Chương 11 + 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Chương 11: Tự cầu phúc.

Hồng Quả Quả dẫn theo một đám người, oanh oanh liệt liệt chạy về phía đám Túc Mạc.

Kiếm sĩ và đạo sĩ chưa gặp tình cảnh này bao giờ, thấy Túc Mạc lùi bước thì cũng lùi theo.

"Cứu emmmm!!" Hồng Quả Quả chạy tới gần, tiếng la dần trở nên rõ ràng: "Đại ca, người anh em, cứu em!"

Cổng vào phó bản Sơn Thủy Họa nằm ở giữa sườn núi, địa thế xung quanh coi như phức tạp, có không ít bụi rậm đá tảng cây cỏ.

Đám Túc Mạc đang đứng ở vị trí cao, mà Hồng Quả Quả thì đang chạy theo dốc núi trốn tới trốn lui, nấp sau tảng đá miễn cưỡng tránh được công kích.

"Trước hết cứu em điiiii." Hồng Quả Quả gian nan tránh một đòn bay tới từ phía sau, thanh máu bị cạo mất một ít: "Trên người em có vật liệu trị giá mấy nghìn vàng, không thể chết tại đây được!!!"

Túc Mạc hơi dao động.

Kiếm sĩ cũng thấy rõ tình huống: "Vãi, là cái thằng ăn hại đi cùng bọn mình ban nãy mà, sao lại còn tim thủy tinh đi úp sọt người ta vậy."

Suy cho cùng vẫn là đồng đội từng chung hoạn nạn đánh thắng Thần Bảo Hộ, thấy Hồng Quả Quả chật vật như vậy, em gái đạo sĩ mềm lòng: "Từ chỗ đội trưởng khó trèo lên đây lắm, bọn mình có nên cứu anh ấy không ạ?"

Kiếm sĩ và đạo sĩ cùng nhìn về phía triệu hoán sư ở bên cạnh, mà Momo mặt không biểu cảm, giọng nói khá là bình thản: "Muốn cứu cũng không phải là không được."

Cậu thong thả nói: "Nhưng thỏ của tôi không có đồ ăn, sợ là không đánh nổi."

Em gái đạo sĩ nghe vậy lập tức hô: "Anh đội trưởng ơi, đại lão bảo thỏ của anh ấy không có đồ ăn."

Thanh máu của Hồng Quả Quả còn một nửa, gian nan leo lên sườn núi, ngã xuống trước mặt Túc Mạc: "Em có em có!"

Ánh mắt Túc Mạc thoáng di chuyển, hỏi y: "Vậy mười gói đồ ăn cao cấp nhé?"

Hồng Quả Quả: "..."

Đồ ăn cao cấp 1 gói 10 vàng, 10 gói là 100 vàng.

Túc Mạc: "Thấy sao?"

Hồng Quả Quả khẽ cắn môi: "... Chốt!"

-

Chiến sĩ Không Rời Không Bỏ dẫn theo đội leo lên dốc núi, lúc này mới phát hiện bên trên còn có mấy người đang đứng. Thấy thế gã gào lên với đồng đội: "Mấy thằng đó là cùng phe với Hồng Quả Quả, giết luôn bọn nó đi."

Em gái đạo sĩ sững sờ: "Ngang ngược vậy sao?"

Tên kiếm sĩ đi cùng chiến sĩ nhìn thấy triệu hoán sư bên cạnh Hồng Quả Quả, thấy người kia rút ra một cái cần câu hết sức quen mắt, lời chửi lập tức đến miệng: "Mẹ mày!! Hóa ra là mày!!"

Túc Mạc cũng nhớ ra ông này là ai, bất ngờ nói: "Là cậu à, trùng hợp vậy?"

Kiếm sĩ cấp 35 gào rách cả mồm: "Trùng cc! Bố mày tìm mày mãi!"

Kiếm sĩ này chính là một trong những quản lý dẫn đội người mới của Chúc Thiên, ID "Kiếm của mày", trước đó đi khu quái hoang dọn bãi bị đập cho một trận. Nó nghẹn một hơi tìm khắp bãi quái cũng không tìm được triệu hoán sư và trận pháp sư, giờ lập tức nổi khùng, thấy Triệu hoán sư đứng chung với Hồng Quả Quả, không nói hai lời đã lao tới chém.

Lượng máu của Hồng Quả Quả ở mức nguy hiểm, mãi mới có thời gian tự heal mình một chút đã thấy kiếm sĩ chạy thẳng tới: "Má, mấy người còn có thù riêng à!"

Túc Mạc gọi Thỏ Linh Tâm ra: "Cũng không hẳn?"

Cậu nói xong thì thuận tay thả Cô Lang ra choáng kiếm sĩ, sau đó để Thỏ Linh Tâm tấn công. Không Rời Không Bỏ dẫn theo 4 người, ngoài kiếm sĩ hơi đáng ngại ra thì mấy người còn lại đều xấp xỉ level họ, nhưng lượng sát thương của nhóm 4 người phe mình rõ ràng không đủ. Đạo sĩ mới chơi, kiếm sĩ lại là cận chiến, Hồng Quả Quả là trị liệu, tính ra miễn cưỡng đánh nhau được chỉ có mình Túc Mạc.

"Hồi đầy máu chưa?" Túc Mạc để Thỏ Linh Tâm đỡ đòn giúp Hồng Quả Quả, lại nói: "Đầy rồi thì chạy thôi."

Hồng Quả Quả: "Không... Không đánh à?"

Ông đây đồng ý nộp tiền giữ mạng rồi còn gì!! Những 100 vàng đó!

"Chứ không thì sao?" Túc Mạc rất thản nhiên: "Tôi chỉ nói là bảo đảm cậu không chết, cậu chạy trước, tôi bọc hậu."

Hồng Quả Quả: "...????"

Thế cục thay đổi trong nháy mắt, Không Rời Không Bỏ nhanh chóng dẫn người bò được lên sườn núi. Lúc này, Hồng Quả Quả vốn đứng ở sườn núi đã dẫn theo hai đồng đội bỏ chạy, mấy người trước đó còn tập trung một chỗ giờ mạnh ai nấy bay, chỉ có triệu hoán sư đi cuối.

Không Rời Không Bỏ ngu người, sau đó điên cuồng gào thét trên kênh đội ngũ: "Đm chúng nó tản ra chạy."

"Đánh triệu hoán sư trước!" Kiếm sĩ cấp 35 nghẹn một cục tức: "Đừng cho thằng đó chạy!"

Ở khu rừng bên ngoài thành chính đang có không ít người chơi chạy nhiệm vụ, các con đường để lên level cho cấp bậc dưới tương đối đa dạng, đánh quái hoang và làm nhiệm vụ chiếm đa số. Hơn 10 giờ tối, đúng là thời điểm cuộc sống về đêm phong phú nhất, các người chơi đang ở trong rừng đối thoại với NPC giao nhiệm vụ, đột nhiên nghe được tiếng la hét đánh giết. Bọn họ nhìn vào trong vùng núi, thấy đằng trước có người đang chạy, mà phía sau người kia có bốn năm người khác đang đuổi.

[Thế giới] Mây đen gió lớn: Có ai ở rừng cây nhỏ không?

[Thế giới] Tôi yêu chi sĩ Đào Đào nhất: Hình như đang đánh nhau trong này, Chúc Thiên đang đuổi người.

[Thế giới] Lãng tử không quay đầu: Tôi thấy rồi, hình như là đang đuổi một Triệu hoán sư.

[Thế giới] May Mắn: Kích thích vậy sao!

Người chạy đằng trước có tốc độ di chuyển rất cao, dễ dàng kéo giãn được khoảng cách với mấy người đuổi theo sau, thậm chí còn có thời gian lợi dụng thú triệu hồi khống chế nhóm người kia. Cô Lang của triệu hoán sư có tốc độ tấn công nhanh, nhào lên đã choáng người chạy đầu tiên 3 giây, vừa hồi chiêu đã tiếp tục làm choáng người thứ hai.

Không chỉ có như thế, triệu hoán sư còn có một con thú triệu hồi cấp thấp khác là Phong Ưng, đòn tấn công tự có hiệu ứng giảm tốc.

Úc Trăn đến làm nhiệm vụ, trận pháp sư lên cấp khá chậm, nhiệm vụ chính trong môn phái đã làm xong, chỉ có thể tiếp tục chạy mấy nhánh phụ. Anh thong thả làm nhiệm vụ, Hai Vạn Năm trong đội lại líu lo không ngừng.

"Hay lắm, kịch liệt thật."

...

"Thằng chiến sĩ này cũng cùi bắp vãi, như thế còn dám đuổi theo người ta? Cười chết, lòng em thấy cân bằng rồi."

Úc Trăn nghe Hai Vạn Năm càng nói càng kích động, đanh tính chặn míc của y, đột nhiên nghe được câu tiếp theo.

"Á đù đù đù đù, sắp bắt kịp rồi! Lại cái nữa, siêu vãi, tính giây chuẩn thật." Hai Vạn Năm: "Thao tác đỉnh thật! Triệu hoán sư quá trâu bò."

Triệu hoán sư?

Úc Trăn thoáng ngừng tay, nhấn tắt míc của Hai Vạn Năm, sau đó mở kênh thế giới đã đóng bụi rất lâu.

[Thế giới] Mây đen gió lớn: Tuyệt tuyệt!

[Thế giới] Tôi yêu nhất kem cheese vị đào: Triệu hoán sư ẩn ID à? Ai vậy? Acc clone của đại thần sao?

[Thế giới] Bọt sóng nhỏ: Có Thỏ Linh Tâm kìa... Đừng nói là thanh niên hôm rồi mở ra kỳ văn ở thôn Tân Thủ nhé?

[Thế giới] Tôi yêu nhất kem cheese vị đào: Bà gọi đây là tân thủ á? Chơi triệu hoán sư tốt như thế đảm bảo là acc clone của đại lão rồi.

Người chơi ở trong rừng nhìn triệu hoán sư điêu luyện thành thạo dùng kĩ năng, mà cái nhóm đằng sau thì chết sống không đuổi kịp. Tên kiếm sĩ không chịu từ bỏ, nhiều lần giải khống chế chạy lên, kết quả lại bị Phong Ưng làm giảm tốc độ, mũi kiếm không chạm nổi một cọng tóc của người ta.

Các nghề trong Thiên Hoàn luôn được đảm bảo cân bằng, Triệu hoán sư chắc chắn không yếu, chỉ là người có thể chơi tốt nghề này rất hiếm.

Đội top server hiện giờ đã là cấp 70, trong đó cũng có top 1 triệu hoán sư, nhưng Úc Trăn không cho rằng Momo là tài khoản phụ của người nào đó. Kỉ lục điều khiển thú triệu hồi mà top triệu hoán sư "Hỏa Thụ Ngân Hoa" lập nên là trong một trận gọi ra 7 con, người chơi bình thường điều khiển được 4 đã là rất siêu, nhưng trong sơ đồ kĩ năng của triệu hoán sư có khoảng 15 con thú triệu hồi.

Úc Trăn không thấy được hiện trường, nhưng vẫn nhớ mấy hôm trước hợp tác với triệu hoán sư ở bãi đánh quái. Thao tác của Momo rất tự tin và gan dạ, cũng dám mạo hiểm, nhất là thái độ tự tin khi điều khiển nhiều con thú triệu hồi cùng lúc đó, vô cùng thành thạo.

Momo có sự điêu luyện mà người chơi bình thường không có được.

[Thế giới] Con mèo nhỏ: Chắc đuổi được 10 phút rồi ấy nhỉ? Ông Kiếm kia vẫn chưa từ bỏ à?

[Thế giới] Lãng tử không quay đầu: Triệu hoán sư cộng điểm kiểu gì vậy, tốc cao thế!

[Thế giới] 999: Sao tôi thấy cứ như đang dắt chó đi dạo vậy...

[Thế giới] Bọt sóng nhỏ: Thật ra bé cũng thấy thế, chỉ là không dám nói.

Cuộc chiến truy đuổi hỗn loạn còn kèm theo một đống người vây xem, cuối cùng đến cổng thành chính triệu hoán sư mới bước chậm lại. Kiếm sĩ lập tức sáng mắt, chạy nhanh hơn muốn chém cậu một nhát, kết quả trước mặt lại hiện lên một dòng chữ đỏ nhắc nhở.

[Người chơi đã tiến vào khu vực thành chính, không thể tiến hành chiến đấu.]

Túc Mạc nhìn mấy người đằng sau, khẽ cười: "Vất vả rồi, hẹn gặp lại."

Nói xong thong thả đi tới khu truyền tống, chọn truyền tống tới trụ sở của môn phái Ngự Linh Cư.

Kiếm sĩ: "..."

Trụ sở môn phái cũng là khu vực an toàn, Túc Mạc vừa truyền tống về Ngự Linh Cư đã thấy Hồng Quả Quả và hai vị đồng đội khác đang đứng ở cửa chờ cậu. Túc Mạc ngạc nhiên nhìn Hồng Quả Quả, cười nói: "Cậu không chạy à?"

Hồng Quả Quả: "... Tôi vẫn là rất người tôn trọng hứa hẹn có biết không?"

[Hồng Quả Quả yêu cầu giao dịch với bạn.]

Túc Mạc nhấn đồng ý thì thấy trên thanh giao dịch có 12 gói đồ ăn cao cấp cho Linh thú, ngoài ra còn có 60 vàng.

"Cho thêm à?" Cậu hỏi.

"Không phải. Tiền hoa hồng cho đống vật liệu rơi trong Sơn Thủy Họa, mỗi người 50 vàng, cậu nhiều hơn chút là 60. Tôi chia phần cho hai người kia rồi." Hồng Quả Quả chia chác xong, xót xa nói: "Mỗi người 50 vàng, còn thêm tiền đồ ăn, hôm nay lỗ chết tôi rồi. Nhưng thôi vẫn cảm ơn mọi người, nếu không chắc tôi cũng không giữ được đống vật liệu trên người."

4 người 210 kim, ngoài đống vật liệu mỗi người nên được từ phó bản, mấy vật liệu Hồng Quả Quả cầm kia bán đi nhiều lắm 120 kim. Mà giao hẹn 10 gói đồ ăn, người này xong việc còn cho thêm 2 gói.

Hồng Quả Quả không nói rõ chuyện vật liệu, nhưng chia hoa hồng đúng là hào phóng.

Túc Mạc thoáng im lặng, đột nhiên cảm thấy cái cậu Hồng Quả Quả này cũng thật thú vị. Nếu bảo xấu xa thì y đúng là xấu, nhưng lại không hoàn toàn xấu, ham lợi nhỏ nhưng cũng lại hào phóng, có chút mâu thuẫn.

Kiếm sĩ cười ha hả: "Ông chia hoa hồng ngay từ đầu có phải tốt không? Tự dưng chạy làm gì?"

Hồng Quả Quả xấu hổ: "Đừng nói nữa, cũng tại anh đây tham tiền, lại thấy mấy cậu là người chơi mới không hiểu biết, chúng ta còn không quen nên mới muốn trộm chút béo bở."

Y lắm miệng nói thêm: "Trong game thì chỉ là vài chục đồng vàng, nhưng ngoài đời còn nhiều người xấu hơn nhiều, các cậu may đấy, lần sau đừng gặp phải đứa nào hư hỏng như anh, giết người cướp tiền còn cho các cậu chịu đói."

"Đang thời buổi hòa bình mà, với lại một trị liệu như anh thì đánh được ai." Em gái đạo sĩ mềm mại cười: "Lần sau anh ra ngoài đừng mang theo nhiều đồ như vậy nữa. Nếu bọn họ biết anh mang nhiều như thế thì chắc chắn sẽ đuổi theo anh đánh."

Hồng Quả Quả: "Em gái à, anh là dân buôn bán đó, trên người phải có đồ thì ra ngoài mới bày quầy bán hàng kiếm tiền được chứ."

"Ai biết cái thằng Không Rời Không Bỏ đó lại quen với Chúc Thiên đâu, còn tim thủy tinh đi tìm người úp sọt anh." Y thở dài: "Nếu không phải vì cày clone kiếm vật liệu thì đời nào anh đây chịu tới nơi tồi tàn như thế này, từ cấp 40 trở xuống có cái vụ bảo vệ tân thủ, cấp cao muốn vào đây cũng phiền! Mấy đứa sau này muốn mua vật liệu có thể tìm anh, anh giảm giá cho còn 99%, không thể ít hơn được nữa đâu!"

Kiếm sĩ: "Còn 99%? Quả nhiên không gian không có tiền."

Hồng Quả Quả lườm hắn: "Chứ còn gì nữa, anh đây cũng phải nuôi gia đình chứ."

Mấy người đứng nói chuyện, Hồng Quả Quả lại bắt đầu giảng cho bọn họ cách để tránh bị lừa lúc đi mua đồ.

Túc Mạc nghe một hồi, đi tới chỗ thầy kĩ năng học thêm kĩ năng. Cậu vừa để vật liệu lên chỗ kích hoạt, lập tức thấy Thỏ Linh Tâm vốn đang ở trạng thái con non lập tức lớn hơn hẳn.

[Kĩ năng đặc thù của Thỏ Linh Tâm (kĩ năng bị động): Vật Pháp Chuyển Dời]

[Giới thiệu: Thỏ Linh Tâm ở Ngự Linh Cư kích hoạt kĩ năng bị động đặc thù, trong trạng thái này, vật công và pháp công của người chơi tăng 10%, trạng thái không thể xóa bỏ, không thể tăng cấp.]

Hồng Quả Quả thấy Túc Mạc không nói gì bèn hỏi: "Đại lão, kĩ năng thế nào? Anh đang nâng kĩ năng cho Thỏ Linh Tâm đúng không?"

Túc Mạc hơi nhướng mày, đang nhẩm tính chỉ số sẽ được cộng thêm hiện giờ nhờ kĩ năng, hững hờ hỏi: "Kĩ năng bị động của thú cưng có gì khác với kĩ năng chủ động?"

"Đương nhiên là có khác rồi! Nếu nói kĩ năng chủ động của thú cưng là ulti thì kĩ năng bị động là trạng thái thường trú." Hồng Quả Quả giải thích: "Lúc chiến đấu chỉ có thể mang một con thú cưng, anh mang con nào thì có thể dùng kĩ năng của nó, nhưng kĩ năng bị động lại khác."

Linh thú cơ bản trở thành thú cưng của người chơi, người chơi nhiều nhất có thể sở hữu 4 con, nhưng lúc chiến đấu lại chỉ mang theo được một, mang theo con thú cưng nào thì có thể dùng kĩ năng chủ động của nó để chiến đấu. Nhưng kỹ năng bị động lại khác, kỹ năng bị động chính là cộng thẳng lên nhân vật, không bị hạn chế. Tức là người chơi có 4 con thú cưng, lúc chiến đấu có thể mang 1 kỹ năng chủ động và 3 kỹ năng bị động, hoặc là chỉ mang 4 kĩ năng bị động.

"Đại khái là thế này, kỹ năng chủ động lợi hại cũng chỉ có thể mang một cái. Kỹ năng bị động là trạng thái, anh có bao nhiêu thú cưng thì có thể mang bấy nhiêu cái." Hồng Quả Quả nói: "Thường thì kỹ năng chủ động sẽ có lợi trong chiến đấu hơn, thêm một chiêu là thêm một cơ hội mà, với lại kỹ năng bị động có nhiều cái râu ria lắm, bởi vì nó còn biến động ngẫu nhiên theo môn phái nữa. Có đôi khi anh chơi hệ Triệu Hoán còn ngộ ra được kĩ năng của hệ Trị Liệu cơ. Đừng thấy có thêm 4 cái kĩ năng mà tưởng hay, để mà ngộ được 4 cái trạng thái thích hợp với bản thân là khó càng thêm khó."

Kiếm sĩ hỏi: "Đại lão học được kỹ năng bị động à?"

"Ừ." Túc Mạc đóng giao diện kĩ năng: "Cũng tạm, xài được."

Trên người có thêm một trạng thái ẩn mà chỉ mình cậu mới thấy, chỉ số tương ứng trong giao diện thuộc tính cũng tăng lên theo. Kỹ năng này không tính là thừa, cộng rất nhiều cho triệu hoán sư.

Triệu hoán sư dùng thú triệu hồi để tấn công, mà thuộc tính của thú triệu hồi lại móc nối với triệu hoán sư. Sơ đồ kĩ năng môn phái có tổng cộng 15 thú triệu hồi, có hệ pháp thuật có hệ vật lý, mà thường để chồng cao công kích, người ta sẽ chỉ dùng một hệ để tối đa hóa ích lợi. Túc Mạc vốn dĩ cũng định làm như vậy, nhưng trạng thái bị động này xuất hiện khiến cho cậu có một ý tưởng mới.

Có lẽ cậu có thể tu cả hai hệ vật pháp.

Thỏ Linh Tâm đã lớn hơn trước được đút cho khẩu phần ăn cao cấp, cái tai mềm mại lắc lắc, trông vô cùng thỏa mãn.

Túc Mạc không khỏi xoa đầu nó, vật nhỏ này đã cho cậu một bất ngờ.

Kiếm sĩ nghe giọng điệu này của Túc Mạc, lại tưởng là kĩ năng vặt vãnh, không dám hỏi sợ chọc vào nỗi đau của người ta, nói tiếp: "Bọn mình kết bạn đi, sau cấp 40 nếu có đi phó bản thì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau." Sau đó gửi lời mời cho mọi người.

Túc Mạc đồng ý lời mời kết bạn của cả ba, chợt thấy trong danh sách bạn bè hiện lên tin nhắn riêng, đến từ Hồng Quả Quả đang đứng bên cạnh.

[Đại lão, là thế này, xin hỏi anh còn cần đồ ăn cho thú cưng không? Hoặc là vật liệu để thăng cấp kĩ năng cho nó?]

Túc Mạc hơi nhướng mày, trả lời: [Sao? Muốn làm ăn với tôi?]

Hồng Quả Quả: [Hì hì, là như vầy, anh cũng biết em có đống vật liệu trị giá mấy nghìn vàng, lại chọc phải lũ điên bên Chúc Thiên... Em cung cấp lương thực cho anh, anh đi cày cấp thì dẫn em theo với, chỉ cần bảo kê em lên đến level 40 là được. Giá cả có thể thương lượng.]

Túc Mạc: [Cậu có nhiều tài khoản phụ lắm mà? Không thể giao dịch sang cho tài khoản khác à?]

Khu vực cho người chơi mới quả thật rất ít tài khoản mạnh, có thì cũng là dưới level 40, nhưng cậu nhớ khu vực này không có hạn chế giao dịch giữa người chơi.

[Tài khoản phụ ở đâu ra? À anh gặp tài khoản khác của em rồi hả? Đó là mấy thằng em làm thuê trong tiệm thôi, thỉnh thoảng đăng nhập chuyển tài liệu giúp em.]

[Nhóm hàng này của em có vật liệu đặc thù, vật liệu đặc thù lại có bảo vệ giao dịch, phải lên cấp 40 mới giao dịch tự do được. Em làm nhiệm vụ cùng anh, coi như anh có vú em cố định luôn, đến cấp 40 em lập tức lượn, thề không dây dưa! Anh thấy mỗi ngày 4 gói thức ăn thế nào?]

Hồng Quả Quả khóc không ra nước mắt. Y ở thôn Tân Thủ luyện 5-6 cái tài khoản clone, toàn là để cho mấy đứa trong tiệm chuyển vật liệu, nhưng đống vật liệu đó mà giữ trên mấy tài khoản kia thì không bán được. Khu vực tân thủ thường chẳng mấy ai ghé, nơi buôn bán chân chính nằm ở thành chính của bản đồ cao cấp, y phải tập hợp hết lại trong một cái tài khoản rồi luyện cấp, mang ra khỏi khu vực tân thủ.

Mà mấy cái vật liệu đặc biệt có ở tài khoản này lại càng phiền.

Do giới hạn của game, y phải lên tới level 40 mới có thể tự do giao dịch vật liệu đặc thù.

Lại thêm mấy đứa trong tiệm y cũng chỉ là làm thêm, chuyển vật liệu còn biết, chứ bảo đánh nhau thì thằng này còn vội về với ông bà hơn thằng kia, đến lúc đó chỉ có cống hết vốn liếng của y ra ngoài.

Túc Mạc nhìn Thỏ Linh Tâm dưới chân, đồ ăn cao cấp vừa tới tay đã bị nó ăn mất một gói.

Cậu trả lời: [Không được đâu.]

Hồng Quả Quả: [?]

Túc Mạc bình tĩnh nhắn lại: [Thỏ nhà tôi ăn nhiều, hay là cậu tự cầu phúc đi?]


Tác giả có lời muốn nói:

ATM tương lai, gian thương keo kiệt Hồng Quả Quả đã vào chỗ.

Momo: Tiền vào tài khoản thì cái gì cũng dễ nói.



Chương 12: Anh, em chết thật đấy.

Kiếm sĩ và đạo sĩ còn muốn cày cấp nên nhanh chóng rời đi, trụ sở môn phái chỉ còn lại Túc Mạc và Hồng Quả Quả.

Túc Mạc đang xem điều kiện học mấy kĩ năng khác của triệu hoán sư, Hồng Quả Quả ở bên cạnh đã không chịu được sự im lặng kéo dài: "5 gói?"

Túc Mạc không trả lời.

Hồng Quả Quả: "6 gói?"

Túc Mạc vẫn không nói gì.

Hồng Quả Quả cắn môi: "7?"

Túc Mạc nghiêng đầu nhìn y một cái.

Hồng Quả Quả khóc không ra nước mắt: "8, 8 gói. Thật sự không nhiều hơn được nữa đâu."

Túc Mạc miễn cưỡng: "Vậy cũng được."

Hồng Quả Quả cực kì đau xót. Khu tân thủ vốn không có mấy loại dịch vụ như bảo kê, huống hồ tìm một vệ sĩ đánh nhau giỏi đúng là khó càng thêm khó. Nếu được quay trở lại 2 tiếng trước, chắc chắn y sẽ quất cái tên tùy tiện đá người ra kia, vào đội đều là đại gia, sau này không được tùy tiện gây sự: "Một ngày 8 gói chắc thỏ của anh không ăn hết đâu, hay là trừ một phần sang vật liệu nhé?"

Đồ ăn giá 80 vàng không đổi, nếu là vật liệu thì y còn có thể thắt bụng vớt chút nước.

Túc Mạc nghiêng đầu, dùng một loại ánh mắt hết sức kì quái nhìn y: "Nó ăn được 8 gói, đúng không?"

Thỏ Linh Tâm cũng nghiêng đầu, rất lanh lợi, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Hồng Quả Quả: "..."

Vô lý hết sức!

Túc Mạc cộng điểm kĩ năng, dọn túi xong thì hỏi: "Sao cậu còn chưa đi?"

Hồng Quả Quả: "Em đang đợi anh mà, anh không đi em đi kiểu gì?"

"À." Túc Mạc nhìn thời gian: "Vậy tôi off trước đây, mai gặp."

Hồng Quả Quả: "???? Từ từ đã đại ca!"

Y còn chưa nói xong, người trước mắt đã hóa thành làn khói, offline, hoàn toàn không cho y cơ hội giữ lại.

Mới 12 giờ!! Y chưa buồn ngủ thì thôi, thanh niên thì phải quẩy đến 3 giờ chứ!

-

Túc Mạc không nghĩ nhiều như vậy, 12h đi ngủ với cậu đã được tính là thức đêm.

Cậu vừa mới ngắt kết nối đã thấy Nhạc Nhạc đứng trước mặt mình, màn hình điện tử liên tục nhấp nháy biểu tượng tức giận, tay nó lăm lăm vươn tới máy đăng nhập trên đầu cậu, có vẻ đang chuẩn bị cưỡng chế ngắt mạng.

"Tớ hơi mải chơi." Túc Mạc thành thật xin lỗi.

Nhạc Nhạc cả giận nói: "Túc Mạc, hôm nay cậu chơi suốt 7 tiếng!!"

Túc Mạc thề thốt lần sau không như vậy nữa, trong đầu lại thầm nghĩ phải chỉnh giờ báo động của Nhạc Nhạc lùi lại hai tiếng. Lần đầu tiên chơi tới khuya như vậy, Túc Mạc rửa mặt xong nằm trên giường, lại không thấy buồn ngủ chút nào. Trong đầu dường như vẫn còn lưu lại cảm giác sung sướng khi chạy trong game, gió phả vào mặt, tứ chi nhẹ nhàng, đó là cơ thể mà cậu từng tha thiết ước mơ.

Thỏa sức chạy nhảy, vui sướng vận động.

Môn thể dục luôn là chương trình học trọng điểm của mỗi trường học thuộc Tinh Minh, học sinh có thể chất ưu tú sẽ được tham gia chương trình huấn luyện chuyên môn. Nhưng Túc Mạc chưa từng được trải nghiệm những thứ đó. Thể chất cấp F khiến cậu vĩnh viễn vô duyên với việc vận động mạnh, sân tập thể thao rộng lớn là nơi không có liên quan gì tới cậu.

Lần đầu tiên Túc Mạc ý thức được sự ngăn cách giữa mình và bạn bè cùng trang lứa là khi các bạn háo hức thảo luận về game mô hình giả lập mới, họ thỏa sức miêu tả một thế giới Tinh Võng diệu kì, nơi đó có các loại cơ giáp ảo, nơi đó có phong cảnh ở khắp mọi vì sao... Ngày đó cậu chạy ra khỏi trường, chiến hữu của cha uyển chuyển dỗ dành cậu, hứa hẹn sẽ mua cho cậu quang não chơi rất hay, nhưng lại chưa từng hứa sẽ mua cho cậu một cái máy đăng nhập.

Máy đăng nhập, với người khác là kho báu chứa đựng vô số kho tàng, với Túc Mạc lại là cánh cửa dẫn tới cái chết. Khi còn nhỏ Túc Mạc không hiểu, oán trách và tủi thân lại không thể khiến người lớn đổi ý, sẽ chỉ khiến họ nghĩ trăm phương ngàn kế chuẩn bị đồ chơi khác cho cậu giải buồn. Cậu không có cha mẹ, nghịch ngợm và vòi vĩnh sẽ chỉ khiến người ta thêm phiền, thế nên Túc Mạc không tranh, cũng không quấy.

Khi bạn bè cùng trang lứa thoải mái chơi đùa, cậu ngồi trong phòng học chơi những game thử thách trí thông minh đã chơi chán ngấy trên quang não.

Về sau lớn dần, hứng thú của Túc Mạc chuyển từ game quang não sang biển sách mênh mông, vô số sách vở quý báu cất giấu trong nhà các ông các bà ở khu dân cư này trở thành hứng thú của cậu.

Tinh ---

Một tin nhắn mới đến, quang não bất chợt sáng lên trong đêm, lôi Túc Mạc ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cậu cầm quang não, phát hiện là tin nhắn của anh Chu, đàn anh cùng ngành với cậu.

Anh Chu và cậu có cùng một người thầy, lúc mới lên đại học, chính anh là người dẫn cậu đi làm quen với phòng thí nghiệm, về sau thầy lại phân cậu và anh Chu vào một tổ, làm chung không ít thí nghệm với nhau. Quan hệ của cả hai tương đối thân thiết, nhiều lần Túc Mạc mệt quá ngất xỉu đều là đàn anh cõng cậu tới phòng y tế. Nghỉ hè năm nay trường tu sửa phòng thí nghiệm, anh Chu bèn chạy tới các tinh hệ khác làm khảo sát, hôm nay mới về Sao Thủ Đô.

[Túc Mạc!]

[Anh mới về trường đã gặp thầy Lưu, ông ấy bảo anh thu dọn hành lí cuối tuần đi sở nghiên cứu số 1, bên đó có không ít dụng cụ thiết bị mới. Chẳng phải lần trước cậu còn chê là máy móc phòng thí nghiệm trường mình chạy chậm như rùa sao? Sao lại từ chối cơ hội tốt như vậy!]

Tin nhắn hiện lên từng cái, lúc Túc Mạc mở khung chat ra vẫn còn dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn".

Túc Mạc nhìn mấy cái trước, trả lời: [Không có hứng thú.]

[Chưa ngủ à? Không nghỉ ngơi à?]

Túc Mạc: [Không ngủ được.]

Có lẽ là gõ chữ quá chậm, anh Chu biết Túc Mạc chưa ngủ thì dứt khoát gọi video tới, vừa kết nối đã vội hỏi: "Cậu làm cái gì thế, cơ hội tốt như vậy người ta cầu còn không được. Đây là lần đầu tiên sở nghiên cứu số 1 gửi lời mời tới sinh viên chưa tốt nghiệp đó, là sở nghiên cứu hàng đầu của Thủ Đô đó!!!"

Túc Mạc: "Không đi."

Anh Chu: "Tại sao?"

Túc Mạc: "Đi thì em có thể dùng thiết bị thí nghiệm không?"

Anh Chu im lặng, trong chốc lát không biết phải trả lời sao, mãi sau mới nói: "Vấn đề thể chất thật sự là bó tay rồi, cậu mà dùng thiết bị thì giây sau xe cấp cứu sẽ đưa cậu vào thẳng phòng ICU. Nhưng mà cậu có tinh thần lực cấp S mà, ở ngoài khống chế cũng được..."

Anh Chu nói đến đây bỗng lặng người.

Máy móc ở sở nghiên cứu có yêu cầu thể chất tương đối thấp, thấp nhất là cấp D. Nhưng Túc Mạc lại là cấp F, là kiểu vừa chui vào thiết bị đã có thể khiến nó kéo vang còi cảnh báo sức khỏe. Cậu không thể đụng vào máy móc, không thể lên Tinh Võng, cuối cùng cả đời này chỉ có thể đứng trước màn hình làm người khống chế ngoài sân, và bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào tình huống khó xử khi thông tin lạc hậu.

Kể cả như thế, thiên phú Túc Mạc thể hiện ra cũng đủ cho người phụ trách của sở nghiên cứu động lòng, gửi hẳn thư mời tham dự nghiên cứu học tập. Anh Chu thật sự rất thương cậu đàn em này, hiệu suất của Túc Mạc cực kì cao, thường mỗi dự án được đưa tới, cậu sẽ luôn có thể đề ra phương án tốt nhất một cách nhanh nhất, định ra mục tiêu kế hoạch, cuối cùng mới giao nhiệm vụ vận hành thiết bị cho anh.

Chạy số liệu khổng lồ, kết nối với Tinh Võng, điều động kho số liệu, vân vân... Ở một vài thời điểm đều cần phải dùng tới khoang mô phỏng.

Mấy công thức tính toán máy tính bình thường còn tạm, nhưng dính đến số liệu lõi thì buộc phải dùng thiết bị. Anh Chu vẫn còn nhớ có lần hợp tác với phòng thí nghiệm bên cạnh chạy một tổ số liệu, rõ ràng đàn em đã tính hết ra công thức, lại vì sơ sẩy của học sinh vận hành thiết bị mà uổng phí mất công sức hai tuần của họ.

Lúc ấy Túc Mạc chính là người khống chế ở bên ngoài, nhưng bên ngoài chung quy vẫn là bên ngoài, không thể tận mắt nhìn số liệu biến động, cũng không thể kịp thời điều chỉnh sai sót thông tin...

"Nghe nói có một dự án nghiên cứu của bên đó hợp tác với tập đoàn Thương Khung, cậu có biết cái game <Thiên Hoàn> đang rất hot dạo gần đây không? Máy đăng nhập kiểu mới của nó là do Thương Khung với tổ dự án bên kia cùng nhau nghiên cứu ra." Anh Chu nói tiếp: "Giới hạn thể chất của họ đã mở rộng từ cấp D xuống tới cấp E, có lẽ có thể chế tạo máy đăng nhập cho cấp F."

Túc Mạc nghe vậy thoáng sửng sốt: "Vậy sao?"

Anh Chu: "Cậu có vẻ không hứng thú lắm nhỉ, mấy tháng nay cũng thế, không chịu khó chạy tới phòng thí nghiệm như trước..."

"Có ạ?" Túc Mạc ngồi dậy, bật đèn ở đầu giường: "Em thấy vẫn vậy mà nhỉ, gần đây phòng thí nghiệm cũng không bận."

Căn phòng tĩnh lặng không có bất cứ âm thanh nào khác, Nhạc Nhạc đã vào trạng thái sạc điện ngủ đông, náo nhiệt duy nhất đến từ đầu bên kia của quang não.

Giờ anh Chu mới nhận ra bất thường: "Sao giờ này còn chưa ngủ? Cậu luôn đi ngủ trước 11 giờ mà?"

"Sửa lại rồi anh, giờ là 12 giờ mới ngủ." Túc Mạc day giữa hàng mày: "Dạo gần đây em đang chơi game."

Anh Chu tưởng là Túc Mạc lại chơi mấy game trên quang não, lúc ở phòng thí nghiệm, Túc Mạc không có việc gì làm luôn thích loay hoay với mấy cái game IQ kia. Anh nói tiếp: "Đợt này nghỉ vừa hay bên phòng thí nghiệm cũng không có việc gì, tranh thủ nghỉ ngơi nhiều vào nhớ, đợi anh đi sở nghiên cứu, nếu mà gặp được mấy đại thần kia thì anh xin chữ kí cho."

Túc Mạc cười: "Vâng, cảm ơn anh."

Anh Chung lại kể cho Túc Mạc nghe một ít về kiến thức học được trong đợt khảo sát này, gửi một ít tài liệu liên quan tới hòm thư của cậu, cuối cùng dặn Túc Mạc ngủ sớm rồi cúp máy. Túc Mạc lại mất ngủ, ngồi ở trên giường xem email, xem hết các loại phong cảnh đặc biệt chói lọi ngoài tinh hệ rồi ngẩn người, cuối cùng nhấn vào trang newsfeed.

Newsfeed của quang não Túc Mạc hầu hết là mấy câu châm ngôn về cuộc sống của các giáo sư, hoặc là ảnh chụp phong cảnh của các ông bà sống cùng khu... Đột nhiên cậu nhìn thấy một bức ảnh rất đặc biệt.

--- Nó là chụp màn hình game Thiên Hoàn.

Suy nghĩ tạp nham trong đầu thoáng cái trở nên sạch sẽ, kéo cậu ra khỏi dòng hồi ức như nhấn chìm người kia.

Túc Mạc bỗng cười, bấm like tấm ảnh kia.

"Túc Mạc, làm người nên biết thế nào là đủ."

-

Hồng Quả Quả ngồi xổm ở cổng trụ sở môn phái Ngự Linh Cư, bày quầy bán tạm thời, đờ đẫn nhìn người chơi bên ngoài.

Y online từ 10h sáng, vừa lên đã ẩn ID định đi ra ngoài tìm đại một đội cày quái, kết quả mới đánh được mấy phút đã bị người của Chúc Thiên đuổi cho té về khu vực an toàn.

Cái game Thiên Hoàn này có một cơ chế cực kì rác, đó là ẩn ID có thể che giấu khỏi tầm mắt đại chúng, nhưng một khi bị người từng bật chữ đỏ đánh nhau với mình cho gia nhập danh sách kẻ thù, chỉ cần đối phương mở thiên nhãn là có thể thấy ID của mình dù đã ẩn. Hồng Quả Quả không nghĩ tên Không Rời Không Bỏ kia lại tim thủy tinh đến thế, chuyện từ hôm qua rồi vẫn còn cho người ngồi canh y ở ngoài thành.

Y cũng tính sai, hôm qua đã bị một nhóm người mở chữ đỏ đuổi giết, nên giờ chỉ cần gặp người của Chúc Thiên là Hồng Quả Quả chỉ có thể chạy rẽ đất về khu vực an toàn trốn, quá nguy hiểm. Y hoàn toàn không dám bày quầy kiếm tiền, với một thương nhân mà nói thì đây chính là đả kích trí mạng!

Thế là Hồng Quả Quả ngồi đợi từ sáng tớii 2 giờ chiều cũng không đợi được vệ sĩ mình dùng 8 gói đồ ăn mời tới online.

"Mấy cái này có giảm giá nữa không?" Có người chơi chạy tới hỏi.

Hồng Quả Quả ỉu xìu nói: "Có, giảm còn 99%."

Người chơi nói: "Bớt thêm chút nữa đi! Sao chỉ giảm có 1% vậy, giảm 20% tôi mua luôn này."

Hồng Quả Quả: "Vật liệu ở khu tân thủ khó kiếm lắm anh trai à, giảm 1% đã là tôi bán lỗ vốn rồi đấy, người quen cũng không được mức giá này đâu. Chẳng qua là thấy mặt anh hiền lành nên tôi mới giảm, một cái 99 vàng, mua không?"

Người chơi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mua.

"Hầy, kiếm tiền không dễ, sao có luyện cái acc clone mà cũng khó vậy trời." Hồng Quả Quả ngửa mặt lên trời thở dài, bỗng thấy thiếu niên đứng trước quầy hàng. Thiếu niên vẫn mặc bộ đồ rách rưới kia, chỉ có dáng đi và cổ tay lộ ra ngoài toát lên sự tinh tế. Lúc này cậu đang ngồi xổm trước gian hàng, tiện tay cầm một vật liệu lên xem: "Không tồi, giảm giá còn 99% một món 80, vẫn lãi 19 đồng vàng."

Nói xong cậu nhìn về phía Hồng Quả Quả: "Hóa ra là ai cũng chỉ giảm có 1% thôi à?"

"Anh à, em giảm cho anh còn 98% được không?" Hồng Quả Quả thấy cậu là chân mềm nhũn: "Sao giờ anh mới online vậy, em đợi anh cả buổi."

Túc Mạc: "Ngủ quên."

"Anh còn ngủ trưa nữa cơ à." Hồng Quả Quả dọn quầy: "Đi đi đi, bọn mình mau đi cày cấp, em phải mau chóng mang tài sản của mình ra khỏi nơi quái quỷ này."

Cấp của hai người sàn sàn nhau, làm vài nhiệm vụ đã nhanh chóng lên level 25.

Đến cấp 25 rồi tốc độ lên cấp sẽ chậm dần, Túc Mạc tính đống kinh nghiệm trong danh sách nhiệm vụ còn lại: "Ra ngoài đánh quái đi."

"Cái gì?" Hồng Quả Quả nghe vậy từ chối: "Ra ngoài đó làm gì, lỡ lại bị đám Chúc Thiên úp sọt thì sao."

Túc Mạc đóng thanh nhiệm vụ: "Nhiệm vụ ở map này trung bình mỗi cái cho khoảng 10 nghìn, sau mỗi lần lên cấp, thanh kinh nghiệm sẽ bị kéo ra thêm khoảng 5%, đến cấp 25 giá trị dao động này đã đạt tới 8%. Mấy nhiệm vụ phụ cho nhiều kinh nghiệm nhưng cũng tốn thừi gian, quy ra còn không nhanh bằng đi đánh quái."

Hồng Quả Quả: "Há?"

"Sau cấp 25 thanh kinh nghiệm tăng chậm, mỗi nhiệm vụ chi nhánh cần ít nhất là 15 phút, với số lượng nhiệm vụ hiện giờ và độ khó, cộng thêm yếu tố bất ngờ, nếu tiếp tục làm nhiệm vụ thì phải tốn 5 tiếng mới lên cấp 28." Túc Mạc giải thích đơn giản: "Đánh quái cho ít kinh nghiệm, nhưng tốc độ nhanh, trừ đi thời gian truyền tống, chờ tải map các thứ và trên cơ sở DPS của mỗi người đều 200/s, hai chúng ta đi đánh quái chỉ cần 3 tiếng thôi."

Hồng Quả Quả: "Từ từ anh đang nói cái gì đấy? Mấy cái số liệu tính toán linh tinh đó anh lấy đâu ra vậy?"

Túc Mạc nghi hoặc nhìn y: "Cậu cày cấp không nhìn thanh kinh nghiệm à?"

"???" Hồng Quả Quả: "Ai nhìn mấy cái đó hả trời... Làm nhiệm vụ xong lên cấp là được rồi mà? Anh rảnh không có việc gì làm tự dưng tính mấy cái số đó chi?"

Túc Mạc: "Không cần tính, nhìn chút là biết mà."

Hồng Quả Quả: "Sao em thấy em nhìn mấy em cũng không hiểu."

Người này đang làm cái gì vậy, chơi game có cần phức tạp hóa như vậy không!?

"Quái level khác nhau sẽ có điểm kinh nghiệm khác nhau, cấp thấp đánh quái cấp cao sẽ cho nhiều kinh nghiệm hơn. Cấp 25 tới khu quái 25-30 có thể đạt được lợi ích lớn nhất." Túc Mạc nhìn y: "Cậu muốn lên cấp nhanh thì đi theo tôi."

Hồng Quả Quả ngơ ngác đi theo Túc Mạc đến khu đánh quái. Lúc này là khoảng 3 giờ chiều, chỉ có một vài người đang đánh, khu quái hoang còn rất nhiều vị trí trống. Momo vào vị trí cũng không vội đánh quái, hoặc là thong thả dùng kĩ năng dụ quái rồi chạy ra khỏi phạm vi đánh của nó, hoặc là đánh chết một con rồi đứng im ở đấy.

Thoáng cái đã năm sáu phút trôi qua, Momo vẫn còn đang kite quái.

"Chỗ này không an toàn, nguy hiểm lắm..." Hồng Quả Quả nghĩ vẫn còn sợ, hồi sáng y tới đây đã bị người của Chúc Thiên đuổi theo đánh một trận, suýt bị nã chết: "Bọn mình cứ bình yên mà sống được không anh? Lên cấp chậm chút cũng không sao mà, mạng sống quan trọng nhất."

Bị giết ở ngoài thành sẽ rớt cấp, ham lên cấp nhanh cũng không ổn thỏa bằng làm nhiệm vụ.

Cuối cùng Túc Mạc cũng dừng tay, chỉ vào một vị trí rồi nói: "Cậu đứng vào chỗ đó đi, tọa độ Tây 96 Nam 116."

Hồng Quả Quả nhìn sang chỗ Túc Mạc chỉ, thấy nó nằm ở ngay sau một bầy quái tên đỏ chót.

Không cần phải nghĩ, chỉ cần đứng vào đó là sẽ bị quái ở bốn phương tám hướng nhảy lên người.

Hồng Quả Quả im lặng, trong đầu có vô vàn suy nghĩ.

Là do mình không nộp đủ phí bảo kê hay là làm gì có lỗi...

Túc Mạc thấy y không nhúc nhích thì nhắc: "Sao ngẩn ra thế? Qua đi."

Hồng Quả Quả khó nhọc nói: "Anh, em chết thật đó."

Đây là quái cấp 25, căng lắm là đứng được chừng 7 giây, sau đó trên đất sẽ xuất hiện một cái xác có ID "Hồng Quả Quả số 14".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro