CHƯƠNG 11: ĐOÀN PHIM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dương

***

Năng lực khôi phục của chó rất nhanh, vết thương của Đậu Đỏ mỗi ngày một tốt hơn, lông cũng mọc dài ra, vốn là ngày ngày phải nằm sấp ở trong ổ, nhưng hiện tại có thể cùng Du Điểm Điểm ra ngoài tản bộ rồi. Du Vãn thấy Đậu Đỏ khôi phục, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng để xuống.

Hôm nay, Du Vãn chuẩn bị đi ra ngoài, hôm qua cô cùng La Thiến hẹn gặp mặt, nên cô mang cả kịch bản《Lang Diêm》theo.

La Thiến gặp Du Vãn liền kéo tay cô hỏi kết cục《Đồng hồ quả lắc cuối cùng》, Du Vãn bất đắc dĩ nhìn cô ấy, "Nếu tiết lộ cho cô thì sau này cô làm gì còn hứng thú đợi chương mới nữa."

La Thiến, "Nhưng dạo gần đây cô ít đăng chương mới quá, tôi nhịn không được."

Du Vãn, "Không phải cô giao nhiệm vụ quan trọng cho tôi à, tôi đã dùng hết tâm sức đặt ở《Lang Diêm》rồi."

Vẻ mặt La Thiến đau khổ, "Thật sao, thật sao, hóa ra đều là lỗi của tôi à."

"Cô biết thế là tốt rồi."

La Thiến nghiêm nghị, "Tiến độ sửa kịch bản sao rồi? Sắp xong chưa?"

"Ừ, có thể tiến hành quay được rồi, cô có thể lấy về xét duyệt, có nhiều chỗ có thể vẫn cần sửa lại."

La Thiến gật đầu, "《Lang Diêm》cũng chuẩn bị quay rồi, Du Vãn, tôi phải nói trước với cô một tiếng, sau đó có thể cô phải đến đoàn phim."

"A?"

"Cô là biên kịch, đến lúc muốn sửa kịch bản mà cô không có ở đó thì biết làm sao."

Du Vãn nhíu mày.

La Thiến nói, "Nhưng cô cứ yên tâm. Bình thường cũng không có việc gì, rất nhẹ nhàng. Cô có thể ở khách sạn nghỉ ngơi hoặc đến đoàn phim đều được."

Du Vãn cũng không phải nghĩ thoải mái hay không, mà cô đang nghĩ, Du Điểm Điểm nhà cô lại phải đi cửa hàng chăm sóc thú cưng một thời gian rồi, mặc dù thời gian trước đây cô đi du lịch thì Du Điểm Điểm cũng đến đó.

Còn có một lý do nữa là cô đã đáp ứng với Thẩm Thanh Châu nấu cơm cho anh và Đậu Đỏ.

"Đi khoảng bao lâu?"

"Ít nhất phải một tháng, còn phải xem tình huống sau này thế nào." La Thiến thấy Du Vãn do dự, "Cô không tiện đi lại sao?"

"Không có..." Du Vãn nói, "Tôi sẽ sắp xếp một chút, sẽ đi." Dù sao cô cũng là người phụ trách kịch bản, không thể mặc kệ được.

"Vậy được." La Thiến đem văn kiện trong tay đưa cho cô, "Cái này không liên quan đến cô, nhưng tôi cảm thấy cô sẽ quan tâm, đây là danh sách diễn viên và tất cả nhân viên đoàn phim."

"À." Trong lòng Du Vãn vẫn đang nghĩ về một tháng ở đoàn phim, tuỳ tiện đem văn kiện này nhét vào túi.

"Vậy tôi đi trước đây, ba ngày sau là nghi thức khai máy. Một tuần sau thì cô đến Bắc Kinh nhé."

"Được."

Chạng vạng, Du Vãn trước đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn sau đó mới về nhà.

Lúc nấu ăn ở phòng bếp nhà Thẩm Thanh Châu, Du Vãn vẫn đang nghĩ phải nói với anh như thế nào.

"Ăn cơm thôi." Cô dọn xong bát đũa liền ngồi xuống bàn ăn. Thẩm Thanh Châu ngồi đối diện cô, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.

Du Vãn không yên lòng ăn vài miếng, thỉnh thoảng liếc trộm Thẩm Thanh Châu. Có lẽ do cô nhìn quá nhiều lần nên cuối cùng Thẩm Thanh Châu cũng dừng đũa nhìn cô, "Cô muốn nói gì?"

Du Vãn chớp chớp mắt, "Làm sao anh biết tôi có chuyện muốn nói?"

Ánh mắt Thẩm Thanh Châu bình tĩnh nhìn Du Vãn, ánh mắt cô rõ ràng như vậy sao anh có thể không biết.

Du Vãn thấy anh không nói lời nào liền mở miệng nói, "Một khoảng thời gian tới tôi không thể tới nấu cơm tối cho anh với Đậu Đỏ."

Thẩm Thanh Châu, "À."

"Tôi phải đi công tác ở ngoài một thời gian, khoảng thời gian này có thể rất dài. Anh cùng Đậu Đỏ đành phải tự lực cánh sinh vậy."

"Ừ."

Thẩm Thanh Châu phản ứng rất bình tĩnh, Du Vãn có chút bi thương, lẽ nào cô không quan trọng à, phải đi ít nhất một tháng đấy, bọn họ không được ăn cơm cô nấu không phải là nên vụng trộm khóc thút thít sao!!!

Du Vãn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói, "Tôi phải đi Bắc Kinh, ít nhất một tháng, hoặc có thể kéo dài ba đến bốn tháng."

"Tôi biết rõ."

"Hả?"

Thẩm Thanh Châu bỏ bát đũa xuống, "Rất khéo, cho dù cô không đi, một khoảng thời gian tới cũng không cần nấu cơm tối cho tôi, bởi vì tôi cũng phải đi công tác."

Du Vãn kinh ngạc, cũng đã quên hỏi anh "Tôi biết rõ" là có ý gì, "Đậu Đỏ thì sao?"

"Tôi sẽ giao nó cho cửa hàng chăm sóc thú cưng chuyên nghiệp chăm sóc."

"À..." Du Vãn, "Anh phải đi bao lâu?"

"Khoảng vài tháng, hai ngày sau đi, cho nên rất nhanh cô không cần đến nấu cơm nữa."

Du Vãn sau khi nghe xong có chút buồn bã, mấy tháng tới không thể gặp mặt, thời gian vừa qua ngày ngày đều thấy mặt nhau nên cô đã thành thói quen.

"Được rồi, anh hãy nghiêm túc làm việc, tạm biệt anh trước. Ừ... Tiền lương trong khoảng thời gian này có thể ngừng lại."

Thẩm Thanh Châu nhướng mày, ánh mắt cười như không cười. Du Vãn cúi mắt nhìn cơm trong bát, cho nên cũng không thấy được vẻ mặt của Thẩm Thanh Châu.

Hai ngày sau, Thẩm Thanh Châu quả nhiên rời đi, Đậu Đỏ cũng bị đưa đi. Mặc dù trong nội tâm Du Vãn buồn bực, nhưng vẫn không có biện pháp, cũng phải chuẩn bị đồ đạc cho chính mình.

Vài ngày sau, sân bay quốc tế Bắc Kinh.

"Xin chào, cậu đến đón tôi à?" Du Vãn thấy có người giơ bảng tên của mình, là một nam thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi.

"Cô là Vị Vãn sao, tôi là do chị La Thiến phái tới đón cô."

"Ừ, là tôi."

"Được, đi bên này, xe chúng ta ở bên ngoài."

Du Vãn gật gật đầu, đi theo cậu ta, trên đường lại gọi điện thoại cho La Thiến xác nhận. Sau khi lên xe, Du Vãn hỏi, "Chúng ta bây giờ trực tiếp về khách sạn hay đến đoàn phim?"

"Đạo diễn, nhân viên đoàn phim cùng tất cả các diễn viên bây giờ đang ăn cơm ở khách sạn XX, chị La Thiến nói tôi đưa cô qua bên đó chào hỏi mọi người."

"Được rồi."

Đến khách sạn, hành lý của cô được người thanh niên kia nhờ nhân viên khách sạn mang lên phòng trước, còn cậu ta dẫn cô đi phòng bao của đoàn phim《Lang Diêm》.

Vừa mới đến thì đã thấy La Thiến đứng chờ ngoài cửa. La Thiến vội đi lên trước kéo tay Du Vãn, "Cuối cùng cô cũng đến."

"Ừ. Máy bay hạ cánh hơi muộn một chút." Du Vãn nhìn phía sau cô ấy, "Tôi nhất định phải vào sao, dù sao tôi cũng không biết ai."

"Nhân viên công tác giới thiệu một chút thì sẽ biết, còn diễn viên thì khẳng định ai cô cũng biết."

Du Vãn dừng một chút, khó khăn nói, "La Thiến, diễn viên... Tôi không biết."

La Thiến nghi ngờ nói, "Đều là mấy diễn viên đang nổi gần đây, Hướng Trạch Nhiên, Lý Manh Manh, không thể nào không biết chứ."

Du Vãn cười cười một tiếng, "Thật sự không biết."

La Thiến khó tin nhìn cô, "Du Vãn cô sống ở trên núi à? Văn kiện ngày đó tôi đưa cho cô, bên trong đều có thông tin về diễn viên, cô thật đúng là, đối với diễn viên diễn kịch bản của mình mà cô cũng không quan tâm."

Du Vãn giật giật khóe miệng, cô thật sự không muốn nói là do mình quên mất.

"Bỏ đi bỏ đi, cũng không sao cả, đến lúc quay phim tự nhiên sẽ quen thuộc." La Thiến kéo tay Du Vãn, đẩy cửa phòng bao ra dẫn cô đi vào bên trong.

"Hắc hắc, mọi người, xem ai đến đây, là tác giả đại nhân của chúng ta, Vị Vãn." La Thiến lớn tiếng tuyên bố, sau gáy Du Vãn đổ vài giọt mồ hôi lạnh, thật đúng là có chút lúng túng.

La Thiến vừa nói như thế, mọi người đang ngồi trên ghế đều nhìn về phía cửa.

Lý Manh Manh là nữ chính《Lang Diêm》nên đương nhiên đã đọc kỹ cuốn tiểu thuyết này rồi, các chi tiết của tiểu thuyết được viết rất lôi cuốn hấp dẫn, cô đã sớm muốn biết bộ dáng tác giả là như thế nào.

Nhưng mà một khắc kia nhìn thấy Du Vãn, Lý Manh Manh liền kinh ngạc muốn rớt cằm, cô đứng lên lớn tiếng hỏi, "Cô là Vị Vãn?!?!"

Du Vãn nhìn về phía cô gái đang nói chuyện, gật gật đầu, "Xin chào."

"Trời ạ, Vị Vãn vẫn còn là một cô bé?? Còn nhỏ như thế..." Lý Manh Manh nhất thời không tìm được từ gì để hình dung, nghĩ mãi mới nói, "Thế nào lại là một nữ sinh dễ thương? Tôi còn tưởng là một người đàn ông chứ."

Sau khi Lý Manh Manh nói xong, mọi người đều đồng tình. Nam chính Hướng Trạch Nhiên cũng rất kinh ngạc, anh ta cũng đọc tiểu thuyết rồi, ý tưởng của tiểu thuyết rất phong phú đa dạng lại tinh tế ảo diệu, mà cô gái trước mắt này nhìn qua khá nhỏ tuổi, cũng không giống người có thể viết được loại tiểu thuyết đó.

"Xin chào mọi người, tôi là tác giả kiêm biên kịch Vị Vãn." Du Vãn cảm giác mình cần phải lễ phép chào hỏi mọi người.

"Vị Vãn, đại tác giả, mau ngồi mau ngồi." Một người bên chế tác vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống. Du Vãn gật gật đầu với người đó, sau đó La Thiến kéo cô cùng nhau ngồi xuống.

"Du Vãn, giới thiệu cho cô một chút về đạo diễn của đoàn phim chúng ta." La Thiến nhỏ giọng nói ra, sau đó ý bảo cô ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, "Nha, đạo diễn của chúng ta là Thẩm đại đạo diễn – Thẩm Thanh Châu, trong văn kiện tôi đưa cho cô cũng có nhắc đến, a... Tôi quên mất là cô căn bản chưa xem."

Thẩm, Thanh, Châu?

Du Vãn mê man, ánh mắt trống rỗng. Lúc vào cửa cô không nhìn xung quanh, trừ lúc nói chuyện với Lý Manh Manh, Du Vãn căn bản cũng không biết dáng dấp mọi người ở đây trông như thế nào.

Cho nên khi cô nghe được tên Thẩm Thanh Châu, hơn nữa còn ngồi đối diện cô, cả người cô liền không ổn rồi. Vốn tưởng rằng vài tháng không gặp nhau đột nhiên biến thành người quan trọng trong chuyến công tác của cô, Du Vãn quá mức kinh ngạc ngược lại đã quên cả ngạc nhiên và mừng rỡ.

Cô sững sờ nhìn Thẩm Thanh Châu. Anh ngồi tùy ý ở chỗ đó, áo mũ chỉnh tề, lạnh lùng xuất trần. Mà đôi mắt màu trà nhạt kia giờ phút này đang dừng trên người cô, không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy trong mắt Thẩm Thanh Châu có ý cười nhè nhẹ.

"Thẩm tiên sinh?"

"Biên kịch đúng không, xin chào." Thẩm Thanh Châu dùng giọng điệu khi giải quyết công việc chào hỏi cô.

Du Vãn chớp chớp mắt, "Xin chào..."

Thẩm Thanh Châu khẽ gật đầu, "Cô vừa tới hôm nay?"

"Phải, vừa mới đến khách sạn lúc nãy."

"Ừ, kịch bản tôi đã xem qua, chi tiết cụ thể còn cần thảo luận thêm, lát nữa cô tới tìm tôi." Thẩm Thanh Châu nói

Du Vãn gật gật đầu, cảm thấy tim đập có chút nhanh.

Mà Thẩm Thanh Châu nói xong cái này cũng không nói chuyện với cô nữa, vẻ mặt kia với giọng nói của anh tựa như anh không quen biết cô, giờ phút này anh đã quay đầu sang nói chuyện với nhân viên ở bên cạnh.

Du Vãn thu hồi ánh mắt, có chút ảo não, đều tại chính mình không xem kỹ văn kiện La Thiến đưa cho. Khó trách ngày đó trong lúc ăn cơm anh nói đã biết cô sẽ đi công tác thật lâu, khi đó cô còn tưởng rằng anh thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới là anh lại thật sự biết rõ.

Anh là đạo diễn, nhất định là có tài liệu về cô, anh đã sớm biết cô là biên kịch? Người này thật biết đóng kịch, đã biết trước mà không nói cho cô một tiếng.

Nhưng... trong nội tâm Du Vãn bắt đầu có một ít mừng thầm, một khoảng thời gian tới cô và anh sẽ vẫn sớm chiều chung đụng chẳng qua chỉ là thay đổi địa điểm và không có hai sủng vật ở bên cạnh quấy rầy mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro