Chương 06 + 07 + 08.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ♪ Đậu ♪

Chương 06.

Sau đó cậu ta ôm tôi lên lầu, không nhìn đến ánh mắt của những người xung quanh mà ôm tôi bị chăn bọc kín lên lầu, theo lời của cậu ta thì đây là chúng tôi trở về nhà. Cậu đặt tôi lên ghế sofa, kéo ga trải giường ra, cúi xuống nhìn thân thể tôi nói: "Vân Sanh, anh thật đẹp." "Tàn Sinh, tháo ra." Tôi đưa bàn tay đến trước mặt cậu ta. Tay tôi đã sung huyết, nhưng tôi chỉ thấy tê cùng lạnh, ngay cả tri giác cũng không còn luôn rồi.

Cậu ta nghe lời tháo thắt lưng ra, tôi nhìn tay mình mới phát hiện da thịt chỗ cổ tay đã lún sâu xuống, chỗ da tại rìa thắt lưng ghìm lại đã bị rách ra, màu da trắng nõn như thế cũng tạm xem là đẹp đẽ... Tôi xoa xoa cổ tay nói: "Tàn Sinh, cậu đến cùng muốn thế nào?" Cậu ta đè hai tay tôi lại nhìn tôi: "Em muốn anh." Tóc đen che khuất mắt cậu, nên tôi chỉ có thể thấy rõ gương mặt dễ nhìn cùng dáng môi xinh đẹp trước mắt.

Tôi cười mở hai chân của mình ra, ôm lấy eo cậu ta: "Cậu đã nắm giữ tôi." "Không đủ, không đủ chút nào cả!!" Bàn tay to lớn lại mò xuống hạ thân tôi. Tôi chấn động, bản thân vẫn luôn chán ghét chuyện này, vẫn cảm giác cực kỳ sợ nó. Tôi thở dài, cắn lên bàn tay lại bắt đầu đặt lên người mình, đẩy nó ra: "Tránh ra, tôi đi tắm rửa." "..."

Thời điểm tôi tiến vào phòng tắm thì nhìn thấy Diệp Tàn Sinh đứng bên cạnh sofa, quay lưng lại với ánh mặt trời. Mái tóc đen của cậu ta che khuất đi, thân hình ngược sáng lại càng vô cùng hắc ám, không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, mà tôi lại thấy cậu ta giống như đang kiềm chế cái gì đó, thân thể có chỗ bất ổn, nhưng vào lúc ấy tôi đã sớm mặc kệ mấy chuyện này. Tôi lúc ấy còn đang bận nghĩ, cơ thể cậu ta làm thế nào lại tồn tại loại sức mạnh như vậy, mới hai mươi mấy thôi mà, đến cùng đã trải qua chuyện gì rồi... Nhị thiếu gia hắc đạo...

Vậy thì có phải còn một đại thiếu gia nữa hay không, cậu ta phải làm sao để có thể từng bước từng bước sống đến hiện tại? Đột nhiên nhớ đến câu nói cậu ta từng nói với tôi, 'mẹ là bởi vì yêu em'... Thật là bởi vì yêu sao? Chỉ sợ là hận thôi... Tôi để bản thân ngâm mình trong dòng nước ấm áp, chỗ thân dưới không ngừng truyền đến cảm giác đau nhói, nơi cổ tay cũng đồng dạng khó chịu, nhìn lại cơ thể mình, tôi chỉ biết nở nụ cười khổ. Thật chẳng hiểu nổi tên nhóc Diệp Tàn Sinh sao có thể nói với tôi cơ thể tôi thật đẹp nữa.

Loang lổ khắp nơi toàn là dấu răng của tên đó, còn có vết hôn xanh tím, cậu ta cắn quá sâu, có nhiều chỗ phỏng chừng đã sung huyết rồi, tôi thấy thế nào cũng không đẹp đẽ nổi, rõ ràng xấu xí đến cùng cực... Tôi ngửa đầu, nhìn lên ánh điện mịt mờ trên đỉnh đầu, nghĩ thầm: Cậu ta nếu thật là nhị thiếu gia của hắc đạo, vậy tôi còn có cửa để chạy thoát ư? Bị cậu ta ôm như thế rời khỏi trường, thật không biết phải giải thích thế nào với hiệu trưởng nữa... Sinh bệnh?

Sinh bệnh? Nói thế có khi cả quỷ cũng không tin... Nếu không trốn đi, với phương thức cùng cách thức biểu hiện tình yêu như này phỏng chừng sẽ làm tôi điên mất... Tôi chợt phát hiện năng lực chịu đựng của bản thân thật không phải mạnh bình thường mà, hắc đạo? Thiếu gia? Làm sao lại mẹ nó như đang mơ thế này, này này này, đừng đùa chứ, giấc mộng này cũng quá dài rồi... Tôi lại nhấn chìm bản thân trong làn nước, nhìn cơ thể mình mà nghĩ thầm: Phương Vân Sanh, mày đời này cũng thật quá thê thảm rồi...

Lúc tôi từ trong phòng tắm đi ra, Tàn Sinh vẫn ngồi trên ghế sofa, cậu ta quay đầu lại nhìn tôi: "Vân Sanh, em đói." Tôi phát hiện trời đã hoàn toàn tối đen, mà Diệp Tàn Sinh ngồi trên ghế sofa lại không bật đèn. Tôi hỏi: "Tại sao không bật đèn?" "Như vậy em sẽ tương đối an toàn hơn." Trong lòng tôi có một chỗ nào đó nhói lên, tôi đến trước mặt cậu ta, ngồi xuống bên cạnh: "Nói cho tôi nghe một chút về quá khứ của cậu đi."

"Ừm, quá khứ ấy."

"Không, không không..." Cậu ta bỗng nhiên từ trên ghế sofa đứng bật dậy chặn ngang tôi, biểu hiện kinh hoảng, có vẻ căng thẳng nhìn ngó bốn phía xung quanh, "Mẹ em nói không thể nói với ai hết, ai cũng không thể."

Trong mắt cậu lập lòe nỗi thống khổ cùng sợ sệt...

Cậu nói tiếp: "Mẹ em sẽ phạt em, sẽ phạt em, không được!! Không được!!"

Tôi bị cậu tóm lấy, hoảng sợ như cơn thủy triều ập tới, tôi không dám hỏi tiếp nữa, tôi sợ cậu ấy mất đi khống chế, sợ cậu lần thứ hai phát rồ... Cùng lúc ấy, tôi cũng đau lòng khi thấy cậu như vậy, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ kỳ quái dễ vỡ, tất cả những thứ mà cậu ta phải hứng chịu, bất kể là quá khứ hay hiện tại, đều có thể ép cậu ta đến vỡ nát...

"Được, cậu không cần phải nói, tôi không nghe nữa. Tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hề biết." Tôi ôm lấy đầu cậu, tôi có thể cảm thụ được cậu đang hoảng sợ, một quá khứ có thể làm cậu hoảng sợ đến thành như thế...

Ban ngày cùng ban đêm, cậu ta thật giống như hai thái cực...

Cậu ta vào ban ngày, vừa bạo lực, lãnh khốc, lại vừa điên cuồng.

Cậu ta lúc đêm tối, vừa đáng thương, dịu dàng, mà cũng yếu đuối.

Cậu như thế này làm tôi không thể hận nổi, làm tôi khó chịu, quá khứ của cậu đến cùng đã phát sinh chuyện gì, mà làm cho nhân cách của chính cậu cũng dần phá nát thế kia...

"Vân Sanh, anh có thể không rời bỏ em có được không?" Cậu ta nói.

"Tại sao lại chấp nhất với tôi như thế?"

"Bởi vì anh là người đầu tiên..." Giọng cậu rất nhỏ, đầu tựa lên hõm vai tôi, yếu đuối đến mức làm tôi thấy khó chịu lây.

"Đầu tiên cái gì?"

"Rất nhiều cái đầu tiên." Cậu ta đưa tay ôm lấy tôi, khẽ cọ cọ cổ tôi: "Đừng rời bỏ em, Vân Sanh."

"..." (kuroneko3026.wp.com)

Kỳ thực tôi không nên đáp ứng cậu ta, nhưng mà cái người này run rẩy đến mức yếu đuối như vậy, làm tôi lo sợ chỉ cần bản thân từ chối thì cậu ấy sẽ tan vỡ, sẽ nát vụn, cho nên tôi lại nói: "Ừ..."

"Vân Sanh!"

Cậu ta đột nhiên nâng mặt tôi lên, tiếp đó môi tôi bị cậu cắn lấy.

"Á!"

Sức lực cậu ta lớn đến lạ kỳ, đặt tôi lên ghế sofa xong nâng mặt tôi lên điên cuồng cắn hôn... Giữa kẽ hở cậu ta không ngừng gọi tên tôi.

"Vân Sanh, Vân Sanh..."

Tôi có thể cảm nhận được bất an trong cậu, nhưng lại không biết lý do tại sao.

Sau đó cậu ôm lấy tôi: "Ngày mai em muốn rời khỏi đây một lúc, anh ở nhà ngoan ngoãn chờ em được không?"

Lòng tôi cả kinh, không biết nên vui hay nên buồn.

Tôi không lên tiếng: "..."

Cậu lại nói: "Chờ em trở lại."

Tôi vẫn không nói gì, bởi vì trong đầu tôi đang hiện lên ý nghĩ đầu tiên: Trốn!

Tôi nghĩ, sở dĩ cậu ta trở nên thế này, tất thảy hoảng sợ cậu biểu hiện ra nãy giờ có lẽ đều bắt nguồn từ chuyện cậu phải về ngôi nhà đấy, nó là căn nguyên nỗi sợ của cậu ta...

Đêm đó tôi bị cậu ôm vào trong ngực ngủ, ngày hôm sau lúc tỉnh giấc lại không có ai nằm bên cạnh, hoặc phải nói là cả căn phòng không có một ai, nhưng khi muốn đào tẩu tôi lại phát hiện ra trên chân của mình xuất hiện thêm một sợi xích...

Sợi xích lớn bằng ngón tay cái, đủ để tôi đi đến nhà bếp, phòng khách, WC, tủ lạnh, nhưng lại không đủ để tôi đi ra cửa.

Hơn nữa thân dưới tôi còn không mặc gì hết...

Mà giờ có một cái xích như thế thì tôi có mặc cũng chẳng có nghĩa lý gì...

Diệp Tàn Sinh, cậu ta cầm theo điện thoại của tôi, còn giam cầm tôi, bởi vì cậu ta muốn tôi ngoan ngoãn chờ cậu trở về...

Ý thức được điều này, tôi quơ lấy cái remote ti vi thẳng tay nện lên màn hình ti vi.

Tôi lấy từ trong ngăn tủ ra chiếc áo sơ mi dài nhất, trực tiếp chạy tới nhà bếp cầm lấy con dao chém liên tục lên xích sắt, tôi chém liên tục không ngừng nghỉ suốt một tiếng đồng hồ, mà dây xích ngay cả một vết nứt nhỏ cũng không có...

Sau hai tiếng, trên dao đã xuất hiện vết nứt, còn xích sắt thì rốt cục cũng lõm xuống được một chỗ.

Thời gian trôi đến tối, trên cổ tay tôi xuất hiện vết trói cực kỳ rõ ràng, hằn màu xanh tím, tôi liên tục cầm dao chém xuống dây xích, không thể dừng lại, không thể ngừng nghỉ, bởi vì tôi không biết lúc nào Diệp Tàn Sinh sẽ trở lại, vì vậy tôi nhất định phải mau chóng chém đứt sợi xích này...

Bất kể như thế nào, tôi cũng phải đào tẩu cho được.

Nếu không tôi nhất định sẽ phát điên mất.

Cái gọi là "nước chảy đá mòn" đó là lúc tôi cuối cùng cũng nhìn thấy vết nứt trên xích sắt, cái vết nứt ấy đã lan rộng đi, khi rốt cục chém đứt được sợi xích thì cửa bỗng mở ra, tôi chấn động, dao cầm trong tay rớt xuống mặt sàn gạch tráng men phát sinh ra âm thanh lạch cạch, Diệp Tàn Sinh, cậu ta về rồi ư?!

Cả người tôi cứng ngắc, ngay cả động đậy cũng không dám.

Sau đấy, một giọng nói xa lạ truyền đến từ đằng sau: "Thiếu gia Tàn Sinh đã căn dặn, thời gian này ngài có lẽ đã làm đứt được sợi xích, nên tôi tới thay cho ngài một sợi mới."

Sợi xích đứt đoạn trên tay tôi rơi xuống mặt sàn, những lời nói kia làm tôi lạnh cả người, toàn thân như rơi xuống hầm băng...

Tôi trốn không được, đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu.

Người này mặc âu phục chân mang giày da, lộp cộp lộp cộp chậm rãi bước về phía tôi, trong tay là sợi xích giống như đúc sợi trên chân tôi...

Hắn chải ngược tóc ra sau trán, còn chừa lại hai bên tóc mai, cùng với một cắp kính gọng vàng gác trên cái mũi cao thẳng càng làm hiện ra sự khôn khéo của hắn, đôi môi tựa cười tựa không khiến người ta cảm thấy một loại sợ hãi không tên.

"Không..." Tôi vừa lắc đầu vừa lùi ra sau.

Người này tựa hồ không nghe thấy, hắn vẫn như cũ không nhanh không chậm đi về phía tôi.

Tôi đứng dậy, bàn tay vì không ngừng vung dao giờ đã tê rần, tôi hơi choáng váng, kháng cự trong lòng nương theo nỗi phẫn nộ ngày càng mãnh liệt, tôi tựa vào cạnh bàn, ngón tay bấu chặt vào mép, không một tiếng động chờ hắn đến gần.

Người kia ngồi xổm xuống trước mặt tôi, khi hắn mở sợi xích đã đứt thì tôi bắt lấy thời cơ, nhấc chân đá vào vai trái hắn, tôi vốn cho rằng mình có thể gạt ngã người, nào ngờ tôi lại quên những người này căn bản không phải người bình thường...

Hắn đỡ lấy một đá của tôi, thân thể thoáng lay động, chân lui về sau một bước liền lập tức ổn định thân hình, hắn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tóm thẳng lấy mắt cá chân tôi, sau đó ngẩng đầu, một đôi mắt phượng sắc bén nhìn thẳng tôi, một tay khác lãnh đạm đẩy gọng kính trên sóng mũi.

"Ồ la la la, quả nhiên giống hệt lời thiếu gia nói, không biết nghe lời."

Thiếu gia thiếu gia!! Cũng thật là một thiếu gia cơ đấy, Diệp Tàn Sinh đang quyết tâm không chịu để tôi đi ư, "Thả ra!" Tôi muốn rút chân về nhưng bị hắn vững vàng túm chặt trong tay, đánh cũng không tới.

Tôi cúi đầu, nhìn thấy mặt hắn đầy ý cười khẽ ngước lên, hình như không phải nhìn mặt tôi, mà là nửa thân dưới giấu sau áo sơ mi của tôi...

Lửa giận không tên lại bùng lên trong ngực, tôi giãy dụa muốn tránh thoát sự kiềm chế của hắn, tay nắm thành quyền vung tới, nhưng hắn buông tay rồi ngửa ra sau, đứng dậy áp chế được tôi, động tác nước chảy mây trôi không chút chần chừ hay hoang mang...

Tay vung ra bị hắn nắm chặt, hắn ném sợi dây xích vướng tay xuống sàn, một tay áp chế cơ thể tôi, một tay lấy kiểu thủ thế quỷ dị để tại eo tôi...

"Á!" (kuroneko3026.wp.com)

Trong phút chốc, một trận điện lưu đau đớn lan khắp toàn thân tôi, sượt qua từng từng tế bào một, trán nổi lên từng tầng mồ hôi nhỏ bé, loại đau nhói này đau đến khắc cốt ghi tâm, từ phần eo trở xuống trực tiếp mềm nhũn, tôi tức khắc co quắp người ngồi bệt xuống đất dưới ý cười của người kia...

Trước mắt tôi một màu đen kịt, cái gì cũng không thấy được, loại đau đớn này khiến người ta chật vật một khoảng thời gian, khắp toàn thân từ trên xuống dưới một chút khí lực cũng không nhấc lên nổi, chỉ có thể cảm giác có người nâng chân mình lên, sau đó một đồ vật lạnh lẽo chạm vào mắt cá chân của tôi, là sợi xích...

Thân thể vẫn bị người ôm lấy, tôi đau đến cả người run rẩy, lại nghe thấy có tiếng nói: "Xem dấu vết trên người anh, tốt nhất là nên ngoan ngoãn chờ thiếu gia về đi."

Tôi nắm chặt lấy âu phục thẳng tắp của người đó, vì đau mà nghiến răng nghiến lợi không muốn kêu ra tiếng, thật vất vả mới nén được tiếng kêu xuống, tôi kéo cổ hắn, nói: "Bằng không đổi thành cậu đến thử nghiệm tý đi, cậu đúng là ai da, mẹ!"

Cái tay ôm ngang eo tôi chỉ nhẹ nhàng ấn lên eo tôi một cái, cả người tôi liền co giật, thuận thế bủn rủn vô lực ngồi phịch trong lồng ngực hắn...

"Đáng hận..."

Hắn đặt tôi lên giường, đầu ngón tay nhẹ xoa ở chỗ nào đó trên eo, đau đớn liền như cơn thủy triều rút đi, nhưng tôi đã không còn dư được bao nhiêu khí lực nữa rồi, càng khỏi nói đến chuyện đấm một đấm lên cái gương mặt gian manh kia...

Hắn đứng ở đầu giường, đẩy nhẹ kính mắt: "Tôi đây chỉ đang thiện ý cảnh cáo, bằng không thì người bị đùa giỡn chính là anh đấy."

Nói xong hắn đi ra ngoài, đi tới cửa thì thân thể chợt khựng lại, quay đầu lại nói: "Đừng tiếp tục chém đứt xích sắt nữa, tôi đã chuẩn bị đủ dây xích để anh chém ba ngày ba đêm rồi."

"Vả lại," hắn bổ sung, "Anh chém như thế, có biết sẽ quấy nhiễu đến tôi ngủ ở bên ngoài không."

"Cút!" Tôi hét.

Gối bay tới, hắn cười rồi nghiêng đầu tránh: "Tuy vậy anh đúng là người đặc biệt."

Sau đấy, hắn thanh nhã đi ra ngoài, tiếp đến là âm thanh cánh cửa bị đóng lại.

Lửa giận bùng lên trong ngực là chuyện không thể cản, nhưng tôi lại không thể làm gì được.

Tôi miễn cưỡng ngồi dậy, cả người vẫn lưu lại dư vị đau đớn vừa rồi, nhớ đến đoạn thống khổ ban nãy cũng đủ để cả người tôi phát run, loại đau đớn này thật sự không phải thứ mà người thường có thể chịu được...

Đau đến thấu xương, kinh mạch trong người như bị văn vẹo, đau đến khiến người ta chỉ muốn xin tha...

Người này thật sự không đơn giản, dựa theo tính cách của Diệp Tàn Sinh, cậu ta chắc chắn sẽ không tùy tiện để một người nhìn thấy thân thể tôi, thế nhưng lần này, cậu ta không chỉ giao chìa khóa nhà cho tên đó, mà còn chấp thuận cho hắn chạm vào tôi...

Người này nhất định không đơn giản, ngay cả thủ đoạn cũng làm người ta run rẩy.

Mẹ kiếp, mẹ kiếp!!!!

Cứ như vậy bị người khống chế hết tất thảy làm tôi vô cùng khó chịu, tôi lôi sợi xích sắt trên chân lên như phát tiết mà căm giận lôi kéo nó, đáng giận là ngoại trừ làm da mình bị cắt vào, thì lại chẳng có hiệu quả gì cả...

Thế thì sẽ mang ý nghĩa tôi chỉ có thể ngồi ở một chỗ này chờ Diệp Tàn Sinh trở về...

Nhất định phải thảo luận cho tốt với cậu ta mới được, nhưng với cái tính cách như thế của cậu thì tôi đến cùng nên làm gì đây?

Cũng không thể xin nghỉ ở trường học mãi được, tôi không biết kiểu tình huống này còn kéo dài đến bao lâu, tôi còn đang nghĩ, nếu sau khi rời khỏi đây tôi quay lại trường thì sẽ có người đến chất vấn tại sao mấy ngày nay tôi không đến trường không nhỉ, có lẽ không có được mấy người chú ý đến thầy giáo tâm lý mấy ngày rồi không đến trường học đâu...

Trên cõi đời này, không có một ai để tôi có thể cầu cứu...

Mà thực ra không lâu sau, qua ngày thứ hai Diệp Tàn Sinh đã trở về...

Trở về với một thân đầy thương tích.

Hết chương 06.

====================================

Sẽ có 1 chương phiên ngoại riêng dưới góc nhìn của bạn đeo kính ~

Chương 07.

Thời điểm cậu ta đi vào nhà, tôi ngẩng đầu lên đúng ngay lúc chạm đến gương mặt điển trai không cảm xúc kia của cậu ta, bên khóe miệng còn hơi sưng đỏ, quần áo nhàu nát, còn có bùn đất cùng vết xước...

Lúc đó, tôi vẫn chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi dài nhất ngồi trên ghế sofa xem ti vi...

"Em về rồi." Cậu ta nói.

Tôi đứng dậy, nhìn khóe miệng cậu ta mà hỏi: "Cậu đánh nhau?"

"Ừm."

"Với ai?"

Diệp Tàn Sinh tự mình ngồi đến cạnh tôi, cậu ta nghiêm túc xoa mặt tôi, nói lảng sang chuyện khác: "Sao mà sắc mặt khó nhìn vậy?"

Tôi lôi tay cậu ta ra: "Nếu cậu giúp tôi mở dây xích thì sắc mặt tôi nói không chừng sẽ tốt hơn được một chút đấy."

"Em không buông tha đâu, là chính anh nói có vài thứ phải nên không từ thủ đoạn nào để có được mà."

"Tôi nói là nói đồ vật, không phải nói con người."

Cậu ta cầm lấy cái remote ti vi trong tay tôi, đổi kênh truyền hình rồi nói: "Anh là đồ vật của em..."

Tôi không biết làm sao với chấp nhất của cậu ta, "Tàn Sinh, mở dây xích ra..."

"Không."

"Cậu muốn bức điên tôi ư?"

Tay Diệp Tàn Sinh một lần nữa xoa lên mặt tôi: "Tây Ngạn có nói, tính thích ứng của con người rất mạnh mẽ, anh sẽ nhanh thích ứng thôi."

Trong lòng tôi cả kinh: "Tây Ngạn là ai?"

"Là tôi." Giọng nói quen thuộc, là cái gã đeo kính!

"Tây Ngạn, cậu sao lại vào được." Diệp Tàn Sinh đứng dậy, nhìn về phía người tựa ở cửa hỏi, nét mặt nghiêm túc cẩn thận, hoàn toàn không có thả lỏng cùng tùy ý vừa nãy.

Cái người được gọi là Tây Ngạn tựa vào cạnh cưa nói: "Người nhị thiếu gia tìm mai sẽ tập hợp lại."

Sau đó hắn không nhìn tôi lấy một cái mà bước luôn ra ngoài, tiện thể mang theo ổ khóa đã bị mở ra trong vô thanh vô tức...

Còn lại Diệp Tàn Sinh trầm thấp nở nụ cười, tay sờ lên khóe miệng chảy máu, nhàn nhạt nói.

"Hừ, động tác cũng thật nhanh."

Tôi vô lực cười khổ, rõ ràng nói tôi là đồ vật của cậu ta, mà tôi cái gì cũng chẳng biết...

"Diệp Tàn Sinh, cậu thật đúng là cái gì cũng không nói với tôi thì làm sao mà tôi dám ở lại bên cậu được."

"Biết rồi anh sẽ không còn muốn ở bên em nữa." Cậu ta ngồi lên ghế sofa, đầu lưỡi hồng hồng hưởng thụ tự liếm lên vết nứt trên khóe miệng, tư thái lười biếng mà thích thú, vẻ mặt cứ tựa như máu trên vết nứt ấy rất ngọt vậy.

Trên người tôi bắt đầu nổi da gà, nhưng tôi không thể không thừa nhận, Diệp Tàn Sinh như thế trông đẹp đến kỳ dị.

Tôi nói: "Cậu không nói tôi sẽ ngay lập tức không muốn cậu nữa."

Tôi bắt lấy bờ vai cậu ta dời nó đến trước mặt mình, buộc cậu nhìn thẳng mặt tôi: "Ai đánh cậu?"

"Anh em." Cậu ta cười dán môi lên khóe miệng tôi, bắt đầu gặm cắn nó, không biết vì sao, cậu ta giờ phút này lại có chút hưng phấn.

"Tại sao?" Tôi túm đầu cậu lôi ra, hết sức nghiêm túc nhìn cậu: "Nói cho tôi, Tàn Sinh, tôi muốn biết."

"..." (kuroneko3026.wp.com)

Diệp Tàn Sinh nâng tay mò lên mắt tôi, cậu nói: "Anh lộ ra vẻ mặt lo lắng như vậy làm em muốn ăn anh ngay lập tức."

Tôi run lên, theo bản năng lùi về sau.

Song cậu ta lại kéo tôi vào trong lòng, tôi ngửi được một luồng máu tanh.

Hơi thở của cậu phun lên người tôi, cậu từ từ kể: "Mẹ em từ nhỏ đã rất yêu em, bởi vì sợ em bỏ mạng mà bà mời thầy giáo đến dạy em học thuật phòng thân, vết thương trên người cũng bắt đầu tích lũy kể từ lúc ấy, em biết, đó là bởi vì bà yêu thương em."

"Em có một người anh trai, anh ấy hình như không coi trọng em lắm, nhưng mẹ em nói, chỉ cần em mạnh hơn anh trai, anh trai nhất định sẽ để mắt đến em, sẽ tôn kính em, vậy nên bà vì để anh trai thích em mà dẫn em đến một hòn đảo, hòn đảo nhỏ ấy có rừng cây, có hoa cỏ, cảnh sắc cũng rất đẹp, biển rộng xanh thẳm, còn có người huấn luyện dạy em cách để giết người, sinh hoạt rất khổ, nhưng em biết, đây là vì mẹ em muốn tốt cho em, thế nên em sẽ nỗ lực sống sót."

Nói tới chỗ này, cơ thể Tàn Sinh hơi run lên, cậu ta thở ra một hơi, rồi nói tiếp: "Sau khi trở về, em trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mà anh trai vẫn xem thường em, mẹ nói, đó là bởi vì em không có thế lực của bản thân, vậy nên em bắt đầu bồi dưỡng thế lực của mình, cứ như thế, dần dần em cũng có được thế lực của riêng mình, cơ mà lúc anh trai xuất hiện trước mặt em thì ảnh lại nói em chỉ là con chuột không nên được sinh ra, ảnh nói ảnh đến thanh lý môn hộ..."

"Mẹ cũng từng nói như thế..."

"Bọn họ rõ ràng phải yêu em lắm..."

Tôi sững sờ ôm cậu ta không biết nên nói gì, tôi không biết phải tưởng tượng ra sao để có thể cảm nhận được trong mấy câu nói cụt lủn ấy chứa bao nhiêu đau đớn, hòn đảo nhỏ? Đó chắc là địa phương chuyên để huấn luyện sát thủ, làm sao mà cậu ta có thể nói thành mỹ lệ như vậy, chẳng lẽ nó không hẳn là chốn địa ngục giữa trần gian? Tôi không hiểu nổi vì sao cậu ta lại nói thành ngọt ngào đến thế?

Đây thật sự là yêu?

Không phải, nhưng tôi lại mở miệng nói: "Bọn họ đúng là yêu cậu."

Cậu ta bỗng nhiên ngẩng đầu, chuyển sang tên của tôi, cậu gọi: "Vân Sanh!"

Lúc đó cậu mang một dáng vẻ hưng phấn vô cùng, làm tôi không thể tưởng được rốt cục cậu ta làm thế nào mà trải qua được, những vặn vẹo trong tính cách của cậu, đấy là nguyên cớ vì sao cậu bất an như vậy, âm tình bất định đến thế...

Mà lúc đấy ở ngoài cổng, tôi không biết rằng kỳ thực Tây Ngạn cũng đang lắng nghe, lắng tai nghe câu chuyện kể của cậu ta mà chảy nước mắt.

Hết chương 07.

Chương 08.

Buổi tối ngày hôm ấy Tàn Sinh lại một lần nữa làm tôi, gặm cắn thân thể tôi, hung hăng tiến vào trong tôi, mang theo kích động, mang theo dục vọng, giống như lời Tây Ngạn nói, cậu ta sẽ lại làm hỏng tôi mất...

Cậu ta luôn như vậy, yêu thích sự thương tổn, lực tay cậu nắm đầu gối tôi gập cong nó lại làm xương cốt tôi gần như bị xê dịch, chỉ cần một chút giãy dụa thôi liền sẽ bị cậu càng thêm hung hăng đè xuống, đồng thời nương theo lối vào mà tàn nhẫn đâm vào...

Sau đấy, tôi vẫn ngất đi...

Tôi không biết mình khi đó có tâm tình gì, nhưng tôi biết, bản thân không nỡ buông tay Diệp Tàn Sinh.

Lúc đó tôi vẫn còn chưa biết quá khứ thật sự của Diệp Tàn Sinh, thế nhưng rất nhanh sau đó tôi liền được biết.

Ngày ấy Diệp Tàn Sinh hôn tôi rồi đi ra ngoài, vừa rời khỏi thì Tây Ngạn liền tiến vào, hắn cầm điếu thuốc bước vào, câu nói đầu tiên lại là: "Có muốn nghe quá khứ thật sự của thiếu gia chúng tôi không?"

Người đàn ông trước mặt tôi hút hai hơi thuốc, xong rồi kể cho tôi một câu chuyện hoàn toàn khác.

"Trước đây có một con điếm yêu lão đại của hắc đạo, đồng thời cũng mang bầu đứa con cho gã, nhưng tiệc vui chóng tàn, cái bụng của ả rất nhanh bị phát hiện, người yêu thật lòng của lão đạo đã sớm qua đời rồi, vả lại ở đầu khác, cũng có một người phụ nữ có cái bụng sắp sinh, cũng mang bầu đứa con của gã đàn ông kia..."

"Tuy là điếm, nhưng ả lại có tính cách mà những ả điếm bình thường không có, ả ta kiêu căng ngạo mạn, ả ta thanh cao cô lập, nhưng lại yêu rất sâu đậm. Sau khi ngả bài, lão đại hắc đạo không còn sủng ái ả điếm này như trước nữa..."

"Sau đấy, ả sinh đứa con ra, cũng chẳng phải vì con mà vì để báo thù, hoặc là nói, là vì để trút cơn giận... Bởi thế nên ả mới đặt tên cho đứa con là Tàn Sinh, không có người mẹ nào lại gọi con mình như thế cả, tàn nhẫn đến hận đứa con không sớm chết đi..."

"Đứa trẻ rất đáng yêu, nó rất yêu mẹ nó, vẫn luôn chịu đựng những trận đòn, những lời nhiếc móc từ mẹ nó. Cuối cùng nó đi tìm ba ba, ba ba chặn ngang đẩy nó ra: 'Mẹ mày vậy là vì yêu mày.' "

Tây Ngạn hút hơi thuốc: "Anh không thể hình dung được cảm giác của một người bị giam trong cái hòm sắt hai ngày hai đêm là thế nào đâu, anh lại càng không tưởng tượng nổi cái cảm giác bản thân không thể khống chế cơn bài tiết chảy ra từ cơ thể lẫn với nỗi hoảng sợ và điên cuồng. Tiếp đó anh sẽ phải sinh tồn với bãi nước tiểu ấy trong một không gian tăm tối không thấy ánh mặt trời, nó tỏa ra mùi tanh tưởi, nó đen kịt không ánh sáng, nó tràn ngập tuyệt vọng không lối thoát. Mà những ngày đó vừa đúng ngay dịp sinh nhật 9 tuổi của thiếu gia. Không bánh kem, không nến, chỉ có bóng đêm, cùng chiếc hòm sắt tanh tưởi..."

Vành mắt hắn trợn to: "Bị ném ở nhà không có gì để ăn, chỉ có thể không ngừng uống nước máy, sau đấy bà mẹ rốt cục cũng trở về nhà, đáng tiếc lại chẳng mang theo món ngon mĩ vị gì về như nó mong đợi, mà chỉ có trận đòn roi dẫn nó đi gặp Chu công. Rồi đứa trẻ ấy chạy trốn đến nơi có anh trai cùng ba ba, thì lại bị đuổi ra ngoài. Bởi vì nó vừa nhỏ vừa gầy, đã vậy lại còn bẩn thỉu và bốc mùi thối..."

"Sau đó, lão đại hắc đạo bị bệnh, về chuyện người thừa kế, mọi người đều nhất trí đề cử anh trai của đứa trẻ, bởi vì anh trai từ nhỏ đã được chính mẹ ruột cùng lão đại hắc đạo yêu thương, anh trai nó ngoan ngoãn, khéo đưa đẩy và hiểu chuyện. Nhưng ả điếm kia lại không cam lòng, bèn cố biến ngựa chết thành ngựa sống, dẫn đứa con mới có 10 tuổi đến trại huấn luyện sát thủ, đứa trẻ không chịu đi, khóc lóc van cầu thì bị bà ta đạp một đạp, nói: 'Tao đây là vì tốt cho mày, tao đây là yêu mày!!' "

Hút xong điếu thứ nhất, Tây Ngạn móc hột quẹt ra châm điếu thứ hai, hút một hơi, tiếp tục nói: "Trại huấn luyện sát thủ, đó là nơi nào? Chính là một hòn đảo hoang, chính là địa phương mỗi một ngày đều sẽ có người chết, đứa trẻ ở nơi đấy mỗi ngày đều ngủ trong chuồng lợn, nhưng lúc ngủ cũng phải duy trì cảnh giác, bởi vì nó không biết lúc nào sẽ có chuột bò vào trong bụng để ăn nội tạng nó, còn nếu nó chết rồi ấy à, rất đơn giản, không phải ném vào rừng cho cọp ăn thì cũng là ném xuống biển cho cá rỉa. Thiếu gia của chúng tôi sau này còn phải ăn chuột, ăn cỏ, một năm sau đó, cậu ấy cầm một con dao găm giết chết người đầu tiên dám cướp thịt của cậu ấy, lúc ấy thiếu gia chỉ mới 12 tuổi, nhưng đã học được cách tự bảo vệ mình..."

"Một người huấn luyện coi trọng ngoại hình thiếu gia, có một lần người huấn luyện ấy đặt cậu chủ dưới thân, vừa nói yêu cậu vừa dùng thắt lưng, dùng dùi cui điện chơi SM, may là người huấn luyện ấy chỉ thích chơi SM, à, cái người đó cũng đặc biệt yêu thích sử dụng điện giật, gã đó thích nhìn dáng vẻ người thiếu niên xinh đẹp bị co giật, cũng may mà người huấn luyện đó không thích tự mình "ra trận" làm "đến nơi đến chốn" một thằng nhóc hôi thối, thế nhưng, ngày ấy, thiếu gia nhà chúng tôi đã đứng thưởng thức trò chơi năm người cưỡng hiếp, người đàn bà kia vẫn luôn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn cậu, từ khóc lóc xin tha đến cười lớn, tuyệt vọng mà bệnh trạng, mãi đến tận khi con mắt bà ta chuyển thành khinh bỉ, không còn phát ra âm thanh nào nữa, năm đó, thiếu gia chúng tôi 15 tuổi."

"Rồi sau đó nữa, người thiếu niên ấy trầm mặc dùng thân thể gầy yếu của mình cứu liên tiếp mấy người, tôi là một trong số đó. Chúng tôi đoàn kết lại, chúng tôi bảo vệ cậu ấy, đồng thời cũng được cậu ấy bảo vệ..."

Lại một vòng khói nữa được phun ra: "Thời điểm cậu chủ được 20 tuổi, đã lấy một con dao còn sót lại của người trước độc lập dẫn dắt mấy người chúng tôi phá hủy hòn đảo kia, giết sách hết thảy bọn huấn luyện, mang theo đám người có vẻ thần kinh về đến nơi này, cho chúng tôi một chốn để sinh sống."

"Năm nay thiếu gia chúng tôi 23 tuổi, vì bị anh trai cậu ấy tập kích mà bị thương, nhưng thiếu gia lại gửi tin nhắn nói với chúng tôi là cậu ấy không có chuyện gì, để chúng tôi không manh động, bởi vì cậu đã tìm được người chân chính yêu mình. Người kia là anh, nếu như ban đầu anh ném cậu ấy ở nơi ấy, hoặc một đạp đá văng cậu ấy đi, thì tôi bảo đảm anh bây giờ vẫn sẽ là anh lúc ban đầu, nhưng anh ngàn vạn lần không nên duỗi tay ra với cậu ấy như thế, lại càng không nên thu nhận và giúp đỡ cậu ấy, trả lại cho cậu quá nhiều ánh mặt trời như vậy."

Tây Ngạn ném rơi tàn thuốc trong tay, đạp giày da lên rồi nhìn về phía tôi, trong mắt hắn thoáng lấp lóe, hắn nói: "Trong đời của thiếu gia, cậu ấy chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là thương yêu thật sự hay quan tâm thật lòng, vì vậy cậu ấy đang dùng chính phương thức của bản thân để có được anh, đây là anh tự tìm, trong mắt thiếu gia, cậu ấy càng quan tâm anh thì sẽ càng ra tay không biết nặng nhẹ, mà vết thương trên người anh cũng đủ để chứng minh thiếu gia coi trọng anh thế nào, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, cậu ấy quả thực sẽ có thời điểm rất bạo ngược chuyên chế, sẽ có lúc không khống chế được sức mạnh của mình, thế nhưng chúng tôi đều rất tôn kính cậu. Cậu chủ có thể là một kẻ biến thái, nhưng cậu vẫn là người mà chúng tôi tôn kính nhất, cũng là người có thể khiến cho chúng tôi đánh cược tính mạng mình để bảo vệ cậu."

"Anh tốt nhất đừng nên kháng cự lại, bằng không cậu ấy thật sự cái gì cũng làm được. Song, tôi cũng hi vọng anh có thể cứu lấy thiếu gia của chúng tôi, có thể làm cho cậu ấy cảm nhận được tình yêu chân chính."

"Nếu anh đã cho cậu ấy hi vọng, thì đừng bởi thế mà thương tổn cậu ấy, đây cũng là nguyên nhân tôi nói về quá khứ của thiếu gia với anh."

Nói xong những lời này, Tây Ngạn gật gật đầu với tôi rồi rời đi, lưu lại một căn phòng đầy mùi thuốc, lưu lại một căn phòng với đầy đau xót.

Tôi nhớ đến chút chuyện, nhớ đến lời Tàn Sinh nói với tôi, cái chuyện của cậu ta...

"Mẹ em từ nhỏ đã rất yêu em, bởi vì sợ em bỏ mạng mà bà mời thầy giáo đến dạy em học thuật phòng thân, vết thương trên người cũng bắt đầu tích lũy kể từ lúc ấy, em biết, đó là bởi vì bà yêu thương em."

"Em có một người anh trai, anh ấy hình như không coi trọng em lắm, nhưng mẹ em nói, chỉ cần em mạnh hơn anh trai, anh trai nhất định sẽ để mắt đến em, sẽ tôn kính em, vậy nên bà vì để anh trai thích em mà dẫn em đến một hòn đảo, hòn đảo nhỏ ấy có rừng cây, có hoa cỏ, cảnh sắc cũng rất đẹp, biển rộng xanh thẳm, còn có người huấn luyện dạy em cách để giết người, sinh hoạt rất khổ, nhưng em biết, đây là vì mẹ em muốn tốt cho em, thế nên em sẽ nỗ lực sống sót."

Chẳng trách cậu ta chấp nhất với thịt như thế, chẳng trách vào ban đêm cậu ta lại yếu ớt như vậy, chẳng trách cậu ta sợ chớp giật đến thế...

Chẳng trách cậu ta lại luôn bất an lo sợ, chẳng trách cậu ta lại lưu luyến không dứt...

Bây giờ nhớ đến cái cớ cậu hay dùng, ánh sáng không thể tiếp xúc tới tôi, tôi không thể lộ ra dưới ánh sáng, chắc là vì cái hòm sắt kia chăng...

Tàn Sinh, có phải nếu cậu không ép buộc thoái thác cái quá khứ ấy tàn khốc ấy thành tình yêu thương, thì cậu sẽ tan vỡ không...

Buổi tối ngày hôm ấy, tôi cứng nhắc nhìn Tàn Sinh mở cửa đi vào.

Cậu ta cứ như thế đứng dưới ánh chiều tà, mái tóc đen hơi dài che đi một nửa đôi mắt đẹp đẽ của cậu, cái cằm thon gầy sạch sẽ mà tinh xảo, áo sơ mi trắng dán vào cơ thể, rõ ràng một người cao to đến thế mà lại có vẻ như rất gầy, hóa ra bên trong thân thể gầy yếu kia lại chôn dấu nhiều đau đớn cùng hắc ám như vậy, cậu ta làm thế nào để tồn tại qua từng ngày từng ngày đây.

Ở trên hòn đảo ấy 10 năm, cậu làm sao để chịu đựng vượt qua, rõ ràng phải nên là người thiếu niên đón gió sau song cửa, trải qua thanh xuân vui sướng...

Tàn Sinh, Tàn Sinh...

Cậu làm tôi thật đau lòng, thật đau lòng...

Tôi không biết hiện tại cảm tình này xuất phát từ đồng tình hay kỳ thực tôi đã yêu thằng nhóc ngơ ngác này, tôi chỉ biết là tôi hi vọng có thể nhìn thấy cậu nở nụ cười thật tâm, tôi muốn giúp cậu cảm nhận được thứ tình cảm chân chính, tôi muốn cậu quên đi những quá khứ cậu gần như bất lực kia...

Một giây đó, tôi nhẹ giọng nói: "Chào mừng cậu về nhà."

Sau đấy, nước mắt chảy đầy mặt...

Cậu nhìn tôi rơi từng giọt từng giọt nước mắt mà tay chân luống cuống, cuối cùng đành liếm liếm nước mắt của tôi: "Vân Sanh, anh sao vậy?"

Tôi hôn lên môi cậu, nói: "Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi cậu."

Nói xong câu này, người tôi liền bị cậu kéo ra ngoài, đôi mắt đen của cậu nhìn tôi, bên trong lấp lánh tình cảm, có lẽ cậu đang rất kích động. Lực trên tay cậu rất lớn, nắm lấy bả vai tôi hỏi: "Anh nói thật đúng không."

Tôi gật đầu, lưu manh nở nụ cười: "Ừm, đối với Diệp Tàn Sinh thì thời hạn có hiệu lực của câu nói này, là cả đời."

Tôi cảm giác được thằng nhóc trước mặt hít một hơi sâu, sau đó cậu ta đè tôi ngã lên ghế sofa, dây xích dưới chân vì bị tôi kéo mà vang lên, vết thương lưu lại do đêm qua giãy dụa quá nhiều lại nhói lên.

Cậu như dã thú đè hai vai tôi lại đẩy tôi sát xuống ghế sofa, rồi dùng răng nanh cắn lên môi tôi, chất chứa sự cướp đoạt nguyên thủy nhất cùng tình yêu say đắm, sự cuồng dã chẳng mảy may ít đi.

"A..."

Cậu hung hăng cạy mở hàm tôi, không để răng hai chúng tôi va chạm mà chỉ lo thâm nhập không ngừng vào miệng tôi, đây không còn gọi là hôn nữa rồi, chỉ có thể nói là cách thức cậu ấy biểu hiện yêu thương với một người.

Mang theo thương tổn, mang theo cướp đoạt, mang theo bạo ngược...

Cúc áo sơ mi theo đầu ngón tay cậu từng cái từng cái bung ra, rồi rơi xuống mặt sàn, hai tay Tàn Sinh chống hai bên đầu tôi, cậu liếm liếm máu nơi khóe miệng, là máu của tôi do vừa bị cậu cắn.

Cậu nói: "Vân Sanh, Vân Sanh, em muốn nắm giữ anh."

Tôi mỉm cười, học theo cậu liếm liếm lên vết thương ở khóe miệng, một tay sờ lên khóe mắt phấn khởi của cậu nói: "Sau này đến lượt tôi yêu cậu."

"Vân Sanh!!"

Cậu có lẽ chưa bao giờ trải qua loại cảm thụ được người biểu đạt yêu thương thật sự đâu nhỉ, lần này cậu rất hưng phấn, gặm cắn khắp người tôi, rồi liên tục gọi tên tôi, mà tôi cũng không ngừng đáp lại tiếng gọi của cậu, trên cơ thể vốn đã chứa đầy vết thương của cậu tôi lưu đè lên hàng dấu răng.

Hai chúng tôi như hai kẻ điên, gặm cắn lẫn nhau, từ trên ghế sofa lăn xuống dưới đất, từ dưới đất lại bị cậu đè ngã lên chiếc bàn nhỏ...

Tôi nhìn máu giữa hai chân mình vẫn đang chảy xuống mắt cá chân, rồi lăn vào trong sợi xích.

Cậu nắm hai chân tôi gác lên khuỷu tay mình, mồ hôi trên mái tóc đen nhỏ xuống mặt tôi, khuôn mặt tràn đầy khát vọng làm tôi gần như quên đi đau đớn xé rách, tôi rất thích cậu, không, thật ra tôi rất yêu cậu.

Yêu cái chấp niệm với tình yêu của cậu, tôi cũng sợ bị vứt bỏ, mà Tàn Sinh lại là người vĩnh viễn sẽ không bao giờ vứt bỏ tôi.

Xích sắt trên chân nương theo động tác của Tàn Sinh mà vang lên lạch cạch, giờ phút này tôi cũng không còn quá phản cảm với chuyện này nữa...

Người trên thân thể tôi hét lớn một tiếng, cuối cùng cái cơ thể vừa động liên tục cũng ngừng lại, nhưng vẫn cố chấp ở trong tôi.

Tôi giương mắt,  thấy mắt Diệp Tàn Sinh ướt ướt, cậu ấy hình như khóc rồi, nhưng cái giọt nước mắt ấy cứ cứng đầu lưu luyến trong vành mắt của cậu, làm sao cũng không chịu rớt xuống.

Hết chương 06 + 07 + 08.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro