V-C5-C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05 Thật Thơm

Trời đầy mây, gió nhẹ, nhiệt độ không khí 22°C

Tần Minh Hoàng ngồi ở trên ghế bên cạnh hồ nước, ngửa đầu nhìn bầu trời. Không Hải trên trời đã sắp lan đến đỉnh đầu, bóng ma khổng lồ gần trong gang tấc bao phủ trên không, giống một tầng u ám lưu động, cho người ta áp lực không gì sánh kịp.

Ngày hôm qua buổi chiều, Tần Minh Hoàng nghe thấy từ phương xa truyền đến tiếng cảnh báo, đó là tiếng cảnh báo tại hoạ nghiêm trọng trong thành thị, âm điệu bén nhọn chói tai lặp lại, lực xuyên thấu cực mạnh, căn cứ ở khu vực ngoại ô hẻo lánh khu 118 cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Radio và tivi đều sớm đã không có tín hiệu, cô không biết tình huống bên ngoài, chỉ có thể suy đoán từ tiếng báo động này, sợ là đã không tốt lắm.

Không Hải đã bao trùm sát bên ngoài khu 120, tới bên cạnh khu 118. Cho nên hiện giờ Tần Minh Hoàng nằm ở đây, là có thể thấy rõ ràng cảnh tượng ranh giới trên trời, một bên là u ám, một bên là nước biển. U ám đụng vào nước biển, thật giống như sóng triều đánh lên bờ biển.

Cảnh tượng kỳ lạ như vậy so với đặc hiệu thị giác nhìn qua còn kích thích hơn nhiều, Tần Minh Hoàng gần đây không có việc gì liền ngồi ở bên ngoài nhìn bầu trời.

Mắt thấy sắp đến giữa trưa, cô đứng dậy đi vào phòng bếp.

Đồ ăn cô tìm ra trong phòng bếp đã không còn, hiện giờ cô ăn đồ của con bạch tuộc ẩn hình đó —— những con cá trong hầm chứa đá.

Cá chiên, cá canh, cá nướng đều đã làm, Tần Minh Hoàng hôm nay buổi sáng chính là làm cá viên. Tự chế cá viên rất đơn giản, chỉ có băm cá hơi phiền toái, nhưng hương vị thành phẩm không tồi, cô làm một bồn cá viên lớn đặt ở tủ đông, muốn ăn liền lấy một ít ra nấu, như là nấu bánh trôi vậy.

Bưng gia vị tự chế cùng cá viên nóng hầm hập ở bên bờ hồ ngoài trời, cả người cô giống như không xương cốt nửa nằm liệt, chán đến chết nhai cá viên, ngẫu nhiên nhìn mây trên trời một cái, ngẫu nhiên còn tùy tay xoa một miếng cá viên ném vào trong hồ cho bạch tuộc.

Đại gia hóa đó cho cái gì cũng ăn, Tần Minh Hoàng mấy ngày này đã coi nó trở thành cá vàng mình nuôi.

Nơi này hiện giờ chỉ còn lại một mình cô, cũng không có ai có thể nói chuyện phiếm, cô đành phải cùng "cá vàng nhỏ" này chơi đùa..... không đúng, thiếu chút nữa đã quên vẫn còn một người.

Barry còn bị cô trói ở ký túc xá. Cách một ngày cô đi qua đút chút nước và thức ăn, bảo đảm hắn sẽ không chết, nhưng hoàn cảnh sinh tồn cũng chẳng ra gì.

Vừa đi vào gian ký túc xá, Tần Minh Hoàng đã ngửi thấy một mùi lạ, mặt cô không đổi sắc móc ra khẩu trang đeo lên, cầm một lọ nước qua, còn cẩn thận cắm ống hút.

Barry hơi thở thoi thóp nhìn thấy cô liền khóc, thái độ của hắn từ lúc bắt đầu bất chấp tất cả "Lão tử chính là giết cô ta thì mày có thể thế nào" sau đó biến thành "Cầu xin cô buông tha tôi, tôi biết sai rồi, tôi không nên giết cô ấy", đến bây giờ ——

"Cầu xin cô, cô giết tôi đi! Tôi không chịu nổi, cô giết tôi đi!"

Tần Minh Hoàng đưa nước cho hắn uống, vẻ mặt kỳ quái, "anh nói cái gì, tôi không phải loại người tùy tiện giết người, tôi lớn như vậy còn chưa từng giết ai đâu."

Tần thị các cô huấn luyện thị nữ, cũng không phải dạy thành sát thủ.

Barry giống như nghe không thấy cô đang nói gì, khóc la: "Tôi không muốn chịu tra tấn thế này nữa!"

Tần Minh Hoàng: "Đừng có bôi nhọ tôi, tôi chỉ trói anh vào đây, cũng không tra tấn anh a. Này, anh xem, tôi còn mang theo cá viên cho anh đây, anh tự dùng miệng ngậm ăn đi, tôi đi trước, nơi này quá thối."

"Không, đừng đi! Tôi đều nói cho cô!" Barry hô to, "Là có người muốn tôi giết cô ta, là tiến sĩ Kỷ Luân trước kia ở căn cứ này, đều là hắn nói muốn tôi phối hợp, không liên quan đến tôi!"

Tần Minh Hoàng tâm nói, tới rồi, phim kinh dị loại hình sinh hóa chuẩn bị có tiến sĩ nào đó, vừa nghe chính là nhân vật vai ác, cái loại người cuồng nghiên cứu chỉ cách kẻ điên một đường nhỏ. Chính là bởi vì những bộ phim đó có quá nhiều tiến sĩ vai ác, làm cho cái danh hào tiến sĩ này cũng không dễ nghe.

"Tôi chỉ nghe mệnh lệnh của hắn, cô thả tôi đi ——"

"Khó mà làm được." Tần Minh Hoàng buông thức ăn, nước uống đi đến cạnh cửa, "anh không cần nói này nọ với tôi, tôi không muốn biết, tôi lại không phải cảnh sát nơi này, không phụ trách bắt người xấu, tôi chỉ cần bảo đảm không phạm pháp, có thể tồn tại rời đi là được.

Nói xong cô thuận tay đóng cửa ký túc xá, đem một phòng mùi hôi cùng với Barry khóc rống nhất ở bên trong.

Hiện giờ biết hồi hận, lúc trước giết người sao không ngẫm nghĩ nhiều hơn. Lúc trước cô còn nghĩ đến muốn bày thi thể người bị hại ở trong ký túc xá của Barry, để mỗi ngày hắn nhìn thi thể người bị mình giết chết.

Nếu không phải sau đó cô cảm thấy bày thi thể người bốc mùi thối ở đó thì không quá hữu hảo với người bị hại, cô đã thật sự làm như vậy.

Hiện giờ đôi tình lữ được cô chôn ở trong vườn, cùng một hố, cũng không tính là tịch mịch.

Nhưng căn cứ lớn như vậy, một mình cô mỗi ngày lắc lư qua lại, cô tịch mịch, đành phải mỗi ngày ở bên bờ hồ cho cá ăn.

Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cô lại rửa sạch hồ nước một lần, vừa chơi súng bắn nước, vừa nói chuyện với con bạch tuộc lớn không biết ở đâu kia, "Mày không phải là giống loài mới mà tiến sĩ kia làm ra đi? Lúc trước tao cho rằng mày là bạch tuộc ngoài hành tinh."

"Tao ở đây đã có chút phiền, mấy ngày này mỗi ngày đều ăn cá, tao sắp không chịu được, chờ Không Hải trên đầu kia di động tới đây, tao nhìn đủ rồi liền nghĩ cách rời đi, đến lúc đó mày ở đây không ai cho ăn sẽ không đói chết đi?"

Cô tắt súng bắn nước trở lại bên bờ hồ, một cái chi trong suốt nhìn nhọn dán trên cẳng chân cô, đây đã không phải lần đầu tiên Tần Minh Hoàng nhận được đại gia hỏa này "Chào hỏi."

Ban đầu cô còn thực cảnh giác, nhưng sau đó lại phát hiện mỗi lần nó đều chỉ dùng một cái chi nhìn nhọn lặng lẽ đáp lên chân cô một chút, lại thực nhanh thu hồi đi, cô liền cảm thấy đại gia hỏa này khả năng có chút thẹn thùng.

Cảm giác được trên chân có một chút ướt át, Tần Minh Hoàng trở tay vớt, quả nhiên lại vớt được một tay không, đại gia hóa biết ẩn hình kia đã thu hồi cái chi rồi.

"Quá thẹn thùng rồi bạch tuộc nhỏ, tao đã cho mày ăn nhiều bữa như vậy, còn chưa thấy rõ rốt cuộc mày trông như thế nào đâu."

Nếu giờ phút này, Tần Minh Hoàng đứng ở phòng điều khiển, cô có thể thông qua dụng cụ đặc thù nhìn thấy, "bạch tuộc nhỏ thẹn thùng" trong tưởng tượng của cô đang dùng một loại tư thế đáng sợ gì "Chơi đùa" cùng cô.

Đĩa tuyến thật lớn của nó giống thân thể vắt ngang ở trên đầu cô cách khoảng 1 mét, các chi số lượng đa dạng bơi lội trong không khí bên người cô, cơ hồ là trôi nổi trong không trung, giống một cái lồng giam bao phủ cô ở bên trong. Nhưng mỗi lần cô có động tác, những cái chi linh hoạt vô cùng đều sẽ tránh đi trước.

"Ra đây để tao nhìn xem?" Tần Minh Hoàng nói, ở trong ao tìm kiếm tung tích đại gia hòa đó. Bỗng nhiên cô cảm giác một chân khác lại bị nhẹ nhàng dán dán.

"Là muốn chơi cùng tao sao?" Cô nhanh chóng vớt xuống, vớt được một thứ lạnh băng băng lại mềm mại, xúc cảm như là thạch trái cây, nhưng đồ vật đó thực nhanh từ trong tay trôi ra ngoài, hơn nữa cố ý vô tình mà dán ở lên cánh tay cô, ba giây đồng hồ sau lại lần nữa rời đi.

Tần Minh Hoàng có chút kỳ quái, "Hôm nay mày có vẻ sinh động a?"

Bình thường nó đều dán một chút liền buông ra, hôm nay biểu hiện lại có vẻ..... dính người. Chẳng lẽ rốt cuộc được cô cho ăn quen, cho nên thân cận cô?

"Được rồi, chờ, tao đi lấy chút đồ vật chơi với mày." Cô từ kho hàng lấy ra bóng cao su màu sắc rực rỡ không biết ai để lại, ném vào trong nước, "Tới chơi bóng a!"

Bóng cao su màu sắc rực rỡ nổi ở trong nước, không có động tĩnh.

Tần Minh Hoàng thấy thế nghĩ thầm bạch tuộc lớn chỉ số thông minh lợi hại hơn chó sao? Nó có thể chơi bóng hay không a?

Vừa mới chuẩn bị dùng gậy hất bóng trở về, nước ao trong suốt chung quanh quả bóng lại đột nhiên biến sắc, như là bị quả cầu màu sắc rực rỡ nhiễm lên, khuếch tán ra bên ngoài.

Tần Minh Hoàng: "Được rồi, tuy rằng tao không có ý tứ này, nhưng mày biến sắc xác thật khá xinh đẹp."

Cô hất bóng trở về, cầm ở trong tay ném vào một góc khác, bóng rơi xuống trong nháy mắt góc ao đó cũng biến thành màu sắc rực rỡ sáng lạn. Ném tới chỗ nào nơi đó liền biến sắc, quả thực huyễn khốc.

Tuy rằng không phải chơi bóng theo ý nghĩa truyền thống, nhưng Tần Minh Hoàng cảm thấy chơi như vậy cũng không tồi, tiểu khả ái trong ao này quá nể tình.

Cô không chơi bao lâu, cảm giác trong bụng ẩn ẩn đau, chạy nhanh về ký túc xá.

Vừa thấy quả nhiên kỳ sinh lý tới rồi.

"Đã biết mà, buổi sáng hôm nay dậy cảm giác bụng trướng, quả nhiên tới." Cô tìm kiếm đồ dùng, đun nước ấm cho mình, ăn không ngồi rồi mà nằm ở ký túc xá một buổi trưa.

Cô cũng không biết lúc cô vội vàng rời đi, quái vật trong hồ đáp cái chi ở bên bờ, chỗ cô từng đứng.

Nó có thể nhận thấy đủ loại khí vị trên thân thể cô, thậm chí còn sớm biết rõ biến hóa trong cơ thể cô hơn so với bản thân cô.

Nhân loại không thể mượn dùng mắt thường thấy dấu vết sinh hoạt chung quanh một người, nhưng nó có thể bắt giữ cái loại khí vị đặc thù này, ở trong "Mắt" nó, cô đi qua mỗi một chỗ đều có quỹ đạo rõ ràng.

Cho nên so với bình thường nó càng thêm xao động.

Ban đêm, đột nhiên có mưa, mưa to rơi trên kính, như là có người dùng nắm tay đập cửa sổ. Tần Minh Hoàng ngủ không ngon, có thể là bụng vẫn luôn ẩn ẩn truyền đến đau đớn, ảnh hưởng giấc ngủ của cô.

Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy một ít thanh âm kỳ quái. Như là có người đang nói chuyện, lại như là có người đang ca hát, vô cùng ồn ào. Cô bỗng nhiên bừng tinh, trong bóng đêm ngồi dậy, dựa vào bên cửa sổ lắng nghe.

Bên ngoài mưa thực to, vừa rồi thanh âm chợt nghe thấy bị tiếng mưa rơi che giấu hết thảy. Lúc Tần Minh Hoàng cảm thấy vừa rồi là ảo giác, bên tai cô lại bỗng bộc phát ra một đợt thanh âm. Lúc này là mấy người cả trai lẫn gái đang hô to, hô cái gì nghe không rõ ràng lắm, vô cùng hàm hồ.

Không đúng, trong căn cứ này từ đâu ra những người khác kêu to? Thanh âm kia vẫn là từ hồ nước trong nhà bên kia truyền đến.

Cô vén mành lên nhìn hồ nước trong nhà bên kia, bên kia đen nhánh một mảnh, không thấy ánh sáng.

Đến tột cùng là chuyện thế nào.

Cô do dự có nên đi qua xem thử hay không, bên tai lại truyền đến một đợt thanh âm kỳ lạ. Trước nay cô chưa từng nghe thấy loại thanh âm này, không giống nhân loại có thể phát ra, cũng chưa từng nghe động vật nào kêu như thế. Nhưng thanh âm này dị thường êm tai dễ nghe, Tần Minh Hoàng thậm chỉ cảm thấy ở đây trong đoạn làn điệu không có ca từ này, cô nghe ra ý vị tha thiết kêu gọi.

Trong lòng tò mò lập tức đạt tới cực đại, Tần Minh Hoàng rốt cuộc vẫn cầm dù đi ra ký túc xá.

Hồ nước trong nhà đen nhánh im ắng, không có những người khác như trong tưởng tượng của cô, cô đi đến bên bờ hồ, tiếng bước chân vang vọng ở trong căn nhà trống trải.

Theo bước chân cô tới gần, trong ao sáng lên điểm điểm lam quang, giống như thủy triều phủ kín mặt nước, cùng lúc đó, cô lại nghe được "tiếng ca" kỳ quái, từ trong hồ nước truyền đến.

Là đại gia hỏa kia đang ca hát? Cô vẫn là lần đầu tiên nghe nó phát ra âm thanh.

Tần Minh Hoàng đi phía trước một bước, đột nhiên, một cái chi quấn ở trên đùi cô. Cái chi này không giống bình thường chỉ nhẹ nhàng dán như vậy, mà mang theo lực đạo mạnh mẽ, nháy mắt liền kéo cô vào trong nước ---

Thân thể bay lên không đập vào hồ nước một khắc kia, Tần Minh Hoàng phản ứng lại, "Mẹ!"

Trong lòng cô nháy mắt hiện lên một loạt suy đoán đáng sợ, bạch tuộc lớn không phải là muốn ăn người đi? Lúc trước không muốn ăn thi thể Lệ Hi bởi vì đã chết, hiện giờ nó muốn ăn sống?

Rơi vào trong nước, Tần Minh Hoàng lập tức bơi lên trên, nhưng thực nhanh trên eo cô cuốn một cái chi, lại kéo cô xuống đáy nước. Gia hỏa này, cuốn lấy gắt gao, cô thật vất vả rút tay ra, muốn lấy dao giấy dưới giày, tay lại bị một cái chi khác cuốn lấy.

Cô ở trong nước giãy giụa sờ soạng, chi cảm thấy chạm vào tất cả đều là thịt mềm giống thạch trái cây, có ảo giác bị mãng xà cuốn lấy, bất quá các chi quấn lấy cô cũng không dùng sức như mãng xà cuốn lấy con mồi.

Gia hỏa này không phải là muốn dìm cô chết đuối đi!

Nín thở sờ soạng đến lưỡi dao dưới giày, Tần Minh Hoàng trở tay liền dùng sức chém lên cái chi cột lấy mình kia, lưỡi dao áp vào thịt mềm ---

"Rầm!"

Tần Minh Hoàng từ trong ao bò dậy, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi hồ nước trong nhà, chạy về ký túc xá.

Cô kinh hồn chưa định mà phun ra một hơi, nhìn về cái chi bạch tuộc mình cầm trong tay dần dần hiển lộ ra màu sắc. Vừa rồi cái chi quấn ở trên người bị cô cắt đứt, thuận tay cầm về.

Tần Minh Hoàng nhìn chân bạch tuộc: "..."

Nói thế nào đây, chân bạch tuộc này dường như đang tản ra một hương vị rất thơm ngon. Mấy ngày này cô đều ăn cá, đã thật lâu không đổi khẩu vị.

Buổi chiều bởi vì đau bụng cũng chưa ăn cái gì, hiện giờ cảm thấy hơi đói.

Đương nhiên, cô biết, tên kia còn không nhất định là sinh vật ngoài hành tinh hoặc là quái vật từ phòng thí nghiệm gì đó, tốt nhất không nên ăn bậy.

Nhưng Tần Minh Hoàng nhịn không được nuốt nước miếng.

Đối với ăn, cô chính là thích nếm thử!

Cô trải qua một phen lăn lộn mới lấy được chiến lợi phẩm, lấy đã lấy về, nếm thử hương vị có làm sao.

Thành công thuyết phục mình, thay quần áo ướt xong Tần Minh Hoàng đi thẳng đến phòng bếp.

Phòng bếp đêm khuya, thực nhanh bay ra mùi hương bạch tuộc nướng ván sắt.

06 Lột Xác

Lúc Tần Minh Hoàng ở nhà ăn ăn bạch tuộc nướng ván sắt, tiến sĩ Kỷ Luân trong phòng điều khiển thiếu chút nữa bị tức chết.

Nhìn trên màn hình theo dõi biểu hiện ra từng màn, cả người hắn đều cuồng táo, trên trán tràn đầy gân xanh, thiếu chút nữa không nhịn nổi mà rút súng trong ngăn tủ, ra khỏi phòng thí nghiệm ngầm này đi bắn Tần Minh Hoàng.

Tại sao lại như vậy?! Tại sao lại như vậy?!

Vật thí nghiệm hắn trân quýt hắn thật vất vả mới tìm được bảo vật ở khu không người! Thế nhưng vào lúc theo đuổi phối ngẫu bị người phụ nữ này chém đứt chi, còn bị cô ta cầm đi ăn?!

Đúng vậy, Kỷ Luân thực xác định vật thí nghiệm của hắn có một loạt hành vi lúc trước là đang theo đuổi phối ngẫu.

Trước khi gặp được nó, Kỷ Luân trước nay chưa thấy qua sinh vật kỳ lạ như vậy, hết thảy về nó với hắn

mà nói đều mới lạ, có nghĩa là hiểu biết về nó cơ bản đều thành lập nhờ suy đoán.

Trước lúc nó biểu hiện ra với một nhân loại là ...... đặc biệt yêu thích, Kỷ Luân thậm chí không thể phân biệt giới tính của nó.

Muốn cho nó tiếp xúc với nhân loại, tiến tới làm nó sinh ra hứng thú với khác phái bất đồng chủng tộc, đây vốn dĩ chỉ là một thử nghiệm mạo hiểm của Kỷ Luân, nhưng hắn không nghĩ tới thế nhưng thật sự có thể thành công.

Lúc trước đại bộ phận thời gian nó đều chìm ở trong hồ vẫn không nhúc nhích, như là một sinh vật dị loại, chủ động tiếp cận nhân loại nào đó, bản thân đó chính là kỳ tích.

Về sau nó và người phụ nữ kia hỗ động, đều làm Kỷ Luân cảm thấy kinh hi lại kích động. Hắn không có cách nào giám sát cảm xúc dao động và tình huống thân thể của vật thí nghiệm trân quý này, chỉ có thể dựa vào mắt thường. Nhưng hắn có thể thông qua quan sát trạng thái sinh lý của người phụ nữ kia để phân tích giải thích hành vi của vật thí nghiệm.

Căn cứ suy đoán của hắn, có thể nó nhạy bén mà cảm giác được cảm xúc của nhân loại, có thể là thông qua vật chất khí vị nào đó mà cơ thể người phân bố ra, đối với người phụ nữ kia biểu hiện ra cảm xúc bất đồng, nó sẽ bày ra phản ứng bất đồng.

Lúc tâm tình cô ấy sung sướng, nó sẽ thăm dò dùng chi dán lên chân cô ấy;

Lúc cô ấy phẫn nộ, sẽ rời xa cô ấy, co ở một bên yên lặng quan sát;

Lúc cô ấy nhàm chán, sẽ bày ra tư thái chơi đùa làm bạn;

----

Kỷ Luân so với Tần Minh Hoàng đã sớm phát hiện ra vật thí nghiệm có dị thường. Nó xao động xuất hiện trước khi kỳ sinh lý phụ nữ đến, nó cảm giác được thân thể cô ấy dị thường.

Ở trong giới tự nhiên, hành vi sinh sản đại bộ phận thời gian đều xuất hiện ở kỳ động dục, chúng có quy luật đặc thù, phát tán khí vị là đại biểu cho tín hiệu. Về ý nghĩa nào đó, kỳ sinh lý của nữ tính nhân loại cũng là một loại tín hiệu.

Buổi chiều, nó bồi hồi chung quanh ở hồ nước, tất cả các chi đều đáp ở bên cạnh ao, hướng tới một phương hướng. Kỷ Luân có lý do hoài nghi là nó đang "Xem" ký túc xá bên kia, nơi có hơi thở nhân loại.

Cho nên cả đêm hắn đều chặt chẽ chú ý, quả nhiên, vào ban đêm nó bắt đầu phát ra một ít thanh âm kỳ quái. Đây là sau khi Kỷ Luân bắt giữ nó ở khu không người, lần đầu tiên nghe thấy nó phát ra âm thanh, trước đây hắn còn từng hoài nghi nó cũng không có hệ thống phát ra tiếng.

Thông qua máy móc thu được thanh âm truyền tới bên tai hắn, Kỷ Luân mới phát hiện nó không chỉ có thể phát ra âm thanh, còn có hệ thống phát thanh cực kỳ xuất sắc. Nó có thể bắt chước ra các loại thanh âm khác nhau. Trong đó có một đoạn thanh âm Kỷ Luân còn rất quen thuộc, đó là một đoạn âm nhạc lúc vận chuyển nó đi vào nơi này, ở trên đường hắn từng phát ở trên xe!

Chi có một đoạn thanh âm cuối cùng nó phát ra không phải bắt chước, Kỷ Luân hoài nghi đó là tiếng kêu chân chính của nó.

Hắn có thể nghe thấy đoạn thanh âm này, có thể cảm giác được ý vị đuổi đi trong đó, lúc ấy hắn liền đầu váng mắt hoa đặc biệt khó chịu. Nhưng thông qua cameras hắn phát hiện người phụ nữ kia cũng không có cảm giác này, cô biểu hiện ra chính là một loại hưởng thụ, tựa hồ cảm thấy thanh âm này đặc biệt êm tai.

Kỷ Luân chịu đựng đau đầu thu thanh âm này lại, lúc truyền phát lại là một mảnh tạp âm.

Sau đó đã xảy ra việc càng thêm đáng sợ, người phụ nữ kia bị vật thí nghiệm kéo xuống nước, không chỉ không xuất hiện hình ảnh hắn chờ mong, người phụ nữ đó còn cắt đứt một cây vòi của nó, thành công đào thoát!

Kỷ Luân cảm thụ ước chừng giống rất nhiều người đọc, tràn ngập thất vọng và kinh ngạc, là như thế này???

Nhưng mà cái gì hắn cũng không làm được, chỉ có thể ở phòng điều khiển nhìn người phụ nữ kia nướng chân bạch tuộc, cuồng nộ vô dụng, lại vô cùng lo lắng vật thí nghiệm trân quý trong ao bởi vậy mà chết.

Hắn phẫn nộ mà khẩn trương dời đôi mắt khỏi bữa tiệc lớn bạch tuộc, ngược lại cẩn thận quan sát trạng huống trong ao.

Bị cắt đứt một cây vòi, vật thí nghiệm ở trong ao lẳng lặng trôi nổi, từ trong suốt hiển lộ ra hình dạng hoàn chỉnh. Vòi nó giống như bạch tuộc, nhưng số lượng nhiều hơn so với bạch tuộc, phần đầu giống bộ dáng hải quỳ, "Cánh hoa" trùng trùng điệp điệp cùng xúc chi thật nhỏ đong đưa ở bên rìa.

Hình dạng này cũng không thể gọi là mỹ lệ, ngược lại, bộ dáng quái dị này phối hợp với thân hình thật lớn, bất kì kẻ nào nhìn thấy đều sẽ hét ầm lên quái vật.

Nhưng mà giờ phút này, hình dạng của nó đang phát sinh thay đổi. Thân thể nó mềm mại tán ra trong nước, các chi thô trắng lộ ra nếp uốn, tản ra thành một mảnh mép vảy cuộn sóng.

Kỷ Luân thực nhanh bình tĩnh trở lại từ trong phẫn nộ, ý thức được là nó tiến hành lột xác.

Nhưng mà, bởi vì cái gì nó mới có thể bắt đầu lột xác?

Kỷ Luân không thể lý giải. Tần Minh Hoàng ăn một bụng bạch tuộc càng không rõ ràng lắm. Sinh vật hình dạng kỳ quái này đến từ chính Không Hải, số lượng thưa thớt, ở trong tộc đàn chúng nó, sinh sản yêu cầu trải qua nghi thức đặc thù hạng nhất.

Lúc giống đực gặp được giống cái ái mộ, nó sẽ vào lúc giống cái bắt đầu kỳ sinh sản, để giống cái ăn luôn ẩn chi của mình, cái chi đặc thù này giấu ở bên trong thân thể, chờ đến lúc tìm kiếm được giống cái ái mộ mới có thể vươn ra, ẩn chi này chẳng khác nào là "tín vật đính ước" của chúng nó. Bởi vì một giống đực cả đời chi mọc ra một cái ẩn chi, cho nên cả đời chúng nó chỉ biết có một bạn lữ.

Về phương diện khác, ẩn chi này cũng là vật chất bổ sung dinh dưỡng cho giống cái, để giống cái có thể càng thêm thoải mái mà nghênh đón kỳ gây giống.

Cho nên, một màn trong ao kia, cũng không phải như Tần Minh Hoàng suy nghĩ "Đại chiến bạch tuộc ngoài hành tinh may mắn sống sót, thuận lợi lấy đi một chân bạch tuộc để ăn", cũng không phải Kỳ Luân tưởng tượng "Theo đuổi phối ngẫu không được bị người phụ nữ bạo lực tàn nhẫn chặt đứt cổ tay". Ngược lại, đối với nó mà nói, đây đều là lưu trình bình thường.

Tộc đàn chúng nó từ trước đến nay dựa theo khí vị để tìm kiếm đối tượng ái mộ, nhưng nó thích hơi thở của một sinh vật bất đồng chủng tộc, coi cô như đối tượng theo đuổi phối ngẫu, chờ đến lúc phát hiện cô tiến vào kỳ sinh sản, dựa theo thói quen vươn ẩn chi quấn cô vào trong nước, nó thực sự khó xử buồn rầu.

Ở trong trí nhớ di truyền của nó, giống cái lúc này hẳn là cắt đứt ẩn chi đề ăn, chính giống cái nho nhỏ này hình như không có sức lực gì.

Cũng may cuối cùng vẫn thành công, vì thế nó rất là vui sướng mà tiến vào giai đoạn tiếp theo. Nếu thành công, vậy nó liền bắt đầu lột xác, chính thức tiến vào kỳ theo đuổi phối ngẫu và kỳ sinh sản.

Ở trong giới tự nhiên, rất nhiều giống đực vì để đạt được giống cái ưu ái, đều sẽ bày ra một mặt mỹ lệ nhất của bản thân, cho nên rất nhiều giống đực thường thường lớn lên so với giống cái càng xinh đẹp hơn, như khổng tước và chim cực lạc, chúng nó sinh hoạt ở trong Không Hải cũng là như thế.

Ẩn chi bị giống cái ăn xong, chúng nó sẽ thay đổi hình thái, trở nên càng thêm "Xinh đẹp", dùng để hấp dẫn giống cái của mình. Nếu cần thiết, chúng nó còn sẽ không ngừng mà dựa theo bộ dáng giống cái yêu thích để biến hóa, chỉ vì duy trì giống cái yêu thích, làm giống cái nguyện ý luôn cùng chúng nó duy trì quan hệ "vợ chồng".

Lúc này, sinh vật trong ao hoàn thành lột xác, đã không còn là bộ dáng bạch tuộc đáng sợ lúc trước mà càng giống sứa hơn.

Xúc chi của nó hoàn toàn biến thành mép váy phiêu dật ưu nhã, tựa như làn váy tiên nữ, phần đầu hải quỳ lại giống như một đóa hoa hình cái dù, giữa làn váy còn có dải lụa tinh tế nửa trong suốt đong đưa ra vào.

Hoàn toàn lột xác xong, thân thể nửa trong suốt phiếm màu hồng nhàn nhạt, phiêu phù ở trong không trung tựa như phiêu phù ở trong nước, nhìn qua ưu nhã mỹ lệ lại mềm mại nhỏ yếu.

Thân hình nó khổng lồ, nhưng ở trong ao lại như không có thể tích, cho dù nước hồ vốn tràn đầy, nó tiến vào hồ nước cũng sẽ không làm nước tràn ra, bởi vì thân thể nó khóa nước lại. Nó có thể trôi nổi trong không trung, còn là bởi vì chung quanh có hơi nước tương đối nồng đậm, nó có thể bắt giữ hơi nước trong không khí tràn đầy thân thể, nhìn qua chính là bơi lội trong không khí.

Ngày mưa như vậy, trong không khí tràn ngập nước —— hơn nữa, nước này mang theo một cổ vị mặn nhàn nhạt, là hương vị nước Không Hải nó quen thuộc nhất.

Không Hải trên đầu đã che phủ hơn nửa căn cứ, hiện giờ đang mưa chính là nước từ Không Hải rơi xuống.

Du đãng ở trong không trung, "sứa khổng lồ váy tiên nữ" giãn thân thể ra, sung sướng mà hấp thu nước biển quen thuộc đã lâu.

Nó cũng tương đối xui xẻo, lúc trước Không Hải ở phía trên khu không người, Không Hải thủy triều có một trận mưa to, nó đang ngủ thì theo nước biển cùng rơi xuống dưới, lại ở vào kỳ trưởng thành, bị tiến sĩ Kỷ Luân đi vào khu không người quan sát Không Hải bắt lấy, bí mật vận đến nơi này.

Không Hải vẫn luôn cách nó rất xa, nó không có cách nào theo nước mưa trở về, hiện tại Không Hải rốt cuộc đến gần, nhưng giống cái của nó còn ở nơi này, nó cũng chỉ đành lưu lại.

--- quan trọng, vẫn là vợ mình tương đối quan trọng.

Sứa xinh đẹp lay động mép váy, đi tới ngoài nhà ăn sáng đèn, dán lên kính nhìn Tần Minh Hoàng bên trong đưa lưng về phía nó ăn bạch tuộc nướng.

Giống cái nho nhỏ của nó lại ăn ít, nửa cái ẩn chi lâu như vậy còn chưa ăn xong.

Đúng vậy, chi của nó quá lớn, dao Tần Minh Hoàng cầm lại quá nhỏ, lúc ấy chỉ cắt đứt nửa cái.

Tuy nó còn không biết đáng yêu có ý tứ gì, nhưng mép váy xinh đẹp của nó bởi vì một màn này mà hơi hơi run rẩy, nó bị động tác Tần Minh Hoàng nỗ lực gặm ẩn chi manh tới rồi.

Nhai bạch tuộc nướng, Tần Minh Hoàng sờ sờ cánh tay mình, sao lại thế này, đột nhiên cảm thấy một cỗ ác hàn.

Quả nhiên là trời mưa hạ nhiệt độ đi.

Bất quá bạch tuộc này cũng quá thơm, đây là loại bạch tuộc ngon nhất cô từng ăn!

Mới vừa bị đại gia hỏa tập kích kéo vào trong nước, Tần Minh Hoàng còn nghĩ nơi này không nên ở lâu, nhưng hiện tại, ăn no nê một bữa bạch tuộc, cô lại có chút luyến tiếc rời đi.

Lăn lộn một hồi như vậy, trời đã hơi hơi sáng, Tần Minh Hoàng quyết định vẫn tiếp tục ở đây thêm hai ngày nhìn xem, làm rõ ràng bạch tuộc lớn đang yên lành vì cái gì đột nhiên công kích cô. Cô tùy thân mang theo dao, lại ở chỗ đế giày giấu hai lưỡi dao, an tâm trở lại ký túc xá nghĩ ngơi.

Cô nằm ở trên giường, thấy bụng ấm áp, cảm giác thoải mái tràn ngập trên dưới toàn thân. Một trận buồn ngủ vô pháp chống cự đánh úp tới, cô thực mau nhắm mắt lại.

Mở một cái khe hở tinh tế ở cửa sổ, từ bên cạnh chen vào một khối màu hồng nhạt, thực nhanh, chen mình thành một miếng vải dệt, sửa khổng lồ hoàn toàn tiến vào trong phòng, lại giãn ra ở trong không trung.

Nó rung mép vảy, toàn bộ phô ở trên chăn Minh Hoàng cuộn lên, giống đắp lên cho cô một cái váy lớn xinh đẹp.

Tần Minh Hoàng ngủ say nhận thấy cái gì, bất an mà nhíu nhíu mày, nhưng thực nhanh, cô ngửi được một hơi thở đặc thù, hơi thở sứa khổng lồ phân bố ra.

Khi ngửi được hơi thở này, phảng phất cô như về nơi làm minh an tâm nhất, cảm thấy một cảm giác quen thuộc, thả lỏng mà lâm vào ngủ say.

Loại sinh vật Không Hải này có thể biến hình, căn cứ khí vị tới tìm kiếm đối tượng, đồng dạng cũng sẽ phân bố ra khí vị làm đối tượng cảm thấy thoải mái.

Lúc trước Tần Minh Hoàng còn cảm giác không quá rõ ràng, chỉ không tự giác hữu hảo với nó, hiện giờ ăn ẩn chi của nó, cô cũng trở nên càng thêm mẫn cảm, có thể rõ ràng ngửi được khí vị của nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro