I-C27-C28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27 Diệt Vong

Dây đỏ!

Sợi dây đỏ ấy hãy còn nhỏ máu, ba người còn lại sợ đến run cả chân, họ vừa thét lên vừa lùi về phía sau, nhưng La Ngọc An lại vội chạy về phía trước định chạm tới dây đỏ. Đáng tiếc tay cô lại xuyên qua nó, cô không thể chạm tới sợi dây đỏ ấy được.

Dẫu đã đoán được từ trước nhưng La Ngọc An vẫn không cam tâm, cô quay lại nhìn về phía điện thờ trống rỗng. Nếu vẫn còn dây đỏ, vậy có nghĩa là nhị ca hẳn vẫn ở đây! Cô còn tưởng nhà cổ đã thế này rồi, có lẽ thị tộc Tần đã sa sút, nhị ca cũng đã tiêu tan.

"Chuyện gì vậy? Đại Uy?!"

"Có người chết, có người chết, Đại Uy chết rồi!"

Trong tiếng thét hoảng sợ chói tai không mạch lạc, một bóng hình xuất hiện trong bàn thờ ảm đạm, cái bóng đung đưa, vạt áo dài kéo lê trên mặt đất, thấp thoáng thấp thoáng rồi lại biến mất. Lần này không chỉ ba người kia mà ngay cả La Ngọc An đều nhìn thấy, chưa kể đến chuyện La Ngọc An còn nhìn rõ hơn cả họ nữa.

Ấy là dáng vẻ đáng sợ cô chưa từng thấy bao giờ, bên trong bộ đồ trắng lúc nhúc những hắc khí và dây rợ, ngay cả tóc ngài cũng biến thành thứ gì đó như rắn cứ ngọ nguậy liên hồi, sợi gì đó màu đen chảy ra từ trong bộ đồ trắng, trườn mình lung tung trên mặt đất. Nếu không phải còn được bộ đồ trắng kia bao bọc, thì vật thể vô cùng bất ổn định này gần như không hợp nổi thành hình người.

Ngài chầm chậm quay "đầu" lại trong tiếng thét chói tai, trên "gương mặt" đen ngòm không thấy nổi ngũ quan thỉnh thoảng mới nhô lên sợi gì đó đen đen, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm không biết tới từ đâu, gợi cảm giác kinh dị đến nổi da gà.

Dường như chú ý tới tiếng thét của ba người ngoài sân, ngài bước khỏi điện thờ, tiến ra ngoài. Trong lúc này, cái không khí tối tăm u ám trong bàn thờ dường như cũng gắn chặt bên ngài mà di chuyển từ trong ra bên ngoài.

Ngài đứng đâu, màu đen kịt như đêm đen cũng theo tới đó, chẳng mấy chốc, khoảng trời quanh sân đều đã xám xịt như bầu trời sắp nổi cơn giông.

"Lạch cạch."

Từng nhóm từng nhóm dây đen mấp máy rơi khỏi người ngài, chúng như có linh hồn mà trườn tới chỗ ba người kia.

"Không được... Quái vật! Đừng tới đây!" Cô gái tóc ngắn như phát điên, quá sợ hãi trước khung cảnh ấy, cô ta quên mất việc tên con trai chẳng hiểu sao bước qua cửa lại mất đầu, cứ thế phóng ra cửa mà không nghĩ ngợi gì, vì thế mà một giây sau, cô ta đã bị cắt thành từng khối, máu me phun tung tóe khắp nơi.

Chẳng biết tự lúc nào, trên cửa lại mắc thêm tận mấy sợi dây mảnh.

Còn đôi nam nữ nọ đã không thể thét lên nổi nữa, họ hoảng sợ và tuyệt vọng tột độ, trơ mắt nhìn "vật có hình người" càng ngày càng tiến sát lại gần, không biết có thể trốn ở đâu được nữa.

Thị Thần nhấc "tay" —— là một đống dây nhúc nhích trong đám hắc khí – lên, đặt trên đầu cậu trai tên Lưu Nguyên Đông.

"Là đám trẻ tộc Tần ta trở về đấy ư." Giọng nói kỳ dị chui ra từ những sợi dây.

"Không phải mất rồi." Ngài lẩm bẩm, giọng nói không chút trập trùng vang vọng, cậu con trai bị những sợi dây đen và đám hắc khí chạm phải run lên bần bật, đột nhiên cậu ta phát ra tiếng thở dốc như sắp chết, máu tươi rào rạt chảy xuống từ trên đầu, cậu ta không còn động đậy được nữa. Cả cơ thể bị cắt nát, cùng lúc đó, mỗi một khối thịt và giọt máu đều bị đám dây đen đói khát ấy ăn bằng hết.

Dây đen uống máu ăn thịt đỏ trở lại trong phút chốc, nhưng nhanh thôi, sắc đỏ ấy lại bị màu đen nuốt chửng. La Ngọc An thấy vậy, không hiểu sao lại nghĩ đến một cụm từ —— ô nhiễm.

Nhị ca bị ô nhiễm ư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

"Là đám trẻ tộc Tần ta trở về đấy ư." Ăn sạch một người, Thị Thần lại hỏi Lâm Lạc – cô gái duy nhất còn sống.

Lâm Lạc sợ đến mức đầu óc trống rỗng, nhưng cô bé vẫn kiên cường lên tiếng trả lời ngài, có lẽ cô bé hiểu nhầm rằng, chỉ cần đáp có là sẽ không bị giết nên run rẩy nói: "Phải, phải ạ."

Đám dây đen co quắp trên đầu cô bé. Giọng Thị Thần không hiểu sao lại dịu dàng đến kỳ dị, ngài nói: "Không phải mất rồi."

"Đừng giết tô —— a a —— "

Đám dây đen cuồn cuộn bỗng nhuốm sắc đỏ. Ban đầu những sợi dây đỏ mắc trên cửa cũng thế, chúng cắt đứt đầu người, nhiễm máu tươi nên mới rộ sắc đỏ trong phút giây ngắn ngủi, bây giờ, chúng đã lại biến trở về màu đen rồi.

Nhị ca đã hoàn toàn thay đổi ăn nốt hai thi thể còn lại, La Ngọc An đứng sau lưng ngài, nhìn ngài quanh quẩn đâu đây như đang tìm gì đó, cuối cùng lại từ từ quay lại bàn thờ, biến mất trong vùng tăm tối.

La Ngọc An đứng tại chỗ, nhìn bầu trời giông bão nhanh chóng luân chuyển đổi thay, tòa nhà cổ vắng lặng bị bỏ hoang này đã chết từ lâu, chỉ khi nào có một nhóm người nào đó tới đây, mới lại có thể phục sinh trong thoáng chốc.

"Ôi... Các cậu xem căn phòng này nè, khá quá đi mất, hay tối nay mình ngủ lại đây đi, nơi này có vẻ vẫn còn được giữ gìn khá tốt đấy."

"Xung quanh toàn những kiến trúc cổ kính thôi, mình cứ để đồ ở đây rồi đi dạo loanh quanh trước đi."

"Nơi này đẹp thật đấy, sao trước kia không ai phát hiện ra nó nhỉ?"

Hơi thở và giọng nói của con người kinh động đến quỷ thần đang say giấc. La Ngọc An thấy trên bàn thờ ảm đạm lại xuất hiện bóng dáng vặn vẹo ấy. Ngài cũng giống như lần trước, cắn nuốt tất cả những kẻ đi vào tòa nhà này. Hiển nhiên, ngài đã không còn tuân thủ nguyên tắc "chỉ cắn nuốt Ác" nữa rồi.

Có người nói sau lưng cô: "Trước lúc này, đã xảy ra chuyện gì ấy nhỉ."

La Ngọc An kinh hãi quay đầu lại, cô thấy mèo đen cười quỷ quyệt phi thăng tới chỗ mình. Hoa mắt, cô lại đứng trước cổng chính nhà cổ, lúc này cổng tòa nhà cổ đã mới hơn, gần giống với hình dáng trong ấn tượng của cô, cũng không đổ nát tan hoang như cảnh khi trước.

Lúc này trước cổng nhà cổ vô cùng ầm ĩ, chen chúc cả người lẫn xe, hỗn loạn như cái chợ.

"Có lẽ giờ mọi người đã tin tôi rồi đúng không, Thị Thần của chúng ta, vốn dĩ đã bị ô nhiễm từ hai trăm năm trước khi tự cắn nuốt tộc nhân thị tộc chúng ta rồi, nó đã sa đọa thành quái vật!" Tần Trĩ trông tầm hai lăm hai sáu tuổi đứng trước đám đông, gã hùng hồn nói, "Nó lợi dụng cái gọi là chúc phúc trẻ sơ sinh, làm ô nhiễm trẻ sơ sinh trong tộc, khiến chúng vô thức bị khống chế về mặt tư tưởng, cuồng tín mà bảo vệ nó, chúng ta không thể bị nó không chế như vậy nữa!"

"Đám tộc lão cố chấp đã chết hết rồi, những tộc nhân do nó khống chế cũng bị diệt trừ rồi, chỉ cần hôm nay chúng ta có thể hủy hoại nó hoàn toàn thì về sau sẽ không bị nó khống chế nữa, chúng ta sẽ được tự do!"

Trên gương mặt ai nấy đều toát lên vẻ cuồng nhiệt và hưng phấn, chúng đều là người thị tộc Tần, nhưng La Ngọc An chẳng thấy ai quen mặt. Những người này cầm vũ khí, vọt vào nhà cổ dưới sự dẫn dắt của Tần Trĩ.

"Nơi mà trước kia chúng ta không có tư cách bước vào, nay hãy để chúng ta phá hủy nó! Như phá hủy con quái vật mục nát đấy vậy!"

Bọn chúng điên cuồng phá phách, cướp bóc, thiêu rụi mọi thứ, cảm xúc mãnh liệt giống cơn thủy triều hùng vĩ, khí thế hung hăng không ai cản nổi. Cứ vậy, chúng xông vào trong điện thờ, hai vị thị nữ đã bạc đầu liều mạng ngăn chúng lại, lớn tiếng quát đám đông, đặc biệt là Tần Trĩ, "Bọn ta bồi dưỡng mày như thế, Tần Trĩ, sao mày có thể làm ra chuyện như thế được!"

Tần Trĩ bước tới đẩy họ ra, cười lạnh: "Hai con chó săn của quái vật mà thôi, đã bị nó khống chế hoàn toàn mất rồi."

Có người trói hai vị thị nữ ở một bên, còn Tần Trĩ dẫn người đi vào trong bàn thờ, thấy Thị Thần đã kết thành kén. Gã nhìn cái kén đó, không lộ vẻ chần chờ hay sợ hãi như những người khác, mà là vẻ căm hận khôn cùng, gã giương lê, thọc vào trong đó không chút do dự.

"Tất cả xông lên, hôm nay chúng ta cùng xé thứ này ra! Nó vừa cắn nuốt Lương Thị Thần, giờ là lúc nó yếu nhất, không thể phản kháng chúng ta được đâu!"

Mấy tên suýt soát bằng tuổi gã đồng tình trước tiên, chúng xông lên cắt cái kén đỏ ra. Cuối cùng, chúng mổ ra một bức tượng thần bằng gốm bên trong cái kén. Trên ngực tượng gốm có một vết nứt đang không ngừng trào ra hắc khí.

Tần Trĩ giơ lê lên, gã cắm vào khe hở đó, "Hôm nay chúng ta phải đập nát thứ này!"

"Đập nát nó! Đập nát nó!"

Hai vị thị nữ già nua kêu gào thê thảm, lại không thể ngăn lại đám người hung hãn, chúng như bị điên, cứ thế đập tượng thần không ngừng nghỉ.

"Dừng tay! Bọn mi dừng tay lại ngay!"

"Bọn mi chắc chắn sẽ bị nguyền rủa!"

Hai vị thị nữ già bị một gã trẻ đang kích động đá ngã lăn ra đất, họ thở dồn dập, trong lúc hỗn loạn đã tắt thở từ lúc nào. Mà tượng thần vốn cứng cáp không thể nào phá nổi, theo cơn phá phách điên cuồng của tộc nhân thị tộc Tần, đã nứt một khe rồi lại thêm một khe nữa.

Tần Trĩ thấy thế bèn tỏ ra mừng rỡ, gã càng chắc mình đã nghĩ đúng, "Phải thế chứ, quả nhiên là vậy, chỉ có người thị tộc Tần mới có thể hủy hoại Tần Thị Thần!"

"Rắc —— xoạt —— "

Tượng thần hoàn toàn vỡ nát.

Tần Trĩ còn chưa kịp reo hò tuyên bố thắng lợi, màu đen ngòm vô tận đã tràn ra bao trùm toàn bộ nhà cổ.

"Cái gì đây?"

"Đây, đây không phải Thị Thần đấy chứ?"

"Chẳng phải đập nát tượng thần thì Thị Thần sẽ biến mất ư, chuyện gì thế này?"

Đám người kích động thoáng tỉnh táo lại, họ bắt đầu thấy sợ, nhưng tiếc là đã quá muộn rồi. Bóng tối nuốt chửng tất cả mọi người, vô số dây đỏ ló ra từ trong tối, siết chặt cổ và tay chân của những người này. Trong tiếng kêu sợ hãi và những tiếng khóc thảm, họ bị cắn nuốt hoàn toàn, bao gồm cả thi thể của hai thị nữ kia, tất cả đều bị ăn sạch.

Ngoài nhà cổ vẫn còn lũ lượt người vào trong, có kẻ bị Tần Trĩ kích động, muốn cùng Tần Trĩ lật đổ Thị Thần, tranh đoạt càng nhiều chỗ hời; có người phản đối Tần Trĩ muốn vào trong can ngăn. Nhưng dù là ai, sau khi đã vào trong nhà cổ rồi, đều không thể ra ngoài nữa.

Tất cả mọi người bị Thị Thần nuốt chửng. Dây đỏ của ngài, cũng chầm chậm biến thành màu đen, rồi, ngài biến thành dáng vẻ kỳ dị người không ra người đó.

Không còn tộc nhân thị tộc Tần bước vào nhà cổ nữa, không biết là do họ không còn nữa, hay họ không còn dám tới đây. Thời gian chảy trôi, bắt đầu xuất hiện những thanh thiếu niên thích đi thám hiểm, khách du lịch bụi vô tình tìm tới nơi này... Mỗi một người, chỉ cần bước vào điện thờ đánh thức Thị Thần, đều không thoát khỏi cái chết.

"Tần Trĩ." La Ngọc An nhìn thấy hết thảy, cô đứng yên một chỗ, khẽ khàng đọc lên cái tên này.

*

Trời chiều mỹ lệ khôn cùng, những đám mây trắng nhạt xen kẽ sắc da cam in trên nền trời trông thật hoàn hảo. La Ngọc An đứng trong bụi hoa, nhận ra mình đã trở về, xung quanh không có gì thay đổi cả, hoa lá trước mặt và những giọt nước long lanh do cô mới tưới, chỉ có mèo đen thần bí đã không thấy đâu nữa.

Cô bỗng nhiên quay lại chạy về phía điện thờ, vén rèm lên, đến nơi trung tâm bàn thờ ôm chặt lấy cái kén đỏ vẫn luôn lặng im.

Vừa rồi, vô số lần La Ngọc An muốn ôm lấy Thị Thần đáng sợ đã bị ô nhiễm ấy. Cô muốn ngăn ngài lại, muốn cứu lấy ngài, nhưng cô không có cách nào cả, cô chỉ có thể đứng một bên nhìn. Lúc tượng thần vỡ nát, cô thấy trái tim mình cũng sắp tan tành đến nơi. Bị tộc nhân mình luôn luôn che chở đập vỡ, nhị ca sẽ đau đớn đến chừng nào đây!

Lúc sinh ra ngài bị mài xương gọt thịt, đã bị đập nát hết sức tàn nhẫn một lần rồi, tuyệt đối không thể có thêm lần sau nữa!

"Nhị ca, nhị ca, nhị ca..."

La Ngọc An ôm cái kén đỏ, cô vùi mặt trên đó, vuốt ve nó mà lòng vẫn cứ sợ hãi khôn nguôi.

Một lát sau cô thoáng tỉnh táo lại, nhận thấy trên người mình đã sắp quấn đầy dây đỏ rồi, đám dây đỏ rực rỡ này đang từ từ bám dính lên người cô, có sợi còn hứng khởi thắt nơ bướm ở tay cô, khiến La Ngọc An suýt bị cột vào kén đến nơi.

Cô hoàn toàn tỉnh táo lại, kéo đám dây đỏ lỏng lẻo trên người ra quấn lại cho cái kén đỏ, đứng dậy, "Nhị ca, em chợt nhớ ra có việc cần phải làm, chờ chút nữa em sẽ quay lại với ngài nhé, nhị ca nghỉ ngơi đi."

La Ngọc An kéo rèm xuống, ra khỏi điện thờ.

Ban đêm, trong nhà cổ trừ thị nữ thì những người khác không được đi loanh quanh bên ngoài, hầu hết mọi người cũng đều tự giác về phòng mình khi trời tối. Nên lúc này trong nhà cổ hết sức yên tĩnh, La Ngọc An dạo một vòng quanh phòng bếp, tiếp đó mới tới phòng ngủ của nhóm bảo vệ, đi thẳng tới phòng Tần Trĩ.

Cô đã không còn là người nữa, chỉ cần cô muốn là có thể đi xuyên qua cánh cửa này, cùng lúc đó còn có sức mạnh người bình thường không thể chống lại được, đây là sức mạnh nhị ca trao cho cô.

Tần Trĩ còn chưa ngủ, cậu ta lập tức phát hiện trong phòng có người bèn ngồi bật dậy, cảnh giác hỏi: "Ai vậy?"

Hỏi xong câu này cũng là lúc cậu ta thấy rõ gương mặt La Ngọc An, Tần Trĩ có vẻ bối rối, "Phu nhân? Ngài tới đây làm gì thế ạ?"

"Tôi muốn chứng thực một vấn đề với cậu." La Ngọc An đứng ở giữa phòng, cô nhìn cậu ta, "Có phải cậu muốn hủy diệt Thị Thần không?"

Tần Trĩ biến sắc, cậu ta vội vã phủ nhận, "Sao lại vậy được! Không có chuyện đó đâu ạ!"

La Ngọc An: "Thật sao? Có điều, thực ra đáp án của cậu cũng chẳng quan trọng lắm đâu."

Tần Trĩ: "Ý gì thế ạ? Phu nhân, có phải ngài hiểu lầm gì không, tôi..."

La Ngọc An không thèm để ý đến cậu ta, cô thản nhiên nói: "Lúc trước, các người cần ngài, nên dùng cách thức tàn khốc nhất để chế tạo ra ngài, kỳ vọng ngài che chở cho gia tộc. Tới bây giờ, các người đã không cần sự che chở của ngài nữa nên ngài lại trở thành cặn bã, trở thành lồng giam các người muốn hủy diệt. Hưởng thụ chỗ tốt còn không muốn trao đổi thứ gì, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế. Các người, bị ngài chiều hư cả rồi."

Tần Trĩ cứ biến sắc mãi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà để lộ cảm xúc thật. Nay cậu ta mới mười chín tuổi, bị người ta nói trúng tim đen thì không thể giữ vững tỉnh táo thêm nữa, Tần Trĩ phản bác: "Cô nói dễ nghe lắm, che chở cho gia tộc? Vậy vì sao trước kia lão lại ăn sạch hơn bốn trăm người bên chi tôi? Cô biết vì sao lão ăn thịt bọn họ không? Chỉ vì họ muốn thoát khỏi thị tộc Tần mà thôi! Loại Thị Thần như thế, căn bản chẳng hề có chút giá trị nào để bọn tôi cung phụng hết!"

La Ngọc An tới gần cậu ta, "Đúng thế, nếu cậu cảm thấy mình là chính nghĩa, thì cứ coi là vậy đi. Chẳng qua thật đáng tiếc, tôi thuộc về cái ác."

Cô giơ chiếc dao trong tay ra, "Không tiện mất rồi, ngay lúc nãy, tôi đã quyết định sẽ giết cậu."

...

Minh Hồi và Minh Hoàng cầm đèn bước qua hành lang, thấy La Ngọc An kéo một cái túi lớn đi về phía điện thờ bèn chào cô.

"Chị An, chị đang định tặng cái gì cho Thị Thần ạ?"

La Ngọc An không trả lời câu hỏi của họ, cô chỉ cười dịu dàng với hai cô gái, dặn dò họ: "Ngủ sớm nhé, không nên thức đêm đâu."

"Vâng, bọn em biết rồi ạ." Hai cô gái tươi cười bước đi.

Cánh cổng điện thờ đã đóng lại, La Ngọc An kéo cái túi nặng nề ấy mà chẳng mảy may thấy mệt mỏi. Chiếc túi kín thật, không hề làm rớt ra một giọt máu nào, như những lần trồng hoa trước kia, cô đào một cái hố thật to, cô ném thi thể trong túi vào hố sâu mới đào, rồi lấp một lớp đất lên trên.

Cuối cùng, cô mới trồng một gốc sơn trà đỏ ở ngay chỗ ấy.

Lời tác giả:

Một tác giả có thái độ cầu thị: Giờ chúng ta đi theo kịch bản tiêu chuẩn một lần nhé, tên Tần Trĩ này có ý xấu, cố tình tiếp cận nữ chính, nữ chính bị lừa, nam nữ chính hiểu lầm, nữ chính bị thương, hai người hết hiểu lầm nhau, nam chính trừng trị Tần Trĩ.

Một tác giả chả quan tâm cầu thị là gì: Ok, giờ các bạn thấy rồi đấy, nữ chính của chúng ta thẳng tay đâm chết Tần Trĩ luôn.

28 Vấn Đề

La Ngọc An dường như bị cái tương lai mà mèo đen tiên đoán trước dọa cho phát sợ, cô không dám tùy tiện ra khỏi điện thờ, cứ có cảm giác mình vừa rời khỏi đây thôi là sẽ có người nhân dịp nhị ca đang rất yếu, đến xé ngài ra, hủy diệt ngài.

Sau khi em gái chết, trải qua kiếp sống trong tù và sự kiện giết người, đồng thời chính mình cũng gặp phải đủ thứ chuyện, La Ngọc An đã thay đổi rất nhiều từ lúc nào mà cô cũng không hề hay biết.

Ví dụ như cô không ngờ rằng, mình giết Tần Trĩ xong sẽ bình tĩnh tới vậy. Thi thể được chôn trong khoảng sân này thôi, nhưng cô không hề cảm thấy gì, trong nhà cổ có người đang tìm Tần Trĩ mất tích, cô cũng tuyệt nhiên không hề mở miệng, chỉ thờ ơ mặc họ tìm kiếm. Còn về Minh Hồi đang đau lòng và lo lắng, thì chí ít cô bé không cần biết chàng trai mình thích đã lợi dụng mình.

La Ngọc An lặng lẽ lợi dụng quyền hạn phu nhân Thị Thần để điều tra một số tư liệu. Cô mở một cuộc họp trực tuyến ngoài hành lang điện thờ, tham dự hội nghị là nhóm tộc lão thị tộc Tần và rất nhiều người cầm quyền của thị tộc.

La Ngọc An bật video lên rất đúng giờ, chừng là chỉ nháy mắt, tất cả mọi người đều đã tham gia vào cuộc họp, có thể thấy họ đã chờ đợi từ lâu, bao gồm cả những ông cụ đã cao tuổi bình thường không thích dùng mấy thứ hiện đại hóa linh tinh cũng đứng đắn ngồi trước camera. Cô còn thấy mấy ông lão bảo nhóm thanh niên đứng đằng sau, dạy họ cách sử dụng những thứ này nữa.

"Ông nội, ống kính đây cơ ạ, ông nhìn sang kia làm gì."

"Biết rồi biết rồi, khỏi cần mày dạy, tránh ra cho ông xem nào."

La Ngọc An không hề biết cái thông báo hôm nay sẽ họp trực tuyến đã làm bao nhiêu người ngủ không yên giấc. Thấy tất cả mọi người đã đến, La Ngọc An mới cười chào họ, sau đó nói thẳng ra mục đích chính khiến cô tổ chức cuộc họp này.

"Nếu trong thị tộc Tần, có người cảm thấy gia tộc đang cản trở hơn là giúp sức mình, vậy có thể chọn cách sửa sang họ khác, rồi rời khỏi thị tộc." La Ngọc An chỉ nói một câu rất đơn giản, lại khiến mọi người ngạc nhiên đến sững người, một hồi lâu cũng chưa tỉnh táo lại được.

Rời khỏi thị tộc? Sửa sang họ khác? Họ chưa từng nghe thấy chuyện thế này bao giờ. Khởi nguyên thời đại của các Thị Thần phải ngược dòng đến cả ngàn năm trước, khi ấy mọi người đều cho rằng việc được Thị Thần che chở là quang vinh, cho tới bây giờ, những người thuộc thế hệ trước cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi gia tộc, đúng hơn là họ không thể tưởng tượng nổi chuyện này sẽ xảy ra.

Mà lại, sống trong gia tộc duy nhất còn có vị Thị Thần mạnh nhất, ngầm họ đã tự cảm thấy mình thượng đẳng hơn người, tuy rằng vẫn phải chịu đựng thứ áp lực khó lòng giải thích được. Gia tộc suy sụp sẽ ảnh hưởng tới Thị Thần, ngược lại, sự suy yếu của Thị Thần cũng ảnh hưởng tới gia tộc, họ sẽ chỉ cố nghĩ cách tăng quy mô thị tộc, chứ tuyệt nhiên không mong có người thoát khỏi thị tộc.

"Không được!" Cuối cùng cũng có người tỉnh táo lại, đanh thép trả lời cô.

Cho dù La Ngọc An có là phu nhân Thị Thần đáng kính của họ, nhưng những lời này của cô họ vẫn không thể nào thản nhiên chấp nhận được. Đã có một người dũng cảm nói ra trước thành ra cuộc họp bắt đầu ầm ỹ như cái chợ.

"Sao phu nhân lại đột nhiên nói thế chứ, chuyện lớn như vậy không thể quyết định ngay được, chuyện gì liên quan đến hưng suy của thị tộc đương nhiên phải bàn bạc cho thận trọng mới phải." Này là nói khá kín đáo.

"Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được, rời khỏi thị tộc chẳng phải đang tổn hại đến lợi ích gia tộc à?" Này là nói thẳng tuột hết ra.

"Sao lại có người muốn thoát khỏi thị tộc được chứ, chắc chắn là ngài đang nói đùa." Còn đây là những người không thể tin nổi.

Những người lớn tuổi cãi cọ ầm ĩ, những ông cụ đó hoặc tỏ ra cố chấp, hoặc tỏ ra không đồng ý, nếu không phải còn nể thân phận của La Ngọc An, chắc giờ đại đa số mọi người đã nhảy dựng lên vỗ bàn chửi đổng luôn rồi.

Trái lại, đám thanh niên đứng sau lưng họ tỏ ra rất thờ ơ, có người còn nói: "Có gì không tốt đâu, mọi người tự do lựa chọn không được à, đã thời nào rồi, thay đổi một ít thì có sao đâu."

Kết quả là lập tức bị các cụ già quở mắng.

La Ngọc An nhìn ống kính, nụ cười trên môi cô dần biến mất. Sau khi cô trở thành phu nhân Thị Thần, tuy dung mạo không thay đổi đáng kể nhưng cái cảm giác không phải người ở cô ngày một giống Thị Thần hơn. Khi cô cứ lạnh mặt ngồi yên trước ống kính, nhìn mọi người chằm chằm bằng đôi mắt đen như mực, chẳng hiểu sao họ lại thấy áp lực tới quái lạ, mọi người bất giác hạ giọng, cuối cùng hoàn toàn im lặng.

"Những kẻ cảm thấy Thị Thần không thể che chở cho mình, cảm thấy gia tộc không mang lại lợi ích cho mình, cảm thấy gia tộc cản đường mình, bởi vậy mà sinh lòng bất mãn, có tồn tại đấy, tồn tại trong mỗi cái góc của gia tộc này." La Ngọc An chỉ tay vào ống kính, "Tồn tại ở góc hẻo lánh mà các người không thể thấy được."

Ai cũng cảm thấy cô đang chỉ mình nên khó tránh khỏi việc thấy khó chịu. Với họ mà nói, Thị Thần rất cao quý, nhưng với những gia tộc khác mà nói, họ cũng rất cao quý. Nhưng Thị Thần lại hạ mình, chăm chú để mắt tới tất cả những người dưới mình, còn họ hầu như sẽ không làm thế.

La Ngọc An không còn kiên nhẫn và dễ tính với họ như xưa nữa, trong mắt cô như có ngọn lửa tối tăm đang thiêu đốt, bàn tay chĩa vào màn hình chầm chậm hạ xuống, "Tôi biết, mọi người rất bất mãn với chuyện này, dù tôi có yêu cầu đi chăng nữa thì các người cũng sẽ bằng mặt không bằng lòng, thậm chí dùng vài thủ đoạn nhỏ nhen ép người khác không dám rời khỏi gia tộc."

"Nhưng mà không sao hết." La Ngọc An lại mỉm cười, "Vì cuối cùng thì các vị cũng sẽ chết, còn tôi thì không. Tôi muốn làm gì, hiển nhiên là các vị không cản nổi đâu, nếu như bây giờ không giải quyết vấn đề này triệt để, chờ các vị chết hết rồi, một khi tôi cảm thấy vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, sẽ chỉ dùng biện pháp mạnh tay hơn nữa để giải quyết mà thôi."

Nhóm các ông cụ già bị cô chặn họng không nói được gì, mặt họ lúc đỏ lúc trắng, có một người tầm tuổi trung niên cau mày hỏi: "Xin hỏi phu nhân, vì sao bỗng nhiên ngài lại có ý đó ạ?"

La Ngọc An: "Vì Thị Thần."

Không một ai truy hỏi rốt cuộc đây có phải ý Thị Thần hay không, dường như tất cả đều ngầm thừa nhận Thị Thần chắc chắn sẽ không đồng ý, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của phu nhân mà thôi.

Một ông lão đã bình tĩnh lại, gạt tay cô cháu gái đang đỡ mình ra, nói: "Phu nhân, chuyện này, Thị Thần sẽ không đồng ý đâu, ngài tuyệt nhiên không muốn thấy con cháu trong gia tộc ly tán! Tha thứ cho bọn tôi không thể nghe theo lời ngài."

La Ngọc An ngoan cố nói: "Tôi không nêu ra ý kiến, đây là thông báo, tôi yêu cầu mọi người làm thế."

Giận dữ trước thái độ của cô, ông lão đứng phắt dậy, giọng đã hơi hung hăng, "Phu nhân còn trẻ, có lẽ không biết lúc trước những người muốn thoát khỏi gia tộc chúng ta cuối cùng gặp đã phải hậu quả thế nào đúng không! Không phải chỉ do chúng tôi không muốn, mà Thị Thần cũng sẽ không muốn thế."

La Ngọc An: "Ông đang nói chuyện hơn hai trăm năm trước ư?"

Đây là chuyện ngay cả người trong thị tộc cũng ít khi nhắc đến, nếu không phải bị La Ngọc An kích thích có lẽ ông ta cũng sẽ không lựa lời mà nói ra việc này. Ông ta vừa nói chuyện ấy ra khỏi miệng thì rất nhiều người cùng tham gia cuộc họp đã sầm mặt lại, nhất là sau khi La Ngọc An thản nhiên nhắc tới nó, tất cả mọi người bắt đầu trốn tránh ánh mắt cô, có cơ số người còn lộ rõ vẻ sợ hãi.

La Ngọc An im lặng một lát, "Các người đều nói, bốn trăm người đó vì muốn thoát khỏi thị tộc nên mới bị Thị Thần cắn nuốt, nhưng tôi lại không thấy vậy."

Cô ở đây chưa lâu, chỉ thấy tộc nhân thị tộc Tần và Thị Thần gần gũi nhau có mấy lần, cô thường xuyên cảm thấy, Thị Thần quả thực có một thứ chấp niệm với gia tộc này, ngài cưng chiều "đám trẻ" ấy quá mức, chúng muốn ngài thế nào ngài sẽ chịu thế đó. Nhưng mà, nếu chỉ vì có người muốn rời khỏi gia tộc mà ngài lại cắn nuốt người đó, thì cô không tin.

Ngay từ sớm cô đã cảm nhận được tâm trạng và sở thích của Thị Thần rồi. Ngài hứng thú với thứ gì, ngài muốn gì, hầu như cô đều đoán trúng mười mươi, hoàn toàn không phải do cô có năng lực gì đặc biệt cả, chỉ là bởi vì từ lúc đó trở đi cô luôn luôn chú ý tới Thị Thần, quan sát và thấu hiểu ngài như một người bình thường.

Nhị ca của cô, là một tồn tại vô cùng thuần túy, ngài có cả sự chân thành của thiếu niên, lẫn sự khoan dung của người lớn tuổi.

"Ngài là Thị Thần của các người, cũng là Thị Thần của tôi." La Ngọc An cầm camera, cô đứng lên, bước vào điện thờ, "Đã vậy, chúng ta hãy hỏi thẳng Thị Thần xem sao."

Vốn dĩ vẫn có người muốn nói, nhưng nghe thấy thế bèn ngậm miệng lại. Hầu như mọi người đều e sợ khi nhìn thấy cái kén đỏ kỳ dị.

La Ngọc An để camera ở một bên, cô ngồi xổm trước bàn thờ, cầm đôi giao bôi ra.

Các cụ già trong cuộc họp cũng nín thở theo dõi, trong bàn thờ yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe được tiếng của La Ngọc An, cô nói: "Em mong Thị Thần cho phép tộc nhân thị tộc Tần được lựa chọn việc rời khỏi gia tộc, đổi sang họ khác theo nguyện vọng riêng của họ."

Cô ném đôi giao bôi đỏ ra, chúng xoay tròn rồi rơi trên mặt đất.

"Chát."

Lúc La Ngọc An ném giao bôi cũng không chắc nhị ca liệu có đồng ý hay không, nhưng... Cô nhìn giao bôi một mặt trái một mặt phải, mỉm cười.

"Thị Thần cho phép."

Giao bôi hai mặt trái phải rõ ràng, Thị Thần đồng ý, đơn giản đến vậy, cuộc tranh cãi và sự ngoan cố của họ lúc nãy thật chỉ như một trò cười, hiển nhiên nhóm tộc lão không ngờ tới chuyện này, có người còn nghẹn giọng than vãn: "Sao lại vậy được!"

La Ngọc An không nhặt hai chiếc giao bôi lên, cô cứ để camera quay cảnh đó một lát, rồi lặng lẽ hôn cái kén đỏ ở góc khuất của máy quay, thì thầm: "Cảm ơn nhị ca."

"Vậy, mọi người còn có dị nghị gì không?" Cô lại quay về ngồi trước ống kính.

"Nếu... thực sự có rất nhiều người muốn rời khỏi thị tộc Tần thì phải làm sao đây?" Vẫn có người thắc mắc hỏi.

La Ngọc An: "Vậy thì cứ để họ đi."

Cô không có cái tư tưởng vinh danh gia tộc ăn sâu bén rễ như đám tộc lão kia, cũng không ham muốn quyền lực, cô chỉ nghĩ cho người mình yêu, nên mới có thể dứt khoát tới vậy.

Sau khi chuyện được phổ biến rộng rãi, quả nhiên gây đã gây ra sóng to gió lớn, cơ hồ ai nấy trong thị tộc đều bàn bạc về chuyện này.

Nhưng một thời gian sau, số người rời khỏi thị tộc lại không nhiều như La Ngọc An đã nghĩ.

"Có ngu tôi mới rời khỏi thị tộc, toàn bộ Du Châu đều là địa bàn của thị tộc Tần, chúng ta có ô dù che chở vậy rồi, ai rảnh mà rời khỏi gia tộc chứ."

"Mặc dù có lúc mấy cái luật lệ trong thị tộc phiền phức thật, nhưng chỗ tốt cũng đâu có thiếu, trẻ con đi học được chu cấp tiền, có tài còn được chỉ định làm việc trong thị tộc nữa."

"Mấy người cầm quyền lại làm gì đấy, không phải do thấy tộc nhân chúng ta vô dụng với gia tộc nên muốn đuổi chúng ta đi, để còn chiếm nhiều của hời hơn đấy chứ?" Gã thanh niên nói ra câu này, chính là một trong những kẻ điên cuồng đập nát tượng thần trong tương lai mèo đen đã vẽ ra.

Cô tưởng rằng những người kia điên cuồng đến vậy, là do bất mãn với sự gò bó và hạn chế của gia tộc, giờ mới rõ, cũng không phải thế, chúng chỉ phẫn nộ vì sao kẻ có được quyền lợi lại không phải chúng mà thôi.

Phần lớn mọi người tuyệt không quan tâm đến cái gọi là ràng buộc, quyền lợi mới là nguyên nhân sâu xa nhất khiến chúng theo phe Tần Trĩ giết Thị Thần, chúng thấy được thứ quyền lợi khủng khiếp mà Tần Trĩ mang lại.

Khi không có người lãnh đạo, những kẻ này chỉ là những hạt cát lẻ tẻ, nhưng khi chúng cùng theo đuổi một thứ quyền lợi, mới trở thành một dòng lũ.

Nhưng mà, những kẻ này chung quy cũng chỉ là người thường mà thôi.

La Ngọc An vốn trở nên căm ghét chúng sau cái tương lai ấy, sau khi đã nghĩ thông suốt điều này rồi, cuối cùng cũng không làm gì những kẻ bị cô tìm ra.

Tần Trĩ chết rồi, chuyện này cũng phải kết thúc thôi.

Cô quay về điện thờ, lòng chẳng hiểu sao lại thấy chán chường, vô tình ngẩng đầu lên thì chợt nhận ra vạt áo trắng phấp phới nơi bụi hoa. Tựa ánh trăng tỏa vầng hào quang lờ mờ, chiếu rọi trước khóm hoa.

Lần này, ngài kết kén tận ba tháng ròng.

La Ngọc An quả thực đã nhớ ngài lắm rồi, cô không biết mình chạy tới chỗ Thị Thần bằng cách nào, nhưng đến lúc hồi thần lại đã chôn mặt trong lồng ngực thoang thoảng hương thơm của ngài. Cô ra sức túm lấy tóc ngài, ghìm eo ngài lại.

Cô nghĩ đến những chuyện mình làm trong thời gian qua, ngẩng đầu lên, "Nhị ca, có nhiều chuyện em chẳng làm tốt được."

Thị Thần mỉm cười nhìn chăm chú gương mặt uể oải của cô, hôn nhẹ lên trán La Ngọc An. Cô khép mắt, cảm nhận mái tóc đen như thác chảy của ngài bao phủ lấy mình, cơn phẫn nộ và những lo âu đều bị xua tan nhờ hành động an ủi hết mực dịu dàng ấy.

"An vẫn chỉ là trẻ con thôi mà."

La Ngọc An: "...Nhị ca, đừng nói những lời như thế này nữa, không thì ngài đang phạm pháp đấy."

Thị Thần rất nghe lời, "Ừm, không nói nữa."

Nhưng từ ánh mắt ngài, hiển nhiên vẫn có ý đó.

La Ngọc An níu áo và tóc của ngài không chịu buông tay, "Nói em vẫn còn là trẻ con tức là... Việc đó em hành xử ấu trĩ lắm sao ạ? Em chưa có kinh nghiệm, lại nôn nóng quá đà..."

Thị Thần: "Không phải, ý là em đáng yêu đấy."

La Ngọc An nhìn gương mặt tươi cười của Thị Thần, nhận ra có lẽ ngài hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, chợt cô buột miệng nói: "Nhị ca, chuyện của hơn hai trăm năm trước ấy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy ạ, ngài có thể kể cho em nghe không?"

Người thị tộc Tần giấu chuyện này kín như bưng, trước kia Tề Quý cũng chỉ kể cho cô nghe mấy câu thật giả lẫn lộn, Tần Trĩ lại tin chắc rằng Thị Thần không khác nào ma quỷ, nhưng cô hoàn toàn không tin họ, cô chỉ tin lời người mình yêu thôi.

Thị Thần bị cô ôm rất chặt, ngài cười híp mắt xoa đầu cô, bỗng nhiên lại tỏ ra nghịch ngợm, "Em dùng giao bôi hỏi thử xem liệu ta có kể cho em nghe hay không đi."

La Ngọc An: "..." Ngài cũng tỉnh dậy rồi mà còn dùng giao bôi làm gì? Nhưng thấy nhị ca như thế, La Ngọc An bất giác bình tĩnh trở lại.

Cô thực sự lặng lẽ lấy đôi giao bôi ra, ném chúng xuống đất ngay trước mặt Thị Thần.

Quả nhiên, một mặt trái, một mặt phải.

Nhận thấy La Ngọc An ra hiệu bảo mình mau nói đi, Thị Thần cười cười, ngài ngoan ngoãn kể: "Từ rất lâu trước kia..."

Lời tác giả:

Thị Thần: Haiz, cả đám đều là trẻ con hết mà. (Bao gồm vợ, các ông cụ già trong thị tộc và những tộc nhân làm chuyện xấu.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro