Chương 57: Huân chương Merlin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian gần đây, ngoại trừ chuyện Aliya và Severus càng ngày càng thân mật, sinh hoạt gia đình ba người cũng không có biến hóa gì quá lớn, họ đã sống bên nhau gần mười năm rồi, đã quen với sự tồn tại của nhau......

Khai giảng, tiễn hai cha con tới trường, trong nhà chỉ dư lại một mình Aliya, Severus và con trai đi rồi, cô mới dám thả lỏng, lộ ra sự lo lắng luôn hiện hữu trong lòng bấy lâu nay.

Sự tình phát sinh trong Quidditch World Cup tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, thế cục hiện tại...... rất không ổn, Aliya vùi mình vào sô pha suy nghĩ thật lâu mới hạ quyết tâm gọi điện thoại cho người đại diện quản lý tài sản của mình, thuế bất động sản càng ngày càng cao, không nên giữ khư khư hai căn hộ kia trong tay nữa, thừa dịp giá nhà còn chấp nhận được phải nhanh chóng bán đi.

Hai tuần sau, căn nhà ba tầng kiểu dáng Victoria kia thuận lợi sang tay, Aliya lập tức mở thêm một chi nhánh cửa hàng trang phục Elise tại làng Hogsmeade, chờ khi nào Sophie ở cữ xong sẽ giao cho cô ấy quản lý, vì từ khi Sophie nghỉ sinh sản, cửa hàng bên Hẻm Xéo đã giao cho Lupin. Trong khoảng thời gian này, cha của Sophia tạm thời quản lý thay cô.

Cửa hàng tại Hogsmeade, trong tầng hầm ngầm có một cánh cửa ẩn dẫn vào một gian hầm trú ẩn, Aliya đã bảo Severus nghĩ cách dùng ma pháp xây dựng thông đạo nối không gian phòng trú ẩn này tới căn nhà gỗ nhỏ trong khu rừng của cô, nơi đó thực an toàn......

Aliya lại đi một chuyến tới Gringotts, lấy ra gần như toàn bộ Galleons của mình đổi thành bảng Anh, phân tán đầu tư trong vài lĩnh vực. Số tiền còn lại, cô đặt chung vào hầm bạc của Severus, đây sẽ là khoản tiền dùng để chi tiêu hàng ngày của gia đình họ, dù sao thì hiện tại tiền Severus dùng đều là trực tiếp lấy từ chỗ cô, có lẽ chính hắn cũng chẳng biết hầm bạc của mình có bao nhiêu tiền. Tồn lại số Galleons này cũng đủ để cả nhà họ chi tiêu hàng ngày, mà hiện tại, cô cần tiền, rất nhiều tiền, để bảo đảm nhỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Andrew có được một khoản tiền để bảo đảm duy trì sinh hoạt bình thường......

Đối với hành động của Aliya, Snape biết, nhưng hắn không ngăn cản, bởi vì hắn hiểu, đây là tầng bảo đảm cuối cùng của một người mẹ dành cho con trai mình, loại cách làm phòng ngừa chu đáo này còn khiến hắn thêm vừa lòng nữa là đằng khác......

Từ sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, hai người họ rất ít có cơ hội gặp mặt, ngoại trừ mỗi đêm liên hệ qua gương hai mặt, Aliya rất ít khi nhìn thấy Severus, bởi vì năm nay Hogwarts đã đăng cai tổ chức một hoạt động lớn - Cúp Tam Pháp Thuật. Cô còn nghe Severus nói, khi lựa chọn Quán quân đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, Harry Potter trở thành vị Quán quân thứ tư, hình như Dumbledore yêu cầu Severus chú ý cậu ta phòng ngừa có chuyện xấu phát sinh, vì Andrew nói cho cô, hiện tại chỉ cần có thời gian rảnh cha liền sát sao theo dõi Cậu Bé Vàng, dù nhìn cậu ta nhảy nhót lung tung mà bực tức đến nghiến răng nghiến lợi mà vẫn kiên trì......

Còn nữa, quá trình nghiên cứu dược Độc Sói đã tiến tới thời khắc mấu chốt, đã hai kỳ trăng tròn Lupin không hề biến thân thành hình sói, đương nhiên thân thể vẫn thực suy yếu, bởi vì...... điều này không nằm trong phạm vi suy xét của Severus. Hắn hưng phấn chia sẻ rằng mình đã xác định công thức cuối cùng cho dược Độc Sói cải tiến, trong kỳ trăng tròn có thể khiến người sói duy trì hình người, không có lực công kích, đồng thời còn tăng thêm thành phần an thần, khiến người sói ngủ li bì suốt thời kỳ biến thân......

Đây là chuyện lớn, Aliya không xác định luật pháp phù thủy có điều khoản bảo vệ quyền tri thức hay không, vì thế cô nhắc nhở Severus, nếu pháp luật có quy định phương diện này thì phải nhanh chóng đi xin bản quyền, để phòng ngừa kẻ khác trốm cắp thành quả nghiên cứu, bởi vì vài ngày trước văn phòng Severus đã bị người đột nhập, tuy chỉ mất một loại dược liệu tầm thường, nhưng nếu có lần sau thì sao? Nếu khi đó mục đích là công thức độc dược này thì sao? Cô vừa dứt lời, Severus trầm ngâm suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu.

Lễ Phục Sinh vừa qua, Severus đã trở lại, hắn có vẻ hưng phấn vô cùng, lúc đó Aliya đang luyện đàn, dàn nhạc của cô sắp có một buổi biểu diễn khá long trọng tại London......

"A! Sev," Aliya đột nhiên bị Severus ôm eo nhấc bổng lên cao, "Ha ha ha, anh làm gì đó! Mau buông em xuống!"

Vòng tay ôm lấy cổ Severus, Aliya cười nói: "Có chuyện gì vậy? Anh rất vui?!!"

Severus mỉm cười không nói, lấy ra một thứ giống như một cái huy hiệu, màu vàng kim, Aliya nhận lấy, lật qua lật lại xem xét, hỏi: "Đây là?"

"Huân chương Merlin Hạng Hai!" Snape cười híp mắt, giống hệt khi Andrew vui vẻ!

Huân chương Merlin? Cô biết thứ này! Đây là khen thưởng cao quý nhất của thế giới ma pháp, dành cho những phù thủy có cống hiến quan trọng!

"Ôi Chúa ơi! Sev! Sev! Là Huân chương Merlin! Anh đạt được Huân chương Merlin!" Aliya nhảy dựng lên, ôm lấy Severus quay vòng vòng. "Chúc mừng! Nhất định phải chúc mừng! Em lập tức đi nấu nướng! Không, Không đúng, phải mở một bình champagne trước! Tối nay nhất định phải mở tiệc chúc mừng! Sev!!!"

Nhìn Aliya vui sướng nhảy nhót như chú chim nhỏ, tâm tình Snape càng vui vẻ, hắn thả lỏng ngồi dựa vào sô pha, mỉm cười nhìn ngắm chiếc huy chương nhỏ kia, vinh dự, quyền lợi, gia đình mỹ mãn, hắn đã đạt được những điều mà thời niên thiếu hắn tha thiết ước mơ!

Sáng hôm sau Andrew mới biết được tin tức này, cậu hưng phấn chỉ vào trang đầu Nhật Báo Tiên Tri, kinh ngạc kêu lên: "Huân chương Merlin!!!"

"Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?" Ackerman và Gary lập tức thò đâu qua, nhìn thấy tấm ảnh chiếm hơn nửa trang báo: "Viện trưởng đạt được Huân chương Merlin Hạng Hai!!!"

"Cái gì? Cái gì?" Bàn dài Slytherin lập tức sôi trào, "Ngài Severus Prince Snape thành công cải tiến dược Độc Sói, làm người sói có thể bảo trì hình dáng nhân loại vào kỳ trăng tròn, đồng thời không cụ bị lực công kích. Hội đồng Winzengamot trao tặng ngài Snape Huân chương Merlin Hạng Hai vì cống hiến vĩ đại cho thế giới ma pháp......" Một học sinh năm trên cao giọng đọc bài báo.

Andrew quay ngoắt nhìn lên bàn dài giáo viên, cha không có mặt, từ sáng hôm qua cha đã không có ở trường học rồi, nghe nói khóa độc dược năm ba vào ngày hôm qua là do giáo sư Victor dạy thay. Hình như rất nhiều giáo sư đã biết được tin tức này, giáo sư McGonagaall nhìn cậu mỉm cười chỉ chỉ Nhật Báo Tiên Tri, giáo sư Dumbledore cũng đang cầm tờ báo nhỏ giọng nói gì đó với ngài Karkaroff - hiệu trưởng trường Durmstrang, ngài Karkaroff đang cười, nhưng nụ cười của ông ta, nhìn thế nào cũng thấy thực quái dị.

Andrew cầm tờ báo, túm lấy cặp sách hưng phấn chạy tới văn phòng giáo sư độc dược, trong phòng không một bóng người. Đi vào phòng ngủ, cũng không có, hơn nữa có vẻ đêm qua cha không ngủ ở đây.

Andrew bất đắc dĩ rời đi, nhưng trên đường tới phòng học Bùa chú lại gặp được cha, "Ch...... à không, giáo sư!" Cậu không màng hành lang người đến người đi, túm chặt lấy tay áo cha, chỉ vào tờ báo vẫn cầm trong tay reo lên: "Huân chương Merlin! Có thật không, có thật không ạ?!!!"

"Đương nhiên không có khả năng là giả, Andrew! Chú ý dáng vẻ của con!" Snape trợn mắt trừng con trai, nhưng khuôn mặt hồng hào vui vẻ cùng với ý cười trong mắt làm lời trách cứ này hoàn toàn không đạt được hiệu quả mong muốn, "Đây là thư mẹ của con gửi, cầm lấy, mau mau đi học." Snape khẽ nói.

Andrew cười tít mắt - thực sự vẻ mặt của hai cha con khi vui vẻ giống nhau như đúc - nhận lấy phong thư dày cộp, nhỏ giọng hò reo: "Cha, con rất vui! Vô cùng vui vẻ! Hì hì hì, con đi học đây, chúc mừng giáo sư! Tạm biệt!"

Snape chờ bóng dáng con trai dần khuất khỏi tầm mắt mới chậm rãi bước tới phòng hiệu trưởng, dọc đường, mọi người đều mỉm cười chúc mừng hắn, xem ra tin tức đã truyền khắp Hogwarts, Snape thực hưởng thụ cảm giác vinh dự này, khẽ gật gật đầu với mỗi người.

"Severus đã trở lại, chúc mừng!" Vừa mới bước vào văn phòng hiệu trưởng đã nghe Dumbledore cười nói. Trên mặt bàn chính là tờ Nhật Báo Tiên Tri số hôm nay.

"Cảm ơn hiệu trưởng, nếu không có cụ đề cử, tôi cũng không thể đạt được huân chương." Hôm nay Snape thực ôn hòa, khóe môi ngậm cười suốt!

"Anh xứng đáng với vinh dự này, Severus," Dumbledore cười cười, "Lupin rất cảm kích việc anh cung cấp dược tề cho cậu ấy, thấy hai người có thể hòa thuận, tôi thực sự vui mừng."

Snape cong cong khóe miệng, không chút do dự nhận lấy lời cảm ơn này, tựa như Aliya đã nói, đạt được lòng cảm kích từ địch nhân còn vui sướng hơn từ bạn bè nhiều.

"Đó sẽ là ân tình mà Lupin thiếu anh, hơn nữa còn là thiếu cả đời! Sev, ngẫm lại xem, một Lupin mà anh nói gì nghe nấy! Cảm giác sẽ thế nào! Hơn nữa, Sev, Andrew cũng muốn học ngao chế dược Độc Sói, đúng không?" Đêm qua, khi kích tình qua đi, Aliya nằm trong lòng hắn khẽ nói.

Vì thế, Snape vui vẻ đồng ý kiến nghị của cô, sau khi hưởng thụ bữa sáng tình yêu từ Aliya, hắn đi tới Hẻm Xéo ném cho Lupin một lọ dược. Nguyên bản hắn tính tống khứ 'người sói thực nghiệm' ra khỏi đầu, nhưng giờ hắn đổi ý rồi. Bố thí cho kẻ địch, quả nhiên có thể làm hắn càng thêm sung sướng!

Snape rất vui vẻ, nhưng thực mau, sự vui vẻ ấy duy trì không nổi nữa, "Đây là cái gì?" Snape nhìn chằm chằm cuốn sổ tay của Andrew, xanh mặt truy vấn.

Andrew trộm hé mắt liếc liếc cha, có chút khiếp đảm, nhưng thực nhanh, dường như đã tìm được chỗ dựa, cậu phồng lên dũng khí giải thích: "Đó là kết quả nghiên cứu về Lời nguyền Giết Chóc, cha, con......"

Cuốn sổ dày cộp kia bị Snape ném xuống đất, hắn bước nhanh tới gần Andrew, nghiến răng quát: "Con dám học tập những Lời nguyền không thể tha thứ?!!!"

"Không, cha, không có, con không học cái đó." Andrew vội vã giải thích, "Con chỉ đang nghiên cứu cách phòng tránh chúng, giáo sư Dumbledore cũng biết!" Nhìn cha phẫn nộ đỏ ửng mắt, cậu lập tức bổ sung: "Con không nghiên cứu một mình, đều thực hiện ở trong phòng hiệu trưởng, cha, là giáo sư Dumbledore chỉ đạo cho con."

Dumbledore? Dumbledore! Snape càng phẫn nộ, ông ta dám dạy một đứa nhỏ mới mười hai tuổi học về lời nguyền giết chóc! Ông ta muốn làm cái gì!!!

Xách cổ áo Andrew lao tới phòng hiệu trưởng, Andrew giống như một cậu nhóc bị bắt cóc vậy, hai chân lơ lửng không thể chạm đất, dọc đường bị rất nhiều học sinh tấm tắc bàn tán.

"Dumbledore!" Tiến vào văn phòng hiệu trưởng, Snape gần như quăng Andrew xuống sàn, gầm lên: "Sao cụ dám! Tại sao cụ dám khuyến khích con trai tôi học tập lời nguyền giết chóc! Tôi bán mạng làm việc cho cụ, nghe lời như một con chó, vậy mà tôi nhận được thứ gì! Đứa con trai duy nhất bị khuyến khích học tập lời nguyền giết chóc! Thằng bé mới có mười hai tuổi!!!"

Dumbledore dường như không hề bị ảnh hưởng, cụ buông chiếc bút lông chim xuống, nhìn Andrew đang lảo đảo bò dậy, vẻ mặt đau khổ lắc lắc đầu với mình, lại bình tĩnh quay sang Severus lửa giận tận trời, ngữ khí hòa hoãn nói: "Severus, bình tĩnh lại nào, tôi chưa từng cho phép Andrew học tập lời nguyền giết chóc, thằng bé còn nhỏ, tôi luôn luôn nhớ kỹ, ngồi xuống trước đã, Andrew, lấy cho cha con một chiếc ghế dựa, cả con cũng ngồi xuống

Andrew kéo một chiếc ghế từ góc tường tới, khẽ giật giật ống tay áo cha, bị cha giật ra, đành mím môi dùng cả hai tay kéo cha tới ngồi trên ghế.

Hai cha con đã ngồi xuống, Dumbledore nhìn hai người, vỗ vỗ tay, thu hồi giọng điệu như vui đùa thường ngày, nghiêm túc nói: "Severus, anh và Aliya giáo dục Andrew rất tốt. Thằng bé là một trong những đứa trẻ thông minh nhất mà tôi từng gặp."

Snape hừ lạnh, dường như khinh thường lời Dumbledore vừa nói.

Dumbledore không để ý thái độ của hắn, tiếp tục nói: "Severus, ngay sau khi Moody nói cho bọn nhỏ về ba lời nguyền không thể tha thứ, Andrew đã tới tìm ta, cậu bé nói mình có một chút kiến giải đối với những thần chú đó, đương nhiên, không phải là làm thế nào để sử dụng. Andrew, nói cho giáo sư Snape suy nghĩ của con đi."

Andrew trộm liếc cha, khẽ nói: "Con...... con chỉ nghĩ, liệu...... có thể...... có cách giúp người ta phòng chống lời nguyền giết chóc hay không...... Giáo sư Moody nói người trúng Avada Kedavra tuyệt đối không thể tồn tại......không ai có thể trốn khỏi cái chết, ngoại trừ Harry Potter, nhưng...... nhưng con nghĩ, nếu đã có một người, vậy những người khác có lẽ cũng......"

Nói đến nghiên cứu của chính mình, Andrew tự tin hơn nhiều, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Snape: "Cha, con nghĩ lời nguyền giết chóc giống như là súng ống trong thế giới Muggle vậy, đều thuộc về loại hình tấn công sát thương, mà Muggle có thể chế tạo ra áo chống đạn, vậy có phải chúng ta cũng có thể chế ra một loại y phục nào đó giúp phòng chống lời nguyền này hay không. Như loại áo phòng nước phòng cháy trong tiệm của mẹ ấy, đương nhiên, không thể so sánh Avada Kedavra với các thần chú thông thường, giáo sư Dumbledore nói nó khiến thân thể hoàn toàn không tổn hao dù chỉ là một cọng tóc, nhưng linh hồn sẽ chết đi, nghĩa là nó có chút tương tự với Nụ hôn Giám Ngục? Chẳng qua là Giám Ngục thì rút linh hồn ra khỏi cơ thể, khiến người đó trở thành người thực vật, còn lời nguyền giết chóc thì trực tiếp làm linh hồn tan biến, nhưng nếu chúng ta coi đây là một phương hướng nghiên cứu thì sẽ thế nào?"

"Vì thế mà con đi nghiên cứu lời nguyền giết chóc?!!!" Snape nghiêm khắc nhìn Andrew, sắc mặt vẫn rất khó coi.

"À, Severus, tôi nghĩ mình có thể thay Andrew nói vài lời," Dumbledore khẽ đan hai bàn tay vào nhau, nhìn chăm chú vào đôi mắt Snape, chậm rãi nói: "Lúc ấy Andrew đã dò hỏi tôi liệu cậu bé có thể tiếp tục thăm dò nghiên cứu theo ý tưởng này không, một đứa nhỏ rất cẩn thận tỉ mỉ, tôi không thể không nói, Andrew rất ngoan ngoãn. Vì thế, tôi và Andrew gặp mặt trò chuyện cụ thể, tôi cảm thấy ý tưởng này không tồi nên đã đồng ý cho phép Andrew nghiên cứu, nhưng toàn bộ quá trình nhất định phải nằm dưới sự giám hộ của tôi, cậu bé cũng bảo đảm mình sẽ không lén lút tiến hành một mình. À, Severus, khi đó chính là thời kỳ mấu chốt nghiên cứu dược Độc Sói, tôi nghĩ Andrew chỉ không muốn quấy rầy anh thôi."

"Cho nên?" Snape hung tợn trừng Dumbledore, gằn giọng, "Cho nên, cho nên cụ triển lãm Avada Kedavra trước mặt một đứa trẻ mười hai tuổi?!!!"

Andrew bị vẻ mặt và ngữ khí của cha làm cho sợ hãi nhảy dựng, cha chưa từng ngăn cản cậu nghiên cứu, nhưng bây giờ......

"Andrew, đã tới thời gian ăn trưa, con tới Đại Sảnh Đường trước đi nhé? Ta nghĩ hôm nay sẽ có món pudding con thích nhất." Dumbledore quay sang Andrew ôn hòa nói.

A? Nghĩa là hiệu trương muốn nói truyện riêng với cha sao? Nhưng mà, Andrew lại quay qua nhìn cha, thấy cha cũng khẽ gật đầu, cậu đành cầm lấy cặp sách, liếc liếc cuốn sổ vẫn bị cha nắm chặt trong tay, không dám nói trong đó có cả ghi chép về các thần chú biến hình mình cần dùng trong tiết học sau. Thôi vậy, Andrew lo lắng nhìn cha vẫn nghiêm mặt như cũ, quay đầu bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro