Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Hạ dược, dâm mĩ một đêm thượng (H)

Edit: Lemon

Beta: Mun

Sáng sớm, Phó Hàn Nguyệt vừa mới đẩy cửa phòng ra liền gặp mặt Phó Thịnh. Hàn Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân ra ngoài thật không đúng lúc, cô căng thẳng lộ ra khuôn mặt mất tự nhiên, tươi cười hướng tới Phó Thịnh.

“Anh, buổi sáng tốt lành!”

“Ừ, tối hôm qua ngủ ngon không?”

 Phó Thịnh mặc một bộ đồ thể thao, trên mặt vẫn còn một tầng mồ hôi mỏng, hiển nhiên là vừa đi chạy bộ về, không nghĩ tới vừa trở về lại trùng hợp gặp Phó Hàn Nguyệt.

“Vâng, khá tốt ạ!” Phó Hàn Nguyệt trả lời, trong lòng nghĩ thật là kỳ quái. Trước kia hai người gặp mặt đều không nói chuyện riêng, hỏi thăm thân mật kiểu này lại càng không có. Lần này trở về từ nước ngoài, ông anh này có khi nào uống lộn thuốc rồi không, Phó Hàn Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.

Phó Hàn Nguyệt thấy Phó Thịnh đã về phòng thì bước nhanh xuống lầu. Phó lão gia tử tuổi đã cao, người lớn tuổi đều ngủ ít hơn, nên đã thức dậy từ sớm, đang ngồi ở trên sô pha xem báo sáng. Không bao lâu Phó Thịnh cũng đi xuống, ba người cùng nhau ăn sáng.

“Hàn Nguyệt, cháu đã  tốt nghiệp rồi muốn tìm một công việc như thế nào?” Phó lão gia tử vừa ăn sáng vừa hỏi Phó Hàn Nguyệt đang ngồi ở phía đối diện.

“Ông nội, cháu muốn tới chỗ làm của bạn cháu, trước tiên phải rèn luyện một chút.” Phó Hàn Nguyệt ăn ngay nói thật.

“Ừ, Hàn Nguyệt, cháu không muốn đi làm cũng không sao, cứ ở nhà, dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu tiền.” Phó lão gia tử vô cùng yêu thương Hàn Nguyệt. Ở trong lòng của ông, Phó Hàn Nguyệt chính là ruột thịt của Phó gia.

“Ông nội, cháu tưởng cháu còn là……”

Phó Hàn Nguyệt nói còn chưa xong, Phó Thịnh ngồi bên cạnh cô liền mở miệng, “ Hàn Nguyệt nên đi làm ở công ty của cháu. Vừa hay dạo này cháu cũng thiếu một người trợ lý. Đi làm ở công ty, cháu cũng có thể chiếu cố em ấy.”

Phó Thịnh vừa dứt lời, Phó lão gia tử dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Phó Thịnh, “Cháu thiếu trợ lý, sao ông lại không biết thế?”

Phó Hàn Nguyệt không nói gì, đầu óc đều ngây ngẩn cả người, trong lòng nghĩ, Phó Thịnh bị làm sao vậy?.

“À, lần này đi công tác trở về, Thôi Đạt công việc có chút nhiều, sợ lo liệu không hết, vốn dĩ định tuyển trợ lý, nếu Hàn Nguyệt đã tốt nghiệp, vậy đi làm ở công ty cháu vừa vặn tốt.” Phó Thịnh thật là nói dối đều không cần chuẩn bị trước, đối với Phó lão gia nói không chớp mắt.

“Anh, em mới vừa tốt nghiệp, chỉ sợ em không đảm đương nổi vị trí trợ lý của anh, anh vẫn nên tìm người khác đi!” Phó Hàn Nguyệt nuốt nước miếng, ngữ khí có chút cự tuyệt nói.

Phó Thịnh nghe thấy Phó Hàn Nguyệt nói, trên người tản ra khí lạnh, không nói thêm lời nào nữa. Phó lão gia tử thấy cháu trai nổi giận, ngẫm nghĩ một chút, lại cảm thấy nếu Phó Thịnh đưa Phó Hàn Nguyệt đi làm ở công ty hắn, cũng có thể rèn luyện cho cô một chút. Hơn nữa ở công ty Phó Thịnh, cũng không ai dám khi dễ cô, quan trọng nhất chính là, hai người còn có thể bồi đắp thêm một chút tình cảm anh em, đây là việc có lợi.

Phó lão gia hiền lành nhìn Phó Hàn Nguyệt nói, “Hàn Nguyệt à, cháu vẫn nên nghe ông nội với anh nói, đi làm ở công ty nhà mình. Ở công ty nhà mình không ai có thể khi dễ cháu, nếu là sợ làm không tốt thì cũng không sao, nhờ anh cháu tìm người khác giúp cháu làm. Còn nếu anh cháu ở công ty khi dễ cháu, cháu cứ nói với ông, ông giúp cháu xử lí nó.”

Phó Hàn Nguyệt thấy Phó lão gia cũng đã lên tiếng, Phó Thịnh ngồi bên cạnh còn nổi giận, khắp người tỏa ra khí lạnh, có chút không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười cười gật đầu đáp ứng.

“Hừ, tiểu nha đầu, muốn cách thật xa tôi? Không có khả năng! Lão tử cả đời này đều phải đem em cột vào lưng quần.” Đáy mắt của Phó Thịnh lộ ra nét chiếm hữu mạnh mẽ.

Phó Thịnh ăn sáng xong liền đi làm, hắn cố gắng giải quyết công việc ở công ty thật nhanh, chờ đợi tới buổi chiều. Nhận thấy sắp tới giờ tan tầm, Phó Thịnh từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc ngủ, lại từ phía dưới bàn lấy ra tới một hộp sắt đựng trà. Hắn lấy  vài viên thuốc ngủ rồi dùng hộp sắt nghiền nát. Xong xuôi, hắn lấy từ túi ra một cái bình thủy tinh nhỏ, đem thuốc ngủ đã được nghiền nát cất vào bình thủy tinh, nghĩ tới việc mà hắn sắp thực hiện vào tối nay, hắn liền trở nên kích động.

Phó Thịnh hôm nay vừa tan làm liền về thẳng nhà. Thừa dịp người hầu chuẩn bị đồ ăn, Phó Thịnh nhìn quanh phòng ăn, thấy chỉ có mình mình, hắn liền ngồi vào chỗ của Phó Hàn Nguyệt , đem hơn một nửa chỗ thuốc ngủ đã bị nghiền nát đổ vào ly nước của cô. Hắn lắc lắc cái ly một lúc, nhìn thấy không có gì khác thường thì mới yên tâm đi ra ngoài. Lúc ăn cơm chiều, Phó Thịnh nhìn thấy Phó Hàn Nguyệt uống hết cốc nước trái cây, khóe miệng cong lên, chờ mong tới buổi tối.

Ban đêm, toàn bộ lầu hai chỉ có hai người Phó Thịnh và Phó Hàn Nguyệt, Phó Thịnh mở máy tính, nhìn hình ảnh trên máy tính, Phó Hàn Nguyệt bởi vì uống thuốc ngủ trong nước trái cây, đã sớm đi ngủ. Hắn lại đợi thêm nửa giờ, rồi mới nghênh ngang đi ra khỏi phòng, đi vào trong phòng của Hàn Nguyệt.

Trong phòng không có bật đèn, tối om, cũng may Phó Thịnh mang mắt kính, ngoài cửa sổ còn có ánh trăng chiếu tới, rất nhanh liền thích ứng. Hắn bước đi vội vàng tới mép giường, bật đèn ở đầu giường lên, điều chỉnh độ sáng cho phù hợp. Ánh đèn màu vàng ấm chiếu vào người Phó Hàn Nguyệt, làm cô thoạt nhìn phá lệ nhu hòa, mà cặp mắt Phó Thịnh rốt cuộc không thể che dấu được nội tâm khát vọng cùng dục hỏa.

Phó Hàn Nguyệt khi ngủ say nhìn thật ôn nhu điềm tĩnh, khuôn mặt mỹ lệ ngủ ở nơi đó  phảng phất giống như công chúa ngủ trong rừng, chờ đợi chàng hoàng tử hôn môi âu yếm.

 Phó Hàn Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân đêm nay có chút khác biệt, làm cách nào cũng không thể tỉnh táo nổi, thế rồi dần đắm chìm trong giấc mơ.

Phó Thịnh hơi kéo chăn trên người của Hàn Nguyệt xuống, bởi vì trong phòng có bật điều hòa, nên cô gái nhỏ lập tức nổi da gà. Thấy vậy, Phó Thịnh liền nhanh chóng đắp lại chăn cho cô, hắn sợ làm cô lạnh.

Phó Thịnh cởi đồ ngủ, toàn thân trần trụi,côn thịt thô to giữa hai chân nhanh chóng được giải phóng. Phó Thịnh bò tới bên Hàn Nguyệt, trực tiếp ghé sát vào người cô. Phó Hàn Nguyệt có thói quen ngủ lõa thể, hiện tại bọn họ đều khỏa thân lại có tiếp xúc thân mật như vậy, côn thịt lớn của Phó Thịnh lập tức có phản ứng, trở nên thô to hơn, để ở giữa hai chân cô, mượn đôi chân xinh đẹp cô để cọ xát, an ủi côn thịt lớn.

Phó Thịnh áp sát trên người cô, trong đôi mắt của hắn không chỉ có dục hỏa cháy rực mà còn có sự chiễm hữu mạnh mẽ đối với cô. Phó Thịnh cúi đầu đối diện với gương mặt ngủ say của Phó Hàn Nguyệt bắt đầu hôn. Hắn hôn từ trán đến môi, rồi hôn lên mắt, mũi.. cho đến khi nhìn thấy cả gương mặt kiều diễm đều là dấu hôn do mình để lại thì hắn mới dừng. Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đều là dấu hôn của mình, trong lòng Phó Thịnh có một loại cảm giác thỏa mãn đến biến thái, như thế này còn chưa đủ, cả căn phòng tĩnh lặng trong chốc lát, giọng nói khàn khàn của Phó Thịnh vang lên: “Bảo bối, lão công đến lúc đó nhất định sẽ đem tinh dịch đều dưới lên mặt em, bắn khắp thân thể của em, còn muốn đem ba cái miệng nhỏ đều bắn tràn đầy, làm em từ trong tới ngoài đều lưu trữ hơi thở lão công, em chỉ thuộc về mình anh.”

Phó Thịnh đối với Phó Hàn Nguyệt có biết bao dục vọng chiếm hữu mãnh liệt cùng tình yêu biến thái, nhất định cả đời này hắn phải đem Phó Hàn Nguyệt trở thành của riêng mình.

Phó Thịnh lại cúi xuống hôn lên môi cô, từ từ hôn xuống cái cổ thiên nga thon dài, rồi đến chỗ xương quai xanh đều thân phá lệ cẩn thận nghiêm túc, nhưng trừ bỏ nước miếng, không có lưu lại bất cứ dấu vết nào. Khi Phó Thịnh thấy hai viên đầy đặn ở cặp ngực tròn trịa, hơi thở của hắn trở nên dồn dập, từng hơi thở dần trở nên gấp gáp, đối với đôi tuyết lê trắng muốt của Phó Hàn Nguyệt liền trở nên điên cuồng.

Hai bàn tay to của Phó Thịnh đều không chịu để yên, một bàn tay ôm lấy gò bồng đào mềm mại, đôi môi ngậm lấy hạt anh đào phấn nộn. Tay kia mạnh mẽ vuốt ve bên ngực còn lại của cô. Phó Hàn Nguyệt dậy thì xong, thân hình đặc biệt xinh đẹp, mông to gò bồng đào căng tròn đầy đặn, eo nhỏ, tứ chi cân xứng, là dáng người mà nam nhân tha thiết ước mơ. Đôi tuyết lê của Hàn Nguyệt no đủ to thẳng, vừa trắng vừa mềm, so với sữa bò còn thơm ngọt mềm mại hơn. Phó Thịnh quả thực là yêu thích đến không nỡ buông tay. Đầu tiên ngậm ngậm lấy một bên ngực của cô, tiếp đến lại dùng đầu lưỡi đẩy đầu vú phấn nộn, rồi lại biến thái dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn. Động tác Phó Thịnh tuy rằng nhẹ, nhưng là trong lúc ngủ mơ Hàn Nguyệt lại cảm thấy có chút đau đớn, cô khẽ "ưm" một tiếng, thanh âm của cô bất ngờ vang lên, làm Phó Thịnh hoảng sợ, sợ cô đột nhiên tỉnh lại.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro