Chương 23:Đi dạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trì Tầm cảm thấy có thứ gì cọ trên mặt, giống như lông ngỗng, lại giống như hô hấp ướt nóng, còn mang theo vệt nước.

Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy chính là đôi mắt mang ý cười của Quý Nhiên Chu.

Quý Nhiên Chu thu hồi miệng, khuỷu tay chống lên đầu: "Anh, sao anh vẫn còn ngủ thế? Đã ngủ gần một ngày rồi."

Trì Tầm choáng váng mà từ trên giường ngồi dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ, mặt trời đã sắp xuống núi rồi.

Quý Nhiên Chu đưa cho y một chén nước, sau khi uống một hơi y mới thanh tỉnh một chút.

Trì Tầm vừa định nằm trở về, Quý Nhiên Chu liền ôm eo kéo y sát lại bên người, y đành phải nhân thể dựa vào trên vai hắn, lười biếng mà nhìn ánh mặt trời hắt lên tường một màu kim sắc: "Không có việc gì làm, cảm thấy cả người mệt rã rời."

Y không thể bước chân ra khỏi cửa, trừ bỏ đọc sách, TV cùng máy chơi game thì chỉ có thể ngủ để vượt qua khoảng thời gian dài đằng đẵng. Trì Tầm thường thường một khi ngủ chính là cả ngày, bởi vì đây là phương pháp hết thời gian nhanh nhất, nhưng hậu quả chính là y càng ngày càng không có khái niệm về thời gian, không biết hôm nay là hôm nao, cũng không rõ mình bị bắt về đã nhiêu ngày đêm, bị nhốt ở đây cắt đứt liên hệ với bên ngoài bao lâu rồi.

Quý Nhiên Chu khẩy khẩy mấy sợi tóc rối loạn trên đầu Trì Tầm, hài lòng thấy y thuận theo dựa vào ngực mình. Hắn trầm mặc hưởng thụ thời gian an nhàn này, bỗng nhiên lại cọ trán y, ác ý mà thấp giọng nói: "Không có việc gì làm, chi bằng chúng ta làm chuyện em thích đi."

Trì Tầm như bừng tỉnh mộng, lập tức từ trong lòng ngực hắn tránh ra, nhưng khi nhìn khóe miệng Quý Nhiên Chu nháy mắt nhấp thành một đường thẳng tắp thì không dám lui quá xa, dừng động tác trốn tránh mà thả nhẹ thanh âm, cầu xin nói, "Nhiên Chu, đừng......"

Quý Nhiên Chu nhìn y không chớp mắt: "Chính mình trở về."

Vì thế Trì Tầm hoạt động đôi chân bị xiềng xích trói buộc chôn ở trong chăn, một lần nữa tiến lại vòng tay Quý Nhiên Chu.

Trì Tầm xấu hổ với sự mềm yếu co rúm của mình, nhưng là không có cách nào, thân thể y đã bị Quý Nhiên Chu tỉ mỉ huấn luyện ra phản xạ có điều kiện, y sợ hãi hắn.

Nguyên nhân gây ra là không lâu trước đây, thời điểm Quý Nhiên Chu thao quá mãnh liệt, Trì Tầm nhịn không được ở trên cổ hắn cắn một ngụm, chảy rất nhiều máu. Từ đó về sau cứ cách một đoạn thời gian, Quý Nhiên Chu đều sẽ nhốt y vào căn phòng tràn đầy đạo cụ và không có một chút ánh sáng nào kia, thời gian bị nhốt hoàn toàn từ tâm tình Quý Nhiên Chu cùng với biểu hiện của Trì Tầm để quyết định. Mới đầu Trì Tầm vẫn theo bản năng phản kháng, nhưng chỉ đổi lấy trừng phạt càng thêm khó lòng chịu đựng. Tỷ như nếu y muốn bài tiết thì chỉ có thể thông qua ống dẫn tiểu để giải quyết, hơn nữa chốt mở của ống dẫn tiểu là do Quý Nhiên Chu khống chế, các cảm quan đều bị cướp đoạt, hành động cũng bị trói buộc —— bị câu thúc y trói nằm trên một chiếc giường nhỏ hẹp, thỉnh thoảng sẽ có người tới cho Trì Tầm uống nước, ăn cơm cùng với súc ruột, nhưng y không nhìn thấy, cũng không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào của đối phương. Khi được cho phép bài tiết, tai y sẽ nghe thấy thanh âm phóng đại của nước tiểu nhỏ giọt trên ống dẫn, trong cảm quan gần như hỏng mất còn nghe thấy tiếng rên rỉ thường ngày của chính bản thân. Trừ cái này ra, hậu huyệt Trì Tầm không có lúc nào là không bị di vật ma sát khuấy động, di vật trong tràng đạo liên tục chấn động làm chất lỏng dính nhớp của thành ruột theo kẽ mông chảy đầy dọc theo bắp đùi, nhưng ống dẫn tiểu đằng trước lại vĩnh viễn ngăn cản không cho y đạt tới cao trào.

Không quá vài lần, mỗi khi Trì Tầm bị trừng phạt nhốt vào đây lập tức ô ô vỗ ván giường xin tha, thậm chí sẽ vì tiếp theo không phải chịu tội hoặc là sớm được giải thoát mà học được cách thu lại tính tình, thuận theo Quý Nhiên Chu

Quý Nhiên Chu quan sát hàng mi nhíu chặt cùng bờ môi có chút trắng bệch của anh trai, phụt một tiếng cười lớn, một tay ôm chặt đối phương trong lòng ngực, "Trì Tầm ơi, anh ngoan như vậy, em tất nhiên sẽ không nỡ khi dễ anh đâu."

Ngay sau đó, hắn ở trên mặt y hôn một cái, "Có muốn được khen thưởng cái gì không?"

Nháy mắt nghe thấy vấn đề này, Trì Tầm đầu tiên rùng mình một cái. Bởi vì trước đấy y đã bị hỏi những câu hỏi đồng dạng, cũng chịu đủ trừng phạt vô lý vì câu trả lời không như ý đối phương, cuối cùng mới tìm được đáp án chính xác: Không được nói muốn đi ra đi, không được hỏi hắn khi nào thả mình ra, không được thể hiện mong muốn có công cụ liên hệ với ngoại giới ... Càng không thể nói những lời đại loại như mong Quý Nhiên Chu đừng tái xuất hiện ở trước mặt y, cho y chút thời gian tư do vv.

Tự hỏi trong chốc lát, Trì Tầm nói: "Không có gì đặc biệt muốn, cái gì cũng đều có thể."

Quý Nhiên Chu tiếp tục hỏi: "Anh đã bốn tháng không ra khỏi cửa, có muốn đi ra ngoài không?"

Thời điểm Trì Tầm nghe thấy con số kia liền sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhàn nhạt nói: "Tùy tiện, nghe cậu."

Ai ngờ vừa dứt lời, chăn đã bị xốc lên, nửa người dưới trần trụi của Trì Tầm hoàn toàn bại lộ trong ánh hoàng hôn và tầm mắt Quý Nhiên Chu. Trì Tầm sớm đã không giống lúc trước cảm thấy thẹn cùng xấu hổ, y chỉ bình tĩnh nhìn mặt Quý Nhiên Chu, chịu đựng muốn chất vấn hắn đến tột cùng xúc động muốn làm gì.

Quý Nhiên Chu kéo xiềng xích trên mắt cá chân y qua, ngay khi Trì Tầm cho rằng hắn sẽ tách mở chân y chơi y vài lượt, Quý Nhiên Chu lại mở khóa chân xiềng xích, cho y mặc quần cùng xỏ vớ đi giày

Cho dù không có quần lót, xúc cảm đã lâu khi hai chân được bọc trong vải vóc vẫn làm Trì Tầm cảm thấy kinh ngạc, nhưng đồng thời y lại cảm thấy bi ai với chính mình, cự nhiên sẽ bởi vì được mặc quần - vốn nên là quyền lợi hết sức bình thường của một con người mà sinh ra dao động —— tự thấy bản thân quá mức rẻ mạt.

Quý Nhiên Chu mặc áo khoác cho Trì Tầm, bế y đặt ngồi lên xe lăn ở một bên.

"Biểu hiện gần đây của anh rất tốt. em sẽ dẫn anh ra ngoài đi dạo một chút nhé."

"......" Trì Tầm nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có thể tự đi đường." Nói rồi y muốn đứng dậy.

Quý Nhiên Chu nâng đầu gối hoành khuỷu tay, dễ như trở bàn tay mà đè ép Trì Tầm ngồi trở về, đong đưa khóa da trên tay, nghiêng đầu nhìn y, biểu tình thực sự không quá thân thiện: "Trì Tầm, anh cảm thấy em sẽ đồng ý sao?"

Cái gọi là đi dạo, chính là bị khóa ở trên xe lăn bị người đẩy ở ra hoa viên "Tản bộ".

Bởi vì vừa rồi cho Quý Nhiên Chu một bạt tai, Trì Tầm không riêng gì cổ chân, hai cổ tay cũng bị trói chặt muốn chết. Y tránh tránh đai lưng khóa trên tay, bất đắc dĩ mà mắng to một câu kẻ điên.

Quý Nhiên Chu nhặt thảm lông cùng khăn quàng cổ vì Trì Tầm giãy dụa mà rơi xuống quàng lại lên người y, nghe thấy đối phương mắng hắn cũng không sinh khí, ngược lại có như đứa em trai nhỏ nũng nịu: "Em cũng không muốn như vậy đâu, nhưng nếu không trói anh lại, thời điểm anh muốn động thủ với em ngã ra đất thì sao? Anh gần nhất thích ngủ, vẫn luôn ở trong phòng sợ anh xảy ra vấn đề, nếu không anh nghĩ em muốn thả anh ra ngoài như này sao."

Trì Tầm sửng sốt, lạnh lùng cười: "Cậu buông tôi ra, tôi bảo đảm sẽ không đánh cậu, cũng sẽ không bị va chạm gì hết."

Quý Nhiên Chu dùng đôi tay nâng đầu Trì Tầm lên, trán cọ trán, không biết là đang làm nũng hay đang dỗ dành anh trai: "Không cần. Anh chịu đựng chút đi, mau thưởng thức thế giới bên ngoài, xem loài hoa em trồng cho anh nhé. Hiện tại chúng còn chưa lớn lên, chờ ba bốn tháng sau, phía dưới chính là một biển hoa anh thích, chúng ta còn có thể ở đó thả diều nữa."

Trì Tầm tựa như không nghe vào, nhàn nhạt nói: "Buông tay ra."

Quý Nhiên Chu lần này ngoan ngoãn nghe lời buông má Trì Tầm ra, một bên đẩy xe lăn Trì Tầm chuyển động, một bên đùa bỡn phần tóc sau cổ y: "Em còn có thể ở đằng kia dựng một cái xích đu, khi còn nhỏ anh thường xuyên đẩy xích đu cho em lên thật cao, mỗi một lần tựa như bay lên trời vậy, anh còn nhớ rõ không?"

"Anh xem này, cây ngô đồng kia có giống với cái cây mà có lần em đi trộm của chùa gần nhà bị bắt được xong treo lên không. Anh đến cứu em khiến quần áo cả hai bị xe rách, sau đó em đi trộm tăng y của hòa thượng bị anh giáo huấn một hồi, nhưng em vừa khóc anh liền mềm lòng." Quý Nhiên Chu càng nói càng nhiều, giống như một cái máy hát nói về những kỷ niệm ngày xưa, tựa hồ là chắc chắn phương thức này có thể dỗ Trì Tầm vui vẻ, lại một chút không nhận thấy được Trì Tầm càng nghe, biểu tình càng lạnh nhạt.

Trì Tầm còn nhớ rõ năm ấy trước khi bước vào kỳ thi đại học, Quý Nhiên Chu nóng ruột hỏi y sẽ học trường đại học nào, hắn hiện tại nỗ lực liệu có chung trường với y được không. Trì Tầm vẫn luôn biết thành tích Quý Nhiên Chu không kém chút nào, bởi vì nguyên nhân ba mẹ hắn mới làm bộ không học tập, cho nên khi Trì Tầm nói ra mục tiêu mình lựa chọn, nhìn Quý Nhiên Chu biểu tình đáng thương ai thán nói thật khó, Trì Tầm cũng không chọc thủng lời nói dối của hắn, chỉ sờ sờ đầu hắn cổ vũ nói: "Đừng sợ, nếu quyết định nhất định sẽ đạt được, chỉ cần Nhiên Chu cố gắng liền nhất định có thể thi đậu, có gì không hiểu thì hỏi anh." Sau đó quả thật Quý Nhiên Chu mỗi ngày đều đến phòng Trì Tầm học đến đêm khuya, thành tích cũng giống như ngồi hỏa tiễn nhanh chóng tăng lên. Thời điểm Trì Tầm thi thử lần thứ hai Quý Nhiên Chu còn khoe với y "Xếp hạng trong khối em chỉ kém anh một ít điểm thôi nha, anh ở Đại học A phải chờ em đấy."

Khi đó, mục tiêu của Quý Nhiên Chu hiển nhiên chỉ là thi đậu cùng một trường Đại học với Trì Tầm, ánh mắt hắn tuy có tạp niệm, nhưng cùng với sau này là hoàn toàn bất đồng. 

Quý Nhiên Chu cứ nhắc mãi về cây kem vị quả vải lúc trước, Trì Tầm bỗng nhiên đánh gãy lời hắn: "Sinh nhật ngày đó cậu vì sao lại làm ra loại chuyện đó với tôi?" Vì cái gì lại cường bạo y.

Quý Nhiên Chu nhíu mày, "Hỏi cái này làm gì? Bởi vì thích anh nhất, muốn có được anh."

"Cậu nhất định phải dùng phương thức này sao?" Trì Tầm ngửa đầu, nhìn thẳng vào mắt Quý Nhiên Chu.

Quý Nhiên Chu dời mắt, "Thủ đoạn không quan trọng, kết quả giống nhau là được. Trì Tầm anh đói không, chúng ta trở về đi."

"Quý Nhiên Chu, trả lời tôi." Trì Tầm gọi đầy đủ họ tên hắn.

Xe lăn lập tức ngừng lại.

"Anh, gọi em là Nhiên Chu."

"Tôi chỉ có một đứa em trai gọi là Nhiên Chu, em ấy rất ngoan, nhỏ nhỏ gầy gầy lại dính người."

Quý Nhiên Chu ngữ khí rõ ràng lạnh xuống, tầm mắt âm lãnh một chút nhìn vào Trì Tầm, ra lệnh nói: "Em nói, gọi em là Nhiên Chu."

Trì Tầm mắt điếc tai ngơ, lạnh lùng nhìn lại hắn: "Em ấy rất thông minh, giảng quá một lần đã hiểu, nói qua là vĩnh viễn đều nhớ rõ, chính là không chịu được giáo huấn, tôi mắng nó một câu nó liền hồng con mắt khóc nhè. Nhưng em ấy đã chết rồi, chết ở năm em ấy 18—— ách!"

Trì Tầm còn chưa nói xong, một đôi tay lực lớn vô cùng bóp cổ y, gắt gao thít chặt hầu kết cùng mạch đập, cùng với tiếng thở dốc dồn dập bạo nộ bên tai.

"Anh......"

Mới vừa miễn cưỡng phát ra âm thanh, lực đạo trên cổ lại tăng thêm vài phần, đồng thời, gương mặt phóng đại dữ tợn của Quý Nhiên Chu nháy mắt bị kéo gần đến chóp mũi, toàn bộ những gì muốn nói bỗng nghẹn lại.  

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro