Chương 85: Hoảng loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm mới, Andrew đã trở về Hogwarts, là Severus tự mình trở về đón đi, tuy Aliya luyến tiếc, nhưng cô hiểu, Hogwarts an toàn hơn trong nhà.

Aliya tiếp tục phàn công tác với tuần san ngầm "Khoảng trống", vị trí tòa soạn của họ đã thay đổi ba lần, sau lại, Aliya dứt khoát bảo Severus dùng Bùa Trung Thành bảo hộ, mà Aliya chính là Người Giữ Bí Mật, lúc này tòa soạn mới tạm thời ổn định.

Kỳ thực, tòa soạn của cô giấu trong thế giới Muggle an toàn hơn trụ sở Nhật Báo Tiên Tri nhiều, nơi này ngoại trừ chủ biên là phù thủy, những nhân viên khác đều là người thường, họ vẫn luôn cho rằng đây là nơi xuất bản một tạp chí biên soạn những câu chuyện quái đản. Hơn nữa, phương thức hoạt động ở đấy áp dụng máy móc thuần Muggle, điện thoại, điện báo, vẽ tranh minh họa, gửi bưu điện...... các phù thủy muốn tra tìm cũng không dễ dàng.

Hiện tại, phan đoạn nguy hiểm nhất chính là lúc giao nhận tuần san, vì bảo đảm an toàn, Aliya đã thử qua rất nhiều phương pháp, nhưng mà vẫ chưa tìm được phương thức giao hàng an toàn trong phạm vi lớn, Aliya nghĩ điên đầu mà không được, mà theo thế lực càng ngày càng bành trướng của Voldemort, cô sắp không thể hoạt động nổi nữa rồi.

Một đem, Aliya đang say ngủ, lại đột nhiên bị Little Bear sủa vang làm bừng tỉnh, Aliya kinh hoảng thất thố, còn chưa kịp bò dậy thì đèn phòng ngủ đã sáng lên, là Severus, Aliya thở phào nhẹ nhõm: "Sao anh trở về trễ vậy? Có việc cần đi ra ngoài sao?"

"Ừ." Severus bước tới nắm lấy tay cô, "Sao lạnh băng vậy?!!!" Aliya vội vàng ôm lấy hai tay hắn vào ngực, quỳ gối bên mép giường giúp hắn cởi bỏ áo chùng lữ hành và giày, "Anh mau lên giường đi, ôi Chúa ơi, rốt cuộc anh đi àm gì vậy, sao lại lạnh băng thế này?"

"Mang một thứ tới cho Potter. Hừ, người nào đó còn lạnh hơn anh." Giọng điệu Severus khiến cô có cảm giác như là "Rốt cuộc cũng sửa trị được bay" vậy, Aliya không hỏi, công tác hắn cần làm ẩn chứa quá nhiều bì mật, thêm một người biết chuyện là thêm một phần nguy hiểm, dù là chính cô cũng thế!

Hừ nhẹ một tiếng, Severus nghiêng người vòng tay ôm Aliya vào lòng, ôn nhu hỏi: "Aliya, Thần Hộ Mệnh của em là gì?"

"A? Thần Hộ Mệnh? Câu thần chú đối phó Giám Ngục sao? Em không biết nữa, còn chưa thành hình đâu, "Aliya ghé tai bên ngực Severus, lắng nghe tiếng tim đập, an tâm cực kỳ, "Còn anh thì sao? Là cái gì?"

Snape vung đũa phép, một con báo cao lớn mạnh mẽ xuất hiện bên mép giường, đường cong tuyệt đẹp, nó chạy quanh phòng ngủ hai vòng liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Aliya liếm liếm móng vuốt.

"Chúa ơi!" Aliya vui vẻ reo lên: "Đẹp quá, Sev, thực tuyệt, con báo của Andrew chỉ như con mèo lớn chút thôi, Thần Hộ Mệnh của anh, quả thực...... quá xinh đẹp."

Severus nằm nghiêng mỉm cười nhìn Aliya, đột nhiên kéo cô vào lòng: "Tới, anh dạy em cách luyện tập đi, thử xem Thần Hộ Mệnh của em rốt cuộc là gì?"

"A?" Gần đây thực sự rất ít thấy Severus hứng thú như vậy, Aliya bị hắn kéo đứng dậy vẫn còn ngơ ngác nói: "Ngay bây giờ sao? Nhưng khuya rồi, anh không cần nghỉ ngơi sao?"

"Không," nắm tay Aliya đi vào đại sảnh, Snape hất hất cằm: "Nhanh lên nào, thử thi triển một lần anh xem xem."

Okay, thật không biết đêm nay người này bị làm sao mà hưng phấn đến vậy, Aliya đành phải đè nén buồn ngủ, tận lực nghĩ tới ký ức vui sướng, vẫy đũa phép hô lên: "Expecto Patronum!"

Quả nhiên, có hiệu trưởng Hogwarts dạy dỗ và tự mình sờ soạng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, khi trời tờ mờ sáng, từ đầu đũa phép của Aliya rốt cuộc hình thành một Thần Hộ Mệnh hoàn chỉnh, là một con báo cái thành niên, hơi nhỏ hơn con báo của Severus một chút, nhìn một đôi báo kết bạn dạo bước trong phòng khách, Severus rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu, phất tay trở về trường học, lưu lại Aliya đã mệt đến nằm liệt, trực tiếp bò lên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, lập tức đi vào giấc ngủ......

Andrew và Annabella sóng vai bước trên hành lang, từ ngày tình cảm của hai người bộc lộ ra, không còn tất yếu giấu giấu diễm diếm nữa, cả ngày quang minh chính đại nắm tay dạo bước, cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng tới thư viện làm bài tập...... đi ngang qua sân thể dục, nhìn sân bóng Quidditch trống vắng, Andrew thở dài.

Annabella khẽ siết tay cậu trấn an, ôn nhu nhìn cậu.

Từ đầu học kỳ này, cha liền hủy bỏ toàn bộ đoàn thể ngoại khóa, bao gồm Quidditch, cũng hủy luôn chuyến đi Hogsmeade cuối tuần.

Đối với rất nhiều học sinh mà nói, Hogwarts đột nhiên biến thành một ngục giam, đối với Hiệu trưởng Snape, độ oán giận sắp ngang ngửa với anh em nhà Carrow rồi, Andrew lại hiểu rõ nguyên nhân khiến cha làm vậy, Tử Thần Thực Tử trong Hogsmeade đột ngột tăng cao, trên đường phố ở đó thời thời khắc khắc có Tử Thần Thực Tử và Giám Ngục lảng vảng, cha nói thậm chí còn có người sói xuất hiện trong rừng Cấm......

Bọn họ đang tìm kiếm Harry Potter, nhưng trong quá trình này, đám khùng đó không ngại dùng một vài học trò làm đồ chơi......

"Đi thôi, Andrew, anh muốn tới thư viện mà." Annabella giật giật ống tay áo Andrew, khẽ nói.

"Ừm," Hai người cùng đi tới chiếc bàn gần cửa sổ chiếm mấy vị trí, lát nữa Gary và Ackerman tan học sẽ tới đây, mấy người bạn của Annabella cũng sẽ tới cùng nhau ôn tập......

Không lâu sau, mấy vị trí xung quanh Andrew đều bị lấp đầy, hầu hết là các học trò năm dưới, tậm chí còn có hai Hufflepuff năm nhất tặng cho Andrew hai hộp Socola Ếch Nhái cùng vài hộp Đậu Đủ Vị, cảm ơn hắn chiếu cố.

Annabella bụm miệng cười không ngừng, thân mật vuốt vuốt tóc cô, sấn lúc phu nhân Pince, người quản lý thư viên không chú ý nhét một con ếch socola vào miệng cô, hơi hơi trừng mắt chỉ chỉ bài tập ý bảo cô tự làm đi, đừng lại trông cậy vào cậu......

Từ khi công khai tình cảm với Annabella, Andrew phát hiện, các học sinh Hufflepuff đối mình càng hữu hảo, đi ở vườn trường, dù quen biết hay không thì đều vui vẻ chào hỏi Andrew. Hơn nữa, mỗi ngày đi học tan học, trong những học sinh đi theo sau lưng cậu dần dần có thêm Hufflepuff năm trên gia nhập. Dường như trong mắt Hufflepuff, Andrew đã trở thành người nhà, Ackerman còn trêu chọc Hufflepuff chính là 'gia đình bên vợ' của Andrew.

Bạn bè lần lượt có mặt, Andrew nhìn lướt qua một vòng, nhỏ giọng hỏi Jim đang ngồi bên cạnh mình: "Alice đâu rồi? Mấy ngày nay cô ấy rất bận sao?"

Jim còn chưa kịp trả lời, Annabella đã ngẩng đầu nhìn chằm chằm Andrew, khẽ 'mỉm cười', "Em muốn hỏi đề nào?" Chú ý tới động tác của bạn gái, Andrew tự giác kéo tấm da dê trước mặt cô tới nhìn nhìn, "A, loại độc dược này không phải như thế......" lập tức ghé tới gần Annabella nhỏ giọng giảng giải lý thuyết độc dược cho cô, còn Alice? Andrew đã ném chuyện này ra khỏi đầu rồi.

Jim và Gary liếc nhau, đồng thời cười cười nhún nhún vai, đều hiểu ý mà không nói.

Ánh mặt trời mùa xuân thực ấm áp, tan học, các học trò nhốn nháo đi tới Đại Sảnh Đường, vừa đi vừa cười đùa ầm ĩ. Alice lẳng lặng nhìn một đám học sinh Ravenclaw năm ba lướt qua, rốt cuộc nhìn thấy cô nàng đang cười vui vẻ như đồ ngốc kia, tới rồi! Tay cầm đũa phép, cẩn thận chỉ thò một chút đầu đũa ra khỏi tay áo, Alice cúi đầu bước nhanh tới gần!

Sắp rồi, Alice cười quỷ dị, giơ tay lên, "Bang", đột nhiên, một người ở sau lưng đập nhẹ vào tay cô, đũa phép giấu trong tay áo cũng thuận thế hạ xuống, Alice bị người đó túm chặt kéo tới khúc ngoặt.

"Cậu muốn làm cái gì?!!!" Alice trợn mắt trừng người vừa lôi kéo mình.

"Lời này phải hỏi cậu mới đúng, Alice, vừa rồi cậu định làm cái gì?" Ackerman nheo mắt nhìn Alice, trong mắt lóe lên tia sáng hung tàn.

"Không liên quan gì tới cậu!" Alice cũng hoàn toàn không còn sự nhu nhược hiền lành thường ngày, cô hung tợn nhìn Ackerman, tựa như một con sói nhìn kẻ xâm nhập lãnh địa.

"Hừ, không liên quan tới tôi, nhưng nó liên quan tới Annabella, cậu muốn công kích cô ấy đúng không hả?!!!"

"Ha!" Alice nhếch mép cười khinh bỉ, nhưng giọng nói lại thực ngọt ngào: "Từ bao giờ vậy, quý ngài đây lại quan tâm một Hufflepuff?"

Ackerman làm như không nhìn thấy Alice châm chọc, cầm đũa phép của cô xoay xoay như đang thưởng thức nó, lắc lắc đầu: "Tôi không quan tâm Hufflepuff kia, mà là Andrew. Alice, đừng như vậy, Andrew thích cô ấy, cho dù đó chỉ là một Hufflepuff. Là cậu ấy thích!"

Alice duy trì không nổi nụ cười nữa, khuôn mặt vặn vẹo thực đáng sợ, "Vậy thì sao? Không có tôi, con nhỏ béo ú kia sẽ an toàn? Cậu đừng ngây thơ như vậy, còn rất nhiều người nhăm nhe muốn đôi phó cô ta!!!"

"Vậy cũng không nên là cậu!" Ackerman cũng nghiêm túc lên, nhìn chằm chằm Alice: "Những người kia khác với cậu, Andrew thừa sức ứng phó với họ, nhưng cậu thì khác, Alice! Cậu là bạn, là người bạn mà Andrew tin tưởng! Nếu hôm nay cậu thực sự thành công, Andrew sẽ nghĩ thế nào? Bị bạn tốt cắm một dao sau lưng, Andrew sẽ nghĩ thế nào? Alice, cậu xác định muốn phản bội tình hữu nghị này sao?"

Alice bụm mặt không ngừng lắc đầu, lảo đảo lui ra sau dựa lưng vào vách tường, lại vô lực trượt xuống ngồi bệt trên đất, nghẹn ngào: "Dựa vào cái gì? Con nhỏ béo ú kia dựa vào cái gì mà được cậu ấy quan tâm? 5 năm, suốt 5 năm a, vì sao chứ?!!!"

Dựa vào cái gì? "Chỉ vì Andrew thích cô ấy." Ackerman lạnh lùng nói, ném đũa phép cho Alice, đáy mắt lạnh như băng, giống như trước mặt cậu ta chỉ là một con kiến, nhìn một lát, rồi thản nhiên xoay người rời đi

Hừ! cô ta còn dám hỏi dựa vào cái gì? Một con ả máu bùn mà cũng dám mơ tưởng xa vời như vậy? Đừng tưởng rằng tên Muggle cha kia bịa đặt một cái thân thế nhìn như hoàn mỹ là có thể khiến người khác tin tưởng, ông nội là phù thủy? Cha đi học, tốt nghiệp trường học phù thủy ở nước Pháp...... Hừ, một chữ cũng không đáng tin, nếu không nhờ Andrew mềm lòng che chở, cô ta cho rằng mình là ai?!!!

Rõ ràng là một Slytherin từ trong xương cốt, lại cố tình giả bộ mình là con thỏ ngây thơ, nhưng một khi đụng chạm tới ích lợi, lộ ra răng nanh rồi đó! Ackerman tin tưởng, Andrew cũng hiểu rõ bản chất của Alice và chính mình, nhưng cậu ấy lựa chọn không vạch trần mà thôi. Ackerman đã phát hiện từ rất sớm, có một vài sự tình, Andrew thà rằng tín nhiệm tên trùng theo đuôi Jim hay thằng nhóc yếu đuối mít ướt Gary kia chứ không chịu để lộ cho mình hay Alice...... Nhưng vậy thì sao chứ! Ackerman gia tộc chưa bao giờ làm đầu tư lỗ vốn, dù là đầu tư về tiền tài hay tình cảm.

"Hi, Andrew, và cô gái của Andrew." Cửa vào Đại Sảnh Đường, nhìn thấy Andrew và cô bạn gái nhỏ nắm tay nhỏ giọng trò chuyện, Ackerman nở nụ cười phóng khoáng tinh nghịch như thường ngày, nhìn Andrew ái muội chớp chớp mắt, hệt như một cậu thiếu niên mười lăm tuổi bình thường......

Rạng sáng, ánh trăng vừa mới biến mất, mặt trời còn chưa dâng lên, trong bóng đêm lạnh lẽo, Snape bước nhanh băng qua sân trường, kẻ đó tới rồi, Chúa tể Hắc Ám tới Hogwarts! Hắn phải nhanh chóng tới đó!

"Hiệu trưởng Snaoe?" Một thanh âm vang lên trên hành lang trống trải, là McGonagall.

"Mau trở về!" Không kịp nhiều lời, Snape mặc kệ McGonagall khó hiểu đứng đó, vội vội vàng vàng băng qua sân thể dục, Chúa tể Hắc Ám yêu cầu hắn dùng thân phận Hiệu trưởng để cho phép hắn ta tiến vào Hogwarts, nhưng rồi lại lập tức đuổi hắn đi.

Áo chùng lam đậm như phát ra quang mang u ám trong bóng đêm đen đặc, Snape lòng rối như tớ vò, Chúa tể Hắc Ám muốn làm gì? Hắn ta dùng bùa ẩn thân! Hắn ta có mục tiêu bí mật không muốn kẻ khác biết......

"Minerva? Không phải tôi đã bảo cô trở về sao!" Snape thấy McGonagall vẫn đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn không kịp chuản bị tâm lý, kinh hoảng hô lên. Chúa tể Hắc Ám sắp tiến vào lâu đài, không thể để McGonagall tiếp tục đứng đây được!

"Là kẻ đó sao? Severus, người vừa rồi, là kẻ đó sao?" McGonagall run rẩy, mặt mày xanh mét, gần như hòa hợp cùng vách đá Hogwarts.

Snape không trả lời, hắn chỉ trầm mặc nhìn McGonagall, đôi mắt trầm tĩnh như hồ sâu, hắn không thể để lộ chút sơ hở nào, Chúa tể Hắc Ám đã dùng bùa chú ẩn thân, có lẽ hiện tại đang đứng ngay bên cạnh hắn......

Có lẽ McGonagall đã hiểu, cô mím chặt môi, từng đường nét trên khuôn mặt đột nhiên trở cứng ngắc lạnh lẽo, nắm chặt đũa phép trong tay, cô liếc qua Severus một cái, rồi tràm mặc xoay người rời khỏi.

Snape vẫn luôn đứng im ở lối vào tòa lâu đài, đôi mắt trống rỗng vô hồn, lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi, không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc có âm thanh sột soạt vang lên bên người, nhìn mặt cỏ cách đó vài mét đột nhiên rũ xuống, hắn biết Chúa tể Hắc Ám đã tới, nhưng, hắn vẫn không động đậy, giống như hoàn toàn không cảm thấy có gì khác thường......

"Severus, rất tốt." Phảng phất như sinh ra từ trong không khí, Chúa tể Hắc Ám đột nhiên xuất hiện bên cạnh Snape, hắn vội vàng cúi đầu xưng 'My Lord', ánh mắt lại đảo qua cây đũa phép quen thuộc trong bàn tay như xương khô kia, trong mắt khẽ lướt qua một tia sáng khó nắm mắt, vẫn cung kính khom lưng cúi đầu.

"Đi đi!" Chúa tể Hắc Ám không để ý Snaoe tâm tình thay đổi, hắn ta mê muội vuốt ve cây đũa phép kia.

"Yes, My Lord." Cung cung kính kính lui bước, Snape vội vàng trở lại văn phòng hiệu trưởng, đóng cửa, kiểm tra kỹ càng, lại khẽ động vào một bình mực đặt ở góc bàn làm việc - đó là một vật phẩm giám sát, xác định không có người đi theo, Snapa mới gõ gõ bức họa trống rỗng của Dumbledore, "Severus? Có việc?" chờ giọng nói quen thuộc kia vang lên, hắn mới trầm giọng nói: "Chúa tể Hắc Ám vừa tới Hogwarts, hắn ta đã lấy đũa phép của cụ!"

"Xác định?" Dumbledore nghiêm túc hỏi lại, dường như còn có chút run rẩy.

"Xác định, là đũa phép của cụ. Mới đào ra từ phần mộ, còn nóng hôi hổi a!" Snape bất nhã trợn trắng mắt! "Chuyện Andrew làm, sẽ không bị vạch trần chứ?" Đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất!

"Sẽ không, Severus." Dumbledore bình tĩnh nói, "Anh phải tin tưởng năng lực của Andrew, ta đã tự mình tới nhìn qua, biến hình hoàn mỹ, tìm không ra sơ hở."

"Trước khi Chúa tể Hắc Ám tới, cụ đã đào phần mộ của chính mình?" Sveerus kinh ngạc trằng bức họa, không hổ là người có thể thành lập thế lực tương đương với Chúa tể Hắc Ám! Ngay cả phần mộ của chính mình cũng thản nhiên mà đào!

Dumbledore trong bức họa cũng hơi giật mình, sau đó làm như chưa từng nghe hắn nói gì, tiếp tục phân phó: "Severus, nhất định phải theo dõi chặt chẽ con rắn kia! Nhớ rõ, hãy hành động dựa theo những gì tôi nói với anh lúc trước. Nhất định!"

Snape đen mặt: "Đương nhiên, Albus. Tôi sẽ không thử khiêu chiến Lời thề Bất Khả Bội, nhất định sẽ đúng hạn giao bình ký ức kia cho Potter!" câu cuối cùng như chen ra twd trong kẽ răng.

Kia là bình ký ức mà Dumbledore giao cho hắn 'trước khi chết', hắn không rõ lắm trong đó có cái gì, Dumbledore cũng không chịu nói, đã từng, hắn còn vì vấn đề này mà khắc khẩu với Dumbledore rất nhiều lần, bởi vì, sau từng đó sự kiện, Dumbledore vẫn không chịu tin tưởng hắn! Chỉ là, Aliya đã nói, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, loại người như Dumbledore sẽ không bao giờ hoàn toàn tín nhiệm một người khác, về điểm này, Dumbledore và Chúa tể Hắc Ám là hoàn toàn giống nhau, bọn họ chỉ cần người ta ngoan ngoãn nghe lời mà hoàn thành việc được giao là được, đừng thắc mắc mình nằm ở đâu trong mạng lưới lớn này.

Rất nhiều chuyện, trước kia hắn hoàn toàn không hiểu, tỷ như thái độ của Dumbledore và vị trí của chính hắn trong kế hoạch, nhưng Aliya đã nói cho hắn biết, đừng cố gắng tìm hiểu Dumbledore, đây là chuyện mà không một ai có thể hoàn thành. Điều họ có thể làm chỉ là không ngừng gia tăng địa vị của mình trong mắt Dumbledore, mặc kệ là trên năng lực hay tình cảm, khiến cụ dù hiểu rõ họ có mục đích riêng, nhưng khi thực hiện kế hoạch sẽ tận lực suy xét đến an nguy của ba người.

"Dumbledore không phải kẻ đó, Severus, trong tim ông ấy còn tồn tại sự thiện lương." Aliya đã nói vậy đấy.

Thiện lương? Ha! Hắn không nghĩ vậy, trong lần đầu tiên hắn thỉnh cầu Dumbledore vì sự an toàn của Lily, biển hiện của Dumbledore hoàn toàn không thể xưng là 'thiện lương'! Nhưng, Snape dựa lưng vào sô pha, nhấp một ngụm cà phê, lúc ấy, đối với hắn, Dumbledore hoàn toàn không cần thiện lương, "Sev, Albus không phải thượng đế." Aliya thường xuyên nói vậy, đúng, Dumbledore không phải thượng đế, ông ta không có nghĩa vụ dung thứ cho một kẻ từng làm ác.

Snape lại nhớ tới chuyện phát sinh vào buổi tối hôm đó, cái hôm mà hắn quyết định đi cầu Dumbledore cứu Lily, hắn không biết chính mình là may mắn hay bất hạnh, trên thực tế, Dumbledore đã cho hắn một đường sống, cho dù cuối cùng Lily vẫn chết......

Tâm tình lại trở nên u ám, Lily mềm nhũn nằm trong phế tích, như trùng hợp vào thân ảnh Aliya lúc đó, Merlin, cám ơn người, cuối cùng Aliya vẫn sống...... Nguyện Merlin ban phúc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro