Chương 7: Kêu dâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 "......" Trì Tầm cắn răng, bàn tay bị trói sau lưng nắm chặt đến nổi đầy gân xanh, trong đáy mắt tất cả đều là sát ý.

"Đừng nhìn em như vậy. Anh có biết mẹ anh đã làm hại mẹ em như thế nào không? Từ lúc bà biết gian tình giữa bọn họ, vì yêu ba nên không ngừng nhường nhịn, chỉ mong em có thể yên bình lớn lên ở Quý gia. Nhưng bọn họ chơi trò tình yêu vụng trộm đó 5 năm còn chưa đủ, vậy mà còn hợp mưu  động tay vào thuốc ngủ của mẹ em. Năm ấy em 16 tuổi, mẹ trúng độc liệt người, một tháng sau qua đời. Ba tháng sau, cũng chính là ngày sinh nhật của anh, ông ta cưới mẹ anh. Anh Trì Tầm, anh nói cho em biết, nếu em chết, vậy sẽ chết vì nguyên nhân gì đây."

Trì Tầm chỉ cảm thấy bản thân như chết lặng, bị lời nói của Quý Nhiên Chu phá vỡ nhận thức về mẹ và ba dượng. Sau khi ba Trì chết, một đoạn thời gian dài mẹ y thường lấy nước mắt rửa mặt, sau đó bỗng nhiên thay đổi trở nên vui vẻ hướng ngoại, sự nghiệp trong giới giải trí cũng từng bước lên tới đỉnh cao. Bắt đầu từ năm 12 tuổi, bà giao y cho bảo mẫu chăm lo cuộc sống hàng ngày và chỉ trở về một lần mỗi tuần để chơi với y cả ngày.

Trì Tầm còn nhớ rõ trong bữa tối mẹ cùng ba dượng kết hôn, ba Quý nhìn y đã nói một câu nói: "Đã cao như vậy rồi sao, năm đó vẫn là một nhóc con lùn tịt ha."

Quý Nhiên Chu thấy anh trai sững sờ, bỗng nhiên khẽ cắn một chút đầu vú y, hạt đậu đỏ non hồng trước ngực Trì Tầm tức khắc bị kích thích đến sinh đau cứng lên, khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần lại.

"Còn nhớ rõ lần đầu tiên em gặp anh đã cười không? Anh trai ngoan đoán xem, em đang cười cái gì, nhỉ?" Quý Nhiên Chu dừng một chút, ngón tay khẽ vuốt lên vết xăm chữ Nhiên ở hạ thân Trì Tầm, nở nụ cười đến ôn nhu, lời nói lại làm Trì Tầm không rét mà run, "Em đang cười chính là vì, thật may khi anh Trì Tầm không phải là anh trai ruột, bằng không, em làm sao có thể cùng anh, vui vẻ lên giường đây."

Đoán trước Trì Tầm sẽ há mồm muốn mắng, Quý Nhiên Chu chặn lại bằng cách bưng kín miệng y.

"À không. Nếu như vậy có lẽ sẽ càng kích thích hơn, nếu chúng ta là anh em ruột, mối quan hệ cấm kỵ sẽ mang tới khoái cảm cực hạn, có phải sẽ càng làm anh trai mặt đỏ tai hồng, lúc bị em chơi lỗ dưới hẳn sẽ không dám kêu lớn đâu? Chờ lát nữa anh kêu lớn lên chút nữa, em sẽ tìm lại clip mấy năm trước cho anh xem, để anh nhìn lại khoảng khắc chúng ta gặp lại."

Trì Tầm phẫn hận không thôi, những cái đó tuy không biết thật giả, lại sớm đã là cảnh còn người mất gợi lên một cảm xúc chua xót khôn kể, nhưng rất nhanh lại bị cảm xúc căm giận bao trùm trong nháy mắt. Trong miệng y phát ra âm thanh "ô ô" thù hận, hai chân đá loạn, phong tình giữa hai chân theo động tác giãy dụa mà bị đối phương nhìn một cái không sót gì, thậm chí tác động lên hạ thân bị trói buộc trong khóa trinh tiết gây đau xót khó nhịn. Nhưng lúc này Trì Tầm căn bản quản không được nhiều như vậy, trong mắt chỉ còn một nỗi oán độc Quý Nhiên Chu.

Quý Nhiên Chu dễ như trở bàn tay mà áp chế phản kháng nhỏ bé của Trì Tầm, khuôn mặt lộ ra hung quang của dã thú, một bên khoái ý mà thưởng thức anh trai yêu quý đầy khuất nhục, một bên chậm rãi nói: "Anh à, từ lần đầu tiên gặp mặt em đã muốn chịch anh rồi, tưởng tượng một người lạnh nhạt mà lại tự tin, tiêu sái lại xinh đẹp như anh bị em đè ở dưới thân chà đạp, bộ dáng xấu hổ và giận dữ mà né tránh sự đụng chạm của em nhưng rồi lại chỉ có thể nhũn cả người ra mà tiếp tục giãy giụa, em liền cảm thấy cái gì cũng đều có thể nhẫn...Á!"

Trì Tầm cắn mạnh lòng bàn tay Quý Nhiên Chu, vừa tìm được chút tự do liền bắt đầu chửi ầm lên. Y ở trong trường học là có tiếng thanh lãnh ôn nhu, giáo dưỡng cực tốt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy đến, thầy cô cùng bạn học có đánh chết cũng không tin Trì Tầm vậy mà sẽ mắng chửi người. Chỉ tiếc Trì Tầm quanh đi quẩn lại cũng chỉ biết vài câu chửi đơn giản như vậy, trong mắt Quý Nhiên Chu xem ra chỉ như một đứa nhỏ đang ầm ĩ giận dỗi: "Quý Nhiên Chu! Cậu là đồ ma quỷ! Câm miệng! Nhanh câm miệng cho tôi! Tôi sẽ giết cậu! Giết... Ngô ——"

Quý Nhiên Chu nhìn lòng bàn tay với dấu răng chảy máu, đáy mắt tối màu không rõ, trầm mặc nghe anh trai mắng trong chốc lát xong lại phủ tay lên bịt miệng đối phương, giọng nói trầm thấp mang theo nhiều chút cảm xúc khác: "Trước câm miệng đi, chờ lát nữa cho anh kêu thoải mái."

Chân lại bị cưỡng ép tách ra, khuôn mặt giảo hoạt lại mang vẻ tà ác, lộ ra một nụ cười ôn nhu mà nguy hiểm.

Trì Tầm hô hấp cứng lại, vừa rồi quá mức phẫn nộ, y thiếu chút nữa quên mất bản thân bị tiêm xuân dược liều cao. Tức giận thiêu đốt lý trí làm Trì Tầm không nhớ ra, đến bây giờ khi nhắc tới mới nhận ra kích thích từ nó lại càng mãnh liệt gấp bội. Quý Nhiên Chu dùng một ngón tay mới vừa vói vào qua loa khuếch trương hai- ba cái, tình triều trong cơ thể liền thuận theo bản năng dâng trào.

"Ngô... Ứ! Trì Tầm cho dù bị che miệng nhưng vẫn không chịu khống chế mà tràn ra tiếng than nhẹ đứt quãng.

"Thật ướt, cùng với chỗ này, một chút cũng chưa từng chặt lại." Quý Nhiên Chu cắn cắn một bên tai Trì Tầm và thả hơi thở nóng ấm của mình lên đó, ngón tay hắn đầy kỹ xảo, thành thục ma sát vách trong mềm mại nóng ẩm, tình sắc mà cất tiếng nói: "Anh à, nhớ rõ phải kêu cho em nghe nhé."

Trì Tầm sợ hãi từ tận đáy lòng dạng, hô hấp càng ngày càng nặng nề.

Quý Nhiên Chu buông lỏng bàn tay đang che miệng Trì Tầm ra, đồng thời nâng phân thân đã vận sức chờ đợi từ lâu thẳng tắp đâm trong thân thể đối phương. Trì Tầm nháy mắt phát hiện chính mình biến hóa, dưới kích thích kịch liệt sảng khoái đến không thể khống chế kêu lên: "Ha a......"

Tiếp theo, Quý Nhiên Chu bắt đầu điên cuồng đâm rút trong hậu huyệt đã chịu nhiều tra tấn của người dưới thân. Tràng đạo Trì Tầm lúc này ướt dầm dề, theo sự va chạm phát ra đủ loại âm thanh kỳ lạ, có từ trong miệng truyền đến tiếng rên rỉ bất kham, có tiếng nước nhóp nhép từ phía sau truyền đến khi thân thể cọ xát với nhau.

Bốn năm trước, Trì Tầm lần đầu tiên bị xâm nhập khi cũng là dưới tình huống bị tiêm mị dược. Quý Nhiên Chu ghi lại toàn bộ quá trình, muốn Trì Tầm dưới trạng thái thanh tỉnh nhìn một bản thân xa lạ đang đong đưa vòng eo, giãy dụa thở hổn hển dưới cơn khát tình.

Quý Nhiên Chu lại lần nữa bắn ở trong cơ thể Trì Tầm, một lần lại một lần. Cùng lần đầu tiên bị bắn vào chán ghét bất đồng, lần này mỗi một lần Quý Nhiên Chu phóng thích, đều làm y cảm thấy muốn đạt tới đỉnh cao khoái cảm. Trì Tầm ý thức được, bất cứ khi nào Quý Nhiên Chu chạm tới điểm mẫn cảm, y đều muốn bắn.

Trong thân thể bị rót đầy tinh dịch của một gã đàn ông khác, ý chí cảm thấy nhục nhã nhưng cảm xúc thân thể lại như lửa cháy lan ra đồng cỏ, dọc theo hậu huyệt bỏng cháy hạ thân cùng bụng dưới, cuối cùng bao trùm toàn bộ thể xác và tinh thần. Trì Tầm bởi không được phóng thích mà nhỏ giọng rên rỉ, giống một bé mèo con đi lạc kêu meo meo, cào đến tâm can Quý Nhiên Chu ngứa ngáy.

Quý Nhiên Chu sờ sờ hạ thân bị khóa trụ của Trì Tầm, hỏi y: "Anh muốn bắn sao?"

Trì Tầm lập tức gật đầu, ý chí không thanh tỉnh cùng biểu tình tràn đầy ủy khuất lại mờ mịt.

"Vậy em hỏi anh một lần cuối cùng, anh trai phải kêu lớn tiếng một chút, em sẽ cho phép anh bắn. Được không?"

"Ha a...... Được...... ưmm......"

Trong không gian vang lên một tiếng cười khẽ. Vật cứng rắn dưới thân lại lần nữa xâm nhập, Trì Tầm lúc này đây rốt cuộc không duy trì nổi lòng tự trọng đáng thương của bản thân, tâm trí chỉ một lòng muốn thỏa mãn dục vọng nơi thân dưới. Y hé miệng, phát ra từng tiếng kêu dâm đãng, phối hợp mà thỏa mãn thú vui đầy ác ý của Quý Nhiên Chu.

"A...... Ách...... Ha a......"

"Không đủ đâu anh trai." Quý Nhiên Chu dừng lại, cảm nhận được hậu huyệt đối phương bởi vì hắn thất thần mà co chặt lại, cự nhiên chủ động  cắn chặt hắn. "Kêu to lên một chút, dùng cách mà em đã dạy anh trước đó, gọi tên của em."

"Nhiên Chu... Cậu...ư... thao tôi đi...... A, thao tôi đi!" Trì Tầm nhắm chặt mắt, đầu hơi nghiêng qua không muốn nhìn Quý Nhiên Chu, trong tiềm thức vẫn là muốn trốn tránh đối phương, lời nói trong miệng lại là thân bất do kỷ: "Đúng vậy, thao tôi...ưmm. A! Nhiên Chu, thao tôi đi, a! Cầu cậu...! Cầu xin cậu!" Trì Tầm một bên kêu dâm không ngừng, một bên xoắn vòng eo thon chắc không ngừng đong đưa, chủ động mút chặt cự vật đối phương.

Trong tiếng kêu rên khiến người khá thẹn, Quý Nhiên Chu rốt cuộc giải thoát hạ thể Trì Tầm khỏi trói buộc. Ngay khoảng khắc được một giải thoát, dương vật Trì Tầm lập tức đứng thẳng, Quý Nhiên Chu chặn ngang bế Trì Tầm dịch tới trên sô pha, từ phía sau ôm lấy Trì Tầm quỳ nằm bò, trong tay nắm dương vật y nhanh chóng xoa bóp cọ xát vật đang khẩn cấp yêu cầu sự an ủi. Khoái cảm đến từ cả phía trước và phía sau trực tiếp đẩy Trì Tầm rơi vào bể dục, y há to mồm thở hổn hển, bỗng nhiên môi bị ngăn chặn.

Quý Nhiên Chu hôn anh trai mình một cái thật sâu, hạ thân đột nhiên càng thêm hung mãnh như muốn chơi chết Trì Tầm, một bàn tay khác vuốt ve ma sát hạ thân y, một tay khác thì nắm lấy đường cong duyên dáng nơi cằm đối phương. Hắn quay đầu cọ hơi thở nóng rực lên cần cổ thanh mảnh, ánh mắt thâm trầm lại quyến luyến mà dừng lại trên biểu cảm hưởng thụ của Trì Tầm, không bỏ lỡ bất kỳ một vẻ mặt nào của anh trai.

Không khí càng ngày càng nóng, không biết qua bao lâu, Trì Tầm rốt cuộc rùng mình một cái bắn ra tinh dịch đặc sệt.

Trong giây phút thăng hoa đó, Trì Tầm bị Quý Nhiên Chu kịch liệt hôn môi, sau khi phóng thích, cả người y dường như bị ép khô mà xụi lơ. Quý Nhiên Chu kéo y ôm vào lòng, ở trên người đối phương tiếp tục động tác, lưu lại hàng loạt dấu hôn như những đóa hoa.

Trì Tầm mờ mịt mà mở mắt ra, lại nhắm lại. Một giọt nước mắt xẹt qua gương mặt, ngừng ở trên đường gân cổ, giống những giọt sương trên những đóa hoa hồng kiều diễm lộng lẫy.

Quý Nhiên Chu nhìn chúng, nhẹ nhàng liếm láp, giam cầm anh trai yêu dấu của mình trong ngực.

Hắn như một con mãng xa đang phun nọc độc, thì thầm nói nhỏ bên tai Trì Tầm: "Anh ơi, em yêu anh. Cực kỳ yêu"

---

p/s: tính nói gì đó mà quay đi quay lại một hồi, lại ko biết nói gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro