Phần 79.2: Cảnh đẹp ở Xuân Phong hoa viên! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người thương lượng xong, lập tức đứng lên, tay trong tay vừa nói vừa cười hướng tới Xuân Phong hoa viên.

"Oa, Thiếu Đình, nơi này thật quá đẹp." Tới Xuân Phong hoa viên phong cảnh như họa, Thu Tiểu Quân mặt mày hớn hở cảm thán như vậy. "Anh xem bên kia kìa, thật nhiều ong và bướm, còn kia, trên đầu cành có phải là họa mi?..."

Mạc Thiếu Đình thấy cô cao hứng thành như vậy, buồn cười nói: "Bảo bối, nơi này chỉ là một phần nhỏ của Xuân Phong hoa viên mà thôi." Nói đến đây, hắn giữ chặt tay cô hướng về phía trung tâm hoa viên, "Bên này đi, anh dẫn em đi xem khu vực đẹp nhất của hoa viên."

Xuân Phong hoa viên không chỉ trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, mỗi mùa đều có những loại hoa khác nhau đua nở, cho nên bốn mùa đều có hoa, phong cảnh đẹp không sao tả xiết, ai ai đi đến nơi này đều bị cảnh sắc mê hoặc.

Cơ hồ mỗi người phụ nữ đều thích hoa, Thu Tiểu Quân cũng không ngoại lệ, dọc theo đường đi cô như muốn nhảy nhót lên, "A, thật nhiều hoa, Thiếu Đình, em..." Cô đang muốn hỏi Thiếu Đình xem mình có thể ngắt một đóa hay không, bỗng nhiên nghe được một ít thanh âm là người ta mặt đỏ tai điếc, lời nói lập tức dừng lại.

"Bảo bối, em muốn hỏi anh gì sao?" Mạc Thiếu Đình nhìn bốn phía chung quanh, rồi lại nhìn cô như suy tư.

"Em không hỏi cái gì." Cô lắc đầu, ẩn ẩn nhíu mày nói, "Thiếu Đình, anh có nghe được hay không một ít thanh âm kỳ quái?"

"Không có." Mạc Thiếu Đình xác định nói.

"Không có sao?" Cô nghi hoặc, vì sao mình lại nghe được? Chẳng lẽ ảo giác?

Mười phút sau, thanh âm làm cô miên man bất định ngày càng rõ ràng, Thu Tiểu Quân lúc này mới xác định mình không phải ảo giác, dừng bước chân, vẻ mặt xác định nhìn Mạc Thiếu Đình, "Thiếu Đình, thật sự có âm thanh kỳ quái."

"Ách ách a~ thật mạnh mẽ... a... A a a..."

Mạc Thiếu Đình cẩn thận nghe, rốt cuộc cũng nghe được, ánh mắt nghi hoặc ám trầm một chút, "Bảo bối, xác thật anh cũng có nghe, thanh âm là từ trước mặt truyền đến, chúng ta đi nhanh xem chuyện gì..." Nói xong kéo tay cô đi nhanh về hướng có thanh âm.

Vài phút sau, hai người bọn họ cuối cùng biết được những thanh âm đó từ đâu mà ra, đương nhiên nhìn thấy Âu Dương Cảnh quần áo bất chỉnh ôm Cố Mộng Mộng ở ghế dài mãnh liệt ân ân ái ái, cả hai người cả kinh không nói ra lời.

Âu Dương Cảnh cùng Cố Mộng Mộng đều nhập tâm vào tình cảm mãnh liệt, căn bản không chú ý tới có người gần đó nhìn lén, cho nên động tác, từ ngữ thanh âm đều không có tiết chế.

"Ách ~ ách a ~ Cảnh ~ anh, anh thật là lợi hại ~ a a ~ Cảnh, em yêu anh, em thật yêu anh ~ a, Cảnh, em như sắp ra..." Cố Mộng Mộng ôm sát cổ Âu Dương Cảnh, mặt đầy mê ly.

"A vợ yêu, em cũng rất tuyệt......" Âu Dương Cảnh sắc mặt cũng thập phần mê ly, thanh âm khàn khàn khó nhịn, "A, ôm chặt anh, chúng ta cùng nhau ra...... Chúng ta cùng nhau phóng...... A, thật thích......"

Nữ nhân da mặt so với nam nhân mỏng hơn một chút.

Nhìn lén được nửa phút, Thu Tiểu Quân xấu hổ, đỏ mặt kéo tay Mạc Thiếu Đình, hạ giọng nói: "Thiếu Đình, chúng ta đi thôi, đừng nhìn."

Cách đó không xa vai chính dù sao cũng là cha mẹ của mình, Mạc Thiếu Đình đương nhiên cũng không muốn nhìn nhiều, hơn nữa đã chịu thị giác kích thích, lại thấy được Thu Tiểu Quân khuôn mặt đỏ rực thật ngon miệng, trong lòng không tự chủ được nổi lên cơn ngứa, ước gì sớm được rời khỏi nơi đây, đến một nơi an toàn lại cùng Thu Tiểu Quân triền miên một lần.

"Được, chúng ta đi." Cho nên cô vừa nói xong, hắn liền gật đầu, ôm lấy thân người cô bước nhanh trở về. "Ách ~" không ngờ muốn chạy cho nhanh lại không cẩn thật đá tới một cục đá, ngã chổng vó.

"Ách, Thiếu Đình." Thu Tiểu Quân thầm kêu một tiếng không xong, quay đầu nhìn lại thấy Âu Dương Cảnh cùng Cố Mộng Mộng đang nhìn về hướng này, cô vội vàng ngồi xổm xuống nâng hắn dậy.

"Ai?" Đột ngột nghe tiếng, Âu Dương Cảnh đem Cố Mộng Mộng ôm chặt, đôi mắt sắc bén lập tức lạnh như kiếm nhìn lại, "Lập tức đi qua đây."

Không xong, bị phát hiện, ô ô, thế này cũng quá xấu hổ đi?

Thu Tiểu Quân khóc không ra nước mắt, căn bản không dám đưa mặt ra, dùng sức lắc lắc cánh tay Mạc Thiếu Đình.

Tuy rằng Mạc Thiếu Đình cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng hoàn toàn không phải không dám đối mặt, hắn trấn tĩnh cô, xoay người nhìn hai người trên ghế dài, cười nói: "Phụ vương, mẫu hậu, chúng con cái gì cũng không thấy, hai người tiếp tục đi." Nói xong lập tức mang theo Tiểu Quân rời đi, đi hai bước bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại dừng bước, quay đầu lại nửa nói giỡn, lớn tiếng: "Phụ vương, tranh thủ năm năm cho con một em trai hoặc là em gái đi, con chỉ có một mình cảm thấy thật cô độc." Nói xong câu này mới cùng Thu Tiểu Quân nghẹn cười rời đi.

A, Mạc Thiếu Đình gia hỏa này còn rất hài hước.

Âu Dương Cảnh nghe hắn nói như vậy, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhìn bóng dáng hắn ôm Thu Tiểu Quân rời đi, cúi đầu nhìn vợ đang ôm trong ngực, cố nén cười, ra vẻ không vui nói: "Em yêu, con trai chúng ta thật xấu quá rồi, rõ ràng cái gì cũng thấy được còn nói không thấy, thật là trợn mắt nói dối."

Cố Mộng Mộng mặt còn đỏ hơn đít khỉ, xấu hổ, "Ách, Âu Dương Cảnh, đều là tại anh, loại sự tình bị con trai thấy được, anh kêu em sau này dám gặp ai?" Bà nhấp nhấp môi, buồn bực, tay vung lên dùng sức đấm vào ngực ông.

Âu Dương Cảnh tùy ý đề bà đánh, bà đánh đến cùng cũng chỉ như cào ngứa hắn mà thôi, "Phu nhân, không có sao, con trai chúng ta đã trưởng thành rồi, loại sự tình, hắn khẳng định so với người khác đều hiểu rõ cả."

Cầm thú chính là cầm thú, quốc vương hay người thường cũng giống nhau, lúc nói ra lời an ủi này, hai tay cũng không dừng động tác, "Bảo bối của ta, em không nghe con trai nói sao, ha ha, chúng ta không cần phụ lòng kỳ vọng của con, chúng ta tiếp tục, tranh thủ năm nay tạo cho con thêm một em trai hay em gái đi."

Cố Mộng Mộng mặt lại đỏ hơn, giống mật đào thật mê người, "Chán ghét, em không cần... Ách ~" muốn phản bác, không tưởng vừa mới nói mấy chữ miệng đã bị ông hôn kín mít, bị hôn, bị vuốt ve, sức lực trên người đều hóa ra như nước, sau một hồi dưới ma lực của ông lại kêu lên, "A ~ nha nha, Cảnh, anh thật lợi hại..."

...

Mạc Thiếu Đình tưởng tượng đến hình ảnh cha mẹ ôm nhau, tình cảm mãnh liệt quấn quýt si mê, nội tâm nhịn không được bốc lên một ngọn dục hỏa hừng hực, vừa đem Thu Tiểu Quân đi khuất, độ nhiên đè Thu Tiểu Quân ra trên cỏ.

"Nha, anh làm gì?" Bị hắn đè ở trên mặt đất, Thu Tiểu Quân mày lá liễu lập tức nhíu lại, hai con mắt tràn ngập đề phòng nhìn hắn.

"Bảo bối, anh lại muốn làm em." Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, nhìn chằm chằm mặt cô, nói.

Hắn động dục lúc này, bộ dáng vừa giống Satan, lại thật yêu nghiệt, Thu Tiểu Quân đột nhiên choáng váng, sửng sốt hai giây mới ảo não nói ra, "Em không đói bụng."

"Ha hả ~" Nghe cô trả lời vậy, hắn cũng không cảm thấy mất mát, ngược lại còn thấy hưng phấn, ngọt ngào cười, "Em không đói bụng, anh đói nha, vậy đổi em làm anh đi." Nói xong chợt xoay người, để cô ngồi lên trên người mình...

"Ách, Mạc Thiếu Đình......" Cô khóc không ra nước mắt, "Dừng lại được không? Làm như vậy em sẽ mang thai."

"Vậy không phải thật tốt sao?" Cô có thể mang thai, hắn còn cầu gì hơn, "Bảo bối, sinh cho anh em bé đi." Nói xong, thân thể bắt đầu chơi xấu...

"......" Cô vô ngữ, mạc danh cảm thấy mình đã chọc sai người... Cmn, Mạc Thiếu Đình, ngươi bị đói khác lâu ngày hay sao? Từ đêm qua làm tới buổi tối hôm nay mà còn đầy tinh thần như vậy? Nếu một ngày ngươi bị chết khô cũng đừng trách ta.

...

Trời vào đêm. Không trung đầy sao sáng long lanh, khi mặt trời lặn, một vầng trăng rằm chui ra từ đám mây, như hạc trong bầy gà, làm sao trời càng trở nên mỹ lệ cùng thần bí.

Cái mỹ lệ của đêm đen hôm nay lại trở thành ưu thương, khuôn mặt tuấn mỹ thật sầu bi.

Hắn không về nhà, không biết Thu Tiểu Quân khi nào sẽ trở về, hắn ở lại chung cư đối diện tòa nhà Thu Tiểu Quân, cơm chiều cũng không ăn, giơ kính viễn vọng lên quan sát tầng lầu chỗ nhà cô, hy vọng tới mức nào thấy được đèn sáng trong căn hộ.

12 giờ, phòng cô vẫn như cũ, tối đen như mực.

"Ách ~" Tâm hắn thật mất mát, ngẩng đầu thương cảm nhìn bầu trời mênh mông các vì sao, lại nhìn tới vầng trăng rằm sáng chói...

Trục Nguyệt, em so với mỗi ngôi sao càng thần bí hơn, hôm nay anh cảm thấy anh thật xa với em, đuổi theo thế nào cũng không đuổi theo được bước chân thần bí của em.

Trục Nguyệt, lúc này em đang làm gì? Hôm nay trời sao thật mỹ lệ, em có ngẩng đầu nhìn những ngôi sao đáng yêu này hay không? Nếu có, em có biết mỗi một ngôi đều ký thác lòng nhớ nhung của anh đối với em?

Trục Nguyệt, anh yêu em, về sau van cầu em đừng làm anh lo lắng cho em như vậy, có được không? Về sau đi nơi nào, nhất định phải nói cho anh biết, nếu không anh sẽ điên lên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro