Chương 53 - Vòng trắng chết chóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này nắng rất to, hết thảy mọi thứ trước mắt đều có chút mơ hồ, Phương Chấp nhìn chằm chằm vào cô bé vừa nãy giả quỷ kia, chỉ sợ đột nhiên không thấy cô bé đâu nữa, cậu nhìn chằm chằm bóng dáng đứa bé, một khắc cũng không dám lơi lỏng.

Mãi cho đến khi đến nhà ăn ăn cơm, đứa bé kia cũng không có biến mất.

Ăn cơm chiều ở nhà ăn xong, Cố Tây Châu bọn họ cùng nhau đưa đám trẻ đến cổng trường, không ngoài dự kiến lại thấy cô gái xinh đẹp kia xuất hiện ở cổng trường, thấy cổng trường mở ra, cô đứng trong đám người nhìn chằm chằm từng bạn nhỏ đi ra giống như những vị phụ huynh khác, giống như đang tìm con mình vậy.

"Tạm biệt." Tiễn xong đứa trẻ cuối cùng trong lớp, cô Triệu trở về nói với mấy người: "Hôm nay biểu hiện của mọi người rất tốt, các bạn dọn dẹp đồ chơi trên sân thể dục rồi về nhà sớm một chút đi!"

Có lẽ bởi vì giao tiếp với trẻ nhỏ trong thời gian dài, cô Triệu nói chuyện nhỏ nhẹ, ngữ điệu nhẹ nhàng, cực kì ôn nhu.

Tư Dư lạnh nhạt nói: "Được."

Cố Tây Châu quay lại xem, quả thực sau cây cột trên sân thể dục có vài món đồ chơi bị trẻ con tùy ý quẳng lung tung, hắn còn chú ý tới trên mặt đất lại có thêm mấy vòng trắng hình thù kì quái tùy ý phân tán trên mặt đất.

Chú ý tới ánh mắt Cố Tây Châu, Tư Dư cực kì ăn ý với hắn, nói với toàn đội: "Lúc thu dọn đồ đừng lại gần vòng trắng trên đất."

"Được, Tư ca!" Đôi mắt cô gái tóc ngắn ngậm cười, gấp giọng trả lời.

"Xì, nhìn là biết ngay đang cố lấy lòng, cũng không soi gương xem lại chính mình xem," Trương DIệu bên cạnh cười nhạo, nói tiếp: "Thế nhưng cũng chỉ là mấy cái vòng trắng trẻ con vẻ vời lung tung, sợ cái gì mà sợ?"

Cô gái tóc ngắn nghe thấy Trương DIệu chèn ép mình, nhướng mày không vui: "Đây là thế giới nhiệm vụ, cẩn thận một chút thì có gì không tốt, không phải tôi đang lấy lòng Tư ca."

"Có phải hay không trong lòng cô tự rõ." Trương DIệu le lưỡi, đi theo những người khác tới sân thể dục thu dọn đồ đạc.

Đồ chơi trên mặt đất tuy nhiều nhưng trên hành làng sân thể dục có một cái thùng để đựng đồ chơi này nọ, thu dọn cũng không phiền toái gì lắm, mấy người cùng nhau làm, rất nhanh đã thu dọn được kha khá.

Cố Tây Châu vò đầu, đặt đống đồ chơi trong tay vào trong thùng, nói với Tư Dư bên cạnh: "Người phụ nữ kia hôm nay lại tới."

"Ừm." Tư Dư cùng Cố Tây Châu liếc nhau, "Chút nữa hỏi thăm cô ấy xem."

Cố Tây Châu gật đầu, "Được."

Bên kia Phương Chấp đang nghiêm chỉnh dọn dẹp đột nhiên hô lên một tiếng: "Đừng bước vào vòng!"

Nghe thấy thế, Cố Tây Châu và Tư Dư đồng thời quay đầu nhìn về phía sân thể dục, Trương DIệu đang đứng trong vòng phấn ban sáng bạn nhỏ vẽ, cô nhặt đồ chơi trên đất lên, vẫy tay với Phương Chấp bọn họ bên này, đắc ý dạt dào: "Các anh xem, không phải tôi không làm sao đấy ư?! Đừng có thần hồn nát thần tính thế!"

Trương DIệu vừa nói ra, Cố Tây Châu liền nghe thấy rắc một tiếng!

Chỉ nhìn thấy một thứ gì đó lóa lên trước mắt, sau đó là tiếng vật nặng va chạm với mặt đất, mọi người đều hoảng sợ.

Phương Chấp trừng lớn mắt nhìn máu chảy lênh láng trên mặt đất.

Trương DIệu ngã giữa vụng máu, thân thể ngã trên mặt đất với một tư thế vặn vẹo, hiển nhiên đã chết, thi thể cô vừa vặn nằm trong vòng phấn trên mặt đất.

Cố Tây Châu nhớ rõ lúc Tư Dư hỏi đứa trẻ vẽ vòng phấn này, bạn nhỏ kia nói ---- chỗ này là đầu, chỗ này là tay....

Phương Chấp và Cố Tây Châu liếc nhau, Cố Tây Châu nhìn về phía Tư Dư, nhíu mày nói: "Vệt màu trắng đó là vạch cố định hiện trường."

Vạch cố định hiện trường --- tác dụng của các nét màu trắng đó là để cố định chứng cứ, thường thì ở hiện trường vụ án bọn họ sẽ vẽ những đường máu trắng như vậy xung quanh thi thể, chủ yếu là dùng để điều tra và phục dựng tình trạng nạn nhân khi tử vong, vạch cố định hiện trường thường thấy nhất chính là cố định động tác của tử thi.

"Vạch cố định dấu vết hiện trường?" Cô gái tóc ngắn phục hồi tinh thần, môi trắng bệch, "Chính là loại mà cảnh sát bọn họ hay vẽ ra đấy á?"

Cố Tây Châu nói: "Đúng vậy.

"Nhưng mà trong thế giới nhiệm vụ này, chi bằng gọi là vạch trắng chết chóc chính xác hơn. Tuyệt đối đừng có bước vào vòng!"

Cố Tây Châu nhìn thoáng qua khuôn viên khu dạy học, nói: "Trước hết cứ ra cổng trường lên bus đi về đã, đứng ở đây nói chuyện không thoải mái."

Trong vòng một ngày đã mất đi hai người, nguyên nhân tử vong đều không thể ngờ được, Cố Tây Châu dứt khoát nắm lấy góc áo Tư Dư.

"Cậu..."

Cố Tây Châu nhìn Tư Dư, vẻ mặt vô tội hỏi, "Tôi làm sao cơ?"

Tư Dư nhìn bàn tay Cố Tây Châu túm lấy góc áo anh, do dự một lát, cuối cùng nhịn xuống không nói gì.

Bất tri bất giác trong đầu anh nảy lên cảnh tượng vỗ mông căng tròn của Cố Tây Châu...

Thôi được.

Rốt cuộc cái người trước mặt anh đây ---- là một kẻ không yên phận chút nào.

Đi đến cổng trường, người phụ nữ xinh đẹp vẫn chưa rời đi, Tư Dư tiến lại gần, kéo theo Cố Tây Châu đang nắm góc áo anh, dùng giọng nhẹ nhàng sạch sẽ hỏi cô: "Xin chào, con chị vẫn chưa đi ra sao?"

Cố Tây Châu: Tới, tới mà xem, phóng điện với NPC này!

Ngoài dự đoán chính là cô gái xinh đẹp làm ngơ Tư Dư tới bắt chuyện, căn bản không để ý tới Tư Dư mà tiếp tục đứng ở cổng trường nhìn xung quanh.

Lúc này, bên cạnh truyền tới âm thanh quen thuộc.

"Tư ca, Cố ca, xe buýt tới rồi! Chúng ta lên xe sao? Hay là... Chờ một lát?"

Nghe thấy tiếng gọi, Cố Tây Châu và Tư Dư đồng thời nhìn về phía chiếc xe chuẩn bị đến trạm, ba cô gái đều nhìn về phía chiếc xe có vẻ quẫn bách cùng bất an, những chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thực dọa các nàng không ít.

"Quý cô." Tư Dư chưa từ bỏ ý định, lại gọi một tiếng, người phụ nữ không để ý đến bọn họ như cũ, anh quay đầu nói với những người còn lại: "Cứ lên xe trước vậy."

Nói rồi anh lập tức đứng dậy đi qua, Cố Tây Châu cùng Phương Chấp, còn có ba cô gái theo sát phía sau, chỉ nghe thấy tiếng ô tô đến trạm, sáu người bọn họ theo thứ tự ngồi lên xe, lần này người phụ nữ không đi theo bọn họ lên xe, cô vẫn ngây ngốc đứng ở cổng trường.

Chiếc xe thong thả chạy, người đi đường bên ngoài như thể bị thứ gì đó làm mờ.

Tư Dư đang suy nghĩ về người phụ nữ xinh đẹp ở cổng kia, đột nhiên cảm thấy có người đang dùng khuỷu tay huých vào eo mình, dùng đầu gối cũng biết là cái tên không biết xấu hổ Cố Tây Châu, anh híp mắt nhìn ra bên ngoài, nhướng mày hỏi: "Sao?"

"Anh nhìn người trên xe kìa," Cố Tây Châu nhỏ giọng nói, "Có phải giống y như đúc buổi chiều hôm qua lúc chúng ta trở về không?"

Nghe vây Tư Dư đảo mắt nhìn về phía những người khác trên xe, quả thật là giống những người ngày hôm qua.

"Cái này có ý nghĩa đặc thù gì ư?" Cố Tây Châu hỏi.

Tư Dư trợn trắng mắt với hắn, "Tôi biết sao được."

Hai người nói phát hiện này với những người khác, bọn họ định thử giao lưu với mấy người trên xe xem sao.

Ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên người Tư Dư, dáng vẻ ốm yếu có chút mệt mỏi ngược ánh mặt trời, làm cho làm da tựa như phát sáng, anh mím đôi môi mỏng lộ ra vẻ lạnh nhạt lãnh cảm.

Nói chuyện với mấy người trên xe, bọn họ đều trả lời, thế nhưng nội dung quay đi quay lại một hai câu tương tự nhau, không có bất cứ thông tin hữu dụng nào.

Hỏi mổi người hai lần, xác nhận bọn họ đều trả lời giống nhau xong cũng vừa lúc xe đến trạm.

"Đến trạm rồi, xuống xe thôi." Cố Tây Châu nói.

Mọi người không chút do dự, cùng nhau đi đến cửa sau xe buýt, xe vừa mới dừng lại, Cố Tây Châu là người đầu tiên bước xuống xe.

"Này?" Cố Tây Châu đỡ lấy người thứ hai bước xuống chính là Tư Dư.

Lúc Tư Dư xuống xe có chút lảo đão không đững vững, thiếu chút nữa té lăn xuống đất, may là Cố Tây Châu nhanh tay lẹ chân giữ được Tư Dư giống như ngày hôm qua.

Lúc này Cố Tây Châu đưa tay sờ trán Tư Dư, trán anh nóng rẫy, gương mặt lộ ra vẻ mỏi mệt, khó chịu, dựa cằm lên vai Cố Tây Châu: "Đầu tôi choáng quá."

"Tôi đỡ anh." Cố Tây Châu nhẹ giọng nói.

Tư Dư ừ một tiếng, đôi mắt khép hờ, Cố Tây Châu thấy dáng vẻ này của anh, nhướng mày nói: "Thôi vậy, tôi cõng anh."

Cố Tây Châu rất nhanh đã chú ý tới Tư Dư lúc trạng thái tinh thần không ổn lắm liền không có cự tuyệt hắn, cực kì nghe lời, Cố Tây Châu trực tiếp cõng anh lên trên lầu.

Lên lầu nghỉ ngơi một lúc, trạng thái của Tư Dư mới tốt lên được một chút, lại uống ít nước, sau đó một mình về phòng nằm.

Tư Dư không khỏe, chuyện khác cũng đành chỉ có mình Cố Tây Châu tới: "Chúng ta còn lại 6 người, xác định hai người một phòng không xảy ra tình huống đặc thù gì, tối nay con gái ba người các cô một phòng, đàn ông con trai chúng tôi một phòng, nếu buổi tối có chuyện gì, các cô đến đây gõ cửa tìm chúng tôi."

Ba cô gái gật đầu.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, Cố Tây Châu vừa mới rửa mặt xong ngồi ở mép giường, Phương Chấp cũng vừa rửa mặt xong đi ra từ nhà vệ sinh, lúc này Cố Tây Châu ngẩng đầu đối diện với Phương Chấp, Phương Chấp bước nhanh tới, ngồi cạnh anh có chút ảo não: "Đãng nhẽ chúng ta phải sớm nhận ra mấy vạch trắng đó là vạch cố định dấu vết hiện trường mới phải, nếu em sớm suy nghĩ cẩn thận, có lẽ cô ấy đã không phải chết!"

Cố Tây Châu cười cười, chỉ vào Tư Dư đang nằm trên giường, nhẹ giọng nói: "Tư Dư đã nhắc nhở cô ấy rồi, là chính cô ấy không tin."

Phương Chấp túm chăn, ảo não ngồi xổm trên giường, vẫn còn hồi hận vì cái chết của Trương DIệu.

Cố Tây Châu hiểu tính Phương Chấp, bình tĩnh vỗ vỗ vai Phương Chấp, không nhiều lời, chỉ cần để tên nhóc này an tĩnh một đêm, tự nó có thể suy nghĩ cẩn thận.

"Cố ca, Tư ca không khỏe, hay là anh ngủ cùng em đi." Lúc chuẩn bị tắt đèn, Phương Chấp nhẹ giọng nói.

Cố Tây Châu tự hỏi một lát, cảm thấy có lý, chuẩn bị chuyển sang giường Phương Chấp.

"Không cần....Cậu ngủ giường này." Không biết Tư Dư tỉnh từ lúc nào, anh vươn một bàn tay nói với Cố Tây Châu: "Đưa còng tay cho tôi."

Cố Tây Châu: "........."

Tư Dư: "Không muốn?"

Cố Tây Châu nghĩ đến hai người đồng đội chết ngày hôm nay, lập tức lắc đầu như trống bỏi, ngoan ngoãn đeo còng.

"Rắc rắc."

Tư Dư còng tay trái Cố Tây Châu lại xong liền trực tiếp nằm xuống giường, chốc lát sau cô tây châu đã nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Phương Chấp thấy thế, liền tò mò hỏi: "Cố ca, sau anh với Tư ca lại muốn còng tay đi ngủ?"

"Aizz, tiểu Phường à, không giấu gì em, thật ra hôm nay Tư ca của em nói với anh --- muốn anh lấy thân báo đáp," Cố Tây Châu đúng là thật lòng thật da mà nói, "Còn bảo rằng phải còng tay với anh mới có cảm giác an toàn, sợ không còng tay thì anh sẽ biến mất."

Phương Chấp nghe Cố Tây Châu nói, giống như một con thỏ bị chấn kinh không nói nên lời: "Anh, hai anh..."

Nhìn thấy Phương Chấp cả mặt đều mờ mịt quẫn bách, Cố Tây Châu vui vẻ.

Tư Dư xoa xoa cái trám nóng ran của mình, mở to mắt nhìn chằm chằm trằn nhà trắng phau, hữu khí vô lực nói: "Cố Tây Châu, làm người, nói chuyện tử tế."

Cố Tây Châu: "Những gì tôi nói đều là sự thật!"

Tư Dư: "......"

Cố Tây Châu: "Anh dám bảo không phải?"

Tư Dư: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro