Phần 53: Học trưởng không biết xấu hổ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe được cô trả lời như vậy, tâm tình Mạc Thiếu Đình đột nhiên thấy mất mát, khuôn mặt tuấn tú cũng ảm đạm một chút.

"Học trưởng, tại sao anh hỏi em cái này? Không phải là anh muốn theo đuổi em chứ?" Thu Tiểu Quân nhìn mặt hắn, hơi đùa giỡn hỏi.

Hắn khẩn trương nhìn mặt cô chằm chằm, thâm ý dương dương khóe miệng, "Thế nào, không thể sao?"

"Không thể nào!" Cô có chút khẩn trương nhăn đôi mày lá liễu lại, tựa hồ một chút cũng không hy vọng hắn theo đuổi mình. "Anh không phải không thích em sao? Hai năm trước em thổ lộ, anh thẳng thừng từ chối em rồi."

"Đó là trước kia. Anh trước kia không thích em, nhưng hiện tại anh rất thích, em so với trước kia đáng yêu hơn nhiều." Hắn cười nói.

"Ha hả... Ha hả..." Cô ráng nặng ra một nụ cười so ra còn khó coi hơn khóc.

"Anh đói bụng, có thể lưu lại đây ăn cơm chiều cùng em không?" Hắn nhìn cô gương mặt không được tự nhiên, đột nhiên tràn ngập mong chờ, hỏi.

Ách? Hóa ra là hắn tới ăn cơm nhờ à?

Thu Tiểu Quân ngơ ngác, có điểm bất đắc dĩ cười, gật gật đầu, "Ha hả, đương nhiên... có thể. Anh tiếp tục ở đây ngắm phong cảnh đi, em đi vào bếp làm cơm chiều."

Nói xong cô xoay người đi vào bếp.

Nhìn bóng dáng gợi cảm của cô trong bộ váy ngủ, Mạc Thiếu Đình cười, vừa tà mị, lại có phần ấm áp. Đứng ở ban công một hồi, hai tay đút túi đi vào phòng khách, không nghĩ xem TV mà suy nghĩ một chút rồi đi thẳng vào phòng ngủ của cô.

Vào phòng ngủ, hắn liếc mắc liền thấy trên giường của cô cái laptop đang mở, có điểm tò mò đi qua, ngồi vào mép giường, kéo laptop qua thì thấy đang mở một bộ phim kinh dị.

Hắn không thích nhất chính là loại phim này, đôi mày kiếm nhăn lại, nhẫn nại một hồi, đứng lên đi ra ngoài.

Hắn đi tới cửa phòng bếp, thấy Thu Tiểu Quân mặc tạp dề đang bận rộn ở bếp, khóe miệng cầm lòng không được cong lên một phần ấm áp, lặng lẽ đi đến phía sau cô, "Em thích xem phim kinh dị?"

"Ách ~" Thu Tiểu Quân đang chăm chú xắt rau, đột nhiên có tiếng nói như vậy, sợ tới mức thân hình run lên, cấp tốc xoay người, nhìn thấy khuôn mặt tà mị của hắn thì lộ ra thần sắc buồn bực, "Học trưởng, làm người ta giật cả mình."

"Như vậy mà cũng bị dọa, lá gan của em cũng thật là nhỏ?" Mạc Thiếu Đình tâm tình cực hảo.

"......" Cô nghẹn lời.

"Lá gan nhỏ như vậy, thế nào còn thích xem phim kinh dị?" Hắn có điểm không lý giải được, nghi hoặc hỏi.

"Bởi vì...... Bởi vì ta tin tưởng trên thế giới này có quỷ." Cô giơ lên đầu, đúng lý hợp tình nói.

"Em tin tưởng trên thế giới này có quỷ?" Nghe vậy, Mạc Thiếu Đình cảm thấy buồn cười đến cực điểm, "Ha hả ha ha, ha hả ha ha......"

"Như thế nào, anh không tin?"

"Ha ha, ha hả ha ha, anh đương nhiên không tin."

"Đúng rồi, anh như thế nào biết em thích xem phim kinh dị?" Cô đột nhiên nhớ tới cái này.

"Anh vừa rồi vào phòng ngủ của em, thấy được laptop đang có chiếu dở bộ phim kinh dị." Hắn không một chút ngượng ngùng trả lời cô.

"A?" Cô kinh ngạc lại bực bội, khuôn mặt phút chốc đen lại, "Học trưởng, anh sao lại có thể như vậy? Chưa hỏi ý đã đi vào phòng ngủ của em, thật không đúng phép lịch sự."

"Xác thực là không đúng lễ phép." Điểm này, Mạc Thiếu Đình gật đầu thừa nhận, nhìn đến sắc mặt tức giận của cô thì nghi hoặc nhíu mày, "Học muội, em có cần phải tức giận như thế không? Anh chỉ vào phòng ngủ của em nhìn một chút mà thôi, chẳng lẽ em có bí mật gì trong đó?"

"......"

Cô nghẹn lời, khẩn trương nhảy dựng lên vội vàng phủ nhận, "Đương nhiên không có." Sau đó nhanh chóng xoay người, cầm lấy dao thấp thỏm tiếp tục làm đồ ăn.

Thấy cô không nói lời nào, Mạc Thiếu Đình cảm thấy có chút lo lắng và khẩn trương, đôi mắt cực kỳ ôn nhu nhìn dáng của cô, "Tức giận sao?"

"......"

Cô không trả lời, tựa hồ suy nghĩ chuyện gì khác mà căn bản không biết hắn hỏi cái gì.

"Thực xin lỗi."

Mạc Thiếu Đình do dự một hồi, cuối cùng hắn nói ra ba chữ mà hắn chưa hề nói qua với ai, "Về sau có đi vào phòng ngủ của em sẽ hỏi ý kiến của em trước."

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi vươn tay ra, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của cô.

"Học trưởng, anh đừng làm như vậy, chúng ta không phải quan hệ vợ chồng, cũng không phải quan hệ tình nhân".

Ngay lúc hắn ôm lấy mình, cô vội vàng bẻ tay hắn ra, nghiêm trang lạnh giọng nói, "Anh đến đại sảnh xem TV đi, em sẽ làm cơm xong thật nhanh."

Nghe vậy, Mạc Thiếu Đình cảm giác bất thần lạnh cả người, sắc mặt âm trầm, rút tay lại gật gật đầu, xoay người chậm rãi đi ra khỏi bếp.

...

Trong khi đó tại phòng ăn, Mạc Hoa Khôi cùng Âu Dương Kiện Vũ đang dùng cơm, hai người là anh em cùng mẹ khác cha, từ nhỏ tình cảm rất tốt, khi ăn cơm đều là cười cười nói nói.

"Mạc Hoa Khôi, ngươi thành thật nói cho ta nghe, đêm qua rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Ta tin rằng truyền thông sẽ không vô duyên vô cớ đăng tin đồn vô căn cứ."

Nói đùa một hồi, Âu Dương Kiện Vũ nhìn hắn mặt nghiêm trang hỏi.

"Kiện Vũ, tối hôm qua ta chỉ là bị một người bạn tốt đùa giỡn chỉnh đốn ta một chút mà thôi." Mạc Hoa Khôi nhíu nhíu mi, giống như không cho là đúng. "Ngươi nha, không cần lo lắng đâu, cái gì cướp tiền cướp sắc, đều không thể tin được."

"Chuyện này bị đưa tin ồn ào huyên náo, ta tin tưởng, người khác cũng không tin, nếu mẹ thấy được báo đăng tin như vậy sẽ có nhiều lo lắng."

"Mẹ sẽ không biết chuyện này." Hắn thực tự tin khẳng định nói, "Ta đã liên lạc các tờ báo lớn, bọn họ nếu còn dám đưa tin này thì chờ bị đóng cửa đi."

Nói đến đây thì di động vang lên, hắn lấy di động ra xem người gọi đến, vừa mở máy nghe vừa đứng dậy lên đi đến bên cửa sổ, "Nói."

"Mạc tổng, ta bị bỏ rơi." Đầu dây bên kia là A Báo.

Khuôn mặt tuấn mỹ lập tức tối sầm, "Thật là vô dụng, điểm này vậy cũng làm không xong, cuối tháng đừng nghĩ tới lãnh lương."

Nói xong, lập tức ngắt điện thoại, xoay người quay trở lại bàn ăn, nghĩ nghĩ rồi có điểm ngượng ngùng cười nhìn về phía Âu Dương Kiện Vũ, "Anh, em có chuyện quan trọng muốn đi về công ty, không tiếp tục bồi anh ăn cho xong bữa tối, anh từ từ ăn nha."

Âu Dương Kiện Vũ không hoài nghi cái gì, khó khăn lắm mới nghe được hắn kêu mình một tiếng "anh", trong lòng cảm thấy rất vui, cười nói: "Không sao, ngươi đi đi, công việc là quan trọng."

...

Mười phút sau, Thu Tiểu Quân đã làm xong cơm chiều. Đã quên mất mới vừa rồi đối thoại không vui với Mạc Thiếu Đình, cô hơi hơi mỉm cười đem đồ ăn bày lên bàn, "Học trưởng, ăn cơm."

"Tài nghệ thật không tồi." Mạc Thiếu Đình ngồi trên bàn nhìn mấy món đồ ăn rồi nhìn cô ngồi đối diện, sung sướng nói, "Về sau nam nhân nào cưới được em khẳng định sẽ thực hạnh phúc."

Thu Tiểu Quân chỉ cười không nói, trong lòng ẩn ẩn bi thương, mình đã trở thành nữ quỷ, còn có thể gả chồng sao?

"Em tại sao không ăn?" Thấy cô một hồi lâu không đụng tới chén đũa, Mạc Thiếu Đình nghi hoặc.

Đã là quỷ, đối với đồ ăn của con người không còn một chút nào muốn ăn, mà căn bản cũng là ăn không vô, cô cười một cái, giả bộ ngượng ngùng, "Ha hả, ta một chút cũng không đói bụng, vừa rồi trong bếp ăn vụng cũng không ít."

"......"

Mạc Thiếu Đình nửa tin nửa ngờ, môi giật giật, định nói gì đó, nhưng lại không nói ra, chỉ suy tư hơi cười cười ưu nhã ăn đồ ăn cô nấu.

"Leng keng ~"
Chuông cửa ngay lúc này bỗng nhiên vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro