc tới cái trò chơi này, mọi người bắt đầu trò chuyện.

"Cháu tôi về nhà ngày nào cũng thấy chơi."

"Đám thanh niên trong sở tôi cũng đang chơi, toàn nói mấy cái thuật ngữ tôi không hiểu."

"Phong cảnh cũng đẹp lắm, tôi với bạn già còn lên cầu chụp hình cơ."

Túc Mạc thoáng nâng mắt, đánh một nước: "Đấy là game thực tế ảo, cháu không chơi được."

Cậu từng nghe về trò này, quanh cậu có rất nhiều bạn cùng tuổi đang chơi, lúc đọc báo cũng từng thấy không ít tin tức liên quan.

Bởi vì game này vô cùng nổi tiếng, nổi tiếng về nền tảng kĩ thuật dựng lên nó, và cũng nổi tiếng trong lĩnh vực game thực tế ảo, được đông đảo người chơi ủng hộ.

Ở thời kì liên minh khoa học kỹ thuật nhanh chóng phát triển, thời đại Tinh Võng đã bắt đầu từ 400 năm trước. Tinh Võng giả lập mang lại đột phá to lớn trước nay chưa từng có của thế kỉ, chỉ trong một thời gian ngắn đã đưa các ngành nghề vào quỹ đạo của nó, giải quyết rất nhiều nan đề mang tính lịch sử. Ngành nghề game giả lập chính là một trong những ngành nghề phát triển nhanh chóng nhất, và trong vô số tựa game giả lập, "Thiên Hoàn" là dự án game được mong đợi nhiều nhất trong gần 50 năm qua.

Nó do đầu não* tối cao của Tinh Võng khống chế, tự động suy diễn cốt truyện từ tư liệu lịch sử của thời kì Trái Đất cổ, áp dụng vật dẫn mới, hình thức mới, từ đó xây dựng nên một thế giới lộng lẫy kì ảo lại vô cùng riêng biệt, có thể nói nó đã khai sáng ra thời đại mới cho game thực tế ảo.

*Đầu não ở đây mang nghĩa AI đó mọi người, hiểu đơn giản là cốt truyện/nhiệm vụ/phó bản/cơ chế của game này không phải do người (tổ kế hoạch game) viết, mà là do máy viết.

"Thiên Hoàn" là game hình thức khám phá, ngoài hệ thống cơ bản cần có của một game online, nó còn bao gồm tri thức của rất nhiều lĩnh vực, nên được đón nhận rộng rãi ở mọi lứa tuổi. Mà máy đăng nhập, tương tự với cabin giả lập, là một thiết bị môi giới cần thiết để vào game.

Người chung quanh còn đang thảo luận, Túc Mạc lại đi thêm một nước, cười nói: "Ông, tới lượt ông đó."

"Sao cháu lại không có hứng thú?" Ông Trương hào hứng đi tới, vừa đặt cờ vừa nói: "Ầy, lo vụ giới hạn thể chất đúng không? Cái đó đảm bảo sẽ được giải quyết, chẳng phải tựa game kia vừa ra máy đăng nhập kiểu mới sao? Do tập đoàn Thương Khung khai thác đó, mở rộng giới hạn thể chất."

Tất nhiên Túc Mạc đã nghe nói: "Đúng là đã mở rộng, mức thấp nhất là cấp E."

Cấp E là giới hạn thấp nhất, nhưng dù vậy, cũng không tương thích với thể chất cấp F của cậu.

Ông Trương cười khà khà: "Ông biết ngay cháu lo lắng chuyện này mà, người phụ trách dự án đó của tập đoàn Thương Khung là bạn thân của Trương Khải. Thằng bé kia biết một chút về tình huống của cháu, cho thằng Khải một cái máy đăng nhập cấp F, nghe nói là đồ tổ dự án của họ mới nghiên cứu ra đó."

Túc Mạc nghe vậy thoáng do dự: "Máy đăng nhập cấp F? Nếu thật sự khai thác ra thì sao lại không có tin đồn gì." Nếu tập đoàn Thương Khung thật sự chế tạo được máy đăng nhập phù hợp với thể chất cấp F, chắc chắn đã có tiếng gió truyền ra, nhưng cho đến giờ tin tức đối ngoại chỉ nói là máy đăng nhập cấp E.

Nếu thật sự có chuyện này, không thể nào cậu lại không biết.

Trừ khi là...

Túc Mạc sững sờ: "Chẳng lẽ là máy đăng nhập riêng cho trò chơi?"

Ông Trương cười nói: "Đúng rồi, máy này chỉ kết nối được với <Thiên Hoàn> thôi."

Ông ra vẻ thần bí: "Đã thông qua cơ cấu xét duyệt rồi, tiêu chuẩn đăng nhập cũng được điều chỉnh cho phù hợp với thể chất cấp F. Sao? Có hứng thú không?"

Một ván cờ không bao lâu đã kết thúc, Túc Mạc về nhà cầm theo máy đăng nhập cấp F mà Trương Khải tặng.

Tủ chứa đồ trước cửa ra vào đặt mấy gói hàng, đều đến từ trạm xử lý phế liệu ở ngoại ô.

Cậu cố sức mang thêm mấy cái gói vào.

Bài trí trong nhà vô cùng ấm áp, đâu đâu cũng có dấu vết sinh hoạt.

Túc Mạc đặt mấy bọc đồ xuống, một người máy nhỏ chạy từ trong ra, là người máy gia dụng tổng hợp của Túc Mạc, gọi tắt là người máy bảo mẫu, tên là Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc vừa đi vừa nói: "Túc Mạc, cậu có ba tin nhắn thoại, có muốn nghe không?"

Túc Mạc xé gói hàng, linh kiện phế phẩm bày đầy ra bàn. Cậu ngả ra ghế sô pha cho tan bớt mỏi mệt trong người, miễn cưỡng nói một câu: "Không nghe."

"Vậy không nghe." Giọng Nhạc Nhạc vẫn đều đều, lại mang theo một sự nuông chiều khó tả.

Một lát sau, nó lại nói: "Nhiệt độ cơ thể bình thường, hôm nay lại là một ngày Túc Mạc khỏe mạnh."

Túc Mạc cười một tiếng, lựa linh kiện bỏ vào hộp rỗng, sau đó mang vào phòng thí nghiệm ở trong cùng.

Đèn treo trên trần phòng thí nghiệm sáng lên ánh sáng trắng chói mắt, chiếu rọi không gian chừng hai mươi mét vuông. Bên trái đặt một tủ kính bày đầy các loại cúp huy chương, cạnh đó là một cái tủ chứa đồ có kết cấu đặc biệt, bên trong có những chiếc hộp trắng gần trong suốt gọn gàng xếp chồng lên nhau. Những chiếc nhãn được viết nắn nót dán trên thân hộp hiện lên rất rõ dưới ánh đèn. Túc Mạc cất linh kiện mới đi, lại lấy mấy món linh kiện khác ra, đặt lên bàn làm việc.

Người máy nhỏ đi theo Túc Mạc, duy trì khoảng cách nhất định: "Túc Mạc, 15 phút sau cậu phải ăn, hôm nay ăn tuýp dinh dưỡng vị dâu tây nhé?"

Túc Mạc: "Vị sữa bò đi, với một tách cà phê."

Người máy nhỏ nói: "Cũng được, tuần này cậu chỉ được uống bốn tách, đây là tách thứ nhất nha."

Trong nhà rất yên tĩnh, ngoài tiếng động người máy Nhạc Nhạc phát ra thì chỉ còn tiếng vận chuyển khe khẽ của dụng cụ thí nghiệm.

Đống túi bọc bên ngoài đã được Nhạc Nhạc thu dọn sạch sẽ, trên bàn đặt một chiếc hộp vuông, thân hộp có logo rồng bay phượng múa của tập đoàn Thương Khung. Túc Mạc mở hộp ra, linh kiện kim loại bên trong ánh lên màu lạnh lẽo, phần giá đỡ đặc chế giữ gìn nguyên vẹn chiếc máy đăng nhập.

Túc Mạc khẽ cười một tiếng: "Hóa ra thật sự sẽ có người phí sức lực và tiền tài để tạo ra một con đường có thể không ai đặt chân lên."

Tập đoàn Thương Khung, game thực tế ảo.

Máy đăng nhập cấp F, cho dù đây chỉ là chiếc máy đăng nhập vào trò chơi, nhưng nó cũng là chiếc máy đăng nhập cấp F đầu tiên được chế tạo cho tới nay.

Kiểu dáng của máy đăng nhập áp dụng mô hình tiện lợi nhất là tai nghe đội đầu, mô hình này thích hợp với thể chất và tinh thần lực của người sử dụng, cảm giác đắm chìm không bằng cabin đăng nhập giả lập, nhưng chỉ số an toàn tương đối cao. Chiếc máy này còn kèm theo đủ loại linh kiện, trong đó có một cái là bộ phận chữa bệnh mà Túc Mạc quen thuộc nhất, và một con chip trò chơi kèm hướng dẫn game chỉ dày bằng nửa cái móng tay.

Túc Mạc cầm con chip chỉ to bằng móng tay kia lên, im lặng nhìn một lúc lâu.

Nhạc Nhạc bưng cà phê và tuýp dinh dưỡng đến, đúng giờ bày trước mặt Túc Mạc, sau đó lập tức chú ý tới vật phẩm lạ lẫm vừa xuất hiện trong nhà này. Nó quét hình xong mới nói: "Túc Mạc, đây là máy đăng nhập game giả lập, số hiệu không biết, thuộc tổng server tổ công tác trò chơi <Thiên Hoàn> của tập đoàn Thương Khung."

Túc Mạc mở tuýp dinh dưỡng uống một hơi cạn sạch, không chớp mắt nhìn sách hướng dẫn.

Nhạc Nhạc lại nhắc nhở: "Máy đăng nhập có chỉ số nguy hiểm ba sao."

"Biết rồi." Một tay cậu cầm sách hướng dẫn, một tay mở màn hình hệ thống của Nhạc Nhạc, để máy đăng nhập kết nối với hệ thống của người máy nhỏ: "Để tớ xem nào, bộ phận chữa bệnh, bộ phận an toàn..."

Chỉ một lúc sau, màn hình hiển thị nhắc nhở đã kết nối.

Đeo tai nghe lên, máy đăng nhập cấp F thành công khởi động, thân máy sáng lên một vòng sáng màu lam.

"Đã xác minh chip trò chơi, xác nhận đăng nhập vào <Thiên Hoàn>? Có/Không?"

Túc Mạc nhấp cà phê, nhìn màn hình giả lập trước mặt, một lựa chọn cậu chưa từng nghĩ tới đang ở ngay trước mắt.

Tác giả có lời muốn nói:

Gỡ mìn:

1. Truyện dài, tuyến tình cảm chậm, thể loại thăng cấp, cường công cường thụ.

2. Game thực tế ảo được xây dựng dựa trên hình thức game online bàn phím truyền thống, pvp, pve, hình thức chiến đấu và các loại hoạt động game khác đều rất tương tự, một phần truyện được tham khảo từ game online hiện giờ, truyện này game chiếm hơn 90%.

3. Xin đừng "game thực tế ảo phải viết như thế này", "truyện này không giống thực tế ảo lắm", "game thực tế ảo phải có xx yy" các loại orz. Truyện này là truyện chơi game tui tự bịa để thỏa mãn bản thân, cách miêu tả game, thiết lập thực tế ảo các thứ toàn dựa theo sở thích cá nhân của tác giả. (QAQ tui muốn viết như vậy thật á, giải thích nhiều cũng chán, dứt khoát gỡ mìn ở đây, ai không thích thì cẩn thận khi đi vào, cẩn thận khi đi vào)

4. Game thật sự chiếm rất nhiều nội dung, game là cốt truyện chính. Tình tiết tập trung ở pve, pvp các loại nên phó bản cực nhiều, nhân vật chính cũng dựa vào phó bản, chiến trường, sân thi đấu các loại để thăng cấp. Thể loại sảng văn thăng cấp.

5. Bối cảnh là tương lai, nhưng không phải truyện tinh tế thật, chỉ là một bối cảnh tương lai bình thường thôi.


Chương 02: Game thực tế ảo

Edit: Ry

Rễ cây cổ thụ trải khắp đường mòn, trong núi non trùng điệp có một thôn làng nhỏ mang tên thôn Đào Hoa.

Lúc này, ánh nắng tươi sáng, hương hoa bốn phía. Xung quanh cây cầu gỗ nhỏ ngoài cửa thôn Đào Hoa nhung nhúc người, rộn ràng vây quanh các NPC, giành lượt để trò chuyện với họ.

"Đừng có đẩy, biết xếp hàng không vậy? Không thấy đằng trước còn có mười mấy người nữa à?"

"Có đạo đức tí đi anh trai, ra sau xếp hàng."

"Hoa Nương nhiệm vụ = 1, ai cũng được."

"Cần tổ đội nhiệm vụ Hoa Nương."

<Thiên Hoàn> đã mở server được hai tháng, nhóm người chơi tiên phong đã lên tới level 70, ai chơi muộn thì căn cứ vào cấp bậc phân đến các nhánh server khác nhau. Mà chỗ này lại là nơi ra đời của đám tân thủ trong <Thiên Hoàn>, thôn Đào Hoa trong Đào Hoa Nguyên. NPC Hoa Nương giao nhiệm vụ của thôn tân thủ cũng tạm thời là điểm nhiệm vụ kì văn duy nhất, người chơi hoàn thành sẽ nhận được 10 điểm thuộc tính vĩnh viễn, là loại nhiệm vụ phải làm ở giai đoạn tân thủ.

Trong số người chơi vừa đăng nhập có người ngồi trên tảng đá bên bờ suối, thò đầu nhìn người đứng đầu dãy hàng nhận nhiệm vụ.

"Ông kia làm gì đấy? Nhận nhiệm vụ thôi mà lâu vậy? Sắp 2 phút rồi."

"Nếu không phải vì kì văn thì còn khướt tôi mới tới đây."

"Ê anh trai, làm nhiệm vụ hay là tán NPC đấy, tán gái thì cũng chọn chỗ đi chứ?"

Bực bội lan tràn trong nhóm người xếp hàng, tiếng phàn nàn liên tiếp vang lên.

Streamer Thanh Phong Đến Đây thoải mái nhàn nhã đứng xếp hàng với đồng đội, rảnh tới nỗi trò chuyện với màn đạn.

"Mình là người đàng hoàng, xếp hàng có phải đạo đức hơn bao nhiêu không, chen lấn mệt chết đi được." Thanh Phong Đến Đây vừa nhìn màn đạn một cái, lại nói: "Làm sao? Sao anh lại không phải người đàng hoàng, giờ có vội cày cấp cũng chẳng để làm gì, level tạm thời giới hạn ở 70, từ từ sẽ lên thôi."

[Anh giai đang nhận nhiệm vụ không phải đang tán gái à? Ổng tám với NPC cả buổi rồi!]

[Hoa Nương xinh thật mà, đóa hoa đào của thôn Đào Hoa đó.]

[Xếp hàng bao lâu rồi, nhận nhiệm vụ tân thủ thôi mà 10 phút???]

[Anh đang câu thời gian đúng không? Tôi tố cáo đó nha.]

"Anh câu thời gian khi nào, đang livestream đây còn gì?" Thanh Phong ung dung nói: "Thanh niên bây giờ phải học cách chơi game sao cho bớt nóng tính, nhiều chút chân thành. Chú xem người anh em đằng kia, người ta còn đang treo máy kìa, học tập đi." Nói rồi chỉ về ra gốc đa to lớn phía trước.

[Ai cơ?]

[Cái ông đang treo máy kia á?]

[Này còn chơi game gì nữa, mới đến thôn Tân Thủ đã treo máy.]

[Đừng sỉ nhục người chơi treo máy được không? Tôi thấy người ta nhúc nhích kìa.]

[Người chơi mới mà, có nhiều người không đọc hướng dẫn tân thủ lắm, kệ đi.]

Người xem trong phòng phát sóng nhìn về phía cây đa, thấy người chơi kia đi về phía trước một bước, lại lùi ra sau một bước, đúng là không treo máy.

Trước khi Thanh Phong tới xếp hàng người chơi này đã ở đây, mặc trang bị tân thủ màu xám, đứng ngoài đám người, chẳng buồn ngó ngàng gì tới Hoa Nương, nom có vẻ rất thâm thúy, khó có thể nhìn thấu.

Thanh Phong: "Người anh em này vừa nhìn đã thấy có phong độ của cao thủ rồi."

[Làm khó ông rồi, xếp hàng bực lắm đúng không?]

[Tần suất nói chuyện cao không ít.]

[Mọi người đều biết, ông này thấy bực là bắt đầu lải nhải.]

[Không làm việc nghiêm túc, báo cáo.]

Thanh Phong: "Mấy người không thể thân thiện một chút với tân thủ à? Thêm chút chân thành thêm chút yêu thương? Tương tự, hãy kiên nhẫn với tôi hơn một chút."

[Thôi xong, đứa nhỏ này xếp hàng lâu quá bị ngu rồi.]

Thanh Phong kêu lên với người dưới gốc cây: "Người anh em, cậu đừng ngắm cây nữa, mau tổ đội làm nhiệm vụ đi."

[Người ta lơ ông kìa.]

Thanh Phong lại kêu: "Người anh em tân thủ, anh trai treo máy, đại ca treo máy, anh gì ơi có đó không?"

Lúc này người treo máy nghe được tiếng hắn, thoáng quay lại nhìn quanh, dường như là đang tìm xem ai vừa nói chuyện với mình.

Sau đó ánh mắt giao với Thanh Phong, hơi gật đầu, rồi quay người tiếp tục nhìn cây, đi đi lại lại.

Thanh Phong: "... Hả?"

[Gật đầu đó, ông không hiểu hả?]

[Cái này gọi là phong độ cao thủ đó, ông không hiểu hả?]

[Anh giai treo máy này đúng là ghê gớm, max điểm diễn luôn.]

Cũng không lâu lắm, hứng thú của người chơi kia với cây đa già sụt giảm, đi dọc theo đường mòn bắt đầu ngắm nhà cửa.

Thanh Phong: "... Ổng làm cái gì vậy?"

[Chê ông chứ sao.]

[Đi dạo chứ sao.]

Thanh Phong dụ dỗ thất bại còn bị người xem chê bai, đành phải chuyển sự chú ý về việc xếp hàng, kết quả đội ngũ vẫn không nhúc nhích.

Cậu ta im lặng một hồi: "Bớt nóng nảy, thêm kiên nhẫn."

Cuối cùng tên người chơi trò chuyện với NPC suốt năm phút gây phẫn nộ cho quần chúng bị mấy anh trai nóng tính khiêng ra ngoài, đội ngũ nhận nhiệm vụ đứng tại chỗ nãy giờ mới bắt đầu chuyển động. Thanh Phong thành công nhận được nhiệm vụ của Hoa Nương, chạy được mấy vòng thì đến yêu cầu [Bắt cá ngoài sông], dưới sự thúc giục của màn đạn bèn kéo đồng đội đi cướp điểm câu.

Vừa tới nơi đã thấy không ít điểm câu bị người chơi khác giành.

"Để anh mang các chú đến một nơi." Thanh Phong nói: "Chỗ đó tốt, dễ chiếm chỗ, phong cảnh cũng không tệ, có thể vừa câu cá vừa ngắm cảnh, đất vàng có một không hai."

Ban đầu cậu ta tưởng là không có ai, đến nơi lại thấy gần cái bè tre ở điểm câu đã có hai người, trên bè tre còn có một người đang đứng, tổng cộng ba người.

[Không ai chiếm?]

[Đất vàng có một không hai?]

Thanh Phong đến gần xem mới thấy bóng lưng màu xám trên bè trúc trông quen quen.

[Là người anh em treo máy vừa rồi đây mà?]

[Hay lắm, đi dạo tới tận bên này.]

[Từ từ, hai người đằng sau chuẩn bị cướp chỗ à?]

Thanh Phong hơi đứng lại.

Hai tên kia rõ ràng cùng một đội, còn cầm vũ khí, hiển nhiên là định cướp chỗ. Mà người anh em treo máy lại hoàn toàn không hề hay biết, cứ đứng đó đưa lưng về phía họ, hình như đang thưởng thức phong cảnh trên mặt hồ.

Thanh Phong vừa định lên tiếng nhắc nhở, đã thấy hai tên kia xông lên, cầm vũ khí lao thẳng tới chào hỏi người đang đứng trên bè trúc.

Giai đoạn tân thủ không có kĩ năng khác, vũ khí chỉ là một thanh đao bình thường, đòn tấn công cũng là đòn cơ bản nhất, nhưng cơ bản mấy vẫn là kĩ năng có thương tổn. Hai tên đó đã đánh lén còn chơi hai đánh một, vừa đặt chân lên bè trúc đã khiến cái bè đang vững vàng lập tức chòng chành kịch liệt.

"Coi chừng!"

Cậu ta vừa mới mở miệng, lại thấy anh trai treo máy không hề treo máy, linh hoạt tránh đi lưỡi đao, đứng vững ở một đầu khác của bè.

[Vãi?]

[Cao thủ thật luôn?]

[Cái bè hẹp như vậy sao ổng tránh được?]

Mặt nước lay động, trọng lượng thay đổi, một bên bè trúc chìm xuống.

Đám cầm đao đánh lén không quan tâm, tiếp tục tấn công. "Anh treo máy" lại phản ứng rất nhanh, bước chân khiến bè tre càng thêm chòng chành, khả năng giữ thăng bằng của anh trai này lại có vẻ cực kì xuất sắc, động tác cũng vô cùng nhanh nhẹn. Mấy tên đánh lén thì rõ là cồng kềnh, cộng thêm biên độ động tác quá lớn, cứ thế mất thăng bằng ngã xuống nước.

Tùm ---

"Anh treo máy" đặt một chân lên trước một chân ra sau, dễ dàng ổn định lại bè trúc, còn cúi đầu nhìn người trong nước.

[Thao tác 666!]

[Tốc độ nhanh quá!]

"Đậu, vậy cũng dừng lại được?" Thanh Phong không khỏi đi lên trước mấy bước, muốn quan sát kĩ hơn, đúng lúc nghe được giọng anh trai treo máy.

Thanh Phong dừng bước, khá bất ngờ.

Giọng anh trai này tương đối trong, không hề trầm, tạo cho người nghe cảm giác hết sức thoải mái.

Đánh lén không thành còn ngã vào trong nước, hai tên giãy giụa ngoi lên, mặt xanh như tàu lá, có vẻ không nghĩ tới chuyện mình sẽ bị người ta cho xuống hồ. Bọn họ ngẩng lên nhìn người trên bè trúc, thấy người ta không dính một giọt thì không khỏi trào dâng một loại cảm giác xấu hổ, cả giận nói: "Mày chờ đó, tao lên bờ rồi lại tính sổ với mày."

Người trên bè trúc nghe vậy thì cười hỏi: "Tính sổ? Tính như nào?"

"Lúc lên bè rõ ràng là hai người dùng sức không đúng, chưa giữ được thăng bằng thì cũng đừng múa đao múa kiếm." Anh trai treo máy thản nhiên vẩy tay: "Hay là muốn tính cái khác? Chẳng lẽ lại muốn tính việc mấy người tài không bằng người ta tự té xuống sông à? Vậy không tốt đâu, truyền ra ê mặt lắm."

Người chơi ở dưới nước vốn đang tìm chỗ mượn lực trèo lên bờ, nghe xong câu nói ẩn hiện trào phúng này thì càng không nhịn được: "Mày!"

"Muốn lên bờ à?" Anh trai treo máy lại không nhanh không chậm ngồi xổm xuống: "Có cần tôi giúp hai người một tay không?"

Nói tới nói lui lại không hề giơ tay ra.

[Lol cười chết mất!!]

[Tài không bằng người tự ngã xuống sông 2333]

"Đm mày, mày chờ đó." Hai tên rơi xuống nước mặt mày xám xịt chửi ầm lên, không lên bờ nữa, vươn tay định túm lấy bè tre.

Anh trai treo máy lùi lại hai bước, nhìn xuống bọn họ: "Muốn trèo lên à? Đợi lát nữa tôi nhường chỗ cho hai người."

Lúc này từ trên bờ vang lên tiếng hô, anh trai treo máy và hai tên dưới nước đồng loạt quay lại.

"Gì đấy, đánh lén thất bại còn thích cãi lí à?" Thanh Phong hoàn hồn bước tới, cất giọng: "Hai đánh một còn tự té xuống sông, mặt vứt về tận nhà rồi còn không biết xấu hổ mắng người ta, khinh người ta là đảng phong cảnh đúng không."

Thấy có người khác ở đây, sắc mặt hai tên kia càng thêm khó coi, cuối cùng hùng hổ lên bờ bỏ đi.

Trước khi đi còn không quên dọa dẫm, bảo bọn họ chờ đấy.

Thanh Phong vui vẻ nói: "Được, ông đây chờ, ức hiếp người mới chơi còn thích tỏ vẻ à?"

Nói xong quay sang nhìn anh treo máy: "Người anh em không sao chứ, mấy thằng đó toàn mềm nắn rắn buông ấy mà, đừng khách khí với chúng nó."

Anh treo máy nghiêng đầu, trong mắt có chút dò xét.

Thanh Phong lại nói: "Lần sau gặp phải loại đó cậu cứ báo cáo với dịch vụ chăm sóc khách hàng ấy, cho mấy thằng đó bị khóa mõm, tạo phúc cho người chơi toàn server."

Nói rồi còn tiện tay nhấn nút báo cáo.

Sau đó bầu không khí bỗng trở nên lúng túng.

[Cao thủ không để ý tới ông.]

[Mới gặp đã đòi xưng huynh gọi đệ.]

Đồng đội đi cùng Thanh Phong bèn lên tiếng phá vỡ xấu hổ.

"Người anh em, cậu đang quay phong cảnh à?" Đồng đội của Thanh Phong thương lượng: "Có thể cho bọn tôi đứng nhờ một chút được không? Không chiếm nhiều chỗ đâu, bọn tôi làm xong nhiệm vụ là đi."

Thanh Phong lúng túng gãi đầu, phụ họa: "Đúng đúng đúng, bọn tôi làm nhiệm vụ xong là đi."

Anh trai treo máy quay đầu, nghiêng người nhường chỗ cho họ, nhưng không đi mà đứng ở bên bờ nhìn.

Thanh Phong: "Cảm ơn người anh em nhé."

Nhiệm vụ câu cá rất đơn giản, cần câu là NPC cho, đồng đội bèn lên bè trúc bắt đầu câu cá.

Đến gần mới thấy rõ ID của người này --- "Momo", Thanh Phong không nhịn được hỏi: "Cậu mới chơi à?"

Momo: "Ừ, các cậu làm nhiệm vụ à?"

"Nhiệm vụ kì văn ở chỗ cầu gỗ tặng điểm thuộc tính đó, bọn tôi chạy tới đây để câu cá, nhưng muốn câu được Cá Tiểu Linh thì còn phải xem mặt, chắc sẽ mất chút thời gian." Thanh Phong nói xong lại tìm đề tài: "Cậu là đảng phong cảnh à? Đừng ở đây lãng phí thời gian, bên ngoài còn đẹp hơn nhiều."

Momo: "Tôi đến đây không phải để ngắm cảnh."

"..." Thanh Phong: "Thế à. Vừa rồi cậu đứng trên bè trúc thao tác tốt thật đấy, cậu cộng hết điểm vào tốc độ à?"

Momo: "Ừ."

Thanh Phong: "Sao lại cộng hết vào tốc?"

Momo: "Chạy cho nhanh."

Thanh Phong: "..."

Momo nghiêng đầu nhìn cậu ta.

[Streamer coi người ta là tân thủ thật đấy à?]

[Anh trai treo máy: Tôi mà còn cần cậu dạy chơi như thế nào nữa à?]

[Cuộc hội thoại chấm dứt tại đây.]

Thanh Phong hơi xấu hổ: "À không, ý tưởng của cậu hay thật đấy, kết bạn không, tôi là Thanh Phong Đến Đây."

Momo hơi do dự, sau đó nói: "Cậu thêm tôi đi."

Thanh Phong: "..."

Hắn đành phải nhấn kết bạn, mà thêm xong lại không thấy người ta đồng ý.

Momo: "Còn việc gì nữa à?"

Thanh Phong: "..."

Ông đã đồng ý kết bạn đâu!

[Ông đang quấy rầy anh cao thủ dạo phố đó.]

[Cười chết mất, cậu thêm đi, dù sao tôi cũng không đồng ý.]

[Streamer làm gì vậy!! Anh không xem kênh thế giới à? Thôn Tân Thủ xuất hiện Thỏ Linh Tâm!]

Thanh Phong nhìn thấy mấy chữ Thỏ Linh Tâm thì sững sờ, vội vàng mở kênh khu vực, thấy một đám đang spam. Thỏ Linh Tâm là thú cưng kì văn cực kì hiếm trong <Thiên Hoàn>, những loại thú cưng như thế này sẽ có kĩ năng hỗ trợ đặc biệt. Từ lúc mở máy chủ đến nay là hai tháng, số lần xuất hiện có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng loại thú cưng này mấy lần trước đều xuất hiện ở bản đồ cao cấp, sao tự dưng hôm nay lại hiện ra ở thôn Tân Thủ?

Khoan?! Thỏ Linh Tâm xuất hiện ở thôn Tân Thủ...

Người chơi cấp cao không thể vào thôn Tân Thủ, tức là các đại thần không thể vào đây cướp.

"Đừng câu nữa, mau đi kiếm thỏ. Tạm biệt người anh em, nhớ đồng ý lời mời kết bạn của tôi đấy!!"

Thanh Phong lòng như lửa đốt, không rảnh nghĩ chuyện câu cá nữa, kéo đồng đội chạy mất.

-

Xa xa có vẻ rất náo nhiệt, nhưng quanh hồ lại dần chìm vào yên tĩnh.

Túc Mạc nhìn về hướng hai người kia chạy, sau đó mở bảng hệ thống ra xem, cuối cùng phải hỏi: "Chăm sóc khách hàng, hệ thống bạn bè mở ở đâu?"


Tác giả có lời muốn nói:

Xin hỏi cậu làm thế nào để tránh được vậy?

Túc Mạc: À, buổi sáng tập đánh Thái Cực, luyện được chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro