Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày đã qua, Hoàng đế lại tự mình đến kiểm tra tiến triển của việc thu nhận thư tịch.
    
Bên ngoài vẫn còn mưa, một đường đi tới, vạt long bảo của Hoàng đế sợ cũng đã ướt một mảng. Lý Tầm sững sờ, thấy mọi người chung quanh phần phật quỳ xuống mới hoảng loạn vội vàng quỳ xuống theo. Hắn quỳ phục trên đất, mới kinh ngạc phát hiện thời điểm mình lén lút ở cùng Hoàng đế hình như không có hành lễ.
    
Rốt cuộc người tốt với ta đến trình độ nào? Lý Tầm mờ mịt suy nghĩ, cùng mọi người đứng lên, liền chết lặng cùng mọi người bước đi, trước sau cứ cách Hoàng đế một khoảng như vậy.
    
Hắn phiền não trong lòng, người chung quanh có nói gì cũng mắt điếc tai ngơ.
    
Xem xong lần thu lại sách độc bản này liền khen ngợi mọi người đã dồn hết tâm lực, Hoàng đế liền muốn hồi cung. Lý Tầm hỗn hỗn độn độn mà nghe, trong lòng bỗng nhiên kéo tới một trận kinh hoảng, ngẩng đầu lên lại đang mặt đối mặt với hoàng đế.

Hoàng đế nói: "Bên này Trẫm thiếu mất nhân lực, vẫn là muốn học sĩ phái Lý đại nhân trở về."
    
Chưởng viện học sĩ tự nhiên đáp ứng, chắp tay lôi kéo ống tay áo Lý Tầm.
    
Lý Tầm giống như mới vừa tỉnh giấc chiêm bao, chỉ biết nhìn Hoàng đế, Hoàng đế đi ra ngoài hắn cũng cùng đi ra ngoài, thần sắc cùng tư thế làm cho người khác cảm thấy kỳ quái.
    
Đến khi ra ngoài, Hoàng đế mới thở dài, nói: "Xem được sách độc bản liền không nỡ lòng bỏ lại?"
    
Lý Tầm cúi đầu nói: "Vi thần không dám, chỉ là bởi vì thấy học sĩ chỉnh lý sách cổ khổ cực như vậy, dành hết tâm huyết giúp đỡ, mới sai lầm: quên mất thời gian."
    
Hoàng đế liền cười nói: "Ngươi có lòng, nhưng lẽ nào nơi này của Trẫm cũng không cần ngươi sao?"
    
Lý Tầm trong lòng nóng lên, nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái liền cấp tốc cúi đầu, Hoàng đế còn tưởng nội tâm hắn hổ thẹn, đưa tay vỗ vỗ vai hắn nói: "Nếu có thời gian rảnh rỗi ngươi vẫn có thể đến đây giúp đỡ, bây giờ cùng Trẫm trở về thôi."
    
Lý Tầm thuận theo nói: "Vậy thỉnh bệ hạ, vi thần đi thu xếp một chút đồ vật."
    
Mấy ngày nay hắn đều ngủ đêm tại Hàn Lâm viện, đồ vật nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, không mất nhiều thời gian thu xếp xong, đã thấy một tên thái giám hầu hạ trong cung của Hoàng đế đi tới, cười cợt nói: "Đại nhân, nơi này có cần nô tài giúp đỡ không? Những thứ này là hành lý của Đại nhân? Để nô tài cầm giúp, bệ hạ vẫn đang chờ ở bên ngoài."
    
Động tác Lý Tầm ngừng lại, theo bản năng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, liền thấy Hoàng đế đang khoanh tay đứng ở hành lang bên ngoài, Lý Tầm chỉ nhìn thấy bóng lưng người, lại vô cớ cảm thấy rất an lòng.
    
Thái giám khua khua tay trước mặt hắn, cẩn thận hỏi: "Đại nhân, đi thôi?"
    
Lý Tầm nhìn bộ dáng y cẩn thận đối xử với mình, không khỏi tìm kiếm nguyên do trong đó. Nói cho cùng, nếu như không phải Hoàng đế đối xử tốt với hắn, những kẻ nịnh hót trong cung này có mấy ai nguyện ý liếc hắn một cái.
    
Dường như Lý Tầm phảng phất hiểu được chuyện này, trong lòng sinh ra chút sung sướng bí ẩn. Người đối tốt với ta như vậy, Lý Tầm nghĩ. Bởi vậy lại đưa ra một kết luận.
    
"Ta không yêu thích người nào, hơn nữa cũng không chán ghét bệ hạ, vậy tại sao ta không thể yêu thích người chứ?" Lý Tầm nghĩ thầm, thở dài ra một ngụm khí, thản nhiên cùng mong đợi đi đến bên cạnh Hoàng đế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro