Chương 12🍞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc Linh tươi cười như thể trò đùa của mình đã thành công: "Không ngờ là em đúng không? Hôm nay là ngày đầu em đi làm đó, chủ tịch Hoắc ~"

Trong nháy mắt ấy, Hoắc Lương không những không bất ngờ vui sướng mà ngược lại còn cảm thấy bất an thấp thỏm.

"Sao em lại ở đây?"

"Em muốn đi làm một thời gian xem có tìm được chút linh cảm không. Nhưng anh yên tâm đi. Em đảm bảo sẽ hoàn thành công việc của mình." Nhạc Linh cười ngọt ngào.

Hoắc Lương mặc kệ cô ta đến làm gì, giờ anh chỉ muốn khiến cô ta nhanh chóng biết khuất tầm mắt thôi. Anh lạnh giọng nói: "Lập tức rời đi! Em không thể làm việc ở chỗ anh được."

Nụ cười của Nhạc Linh cứng đờ, thoáng hiện chút bi thương: "Không phải lần trước anh đã nói chúng ta vẫn có thể làm bạn à?"

Cảm giác bất an trong lòng Hoắc Lương ngày càng mãnh liệt, mặt cũng lạnh xuống: "Bạn cũng phải có khoảng cách của bạn. Là bạn không có nghĩa là em có thể không kiêng nể gì chạy tới văn phòng của anh như nhà mình."

Nhạc Linh cắn môi: "Chẳng lẽ anh đối với em..."

Điện thoại bàn của Hoắc Lương vang lên, anh nhận máy, nghe được thư ký của ban thư ký nói: "Sếp, lễ tân nói có một cô tự xưng là vợ anh đang chờ ở tầng trệt."

Tuy bọn họ đều biết có một Hoắc phu nhân nhưng dù sao cũng chưa gặp lần nào, Bạc Anh lại đeo khẩu trang và kính râm có vẻ thần bí nên bọn họ không thể nghe lời một phía mà cho cô lên ngay được.

Da đầu Hoắc Lương tê dại, nhìn về phía Nhạc Linh như yêu đương vụng trộm bị vợ bắt gian: "Đi mau!"

Thư ký tưởng anh đang nói với mình: "Đuổi cô ấy đi?"

Hoắc Lương: "Không phải! Để cô ấy lên."

Nhạc Linh cảm thấy có liên quan tới Bạc Anh, siết chặt nắm tay, ánh mắt giăng đầy tơ máu và oán hận. Cô ta cắn răng, xoay người rời đi.

Nhạc Linh vừa ra khỏi văn phòng, Hoắc Lương bỗng nhớ tới hôm nay thang máy chuyên dụng tầng quản lý đang bảo trì, chỉ có thể sử dụng thang máy nhân viên. Nói cách khác, nếu giờ Nhạc Linh lên thang máy đi xuống là vừa vặn có thể bắt gặp Bạc Anh đang chờ thang máy đi lên.

Anh sải đôi chân dài chạy ra văn phòng, Nhạc Linh đã vào thang máy, cửa sắp đóng lại.

'Rầm!' Ngay một giây trước khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, một bàn tay vọt tới chặn cửa.

Nhạc Linh hoảng sợ, chờ thấy rõ là Hoắc Lương thì tim giật thót, đáy mắt tràn ra vẻ vui sướng: "A..."

Hoắc Lương kéo Nhạc Linh theo cửa thoát hiểm đi lên sân thượng, ném cô ta ra sau cửa: "Ở yên đây, không cho phép chạy loạn!" Dứt lời, không để ý Nhạc Linh kêu gào đằng sau, anh lập tức cài then cửa lại.

Làm xong hết thảy, Hoắc Lương thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt lạnh lùng vương chút mồ hôi li ti, mái tóc được chải tỉ mỉ cũng rơi lòa xòa vài sợi xuống trán, anh vươn tay chỉnh lại.

Sau đó phản ứng lại mình vừa làm gì trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Hoắc Lương khựng bước. Sao anh phải làm vậy chứ? Cứ như anh rất sợ Bạc Anh vậy. Chưa nói tới chuyện hai người ly hôn rồi, dù chưa ly hôn đi nữa thì cũng có phải anh ngoại tình đâu...

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Hoắc Lương vẫn không thả Nhạc Linh ra.

'Keng!' Cửa thang máy mở ra, Bạc Anh xuất hiện.

Tuy đã tan tầm rồi nhưng nghe nói Hoắc phu nhân đi tới, toàn ban thư ký đều cố ý rề rà dọn dẹp mặt bàn của mình, chuẩn bị hóng hớt.

"Sao phải bọc kín vậy chứ?"

"Má! Cơ thể này cũng có vốn liếng quá nha!"

"Không biết cô ấy có phát hiện tình địch vừa tới không."

"Ngẫm lại thì cô ấy cũng rất đáng thương. Tôi bỗng hơi thất vọng với sếp..."

"Ôi chao, các cô không thấy phản ứng của sếp vừa rồi hoàn toàn không giống như không bận tâm đến vợ mình à..."

Mấy người phụ nữ nhỏ giọng buôn dưa lê. Lúc Nhạc Linh đến nhận việc, tin tức cô ta là ánh trăng sáng trong lòng Hoắc Lương đã truyền khắp group chat nhân viên. Tuy không biết là người nào đồn thổi nhưng chứng cứ cực kỳ sung túc, còn có ảnh chụp chung của Nhạc Linh và Hoắc Lương hồi trung học nữa. Lại phối hợp với hành vi của Hoắc Lương ở thang máy vừa rồi, khẳng định thêm xác định!

Kích thích thật đấy, bà xã ở văn phòng, người tình ở sân thượng. Tự nhiên không muốn đi ăn trưa nữa, muốn xem nội dung vở kịch này sẽ phát triển thế nào.

...

Nhạc Linh bị nhốt tại sân thượng nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, vẻ mặt vặn vẹo. Phản ứng của Hoắc Lương như đang cười nhạo cô ta tự mình đa tình vậy. Từ bé Hoắc Lương đã lạnh như băng, không khác nào một người máy luôn đi theo trình tự đã định, cũng không thích con gái đến gần. Khi ấy chỉ có Nhạc Linh có thể đi theo bên người anh, vậy nên cô ta luôn cho rằng mình là người đặc biệt, người khác cũng cảm thấy Hoắc Lương thích cô ta.

Nhưng vừa rồi cô lại thấy được cảm xúc dao động trước nay chưa từng có trên mặt Hoắc Lương, đáy mắt còn loáng thoáng vẻ sợ hãi khiến người ta khó hiểu. Cô ta sẽ thua sao? Ngay cả Hoắc Lương cũng sắp bị Nhạc Dao cướp đi ư?

Nhạc Linh nghiến răng nghiến lợi, lấy di động ra gọi cho một người bạn cũng làm trong công ty.

"Tôi bị người ta khóa nhầm trên sân thượng công ty, cậu đến mở cửa giúp tôi được không?"

...

Bạc Anh vào văn phòng Hoắc Lương, thấy người đàn ông sau bàn làm việc đang cúi đầu nghiêm túc làm việc, lông mi rất dài, mũi cao thẳng, nhìn từ trên xuống càng đẹp.

"Ông xã, đến giờ cơm rồi nè. Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi." Bạc Anh vòng qua bàn làm việc ngồi xuống đùi Hoắc Lương, ôm cổ anh nói.

Đôi mắt Bạc Anh bị kính râm che khuất, Hoắc Lương muốn nhìn nên vươn tay tháo kính râm xuống, thấy đôi mắt đẹp vui tươi tràn đầy tình yêu cuồng nhiệt kia khiến anh cảm thấy tim mình như bị ngâm trong rượu, mê say choáng váng.

"Nếu đã là người của công chúng thì đừng có không việc gì cũng chạy loạn." Gương mặt Hoắc Lương vẫn rất lãnh đạm: "Hay cô muốn nhân cơ hội này công khai hôn nhân, để dư luận bức tôi phục hôn với cô?"

Người phụ nữ này quá yêu mình, trong lòng Hoắc Lương đều rõ. Từ lúc ký tờ đơn thỏa thuận ly hôn kia đến giờ, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô.

"Anh không muốn à? Có châu tròn ngọc sáng như em rồi, anh còn nhìn lọt cô nào nữa chứ?" Bạc Anh cười dịu dàng đoan trang vô cùng. Ai thấy vẻ mặt này của cô đều sẽ không tưởng được cô lại nói ra lời tự đại như vậy.

"Tự đại." Hoắc Lương đỡ cô đứng dậy, cầm áo khoác lên.

Bạc Anh khoác tay anh đi ra ngoài, cửa văn phòng mở ra, hai người chợt dừng bước.

Nhạc Linh đang đứng trước cửa, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt lên án nhìn Hoắc Lương.

Ánh mắt Bạc Anh dừng trên thẻ nhân viên trước ngực Nhạc Linh, vươn tay giật nó lại, bộ phận Marketing - Nhạc Linh.

Đầu óc Hoắc Lương trống rỗng.

Hệ thống: [!A a a a a!]

"Hoắc Lương, sao anh có thể nhốt em trên sân thượng chứ? Em có phải tình nhân không thể thấy ánh sáng của anh đâu Sao Nhạc Dao vừa đến anh lại giấu em đi như thế?" Nhạc Linh chính nghĩa lên án, cứ như đã phải chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Bạc Anh nhấc mi mắt, đáy mắt lan tràn vẻ u ám đáng sợ. Nhìn gương mặt Nhạc Linh phía trước, cô nâng tay đánh tới.

'Bốp!' Cổ tay ở giữa không trung bị một bàn tay to lớn giữ lại.

Hoắc Lương vừa bắt tay Bạc Anh lại đã dọa chính mình sợ chết khiếp. Anh còn chưa kịp phản ứng đã thấy bản thân mình vươn tay rồi.

Còn Nhạc Linh được bảo vệ, hai mắt lại dâng lên kỳ vọng. Trong lòng Hoắc Lương vẫn có cô ta!

Tay phải của Bạc Anh bị Hoắc Lương nắm lấy, cô không hề tạm dừng, trở tay trái cho Hoắc Lương một tát. Cái tát này dùng sức vô cùng, mặt Hoắc Lương bị đánh lệch sang một bên, trên má hiện lên một dấu bàn tay đỏ hồng.

Có lẽ là bị giật mình, Hoắc Lương thả lỏng bàn tay đang giữ tay Bạc Anh: "Nhạc Dao, tôi..."

Bạc Anh rút tay phải ra, lại vung tay cho anh thêm một tát, làm cho hai vết bàn tay hai bên má cân xứng.

Thư ký trong ban thư ký đang ăn đồ ăn căn tin nhờ đồng nghiệp đóng gói mang lên trợn tròn mắt, cách 10 mét cộng thêm một tầng cửa kính, tròng mắt đều rơi vào hộp cơm luôn rồi.

"Hạ tiện." Bạc Anh lạnh lùng lườm Hoắc Lương, xoay người rời đi.

Chờ Bạc Anh vào thang máy, Hoắc Lương mới chợt hoàn hồn, trái tim như bị cái gì đó giày xéo, anh nhanh chân chạy tới: "Nhạc Dao! Nhạc Dao! Nghe tôi nói đã!"

Bạc Anh nâng chân đạp Hoắc Lương ra ngoài. Anh chật vật ngã xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy hoàn toàn khép lại.

Cảm nhận được giờ phút này Bạc Anh đang bị vây trong một trạng thái vô cùng khủng bố, Hệ thống sợ muốn chết, không dám lên tiếng, nhưng lại buộc phải lên tiếng.

Tuy nhân vật chính chết đi thì sẽ khiến thế giới sụp đổ, vận mệnh cũng bốc hơi luôn, Chủ thần không đạt được khí vận của thế giới này chỉ còn đường chết... Nhưng bây giờ đã có đường khác để đi, không cần... đồng quy vu tận với Chủ Thần chứ!

Hệ thống luôn cảm thấy nếu không phải vừa rồi ở đó không có dụng cụ giết được người, lại thêm nhiều người đang nhìn thì chỉ e Hoắc Lương đã đắp chiếu rồi!

Bạc Anh lên xe, kéo khẩu trang xuống, trên mặt là vẻ bình tĩnh vô cùng. Nếu không phải đôi mắt đẹp đẽ của cô tản ra băng sương ngàn dặm, đông lạnh người ta đau thấu xương.

Hệ thống: [Xin... xin phép được nói ạ QAQ]

Xe nhanh chóng tiến vào đường lớn, hòa với dòng xe cộ.

Bạc Anh: [Yên tâm đi, ta sẽ không giết anh ta.]

Hệ thống kinh ngạc vui sướng.

Bạc Anh: [Giết anh ta thì hời cho anh ta quá. Nên lăng trì xử tử mới phải. ^^]

Nội tâm Hệ thống: Ấy! Nam chính hơi oan!!

Bạc Anh vừa lái xe vừa dịu dàng nói: [Ta coi anh ta làm chồng mà thương, không nỡ để anh ta chịu đau khổ. Giờ xem ra đúng là dịu dàng quá rồi. Anh ta là đồ đê tiện, không chịu đau thì không trị được bệnh đê tiện kia.]

Hệ thống chính là một mảnh vỡ nhỏ của ý thức thế giới kiếp trước, nó chỉ đơn giản sơ lược thu gom được một chút tài liệu về tình cảm của nhân loại thôi. Nó cho rằng 'đau' mà Bạc Anh nói là về mặt thể xác, ví như cầm dao đâm Hoắc Lương, hoặc là đánh gãy chân gì gì đó... Thật là đáng sợ!

Vì thế nó không thể không tiết lộ chuyện còn chưa nói với Bạc Anh: [Ờm chuyện là... Thật ra ở thế giới này cô không chỉ có một người chồng là Hoắc Lương đâu!]

Nghe vậy, dù là Bạc Anh cũng ngơ ngác: [Cái gì?]

Hệ thống: [Không biết vì nguyên nhân gì, đại khái là di chứng do nhiều thế giới dung hợp dẫn tới linh hồn anh xã nhà cô không dung hợp hoàn toàn. Bây giờ đang dùng hình thái độc lập cùng lúc tồn tại trên thế giới này.]

Bạc Anh tiêu hóa hai giây: [Đến giờ mi mới nói?]

Hệ thống ấp úng, sợ hãi không thôi: [Bởi vì tuyến Hoắc Lương có sự tồn tại của cô nên giống tuyến chèo chống thế giới nhất, bị ý thức thế giới trọng điểm chú ý. Hơn nữa, Hoắc Lương và Nhạc Linh lại quen biết sớm, đã có nền tảng, tương đối nguy hiểm hơn, cần mau chóng công lược mới được. Thật lòng xin lỗi, ta sợ cô phân tâm nên mới không nói.]

Giờ phút này Hệ thống đã không thể bận tâm nói ra việc này liệu Bạc Anh có nổi giận với mình không rồi. Chỉ cần có thể dời lực chú ý của Bạc Anh với Hoắc Lương là được, Hoắc Lương là một trong những mảnh nhỏ linh hồn của nam chính, nếu chết thì sau này linh hồn nam chính sẽ khuyết thiếu một mảnh, ảnh hưởng tới thân thể!

Hệ thống nhỏ giọng thử dò hỏi: [Nếu cô không thích mảnh Hoắc Lương... hay là đi tìm mảnh khác chơi đi?]

Xe dừng lại trước đèn đỏ, Bạc Anh trầm mặc vài phút mới từ từ nở một nụ cười dịu dàng nhưng lại khiến người ta sởn cả tóc gáy: [Xem ra không chỉ mình Hoắc Lương thiếu ngược.]

Cái gì? Dịu dàng? Làm gì có! Chỉ có một người phụ nữ xấu xa đùa bỡn tình cảm một chân đạp N thuyền thôi.

Tác giả: Mảnh nhỏ vô tội bị liên lụy khác: ? Hoắc Lương, chịu chết đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro