Lá thư thứ mười một viết cho Dữ Vãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dữ Vãn yêu dấu,

Em là Ôn Lương.

Hôm nay em mang Dữ Ôn đi siêu thị dạo một vòng, lại thấy người đã lâu không gặp là anh.

Em là một người nhát gan, sợ bị anh trông thấy nên chỉ dám đi cách hai người một khoảng.

Em yên lặng mà nhìn chăm chú hình ảnh anh và bạn gái ngọt ngào kéo tay nhau xuyên qua dòng người đông đúc.

Trái tim lại bắt đầu trở nên đau đớn.

Cảm giác hít thở không thông chậm rãi bủa vây lấy em, cùng sự quen thuộc dâng lên —— em bắt đầu che miệng ho không dứt.

Qua một trận, mở đôi tay ra, bên trên tất cả đều là máu, còn đang không ngừng theo kẽ tay chảy xuống dưới đất.

Sau đó em liền hôn mê bất tỉnh.

.......

Một lần nữa tỉnh lại, em đã nằm ở trên giường của bệnh viện.

Bác sĩ đứng một bên, vẻ mặt nghiêm trọng mà nhìn em, sau khi nói đại khái bệnh tình một lần liền hỏi: "Chỉ còn thời gian hai ngày nữa, cậu thật sự không muốn tiếp nhận trị liệu sao? Uống thuốc cũng có thể chống đỡ được thêm một khoảng......."

Em quyết đoán lắc đầu: "Thôi ạ, không cần phải lãng phí thuốc trên người cháu đâu."

Tiễn bác sĩ rời đi, cửa phòng lại bị đẩy ra, Dữ Ôn chạy ba bước liền nhảy vào trong lòng em, không ngừng kêu meo meo, có vẻ rất lo lắng.

Em xoa đầu của nó, an ủi: "Không có việc gì, đừng sợ."

Dường như Dữ Ôn đã đoán ra được gì đó, chỉ là em không muốn nói cho nó nghe.

Nó không cần phiền não vì một người sắp chết như em, em hi vọng nó có thể làm một con mèo nhỏ luôn luôn vui vẻ.

——

Khi xuất viện, em nghe được một người hộ sĩ khen Dữ Ôn rất thông minh, biết tự mình chạy theo sau.

Ngay lập tức cảm thấy hãnh diện vì nó.

Dữ Ôn quả thật là con mèo thông minh nhất mà em từng gặp!

Ôn Lương

22.11.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro