Chương 34: Cưỡng gian/ dược vật/ động dục/ thành nghiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian dường như bị đóng băng, không gian xung quanh dường như trở nên quá mức yên lặng.

Qua thật lâu, Trì Tầm rốt cuộc đờ đẫn mà ngẩng đầu, biểu tình khó có thể tin, y rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Trì Tầm gần như hỏng mất nói: "Không......"

Khóe mắt y vẫn còn vương lại vệt nước xinh đẹp, trong đáy mắt tràn đầy hơi nước, cầu xin mà nhìn về phía Quý Nhiên Chu, thẳng đến khi y nhìn thấy trong mắt đối phương là dục vọng bất tận, cả người cứng đờ bị lột quần để lộ hạ thân ướt đẫm.

"Không cái gì thế?" Quý Nhiên Chu hỏi, "Anh trai phải nói rõ ra em mới biết chứ."

Trì Tầm giống như cá nằm trên thớt bị em trai kế lật thân qua, quần bị kéo đến đầu gối, cái đuôi ướt dầm dề rũ ở trên khe mông trần trụi, xúc cảm dính nhớp.

Trì Tầm cảm thấy nhục nhã vô cùng, lại không có sức lực né tránh, gương mặt dán trên phần thảm sạch sẽ, tận lực xem nhẹ cảm giác ướt dính phía sau.

"A!!" Bang một tiếng, trên mông truyền đến đau đớn nóng rát, Quý Nhiên Chu dán bên tai Trì Tầm, hỏi lại câu hỏi vừa nãy, tát mạnh một cái lên mông mềm đối phương.

Không nhanh không chậm tát đánh, thanh âm da thịt ma sát trong không gian nháy mắt trở nên tràn ngập sắc tình, Trì Tầm rốt cuộc ý thức được bản thân không trả lời là không được, khóe mắt lại xẹt qua một vệt nước, thanh âm cùng tư duy đồng dạng rách nát.

"Không cần...... Không cần... Thao tôi."

Quý Nhiên Chu dường như kinh ngạc, "Tầm Tầm nói cái gì vậy, rõ ràng ướt đến lợi hại như vậy, ngay cả quần cũng đều ướt rồi này."

Quý Nhiên Chu có thói ở sạch, nhưng mà giờ phút này cũng không để ý phải tắm rửa cho Trì Tầm, lập tức nâng mông Trì Tầm cao lên, thong thả rút giang tắc ra.

"Này rõ ràng là đang mời em thưởng thức mà."

 Phía sau lưngTrì Tầm cứng đờ.

Thế giới trước mặt dường như đang xoay tròn, bóng dáng in ra trên thảm  lay động, trong đó có mãnh thú hung tàn ngủ đông đang chuẩn bị thức giấc.

"A!!" Trì Tầm phát ra tiếng rên rỉ kêu đau. Hậu huyệt bị vật cứng trướng đại mở ra, y không có sức phản kháng mà nằm bò trên mặt thảm, tuyệt vọng mặc người thao lộng.

Hạ thân tàn nhẫn mà đỉnh ở mật huyệt ướt mềm khít chặt của Trì Tầm, huyệt khẩu bởi vì cảm xúc của chủ nhân mà co rút liên tục, tựa như đang xoắn chặt dây dưa bọc mút dương vật Quý Nhiên Chu, gắt gao cắn hắn không bỏ. Quý Nhiên Chu há miệng cắn một ngụm trên vai Trì Tầm, "Làm sao vậy, anh trai rất đau sao?"

Quý Nhiên Chu chính là muốn y đau đấy. Nhưng mà, y không trả lời là không được. Không trả lời sẽ bị trừng phạt càng ác liệt hơn.

Cự vật trong thân thể bắt đầu liên tục ra vào, Trì Tầm nằm liệt trên mặt đất giống như bùn lầy, lục lạc trên cổ lắc qua lắc lại vang lên leng keng, y run run rẩy rẩy vặn vẹo thân thể: "Đau...... Đau quá, từ bỏ...Nhiên Chu..."

"Phải không?"

Dương vật khảm tại hậu huyệt chợt rút ra, trong nháy mắt, Trì Tầm thậm chí không kịp phản ứng lại, cho đến khi hậu huyệt truyền đến cảm giác hư không khó nhịn khác thường.

Nhưng loại hư không này chỉ lướt qua giây lát, ngay sau đó dương vật Quý Nhiên Chu lại cắm mạnh vào, Trì Tầm run rẩy hai chân mở lớn ra, toàn thân như hỏng mát mà hồ ngôn loạn ngữ.

"A! Thật thật sự đau... Đau quá, Nhiên Chu...... Hô! Đau...... Không cần!! A! Đau quá...ha...aa...buông tha tôi đi...... Tôi sai rồi...... Tôi thật ——ahgggg! Nhẹ một chút... Cầu... Cầu xin cậu......"

Trì Tầm chống cổ tay bị còng ma sát đến đỏ, khi y được người phía trên buông ra liền chống tay hướng nơi khác trốn. Quý Nhiên Chu thở hổn hển, mạnh mẽ tát mông thịt no đủ đang run rẩy trước mặt, một bên ngạnh đến phát đau, một bên chặn ngang người kia ôm trở về tiếp tục xâm phạm đến chỗ sâu nhất.

"Rất nhanh liền không đau, anh trai sẽ trở nên vô cùng hưởng thụ, vô cùng muốn."

Trì Tầm từ bắt đầu chống đối biến thành nghẹn ngào xin tha, sau đó biến thành ngữ điệu nhỏ bé yếu ớt.

Tiếng đánh chói tai, tiếng nước dâm mỹ cùng âm thanh vui tai của lục lạc, dưới tất cả những thứ đó, Trì Tầm lại nhìn đến ánh đèn lay động, trần nhà theo thân hình lắc lư của y mà quay cuồng trong tầm mắt, mà y lại bị đeo dây xích, tay bị trói ra sau lưng, thân thể trần truồng ở trước mặt ác ma quỳ xuống đất rên rỉ.

Đây là thịnh yến của Quý Nhiên Chu, còn đối với Trì Tầm mà nói lại là một hồi khổ hình hoàn toàn bất đồng với dĩ vãng.

Quý Nhiên Chu chậm chạp không có bắn ra, Trì Tầm cũng không biết đã bị hắn cắm bao lâu. Trong quá trình Quý Nhiên Chu cố ý buông y ra vài lần, vừa được tự do liền lại vô thức muốn phản kháng, theo bản năng kéo thân thể hướng nơi khác bò đi.

 Thân ảnh cao lớn ở phía sau từ từ nện bước, Trì Tầm hãi hùng khiếp vía, giãy giụa kêu to, cho đến khi bị bắt lấy đè xuống trong góc tiếp thu một vòng thẩm phán mới và dài lâu.

Trì Tầm không biết dục vọng Quý Nhiên Chu đã đạt tới cảnh giới nào. Hắn cho Trì Tầm uống nước có pha thuốc, trừ lần đầu tiên thống khổ còn sau đó y lại trở nên rất dễ bị thao bắn, bắn bốn năm lần Quý Nhiên Chu mới ở trong thân thể y bắn ra lần đầu trong hôm nay. 

Nhưng mà vật kia của Quý Nhiên Chu mềm xuống không bao lâu liền lại trở nên cứng rắn, lần nữa ra ra vào vào tràng đạo đau xót của Trì Tầm.

Trì Tầm không biết bản thân đã nói bao nhiêu lần không cần hoặc là dừng lại, hoặc là bất kỳ lời cầu xin nào đó, y bị làm đến ngất xỉu, lại ở bồn tắm bị thao tỉnh.

Có sức lực y lại bắt đầu theo bản năng phản kháng, dù là một chút kháng cự nhỏ bé, Quý Nhiên Chu liền sẽ trầm mặc lấy tới một cốc nước, bắt y uống rồi lại thao y đến bắn cả nước tiểu.

"Từ bỏ......"

Trì Tầm vừa thấy đến Quý Nhiên Chu liền tràn đầy sợ hãi như thấy ác ma, đối phương hoàn toàn không coi y là anh trai,  thậm chí coi là một người đàn ông cũng không, nào có người đàn ông nào bị một người đồng dạng là đàn ông khác đè dưới thân giao hợp điên cuồng như vậy. Khuôn mặt Trì Tầm đã từng thanh lãnh quật cường hiện giờ còn hoảng loạn cùng mờ mịt.

Quý Nhiên Chu rốt cuộc được như ước nguyện, lại giả vờ bi thương ủy khuất nói: "Anh trai chán ghét em như vậy sao?"

Trì Tầm khẩn trương mà siết chặt nắm tay, trên lông mi ngưng động bọt nước, không dám cách hắn trốn đến quá xa.

Quý Nhiên Chu không lưu tình chút nào mà lôi kéo Trì Tầm ôm vào trong ngực, để trong người y cắm cự thú thô to của hắn.

Nhẫn nại chung quy là đáng giá, xem đi, hắn rốt cuộc có được người bản thân mong cầu đã lâu.

Quý Nhiên Chu nhẹ nhàng vuốt ve Trì Tầm thần chí đã hoàn toàn suy sụp, nỉ non bên tai đối phương: "Nhưng mà Tầm Tầm cần phải biết cách cầu xin em, đại khái từ ngày mai bắt đầu, anh trai mỗi ngày đều sẽ muốn em thao anh, nếu không anh liền bắn không ra."

Trì Tầm gần như hỗn loạn mà nghe, trong miệng rên rỉ không ngừng, dục vọng như dã thú ngo ngoe rục rịch đỉnh trên bụng nhỏ y, chạm lên vết xăm sở hữu trên hạ thân y

Y lại bắn......

Mấy giờ? Không, mấy ngày rồi?

Trong phòng vẫn sáng ngời, trên giường một thanh niên dung mạo thanh tuấn mặc áo ngủ thoải mái vẫn không nhúc nhích mà nằm bò, xiềng xích kim sắc vẫn bám trụ trên mắt cá chân trái trơn bóng. Mông thịt mượt mà vẫn duy trì tư thế bị người vén lên, khe huyệt ở giữa nhợt nhạt chiếu rọi thủy quang. Mà trừ cái này ra, mỗi một mảnh da thịt trên người lộ ra ngoài không khí đều bị vệt đỏ mới cũ giao thiệp bao trùm, chỗ cổ càng lan tràn dấu răng tím đỏ.

Trì Tầm mờ mịt mở nửa con mắt, tư duy chậm chạp như trẻ con, dường như không thể tự hỏi —— dường như y đã bị thao đến choáng váng.

Trong đầu y chỉ có một ý thức: Quý Nhiên Chu rốt cuộc tha thứ cho y rồi!

Hắn dùng hành động ngày qua ngày thao làm, thực tiễn sinh động chứng minh một triết lý —— con người trên một trình độ nhất định cũng không thuộc về chính mình, con người bất quá là tập hợp của bản năng cùng dục vọng, ý chí là thứ có thể dễ dàng bị vặn vẹo nhất.

Quý Nhiên Chu mỗi ngày cho Trì Tầm uống nước pha thuốc, chính là cùng loại với lúc Tiết Loan cho y uống đã có. Chỉ cần không cùng hắn làm tình, y liền từ sâu trong nội tâm sinh ra một loại dục vọng không cách nào ức chế, dựa vào tay mình hoặc là công cụ đều không thể đạt tới cao trào, chỉ có thể dựa vào Quý Nhiên Chu, chỉ có thể cầu Quý Nhiên Chu.

Trì Tầm đã thử tự sát một lần, hiển nhiên không có khả năng thành công, chỉ khiến bản thân càng thêm không chịu nổi trừng phạt của Quý Nhiên Chu.

Xong việc, Quý Nhiên Chu nắm tóc mang y tới một mật thất khác ở phía sau mặt tường, trong muôn hình muôn vẻ các loại khí cụ tách hai chân y ra cố định chặt chẽ, máy móc gắn dương vật giả không ngừng biến hóa tần suất thọc vào rút ra giữa hai phiến mông y.

"Tầm Tầm muốn xỏ một cái khuyên ở chỗ này không, tuy rằng em rất không thích anh trai đổ máu, nhưng nếu có thể khiến anh nghe lời, vậy em cũng có thể thử tiếp thu."

Trì Tầm bị khẩu tắc hình dương cụ giả trong suốt lấp kín, không thể phát ra lời cầu xin nào ngoài những âm thanh vô nghĩa, cuối cùng y nức nở rơi lệ đầy mặt, khóc thật lâu mới được buông xuống.

Giống như nghiện ma túy, việc đầu tiên sau Trì Tầm làm khi được buông xuống cự nhiên là vội vàng bò dậy ôm đùi Quý Nhiên Chu chủ động cầu hoan, hạ thân y căng cứng muốn nổ tung, lại không cách nào bắn ra, chỉ có Quý Nhiên Chu, y muốn Quý Nhiên Chu......

Đúng rồi, Nhiên Chu đã nói qua, chỉ cần ngoan ngoãn cầu hắn, hắn sẽ thỏa mãn chính mình.

Trì Tầm không còn lý trí, rất dễ dàng bẻ ra hai cánh mông dính đầy nước dâm của bản thân như lời mời gọi, làm hết những việc chỉ mong Quý Nhiên Chu nhanh chóng thao y

"Nhiên Chu đến chơi anh thật sảng......"

"Muốn tè ra!!"

"Anh trai vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi Nhiên Chu......"

Nhục nhã hay không không quan trọng, tôn nghiêm bé nhỏ đến không đáng kể. Thật sự theo như lời hắn nói, từ bỏ phản kháng học được thuận theo liền sẽ vui sướng, y yêu Quý Nhiên Chu, yêu em trai kế của mình, bọn họ là một đôi trời đất tạo nên, quãng đời còn lại của bọn họ đều sẽ ở bên nhau.

Quý Nhiên Chu từng nói với Trì Tầm ngồi trên ngựa gỗ cả người ướt đẫm: "Tầm Tầm yên tâm giao bản thân cho em là tốt rồi. Ở trước mặt em không cần cảm thấy thẹn, anh trai vẫn luôn rất thích em không phải sao?"

"Anh từ nhỏ đối em vẫn luôn rất tốt, vì cái gì nhỉ—— là bởi vì anh cũng cảm thấy cô độc, đúng không."

"Anh trai cũng rất yêu em, đúng không."

Đúng vậy, y yêu Quý Nhiên Chu. Y yêu Nhiên Chu. Y sẽ vĩnh viễn yêu hắn......

Suy nghĩ của Trì Tầm bị hạ thân trướng đau đánh thức, Quý Nhiên Chu mới đi, y lại bắt đầu nhớ hắn rồi.

Dựa theo Quý Nhiên Chu dạy y như vậy: Nếu nhớ hắn thì lấy cái giang tắc đuôi chó kia cắm vào hậu huyệt bản thân, nhìn về phía bích hoạ trần nhà có gắn đầy camera, tách chân ra, kêu tên của hắn tự an ủi thì tốt rồi.

Cảm giác hậu huyệt bị thao lộng, ký ức hãy còn mới mẻ mà sống lại, y kéo xiềng xích ngồi quỳ ở trên thảm mê ly mà ngẩng đầu nhìn trời cao, khàn khàn mà thân mật mở miệng: "Nhiên Chu, anh nhớ em ——"

------

Ps: Trời ơi trởi oi Trì Tầm của tuiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro