Chương 150. Tiểu Kim Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 150. Tiểu Kim Tử _ Không biết là Sư phụ giành được từ nơi nào.

Nghe hắn nói như vậy, những người còn lại càng thêm hiếu kỳ, dồn dập rướn cổ lên xem. Sở Uyên nhảy xuống thuyền nhỏ, thân thủ vén rèm lên, liền thấy một tiểu nam oa khoảng ba bốn tuổi ngồi ở bên trong, trắng trắng mập mập, trên người mặc xiêm y tơ lụa, vừa nhìn liền biết là một đứa trẻ xuất thân từ gia đình giàu có.

"Chuyện này..." Ôn Liễu Niên có chút khó hiểu, hai quân giao chiến như nước với lửa, còn tưởng là tiền bối sẽ đưa tới bí kíp phá trận hay đao thương côn bổng gì đó, làm sao lại đưa một oa nhi tới.

"Đây là đứa nhỏ nhà ai a." Sở Uyên bật cười, đi vào ôm hắn lên "Còn là một tiểu tử mập mạp."

Đứa bé không khóc cũng không nháo, còn rất yêu thích Sở Uyên, cánh tay như ngó sen ôm lấy hắn, quay đầu nhìn xung quanh.

" Biết nói không?" Đoạn Bạch Nguyệt xoa bóp hắn tay.

"Biết." Đứa bé bi bô, nhìn như là mới vừa tỉnh ngủ.

"Tên gọi là gì a?" Sở Uyên hỏi.

Đứa bé nghĩ một hồi, lắc đầu: "Không biết."

"Là một lão gia gia có mái tóc rối như tơ vò mang tới, có đúng không?" Sở Uyên ôm hắn lên thuyền lớn.

"Ừm." Đứa bé nằm nhoài trên bả vai hắn. Diệp Cẩn cũng tiến lên, từ trong tay áo lấy ra một cái túi thơm đưa cho nó chơi.

Người chèo thuyền lúc nảy đã biến mất không tung tích, theo người canh gác của Sở quân nói nhìn qua là một cao thủ, vừa lặng xuống biển liền không thấy bóng dáng, cũng không nói chuyện, không biết đối phương lai lịch thế nào.

"Lại giở trò quỷ gì không biết." Đoạn Bạch Nguyệt đầu thẳng đau.

Đoạn Dao ngược lại là rất hiếm lạ đứa bé này, cùng Diệp Cẩn đồng thời ôm đi, đến nhà bếp nấu chút canh cá và cháo hoa đút cho nó. Sở Uyên nhìn mọi người tản đi, hỏi: "Có ý kiến gì không?"

"Ta?" Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, " Ta đang rất mơ hồ a."

"Nam tiền bối tuy nói bình thường có chút hấp tấp, những sẽ không làm chuyện hồ đồ trong lúc này." Sở Uyên hai tay đỡ lấy bờ vai hắn "Hết cách rồi, nếu đã đưa tới, thì không thể làm gì khác hơn là nuôi nó, may mắn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn."

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: "Đưa tới thì thôi đi, cũng không biết viết thêm đôi ba câu nói rõ sự tình."

"Nhìn ngươi sầu mi khổ kiểm kìa." Sở Uyên gõ gõ mũi của hắn "Một đứa bé mà thôi, huống hồ đã có Tiểu Cẩn cùng Dao Nhi ở đây, ngươi có muốn giành cũng không được."

"Đến, há miệng." Đoạn Dao đem cháo thổi nguội, cẩn thận từng li từng tí một đút cho đứa bé.

Đứa bé ăn cơm rất ngoan, một muỗng tiếp muỗng cũng không chớp mắt, Triệu Việt ôm đao đứng ở một bên nhìn, thấp giọng hỏi: "Ngươi khi còn bé có phải cũng giống như vậy không?"

Ôn đại nhân nói: "Ừm."

Ăn no bụng, đứa bé ở trong lòng Diệp Cẩn bắt đầu ngủ gật, một đám người vây quanh nó mồm năm miệng mười, cuối cùng cũng hỏi được là nó có hai người gia gia, một người có mái tóc rất chỉnh tề, một người có mái tóc như ổ gà.

...

"Nam tiền bối có sư huynh đệ?" Diệp Cẩn hỏi.

Đoạn Dao mờ mịt lắc đầu: " Chưa từng nghe tới a, lúc trước Sư phụ chỉ nói muốn tới Nam Hải chúc thọ bằng hữu, cũng không nói cho ta và ca ca biết là ai."

Chúc thọ a... Người ở chỗ này không hẹn mà cùng suy nghĩ, xem điệu bộ này, tuyệt đối đừng nói là ăn tiệc mừng xong thuận tiện trộm luôn tôn tử của ngươi ta đi.

Nhân phẩm này, cũng không có được mấy người.

"Ngươi cái lão tặc này!" Ở một hòn đảo khác, một vị lão đầu râu bạc suýt nữa tức điên, trong tay cầm theo bảo kiếm gầm lên, " Ngươi đem tôn tử của ta giấu đi đâu rồi?"

"Ngươi đuổi theo ta làm cái gì, ta đây thật không có." Nam Ma Tà rất là vô tội, "Không tin cứ đến lục soát, ta chỉ có một chiếc thuyền ba mảnh, chẳng lẽ còn có thể giấu được người sao?"

"Vô liêm sỉ!" Lão đầu râu bạc cầm kiếm hung hăng đuổi theo hắn, "Ta hôm nay muốn cùng ngươi quyết một trận sinh tử!"

"Này này này." Nam Ma Tà một tay chặn kiếm của hắn lại "Có việc gì từ từ nói, Tiểu Kim Tử đang ở đại doanh Sở quân a."

"Ngươi cư nhiên đem tôn tử của ta đưa đến quân doanh?" Lão đầu râu bạc trước mắt biến thành màu đen, giậm chân muốn đi tìm, lại bị người phía sau cản lại.

"Sắc trời còn sớm." Nam Ma Tà lôi kéo hắn đi lên đảo "Nếu đã đi xa như vậy, không bằng làm thêm một chuyện, tìm cho đồ đệ ngốc kia của ta một sính lễ tốt."

Lão đầu râu bạc thở phì phì trừng mắt: "Ta vì sao phải quản chuyện vô bổ này của ngươi?"

Nam Ma Tà thành khẩn nói: "Bởi vì ngươi cũng đã đến đây rồi a."

"Ta -- a!" Lão đầu râu bạc một lời còn chưa nói hết, rặng đá trước mặt phun ra một cột nước lớn, tiếng gào thét vang vọng khắp nơi, một cái đầu cực đại bay lên trời, nhìn giống như rắn lại có màu xanh đỏ giao nhau, nhìn hai người như hổ rình mòi.

"Ai ya." Nam Ma Tà lùi về sau hai bước, nói: "Ngươi lên trước."

Lão đầu râu bạc ngực khó chịu, trố mắt ngoác mồm: "Rồng?"

" Rồng là của đồ đệ ta, đồ chơi này gọi là dã xích giao." Nam Ma Tà quấn chặt thắt lưng, " Dưới thân nó có một viên minh châu."

Đương khi nói chuyện, con dã xích giao kia há to miệng nhào tới, thân thể mọc đầy thiết lân lướt qua rặng đá, thời điểm vung lên lần nữa thì đá dưới thân đã thành bột phấn. Nam Ma Tà một quyền đánh trúng đầu của nó, đem nó bức đến trước mặt lão đầu râu bạc kia, còn chính mình vặn eo nhảy vào trong nước như một làn khói, định mò sính lễ cho đại đồ đệ.

Dã giao bị đâm trúng lưng càng nóng nảy hơn, đuôi cuốn đá tảng lên đập về phía trước, lão đầu râu bạc bận bịu tránh né, quay đầu gào thét xé họng với Nam Ma Tà: " Ta thao mẹ ngươi tên lang băm kia! Ngươi không biết dùng trí sao hả?"

Nam Ma Tà lặn xuống dưới nước đâm vào đáy đầm, chỉ để lại một chuỗi bong bóng ùng ục ùng ục.

Bên trong đại doanh Sở quân, Sở Uyên đã xử lý xong quân vụ, liền đi đến nơi ở của Diệp Cẩn nhìn một chút, đứa bé đã nằm úp sấp trong ổ chăn ngủ, trong tay nắm một cái bao bố, người bên ngoài đánh cũng đánh không thức.

"Là gói thuốc của ta." Diệp Cẩn nhẹ nhàng đóng cửa lại, "Hắn tựa hồ rất yêu thích mùi thuốc."

"Xem ra các ngươi trò chuyện rất tốt." Sở Uyên cười cười, "Hỏi ra cái gì?"

"Hắn gọi là Tiểu Kim Tử, lúc trước sinh sống trên một toà hải đảo, nghe nói còn có hạ nhân hầu hạ." Diệp Cẩn dựa trên mép thuyền, "Người bên ngoài đều gọi gia gia của hắn Tiên ông, cha mẹ là ai lại không biết."

"Tiên ông?" Sở Uyên nói " Vùng Nam hải này ngoại trừ Quỷ Thủ tiền bối, cũng chưa từng nghe tới ẩn sĩ cao nhân nào khác."

" Đã là ẩn sĩ, thì làm sao lại cho ngoại nhân biết." Diệp Cẩn nói, "Bất quá nếu là bằng hữu của Nam tiền bối, kia cũng không có gì phải lo lắng, cứ chờ xem sao."

Sở Uyên nói: " Vất vả cho ngươi."

"Vậy ta cùng Dao Nhi tiếp tục điều chế thuốc." Diệp Cẩn nói, "Tiểu Kim Tử có Ôn đại nhân cùng Triệu Đại đương gia chăm sóc, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Sở Uyên cười cười: " Ừm, đi đi."

"Diệu Tâm đại sư đến." Diệp Cẩn phiêu mắt về phía sau hắn.

Sở Uyên cau mày.

"Làm sao, không thích hắn a?" Diệp Cẩn thấp giọng nói, "Ta nghĩ các ngươi quan hệ không tệ."

Sở Uyên lắc đầu: "Thôi, Trẫm tự mình xử lý."

"Ngươi có từng nghĩ tới hay không, có lẽ là hắn biết tương lai xảy ra chuyện gì?" Diệp Cẩn nói, "Cho nên mới vẫn muốn ngươi... Lập Hậu."

" Vận mệnh của Đại Sở ra sao, điều nằm trong tay của Trẫm." Sở Uyên nói "Nếu chỉ cần nạp phi tần vào Cung đã có thể quốc thái dân an thiên thu vạn thế, vậy vì sao lại có trận chiến này?"

"Cũng đúng." Diệp Cẩn bĩu môi, "Ta đi đây, ngươi tự mình ứng phó đi." Vị đại sư này so với Thái phó đại nhân chính là kẻ tám lạng người nửa cân a, kẻ tám lạng người nửa cân.

Tứ Hỉ ngay lập tức xoay người, một đường chạy chậm, tay ôm bụng lớn, tốc độ còn rất nhanh.

Sở Uyên: "..."

"Hoàng thượng." Diệu Tâm ở phía sau hắn nói.

"Đại sư." Sở Uyên quay người, hít sâu một hơi "Tìm trẫm có chuyện gì sao?"

"Hoàng thượng." Diệu Tâm hạ tầm mắt nói "Tiểu tăng chỉ là vừa vặn đi ngang qua, thấy Hoàng thượng cùng Cửu điện hạ ở chỗ này nói chuyện, liền lại đây thỉnh an."

"Nếu như không có chuyện gì khác, Trẫm đi về trước." Sở Uyên nói "Đại sư cứ tự nhiên."

"Hoàng thượng." Diệu Tâm gọi hắn một tiếng, muốn nói lại thôi.

Một đầu khác, Tứ Hỉ thở hổn hển nói: "Vương gia, Diệu Tâm đại sư cùng Hoàng thượng ở trên boong thuyền nói chuyện a."

"Đa tạ." Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bụng của hắn, một đường đi tìm, vừa vặn thấy Sở Uyên ở hướng đối diện đi tới.

"Chạy đi đâu vậy?" Sở Uyên buồn cười.

"Ngươi nói xem." Đoạn Bạch Nguyệt hai tay ôm chặt eo hắn " Biết vậy, ta nửa bước cũng không rời khỏi ngươi."

"Đi thôi, trở lại." Sở Uyên dắt hắn tay "Tiểu Cẩn cùng Dao Nhi đang điều chế thuốc, chúng ta đi nhìn mấy chiến thuyền đang sửa chữa kia đi."

"Lần tới không cho phép gặp hắn." Đoạn Bạch Nguyệt đem người kéo hắn đi.

"Ăn dấm lung tung." Sở Uyên đạo, "Hắn chỉ nói muốn ta thành thân, lại không cường nhạnh nhét nữ tử cho ta, ngươi sinh khí cái gì?"

"Quả nhiên lại là vì việc này." Đoạn Bạch Nguyệt đứng lại, "Ta -- "

" Được được." Sở Uyên ôm lấy hắn, trước tiên hôn một cái, "Đừng nháo nữa, nha?"

"Ta nháo?" Đoạn Bạch Nguyệt chỉ vào mũi mình.

"Ai cũng không nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì, thẳng thắn mà nói, ta cũng có chút hối hận khi cho hắn theo quân." Sở Uyên thở dài, " Nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể đem người đuổi đi, chỉ có thể cầu mong đừng ra thêm nhiễu loạn."

Đoạn Bạch Nguyệt xoa nhẹ gò má hắn: "Ta là sợ ngươi chịu thiệt."

"Lúc trước khi còn ở trong Cung, nghe hắn ngày ngày giảng kinh, tâm tình cũng an ổn nhiều, lúc đó ta chỉ xem hắn như một vị cao tăng. Đến lúc sau, khi cùng nhau nghị luận quốc sự, hắn có rất nhiều kiến giải." Sở Uyên ngồi trên rào chắn, " Nhưng lần xuôi Nam này, cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, một lòng một dạ muốn ta và ngươi tự mình thành thân, như là bị ma nhập."

" Ta đã nói mà. " Đoạn Bạch Nguyệt nói " Hắn là do Đào đại nhân phái tới."

Sở Uyên buồn cười, đá đá hắn: "Đào đại nhân tuy nói không thích ngươi, cũng thúc giục ta lập Hậu giống như vậy, nhiều lắm chỉ là khiến người khác phiền lòng, trốn đi là được. Nhưng đổi lại là Diệu Tâm, nên làm thế nào làm ra sao, cũng không phải là chuyện mà hắn nên quan tâm."

"Ngươi có thể đề phòng trong lòng, vậy là đủ rồi, những chuyện còn lại cứ giao cho ta." Đoạn Bạch Nguyệt nói, "Yên tâm, ta biết phân nặng nhẹ, những chuyện này, sẽ đợi đến khi chiến sự kết thúc mới tính."

"Ngươi cũng cách hắn xa một chút." Sở Uyên do dự nói, "Ta..."

"Ta biết." Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đem người ôm xuống dưới, "Đi thôi, ta cùng ngươi đi xem xem Tiết tướng quân bên kia thế nào rồi."

Sở Uyên bị hắn nắm tay, vừa đi vừa cau mày. Hắn không nghĩ sẽ hoài nghi Diệu Tâm, nhưng theo bản năng lại không muốn người kia tiếp cận người mình yêu, luôn cảm thấy có chút không được chắc chắn.

"Nam nhân của ngươi có trận chiến gì mà chưa từng kinh qua, còn có thể sợ một tên trọc... Tê, cao tăng đắc đạo sao?" Đoạn Bạch Nguyệt ủy khuất nói, "Ngươi vậy mà nhéo ta."

Sở Uyên thu tay về: "Ngươi đoán Nam sư phụ khi nào sẽ đến?"

"Trong vòng mười ngày đi." Đoạn Bạch Nguyệt nói, " Tiểu oa nhi này không biết là cướp của nhà ai, hắn mà không đến, thì cha mẹ đứa nhỏ kia cũng sẽ đến tìm thôi."

Sở Uyên: "..."

Cũng đúng.

"Ngươi và ta còn chưa thành thân, sư phụ sẽ không gây ra phiền phức gì ở đây đâu." Đoạn Bạch Nguyệt nói " Nếu không tức phụ nhi của ta chạy mất, chờ tương lai hắn già rồi, ngày nào ta cũng sẽ cho hắn ăn dưa muối."

Sở Uyên mím môi, đáy mắt có chút ý cười.

"Chạy mau a!" Trên hoang đảo, Nam Ma Tà xé cổ họng gào lên.

Lão đầu râu bạc lao như tên bắn ở phía sau, khóc không ra nước mắt.

Đường đường là một tiên ông cư nhiên lưu lạc đến mức này, mẹ nó chứ thứ gì chịu cho nổi.

Mãi đến tận khi đem con xích giao nóng nảy kia quăn lại ở phía xa xa, Nam Ma Tà mới ngồi phịch ở trên boong thuyền, thô suyễn nói: "Ngươi bơi thuyền, đi đại doanh Sở quân."

Lão đầu râu bạc bực mình: " Nghĩ hay lắm!"

"Ta đứng lên không nổi." Nam Ma Tà đưa tay lên trước mắt, tỉ mỉ thưởng thức hạt châu lung linh kia, "Đó là tôn tử của ngươi, không phải tôn tử của ta, ngươi đi hay không đi?"

...

Tiểu Kim Tử nằm nhoài trên lưng Diệp Cẩn, nhìn hắn đảo dược liệu, sau đó thân mật nói: "Nương."

Đoạn Dao khiếp sợ: "Hắn vừa nãy gọi ngươi là gì?"

Diệp Cẩn thò tay chỉ Thẩm minh chủ mới vào cửa: "Nhớ kỹ, người này mới là mẹ ngươi."

Tiểu Kim Tử bé ngoan nói: "Ồ."

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đem đứa bé từ trên lưng hắn ôm xuống, hỏi: "Dược liệu phối thế nào rồi?"

"May nhờ có Dao Nhi." Diệp Cẩn chỉ chỉ một loạt bình nhỏ trên bàn, " Thứ đồ chơi này rãi xuống biển, đừng nói là mùi của máu, ngày cả mùi tanh của nước biển, cũng sẽ biến thành một thứ mùi tanh tởm đến thấu trời. Chỉ là các tướng sĩ Đại Sở phải nhịn một chút, tìm chút bông hay gì đó bịt mũi lại, bầy cá kia chắc chắn sẽ không thể đến được."

"Không có quái ngư này, quân lính trên đảo kia căn bản không phải là đối thủ của Đại Sở." Thẩm Thiên Phong nói, "Yên tâm đi, trận chiến sự này sẽ không kéo dài quá lâu."

"Vậy thì không thể tốt hơn." Diệp Cẩn đứng lên hoạt động eo một chút, "Lúc trước khi còn ở Nhật Nguyệt sơn trang lại sợ ngột ngạt đến hỏng, hiện tại đi rồi mới biết, trong nhà vẫn là tốt hơn."

Thẩm Thiên Phong giúp hắn xoa xoa huyệt thái dương, thấp giọng nói: "Mệt muốn chết rồi đi?"

Đoạn Dao lập tức nhắm mắt che lỗ tai lại, rất thức thời.

Diệp Cẩn : "..."

Thẩm Thiên Phong tại khóe môi hắn nhanh chóng hôn một cái: "Ta đi làm những chuyện còn lại, ngươi cũng đừng quá mệt mỏi, hửm?"

Diệp Cẩn tiếp nhận Tiểu Kim Tử trong lòng hắn, lỗ tai hồng hồng.

Coi như đã thành thân nhiều năm, nên hồng thì vẫn sẽ hồng.

Đoạn Dao thần sắc nghiêm nghị, tiếp tục nhìn bình thuốc nhỏ, để bày tỏ chính mình cái gì cũng không thấy. Ngược lại là Tiểu Kim Tử cười hì hì ôm Diệp Cẩn, học theo răm rắp, cũng đến gần hôn một cái: "Ngọt."

Diệp Cẩn : "..."

Đoạn Dao đáy mắt tràn ngập sùng bái, Minh chủ phu nhân cũng có thể bắt lấy để hôn, hôn xong còn nói ngọt, cũng không biết cha mẹ tiểu quỷ này là ai, tuổi nhỏ mà tài cao như vậy, không phục cũng không được. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang nhìn thấy, cũng rất vui mừng a, lại hướng xa xa, là mặt biển sóng gợi vô biên, bị mặt trời chiếu đến lấp la lấp lánh, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

So với Sở quân đâu vào đấy, bên trong Phỉ Miễn quốc âm trầm hơn rất nhiều. Đám kim sa lúc trước tuy nói làm tổn hại chiến thuyền của Đại Sở rất nhiều, nhưng chủ soái lại không bị bất kỳ thương tích nào, ngược lại Hắc Nha lại bị chém đứt một cánh tay, suýt nữa mất luôn mạng. Trong quân doanh đang lén lút đồn đoán, nói Đoạn Bạch Nguyệt võ công cái thế, một thân một mình liền có thể nghênh chiến đại quân, càng khỏi nói đối phương còn có Minh chủ võ lâm Thẩm Thiên Phong tọa trấn, chỉ nghe một chút, liền biết không phải là dạng vừa rồi.

"Cũng không ngờ tới, Hắc Nha sẽ vô dụng như thế." Sở Hạng lắc đầu, "Thực sự là đáng tiếc mưu tính khổ cực lúc trước của ngươi."

"Hắn tỉnh chưa?" Lưu Cẩm Đức hỏi.

"Tỉnh rồi, nhưng lại ngơ ngơ ngác ngác, sống dở chết dở." Sở Hạng nói, "Thanh kiếm kia là Huyền Minh Hàn Thiết, kiếm khí hàn lạnh đóng băng vết thương, Hắc Nha mới có thể bảo vệ được tính mạng. Nhưng hàn khí đồng thời tổn thương tâm mạch, không biết đầu óc có bị hư luôn hay không, cũng không biết lưỡi kiếm kia có độc hay không, hắn xem như là bị phế rồi."

Lưu Cẩm Đức lắc đầu: "Phế vật!"

"Hắn là phế vật không quan trọng, ngươi với ta không phải phế vật là được rồi." Sở Hạng nói, "Ác sa tuy hung mãnh, nhưng Sở Uyên rất khó đối phó, chỉ cần cửu đệ kia của ta ở đó, nói không chừng rãi độc một cái là chết một đống lớn. Trận đầu của cuộc chiến này thắng hay thua không quan trọng, nhưng trận thứ hai nhất định phải thắng."

Lưu Cẩm Đức hỏi: "Hết thảy đều an bài tốt?"

"Đi thôi." Sở Hạng đứng lên, " Cùng đi xem xem."

" Hoàn thành!" Đoạn Dao vỗ vỗ tay, " Chắc là đủ rồi đi?"

" Đủ rồi." Diệp Cẩn chậm rãi xoay người, vẻ mặt đau khổ nói, "Ngươi ôm tiểu mập mạp này một chút đi, chân ta run lên rồi."

"Cũng không biết là sư phụ trộm đứa nhỏ này ở đâu." Đoạn Dao bóp bóp cánh tay của nó "Nếu không ai muốn thì tốt rồi." Còn có thể mang về Tây Nam phủ.

Tiểu Kim Tử nắm trong tay một con trùng lớn, chơi thật vui vẻ.

Ám vệ bốn phía nhìn thấy mà đau răng, nếu để Diệp cốc chủ cùng Đoạn tiểu Vương gia cùng nhau trông trẻ con, thì sẽ dạy dỗ thành cái dạng gì a.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro