Phần 75.2: Ô ô, bị ăn! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô không nghĩ đến hắn say khướt, mơ mơ màng màng mà cũng có thể lợi hại như vậy, làm cô đến hai lần mới buông.

Làm loại sự tình thân mật nhất với người đàn ông mình thích, tư vị đó mỹ diệu đến không thể diễn tả được bằng ngôn từ, dù sao cũng trăm phần ngọt ngào, cô yêu thích cực kỳ.

Lúc hắn mệt mỏi ngủ trở lại, cô giống như con mèo con nằm bên người hắn, đầu dán vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập, hạnh phúc đi vào giấc ngủ.

Trời gần sáng, cô kịp thời tỉnh lại, ôn ôn nhu nhu sờ sờ trán hắn, lại vuốt ve lông mi, mũi, lại thật nhẹ nhàng hôn môi hắn, sau đó mới lưu luyến rời giường, giống như lúc đến, thần không biết quỷ không hay rời đi.

...

Âu Dương Kiện Vũ tỉnh lại khi có tiếng chuông điện thoại, xoay người xuống giường, nháy mắt phát hiện mình không mặc gì, kinh ngạc một hồi mới tiếp điện thoại, "Là ta..."

"Tổng tài, tôi đã đến sân bay, hiện tại ngài ở đâu?"

"Ta còn ở khách sạn, lập tức sẽ đến ngay." Hắn vừa nói vừa nhìn đến cái giường có chút hỗn độn, đột nhiên thấy một mạt hồng trên khăn trải giường trắng, trên mặt đầy vẻ không hiểu chút nào, vội vàng sửa lại lời nói, "Không, ngươi đi trước, ta có chút việc sẽ bay chuyến sau." Nói xong lập tức ngắt điện thoại, nhìn kỹ đến mạt hồng khả nghi ở trên giường.

Như thế nào lại có vết máu?

Hắn nhìn xem phòng ngủ bốn phía, nhăn chặt mi cẩn thận hồi tưởng tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ thế nào cũng đều là mông lung.

Đêm qua, ta cùng một nữ nhân lên giường? A, không có khả năng, nhất định không phải sự thật, ta nhất định chỉ là trong mộng cùng một nữ nhân làm tình mà thôi.

Đúng rồi, chỉ là mộng. Nhưng mà mộng này, cảm giác thực sự quá chân thật đi? Còn nữa, tại sao khăn trải giường lại có vết máu?

Tối hôm qua lên giường với ta rốt cuộc là ai? Có máu, chứng tỏ cô ấy là xử nữ?

Nếu cô ấy là xử nữ, vì sao muốn đến với ta khi ta uống say, chờ ta không thanh tỉnh mới cùng ta lên giường? Làm sao cô ấy vào phòng ta được? Tại sao không đợi ta tỉnh lại mà để ta phụ trách chuyện này?

Đủ loại nghi hoặc chất đầy đầu óc hắn, trầm tư suy nghĩ một hồi, quần áo cũng không vội mặc vào liền gọi điện thoại cho trợ lý, "Tối hôm qua là ngươi đưa ta về khách sạn sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy có phụ nữ cùng ngươi đưa ta về khách sạn sao?"

"Không có, tối hôm qua chỉ mình tôi đưa ngài về."

"Lúc ngươi đi, có phụ nữ đi đến phòng ta hay không?"

"Không có." Trợ lý thực xác định nói, "Tổng tài, tại sao hỏi vấn đề này? Có chuyện gì phát sinh sao?"

"À, không có chuyện gì, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi." Hắn hơi hơi có điểm xấu hổ, tắt điện thoại, ở phòng ngủ bồi hồi một lát, lại nhìn nhìn cái giường hỗn độn cùng màu đỏ chói mắt. Sau đó mới mặc vào một bộ đồ cắt may khéo léo, lấy ra công văn rồi nho nhã soái khí đi ra khỏi phòng.

Nghi hoặc không tiêu trừ, hắn trong lòng vẫn còn vướng mắt, đi xuống tiếp tân tại khách sạn, nghiêm túc nói: "Ta muốn xem video hành lang trước phòng Hải Đường, từ tối hôm qua đến 8 giờ sáng nay."

Vài nữ nhân viên tại quầy tiếp tân sùng bái cùng ái mộ nhìn hắn, hắn đưa ra yêu cầu này, lập tức trích xuất video ra cho hắn xem.

Trong video hắn không nhìn ra có phụ nữ hay người khả nghi nào tiến vào phòng hắn. Điều này làm hắn thật buồn bực, ánh mắt nghi hoặc lại nhíu lại nhăn.

"Âu Dương tiên sinh, người còn muốn xem video khác không?" Một nữ nhân viên rất xinh đẹp nhìn hắn, có chút ngượng ngùng hỏi.

"Cảm ơn, không cần." Hắn nhàn nhạt cười, ngay sau đó ưu nhã bước đi.

"A, Âu Dương tiên sinh thật có mị lực, làm phụ nữ của ngài ấy nhất định thật hạnh phúc."

"Nếu ta biết thuật ẩn thân thì tốt rồi, như vậy ta có thể lẻn vào phòng ngài ấy, cùng Âu Dương tiên sinh XXOO."

"Ức, ta cũng hy vọng ta có thể ẩn thân, có công năng đặc dị gì đó, mỗi ngày lặng lẽ đến phòng hắn, cùng hắn hàng đêm vui vẻ..."

"Ha ha, chúng ta thật dâm đãng, Âu Dương tiên sinh mà nghe được chúng ta nói vậy, khẳng định sẽ trả lại phòng không ở lại khách sạn chúng ta nữa, ha ha..."

Nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh bạt của hắn, mấy nữ nhân viên đều trở nên không đứng đắn. Cảm thán, dù có việc lạ gì trên thế giới, nữ hoa si cũng không bao giờ thiếu!

...

Rốt cuộc cùng Âu Dương Kiện Vũ phát sinh quan hệ da thịt như vậy, trong lòng Thu Tiểu Quân tuy rằng có điểm xin lỗi, nhưng cũng không ngăn được cảm giác kỳ diệu cô có được.

Sau khi cùng Jack, Mạc Hoa Khôi xảy ra quan hệ, cô sẽ có được thêm bản lĩnh đặc biệt, lần này cùng với Âu Dương Kiện Vũ, cô rất muốn biết mình sẽ có thêm năng lực gì, về đến nhà lập tức mặc quần áo nhìn vào gương tràn ngập chờ mong, luyện tập ẩn thân.

"A, a, ha ha, a ha, thành công thành công, ta mặc quần áo cũng có thể ẩn thân, a ha ha, ha ha..."

Cô rất cao hứng, cùng đàn ông ân ân ái ái lại có bảnh lĩnh cường đại hơn, loại sự việc một công đôi chuyện này, cô thật sự tìm không ra lý do gì mà không cao hứng.

"Leng keng ~ leng keng ~"

Ngay lúc này, chuông cửa nôn nóng vang lên.

Tiếng chuông gấp gáp như vậy, cô nghĩ không phải Jack thì cũng là Mạc Hoa Khôi, bởi vì tâm tình đang tốt, cho dù là ai trong bọn họ tới, trên mặt cô vẫn là ý cười, ở trước gương chuyển một vòng tròn, niệm chú xuất hiện, nhảy nhót đi mở cửa.

Mở cửa, không hề ngoài ý tưởng, cô thấy được Mạc Hoa Khôi, phát hiện mặt hắn tái nhợt mỏi mệt, trong ánh mắt còn có tia máu hồng, nụ cười trên mặt cô chợt cứng lại, "Hoa Khôi, anh..."

"Trục Nguyệt." Nhìn thấy cô mở cửa, Mạc Hoa Khôi lập tức cực kỳ kích động vui sướng, cô vừa mới nói mấy chữ đã đột nhiên ôm cô vào trong lòng ngực, sức lực to lớn dường như muốn đem nạm cô vào trong thân thể của hắn, "Em làm anh lo lắng muốn chết, ngày hôm qua em đi đâu, gọi điện thoại cho em thế nào cũng không được, tìm em tìm cả buổi tối cũng không thấy, anh thật sự, anh thật sự......" 

Hắn không biết hình dung mình lúc ấy lo lắng đến như thế nào, bởi vì vội vã đi tìm cô, từ ngày hôm qua tỉnh lại tới giờ đều chưa ăn qua bất cứ thứ gì.

Giờ khắc này, thân thể hắn suy yếu vô lực, thanh âm cũng suy yếu khàn khàn.

Hắn lo lắng cho mình như vậy, một chút cũng không giống giả vờ, Thu Tiểu Quân dám khẳng định hắn thật sự yêu mình.

Có thể xác định hắn yêu mình như vậy, trong lòng cô đạt được như ý nguyện, cao hứng cùng vui sướng, nhưng thấy hắn hiện tại tiều tụy như vậy, thanh âm như vậy suy yếu khàn khàn, trong lòng lại không kềm chế được cảm thấy đau lòng.

"Hoa Khôi, thật xin lỗi, ngày hôm qua em đi biểu diễn lần đầu tiên nên quá khẩn trương, em đi đến một thôn nhỏ để giải tỏa." Cô rúc trong lòng ngực của hắn, xin lỗi, ngẩng đầu lên nhìn gần khuôn mặt mệt mỏi của hắn, trong lòng đột nhiên như có kim đâm tê rần, nhịn không được nâng tay lên, đau lòng mà ôn nhu vuốt ve mặt hắn, "Đêm qua vì tìm em mà chưa ngủ sao?"

"Không có." Hắn lắc đầu, nhìn mặt cô, đáng thương hề hề nói.

"Có ăn gì chưa?"

"Không có." Hắn vẫn là lắc đầu.

Mũi cô đột nhiên nghẹn nghẹn, "Tại sao không ngủ, cũng không ăn vậy? Anh ngốc à?" Trách cứ hỏi hắn xong, cô vùi mặt vào lồng ngực của hắn, sợ hắn thấy trong mắt mình lóe lên tia lệ quang.

"Trục Nguyệt, không tìm được em, anh không ngủ được, không ăn được, anh chính là ngốc, anh phải làm đồ ngốc cả đời của em." Nói xong những lời này, hắn cười, cười đến cam tâm tình nguyện.

"Hoa Khôi......" Nghe được hắn như vậy, cô đột nhiên có chút muốn khóc, rất khó chịu cảm thấy, bên người mình có hắn thì mình được hạnh phúc, nhưng lại nghĩ tới vì hắn mà em gái tự sát, hạnh phúc hắn cho mình bất chợt lại biến thành một loại tra tấn.

...

Mạc Hoa Khôi tìm cô lâu như vậy, trên người thật mệt mỏi, vào phòng cô lập tức đẩy hắn đi vào phòng tắm rửa, khi hắn tắm thì đi vào phòng bếp nấu cho hắn một chén mì trứng nóng hổi.

Mạc Hoa Khôi tắm rửa xong, tinh thần tốt lên không ít. Ra tới ngoài ngửi thấy được mùi hương, tâm tình lại càng tốt, cảm thấy thật đói lả, ngồi xuống bàn ăn, ăn liền từng miếng từng miếng mì cô nấu cho mình.

"A, ăn chậm một chút, còn nóng, coi chừng phỏng miệng." Cô ngồi đối diện hắn, nhìn hắn ăn ngấu nghiến, đôi mắt cong cong cười nói.

"Ừ." Hắn gật đầu nhưng vẫn ăn tiếp, không tưởng chưa tới hai giây đã bị nóng đầy miệng, lập tức nhe răng nhếch miệng kêu lên, "Ách, thật nóng thật nóng..."

"Không phải em kêu anh ăn chậm một chút sao." Nhìn đến hắn khó chịu vì miệng bị phỏng, cô lập tức vội vàng từ chỗ ngồi chạy qua, vòng đến bên cạnh hắn, cong người đau lòng nhìn hắn bị phỏng đến miệng hồng hồng.

"A, Trục Nguyệt, phỏng thật là khó chịu, a..."

"Em thổi cho anh." Cô không tưởng tới hắn bị khó chịu như vậy, không nghĩ gì nhiều, nói vừa xong liền thổi hô hô vào chỗ miệng phỏng của hắn, "Hô ~ hô ~ hô ~"

Cô thổi một lúc, miệng Mạc Hoa Khôi khá hơn nhiều.

Hắn hơi hơi giương mắt là có thể nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của cô gần trong gang tấc, cảm nhận được miệng cô thổi ra hơi gió ấm áp lại mát mẻ, khóe miệng hơi giương lên, lộ ra vẻ mặt thật hạnh phúc, nhịn không được hơi nhướng người lên, ôm eo cô rồi ngẩng đầu triền miên hôn vào miệng cô.

"A, anh, miệng anh không còn đau sao?" Cô hơi hơi dùng sức đẩy đẩy hắn, nhìn miệng hắn khẩn trương buồn bực hỏi.

"Không đau nữa." Hắn hạnh phúc cười nói, xong lại hôn lên cái miệng nhỏ, hôn hôn, tính dục đương nhiên tăng vọt, đột nhiên đem cô ôm đến bàn cơm, vừa triền miên hôn, vừa chậm rãi đè cô lên trên bàn...

Tình cảm mãnh liệt bắt đầu như vậy, động tâm, rồi động tình, sẽ không để ý đến thời gian, cũng sẽ không để ý đến địa phương nào, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên, mì đã lạnh nhưng bọn họ ở trên bàn cơm tạo ra nhiệt tình nóng hổi lại bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro