CHƯƠNG 18: THÂN MẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dương

***

"Ơ, cậu xem, bên cạnh cậu còn có người chăm sóc, cậu còn lo cái gì." Đường Duyệt cười nói.

Du Vãn rất vui vẻ, gần đây cô rất nhớ hai con chó, Du Điểm Điểm không thể tới, Đậu Đỏ có thể tới cũng tốt, lúc cô nhàm chán còn có bạn chơi cùng.

Thẩm Thanh Châu nhìn thấy Du Vãn đang hứng trí bừng bừng, nhíu mày nói, "Buổi chiều còn phải bắt đầu làm việc, cậu trực tiếp đưa Đậu Đỏ đến đoàn phim đi."

"Được, lát nữa tớ sẽ báo lại thời gian cho cậu."

Một lát sau, "Tôi ăn xong rồi. Tôi đi trước đây." Du Vãn đứng lên, nói với hai người.

"Đi?? Cô đi đâu?" Đường Duyệt hỏi.

"Tôi về phòng của tôi..."

Đường Duyệt ngoài ý muốn nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, sau đó hiểu rõ nói, "A~ tôi hiểu rõ, hai người... khụ khụ, biên kịch nhỏ, lát nữa gặp!!"

Du Vãn, "... Tạm biệt."

Du Vãn đi rồi, Đường Duyệt cũng không nháo nữa, đứng đắn hỏi, "Cậu thật sự ở cùng một chỗ với cô ấy?"

Thẩm Thanh Châu, "Không có."

Đường Duyệt, "Vậy là thế nào? Thanh Châu, đến bây giờ tớ chưa thấy có cô gái nào xuất hiện bên cạnh cậu thân mật như thế. Tớ có thể thấy cậu đối xử với cô ấy cũng không giống bình thường."

Thẩm Thanh Châu, "Là sao?"

Đường Duyệt, "Không phải sao? À, tại sao lúc trước lại nhìn thấy cô ấy ở trong nhà cậu, khi đó cậu cũng vừa mới dọn qua đi."

Thẩm Thanh Châu ngừng ăn, nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Khi đó, bởi vì chuyện của Đậu Đỏ, đó là ngẫu nhiên. Nhưng về sau, là tớ thuê cô ấy nấu cơm cho tớ... Ừm, cô ấy nấu cơm rất ngon."

"Cái gì?" Đường Duyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn Thẩm Thanh Châu, "Cô gái kia hẳn là thích cậu rồi."

Thẩm Thanh Châu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Đường Duyệt hết sức nhu hòa, "Làm sao cậu biết?"

"Ha ha, có phải cậu ngốc không?" Đường Duyệt liếc mắt, "Nói đến tiểu khu cậu đang ở đi, giá phòng như thế nào, có thể ở chỗ đó thì cậu thấy người ta có thiếu tiền không? Cậu nói cô bé đó ở đối diện nhà cậu, lại là một biên kịch có tài, cô ấy cần phải nấu cơm cho người khác để kiếm tiền à, đầu óc có vấn đề sao?"

Thẩm Thanh Châu trầm ngâm một phen, bình thường anh không có hứng thú tìm hiểu chuyện này, lúc trước để Du Vãn tới nấu cơm, đơn giản cũng chỉ có ba nguyên nhân: Thứ nhất, cô nấu ăn ngon. Thứ hai, cô thích chó và chó cũng thích cô. Thứ ba, Du Vãn không biết thân phận của anh, sẽ không hoa si muốn ký tên chụp hình gây phiền phức.

Còn về việc cô có đồng ý hay không, vì sao cô đồng ý, căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của anh.

Nhưng vừa nghe Đường Duyệt nói vậy, Thẩm Thanh Châu thấy cũng có chút đạo lý, sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, tâm trạng của anh vô cùng tốt.

Đường Duyệt thấy khóe miệng của Thẩm Thanh Châu có ý cười, thật sự cảm thấy thế giới to lớn không thiếu việc lạ.

"Này, đừng nói cô bé đó nữa, cái kia... Diệp Dư làm sao bây giờ?"

Thẩm Thanh Châu không giải thích được, nhìn cậu ta một cái, "Cái gì cậu ấy làm sao bây giờ?"

"Ôi, hai người biết nhau còn sớm hơn thời gian tớ biết cậu, nói thật, tớ thấy cậu ấy thích cậu, mặc dù cho tới bây giờ còn chưa từng nói ra." Đường Duyệt nói.

Khuôn mặt Thẩm Thanh Châu lãnh đạm, cảnh cáo kêu tên của cậu ta, "Đường Duyệt."

Đường Duyệt đóng miệng, ngượng ngùng nói, "Không phải tớ nói, là khả năng nhận thức với tình yêu của cậu thật sự rất kém."

Bị Thẩm Thanh Châu nhìn chằm chằm, Đường Duyệt nói, "Ôi, tớ biết tớ biết, cậu không có tình cảm với cậu ấy, có thể là các cậu quen nhau đã lâu, nếu Diệp Dư phát hiện cậu với cô gái nhỏ kia ở cùng một chỗ, phỏng chừng rất đau lòng."

Thẩm Thanh Châu đứng lên, "Tùy ý."

Đường Duyệt chậc chậc lắc đầu, "Tớ biết rõ, thật ra cậu cũng coi cô ấy là bạn, cũng không muốn cô ấy đau lòng. Nhưng mà tớ cảm thấy cậu nói cũng đúng, để cô ấy nhận ra sự thật sớm một chút cũng tốt."

Buổi chiều chính thức bắt đầu làm việc, Thẩm Thanh Châu đến đoàn phim trước. Du Vãn ở khách sạn gõ xong chương mới rồi vội vã chạy đến, sau khi đến đoàn phim, Du Vãn thấy Lý Manh Manh đang ngồi ở ngoài xem kịch bản , cô nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bóng dáng của Đậu Đỏ.

"Manh Manh."

"Này Vị Vãn, cô đến rồi."

"Ừ."

Lý Manh Manh thu hồi kịch bản, đột nhiên nói ra, "Vị Vãn, tôi nói cho cô biết. Lúc nãy, bạn của Thẩm đạo dẫn theo một con Samoyed đến đây, lúc trước tôi nghe nói Thẩm đạo chỉ yêu sủng vật, đau lòng gần chết, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, tôi thấy Thẩm đạo nhìn con chó kia cười, thật sự rất dịu."

"Thật à! Con chó kia ở chỗ nào?! Sao không thấy ở bên cạnh Thẩm đạo?"

"Mới lúc nãy còn ở đây, nhưng Thẩm đạo phải làm việc, cho nên bạn của Thẩm đạo đưa ra ngoài đi dạo rồi, bây giờ hình như đang ở phòng nghỉ, tất cả mọi người đều muốn chơi cùng." Lý Manh Manh nói, "Tôi dẫn cô đi xem. Nhưng con chó kia có chút sợ người lạ, vừa nãy lúc tôi sờ sờ đầu nó thì nó không mấy vui vẻ."

Du Vãn không nghe thấy cô ấy nói gì, vội vàng kéo cô ấy đến phòng nghỉ.

Đi đến cửa phòng nghỉ, Du Vãn liền nhìn thấy các vệ tinh vây quanh bạn học Đậu Đỏ, một nhóm diễn viên cùng nhân viên đoàn phim đang nhìn nó, nhưng Đậu Đỏ chỉ đi theo bên cạnh Đường Duyệt, hơi thiếu hào hứng.

"Đậu Đỏ." Du Vãn vô thức kêu một tiếng.

Đậu Đỏ vốn đang tựa ở bên chân Đường Duyệt, nghe được thanh âm này liền lập tức xoay đầu lại, thời điểm nó thấy Du Vãn, đôi mắt sáng ngời, trong nháy mắt chạy như bay đến chỗ cô.

Du Vãn thấy nó chạy đến, vội vàng ngồi xổm xuống, dang hai tay ra. Đậu Đỏ nhào tới, sức lực mạnh nên trực tiếp đẩy Du Vãn ngã nhào trên mặt đất.

"Ấy ấy, ngứa ngứa ngứa..." Du Vãn sờ đầu Đậu Đỏ, nhỏ giọng ở bên tai nó nói, "Ngoan, có nhớ tao không, hả?"

Đậu Đỏ dùng sức cọ cọ vào ngực Du Vãn, hai người cùng chơi đùa.

Mà một màn này, khiến cả đám người đang ở đó kinh ngạc đến ngây người, vừa rồi tình huống thân mật này chỉ xảy ra khi Đậu Đỏ ở cùng Thẩm đạo, trừ Thẩm đạo, Đậu Đỏ đều bảo trì tư thái cao lãnh, sao bây giờ lại thân mật với biên kịch của đoàn phim thế kia??

Lý Manh Manh nhìn cũng ngốc rồi, "Vị Vãn, cô quen Đậu Đỏ sao?"

Du Vãn sững sờ, cười nói, "Không, không quen... Ha ha, Đậu Đỏ thật xinh đẹp, đặc biệt giống vị kia nhà tôi."

"À, cô nói Điện hạ đúng không?" Đôi mắt Lý Manh Manh sáng lên, "Lúc trước tôi có lướt qua weibo của cô, Điện hạ thật đáng yêu. Vị Vãn, khó trách Đậu Đỏ thích cô, nhất định là trên người cô có tính chất đặc biệt nào đó khiến chúng nó thân thiết."

Dù sao trong tiềm thức của Lý Manh Manh cũng sẽ không nghĩ đến Thẩm Thanh Châu cùng Du Vãn xảy ra loại quan hệ đó.

"Phải không, tôi và Đậu Đỏ rất có duyên." Du Vãn đứng lên, ngước mắt liền nhìn thấy Đường Duyệt đang cười như không cười, cô ho khụ khụ, "Đường tiên sinh."

"Gọi tôi Đường Duyệt là được rồi." Đường Duyệt đi qua đến, "Không ngờ Đậu Đỏ lại thích biên kịch như thế, vậy tôi phiền cô chăm sóc Đậu Đỏ được không? Bây giờ tôi có việc phải đi, Thanh Châu cũng còn đang bận."

"Có thể." Du Vãn gật đầu liên tục.

"Tốt quá, vất vả rồi. Tôi đi trước."

"Được."

Đường Duyệt rời đi, Du Vãn dẫn Đậu Đỏ đi đến ghế sofa, cô vừa mới ngồi xuống ghế, nhân viên đoàn phim với các diễn viên bên cạnh liền ao ước, ganh ghét oán hận.

"Tôi vừa rồi muốn ôm nó mà không được đâu, bây giờ nó lại đồng ý cho biên kịch ôm."

"Ai nha, cho tôi sờ một cái, thật dễ thương thật đáng yêu."

"Nịnh nọt Đậu Đỏ có phải chính là nịnh nọt Thẩm đạo không?"

"Ha ha ha, Đậu Đỏ chính là sinh mạng của Thẩm đạo đấy."

"Vị Vãn, cô có bí quyết gì, dạy cho tôi với!!"

Du Vãn dịu dàng sờ đầu Đậu Đỏ, "Đây gọi là tính cách có sức quyến rũ, mọi người không hiểu được đâu."

"Ơ cô còn ngạo kiều à?"

Đậu Đỏ cọ xát Du Vãn, sau đó ngoài ý muốn chạy ra ngoài, Du Vãn vội vàng đứng lên đuổi theo, "Đậu Đỏ, mày muốn ra ngoài à?"

Đậu Đỏ ở phía trước cô, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn cô, Du Vãn đành phải cười chạy theo, đang chạy thì Du Vãn chợt ý thức được Đậu Đỏ muốn đi tìm Thẩm Thanh Châu, Du Vãn sợ quấy rầy công việc của Thẩm Thanh Châu, đành phải ngồi xổm xuống bên cạnh Đậu Đỏ nhắc nhở, "Chúng ta chỉ đi xem một chút, mày không thể quấy nhiễu người khác, được không?"

"Gâu gâu!"

"Vậy mày theo sát tao, nghe lời nhé."

"Gâu gâu gâu!"

Du Vãn mặc kệ Đậu Đỏ nghe có hiểu không, liền mang nó đến hiện trường quay phim.

Xa xa liền nhìn thấy Thẩm Thanh Châu ngồi ở phía trước màn hình giám sát, Đậu Đỏ vui vẻ như muốn chạy về phía trước, Du Vãn giật mình, vội vàng kéo nó lại, nhưng Đậu Đỏ cứ chạy về phía trước, Du Vãn không có biện pháp, đành phải chạy đuổi kịp bước chân nó.

Đậu Đỏ chạy đến bên cạnh Thẩm Thanh Châu, nhưng nó cũng rất biết điều, cũng không kêu lên, yên lặng chờ đợi. Thẩm Thanh Châu nhìn màn hình giám sát hết sức chuyên chú, cảm giác có một đống lông xù bên cạnh liền ngoảnh đầu nhìn sang.

Ánh mắt Thẩm Thanh Châu khẽ ngước lên, Du Vãn đứng cách đó vài bước, không dám thở mạnh, "Tôi không kéo được nó, đợi một chút, tôi sẽ dẫn Đậu Đỏ đi."

"Không sao, để nó chờ ở đây đi." Thẩm Thanh Châu nói.

Du Vãn gật gật đầu, Thẩm Thanh Châu nhìn cô một cái, lại nói, "Cô đến ngồi bên cạnh, trông nó."

"Ồ." Du Vãn di chuyển đến ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Châu, sau đó ôm Đậu Đỏ vào trong ngực.

"Tôi còn bận một chút nữa, nó đói thì cho nó ăn đồ ăn vặt, Đường Duyệt đặt phía sau tôi."

"À, được." Du Vãn thấy sau lưng Thẩm Thanh Châu có cái túi to, cô lấy tới nhìn, đều là đồ ăn vặt của Đậu Đỏ.

Giao phó xong, Thẩm Thanh Châu quay đầu lại, nghiêm túc làm việc, mà Du Vãn với Đậu Đỏ ngoan ngoãn ngồi tại chỗ xem.

"Đậu Đỏ, ăn đồ ăn vặt không?" Du Vãn lấy từ bên cạnh một túi bánh bích quy dành cho chó, bóc ra đút tới bên miệng Đậu Đỏ, Đậu Đỏ cắn cắn, ăn rất hân vui vẻ, Du Vãn cầm cả túi to nhìn nhìn, "Đây là nhãn hiệu gì, lần sau tao cũng mua cho Điện hạ một ít, Đậu Đỏ, ngon không?"

Đậu Đỏ đến gần lại muốn thêm một khối nữa, Du Vãn lại đút thêm một khối nữa cho Đậu Đỏ, sau đó duỗi tay vào túi cầm một khối, rất tự nhiên đưa vào miệng mình, "Ừ, rất thơm."

Mới vừa nhấm nháp hết, Du Vãn nâng mắt liền bắt gặp Thẩm Thanh Châu đang nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười.

Du Vãn lúng túng, "Khụ khụ, tôi thay Du Điểm Điểm nhà tôi nếm thử một chút."

"Tham ăn." Thẩm Thanh Châu tháo tai nghe xuống, bây giờ cả đoàn phim đang nghỉ giải lao.

"Này, tôi nói là đang thử thay Điện hạ." Du Vãn vịt chết còn cứng mỏ, "Nói sao đi nữa thì tôi cũng không tin là anh chưa từng nếm qua đồ ăn vặt của Đậu Đỏ, tôi nghe nói chủ nhân nuôi chó đều có nếm qua."

Thẩm Thanh Châu nhướng mày, "Tôi chưa từng ăn."

"À, thật không?" Du Vãn híp híp mắt, lấy ra một khối bánh đưa tới phía trước Thẩm Thanh Châu, "Vậy bây giờ anh thử xem, chưa từng ăn thức ăn cho chó thì không phải chủ nhân tốt."

"..."

"Làm sao? Không dám ăn à?"

Thẩm Thanh Châu rũ mắt xuống nhìn miếng bánh bích quy trước mắt, lại nhìn dọc theo miếng bánh bích quy về phía cánh tay mảnh mai trắng nõn, anh chần chừ một lát, khẽ thăm dò cắn thử miếng bánh bích quy, có chút mùi thơm, nhưng hương vị rất nhạt.

Du Vãn mở to hai mắt, hiếu kỳ nhìn anh, "Như thế nào, có phải ăn rất ngon không?"

"Khó ăn."

"À? Tôi thấy cũng không tệ."

Thẩm Thanh Châu liếc cô một cái, "Có đồ ăn vặt nào vào miệng cô mà không ngon."

Du Vãn, "..."

Một nam một nữ một con chó, tình cảnh hài hòa ấm áp dị thường.

Nhân viên đoàn phim đi tới đi lui cũng không nhịn được hướng mắt nhìn về phía đó.

Thẩm đạo mặt than không biết cười, Thẩm đạo không thích người khác đến gần... người quen Thẩm đạo đều biết quy luật này, nhưng sao đối với biên kịch của đoàn phim này lại không giống như thế??

F*ck!! Thẩm đạo còn ăn cả bánh bích quy biên kịch đưa cho?? Có vấn đề!! Thẩm đạo thế nhưng gần nữ sắc!! Trong lòng mọi người lập tức sùng bái Du Vãn!! Nhiều minh tinh xinh đẹp muốn quyến rũ Thẩm đạo mà không được, nhưng Thẩm đạo lại bị một biên kịch bắt được.

Nịnh nọt, tuyệt đối phải nịnh nọt!! Biên kịch Vị Vãn đại nhân của bọn họ tiền đồ không thể xem thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro