Chương 25 + 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Chương 25: Trứng linh sủng.

Lời này vừa ra, ba người ngồi cùng bàn lập tức câm nín.

Lúc này, giữa không trung bỗng xuất hiện mấy con số đếm ngược khổng lồ, tiếng đầu não vang lên đưa ra thông báo cuối cùng.

[Đếm ngược cho tới lúc bắt đầu hoạt động ----]

[30]

Tiếng đếm ngược như đòi mạng, mấy đội xung quanh lập tức loạn hết lên. Ánh mắt tất cả người chơi thoáng cái đã thay đổi, nhà trọ vốn mạnh ai nấy ngồi bỗng biến thành chiến trường ngập khói lửa, quan sát thăm dò, tuần tra tìm mục tiêu thích hợp.

Trong bầu không khí căng thẳng này, Hồng Quả Quả đổ mồ hôi lạnh đầy lưng. Y nhìn quanh, để ý thấy mấy đội ở gần đều nhìn về phía bàn bọn họ, tay lăm lăm vũ khí, từng người chuyển thế tấn công, như thể một giây sau tất cả tổn thương sẽ đập lên người họ.

"Anh, anh đừng đùa em." Hồng Quả Quả khó khăn nuốt nước miếng: "Em già rồi, tim được không tốt đâu."

"Tôi không đùa." Túc Mạc trả lời: "Ban nãy nói nhầm, chính xác chỉ còn 4 phút 26 giây."

[23]

Thanh Phong lo lắng lùi ra sau mấy bước: "Đại ca, 1 tiếng thôi, mình đánh xong rồi đi ăn cũng không muộn, một bữa không ăn không đói chết được, nhưng một ván không đánh là chết thật đó."

"Thật." Túc Mạc hết sức nghiêm túc giải thích với bọn họ: "Tôi có thể không logout, nhưng người nhà sẽ cắt mạng, đến lúc đó thì không do tôi khống chế nữa rồi."

Vừa dứt lời, Hồng Quả Quả và Thanh Phong sững sờ.

Hồng Quả Quả choáng váng: "Anh, anh là vị thành niên hả?"

"?" Túc Mạc: "Không, tôi qua 18 rồi."

Thanh Phong che mặt: "Phụ huynh gì ngang ngược vậy, một câu không hợp đã ngắt mạng..."

[10]

"Đậu má đậu má đậu má 10 kìa!! Anh em!" Hồng Quả Quả căng thẳng lùi lại mấy bước, co người rúc ra sau lưng Túc Mạc: "Bọn mình sẽ chết, đám đó mà xông tới bọn mình sẽ ăn chuối cả nải..."

Thanh Phong chửi bậy: "Quả, ông dẫm vào chân tôi!"

Hồng Quả Quả rụt đầu lại: "Tôi sợ, ông nhường chỗ đi, cho tôi ở gần đại ca một tí."

Thanh Phong: "Ông là trị liệu thì sợ cái gì, tự heal đi."

"Đây là vấn đề heal hay không à?!" Hồng Quả Quả gào lên: "Nhiều người như vậy, mỗi đứa một chiêu là tôi nằm thẳng cẳng ông tin không."

[3]

Thời gian nhảy sang 3 giây cuối, các người chơi chuẩn bị sẵn sàng, có hai đội đã bao vây lấy nhóm Túc Mạc, ai nấy đều nhìn chằm chằm.

[1]

Tiếng đầu não có vẻ vui sướng: "Cung chúc các vị thành công."

Một giây sau, tất cả người chơi trong nhà trọ đều hiển thị chữ đỏ có thể công kích, âm thanh ánh sáng hiệu ứng của đủ loại kĩ năng lập tức xuất hiện, hỗn loạn ồn ào bùng nổ. Úc Trăn kéo Thanh Phong đẩy cậu ta ra chỗ bàn, trận pháp phòng ngự đặc trưng của trận pháp sư nhanh chóng triển khai: "Dùng đạo cụ!"

Trận pháp phòng ngự hấp thụ tất cả công kích xung quanh, chỉ một giây đã xuất hiện vết nứt.

Thanh Phong giẫm một chân lên bàn, tay luống cuống moi đạo cụ ra khỏi túi, vội ném xuống đất. Lá chắn to lớn như chiếc ô lập tức xuất hiện trên đầu bốn người, mạnh mẽ đẩy tất cả người chơi ra, thành công bao trùm chiếc bàn ngay khi trận pháp của Úc Trăn vỡ vụn.

Hồng Quả Quả sợ run cả chân: "Tưởng đau tim mà chết luôn chứ."

Túc Mạc nhìn cái ô lớn xòe ra trên đầu, ngạc nhiên nói: "Đạo cụ này có vẻ tốt nhỉ."

Thanh Phong có chút tự hào: "Đương nhiên rồi, miễn mọi tổn thương trong 30 phút đó anh."

Hồng Quả Quả hâm mộ nhìn về phía cậu ta: "Đạo cụ này tên là gì?"

"Khu Vực Lao Tù, chỉ dùng được trong cốt truyện, phó bản kỳ văn thôi." Thanh Phong nói: "Sau khi sử dụng sẽ miễn trừ mọi tổn thương, nhưng đồng thời không thể sử dụng bất cứ kĩ năng nào khác, cũng không thể di chuyển, đỉnh không."

Hồng Quả Quả: "... Lần đầu tiên thấy ngồi tù cũng không tệ."

Người chơi xung quanh không ngờ lại bị đạo cụ này ngăn chặn, tất cả đòn tấn công rơi trên chiếc ô đều bị hấp thụ. Có người không cam lòng từ bỏ con mồi trước mắt, chuyển sang tranh giành mấy bàn quanh đó. Cả nhà trọ biến thành chiến trường hỗn loạn cho 220 con người đấu đá, mỗi chiếc bàn đều có vầng sáng hiệu ứng màu đỏ, khi bị đội ngũ thành công chiếm lĩnh thì chuyển sang màu xanh lục.

Túc Mạc nhìn thời gian còn lại của đạo cụ: "Vậy tôi đi ăn cơm, lát nữa gặp."

"Đừng thoát hẳn, để hình thức tạm rời game* đi." Úc Trăn kịp thời nhắc nhở: "Thoát game có thể sẽ bị đá ra khỏi hoạt động kỳ văn."

*Có cách gọi khác là bảo vệ rớt mạng, một vài game ví dụ như Thiên Dụ Revelation có hình thức là sau khi người chơi thoát khỏi game (tắt game or treo máy quá lâu) thì nhân vật vẫn hiện online trong khoảng 15-45 phút tùy thuộc vào setting và cấp bậc. Trong khoảng thời gian đó các người chơi khác vẫn có thể mời nhân vật của bạn đi đánh phó bản như lúc bạn đang online thật, nên nhiều khi thoát game xong vào lại cái thấy mình trong phó bản =)))). Cái này được tạo ra để tránh người chơi gặp các tai nạn như mất điện lúc đang rank :v

"Được." Cái tay đang định nhấn nút thoát ngừng lại, tìm nửa ngày mới ra nút tạm rời game, không hề do dự hóa thành làn khói trắng.

"Anh tui thật độc ác." Hồng Quả Quả nhìn ảnh chân dung đã chuyển sang màu xám trong đội: "Vậy ổng là vị thành niên thật à?"

"Ông bị ngu hả!" Thanh Phong lườm y: "Thiên Hoàn có chế độ chống nghiện game cho vị thành niên, đại ca mà là vị thành niên thật thì bị đá khỏi game lâu rồi."

Hồng Quả Quả: "!" Ừ nhỉ.

Cả đội lập tức im lặng, nửa tiếng ngồi tù khiến họ không thể làm được gì.

Úc Trăn ngồi cạnh bàn, cầm lên ấm trà may mắn thoát khỏi cuộc chiến, tự rót cho mình một ly, đơn giản nói: "Chờ thôi."

Anh mở kênh chat cá nhân, gửi tin nhắn cho Hai Vạn Năm.

Hồng Quả Quả nhìn đại lão, lại nhìn bom đạn ngoài kia, cuối cùng nhặt chén trà trên đất lên: "Anh Hành, rót em một ly với, em uống mấy ngụm cho đỡ sợ."

"Cho em một chén luôn." Thanh Phong kéo ghế ngồi xuống.

Ba người mỗi người một ý nghĩ uống trà, bên ngoài kia cuộc chiến tranh đoạt mỗi lúc một kịch liệt, khiến nhà lao dưới tán ô này thành mảnh đất lành duy nhất giữa chiến trường. Các loại kĩ năng bay tán loạn rơi trên chiếc ô, cả ba rõ ràng không tham gia chiến đấu lại có cảm giác chấn động khó có thể miêu tả.

Uống xong một ly trà, tâm trạng Hồng Quả Quả vẫn vậy. Y muốn tìm người trò chuyện làm dịu tâm tình, lại thấy Thanh Phong ngồi cạnh giơ tay lên đang loay hoay gì đó. Y sửng sốt: "Phong, chú làm gì đấy?"

-

Túc Mạc kịp rời game ở phút cuối cùng, vừa tháo máy đăng nhập thì thấy Nhạc Nhạc bưng tuýp dinh dưỡng từ trong bếp ra. Cậu uống hết dịch dinh dưỡng lại uống thuốc dưới sự giám sát của nó, nghỉ ngơi thêm 10 phút rồi mới được vào game. Túc Mạc vừa online thì nghe được giọng nói có vẻ kích động của Thanh Phong trong kênh ---

"Uầy anh em, chiến sĩ lên rồi! Mãnh Kích rồi Cuồng Đao, ngon, trúng đích kìa, đỉnh thật!"

"Cạnh tranh ở bàn số 2 đang tiến vào hồi gay cấn, y sư quần trắng đang tạm chiếm chỗ cao, cậu ta thành công heal được kiếm sĩ, kiếm sĩ chưa chết, liều được!"

"Trận này thủ ngon nha, chiến sĩ Mãnh Kích khống chế cục diện rồi, y sư hỗ trợ kiếm sĩ, trong tình huống mất hai đồng đội mà họ vẫn thành công giữ được bàn số 2!!!"

Túc Mạc: "...?"

Đang làm gì vậy?

[Chiến sĩ ở bàn 2 siêu thật đấy, vậy mà cũng tank được.]

[Tôi đang lo hộ streamer đây, đạo cụ vừa hết thời gian cái là em về với ông bà đó em có biết không?]

[Hôm nay lại là một ngày con trai Thanh Phong dồi dào sức sống, mẹ rất an lòng.]

[Bạn tôi cũng ở trong hoạt động, thấy streamer uống trà xem phim như này tôi cảm thấy hết sức phức tạp.]

Úc Trăn đang ngồi uống trà thấy Túc Mạc online bèn hỏi: "Lên rồi à?"

Túc Mạc đi đến ngồi xuống cạnh anh: "Đang làm gì vậy?"

Hồng Quả Quả đáp: "Thanh Phong bảo đợi lâu khó chịu nên livestream giết thời gian."

Úc Trăn rót cho cậu một chén trà.

"Cảm ơn." Túc Mạc nhìn một lượt chiến trận, thời gian đã qua 25 phút, thế cục thay đổi nghiêng trời lệch đất. Mấy đội ngũ năm người ở tầng hai vừa xuống đã bắt đầu chiếm vị trí, cạnh tranh kịch liệt với các đội ở tầng một, mấy người chơi mà Túc Mạc nhìn thấy trước khi offline đã biến mất, thay vào đó toàn là gương mặt mới.

Các đội trong nhà trọ đều rất nhạy bén với thay đổi của thế cục.

"Thấy không, cái đội trong lồng kia lại thành 4 người rồi."

"Đứa vừa online là triệu hoán sư, mẹ nó hên thật đấy, kiếm đâu ra cái đạo cụ đó vậy."

"Còn toàn cấp thấp nữa, để ý bọn nó đi, thời gian của đạo cụ chắc chắn không lâu."

[Số người còn trong quán là 146 người, số đội được ngủ lại 35/20]

Chỉ còn khoảng 30 đội ngũ, mấy người đi lẻ trước đó có mặt trong nhà trọ gần như đã bị giết sạch, cả không gian ngoài mấy chiếc bàn trà thì đều là một mảng hỗn độn. Túc Mạc chú ý tới ánh mắt của những người khác lại trở về đội bọn họ, cuộc chiến tranh đoạt càng thêm cẩn thận. Các đội trước đó cạnh tranh quá kịch liệt, không cướp được bàn đã tỉnh táo lại điều chỉnh đội ngũ, dường như đang đợi thời cơ đánh lén.

Túc Mạc nhìn quanh, miệng nói: "Có ba đội."

"Cậu khống chế được bao nhiêu?" Úc Trăn hỏi.

Túc Mạc suy tư một lát: "Nhiều nhất là năm người, không gian quá bé, lợi cho chúng ta nhưng cũng lợi cho đối phương."

Úc Trăn tạm dừng: "Cậu tính thế nào?"

Túc Mạc: "Không thủ."

Hồng Quả Quả nghe họ nói chuyện qua lại, liếc nhìn thời gian của [Khoanh Vùng Lao Tù], bỗng cảm thấy lo lắng cho nửa tiếng sắp tới: "Anh, em chỉ là một bé trị liệu mỏng manh, đến lúc đó anh có thể bảo vệ em không?"

"Không cần." Túc Mạc nhìn y: "Chẳng phải chạy trốn là sở trường của cậu sao?"

Hồng Quả Quả: "Hả? Trốn... Chạy trốn?"

"Anh, anh online rồi!" Thanh Phong đang đắm chìm livestream cuối cùng cũng nhận ra: "Từ từ để em đóng stream."

[Đóng cái gì!!!]

[<Tên lửa dưới nước> x10, stream! Stream tiếp cho tôi!]

[Cả mạng chỉ có mình ông stream được hoạt động, nhiều người xem như vậy còn chê?]

"Tôi lo lắng bại lộ chiến lược của bên mình thôi mà?" Thanh Phong nhìn về phía Túc Mạc: "Anh, đạo cụ chỉ còn 1 phút. Bọn mình làm gì bây giờ?" Cậu ta giơ tay chuẩn bị đóng phòng phát sóng, lại nghe thấy đại ca nói.

Túc Mạc: "Không có chiến lược, nhường vị trí cho họ thôi."

Thanh Phong: "?"

Phòng phát sóng: ???

Trong lúc tất cả mọi người không hiểu mô tê gì, thời gian của Khoanh Vùng Lao Tù về 0. Chiếc dù to lớn che đậy tất cả bỗng tan biến, lập tức thu hút sự chú ý của người xung quanh, nhất là ba người chơi ở gần đó. Gần như giây phút hiệu ứng phòng ngự của [Khoanh Vùng Lao Tù] biến mất, họ đã xông tới. Ba đội đồng thời hành động, kĩ năng tích cóp đã lâu đùng đùng bắn tới chiếc bàn.

Đúng vào lúc này, bốn người đang ngồi uống trà bỗng tản ra.

Động tác của cả bốn nước chảy mây trôi, đường ai nấy chạy, hoàn toàn không có trật tự gì, cả bàn nháy mắt không còn một ai.

Kỹ năng bắn trượt, đội ở gần nhất không chút do dự nhào tới muốn chiếm chỗ, lập tức kích hoạt tranh giành. Trước kia chỉ có ba đội định đánh đòn phủ đầu, nhưng thấy một cái bàn trống tự dưng hiện ra, các đội khác đang quan sát cũng hành động. Cuộc chiến bất chợt bùng nổ, tình thế kiềm chế trước đó bỗng loạn lên.

Túc Mạc giẫm lên bàn, dùng khinh công nhảy lên trên đèn lồng, lại mượn lực vươn tay túm lấy lan can tầng hai, cả người treo giữa không trung. Cậu ở trên cao nhìn cuộc chiến bên dưới, thấy rõ vị trí của ba đồng đội: "Trốn kĩ vào, đừng để kĩ năng đánh trúng."

Hồng Quả Quả chui xuống gầm quầy hàng, hỏi trong kênh: "Chỗ bọn mình giữ nửa tiếng cứ thế nộp lên vậy ư!"

"Phải nhường." Túc Mạc nói đơn giản: "Thấy các đội ở xung quanh không? Bên trái có ba đội full máu full mana lại không hề tham gia cuộc chiến, biết sao không?"

Hồng Quả Quả: "... Không đánh lại?"

"Cậu tính thử chưa? Chiếm bàn chỉ cần 10 giây thôi." Túc Mạc nói: "Bọn họ đang chờ. Trước hết lợi dụng thời gian tiêu hao hết các đội liều mạng bạo lực giành bàn kia, lại lợi dụng quá trình cạnh tranh mài mòn bớt các đội tham gia, chờ đến cuối cùng, những đội còn sót lại một là đã mệt, hai là đạo cụ bảo vệ đều đã dùng hết. Đến lúc đó chỉ việc ngư ông đắc lợi."

Thanh Phong hiểu ra: "Ồ! Vậy anh tính đợi họ tranh mệt rồi bọn mình lại đến à?"

Hồng Quả Quả: "Vậy giờ bọn mình trốn...?"

Úc Trăn đúng lúc xen vào một câu: "Đừng ngủ."

Hồng Quả Quả: "... Em là dân chạy trốn chuyên nghiệp có đạo đức nghề nghiệp đàng hoàng."

Thanh Phong đột nhiên hưng phấn: "Vậy em livestream tiếp nhé?"

Túc Mạc: "Tùy cậu."

Từng giây từng phút trôi qua, thời gian dần ngắn lại, càng ngày càng nhiều đội ngũ không chịu được, 20 phút cuối bùng nổ một lần cạnh tranh kịch liệt. Hầu hết các đội đã chiếm bàn không chịu được thế công đột ngột mãnh liệt như vậy, đến lúc còn 15 phút là kết thúc khiêu chiến, đã có 8 đội bị tiêu diệt, trong quán trọ chỉ còn 27 đội.

Ánh mắt Túc Mạc dừng ở ba đội đứng xa nhất kia, bọn họ vẫn không nhúc nhích.

10 phút, trong sân còn 25 đội.

Có 6 bàn vẫn chưa ngừng cuộc chiến tranh giành.

8 phút, ba đội kia hành động, Túc Mạc xác định được mục tiêu cướp đoạt của họ.

Đếm ngược 5 phút, Túc Mạc đột nhiên cất lời: "Hồng Quả Quả, tìm vị trí đứng đi."

Hồng Quả Quả giật mình, vừa thò đầu ra khỏi gầm bàn thì thấy một bóng người nhảy từ trên cao xuống, sau đó là một con gấu to bự rớt cái uỳnh xuống chiếc bàn trà trước mặt họ, một chiêu Trào Phúng làm loạn đội ngũ đang ngồi ở đó.

Giữa không trung, hai đồ đằng triệu hồi nháy mắt mở ra, kèm theo trận pháp tăng tổn thương đang không ngừng chồng lên.

Nguyệt Miêu rơi xuống sau lưng Gấu, ném tới một chiêu hỗn loạn quần thể, hai chiêu khống chế đánh cho tất cả trở tay không kịp.

Túc Mạc linh hoạt tới gần bàn, theo sát phía sau là Thỏ Linh Tâm mãnh liệt xả chiêu, Cô Lang nhảy bổ vào trị liệu của đội kia, 3 giây choáng. Cậu chỉ huy: "Thanh Phong, giết y sư."

"Tới ngay!!" Thanh Phong vác kiếm chạy vào trong đám người, HP lập tức rơi mất một nửa.

Hồng Quả Quả đau cả tim vội dùng chiêu hồi máu liên tục cho cậu ta, không nhịn được hét: "Chú em!!! Chú có thể bật giảm damage rồi hẵng xông vào được không!"

Thanh Phong: "Quên quên, bật đây."

Hồng Quả Quả: "..."

Rõ ràng chỉ có ba người mà đánh ra khí thế của hai đội. Nhất là triệu hoán sư, khống chế gần như khiến họ không nhúc nhích được, cho dù bọn họ có dùng giải khống thì một giây sau triệu hoán sư cũng có thể gọi thú triệu hồi khác tới khống chế họ.

"Đm!!"

"Đừng cho chúng nó cướp!"

"Đánh đi, trước hết giết Nguyệt Miêu."

"Không giết được, mẹ nó triệu hoán sư lại triệu hồi ra nữa kìa!"

Thanh Phong phối hợp với Cô Lang đánh lén, thuận lợi xiên chết y sư của đối phương, Túc Mạc nhắm ngay thời cơ: "Thanh Phong, tôi yểm hộ cậu, cướp bàn."

Bốn người ở bàn đã hoàn toàn rời ghế, vòng sáng ngoài cùng đã biến thành màu đỏ.

Thanh Phong tốc biến đột phá vòng vây, trực tiếp cướp ghế, vừa ngồi xuống đã đánh nhau với chiến sĩ bên cạnh.

"Á đù má!" Cậu ta tập trung nhìn lại, hay lắm, đây chẳng phải là tên chiến sĩ siêu trâu ban nãy mình tường thuật trực tiếp sao?!

Úc Trăn buff cho Thanh Phong một trận pháp phòng ngự: "Cướp đi!"

Túc Mạc vươn tay định thêm một khống chế, Thỏ Linh Tâm đang chiến đấu bỗng đứng lại, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một nhắc nhở.

--- [Trứng linh sủng của bạn sắp nở, xin hãy cẩn thận che chở.]

Túc Mạc: "..."

"Không được..."

Hồng Quả Quả: "Không được cái gì, anh đừng có nói một nửa vậy chứ!"

Túc Mạc một lời khó nói hết: "Con thỏ nhà tôi sắp đẻ."




Chương 26: Yêu Tinh Sương Mù

Con thỏ sắp đẻ?! Lời vừa ra khỏi miệng, ba người trong đội không kịp load, đầu trống rỗng trong một giây, tay máy móc nhấn kĩ năng, cho đến khi Hồng Quả Quả thốt lên một câu bà mẹ nó mới làm bừng tỉnh tất cả, khiến Thanh Phong đang ngơ ngác cướp ghế bị trượt chân suýt cắm đầu xuống đất.

Thanh Phong choáng: "??? Đẻ cái gì cơ? Thỏ Linh Tâm còn biết đẻ á?"

Hồng Quả Quả uốn nắn: "Đẻ cái củ cải nhà ông ấy, là trứng Thỏ Linh Tâm ấp sắp nở."

Bởi vì Thỏ Linh Tâm ôm theo trứng linh sủng, trứng sắp nở khiến nó dừng tấn công, ôm quả trứng đứng giữa chiến trường nhìn quanh, dường như đang đợi chủ nhân ra mệnh lệnh khác. Ở thời khắc mấu chốt mà đội bốn người lại mất một DPS quan trọng.

Túc Mạc giữ vững bình tĩnh gọi Bạch Hổ ra thay thế vị trí của Thỏ Linh Tâm, ra chỉ lệnh mới cho nó: "Hồng Quả Quả! Bế thỏ."

Hồng Quả Quả kiêm vú em nhìn Thỏ Linh Tâm ôm trứng chạy về phía mình, nội tâm như có cả vạn con thỏ đang phi nước đại, cực kì không bình tĩnh: "Đại ca! Em là vú em thật, nhưng em không có kinh nghiệm đỡ đẻ cho thỏ --- À nhầm, không có kinh nghiệm chăm sóc trứng!"

Thanh Phong né được hai kĩ năng, cái mông vừa đặt được xuống ghế, tranh thủ bồi một câu: "Quả, cái gì cũng có lần đầu tiên."

Thỏ Linh Tâm ngoan ngoãn nghe lệnh chủ nhân, ôm trứng đứng cạnh Hồng Quả Quả.

Túc Mạc lạnh lùng nói: "Bảo vệ nó."

Hồng Quả Quả: "..."

Ai cứu!!! Tôi đang chơi game gì thế này!! Không chỉ phải chăm người mà giờ còn phải chăm trứng sao?

Thời gian còn lại 1 phút, tình thế càng thêm hỗn loạn, mấy bàn đều bùng nổ tranh đoạt, các nhóm lần lượt mở đạo cụ phòng ngự, chuẩn bị thủ đến giây cuối cùng. Ba người kia đã không rảnh để ý Hồng Quả Quả, thú triệu hồi của Túc Mạc một lần nữa bạo lực phá mở cục diện bế tắc, Thanh Phong có Úc Trăn yểm hộ thành công chiếm bàn.

Thanh Phong hét lên: "Anh!!! Còn 8 giây."

Úc Trăn cưỡng ép chồng thêm hai tầng trận pháp phòng ngự, Túc Mạc lợi dụng Trào Phúng của Gấu kéo chiến sĩ bên địch ra ngoài, chiêu hỗn loạn quần thể của Nguyệt Miêu đã hồi xong, một lần nữa xả xuống đám người, Hồng Quả Quả ném một chiêu hồi máu liên tục cho Thanh Phong.

[5, 4, 3...]

Tiếng đếm ngược của đầu não vang lên bên tai, như tiếng chuông báo tang từng phát gõ vào tim người chơi.

[Chúc mừng người chơi Thanh Phong Đến Đây thành công chiếm được bàn!]

[1]

Chiếm bàn thành công gần như xảy ra cùng lúc với đếm ngược kết thúc, chiếc bàn sáng lên ánh xanh khiến tất cả nhẹ nhàng thở ra, Hồng Quả Quả lăn ra đất: "Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, chưa chết, tiền vẫn còn."

Thanh Phong nằm bò ra bàn: "Mệt chết rồi, ôi đau hết cả đít."

Túc Mạc thu hồi Đèn Phù Vân, bốn con thú triệu hồi theo đó biến mất. Cậu ngẩng lên nhìn dòng chữ vàng lơ lửng trên không, kết toán hoạt động theo tiếng của đầu não hiện lên trước mặt tất cả người chơi trong quán trọ.

[Nhà Trọ Hoang Mạc kết thúc cửa thứ nhất, đang tiến hành kết toán chiến trường, còn lại 106 người chơi, đội ngũ còn lại 26/20, bàn chiếm thành công 19/20.]

[Tiến hành hồi sinh toàn chiến trường, các đội thành công chiếm bàn nhận được cơ hội hồi sinh toàn bộ thành viên.]

Bản đồ Nhà Trọ Hoang Mạc đổi về [Khu vực an toàn], đèn lồng trên tầng hai lại sáng, bình hoa, chén trà,... Bị người chơi phá hỏng đều được tiến hành chữa trị, chỉ vài giây, tất cả đã khôi phục trạng thái ban đầu.

Người chơi nhìn về phía đồng đội được hồi sinh, thấy vậy đều yên lòng. Đúng lúc này, ánh đỏ rơi xuống những người không chiếm được bàn có mặt trong quán, hoàn toàn bao trùm lấy họ từ đầu đến chân.

"Vãi cái gì đấy?"

"Không ra được!"

"Ê cái này đau phết nha!"

Túc Mạc nhìn sang chiến sĩ đứng cách đó không xa bị ánh đỏ bao trùm, cậu nói: "Xin lỗi."

"Người anh em lợi hại lắm." Chiến sĩ nghe vậy ngạc nhiên nhìn cậu: "Đừng khách sáo như thế, game luôn có rủi ro mà, cậu chơi được triệu hoán sư như vậy đỉnh lắm đó."

Túc Mạc không nói gì, đối phương lại chủ động gửi lời mời kết bạn.

Thế cậu mới biết ID của đối phương --- [Bánh Gấu Nhỏ].

[Tiến hành trục xuất người chơi khỏi chiến trường, trục xuất toàn bộ đội ngũ không chiếm được bàn, đưa đi tiếp nhận trừng phạt.]

Tiếng đầu não vang lên, tất cả người chơi bị ánh sáng đỏ bao trùm biến mất, căn nhà trọ trở nên rộng rãi thoáng mát hơn nhiều. Ải đầu tiên của hoạt động đã kết thúc, trong túi tất cả xuất hiện một tờ phiếu [Vé ngủ lại Nhà Trọ Hoang Mạc], ngay sau đó vị trí tầng hai sáng lên, lối đi lên tầng ba bốn vẫn luôn đóng được mở ra với người chơi.

Chưởng quầy đứng chắp tay: "Các vị, mời."

Người chơi khác thấy thế lần lượt lên tầng, dường như nóng lòng đoạt phòng trên tầng.

"Anh!!!" Tiếng Hồng Quả Quả vang vọng trong kênh đội ngũ: "Thỏ!!!"

Túc Mạc sực tỉnh, quay sang nhìn con thỏ đang ôm trứng trốn sau lưng Hồng Quả Quả, bỗng thấy trước mắt xuất hiện một dòng đếm ngược [Phá vỏ], nhưng số giây lại tăng dần.

Cậu bước vội tới chỗ nó, tiếp nhận [Trứng linh sủng].

Úc Trăn đột nhiên nói: "Chuyển chỗ đi."

Túc Mạc hiểu, nhưng [Trứng linh sủng] không thể bỏ lại vào túi, cậu đành ôm trứng, dưới sự che chở của ba người lên tầng, tìm được một căn phòng còn trống ở gần cầu thang.

"Trứng này sắp nở rồi đúng không?" Hồng Quả Quả lo lắng nhìn Túc Mạc đặt trứng xuống: "Lần đầu tiên em thấy trứng thú cưng nở đấy, bên trong sẽ là sinh vật gì nhỉ! Theo tình huống này, chắc chắn phải là con gì đó bé, hình thể không to lắm."

Thanh Phong phủ nhận: "Ông bị ngu đấy à, thú cưng có thời kì con non, con thỏ này hồi trước cũng bé xíu đó!!"

Thỏ Linh Tâm nhảy lên, vung vẩy đôi tai đầy uy hiếp.

Hồng Quả Quả: "..."

Trứng linh sủng được đặt trên chiếc bàn chính giữa phòng, bốn người đàn ông đứng quanh bàn không biết phải làm gì. Thanh Phong nhìn trứng xong lại nhìn Hồng Quả Quả: "Hay là ông thử đi?"

Hồng Quả Quả: "?"

Thanh Phong: "Người ta gọi trị liệu là vú em còn gì? Biết đâu phải có nghề như ông để trợ sản."

Hồng Quả Quả duy trì vẻ hiền từ: "Phong à, chú đừng có học được từ trợ sản xong lại dùng lung tung được không? Chú như thế làm anh rất lo, liệu một streamer như chú có thể là tấm gương tốt cho đám thanh thiếu niên bây giờ không, tố chất của chú khiến anh cực kì lo lắng."

Thanh Phong: "Tôi hoài nghi ông đang đá đểu tôi."

Hồng Quả Quả phản bác: "Đấy là tại ông đá đểu nghề của tôi trước."

Hai người cứ thế bắt đầu cãi cọ vấn đề "vú em có thể chăm thú cưng không" và "làm streamer cần có những phẩm chất như thế nào". Túc Mạc đứng cạnh, quan sát hoa văn của trứng đang biến hóa hết sức kì diệu: "Trước mắt tôi có một thanh tiến độ, nhưng nó đang lùi dần."

Úc Trăn nghe vậy nghi hoặc nhìn về phía cậu: "Trứng này có mô tả làm thế nào để cho nó nở không?"

Túc Mạc nhíu mày: "Lúc chiến đấu có nhắc nhở một lần là tôi phải cẩn thận che chở cho nó."

Úc Trăn im lặng một hồi: "Che chở? Hay là cậu thử xoa nó đi."

Nói xong lại bổ sung: "Nó là trứng linh sủng của cậu, tôi nghĩ chắc chỉ cậu có thể làm cho nó nở."

Túc Mạc ôm quả trứng lên, thử theo đề nghị của Úc Trăn xoa vỏ trứng, xoa chừng một phút, thanh tiến độ đang không ngừng thụt lùi bỗng dừng, bắt đầu dùng tốc độ bình thường tăng dần lại. Túc Mạc nao nao, bàn tay đang xoa trứng truyền đến cảm giác ấm áp, giống như thật sự có một sinh mệnh bé nhỏ đang dựa vào sự giúp đỡ của cậu cố gắng phá vỏ.

Loại cảm giác này khác với xoa lông của Thỏ Linh Tâm, cảm giác chờ mong nó mang lại cũng khác.

Thỏ Linh Tâm bám lấy bàn, cố gắng nhón chân nhìn trứng linh sủng trong lòng chủ nhân, kêu những tiếng vui vẻ.

Cuối cùng, chừng 10 phút trôi qua.

Đếm ngược trên quả trứng cuối cùng cũng về 0, tất cả nghe thấy một tiếng răng rắc, vỏ trứng nứt ra một khe nhỏ. Túc Mạc ngạc nhiên, cẩn thận đặt quả trứng lên bàn, nhìn khe hở kia càng lúc càng lớn ---

Cuối cùng lóe lên một luồng sáng xanh rờn.

Vật nhỏ đang ló đầu ra khỏi trứng không phải là động vật, nó giống như một khối sương mù be bé màu xanh lục, chỉ là ở chính giữa có đôi con ngươi màu hổ phách, ánh lên như cả một biển sao.

Thanh Phong không khỏi động lòng: "Móa... Đẹp thật đó."

Hồng Quả Quả: "Con này không có trong bách khoa của game đúng không? Em mới thấy thông báo của hệ thống! Nó là Yêu Tinh Sương Mù!"

Úc Trăn nghe được từ Yêu Tinh Sương Mù thì hơi giật mình: "Yêu Quái Biển Sương?"

Hồng Quả Quả nói: "Không, Yêu Quái Biển Sương xấu, bé này xinh hơn nhiều."

Vật nhỏ khó khăn leo ra khỏi vỏ trứng, khoảnh khắc nó bò được ra, vỏ trứng hóa thành ánh sáng hòa vào trong cơ thể nó. Yêu Tinh Sương Mù tròn mắt nhìn quanh như đang đánh giá thế giới bên ngoài, cuối cùng thuận theo mép bàn nhảy một cái, nhảy luôn lên đầu Túc Mạc.

[<Trứng linh sủng kỳ văn> đã phá vỏ, bạn nhận được thú cưng kỳ văn hiếm [Yêu Tinh Sương Mù], xác nhận trở thành chủ nhân?]

Túc Mạc nhấn xác nhận, ô thú cưng xuất hiện thêm một Yêu Tinh Sương Mù, cậu nhấn xem thông tin thì thấy được kĩ năng của thú cưng mới này.

Điểm công kích cơ bản của Yêu Tinh Sương Mù không bằng Thỏ Linh Tâm, nhưng nó có cả tấn công vật lý lẫn pháp thuật.

Nó có tổng cộng ba kĩ năng, mà còn là kĩ năng hết sức quen thuộc. Kĩ năng thứ nhất là Roi Sương, kĩ năng thứ 2 là Sóng Sương Mù, và kĩ năng thứ 3 là triệu hồi quái nhỏ. Còn một kĩ năng đặc biệt đợi kích hoạt nữa, Túc Mạc phải thu thập đủ vật liệu mới mở được.

Hệ thống thú cưng của Thiên Hoàn quy định trong chiến đấu chỉ được mang một con thú cưng, Thỏ Linh Tâm thuộc loại thú cưng tốc cao công cao, Yêu Tinh Sương Mù lại đa dạng thiên về dùng trong phó bản hơn. Mặc dù trông nó không giống Yêu Quái Biển Sương lắm, lại kế thừa ba kĩ năng của Yêu Quái Biển Sương, tần suất kĩ năng và cường độ đã được điều chỉnh, nhưng không thể không thừa nhận nó là một thú cưng toàn diện về nhiều mặt, đánh đơn đánh lan, có thể áp dụng vào các trường hợp khác nhau.

"Kĩ năng ổn chứ?" Úc Trăn hỏi.

Túc Mạc đóng cột thú cưng, vươn tay xoa đầu Yêu Tinh Sương Mù, cảm giác lành lạnh khiến cậu thoáng ngừng tay: "Cũng được, rất mát."

Hai người còn lại nghe được miêu tả này của Túc Mạc: "..."

Thanh Phong không nhịn được hỏi: "Mát? Anh coi nó là điều hoà không khí đấy à!"

Túc Mạc lấy Yêu Tinh Sương Mù xuống khỏi đầu mình, ném nó cho Thỏ Linh Tâm, hờ hững nói: "Không biết có ăn nhiều không."

Hồng Quả Quả đột nhiên thấy lạnh gáy, bỗng có linh cảm xấu.

Trứng linh sủng đã ấp nở, Túc Mạc bèn mặc kệ nó, cho ăn nửa gói đồ ăn cấp thấp rồi chuyển sự chú ý sang nhiệm vụ của [Nhà Trọ Hoang Mạc]. Cửa thứ nhất mới kết thúc, nhưng cột nhiệm vụ lại hiện một cái tiến độ đếm ngược 24 giờ, tức là thời gian ngủ lại này sẽ kéo dài 24 giờ, cửa ải tiếp theo sẽ mở ra sau 24 tiếng nữa?

[Nhà Trọ Hoang Mạc: Đêm khuya ngủ lại, hình như có âm thanh kì lạ nào đó xuất hiện (nhắc nhở: Khiêu chiến tiếp theo sẽ được mở sau cửa thứ nhất 24 giờ, các người chơi hãy chú ý thời gian, để ý nhắc nhở nhiệm vụ) Đếm ngược: 23:20:25]

"Tuy là Túng Thiên Khải kết thúc xong nhiệm vụ game trở nên rất lạ, nhưng theo quy tắc cũ thì Thiên Hoàn sẽ không mở hoạt động liên tiếp, vì cái này không thể so với phó bản được." Thanh Phong nói tiếp: "Em mới mở cửa sổ xem, hình như có người chơi rời khỏi quán trọ rồi."

"Quyền ngủ lại bọn mình nhận được chỉ là cho phép ra vào tầng 3 4, thời gian khác chúng ta vẫn có thể tự do đi lại." Túc Mạc liếc nhìn thời gian, bây giờ là 7 giờ hơn, nói cách khác ngày mai đúng tầm 7 giờ hơn mới có thể vào ải thứ hai.

"Không phải ai cũng online 24 tiếng, đương nhiên bỏ qua mấy con quái vật dùng buồng giả lập không ngủ không nghỉ, nên một vài quy tắc của Thiên Hoàn vẫn được thiết lập rất nhân tính." Hồng Quả Quả nói: "Vậy giờ bọn mình làm gì? Ra ngoài cày cấp à? À đúng rồi, để em về kho cất tiền đã, tránh cho ải sau lại trừ tiền gì đó. Cấp có thể tụt chứ tiền không thể mất."

Úc Trăn lại có ý kiến khác: "24 giờ này không đơn thuần chỉ là nghỉ, có thể để ý NPC nhiệm vụ ở tầng 3 4 hoặc là các chi tiết nhỏ, có lẽ sẽ có tác dụng cho ải sau."

Người chơi lâm nguy không sợ là hình thức mới, từ tình huống trước mắt thì có vẻ rất khó phán đoán nhiệm vụ lần này thiên về tìm manh mối nguyên nhân giải đáp, hay chỉ đơn giản là chơi pvp.

Bốn người lợi dụng thời gian còn lại đi vòng quanh tầng 3 tầng 4, có rất nhiều đội ngũ cùng chung tư tưởng nên hai tầng lầu đều có người qua lại. Hành lang bình hoa tranh vẽ, thậm chí tiểu nhị đi ngang qua cũng không được buông tha, nhưng không có bất cứ manh mối nào ám chỉ khiêu chiến trong hoạt động.

Trước khi hoạt động khiêu chiến bắt đầu, cái Nhà Trọ Hoang Mạc này đã khiến Túc Mạc hoài nghi. Lúc ấy trong quán trọ có rất nhiều đội đã ngồi ở các bàn, lại thêm điều kiện kích hoạt là tất cả bàn được ngồi đầy... Chỉ e người chơi ngoài ý muốn tham gia hoạt động lần này rất ít, đa số là đã biết trước hoạt động sẽ xảy ra, họ có manh mối "Nhà Trọ Hoang Mạc có kỳ văn", có lẽ trong tay còn không ít thông tin.

Túc Mạc và Hồng Quả Quả tìm ở tầng 3, Hành Chỉ và Thanh Phong lên tầng 4.

Đợi đến khi Túc Mạc trở lại mới chú ý tới căn phòng ở đối diện phòng của họ. Bố cục của nhà trọ là hình 回, căn phòng ở đối diện cũng nằm tại khúc rẽ đầu một cầu thang khác, trong phòng không có ai, trước cửa chỉ có một người chơi nữ đang đứng.

Người chơi nữ kia có vẻ rất khác với người xung quanh, dường như không mấy hứng thú với việc tìm manh mối. Trước đó Túc Mạc và Hồng Quả Quả đi loanh quanh, cô gái này đã đứng ở cửa, giờ 10 phút trôi qua, trở về vẫn thấy đứng ở cửa.

"Anh, anh nhìn gì thế?" Hồng Quả Quả hỏi.

Túc Mạc thu hồi ánh nhìn: "Việc tôi bảo cậu chú ý sao rồi?"

Hồng Quả Quả: "Em có để ý mà, nhưng tên chưởng quầy ở lầu một không có hành động gì lạ hết, chỉ bận rộn làm công việc treo thưởng thôi. Khỏi bàn tới mấy nhân viên phục vụ đi, đưa ăn đưa uống thì nhanh lắm, nhưng hỏi cái khác thì cái gì cũng không biết."

Chớp mắt đã 10 giờ hơn, bọn họ vẫn không có thu hoạch gì.

Túc Mạc nhìn thời gian: "Gần 11 giờ rồi, tôi phải đi ngủ."

Đối với sinh hoạt quy củ rất khó hiểu của triệu hoán sư, sau một lần offline ăn cơm, ba người kia đã hết sức bình tĩnh.

Hồng Quả Quả: "Vậy sáng mai vẫn 9 giờ hả anh?"

Túc Mạc lại nói: "Mai tôi không online, nhưng sẽ lên trước khi hết 24 giờ, không cần đợi đâu."

Lúc này một người khác trong đội cũng nói: "Mai tôi có việc."

Túc Mạc nhìn về phía Úc Trăn.

Úc Trăn bổ sung: "Thời gian không xác định, nếu không chơi được tôi sẽ nhờ người online hộ, các cậu cứ yên tâm."

Hồng Quả Quả và Thanh Phong thì mắt to trừng mắt nhỏ: "Hai anh đều không ở đây, mặc kệ hai đứa em nhỏ yếu đáng thương bất lực này sao?"

"Cũng không phải không online." Túc Mạc sắp xếp lại túi, xác định không có vấn đề gì thì nói: "Bye, ngủ ngon."

-

Sau khi thoát game, Túc Mạc đi rửa mặt, Nhạc Nhạc đang ở trong tủ âm tường phối hợp quần áo ngày mai cậu phải mặc ra ngoài, như một người mẹ già chăm con. 11 giờ cậu vào phòng thí nghiệm, lấy từ trong hòm chứa đồ dưới quầy thủy tinh ra một cái hộp sắt đặc biệt, dặn dò: "Nhạc Nhạc, mai cậu chuẩn bị cho tớ cái hộp nào đẹp đẹp ấy, tớ muốn tới nhà bà Trình chơi."

"Không thành vấn đề!" Nhạc Nhạc tận tâm với công việc trả lời, dùng tốc độ cực nhanh kiểm tra ra sở thích của mục tiêu: "Bà Trình thích hộp gỗ đàn hương với trà mùi hoa."

Túc Mạc bừng tỉnh: "Gói cả trà lần trước anh Chu đi du lịch ngoài tinh hệ mang tới tặng nữa!"

Nhạc Nhạc tiếp chỉ lệnh, bận bịu chạy đi, trước khi đi còn dặn: "Túc Mạc, 10 phút sau cậu phải đi ngủ."

Túc Mạc đẩy hòm đồ về chỗ cũ, thấy cái rương bên cạnh nó thì thoáng ngẩn người.

Ma xui quỷ khiến cậu lại kéo cái rương kia ra, đang mở khóa thì giật mình, cả người cứng đờ chừng vài giây như vậy, lại đẩy cái rương về chỗ cũ.

"Túc Mạc! Mau lên giường đi ngủ!" Nhạc Nhạc chạy từ phòng khách vào, đến bên Túc Mạc thúc giục: "Phải ngủ sớm, qua giờ cậu sẽ không ngủ được nữa!"

Túc Mạc hoàn hồn, lại nói: "Nhạc Nhạc, tớ bị tê chân rồi."

Nhạc Nhạc hoảng hốt: "Chỗ nào thấy khó chịu à!"

Túc Mạc nhìn nó: "Ngồi lâu quá."

Nhạc Nhạc đành phải dùng cơ thể máy móc của mình đỡ cậu chủ nhỏ dậy: "Vậy Nhạc Nhạc cõng cậu đi ngủ nhé, có chỗ nào khó chịu phải nói với Nhạc Nhạc nha."

Túc Mạc bị ép phải nằm trên lưng người máy nhỏ, cười hỏi: "Nhạc Nhạc có cõng được không?"

"Được chứ." Nhạc Nhạc khẳng định: "Nhạc Nhạc cõng được tất."

Túc Mạc nằm sấp trên người nó, hơi nhắm mắt lại: "Ừ."

Buổi sáng hôm sau, Túc Mạc lần lượt hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng, uống thuốc dưới ánh mắt hài lòng của Nhạc Nhạc. Từ lần ở bệnh viện về, Nhạc Nhạc bắt đầu cắt xén cà phê của cậu, mỗi ngày cậu phải đúng giờ hoàn thành nhiệm vụ thì màn hình điện tử kia mới hiện lên biểu cảm vui vẻ.

Túc Mạc xách hộp quà Nhạc Nhạc đã tỉ mỉ đóng gói ra ngoài, men theo con đường nhỏ râm mát bóng cây, nhanh chóng tới nhà bà Trình. Cậu nhẹ nhàng nhấn chuông, chỉ một lát sau cửa thông minh đã mở.

Cậu đang định chào bà, lại thấy sau cửa là một người đàn ông xa lạ.

Anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, ống tay áo chỉnh tề xắn đến khuỷu tay, hàng mày không giấu được sự lạnh lùng và kiên cường chính trực.

Túc Mạc sửng sốt, cậu thấy người này trông khá quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.

"Túc Mạc đúng không?" Anh mở miệng, nghiêng người nhường đường: "Vào đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro