Chương 50 - Xe buýt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dắt cún dạo quanh một vòng xong, Cố Tây Châu nắm dây dắt đề phòng cún con chạy loạn, hắn móc di động ra gọi cho Tư Dư.

Giọng Tư Dư hơi khàn khàn, "Gì thế?"

"Sáng ngày mai anh rảnh không? Đi cùng Phương Chấp vào thế giới?" Cố Tây Châu nói thẳng vào vấn đề.

Tư Dư ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, dùng giọng pha chút mệt mỏi hụt hơi nói: "Có... Các cậu trực tiếp qua đây đi."

"Anh ốm rồi?" Cố Tây Châu nghe giọng Tư Dư, nhíu mày hỏi.

"Hơi sốt một chút." Tư Dư nói, di động của anh lại có thêm một cuộc gọi đến, trực tiếp cắt đứt câu chuyện, "Tôi không khỏe lắm, ngày mai các cậu đến thẳng đây.. Đúng rồi, cậu mang theo cả còng tay nữa."

Cố Tây Châu ngẩn ra một lúc, lần trước lúc hắn đến tìm Tư Dư có mang theo còng tay, thế nhưng lần đó là vô tình, nghe Tư Dư cố ý dặn dò, Cố Tây Châu kinh ngạc hỏi: "Mang theo còng tay làm gì?"

Người ở đầu bên kia trầm mặc một lát, nói: "Miễn cho cậu nửa đêm nổi lòng hiếu kì, hại chết tôi."

Cố Tây Châu hiểu ra, Tư Dư vẫn canh cánh trong lòng vụ lần trước Cố Tây Châu bị tên giả gái Phục Dịch Nhiên kia xúi giục, nếu không phải Tư Dư sớm tỉnh lại ngăn chặn hắn, khả năng hắn đã xé giấy báo xuống.

"Được được được, anh là lão đại, anh kinh nghiệm phong phú, anh quyết định hết, đều nghe anh...."

Cố Tây Châu ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng lại có chút không để ý, nhìn cún con đang dùng sức kéo dây, nó dùng hết sức bú mẹ mà nhảy về phía trước, nhưng phía sau lại phải kéo theo một ngọn núi lớn, tựa như Tôn Ngộ Không tài nào trốn thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn chủa Phật tổ Như Lai.

Tư Dư nghe vậy cũng không buồn để ý ngữ khí của Cố Tây Châu: "Biết thì tốt, ngoan ngoãn đi theo tôi, bằng không có chết tôi cũng mặc kệ."

Cố Tây Châu: ......

Lần trước nếu không phải hắn đem nữ quỹ đánh tơi bời, tên ngày không biết đã lạnh ngắt ở nơi nào đâu!

"Tôi ngủ, chóng mặt." Tư Dư treo điện thoại, vuốt cái trán vẫn còn phát sốt, nằm trên giường một lúc, kể cả trong mơ chân mày cũng nhíu lại thành một chữ xuyên.

....

"Reng reng reng------"

Đồng hồ báo thức vang lên trong chốc lát, Cố Tây Châu giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, sau khi rửa mặt, trực tiếp lái xe đi đón Phương Chấp rồi thẳng tiến đến nhà Tư Dư.

Lái xe đến khu biệt thự, Cố Tây Châu chỉ chỉ về phía Tư Dư mặc một đồ đồ ở nhà màu trắng đang ở cửa lôi lôi kéo kéo với một cô gái, "Ờm... Kẻ có tiền đều là móng heo bự* ăn ở hai lòng, xem cô gái kia kìa, khóc đến là đáng thương, tiểu bạch kiểm này thì...."

*大猪蹄子: /dà zhū tí zǐ/: Móng heo bự: thường được cái cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.

"Tư ca trông...không giống kiểu người sẽ yêu đương." Phương Chấp lí nhí nói.

"Ha ha ha, cũng đúng, cái mặt lạnh kia của hắn, có vẻ cũng chẳng có mấy người phụ nữ chịu đựng được," nói rồi Cố Tây Châu dừng xe lại, sờ soạng tìm điện thoại trong túi.

Hắn vừa xuống xe liền thấy cô gái kia đang níu lấy tay áo Tư Dư, bả vai Tư Dư lộ ra hơn phân nửa, làn da trắng bóng đến lóa mắt.

Tiểu bạch kiểm, quả nhiên thật là trắng.

"Tổng tài, em sai rồi, anh để em ở lại đi, em sẽ không quấy rầy anh!" Cô gái kia lệ rơi đầy mặt, "Xin anh, cho em ở lại đi mà! Chỉ cần có thể thỉnh thoảng nhìn thấy anh em đã rất vui rồi!"

Cố Tây Châu nghe thấy lời thoại cẩu huyết, có chút ngẩn người nhìn về phía Tư Dư, dò hỏi: "Chuyện này... chúng tôi có phải chọn sai thời điểm rồi không?"

Cô gái kia khoảng chừng 1m65, lớn lên rất xinh đẹp.

Tư Dư nhìn thấy Cố Tây Châu và Phương Chấp đã tới, tỏ ra không kiên nhẫn nói với cô gái: "Cô bị đuổi việc, từ giờ trở đi cô không phải trợ lý của tôi nữa, cô có thể đến công ty nhận phí bồi thường, tôi không có chuyện yêu đương gì đó với nhân viên."

Cô gái xinh đẹp nóng bỏng nghe vậy, nước mặt tức khắc lã chã tuôn rơi, tiếp tục cầu xin Tư Dư, không chịu rời đi, lúc này Tư Dư đi qua nắm lấy tay Cố Tây Châu, nói với cô gái kia: "Nếu đã đến mức như vậy, tôi đành ăn ngay nói thật đi."

"Tôi, ngủ với cậu ta rồi." Tư Dư nói từng câu từng chữ, còn bổ sung thêm, "Một chiếc giường."

Nghe thấy những lời này, cô gái kia nhìn về phía Tư Dư và cố tây chậu, tựa như nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi, cô cắn răng lắc đầu nói: "Chắc chắn là anh đang lừa em thôi!"

Cố Tây Châu tránh khỏi cái nắm tay của Tư Dư, ôm lấy Tư Dư, quay đầu dùng vè mặt trêu chọc nói với cô gái: "Tôi với anh ấy quả thực đúng là từng ngủ cùng nhau trên một chiếc giường."

"Hôm nay tôi đến chính là để ngủ cùng với anh ấy, rất có khả năng là ngủ mấy ngày mấy đêm." Cố Tây Châu cười với cô gái kia.

Sắc mặt cô gái thoắt cái trắng bệch, nhìn đến Phương Chấp đứng ở một bên, trong mắt cô lóe lên một tia sáng, "Vậy cậu ta thì sao?! Hai người các ngươi chính là tìm Tư tổng có việc mà thôi, không cần gạt tôi!"

Cố Tây Châu quay lại nhìn thoáng qua Phương Chấp, chớp chớp mắt với cô gái kia, đặc biệt ủy khuất nói: "Cô chưa gặp qua ba người một phòng sao?"

"Một, một phòng làm cái, cái gì?" Giọng cô gái khẽ run, mang tia nức nở hỏi.

Tư Dư: "Chính là giống như những gì cô nghĩ đấy."

Cô gái kia nghe vậy, quay người khóc lóc chạy đi, cô vừa đi, Phương Chấp ở bên kia đỏ mặt, gương mặt không khác gì tôm luộc, run giọng hỏi hai người: "Cô ấy... cô ấy nghĩ cái gì cơ?"

Tư Dư nhìn về phía cô gái đã chạy xa, nói: "Không biết."

Cố Tây Châu lắc đầu, bày ra vẻ mặt ngây thơ mờ mịt: "Không biết, chúng ra ở thế giới nhiệm vụ vốn dĩ là ngủ một phòng nha."

Phương Chấp: "....." Hai người các anh... lừa em!

Nói rồi Cố Tây Châu nghiêng đầu dựa vào Tư Dư, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tư, anh ngắt câu kiểu này, full diểm luôn! Mỗi một câu nói đầu là thật, nhưng lại đưa đến khả năng tưởng tượng vô hạn."

Tư – mặt dày vô sỉ - Dư: "Cảm ơn đã khích lệ."

Loạn cả nửa này, hóa ra cô gái vừa rồi là trợ lý riêng của Tư Dư, hôm nay mang văn kiện cần phải có chữ khí của Tư Dư đến cho hắn rồi lấy hết can đảm thổ lộ với Tư Dư, kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Thế nên mới có một màn này cho Cố Tây Châu bọn họ xem, cô tây châu vừa định nhập mật mã cổng biệt thự nhà Tư Dư liền thấy Tư Dư duỗi ngón trỏ ấn lên ổ khóa điện tử, cửa "lạch cạch" một tiếng mở ra.

Cố Tây Châu: "......"

Sau khi đến đây, bất luận là lần thứ mấy, hắn đều cảm thấy biệt thử nhà của Tư Dư quá mức xa hoa, Phương Chấp đi theo sau hai người, sau khi vào thì ngồi nép vào một bên, hiển nhiên có chút mất tự nhiên.

Bởi vì còn hơn nửa giờ, ba người cứ như vậy dần tự nhiên nói chuyện, Phương Chấp kể vụ án núi Phượng Hoàng kia, ai oán cảm thán.

Tư Dư sau khi nghe xong, phản ứng bình đạm, chỉ là tùy ý gật đầu, không đánh giá gì.

"Tiểu Tư, khát quá đê, tôi muốn uống café!" Cố Tây Châu bổ sung, "Cái loại đắt đắt ấy!"

Tư Dư: "........."

Cố Tây Châu thấy anh không nói lời nào, tiếp: "Chính là loại tôi mua không nổi ấy!"

Tư Dư: "Nhà tôi có rất nhiều loại cafe cậu không mua nổi."

Cố Tây Châu: Được được được, nhà giàu thì ghê rồi! Tôi chỉ là một quả chanh thành tinh thôi...

Tư Dư thấy Cố Tây Châu bị chẹn họng, vui vẻ.

Khoảng chừng 10 phút sau, Cố Tây Châu mỹ mãn thưởng thức café chờ thời gian đến, lúc tiến vào thế giới, sau khi váng đầu hoa mắt xong, Cố Tây Châu mở to mắt, phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe bus, lúc này hắn đứng ở giữa xe bus, hai bên trái phải cũng có hai cậu trai đang đứng.

Cố Tây Châu buông bàn tay nắm lấy hay người, nhíu mi, bởi vì trong tay hắn cầm tờ thấy giới thiệu thực tập, trên đó viết năm chữ "Nhà trẻ Quả táo nhỏ".

"Giáo viên mầm non?" Cố Tây Châu nhếch miệng, có chút cạn lời, hau người còn lại thấy thứ trong tay cùng lộ ra vẻ mặt bất lực.

Ba người đồng thời nhìn quanh đánh giá những người trên xe, số người trên xe không nhiều lắm, nhưng mỗi chỗ đều có người, ngoại trừ ba người bọn họ cùn có bảy tám người đứng.

Cố Tây Châu chú ý đến một người đàn ông vô cùng kì quái vẫn luôn dựa sát vào một người phụ nữ, hắn vừa mới cau mày liền thấy Phương Chấp muốn xông lên---

"Từ từ." Cố Tây Châu ngăn cản Phương Chấp, bản thân tiến lên một bước, không lập tức ngăn cả hành vi của người đàn ông mà trở tay sờ soạng mông hắn ta một phen.

Người đàn ông kia sợ tới mức quay đầu lại sửng sốt, phẫn nộ nói: "Mày làm gì? Thằng biết thái chết tiệt!"

"Hừ, không biết ai mới là biến thái!" Cố Tây Châu trợn trắng mắt, ghét bỏ phủi phủi tay, cô gái nhỏ giọng nói lời cảm ơn với Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu xua tay, trở về chỗ, Phương Chấp nhìn Cố Tây Châu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Mà Tư Dư lại liếc hắn một cái: "Cái này cậu cũng quản? Trên xe là người hay quỷ còn không xác định được."

Cố Tây Châu: "......." Là quỷ ta cũng xử nó!

Cố Tây Châu chuyển đề tài, duỗi ngón tay chỉ về nhà trẻ Quả táo nhỏ phía sau Phương Chấp và Tư Dư, nói: "Chúng ta tới nơi rồi!"

Lúc xuống xe, Tư Dư lảo đạo thiếu chút nữa lăn xuống xe bú, may mắn Cố Tây Châu nhanh tay lẹ mắt giúp hắn, "Anh phát sốt rất nghiêm trọng đấy!"

Tư Dư ghét bỏ nhìn chằm chằm tay Cố Tây Châu, cản trở bàn tay muốn sờ trán hắn: "Cậu, không rửa tay!"

Cố Tây Châu: "........"

"....." Cố Tây Châu buông bàn tay đỡ Tư Dư ra, nói với Phương Chấp đang đứng một bên, "Tiểu Phương, tới đỡ cái đùi to của chúng ra nào, đừng để cho anh ta té ngã."

Mặt Phương Chấp ngơ ngác: "Rõ!"

Cố Tây Châu chú ý thấy người phụ nữ vừa mới bị quấy rối tình dục cũng xuống xe cùng bọn họ, có thể là cô ấy tới đón con, đứng ở cửa nhìn xung quanh. Giờ tan học đến, một đoàn trẻ con cao không đến đầu gối được thầy cô dắt ra cổng trường.

Ở cổng trường, một cô giáo trung niên thấy ba người Cố Tây Châu, vẫy tay với bọn họ: "Chỉ chờ ba người các cậu thôi, những người khác đều tới rồi, đi theo tôi nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro