Chương 105-106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 105 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Giản Vân Tu hiện tại không sao, như vậy khá tốt.

Ngôn Cảnh Tắc yên lòng, lại lưu luyến không rời mà buông tay Giản Vân Tu ra: “Anh đi rửa mặt rửa tay, lại đổi quần áo, bên này có áo ngủ cho anh thay không?" Thói ở sạch của Giản Vân Tu rất nghiêm trọng, hắn cảm thấy mình tốt nhất rửa sạch sẽ một chút, nói như vậy không chừng hắn có thể không chỉ ôm hay nắm tay thôi.

“Có.” Giản Vân Tu nói: “Em đi lấy cho anh.”

Vu Diệp: “……” Vương Thắng Siêu này thật sự hiểu biết rõ Giản Vân Tu, Giản Vân Tu xác thực chịu không nổi người từ ngoài vào mà không thay quần áo. 

Giản Vân Tu về phòng lấy quần áo, Vu Diệp nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

“Vương Thắng Siêu, tôi về sau kêu anh là Vương ca đi, đưa đưa anh qua nhà vệ sinh rửa tay, từ từ, hay anh cởi áo rồi rửa? Nếu không chờ anh rửa sạch sẽ rồi Vân Tu lại thấy anh cầm tay sạch cởi quần áo sơ, lại sẽ khó chịu. Anh ta thường sẽ không nói gì, tận lực tự mình chịu đựng, nhưng có thể nhìn ra được anh ấy khó chịu……” Vu Diệp lải nhải, nhìn ra được được ta thực hiểu biết Giản Vân Tu.

“Có thể.” Ngôn Cảnh Tắc không nói hai lời, liền cởi ra quần ngoài và áo sơ mi, cùng với tây trang lúc nãy trên mặt đất, xếp lại rồi để trên tủ giày chỗ huyền quan.

Vậy là trên người hắn cũng chỉ dư lại một cái quần tứ giác, lộ ra thân thể cứng rắn.

Vu Diệp hâm mộ mà nhìn nhìn dáng người rắn rỏi của Ngôn Cảnh Tắc.

Trước kia cậu ta đối với mối tình đầu Giản Vân Tu, Vương Thắng Siêu này không có hảo cảm.

Dựa theo Giản Vân Tu miêu tả, Vương Thắng Siêu chính một người béo đen đáng thương bị người ta bắt nạt lúc sơ trung, một người như vậy mười mấy năm trôi qua, ai biết sẽ trưởng thành bộ dáng gì? Cố tình Giản Vân Tu cứ như quỷ mê tâm hồn, vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Cậu ta cứ sợ ngày nào đó chạy ra một người đàn ông xấu xí, lừa tài lừa sắc Giản Vân Tu. 

Nhưng hiện tại thật sự thấy được người, cậu ta thật ra cảm thấy người này không tồi, lớn lên soái nhìn cũng không thiếu tiền, còn nguyện ý nhân nhượng thói ở sạch của Giản Vân Tu…… Ánh mắt Giản Vân Tu không tồi.

“Vương ca, Vân Tu tuy là đi lấy quần áo, nhưng phỏng chừng thuận tiện rửa tay gì đó, không nhanh ra đâu, anh đi rửa trước một chút đi.” Vu Diệp mang theo Ngôn Cảnh Tắc đi nhà vệ sinh ngoài phòng khách. 

“Được.” Ngôn Cảnh Tắc lên tiếng, lại nói: “Đúng rồi, cậu đừng gọi tôi Vương ca, tôi sửa tên rồi, hiện tại tên là Ngôn Cảnh Tắc.” Nói rồi Ngôn Cảnh Tắc xoay người lấy từ túi quần áo của mình ra một tấm danh thiếp đưa cho Vu Diệp.

Vu Diệp tiếp nhận danh thiếp, liền thấy được mặt trên ba chữ “Ngôn Cảnh Tắc”, còn có chức vị của Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn phụ đối với đứa con trai ông từ hầu hạ giặt tã Ngôn Cảnh Tắc này đặc biệt để bụng, không chỉ có cho hắn công ty để luyện tập không tồi, cổ phần công ty cũng cho, trên danh thiếp Ngôn Cảnh Tắc còn có chức vụ đổng sự của Tổng Công ty Ngôn gia.

Vu Diệp xem mà ngốc ra: “Ngôn Quốc Tề là gì của anh?”

“Là cha tôi.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười. Cha nguyên chủ tên là Ngôn Quốc Tề.

Vu Diệp suýt chút nữa quỳ xuống. Ngôn Quốc Tề là ai? Đó là ba ba quốc dân!

Giản Vân Tu lo lắng bạn trai mối tình đầu của y, à không, bạn trai yêu thầm sống không tốt, bởi vậy nên rõ ràng có thói ở sạch, còn cố nén đi tham gia các loại biểu diễn kiếm tiền tích cóp tiền, muốn sớm một chút tìm được Vương Thắng Siêu, giúp Vương Thắng Siêu, kết quả thì sao?

Vương Thắng Siêu này, cha hắn là Ngôn Quốc Tề?

Vu Diệp đang thất thần, đột nhiên nghe được giọng nói bất mãn của Giản Vân Tu: “Hai người đang làm gì?”

Vu Diệp vừa định nói có làm gì đâu, liền thấy Giản Vân Tu bước nhanh tới, giang hai tay che trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, tức giận mà nhìn mình.

Vu Diệp ý thức được vấn đề —— Ngôn Cảnh Tắc sau khi cởi quần áo, lúc này chỉ mặc có cái quần lót!

Cậu ta cảm thấy đều là đại nam nhân cũng không có gì, nhưng gác ở Giản Vân Tu bên kia…… Đổi lại cậu ta, vợ mình mặc mỗi cái bikini mà bị người ta thấy được, chắc chắn cũng nổi giận!

"Anh đi nhà vệ sinh lớn tắm đi, tắm rồi thay quần áo.” Giản Vân Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, y vừa rồi đi vào trong, xác thật có đi rửa tay.

Bình thường y rửa tay rất chậm, nhưng nghĩ đến bên ngoài có người chờ, liền đẩy nhanh tốc độ…… Kết quả vừa ra tới, thế mà lại nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc chỉ mặc một cái quần lót.

Này, này……

Giản Vân Tu đứng trước mặt Vu Diệp bất động.

Ngôn Cảnh Tắc cười đáp ứng, hướng về phòng ngủ chính, y mới đi theo sau Ngôn Cảnh Tắc.

Vu Diệp: “……” Phải phòng bị mình dữ vậy sao? Tui là trai thẳng á!

Nhà của Giản Vân Tu cũng là ba phòng hai sảnh hai nhà vệ sinh, nhưng so với nhà nguyên chủ cho Đổng Thanh Lâm nhỏ hơn, trên bất động sản chứng viết 89 mét vuông, bên trong cũng chỉ dư khoảng 70 mét vuông.

Thành phố B tấc đất tấc vàng, có thể có một cái nhà ở như vậy rất không tồi, nhưng đối với một người âm nhạc mà nói, dù sao cũng có vẻ hơi nhỏ.

Giản Vân Tu đặt dương cầm ở phòng khách, lại bỏ đi một cánh cửa ở giữa nhà ăn và phòng khách, lúc này mới có một phòng đàn rộng mở. 

Mà phòng ngủ chính của y...

Phòng ngủ chính của Giản Vân Tu cũng không lớn, tường trắng đất trống, trong đó một mặt tường để một loạt giá áo, trên đó treo đầy quần áo màu trắng, một mặt tường khác treo đầy giá nhạc cụ, để đầy đàn violin saxophone linh tinh. 

Giản Vân Tu là dương cầm gia, nhưng các nhạc cụ khác y cũng sẽ chơi.

Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới, phòng này không có giường.

“Đây là phòng ngủ của em? Em ngủ ở đâu?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Giản Vân Tu nói: “Em ngủ ngay bệ cửa sổ.”

Phòng ngủ này kỳ thật rất nhỏ, bệ cửa sổ cũng nhỏ, nhiều nhất 80 centimet, Giản Vân Tu ngủ ở nơi đó?

Ngôn Cảnh Tắc nhìn bệ cửa sổ có tấm chăn trải, lại đau lòng.

“Anh mau tắm một chút đi.” Giản Vân Tu cũng không nhìn Ngôn Cảnh Tắc, chỉ vào buồng vệ sinh nói.

Chờ Ngôn Cảnh Tắc đi vào, Giản Vân Tu giới thiệu một chút đồ dùng bên trong, liền vội không ngừng mà đi, còn đóng cửa lại.

Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới, thời điểm y đi, đôi mắt ngắm loạn, mặt có điểm hồng.

Nhìn chính mình trong gương, Ngôn Cảnh Tắc nhướng mày.

Giản Vân Tu hẳn là thực thích dáng người  của hắn?

Vì để Giản Vân Tu càng thoải mái, Ngôn Cảnh Tắc riêng tắm rửa một lần, rửa sạch cơ thể từ đầu tới đuôi. Tắm xong, hắn mặc vào quần lót của mình và đồ ngủ Giản Vân Tu chuẩn bị cho hắn.

Áo ngủ này rõ ràng là Giản Vân Tu mặc rộng thùng thình, hắn mặc cũng không chật.

Nắm áo ngủ lên ngửi ngửi, Ngôn Cảnh Tắc tâm tình vui sướng mà đi ra ngoài.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc tắm rửa, Giản Vân Tu nói chuyện với Vu Diệp.

“Giản Vân Tu, anh biết không, Vương Thắng Siêu kia anh ta kỳ thật tên Ngôn Cảnh Tắc, là con trai Ngôn Quốc Tề?” Vu Diệp hỏi.

Giản Vân Tu không phản ứng, y gõ gõ ngón tay nhẹ nhàng lên bàn, Vu Diệp vừa thấy, liền biết y đánh là một đoạn tiết tấu nhẹ nhàng.

Một tuần này, Giản Vân Tu vẫn luôn có chỗ nôn nóng, âm nhạc diễn tấu ra đều luôn mang theo một cỗ phẫn nộ, hiện tại đã khác.

“Vân Tu, anh nghe được tôi nói chuyện không?” Vu Diệp lại hỏi.

Mặt Giản Vân Tu mang ý cười: “Nghe được…… Trước kia không biết, hiện tại đã biết.”

“Đã biết anh còn bình tĩnh như vậy?” Vu Diệp hỏi.

Giản Vân Tu không rõ nguyên do mà nhìn cậu ta.

Vu Diệp có điểm phát điên, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: “Từ từ, anh biết Ngôn Quốc Tề là ai không?”

“Ba ba Vương Thắng Siêu.” Giản Vân Tu nói.

Vu Diệp: “……”

Vu Diệp hít sâu một hơi mới nói: “Ngôn Quốc Tề là phú hào số một số hai quốc nội! Phú hào! Trong nhà tài sản nhiều ít cũng khoảng…… Anh từ từ tôi tra Baidu một chút.”

Giản Vân Tu nghe Vu Diệp nói muốn tra Baidu, liền không nói gì, ngón tay tiếp tục đàn tới tới lui lui trên bàn cơm, bắn trong chốc lát lại dừng lại ngẫm lại, sau đó tiếp tục đàn.

Vu Diệp vừa mới Baidu xong, liền nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Giản Vân Tu.

“Giản Vân Tu,” Vu Diệp kêu một tiếng, đem điện thoại phóng tới trước mặt Giản Vân Tu, “Ngôn Quốc Tề là top 10 phú hào trong nước, trước mười! Vương Thắng Siêu trong nhà có tiền như vậy, có bản lĩnh như vậy, đã sớm có thể tới tìm anh, vì sao bây giờ mới đến? Với lại mấy chuyện gần đây của anh…"

Ngón tay Giản Vân Tu ở trên bàn cơm “nhảy nhót” lập tức ngừng lại, tươi cười trên mặt cũng không còn, y bắt đầu dùng móng tay cào tới cào lui trên bàn cơm.

Vu Diệp cũng ý thức được mình nói chuyện làm người không thoải mái, nhưng cậu sợ Giản Vân Tu bị người ta lừa: “Chờ lát nữa chúng ta vẫn phải hỏi một chút cho rõ ràng.”

Giản Vân Tu lung tung gật gật đầu.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc ra tới liền nhìn thấy đôi mắt Giản Vân Tu trông mong mà nhìn mình.

“Vân Tu, làm sao vậy?” Ngôn Cảnh Tắc vội vàng hỏi, Giản Vân Tu giống như rất thương tâm.

Giản Vân Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc, tay từ trên bàn thả xuống, bắt đầu nắm ghế: “Những ảnh chụp trên mạng đều là giả.”

“Anh biết kia đều là giả, Vân Tu nhà anh sẽ không làm chuyện như vậy.” Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới Giản Vân Tu có chút bất an, lại hỏi: “Anh có thể ôm em không?”

Giản Vân Tu trực tiếp liền nhào vào lồng ngực Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc ôm chặt lấy y: “Kia rõ ràng là có người cố ý hãm hại, anh tới tìm em chính là vì chuyện này, em yên tâm, anh nhất định giúp em giải quyết chuyện này.”

“Ưm.” Giản Vân Tu gật gật đầu, lại hỏi: “Sao anh không sớm tìm tới?"

Lòng Ngôn Cảnh Tắc căng thẳng: “Thực xin lỗi, trước kia anh không dám tới, anh cảm thấy anh không xứng với em. Hôm nay em nhìn thấy anh cao hứng như vậy, anh cũng cao hứng, còn khó chịu…… Anh hẳn là nên sớm một chút tới tìm em. Anh cho rằng anh chỉ là một người học cùng trường sơ trung bình thường với em, anh không biết em vẫn luôn nhớ kĩ anh."

“Anh không phải bạn học bình thường, em thích anh.” Giản Vân Tu nói, y vẫn luôn hối hận năm đó không thổ lộ, đã hối hận mười mấy năm.

“Anh biết, vừa rồi vừa thấy em anh đã biết, anh cũng thích em. Trước đó anh không biết em thích anh mới không dám tìm em, thật xin lỗi." Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy tay Giản Vân Tu, hôn một cái.

Hắn quả thực không thể tin được, hắn dễ dàng như vậy liền vào nhà Giản Vân Tu, dễ dàng như vậy liền thổ lộ thành công, còn thơm được Giản Vân Tu!

Ngôn Cảnh Tắc lại hôn thêm vài cái.

Vu Diệp: “……” Cậu lại làm bóng đèn!

Bất quá một chút lăn tăn trong lòng cậu với Ngôn Cảnh Tắc đã biến mất. Cũng đúng, hai người này trước kia là bạn học bình thường, Ngôn Cảnh Tắc không biết Giản Vân Tu thích hắn, không tìm tới cũng thực bình thường.

Còn hiện tại…… Này không phải Giản Vân Tu vừa xảy ra chuyện, hắn liền tới sao? Còn vừa tới lại cùng Giản Vân Tu dính lấy nhau, hai người này chính là trời sinh một đôi.

Vu Diệp cảm thấy mình không còn gì để nói.

Không, cậu vẫn có chuyện muốn nói: “Chuyện hiện tại của Vân Tu phải giải quyết như thế nào, anh có biện pháp gì không?”

Ngôn Cảnh Tắc lúc này mới nghĩ đến chính sự.

“Vân Tu, anh và Vu Diệp muốn thương lượng chuyện này, em muốn nghe hay là muốn đi đàn dương cầm?”

Giản Vân Tu lựa chọn đi đàn dương cầm, y rời khỏi nhà ăn đi qua phòng khách, chỉ trong chốc lát, tiếng đàn nhẹ nhàng mà lại tốt đẹp liền từ nơi đó truyền ra.

Khóe miệng Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được câu lên.

Nguyên chủ không hiểu âm nhạc, hắn cũng không hiểu, nhưng hắn thích âm nhạc này, nghe xong làm nhân tâm giống như trào ra mật đường.

Đáng tiếc âm nhạc tuy hay, nhưng chuyện bọn họ muốn nói lại không làm người vui sướng như vậy.

“Vân Tu có đắc tội người nào không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi, một bên hỏi, một bên mở điện thoại mình ra, click mở Weibo.

Nguyên chủ ở trên đó có một cái acc, nick name là “Miệng Vàng Lời ngọc”, là fan trung thành của Giản Vân Tu, còn là cái loại đặc biệt có thể vung tiền.

Giản Vân Tu không có đoàn đội giúp y quản lý fans, fans là trạng thái vô tổ chức vô kỷ luật, rất nhiều fans tới không bao lâu lại đi, lưu lại cũng không nhiều, mà những fans này trên cơ bản đều chú ý “Miệng Vàng Lời ngọc”, dù sao Miệng Vàng Lời ngọc cũng quá giàu!

Nói chuyện Giản Vân Tu muốn làm buổi diễn tấu đi, chính y chỉ tùy ý đăng lên Weibo một cái, Miệng Vàng Lời Ngọc sẽ hỗ trợ share lại, còn làm rút thăm trúng thưởng, mua hot search, một con rồng phục vụ, fan Giản Vân Tu có thể không chú ý người này ư?

Càng đừng nói Miệng Vàng Lời ngọc này tựa hồ còn biết rất nhiều tin tức bên trong.

Có đôi khi Giản Vân Tu thời gian rất lâu không xuất hiện, mọi người đi hỏi Miệng Vàng Lời ngọc, Miệng Vàng Lời ngọc nói Giản Vân Tu kỳ thật đang làm cái gì cái gì…… Trên cơ bản đều nói đúng.

Ngôn Cảnh Tắc đăng nhập, liền phát hiện có rất nhiều người nhắn tin hoặc bình luận cho mình, đại đa số đều là fan Giản Vân Tu, hỏi hắn những ảnh chụp đó có phải là sự thật không, lại có một số người gửi ảnh đó cho hắn, nói người hắn thích là rác rưởi……

Tương đối không xong là, bởi vì nguyên chủ mấy ngày nay chỉ lo Đổng Thanh Lâm, cũng chưa nói chuyện giúp Giản Vân Tu, cho nên có người bình luận cuồng hoan: “Miệng Vàng Lời ngọc cũng không nói gì, Giản Vân Tu chỉ sợ cũng là cái thứ như vậy.”

“Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm, không nghĩ tới Giản Vân Tu là loại người này.”

“Bà già hơn bốn mươi tuổi cũng ngủ được, Giản Vân Tu quả thực.”

“Fans không phải đều thổi phồng Giản Vân Tu là con trai Giản Khải Sơn sao? Giản Khải Sơn chưa từng thừa nhận qua, được chứ? Tôi thấy chính là Giản Vân Tu dán lên tự lăng xê thôi.”

“Miệng Vàng Lời ngọc cũng anti đi, ha hả!”

……

Đương nhiên, ngoại trừ antifan, còn có số ít fan trung thành của Giản Vân Tu nhắn cho Ngôn Cảnh Tắc nhắn lại: “Tỷ tỷ, những ảnh chụp đó là giả đúng không?”

“Tỷ tỷ chị nói một câu đi!”

“Tỷ tỷ, Vân Tu giải thích kìa, chị share lại một chút đi!”

“Trên ảnh chụp nhất định không phải Vân Tu!”

……

Ngôn Cảnh Tắc nghe âm thanh dương cầm vui sướng, lại nhìn những câu này, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Vu Diệp lại nhắc mãi: “Vân Tu sẽ không chủ động đắc tội với người khác, nhưng người không thích anh ấy rất nhiều. Tôi đã đăng bài thông cáo làm sáng tỏ, cũng liên hệ luật sư muốn kiện bọn họ bôi nhọ, nhưng có vẻ vô dụng… Tôi còn liên hệ vài fan, nhưng có vài người không trả lời… Từ từ, Miệng Vàng Lời ngọc đăng Weibo, nàng đính chính cho Vân Tu! Cô nương này làm tốt lắm!”

Tất cả mọi người đều cảm thấy Miệng Vàng Lời ngọc là fan nữ bạch phú mỹ thổ hào của Giản Vân Tu.

Ngôn Cảnh Tắc cạn lời mà nhìn về phía Vu Diệp: “Không phải cô nương, đây là tôi.”

Hết chương 105.
____________________________

Chương 106 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Ngôn Cảnh Tắc xác thật share lại Weibo của Giản Vân Tu. Hắn share lại Weibo làm sáng tỏ của Giản Vân Tu, lại nói thêm một câu: "Người kia căn bản không phải Vân Tu, người bịa đặt gặp nhau tại tòa!" 

Kết quả, hắn bên này mới vừa phát xong, Vu Diệp bên kia liền thấy được.

“Anh là Miệng Vàng Lời ngọc?” Vu Diệp giật mình mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Nguyên chủ trước khi chưa yêu thế thân Đổng Thanh Lâm, đối với ánh trăng sáng Giản Vân Tu là đào tim đào phổi, đương nhiên, sau khi hắn yêu Đổng Thanh Lâm, đối tượng đào tim đào phổi liền thay đổi.

Tóm lại trước hôm nay, Giản Vân Tu vẫn luôn là NO.1 trong lòng nguyên chủ, hắn đặc biệt nguyện ý trả giá vì Giản Vân Tu, acc fan này tất nhiên cũng vung hết tiền, trổ hết tài năng cho Giản Vân Tu. 

Nói về nửa tháng trước lúc Giản Vân Tu ra album cá nhân diễn tấu "Ngọn đèn dầu", hắn liền một hơi mua hai ngàn bộ, một ngàn bộ tự mình cất chứa, một ngàn sử dụng để chuyển phát rút thăm trúng thưởng. 

Trước đó Giản Vân Tu có buổi biểu diễn cá nhân, hắn cũng cướp mua vé, sau đó chuyển phát tặng cho những người khác.

“Anh thế mà là Miệng Vàng Lời ngọc……” Vu Diệp lẩm bẩm tự nói, trong lúc nhất thời hảo cảm với Ngôn Cảnh Tắc thăng cấp.

Lúc Giản Vân Tu mới vừa về nước, kỳ thật danh khí không lớn, fans cũng ít, nhưng lúc ấy, Miệng Vàng Lời ngọc này cũng đã bắt đầu ủng hộ Giản Vân Tu, cho tới nay duy trì đã 5 năm, 5 năm như một ngày!

Cậu ta vô cùng cảm kích vị fan này, cũng liên hệ qua người này rất nhiều lần, đáng tiếc người này mỗi lần đều rất cao lãnh, không chỉ có không bao giờ trả lời cậu, cũng không tương tác với những người khác… 

Tuy rằng Miệng Vàng Lời ngọc giới tính ghi là “Nam”, nhưng Giản Vân Tu dù sao cũng là một người đàn ông, fan thích Giản Vân Tu tuyệt đại đa số là nữ, Miệng Vàng Lời ngọc người này còn không hiểu âm nhạc, thậm chí bởi vì không hiểu âm nhạc ồn ào bị người chê cười, nên tất cả mọi người đều cho rằng đây là một cô gái bạch phú mỹ cao lãnh, coi trọng giá trị nhan sắc của Giản Vân Tu.

Kết quả…… Đây là Ngôn Cảnh Tắc?

Vu Diệp đột nhiên có điểm đồng tình hai người này, rõ ràng đều yêu đối phương, nhưng trời xui đất khiến đã nhiều năm không thể ở bên nhau: “Kỳ thật Vân Tu trước đó còn định đăng ảnh anh lên Weibo để tìm anh, đều do tôi, tôi không để anh ta đăng…"  Lúc ấy cậu không biết Vương Thắng Siêu kia rốt cuộc là ai, nghĩ đến Giản Vân Tu muốn gióng trống khua chiêng tìm người trên mạng, khẳng định có một đống truyền thông xông ra khai quật hết thảy về Vương Thắng Siêu, fans cũng sẽ đối chiếu soi mói thiếu niên béo mà đen kia, không chừng ảnh hưởng cuộc sống bình thường củ Vương Thắng Siêu, nên cậu không để Giản Vân Tu làm như vậy.

Sớm biết rằng Vương Thắng Siêu kỳ thật là Ngôn Cảnh Tắc, cậu sẽ không ngăn cản.

Suy tính của Vu Diệp, Ngôn Cảnh Tắc cũng lý giải.

Hơn nữa nguyên chủ này, kỳ thật là có hơi phạm tiện, nếu hắn thật sự sớm tương nhận Giản Vân Tu, bộ dáng này của Giản Vân Tu, trong lòng tràn đầy khăng khăng một mực không muốn xa rời hắn, hắn không chừng lại không thích Giản Vân Tu.

“Không sao, hiện tại không phải khá tốt sao?” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

Từ hôm nay trở đi, hắn là Ngôn Cảnh Tắc, mà Giản Vân Tu là của hắn!

“Cũng đúng.” Vu Diệp nói, lại hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”

Ngôn Cảnh Tắc đang đọc bình luận.

Sau khi hắn đăng Weibo, liền có rất nhiều bình luận.

“Tỷ tỷ cứng quá!”

“Tôi cũng cảm thấy đó nhất định là giả, ảnh chụp mơ hồ quá!”

“Vân Tu không có khả năng làm loại chuyện này!”

……

Đương nhiên, antifan…… Cũng có thể là thuỷ quân, nhiều hết mức.

“Đã có người giám định qua, ảnh chụp không phải Photoshop.”

“Trước đó còn có video quay ở Thiên Thượng Nhân Gian luôn mà!”

"Đen thui vậy rồi mà fan còn tẩy trắng được!"

“Miệng Vàng Lời ngọc cô giàu như vậy, có phải cũng ngủ với Giản Vân Tu rồi không?"

“Nói không chừng Miệng Vàng Lời ngọc này chính là bà cô trên ảnh chụp.”

……

Ngôn Cảnh Tắc tức giận đến không chịu được: “Tôi sẽ cho người tìm luật sư.”

“Tìm luật sư hiệu quả không?” Vu Diệp hỏi, cậu đã hỏi qua luật sư, kết quả người ta nói một đống lời, nghe mà cái đầu học nghệ thuật của cậu ta choáng váng, nhưng vẫn không có phương pháp giải quyết.

“Dùng được.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cậu cảm thấy không dùng được là bởi vì cậu ra tiền không đủ nhiều.”

Vu Diệp tìm luật sư vô dụng là bởi vì Vu Diệp lấy không ra nhiều tiền như vậy, tố cáo toàn bộ nhiều người như vậy, nhưng hắn có tiền.

Ngôn Cảnh Tắc nói rồi lập tức lấy ra di động gọi điện thoại, bắt đầu liên hệ công ty luật sư của mình, công ty luật sư của cha hắn, còn có luật sư có hợp tác với cha hắn.

Những luật sư này không nhất định tiếp nhận loại việc này, nhưng người ta quen những luật sư khác, có thể giới thiệu cho hắn.

Ngoài ra, đoàn đội xã giao của công ty hắn cũng có thể giúp Giản Vân Tu tẩy trắng.

Đầu óc Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng chuyển động, lập tức đưa ra rất nhiều phương pháp giải quyết, Vu Diệp nghe được không khỏi sửng sốt.

“Về sau vẫn phải tìm cho Vân Tu một người đại diện có chuyên môn mới được, con đường chức nghiệp của em ấy cũng phải quy hoạch lại cho tốt." Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn nhớ rõ hai năm tiếp theo, Đổng Thanh Lâm ký hợp đồng công ty, tìm người đại diện tiến vào giới giải trí, dẫm lên Giản Vân Tu thượng vị, không bao lâu liền nổi hơn Giản Vân Tu……

Giản Vân Tu tài hoa thắng Đổng Thanh Lâm không biết bao nhiêu lần, rõ ràng có thể đi được càng cao xa hơn, cũng không thể bị trì hoãn!

“Từ từ,” Vu Diệp đột nhiên nói, “Chuyện này anh phải hỏi trước Vân Tu đi.”

“Cũng đúng……” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía phòng khách, không, phòng đàn.

Âm thanh dương cầm còn vang, Ngôn Cảnh Tắc vốn vì thấy được bình luận trên mạng mà dâng lên tức giận, chậm rãi biến mất.

Đứng lên, Ngôn Cảnh Tắc lấy ra lá trà sữa bột mình mua vào phòng bếp.

“Anh làm gì vậy?” Vu Diệp hỏi.

“Làm trà sữa.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Vân Tu chỉ ăn đồ mình làm thôi à.” Vu Diệp thiện ý nhắc nhở.

“Không sao, em ấy không uống tôi uống.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn trước tiên pha trà, lọc xác trà, cho bột sữa và đường vào trà.

Đây tuyệt đối là "trà sữa" chính tông, Ngôn Cảnh Tắc nếm nếm thử thấy hương vị tàm tạm, cải biến liều lượng lại làm thêm một ly khác, lại hỏi Vu Diệp: “Tôi có thể vào phòng đàn không?”

“Có thể a, nhưng Vân Tu không nhất định sẽ để ý anh.” Vu Diệp nói.

“Vậy cũng không sao.” Ngôn Cảnh Tắc bưng trà sữa, im ắng mà vào phòng đàn.

Phòng khách và ban công bị đả thông, đổi thành phòng đàn rộng mở, mà dương cầm ở giữa phòng đại khái là đồ vật sang quý nhất trong nhà này.

Nhưng đây cũng không phải dương cầm thật tốt, thậm chí so ra kém loại nguyên chủ mua cho Đổng Thanh Lâm.

Giản Vân Tu tham gia thi đấu ở các nơi, lúc tham gia các hoạt động cũng dùng qua các loại dương cầm sang quý, nhưng y thường luyện tập trên cây dương cầm thường thường, phổ thông thế này.

Nhưng Giản Vân Tu ngồi trước dương cầm, dương cầm này lập tức liền có vẻ không giống vật thường.

Lúc này đã là buổi chiều, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, dừng lại trên người Giản Vân Tu, làm Giản Vân Tu thoạt nhìn phảng phất tựa thiên sứ.

Ngôn Cảnh Tắc đều nhìn đến ngây người.

Mà lúc này, giống như là tâm hữu linh với nhau, Giản Vân Tu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Bốn mắt nhìn nhau, tay Giản Vân Tu lướt trên dương cầm càng nhanh hơn, âm thanh mỹ diệu không ngừng từ đầu ngón tay y nhảy ra, từng cái nện vào lòng Ngôn Cảnh Tắc.

Lúc này, Giản Vân Tu còn cười.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cả người mình đều có điểm lâng lâng, muốn bay lên trời.

Cũng may Giản Vân Tu kéo hắn trở về.

Giản Vân Tu ngừng lại, cười nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Em đàn dễ nghe không?”

“Dễ nghe!” Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự: “Đây là tiếng dương cầm hay nhất anh từng nghe qua!"

Giản Vân Tu lại nói: “Em về sau mỗi ngày đàn cho anh nghe.”

“Được, về sau anh mỗi ngày đều nghe em đàn.” Ngôn Cảnh Tắc choáng váng.

Giản Vân Tu lại hỏi: “Trên tay anh là cái gì vậy?”

“Anh pha trà sữa, em muốn uống không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Muốn.” Giản Vân Tu gật gật đầu: “Em thích uống trà sữa.”

Ngôn Cảnh Tắc đem trà sữa đưa qua, Giản Vân Tu tiếp nhận, liền một chút một chút mà uống.

Bộ dáng y ăn gì đó làm người ta nhìn mà hạnh phúc, làm người ta muốn thơm y một cái, lại cảm thấy giống như sẽ khinh nhờn y.

“Vân Tu, tương lai em muốn làm gì? Đối với tương lai có quy hoạch gì không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Em không muốn làm gì hết.” Giản Vân Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Anh thiếu tiền sao?”

“Anh không thiếu tiền, anh có rất nhiều rất nhiều tiền.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Em về sau không muốn tiếp nhận quá nhiều biểu diễn, em không muốn phải gặp quá nhiều người.” Giản Vân Tu nói.

Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.

Lúc này, Vu Diệp từ ngoài cửa ló vào nửa cái thân mình: “Vân Tu không thích tiếp xúc người khác, trước đó anh ấy muốn kiếm nhiều chút tiền để tìm anh, mới cố tiếp nhận nhiều công việc như vậy, bằng không anh ấy khẳng định không muốn đi ra ngoài giao tiếp với người khác.”

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy có người đang gặm lấy trái tim mình, làm hắn đặc biệt đau.

Giản Vân Tu lại tự nhiên mà gật gật đầu: “Đúng vậy, em không muốn theo chân bọn họ tiếp xúc.”

Kỳ thật lấy danh khí của Giản Vân Tu, muốn kiếm tiền thực dễ dàng, y vẫn luôn không có bao nhiêu tiền chủ yếu là vì y bài xích ra cửa, mỗi lần ra ngoài làm việc đều phải xây dựng tâm lý thật lâu.

Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, ngăn chặn cảm xúc quay cuồng trong lòng mình: “Vân Tu, về sau em muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó.”

“Thật không?” Giản Vân Tu có chút kinh hỉ.

“Thật.” Ngôn Cảnh Tắc cầm tay Giản Vân Tu. Hắn hận không thể giấu Giản Vân Tu đi, tốt nhất không cho người nào nhìn thấy.

May mắn biết bao, một người như vậy thuộc về hắn.

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc cúi đầu hôn tay Giản Vân Tu một cái, đột nhiên hỏi: “Vân Tu, em nguyện ý làm bạn trai anh không?”

Giản Vân Tu nói: “Chúng ta trước đó thổ lộ với nhau rồi, anh còn hôn em, không phải đã là bạn trai rồi sao?"

“Đúng vậy, anh đã là bạn trai em.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Hiện tại những chuyện lung tung lộn xộn trên mạng đó, có một biện pháp có thể nhẹ nhàng giải quyết……”

“Biện pháp gì?” Giản Vân Tu hỏi.

“Công khai quan hệ của chúng ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói. Hắn nhớ rõ, ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, ảnh bất nhã như vậy còn xuất hiện nữa.

Hơn nữa tuy rằng Giản Vân Tu không thừa nhận người trên đó là y, nhưng y không có biện pháp chứng minh điểm này.

Người trên ảnh quá giống Giản Vân Tu, so với Đổng Thanh Lâm càng giống Giản Vân Tu hơn, ảnh chụp lại cố ý mơ hồ, bởi vậy mọi người đều cảm thấy đó chính là Giản Vân Tu.

Nhưng những hình ảnh bất nhã này đều cùng phụ nữ. 

Nguyên bản, Ngôn Cảnh Tắc cố kỵ tương lai Giản Vân Tu, không nghĩ tới công khai quan hệ hai người, chỉ chuẩn bị tìm luật sư thưa kiện với người ta, nghĩ cách tìm được người trên ảnh chụp, nhưng hiện tại……

Đây là biện pháp giải quyết đơn giản nhất, hơn nữa hắn muốn cho người khác biết, Giản Vân Tu là của hắn.

Ngôn Cảnh Tắc nói xong, liền nhìn Giản Vân Tu, Giản Vân Tu không chút do dự: “Được a.”

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên liền cười.

Vu Diệp: “……” Cậu ta lại muốn nói tiến triển quá nhanh, mới vừa gặp mặt liền thành bạn gay thì thôi, vậy mà còn muốn công khai? 

Vu Diệp nhỏ giọng hỏi: "Hai người có muốn suy xét thêm một chút không?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Như vậy ổn thỏa nhất.”

Giản Vân Tu nói: “Không cần suy xét.”

Hai người cùng nói xong, nhìn nhau cười.

Vu Diệp: “……” Giản Vân Tu người này làm việc không theo lẽ thường, làm như vậy cũng bình thường…… Ngôn Cảnh Tắc này lại làm cái quỷ gì? Hắn không sợ cha hắn đánh chết hắn?

Ngôn Cảnh Tắc thật đúng là không sợ.

Hắn mở điện thoại ra, liền phát hiện mình vừa nãy đăng dưới Weibo đính chính của Giản Vân Tu lại có thêm rất nhiều bình luận, trong đó còn có một ít rất khó coi.

“Miệng Vàng Lời ngọc có thể vung cho Giản Vân Tu nhiều tiền như vậy, hơn phân nửa là ngủ với Giản Vân Tu rồi.”

"Người có thể lấy ra nhiều tiền như vậy chắc chắn không phải là một cô gái, người này khẳng định là một bà cô."

“Giản Vân Tu rất được mấy bà cô thích.”

……

Ngôn Cảnh Tắc tức giận đến suýt chút nữa ném điện thoại.

Hắn ngồi vào bên cạnh Giản Vân Tu, ôm bả vai Giản Vân Tu, mặt gắt gao dựa gần Giản Vân Tu, liền chụp một tấm ảnh selfie, tiếp theo lại không chút do dự đăng mạng: “Tôi không phải là nữ, Giản Vân Tu là bạn trai tôi, những người bôi nhọ Giản Vân Tu xin chờ gặp tại tòa."

Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc lại lập tức cho người gọi điện thoại, chứng thực Weibo cho mình. 

Ngay cả tên Weibo hắn cũng sửa lại, còn sửa lại rất trâu —— “Đổng sự tập đoàn Tề Thịnh - Ngôn Cảnh Tắc”.

Tập đoàn Tề Thịnh chính là tập đoàn của cha hắn, tập đoàn này hắn có cổ phần.

Chứng thực Weibo không nhanh như vậy, nhưng Weibo Ngôn Cảnh Tắc sửa tên, tất cả mọi người trước tiên đều thấy được.

Ngôn Cảnh Tắc đăng ảnh chụp hai người mặc áo ngủ giống nhau, ngồi trước dương cầm, tuy rằng kỹ thuật chụp chẳng ra làm sao, nhưng đều rất tuấn tú.

“Miệng Vàng Lời ngọc” này vậy mà là đàn ông sao?

Giản Vân Tu thế mà thích đàn ông?

Mọi người ngẩn người, sau đó liền nhìn thấy tên Weibo của Ngôn Cảnh Tắc sửa lại.

Đổng sự tập đoàn Tề Thịnh? Giỡn cái gì vậy!

“Anh cọ nhiệt độ cọ đến tập đoàn Tề Thịnh luôn? Lá gan cũng quá lớn rồi ấy?”

“Cậu muốn khoác lác cũng không phải thổi phồng như vậy, cậu tuổi còn nhỏ mà là đổng sự Tề Thịnh à?”

“@ Ngôn Quốc Tề, có người nói hắn là đổng sự Tề Thịnh, chú tới nhìn xem đi chú?”

……

Mọi người đang kích động, đột nhiên có người nói: “Tôi mới vừa đi tra xét, tập đoàn Tề Thịnh xác thật có một cổ đông tên Ngôn Cảnh Tắc.”

Mọi người: “???”

Hết chương 106.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro